Chương 358: Kẻ có rượu, người có thịt, ta có hàng nóng!
Ninh Lang
25/07/2022
Tựa như một gã thân vệ binh đi theo quân toàn của Đỗ Anh Vũ, Nông Chí
Cường từ đầu đến cuối nhìn thấy một màn này, nội tâm hắn cũng cảm thấy
tương đối đặc sắc.
Họ Nông lúc này đã cởi bỏ bộ phục trang trước đây, thay lên một bộ quân giáp, tướng tá bệ vệ của hắn khi khoác lên quân phục lập tức lộ ra vẻ cường tráng bắt mắt, dù sao từ lúc trở về Lý Triều đến giờ, xét về thể hình thì tên này là người to lớn nhất mà Đỗ Anh Vũ từng thấy, so với cao đến mét chín Trần Kình còn cao lớn hơn.
Lần này đi theo Đỗ Anh Vũ chính là mệnh lệnh đặc biệt Lưu Kỷ dành cho họ Nông, ít nhất khi còn tại trên đất Đại Việt thì hắn phải nghe theo sự sắp đặt của Đỗ Anh Vũ.
Trước lúc khi hắn đi, Lưu Kỷ lão nhân giống như Đường Tăng niệm chú, liên tục dặn dò Nông Chí Cường phải luôn chú ý, nào là Đại Việt ngoạ hổ tàng Long, không phải đơn giản như Quảng Tây, nào là đây là đất Việt không phải đất Tráng, dặn hắn hành xử không thể lỗ mãng... lão Lưu nói liên hồi như thế hận rèn sắt không kịp, hại Nông Chí Cường một trận đau đầu muốn chết.
Nay khi gặp Đỗ Anh Vũ, Nông Chí Cường khi biết Đỗ Anh Vũ chuẩn bị nhập doanh thì cũng xin đi theo, Đỗ công tử nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
Để họ Nông bên cạnh, Đỗ Anh Vũ cảm thấy an tâm hơn là vứt hắn một người ở tại Thăng Long.
Ngày trước Nông Chí Cường đã sớm được Lưu Kỷ tại Mãnh Hổ Trại rèn dũa qua quân quy thế nên việc hắn nhập vào quân ngũ là rất dễ dàng, mặc lên bộ quân phục, giống như thiếp thân thị vệ đi theo Đỗ Anh Vũ mấy ngày là được.
Ngoài ra có một điều họ Nông không dám nói chính là kỳ thực đối với Nông Chí Cường, việc phải sống trong quân doanh vài ngày so ra với việc phải ở chung với Vi Oánh Phi thì hắn thấy phương án đầu thoải mái hơn nhiều.
Ai biết được Đại tỷ đầu có hôm nào lên cơn hứng tình, đè bản thân ra thì đời hắn coi như niệm, hiện tại lấy lý do đi theo họ Đỗ, thoát ra được khỏi quả boom nổ chậm kia đã là điều khiến Nông Chí Cường mừng quýnh lên rồi.
Theo Đỗ Anh Vũ tiến vào doanh trại phía Bắc, Nông Chí Cường ánh mắt có chút tò mò nhìn quanh một vòng, đánh giá xem doanh trại Đại Việt là kiểu như thế nào.
Lúc đưa mắt về một chỗ, ánh mắt hắn khẽ rút lại, cau mày mà nhìn.
Vì ở chỗ đó hắn thấy đồng tộc của hắn.
Rất rất nhiều đồng tộc của hắn đang đứng xếp thành các hành ngay ngắn bên dưới là cờ chữ Thân, cả đám lặng im lắng nghe điều lệnh của một gã soái tướng đứng trên bục cao.
Thân Văn Nghị đang tại một bên giao giảng điều lệnh quân quy, đột nhiên có chút mẫn cảm, thế là cũng liếc mắt nhìn sang, lập tức nhận ra Nông Chí Cường là một tên “hoang dại” Tráng binh, hơn nữa từ gã còn toát ra phong độ bất phàm, tuyệt không phải phường vô danh tiểu tốt.
Ngẫm lại một hồi thì Thân Văn Nghị hoàn toàn không nhớ ra được bên trong tộc có ai như vậy, lòng cảm thấy tò mò, họ Thân lập tức tiến về chỗ Nông Chí Cường, mở miệng hỏi:
- Ngươi anh em, là Tráng nhân đúng không? Ngươi thuộc Động nào? Chi nào?
Thân Văn Nghị dùng là tiếng Việt, Nông Chí Cường tại chỗ Lưu Kỷ đã đừng học qua nhưng nói không sõi, đương lúc bối rối không biết trả lời ra sao thì Đỗ tiểu tử không biết từ đâu lại nhảy đi ra, cười hì hì đáp:
- Hắn thuộc Đỗ động, Chi của Đỗ Anh Vũ ta... ha ha, Thân Soái, ngươi muốn đào góc tường nhà ta thì lần sau cũng nên kín đáo một chút, như thế này thì trực tiếp quá rồi đấy.
- Là người của Đỗ sứ quân sao? - Thân Văn Nghị ngại ngùng cười, thế nhưng ánh mắt vẫn thủy chung liếc về chỗ Nông Chí Cường khiến họ Nông co chút sởn tóc gáy.
Đỗ Anh Vũ nhận thấy không ổn, lập tức hắng giọng quát Nông Chí Cường còn không mau cút về đội... xu đuổi hộ Nông xong, bản thân hắn lại đang luôn khuôn mặt cười, đứng chắn lấy tầm nhìn của Thân Văn Nghị.
Thân Văn Nghị biết mình vừa rồi thất thố, liền cười trừ rồi hướng Đỗ Anh Vũ đổi chủ đề, tựa như lão tiền bối giảng giải cho Đỗ Anh Vũ về doanh trại phía Bắc.
Lần này các nhóm sư quân tập trung về kinh thành sẽ được phân ra làm hai doanh, một Bắc một Nam, trong đó phía Bắc người quản lý là Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khánh Đám, quản lý phía quân doanh phía Nam là Thái Phó Quách Công Bình.
— QUẢNG CÁO —
Tại doanh khu phía Bắc phân đã làm 7 khu, lần lượt thuộc về họ Hà, họ Kiều, họ Lê, họ Dương, họ Thân, họ Đỗ và cuối cùng chính là họ Lưu.
Trong đó doanh của họ Lưu tập trung binh mã bảo hộ kinh thành, tự nhiên lớn nhất, nhỏ nhất thì chính là của Đỗ Anh Vũ, dù sao trong số đám này thì Đỗ tiểu tử chức danh lẫn tư lịch chính là nhỏ nhất.
Theo sắp xếp thì doanh của họ Độ năm ngay vùng biên, chỉ giáp với doanh trại của Thân Văn Nghị, mà tiếp giáp với Thân Văn Nghị ngược lại không phải họ Lê mà lại là họ Dương.
Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ thoáng có chút thất vọng, hắn là còn muốn đêm nay tới bái phỏng nhạc phụ... khụ khụ, Lê Đại Vương một phen đấy.
Nhưng cũng không sao cả, hiện tại thấy Thân Văn Nghị liền đủ, Đỗ Anh Vũ liền thịnh tình mời Thân Văn Nghị tiến vào soái trướng của mình nói chuyện một phen.
Họ Thân suy nghĩ một chút, cảm thấy mình là người vùng khác, hiện tại mới đến kinh thành, Đỗ Anh Vũ ngược lại tại nơi này rất quen, Thân Văn Nghị quả thật đúng là có một số chuyện muốn hỏi thăm một chút.
Nghĩ đến đây, Thân Văn Nghị liền nhận lời, nói bản thân trở về sắp xếp lại quân ngũ một chút rồi ngay lập tức sẽ qua.
Đỗ Anh Vũ cũng cần ổn định lại đội ngũ của mình nên cũng lập tức trở lại doanh trại.
Khu vực của Đỗ Anh Vũ gọi là tiểu doanh, thế nhưng dùng để sắp xếp tạm cho hơn trăm người là dư xài, lúc Đỗ Anh Vũ trở lại thì Trần Kình đã xếp xong lều soái cho hắn, lần này chỉ là ở tạm thế nên cũng không có gì cầu kì cả.
Lưu Văn Tiến thì lãnh trách nhiệm cho ngươi vào rừng tìm củi về đốt, Phạm Thiết Hổ thì bố trí phân chia quân đồn trú cũng như phân đội tuần gác theo ca.
Trời càng về tối, thời tiết càng lạnh, Đỗ doanh binh sĩ châm đuốc đi tuần hết vọng này đến vòng khác.
Tuần tra một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Lưu Văn Tiến tìm được củi lửa mang trở về thành ra đội ngũ của Đỗ Anh Vũ lúc vẫn chưa thể nấu nướng đồ ăn được.
Bên trong nền soái, Đỗ Anh Vũ thân là chủ tướng, được đặc cách có chậu tha sưởi, hiện tại hắn đang ngồi xổm, hơ hơ nướng chút thịt khô dự trữ của mình.
Lúc Thân Văn Nghị đi tới thì cũng là lúc Đỗ Anh Vũ đã nướng thịt gần xong, Đỗ tiểu công tử thấy có người tiến vào thì bộ dạng vẫn giữ nguyên dáng ngồi xổm, chỉ ngước mắt nhìn lên, cùng họ Thân bốn mắt chạm nhau.
Sau một hồi tư tưởng vật lộn, hắn ra vẻ tiếc rẻ, nâng lên cái que sắt đang xiên miếng thịt của mình, giọng chán nản nói:
- Thân Soái, cùng ăn chứ?
Thân Văn Nghị khuôn mặt lập tức đen sạm lại, không nói nhiều lời, hắn quay đầu sai phái thuộc hạ trở về mang chỗ củi dự trữ của doanh mình đi sang đây, còn đặc biệt dặn mang theo thịt thú hôm nay vừa mới săn được sang cho Đỗ công tử.
Đỗ Anh Vũ bộ dạng nhận thì ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, toan muốn mời Thân Văn Nghị ngồi xuống thế nhưng chợt ra lều mình quá sức đơn giản, chỉ mới trải qua được cải thẳm cùng một cái Bồ đoàn duy nhất.
Đêm bàn hắn còn chưa có nữa...
Thân Văn Nghị lắc đầu cười, thoải mái tiến lên cùng Đỗ Anh Vũ ngồi bên cạnh chậu than, Đỗ Anh Vũ nhượng ra Bồ đoàn nhưng họ Thân không tiếp nhận, hắn cởi xuống áo choàng phía sau lưng, xếp gọn lại thành một cái đệm rồi đường hoàng ngồi xuống.
Thấy vậy, Đỗ Anh Vũ lại càng ái ngại.
Thân Văn Nghị thì bình thản nói: — QUẢNG CÁO —
- Đều sống nửa đời người trong quân doanh, một chút thiếu tiện nghi đã là gì?
Đỗ Anh Vũ cũng từng ngủ rừng nằm động thế nên rất nhanh gật đầu tán thành.
Thân Văn Nghị lúc trước đã để ý, hiện tại lúc mới sang chỗ quân doanh của Đỗ Anh Vũ, nhìn đám linh đi tuần tra, hắn càng có thể khẳng định quân đội của Đỗ tiểu công tử trên thân giáp trụ đều là hàng mới cóng, tuyệt không phải đồ cũ, họ Thân nhìn qua liền có chút thèm, bâng quơ mở miệng hỏi:
- Ta thấy quân đội của Đỗ công tử binh trang gọn gàng tinh mĩ, không biết là tân trang của nhà công tượng nào? Có thể chia sẻ một hai?
Đỗ Anh Vũ nghe qua liền biết môn đạo, cười ha ha một tiếng rồi không chút dối gạt đáp:
- Hàng này nhà làm, đều là đồ thủ công mỹ nghệ đơn giản, để Thân Soái cười chê rồi..
Thân Soái nghe xong mặt lại tối đen như mực.
Mẹ nó!
Trần đời Thân Văn Nghị hắn chưa từng nghe qua kẻ nào gọi quân tư trang giáp trụ là đồ thủ công mỹ nghệ cả, hiện tại coi như lần đầu.
Mà nghe qua lời của tiểu tử này thì đây là hàng quân hắn tự rèn...
Nói thật thì Thân Văn Nghị đánh chết cũng không tin, dù sao Hải Đông Lộ còn đang trong quá trình khai phá, Đỗ Anh Vũ phải nhập sắt đường vòng từ chỗ Lê Viễn Sơn, chú trọng nhất tất nhiên là việc sản xuất nông cụ, làm sao có đủ sắt để có thể sản xuất quân tư trang hàng loạt được.
Hơn nữa Đại Việt do vấn đề địa hình thời tiết nên xưa nay không chú trọng việc sản xuất áo giáp, việc thiếu nghiên cứu cải tiến khiến chất lượng áo giáp xưa nay thường không phải quá tốt.
Nay nhìn qua hàng của Đỗ Anh Vũ, Thân Văn Nghị có thể khẳng định đây không phải hàng nội, nhất định là hàng ngoại.
Đương nhiên họ Thân sẽ không nghĩ tới chuyện Đỗ Anh Vũ mang người đi cướp bóc, hắn là nghĩ tới việc Đỗ Anh Vũ hẳn là có đường dây riêng...
Làm ăn với đất Tống không phải Thân Văn Nghị không có làm qua, thế nhưng muốn động vào quân tư trang là không thể nào, đây là hàng cấm giao dịch của cả hai nước, hiện tại Thân Văn Nghị là đang thắc mắc, Đỗ Anh Vũ rốt cuộc là làm cách nào để đám quan lại tướng sĩ phương Bắc có thể bán hàng cho hắn.
Đỗ Anh Vũ một bên gặm thịt nướng, hoàn toàn không biết bên trong đầu Thân Văn Nghị đang suy nghĩ đặc sắc tới vậy, trùng hợp thay, hắn lúc này cũng có một số món hàng muốn chào mời, nuốt vội miếng thịt xuống bụng, hắn mỉm cười thần bí nói:
- Thân Soái, nhắc về đồ thủ công mỹ nghệ, tại hạ có một số món muốn cho Thân Soái thưởng lãm một chút, mong ngài đánh giá một phen...
- Ha ha, tiểu tử ngươi có cái thì muốn cho lão Thân xem vậy? Để cho ta tới cùng xem có được không?
Đột nhiên, phía bên ngoài lều soái, một giọng nam nhân hùng hồn vọng tới, cả Đỗ Anh Vũ lẫn Thân Văn đều không hẹn liếc mắt nhìn đi ra, lập tức thấy một nam nhân thân khoác áo choàng da gấu, thể hình lực lưỡng, vác tới một vò rượu lớn đi tới.
- Lê Vương! - Thân, Đỗ hai người lập tức đứng dậy chắp tay chào hỏi.
Lê Viễn Sơn xua tay, nói hai người thoải mái, dù sao cũng là chỗ quen biết, chớ có câu nệ.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, người của Thân Văn Nghị cũng mang thịt thú tới, Lê Viễn Sơn có rượu, Thân Văn Nghị có thịt, Đỗ Anh Vũ có nụ cười tươi, ba người gom góp xúm vào một chỗ.
Thân Văn Nghị nâng lên chén rượu thơm nồng, có chút nghi ngại, quay sang chỗ họ Lê hỏi:
- Lê Vương, trong doanh cấm chỉ uống rượu, chuyện này...
Lê Viễn Sơn nháy mắt, nói:
- Chúng ta uống là nước, đâu phải là rượu! Mùi này là do để lâu lên men, không đáng kể chút nào.
Ách!
Thân Văn Nghị cũng hết chỗ để nói, Đỗ Anh Vũ thì cười vỗ tay khen hay.
Đỗ tiểu tử hắn không quá thích uống rượu, thế nhưng ăn thịt nướng uống nước lọc thì thật sự có chút không hợp vị đạo.
Quả nhiên tại đêm đông, cắn miếng thịt rừng, hớp ly rượu ấm, toàn thân liền thư sướng.
Lúc này, Lê Viễn Sơn mới quay ra hỏi họ Đỗ:
- Tiểu tử, ngươi nói có thứ gì muốn cho lão Thân xem cơ mà? Còn không mau lấy ra cho lão phu cùng Thân Soái thưởng lãm.
Đỗ Anh Vũ híp mắt cười, làm dấu ok rồi chạy vào bên trong, lục lọi chiếc hòm gỗ của mình, rất nhanh tha lôi đi ra một chiếc hộp nặng trĩu.
Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị đều giương mắt tò mò nhìn sang, chẳng phải chờ bao lâu, Đỗ Anh Vũ lập tức ném chiếc hộp đi xuống.
Chiếc hộp chạm đất, phát ra tiếng độp, lập tức mở đi ra, phía bên trong lộ ra là các loại quân khí tư trang mới cóng tinh tươm.
Đỗ Anh Vũ nhe răng cười, chắp tay nói:
- Mời hai vị tiền bối nghiệm hàng.
Cả Thân Văn Nghị cùng Lê Viễn Sơn nhìn chỗ đao kiêm, mũi tên mũi nỏ bên dưới thì có sững sờ.
Đến khi dùng tay sờ nắn thì ánh mắt lại càng sáng rực lên.
Cái này là... Thép bách luyện?
Họ Nông lúc này đã cởi bỏ bộ phục trang trước đây, thay lên một bộ quân giáp, tướng tá bệ vệ của hắn khi khoác lên quân phục lập tức lộ ra vẻ cường tráng bắt mắt, dù sao từ lúc trở về Lý Triều đến giờ, xét về thể hình thì tên này là người to lớn nhất mà Đỗ Anh Vũ từng thấy, so với cao đến mét chín Trần Kình còn cao lớn hơn.
Lần này đi theo Đỗ Anh Vũ chính là mệnh lệnh đặc biệt Lưu Kỷ dành cho họ Nông, ít nhất khi còn tại trên đất Đại Việt thì hắn phải nghe theo sự sắp đặt của Đỗ Anh Vũ.
Trước lúc khi hắn đi, Lưu Kỷ lão nhân giống như Đường Tăng niệm chú, liên tục dặn dò Nông Chí Cường phải luôn chú ý, nào là Đại Việt ngoạ hổ tàng Long, không phải đơn giản như Quảng Tây, nào là đây là đất Việt không phải đất Tráng, dặn hắn hành xử không thể lỗ mãng... lão Lưu nói liên hồi như thế hận rèn sắt không kịp, hại Nông Chí Cường một trận đau đầu muốn chết.
Nay khi gặp Đỗ Anh Vũ, Nông Chí Cường khi biết Đỗ Anh Vũ chuẩn bị nhập doanh thì cũng xin đi theo, Đỗ công tử nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
Để họ Nông bên cạnh, Đỗ Anh Vũ cảm thấy an tâm hơn là vứt hắn một người ở tại Thăng Long.
Ngày trước Nông Chí Cường đã sớm được Lưu Kỷ tại Mãnh Hổ Trại rèn dũa qua quân quy thế nên việc hắn nhập vào quân ngũ là rất dễ dàng, mặc lên bộ quân phục, giống như thiếp thân thị vệ đi theo Đỗ Anh Vũ mấy ngày là được.
Ngoài ra có một điều họ Nông không dám nói chính là kỳ thực đối với Nông Chí Cường, việc phải sống trong quân doanh vài ngày so ra với việc phải ở chung với Vi Oánh Phi thì hắn thấy phương án đầu thoải mái hơn nhiều.
Ai biết được Đại tỷ đầu có hôm nào lên cơn hứng tình, đè bản thân ra thì đời hắn coi như niệm, hiện tại lấy lý do đi theo họ Đỗ, thoát ra được khỏi quả boom nổ chậm kia đã là điều khiến Nông Chí Cường mừng quýnh lên rồi.
Theo Đỗ Anh Vũ tiến vào doanh trại phía Bắc, Nông Chí Cường ánh mắt có chút tò mò nhìn quanh một vòng, đánh giá xem doanh trại Đại Việt là kiểu như thế nào.
Lúc đưa mắt về một chỗ, ánh mắt hắn khẽ rút lại, cau mày mà nhìn.
Vì ở chỗ đó hắn thấy đồng tộc của hắn.
Rất rất nhiều đồng tộc của hắn đang đứng xếp thành các hành ngay ngắn bên dưới là cờ chữ Thân, cả đám lặng im lắng nghe điều lệnh của một gã soái tướng đứng trên bục cao.
Thân Văn Nghị đang tại một bên giao giảng điều lệnh quân quy, đột nhiên có chút mẫn cảm, thế là cũng liếc mắt nhìn sang, lập tức nhận ra Nông Chí Cường là một tên “hoang dại” Tráng binh, hơn nữa từ gã còn toát ra phong độ bất phàm, tuyệt không phải phường vô danh tiểu tốt.
Ngẫm lại một hồi thì Thân Văn Nghị hoàn toàn không nhớ ra được bên trong tộc có ai như vậy, lòng cảm thấy tò mò, họ Thân lập tức tiến về chỗ Nông Chí Cường, mở miệng hỏi:
- Ngươi anh em, là Tráng nhân đúng không? Ngươi thuộc Động nào? Chi nào?
Thân Văn Nghị dùng là tiếng Việt, Nông Chí Cường tại chỗ Lưu Kỷ đã đừng học qua nhưng nói không sõi, đương lúc bối rối không biết trả lời ra sao thì Đỗ tiểu tử không biết từ đâu lại nhảy đi ra, cười hì hì đáp:
- Hắn thuộc Đỗ động, Chi của Đỗ Anh Vũ ta... ha ha, Thân Soái, ngươi muốn đào góc tường nhà ta thì lần sau cũng nên kín đáo một chút, như thế này thì trực tiếp quá rồi đấy.
- Là người của Đỗ sứ quân sao? - Thân Văn Nghị ngại ngùng cười, thế nhưng ánh mắt vẫn thủy chung liếc về chỗ Nông Chí Cường khiến họ Nông co chút sởn tóc gáy.
Đỗ Anh Vũ nhận thấy không ổn, lập tức hắng giọng quát Nông Chí Cường còn không mau cút về đội... xu đuổi hộ Nông xong, bản thân hắn lại đang luôn khuôn mặt cười, đứng chắn lấy tầm nhìn của Thân Văn Nghị.
Thân Văn Nghị biết mình vừa rồi thất thố, liền cười trừ rồi hướng Đỗ Anh Vũ đổi chủ đề, tựa như lão tiền bối giảng giải cho Đỗ Anh Vũ về doanh trại phía Bắc.
Lần này các nhóm sư quân tập trung về kinh thành sẽ được phân ra làm hai doanh, một Bắc một Nam, trong đó phía Bắc người quản lý là Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khánh Đám, quản lý phía quân doanh phía Nam là Thái Phó Quách Công Bình.
— QUẢNG CÁO —
Tại doanh khu phía Bắc phân đã làm 7 khu, lần lượt thuộc về họ Hà, họ Kiều, họ Lê, họ Dương, họ Thân, họ Đỗ và cuối cùng chính là họ Lưu.
Trong đó doanh của họ Lưu tập trung binh mã bảo hộ kinh thành, tự nhiên lớn nhất, nhỏ nhất thì chính là của Đỗ Anh Vũ, dù sao trong số đám này thì Đỗ tiểu tử chức danh lẫn tư lịch chính là nhỏ nhất.
Theo sắp xếp thì doanh của họ Độ năm ngay vùng biên, chỉ giáp với doanh trại của Thân Văn Nghị, mà tiếp giáp với Thân Văn Nghị ngược lại không phải họ Lê mà lại là họ Dương.
Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ thoáng có chút thất vọng, hắn là còn muốn đêm nay tới bái phỏng nhạc phụ... khụ khụ, Lê Đại Vương một phen đấy.
Nhưng cũng không sao cả, hiện tại thấy Thân Văn Nghị liền đủ, Đỗ Anh Vũ liền thịnh tình mời Thân Văn Nghị tiến vào soái trướng của mình nói chuyện một phen.
Họ Thân suy nghĩ một chút, cảm thấy mình là người vùng khác, hiện tại mới đến kinh thành, Đỗ Anh Vũ ngược lại tại nơi này rất quen, Thân Văn Nghị quả thật đúng là có một số chuyện muốn hỏi thăm một chút.
Nghĩ đến đây, Thân Văn Nghị liền nhận lời, nói bản thân trở về sắp xếp lại quân ngũ một chút rồi ngay lập tức sẽ qua.
Đỗ Anh Vũ cũng cần ổn định lại đội ngũ của mình nên cũng lập tức trở lại doanh trại.
Khu vực của Đỗ Anh Vũ gọi là tiểu doanh, thế nhưng dùng để sắp xếp tạm cho hơn trăm người là dư xài, lúc Đỗ Anh Vũ trở lại thì Trần Kình đã xếp xong lều soái cho hắn, lần này chỉ là ở tạm thế nên cũng không có gì cầu kì cả.
Lưu Văn Tiến thì lãnh trách nhiệm cho ngươi vào rừng tìm củi về đốt, Phạm Thiết Hổ thì bố trí phân chia quân đồn trú cũng như phân đội tuần gác theo ca.
Trời càng về tối, thời tiết càng lạnh, Đỗ doanh binh sĩ châm đuốc đi tuần hết vọng này đến vòng khác.
Tuần tra một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Lưu Văn Tiến tìm được củi lửa mang trở về thành ra đội ngũ của Đỗ Anh Vũ lúc vẫn chưa thể nấu nướng đồ ăn được.
Bên trong nền soái, Đỗ Anh Vũ thân là chủ tướng, được đặc cách có chậu tha sưởi, hiện tại hắn đang ngồi xổm, hơ hơ nướng chút thịt khô dự trữ của mình.
Lúc Thân Văn Nghị đi tới thì cũng là lúc Đỗ Anh Vũ đã nướng thịt gần xong, Đỗ tiểu công tử thấy có người tiến vào thì bộ dạng vẫn giữ nguyên dáng ngồi xổm, chỉ ngước mắt nhìn lên, cùng họ Thân bốn mắt chạm nhau.
Sau một hồi tư tưởng vật lộn, hắn ra vẻ tiếc rẻ, nâng lên cái que sắt đang xiên miếng thịt của mình, giọng chán nản nói:
- Thân Soái, cùng ăn chứ?
Thân Văn Nghị khuôn mặt lập tức đen sạm lại, không nói nhiều lời, hắn quay đầu sai phái thuộc hạ trở về mang chỗ củi dự trữ của doanh mình đi sang đây, còn đặc biệt dặn mang theo thịt thú hôm nay vừa mới săn được sang cho Đỗ công tử.
Đỗ Anh Vũ bộ dạng nhận thì ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, toan muốn mời Thân Văn Nghị ngồi xuống thế nhưng chợt ra lều mình quá sức đơn giản, chỉ mới trải qua được cải thẳm cùng một cái Bồ đoàn duy nhất.
Đêm bàn hắn còn chưa có nữa...
Thân Văn Nghị lắc đầu cười, thoải mái tiến lên cùng Đỗ Anh Vũ ngồi bên cạnh chậu than, Đỗ Anh Vũ nhượng ra Bồ đoàn nhưng họ Thân không tiếp nhận, hắn cởi xuống áo choàng phía sau lưng, xếp gọn lại thành một cái đệm rồi đường hoàng ngồi xuống.
Thấy vậy, Đỗ Anh Vũ lại càng ái ngại.
Thân Văn Nghị thì bình thản nói: — QUẢNG CÁO —
- Đều sống nửa đời người trong quân doanh, một chút thiếu tiện nghi đã là gì?
Đỗ Anh Vũ cũng từng ngủ rừng nằm động thế nên rất nhanh gật đầu tán thành.
Thân Văn Nghị lúc trước đã để ý, hiện tại lúc mới sang chỗ quân doanh của Đỗ Anh Vũ, nhìn đám linh đi tuần tra, hắn càng có thể khẳng định quân đội của Đỗ tiểu công tử trên thân giáp trụ đều là hàng mới cóng, tuyệt không phải đồ cũ, họ Thân nhìn qua liền có chút thèm, bâng quơ mở miệng hỏi:
- Ta thấy quân đội của Đỗ công tử binh trang gọn gàng tinh mĩ, không biết là tân trang của nhà công tượng nào? Có thể chia sẻ một hai?
Đỗ Anh Vũ nghe qua liền biết môn đạo, cười ha ha một tiếng rồi không chút dối gạt đáp:
- Hàng này nhà làm, đều là đồ thủ công mỹ nghệ đơn giản, để Thân Soái cười chê rồi..
Thân Soái nghe xong mặt lại tối đen như mực.
Mẹ nó!
Trần đời Thân Văn Nghị hắn chưa từng nghe qua kẻ nào gọi quân tư trang giáp trụ là đồ thủ công mỹ nghệ cả, hiện tại coi như lần đầu.
Mà nghe qua lời của tiểu tử này thì đây là hàng quân hắn tự rèn...
Nói thật thì Thân Văn Nghị đánh chết cũng không tin, dù sao Hải Đông Lộ còn đang trong quá trình khai phá, Đỗ Anh Vũ phải nhập sắt đường vòng từ chỗ Lê Viễn Sơn, chú trọng nhất tất nhiên là việc sản xuất nông cụ, làm sao có đủ sắt để có thể sản xuất quân tư trang hàng loạt được.
Hơn nữa Đại Việt do vấn đề địa hình thời tiết nên xưa nay không chú trọng việc sản xuất áo giáp, việc thiếu nghiên cứu cải tiến khiến chất lượng áo giáp xưa nay thường không phải quá tốt.
Nay nhìn qua hàng của Đỗ Anh Vũ, Thân Văn Nghị có thể khẳng định đây không phải hàng nội, nhất định là hàng ngoại.
Đương nhiên họ Thân sẽ không nghĩ tới chuyện Đỗ Anh Vũ mang người đi cướp bóc, hắn là nghĩ tới việc Đỗ Anh Vũ hẳn là có đường dây riêng...
Làm ăn với đất Tống không phải Thân Văn Nghị không có làm qua, thế nhưng muốn động vào quân tư trang là không thể nào, đây là hàng cấm giao dịch của cả hai nước, hiện tại Thân Văn Nghị là đang thắc mắc, Đỗ Anh Vũ rốt cuộc là làm cách nào để đám quan lại tướng sĩ phương Bắc có thể bán hàng cho hắn.
Đỗ Anh Vũ một bên gặm thịt nướng, hoàn toàn không biết bên trong đầu Thân Văn Nghị đang suy nghĩ đặc sắc tới vậy, trùng hợp thay, hắn lúc này cũng có một số món hàng muốn chào mời, nuốt vội miếng thịt xuống bụng, hắn mỉm cười thần bí nói:
- Thân Soái, nhắc về đồ thủ công mỹ nghệ, tại hạ có một số món muốn cho Thân Soái thưởng lãm một chút, mong ngài đánh giá một phen...
- Ha ha, tiểu tử ngươi có cái thì muốn cho lão Thân xem vậy? Để cho ta tới cùng xem có được không?
Đột nhiên, phía bên ngoài lều soái, một giọng nam nhân hùng hồn vọng tới, cả Đỗ Anh Vũ lẫn Thân Văn đều không hẹn liếc mắt nhìn đi ra, lập tức thấy một nam nhân thân khoác áo choàng da gấu, thể hình lực lưỡng, vác tới một vò rượu lớn đi tới.
- Lê Vương! - Thân, Đỗ hai người lập tức đứng dậy chắp tay chào hỏi.
Lê Viễn Sơn xua tay, nói hai người thoải mái, dù sao cũng là chỗ quen biết, chớ có câu nệ.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, người của Thân Văn Nghị cũng mang thịt thú tới, Lê Viễn Sơn có rượu, Thân Văn Nghị có thịt, Đỗ Anh Vũ có nụ cười tươi, ba người gom góp xúm vào một chỗ.
Thân Văn Nghị nâng lên chén rượu thơm nồng, có chút nghi ngại, quay sang chỗ họ Lê hỏi:
- Lê Vương, trong doanh cấm chỉ uống rượu, chuyện này...
Lê Viễn Sơn nháy mắt, nói:
- Chúng ta uống là nước, đâu phải là rượu! Mùi này là do để lâu lên men, không đáng kể chút nào.
Ách!
Thân Văn Nghị cũng hết chỗ để nói, Đỗ Anh Vũ thì cười vỗ tay khen hay.
Đỗ tiểu tử hắn không quá thích uống rượu, thế nhưng ăn thịt nướng uống nước lọc thì thật sự có chút không hợp vị đạo.
Quả nhiên tại đêm đông, cắn miếng thịt rừng, hớp ly rượu ấm, toàn thân liền thư sướng.
Lúc này, Lê Viễn Sơn mới quay ra hỏi họ Đỗ:
- Tiểu tử, ngươi nói có thứ gì muốn cho lão Thân xem cơ mà? Còn không mau lấy ra cho lão phu cùng Thân Soái thưởng lãm.
Đỗ Anh Vũ híp mắt cười, làm dấu ok rồi chạy vào bên trong, lục lọi chiếc hòm gỗ của mình, rất nhanh tha lôi đi ra một chiếc hộp nặng trĩu.
Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị đều giương mắt tò mò nhìn sang, chẳng phải chờ bao lâu, Đỗ Anh Vũ lập tức ném chiếc hộp đi xuống.
Chiếc hộp chạm đất, phát ra tiếng độp, lập tức mở đi ra, phía bên trong lộ ra là các loại quân khí tư trang mới cóng tinh tươm.
Đỗ Anh Vũ nhe răng cười, chắp tay nói:
- Mời hai vị tiền bối nghiệm hàng.
Cả Thân Văn Nghị cùng Lê Viễn Sơn nhìn chỗ đao kiêm, mũi tên mũi nỏ bên dưới thì có sững sờ.
Đến khi dùng tay sờ nắn thì ánh mắt lại càng sáng rực lên.
Cái này là... Thép bách luyện?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.