Chương 340: Hạch tội!
Ninh Lang
04/07/2022
Hôm sau trời vừa sáng, Đỗ Anh Vũ nương theo đồng hồ sinh lý bừng tỉnh.
Việc không có Hoa Nương bên cạnh hầu hạ hắn cũng đã thành thói quen, tự thân vận động rửa mặt xúc miệng, tu chỉnh đầu tóc quần áo một hồi, nhìn vòng trong tấm gương đồng, mơ hồ nhìn thấy một tiểu mỹ nam thần sắc sáng láng, lòng hắn không tự chủ được, lại thẫn thờ, mê luyến bản thân một phen.
Đẹp trai chính là như vậy, rất khó khăn mới dứt mình ra được khỏi tấm gương.
Hiện tại hắn vẫn đang trong quá dùng thuốc bài độc, kiêng khem tập võ nên Đỗ Anh Vũ chỉ đành tản bộ một chút thay cho bài thể dục buổi sáng.
Đi dạo hai vòng liền mệt, cảm thấy buổi sáng vẫn còn có dư chút thời gian, hắn liền tiến về thư phòng luyện một hồi thư pháp.
Cái này không phải là sở thích, đơn giản hiện tại Đỗ Anh Vũ hắn cũng là một phương quan lại, việc phải phê duyệt báo cáo cũng nhiều thành thử ra hắn đôi khi vẫn phải luyện chữ một phen.
Giáo viên ngày xưa dạy hắn nét chữ nét người, hắn lúc đó ngây thơ hỏi lại vậy bác sĩ là người xấu sao?
Cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa nhận được đáp án!
Thở dài một tiếng, Đỗ Anh Vũ hắn tại chỗ chăm chú luyện chữ, ngày xưa cách hắn luyện chính là viết hoàng văn, hiện tại lại chuyện sang viết mấy cái chi hồ giả dã cho giống mấy tay thanh lưu nho giáo.
Không được phần ý thế nhưng Đỗ công tử một khi nghiêm chỉnh lên thì vẫn có phần hình.
Viết xuống giấy hai câu giang dở, đương lúc đổi giấy chuẩn bị viết tiếp thì từ bên ngoài Phạm Thiết Hổ đã chạy tới nói:
- A Vũ, bên ngoài có người tìm ngươi.
Đỗ tiểu tử ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:
- Là ai tìm ta!? Quách Vân?
- Không phải? - Phạm Thiết Hổ lắc đầu, khuôn mặt cũng tràn ngập nghi hoặc nói:
- Là Đỗ Anh Hào, hắn bảo có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, hiện đang đứng chờ tại ngoài cổng.
Đỗ Anh Hào muốn tìm ta?
Đỗ Anh Vũ khẽ nhíu mày, sau chuyện lần trước thì đúng là hắn jtừng nói sau khi Đỗ Anh Hào nghĩ thông thì có thể thể đến gặp bản thân.
Thế nhưng hắn là không nghĩ tới chuyện tên này hắn lại đến sớm như vậy.
Thằng cha này là thật sự thông suốt hay chỉ đơn thuần chạy tới chỗ bản thân để làm dáng đây?
Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ vẫn quyết định cho tên anh họ này một cơ hội nói chuyện, nếu hắn không mang đến cho Đỗ Anh Vũ một điều gì đó thoả mãn thì liền sẽ không có lần sau.
Quyết định như vậy, Đỗ Anh Vũ chân ngắn lon ton chạy ra bên ngoài, Phạm Thiết Hổ cũng đi theo ngay đó, cửa thư phòng thì khép hé lại.
Ngay tại lúc hai người vừa rời đi, một lát sau đó có một lão nhân áo trắng tản bộ đi qua đẩy cửa tiến vào, lão nhìn xung quanh thư phòng một chút như thể đang tìm kiếm một cái gì đo, đến lúc nhìn thấy cái nghiên mực nhỏ trên bàn thì mừng rỡ tiến tới, miệng lẩm nhẩm thì ra là ở đây.
Chỉ là ngay khi nâng cái nghiên mực này đi lên, sự chú ý của lão lại rơi vào cái trang giấy bị đè dưới đó.
Chữ là vừa mới viết, mực vẫn còn chưa khô.
Theo thói quan, lão nhân đánh giá một hồi, theo quan điểm của lão thì nét chữ viết này cũng không phải gọi là quá đẹp nhưng cũng không đến mức nghệch ngoạc khó nhìn, ưu điểm chính là sạch sẽ, chung chung quy củ, điểm yếu có lẽ là quá mức đơn giản, không có gì đặc sắc đi.
Thế nhưng khi lão nhân đọc nhưng thứ được viết trên trang giấy lên, ánh mắt lão nhân cũng theo đó mà sáng rực.
— QUẢNG CÁO —
...
Vừa ra đến cổng biệt viện, Đỗ Anh Vũ liền thấy ngay một gã đẹp trai tuấn lãng công tử ca, phe phe phẩy phẩy cái quạt giấy, làm ra điệu bộ phong thái quân tử.
Thế nhưng rõ ràng bên trong ánh mắt của y, Đỗ Anh Vũ là đọc được con hàng này hẳn là đang đánh giá cái toà Biệt Viện này rộng bao nhiêu mẫu, giá bán bao nhiêu tiền.
Vừa thấy Đỗ Anh Vũ đi tới, Đỗ Anh Hào tươi cười, xoè cái quạt tiến lên chào hỏi.
Nào ngờ chưa kịp mở miệng thì đã bị tiểu tử kia cướp lời, Đỗ Anh Vũ nhìn phong độ Đỗ Anh Hào, khẽ cau mày, nghi hoặc nói:
- Anh họ, mùa đông ngươi mang theo cái quạt giấy làm gì? Ngươi bị nóng à?
Ách!
Nụ cười của công tử Hào phút chốc liền cứng đờ lại, nhìn Đỗ tiểu tử trước mắt, sau lại nhìn vào cái quạt giấy của bản thân, trầm lắng đi một lúc, hắn từ tốn cất chiếc quạt này vào bên trong ngực áo.
Mẹ kiếp! Hiện tại hài lòng chưa?
Đỗ Anh Hào tới đây không phải để gây gổ, cố nín một chút, tập trung vào việc chính, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, hắn nói:
- Em họ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
- Không cần, nơi này là được! - Đỗ tiểu tử nhe răng cười, thẳng thừng đáp.
Đỗ Anh Hào lại bị nghẹn lại lần nữa, mẹ kiếp, đây hai lần trong chưa đầy một phút rồi.
Hít sâu thở dài một đợt , thầm nhủ bản thân phải nhịn, Đỗ Anh Hào thấp giọng nói:
- Ta đến đây để nói có người biết một cái tin, ngươi là phải chuẩn bị tinh thần thật cho kĩ...
- Ờ. - Đỗ Anh Vũ ra vẻ sao cũng được, cụt ngủn hồi đáp.
Nén lại trong thân khó chịu, công tử Hào nhìn quanh một vòng, thấy không có người liền lén lút nói:
- Ở chỗ Đại Hoàng Tử, ta là nghe thấy thông tin... Bệ Hạ là đang muốn gả công chúa cho...
Hắn là cố tính kéo dài từ “cho”, ánh mắt từ trên nhìn xuống, định bụng là muốn nhìn xem cái bản mặt hồi hộp chờ đời của Đỗ Anh Vũ, thế nhưng để hắn thất vọng rồi, vì Đỗ Anh Vũ sắc mặt từ đầu đến cuối chưa có đổi qua, thậm chí đến cả tư thế nhíu mày hắn vẫn giữ nguyên như cũ.
Không thể kéo dài tiếp, Đỗ Anh Hào liền nói thẳng:
- Cho Dương gia Dương Tự Minh, thế nào tin này đáng giá chứ?
Trái với bộ dạng thất lạc buồn bã hay căm phẫn mà Đỗ Anh Hào có thể tưởng tượng ra ở Đỗ Anh Vũ, Đỗ tiểu công tử hiện tại đang dùng ánh mắt nhìn một thằng đần để nhìn công tử Hào.
Sau nửa ngày, thấy Đỗ Anh Hào không có ý nói gì tiếp theo, Đỗ tiểu tử mới thở dài rồi nói:
- Con mẹ nó, ta bỏ cả điểm tâm sáng để ra đây, cuối cùng ngươi lại cho ta biết cái tin này sao?
- Ngươi... ngươi và tiểu công chúa không phải là...
Nói đến đây, đến bản thân Đỗ Anh Hào cũng phải lạc phách, thầm chửi bản thân ngu xuẩn.
— QUẢNG CÁO —
Tên em họ hắn tinh ranh như quỷ là thật, thế nhưng con mẹ nó hắn mới 10 tuổi, lông còn chưa có mọc thì biết cái mẹ gì về nhi nữ tình trường mà tỏ thái độ.
Nếu không phải có Đỗ Anh Vũ hiện ở đây thì hẳn Đỗ Anh Hào hắn đã tìm một cái cây nào đó rồi lao đầu vào đó tìm chết cho bớt nhục.
Sợ nhất chính là lúc này không khí đột nhiệt im bặc, cuối cùng là tiếng thở dài của Đỗ Anh Vũ, hắn nói:
- Ngươi... lần sau không cần phải tới gặp ta nữa, muốn làm gì thì làm, ta nói thật, vậy đi nhé!!
Đỗ Anh Vũ là hết kiên nhẫn, tại chỗ vẫy tay, xoay người tiến vào bên trong Biệt Viện, hắn là thật không quan tâm tên anh họ này muốn nói gì nữa, thái độ dứt khoát này tuyệt đối là thật, không có nửa điểm làm dáng.
- A Vũ! A Vũ! Từ từ đã! Ta còn một tin... lần này là thật quan trọng!
Nhìn thấy Đỗ Anh Vũ vừa đi vừa xua tay vẫy vẫy, không có ngoái đầu hay dừng bước, Đỗ Anh Hào Hân liền cuống.
Không kịp chờ đợi hay suy nghĩ thêm nữa, hắn lập tức nói ra:
- Chuyện này liên quan đến Đặng gia... ta... ta...
Đến lúc này, Đỗ Anh Vũ đã chạy đến cổng, thế nhưng vừa nghe hai từ “Đặng gia” thì hắn khựng người lại, sau thì từ từ ngoái đầu, thâm thuý nhìn Đỗ Anh Hào một hồi lâu, cong môi từ từ nhoẻn miệng cười:
- Ồ! Tin này thì ta lại có hứng thú muốn nghe đấy.
Chết tiệt! Lỡ lộ ra mất rồi!
Đỗ Anh chửi thầm một câu.
Chuyện về Đặng gia chính là áp hòm tin tức, việc này hắn chỉ từ chỗ Đại hoàng tử nghe ngóng phong phanh.
Cuối cùng vẫn bị đòn tâm lý mà xổ toẹt ra ngoài, hiện tại hối hận cũng đã chậm.
Haizz, trước lúc đến đây Đỗ Anh Hào hắn là chuẩn bị ba tin tức.
Tin về tiểu công chúa là thứ nhất, tin về Đặng gia chính là cuối cùng.
Còn cái tin thứ hai thì... xét cái tên mao đầu tiểu tử này, chuyện nam nữ tự nhiên sẽ không hiểu, càng không hứng thú...
Vậy cho nên cái tin hắn cùng Ngô gia tiểu thư đính ước chắc là hắn cũng chẳng quan tâm đâu.
Đỗ Anh Hào gần gù, tự cho là đúng, lắc mình một cái, lấy lại dáng vẻ phong độ quân tử, hướng Đỗ Anh Vũ cười cười nói:
- Hiện tại có thể tìm một chỗ để nói chuyện rồi sao?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, sau đó nghiêng người sang một bên, nhếch miệng cười, dùng tay ra hiệu cho Đỗ Anh Hào tiến vào bên trong Biệt Viện.
...
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung, buổi trầu sáng lại diễn ra như thường lệ.
Chỉ là hôm nay thiếu đi một lão giả, lại có nhiều thêm một lão nhân khác.
— QUẢNG CÁO —
Thái Sư Trần Độ hôm nay không lên trầu, ngược lại Đoàn thị phụ tử ba người đều mặt.
Đoàn Văn Khâm chính thức tạm lĩnh chức vụ Lễ Bộ Thượng Thư, thay thế cho Mạc Hiển Tích, điều này thật sự là trái với suy đoán của nhiều người khi bọn hắn đều nghĩ Bệ Hạ là đang dọn đường cho Lê Bá Ngọc thượng vị.
Bản thân là người trong cuộc, Tả Thị Lang Lê Bá Ngọc điệu bộ từ đầu đến cuối đều hết sức bình thản, đối với Đoàn gia cả ba người đều là trọng thần của triều đình thì không tiếc lời khen ngợi Bệ Hạ anh minh.
Người ngoài xem náo nhiệt, người bên trong là xem môn đạo, Đoàn gia không phải môn phiệt, thế nhưng hiện tại quyền thế không kém gì môn phiệt, hiện lại còn được Bệ Hạ nâng đỡ không khác gì Tân Quý, đây chẳng phải là một cỗ thế lực mới trong triều hay sao?
Xa xa nhìn qua thì chỉ có nhóm họ Lưu 3 người... khụ khụ, phải nới là Lưu gia hai huynh đệ cùng Tả Gián Nghị Lưu Vũ Nhĩ nếu hợp lại thành Lưu phái thì mới cùng Đoàn phái xêm xêm.
Thế nhưng việc Lưu Vũ Nhĩ bị kéo tới cho đủ quân số vốn chỉ là câu chuyện đùa, thằng cha này từ sau phi vụ tống Mạc Hiển Tích vào trong ngục giam là lại liền lặng yên tư tờ, hằng ngày dõi con mắt cá chết của mình nhìn một vòng giống như tìm mục tiêu tiếp theo vậy.
Gián Nghị Viện trách nhiệm chính hạch tội chúng quan, vậy nên xưa nay bọn hắn giao du kết giao tương đối kém, thuần là độc lai độc vãng, có người nói đùa bảo chức vụ này chính là chó săn Bệ Hạ nuôi, muốn cắn ai thì cắn, không sợ trách nhiệm.
Đúng lúc này, Lưu Vũ Nhĩ hắn động...
Họ Lưu híp mắt, tiến lên một bước.
Mẹ kiếp, mỗi khi họ Lưu làm thế này thì mọi người lại nín thở, thầm hô không tốt, theo bản năng cúi đầu hi vọng hắn không gim mình.
Đến cả Nhân Tông Bệ Hạ đối với Lưu Vũ Nhĩ dạo gần đây năng xuất quá mức cũng có chút bất lực, miễn cưỡng nở nụ cười, Bệ Hạ nói:
- Lưu ái khanh, có gì muốn bẩm sao?
Lưu Vũ Nhĩ con ngươi híp lại, từ tốn nói:
- Muôn tâu Bệ Hạ, thần có chuyện muốn tấu!
- Ái khanh cứ việc nói thẳng! - Nhân Tông phất tay đáp.
Lưu Vũ Nhĩ cùi đầu, rồi từ bên trong tay áo lấy ra một cái danh sách dài dằng dặc, Bệ Hạ vừa nhìn lướt qua thì long nhan chợt biến, thầm hô không tốt.
Hít sâu một cái tựa như là lấy hơi, Lưu Vũ Nhĩ tại chỗ, đứng giữa văn võ bá bán mà dõng dạc báo:
- Thần xin hạch tội 71 vị quan viên ở đây, tội danh quản giáo không nghiêm, để con cái náo loạn Ngô Gia Trang Viên, gây nên những tổn thất không nhỏ cả về vật chất lẫn tinh thần cho Ngô thị, mong Bệ Hạ minh xét.
Mẹ nó!
Một hơi hạch tội 71 người?
Lưu Vũ Nhĩ tên này giống như thiết lập một kỉ lúc mới khiến người xung quanh ai ai cũng phải sợ hãi.
Cái thằng này... thật sự muốn cắt hết giao tế chốn quan trường hay sao?
Thế nhưng 71 không phải con số cuối cùng, Lưu Vũ Nhĩ là hắn nhắm đến 72 vị, vị thứ 72 này, hắn trầm giọng gầm tựa như kẻ này thiên lý bất dung, nói:
- Thần xin hạch tội, Đông Hải Tiết Độ Sứ Đỗ Anh Vũ...
Việc không có Hoa Nương bên cạnh hầu hạ hắn cũng đã thành thói quen, tự thân vận động rửa mặt xúc miệng, tu chỉnh đầu tóc quần áo một hồi, nhìn vòng trong tấm gương đồng, mơ hồ nhìn thấy một tiểu mỹ nam thần sắc sáng láng, lòng hắn không tự chủ được, lại thẫn thờ, mê luyến bản thân một phen.
Đẹp trai chính là như vậy, rất khó khăn mới dứt mình ra được khỏi tấm gương.
Hiện tại hắn vẫn đang trong quá dùng thuốc bài độc, kiêng khem tập võ nên Đỗ Anh Vũ chỉ đành tản bộ một chút thay cho bài thể dục buổi sáng.
Đi dạo hai vòng liền mệt, cảm thấy buổi sáng vẫn còn có dư chút thời gian, hắn liền tiến về thư phòng luyện một hồi thư pháp.
Cái này không phải là sở thích, đơn giản hiện tại Đỗ Anh Vũ hắn cũng là một phương quan lại, việc phải phê duyệt báo cáo cũng nhiều thành thử ra hắn đôi khi vẫn phải luyện chữ một phen.
Giáo viên ngày xưa dạy hắn nét chữ nét người, hắn lúc đó ngây thơ hỏi lại vậy bác sĩ là người xấu sao?
Cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa nhận được đáp án!
Thở dài một tiếng, Đỗ Anh Vũ hắn tại chỗ chăm chú luyện chữ, ngày xưa cách hắn luyện chính là viết hoàng văn, hiện tại lại chuyện sang viết mấy cái chi hồ giả dã cho giống mấy tay thanh lưu nho giáo.
Không được phần ý thế nhưng Đỗ công tử một khi nghiêm chỉnh lên thì vẫn có phần hình.
Viết xuống giấy hai câu giang dở, đương lúc đổi giấy chuẩn bị viết tiếp thì từ bên ngoài Phạm Thiết Hổ đã chạy tới nói:
- A Vũ, bên ngoài có người tìm ngươi.
Đỗ tiểu tử ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:
- Là ai tìm ta!? Quách Vân?
- Không phải? - Phạm Thiết Hổ lắc đầu, khuôn mặt cũng tràn ngập nghi hoặc nói:
- Là Đỗ Anh Hào, hắn bảo có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, hiện đang đứng chờ tại ngoài cổng.
Đỗ Anh Hào muốn tìm ta?
Đỗ Anh Vũ khẽ nhíu mày, sau chuyện lần trước thì đúng là hắn jtừng nói sau khi Đỗ Anh Hào nghĩ thông thì có thể thể đến gặp bản thân.
Thế nhưng hắn là không nghĩ tới chuyện tên này hắn lại đến sớm như vậy.
Thằng cha này là thật sự thông suốt hay chỉ đơn thuần chạy tới chỗ bản thân để làm dáng đây?
Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ vẫn quyết định cho tên anh họ này một cơ hội nói chuyện, nếu hắn không mang đến cho Đỗ Anh Vũ một điều gì đó thoả mãn thì liền sẽ không có lần sau.
Quyết định như vậy, Đỗ Anh Vũ chân ngắn lon ton chạy ra bên ngoài, Phạm Thiết Hổ cũng đi theo ngay đó, cửa thư phòng thì khép hé lại.
Ngay tại lúc hai người vừa rời đi, một lát sau đó có một lão nhân áo trắng tản bộ đi qua đẩy cửa tiến vào, lão nhìn xung quanh thư phòng một chút như thể đang tìm kiếm một cái gì đo, đến lúc nhìn thấy cái nghiên mực nhỏ trên bàn thì mừng rỡ tiến tới, miệng lẩm nhẩm thì ra là ở đây.
Chỉ là ngay khi nâng cái nghiên mực này đi lên, sự chú ý của lão lại rơi vào cái trang giấy bị đè dưới đó.
Chữ là vừa mới viết, mực vẫn còn chưa khô.
Theo thói quan, lão nhân đánh giá một hồi, theo quan điểm của lão thì nét chữ viết này cũng không phải gọi là quá đẹp nhưng cũng không đến mức nghệch ngoạc khó nhìn, ưu điểm chính là sạch sẽ, chung chung quy củ, điểm yếu có lẽ là quá mức đơn giản, không có gì đặc sắc đi.
Thế nhưng khi lão nhân đọc nhưng thứ được viết trên trang giấy lên, ánh mắt lão nhân cũng theo đó mà sáng rực.
— QUẢNG CÁO —
...
Vừa ra đến cổng biệt viện, Đỗ Anh Vũ liền thấy ngay một gã đẹp trai tuấn lãng công tử ca, phe phe phẩy phẩy cái quạt giấy, làm ra điệu bộ phong thái quân tử.
Thế nhưng rõ ràng bên trong ánh mắt của y, Đỗ Anh Vũ là đọc được con hàng này hẳn là đang đánh giá cái toà Biệt Viện này rộng bao nhiêu mẫu, giá bán bao nhiêu tiền.
Vừa thấy Đỗ Anh Vũ đi tới, Đỗ Anh Hào tươi cười, xoè cái quạt tiến lên chào hỏi.
Nào ngờ chưa kịp mở miệng thì đã bị tiểu tử kia cướp lời, Đỗ Anh Vũ nhìn phong độ Đỗ Anh Hào, khẽ cau mày, nghi hoặc nói:
- Anh họ, mùa đông ngươi mang theo cái quạt giấy làm gì? Ngươi bị nóng à?
Ách!
Nụ cười của công tử Hào phút chốc liền cứng đờ lại, nhìn Đỗ tiểu tử trước mắt, sau lại nhìn vào cái quạt giấy của bản thân, trầm lắng đi một lúc, hắn từ tốn cất chiếc quạt này vào bên trong ngực áo.
Mẹ kiếp! Hiện tại hài lòng chưa?
Đỗ Anh Hào tới đây không phải để gây gổ, cố nín một chút, tập trung vào việc chính, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, hắn nói:
- Em họ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
- Không cần, nơi này là được! - Đỗ tiểu tử nhe răng cười, thẳng thừng đáp.
Đỗ Anh Hào lại bị nghẹn lại lần nữa, mẹ kiếp, đây hai lần trong chưa đầy một phút rồi.
Hít sâu thở dài một đợt , thầm nhủ bản thân phải nhịn, Đỗ Anh Hào thấp giọng nói:
- Ta đến đây để nói có người biết một cái tin, ngươi là phải chuẩn bị tinh thần thật cho kĩ...
- Ờ. - Đỗ Anh Vũ ra vẻ sao cũng được, cụt ngủn hồi đáp.
Nén lại trong thân khó chịu, công tử Hào nhìn quanh một vòng, thấy không có người liền lén lút nói:
- Ở chỗ Đại Hoàng Tử, ta là nghe thấy thông tin... Bệ Hạ là đang muốn gả công chúa cho...
Hắn là cố tính kéo dài từ “cho”, ánh mắt từ trên nhìn xuống, định bụng là muốn nhìn xem cái bản mặt hồi hộp chờ đời của Đỗ Anh Vũ, thế nhưng để hắn thất vọng rồi, vì Đỗ Anh Vũ sắc mặt từ đầu đến cuối chưa có đổi qua, thậm chí đến cả tư thế nhíu mày hắn vẫn giữ nguyên như cũ.
Không thể kéo dài tiếp, Đỗ Anh Hào liền nói thẳng:
- Cho Dương gia Dương Tự Minh, thế nào tin này đáng giá chứ?
Trái với bộ dạng thất lạc buồn bã hay căm phẫn mà Đỗ Anh Hào có thể tưởng tượng ra ở Đỗ Anh Vũ, Đỗ tiểu công tử hiện tại đang dùng ánh mắt nhìn một thằng đần để nhìn công tử Hào.
Sau nửa ngày, thấy Đỗ Anh Hào không có ý nói gì tiếp theo, Đỗ tiểu tử mới thở dài rồi nói:
- Con mẹ nó, ta bỏ cả điểm tâm sáng để ra đây, cuối cùng ngươi lại cho ta biết cái tin này sao?
- Ngươi... ngươi và tiểu công chúa không phải là...
Nói đến đây, đến bản thân Đỗ Anh Hào cũng phải lạc phách, thầm chửi bản thân ngu xuẩn.
— QUẢNG CÁO —
Tên em họ hắn tinh ranh như quỷ là thật, thế nhưng con mẹ nó hắn mới 10 tuổi, lông còn chưa có mọc thì biết cái mẹ gì về nhi nữ tình trường mà tỏ thái độ.
Nếu không phải có Đỗ Anh Vũ hiện ở đây thì hẳn Đỗ Anh Hào hắn đã tìm một cái cây nào đó rồi lao đầu vào đó tìm chết cho bớt nhục.
Sợ nhất chính là lúc này không khí đột nhiệt im bặc, cuối cùng là tiếng thở dài của Đỗ Anh Vũ, hắn nói:
- Ngươi... lần sau không cần phải tới gặp ta nữa, muốn làm gì thì làm, ta nói thật, vậy đi nhé!!
Đỗ Anh Vũ là hết kiên nhẫn, tại chỗ vẫy tay, xoay người tiến vào bên trong Biệt Viện, hắn là thật không quan tâm tên anh họ này muốn nói gì nữa, thái độ dứt khoát này tuyệt đối là thật, không có nửa điểm làm dáng.
- A Vũ! A Vũ! Từ từ đã! Ta còn một tin... lần này là thật quan trọng!
Nhìn thấy Đỗ Anh Vũ vừa đi vừa xua tay vẫy vẫy, không có ngoái đầu hay dừng bước, Đỗ Anh Hào Hân liền cuống.
Không kịp chờ đợi hay suy nghĩ thêm nữa, hắn lập tức nói ra:
- Chuyện này liên quan đến Đặng gia... ta... ta...
Đến lúc này, Đỗ Anh Vũ đã chạy đến cổng, thế nhưng vừa nghe hai từ “Đặng gia” thì hắn khựng người lại, sau thì từ từ ngoái đầu, thâm thuý nhìn Đỗ Anh Hào một hồi lâu, cong môi từ từ nhoẻn miệng cười:
- Ồ! Tin này thì ta lại có hứng thú muốn nghe đấy.
Chết tiệt! Lỡ lộ ra mất rồi!
Đỗ Anh chửi thầm một câu.
Chuyện về Đặng gia chính là áp hòm tin tức, việc này hắn chỉ từ chỗ Đại hoàng tử nghe ngóng phong phanh.
Cuối cùng vẫn bị đòn tâm lý mà xổ toẹt ra ngoài, hiện tại hối hận cũng đã chậm.
Haizz, trước lúc đến đây Đỗ Anh Hào hắn là chuẩn bị ba tin tức.
Tin về tiểu công chúa là thứ nhất, tin về Đặng gia chính là cuối cùng.
Còn cái tin thứ hai thì... xét cái tên mao đầu tiểu tử này, chuyện nam nữ tự nhiên sẽ không hiểu, càng không hứng thú...
Vậy cho nên cái tin hắn cùng Ngô gia tiểu thư đính ước chắc là hắn cũng chẳng quan tâm đâu.
Đỗ Anh Hào gần gù, tự cho là đúng, lắc mình một cái, lấy lại dáng vẻ phong độ quân tử, hướng Đỗ Anh Vũ cười cười nói:
- Hiện tại có thể tìm một chỗ để nói chuyện rồi sao?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, sau đó nghiêng người sang một bên, nhếch miệng cười, dùng tay ra hiệu cho Đỗ Anh Hào tiến vào bên trong Biệt Viện.
...
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung, buổi trầu sáng lại diễn ra như thường lệ.
Chỉ là hôm nay thiếu đi một lão giả, lại có nhiều thêm một lão nhân khác.
— QUẢNG CÁO —
Thái Sư Trần Độ hôm nay không lên trầu, ngược lại Đoàn thị phụ tử ba người đều mặt.
Đoàn Văn Khâm chính thức tạm lĩnh chức vụ Lễ Bộ Thượng Thư, thay thế cho Mạc Hiển Tích, điều này thật sự là trái với suy đoán của nhiều người khi bọn hắn đều nghĩ Bệ Hạ là đang dọn đường cho Lê Bá Ngọc thượng vị.
Bản thân là người trong cuộc, Tả Thị Lang Lê Bá Ngọc điệu bộ từ đầu đến cuối đều hết sức bình thản, đối với Đoàn gia cả ba người đều là trọng thần của triều đình thì không tiếc lời khen ngợi Bệ Hạ anh minh.
Người ngoài xem náo nhiệt, người bên trong là xem môn đạo, Đoàn gia không phải môn phiệt, thế nhưng hiện tại quyền thế không kém gì môn phiệt, hiện lại còn được Bệ Hạ nâng đỡ không khác gì Tân Quý, đây chẳng phải là một cỗ thế lực mới trong triều hay sao?
Xa xa nhìn qua thì chỉ có nhóm họ Lưu 3 người... khụ khụ, phải nới là Lưu gia hai huynh đệ cùng Tả Gián Nghị Lưu Vũ Nhĩ nếu hợp lại thành Lưu phái thì mới cùng Đoàn phái xêm xêm.
Thế nhưng việc Lưu Vũ Nhĩ bị kéo tới cho đủ quân số vốn chỉ là câu chuyện đùa, thằng cha này từ sau phi vụ tống Mạc Hiển Tích vào trong ngục giam là lại liền lặng yên tư tờ, hằng ngày dõi con mắt cá chết của mình nhìn một vòng giống như tìm mục tiêu tiếp theo vậy.
Gián Nghị Viện trách nhiệm chính hạch tội chúng quan, vậy nên xưa nay bọn hắn giao du kết giao tương đối kém, thuần là độc lai độc vãng, có người nói đùa bảo chức vụ này chính là chó săn Bệ Hạ nuôi, muốn cắn ai thì cắn, không sợ trách nhiệm.
Đúng lúc này, Lưu Vũ Nhĩ hắn động...
Họ Lưu híp mắt, tiến lên một bước.
Mẹ kiếp, mỗi khi họ Lưu làm thế này thì mọi người lại nín thở, thầm hô không tốt, theo bản năng cúi đầu hi vọng hắn không gim mình.
Đến cả Nhân Tông Bệ Hạ đối với Lưu Vũ Nhĩ dạo gần đây năng xuất quá mức cũng có chút bất lực, miễn cưỡng nở nụ cười, Bệ Hạ nói:
- Lưu ái khanh, có gì muốn bẩm sao?
Lưu Vũ Nhĩ con ngươi híp lại, từ tốn nói:
- Muôn tâu Bệ Hạ, thần có chuyện muốn tấu!
- Ái khanh cứ việc nói thẳng! - Nhân Tông phất tay đáp.
Lưu Vũ Nhĩ cùi đầu, rồi từ bên trong tay áo lấy ra một cái danh sách dài dằng dặc, Bệ Hạ vừa nhìn lướt qua thì long nhan chợt biến, thầm hô không tốt.
Hít sâu một cái tựa như là lấy hơi, Lưu Vũ Nhĩ tại chỗ, đứng giữa văn võ bá bán mà dõng dạc báo:
- Thần xin hạch tội 71 vị quan viên ở đây, tội danh quản giáo không nghiêm, để con cái náo loạn Ngô Gia Trang Viên, gây nên những tổn thất không nhỏ cả về vật chất lẫn tinh thần cho Ngô thị, mong Bệ Hạ minh xét.
Mẹ nó!
Một hơi hạch tội 71 người?
Lưu Vũ Nhĩ tên này giống như thiết lập một kỉ lúc mới khiến người xung quanh ai ai cũng phải sợ hãi.
Cái thằng này... thật sự muốn cắt hết giao tế chốn quan trường hay sao?
Thế nhưng 71 không phải con số cuối cùng, Lưu Vũ Nhĩ là hắn nhắm đến 72 vị, vị thứ 72 này, hắn trầm giọng gầm tựa như kẻ này thiên lý bất dung, nói:
- Thần xin hạch tội, Đông Hải Tiết Độ Sứ Đỗ Anh Vũ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.