Chương 320: Là ai trên núi?
Ninh Lang
17/06/2022
- Đại thiếu!
Đám Ngô gia binh vừa thấy Ngô Ứng Long xuất hiện đồng loạt lên tiếng, họ Ngô nhìn lướt qua đám người này một lượt, khẽ gật đầu sau thì nhìn xuống một tên bộ tốt đang nằm thoi thóp dưới đất, hơi cau mày một chút, nói:
- Mau đưa vị huynh đệ này đi cứu trị còn kịp!
- Rõ!
- Đại ca...
Bẽn lẽn tiến đến cạnh bên, khi thấy Đại ca có chút không quan tâm đến mình, Ngô Thanh Trà liền phụng phịu, khuôn mặt tròn phồng lên như cái bánh bao, người ngoài nhìn nàng thì thấy hết sức khả ái, chỉ duy Lý Dương Côn cùng Kiều Liễu Thanh là biết ẩn sau cái dung mạo xinh xắn đấy chính là một nữ nhân tâm địa độc ác, xuất thủ tàn nhẫn.
Nàng khẽ kéo kéo tay áo của họ Ngô, Ngô Ứng Long liếc sang nhìn nàng, nữ nhân liền tỏ vẻ hiện huệ cúi đầu, hai huynh muội cứ vậy đối diện với nhau, một lúc sau hắn mới thở dài mà nói:
- Đi sang một bên, lát ra hỏi tội ngươi sau...
- Đại ca! Là bọn hắn... bọn hắn bắt nạt ta... ngươi cũng muốn theo bọn hắn ăn hiếp ta phải không? Đại ca không còn thương Thanh Trà nữa phải không - Nàng tính cách chua ngoa lại bùng phát, tự nhiên không chịu, thế là lại dãy nảy lên bù lu bù loa.
Ách!
Lại bắt đầu rồi đấy!
Ngô Ứng Long quá quen thuộc với cái trò một khóc, hai náo, ba treo cổ này của nàng, xét cho cùng thì nàng lúc này mới 12-13 tuổi đậu khấu, Ngô gia cả hắn lại quá mức nuông chiều đến độ tiểu nữ nhân gần như muốn gì được nấy, hiện tại đã thành tính, muốn uốn nắn nàng thay đổi cũng không còn kịp nữa, chỉ cảm chịu vậy.
Qua vài năm của nợ này sẽ thuộc về nhà người khác.
Đang lúc Ngô Ứng Long nhất thời không biết ứng đối với cô em gái phiền phức này ra sao thì giọng nói Lý Dương Quang bên cạnh nhàn nhạt truyền đến đánh động hắn:
- Ngô thiếu gia, muốn giải quyết chuyện gia sự thì hẳn cũng nên thả huynh đệ của ta ra trước được không?
- Lão đại! - Lý Dương Côn thấy Lý Dương Quang cùng tới liền vui vẻ hò reo.
- Ấy chết! - Ngô Ứng Long lập tức buông người, đối diện với một mặt cười nhạt tiểu Hầu Gia thì tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
- Thật ngại quá, Hầu gia, để ngươi chê cười rồi.
- Đại ca, sao huynh lại dễ dàng thả bọn hắn ra như vậy... - Ngô Thanh Trà bên cạnh thấy hai tên kia được thả ra liền quýnh lên, lại bắt đầu náo.
Lý Dương Quang híp mắt nàng, Ngô Thanh Trà cũng trừng mắt nhìn lại, nàng xưa nay chưa từng e dè qua một ai...
Chỉ là từ thiếu niên này nàng cảm nhận được một cảm giác bức bối cực kì khó chịu, giống như một trường lực vô hình muốn ép nghẹn nàng vậy. Ngô Ứng Long cũng cảm nhận được tiểu muội chịu thiệt, liền tiến lên cản trở giữa hai người, xoay lại vuốt lưng tiểu nương tử này mới khiến nàng đỡ phần nào.
“Thiếu niên này ánh mắt thật đáng sợ, tự như âm ty địa ngục vậy!” Ngô Thanh Trà thở hổn hển, ngẫm nghĩ rồi lại rùng mình một cái.
- Không hiểu tiểu đệ của ta có chỗ nào đắc tội tiểu thư, mong tiểu thư ngài có thể thẳng thắn nói ra, ta tuyệt không bao che cho hắn. - Tiểu hầu gia chậm rãi nói, chất giọng nhạt không chứa một tia cảm tình.
Ngô Ứng Long cũng gật đầu, an ủi nàng:
- Đúng đó, tiểu muội, ngươi cùng tam hoàng tử hẳn là có hiểu lầm gì đúng chứ? Nói ra, có đại ca làm chủ cho ngươi.
Tiểu cô nương liền bĩu môi, đầu cúi gằm.
Từ lúc nàng biết tên tiểu tử trước mắt là Tam hoàng tử Lý Dương Côn thì liền biết sự tình không dễ giải quyết rồi, chần chờ một lúc nàng mới nói:
- Hắn... hắn đêm qua lẻn vào phòng ta, trộm đồ của ta!!!
Á đù!!
— QUẢNG CÁO —
Lão Kiều nghe thấy liền không khỏi sợ hãi mà hít một ngụm khí, tự động tránh xa Lý Dương Côn ra một chút, dùng ánh mắt như nhìn một tên cẩu tặc mà kinh bỉ nhìn hắn.
Tóc ngắn Lý Dương Côn cũng mộng bức lâm vào từ hỏi, sau thì nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt nàng quát tháo:
- Nói bậy, ta đêm qua chính là tại khách phòng ngủ say, nào có chuyện qua chỗ ngươi trộm đồ, ngươi ngậm máu phun ngươi...
- Chính là ngươi! - Nghe Lý Dương Côn cao giọng quát, giọng nàng còn cao hơn đáp trả, chua ngoa nói:
- Ngươi hôm qua ngủ tại khách phòng, có ai làm chứng!!
Ách!
Mẹ nó, tiện nhân này quá mức vô lý rồi.
Buộc tội người còn bắt người ta tự chứng minh vô tội nữa.
Lý Dương Côn tức giận đến nỗi khuôn mặt chuyển đỏ, hắn đêm qua ngủ một mình, nào có ai có thể làm chứng cho hắn, đương nhiên nhận tội là không thể nào, hắn đỉnh thiên lập địa, tuyệt không nhận vác cái nồi này, tam hoàng tử lập tức đáp trả:
- Ngô gia đêm qua có biết bao nhiêu ngươi, ngươi làm sao nhận định nhất định là ta?
Thiếu nữ ngẩng cầu cười toe toét, dùng ánh mắt ta đã sớm nhìn thấu triệt để nhìn hắn, nàng từ trong tay áo lấy ra một mảnh giáp ngực, nhìn qua thì giống như một tấm gương bát quái, nhưng sành sỏi một chút liền nhận ra cái này là hộ tâm giáp, nàng giơ miếng hộ tâm giáo này lên, xoay một vòng cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy, giọng gắt giọng nói:
- Tặc nhân đêm qua ở chỗ ta còn đánh rơi cái này, ta hỏi ngươi, toàn bộ khách nhân tại Ngô gia đêm qua, có ai là có thể dùng vừa vặn món này...
Mắt nàng híp tại, trực chỉ Lý Dương Côn, tiếng nói khẽ rít qua kẽ răng:
- Ngoại trừ ngươi!!
Lúc này đám đông thấy có drama cũng bắt đầu tụ tập lại hóng hớt, sau khi nghe truyền miệng kể lại cũng nắm được một số thông tin cơ bản, nay thấy Ngô Thanh Trà rút ra bằng chứng thép... theo đúng nghĩa đen thì mọi người bắt đầu ồ lên bàn tán, dùng ánh mắt kì quặc nhìn về phía Tam hoàng tử.
“Tam hoàng tử hình như mới 10 tuổi thì phải? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!!”
“Thật không nghĩ tới...”
“Để xem hắn chối cãi ra sao!!!”
“...”
Đám người xung quanh dù đã cố gắng hạ thấp tông giọng thế nhưng góp gió thành bão, tiếng bàn luận truyền vào tai tiểu tử Lý Dương Côn khiến hắn giận đến run người.
Lão Kiều cũng nhìn Lý Dương Côn bằng nửa con mắt, mấp máy môi, dựa vào khẩu hình thì đoán được hắn là nói “tiểu tử, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
- Không có, không phải ta... - Lý Dương Côn con mắt đỏ lừ, phẫn uất mà hét lên.
- Ta không có dùng hộ tâm giáp, miếng giáp đó không phải của ta...
Thiếu niên liên tục chối đây đẩy, thiếu nữ thì khoanh tay khinh bỉ nhìn hắn, tình cách nàng là vậy, một khi nhận định kẻ nào thì sẽ gim chặt, chắc như đinh đóng cột.
Lý Dương Quang khuôn mặt bình bình đột nhiên xuất hiện vẻ cổ quái, hắn nhìn miếng hộ tâm giáp, rồi lại nhìn Ngô Thanh Trà mà hỏi lại:
- Nói như huyện chúa là dựa vào miếng giáp này để kết tội huynh đệ của ta, chứ không phải tận mắt chứng kiến hắn gây án sao?
- Đúng thế. - Ngô Thanh Trà tự tin nói, đảo mắt một vòng, tay thon vung vẩy cái miếng giáp, cao giọng nói:
- Ngoài trừ hắn tuổi nhỏ ra, tất cả khách nhân Ngô phủ, làm gì có ai mặc vừa cái giáp này... các ngươi nói có phải không?
Ách! — QUẢNG CÁO —
Đột nhiên không khí xung quanh trở nên kì quái, đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không ai lên tiếng nhưng dường như chữ là được viết trên mặt bọn hắn...
Nếu dựa theo cái lý luận này... vậy thì có lẽ nào?!
Mọi người không tự chủ trong đầu nảy số ra một cái tên của kẻ mà ai cũng biết là ai...
Lý Dương Quang thật sự muốn bật cười, nhưng là nụ cười khổ...
Thằng nhãi con này thật sự lớn gan, ai cũng dám động.
- Sao... sao vậy? - Ngô Thanh Trà thấy không khí xung quanh không đúng liền lắp bắp hỏi lại.
Lúc này Ngô Ứng Long đi lên, từ trên tay nàng cướp lấy miệng hộ tâm kính, liếc xéo nói:
- Khách nhân Ngô phủ, ngoài trừ tam hoàng tử ra... vẫn còn một kẻ khác nhỏ tuổi không kém, ngươi đó, hấp ta hấp tấp, chút nữa liền gây đại sự rồi!!
“Vẫn còn kẻ khác sao?” Ngô Thanh Trà bản thân liền có chút mộng.
Rồi theo ánh mắt mọi người về một hướng, nàng cũng từ từ ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo, nhìn lên đỉnh ngọn núi trước mặt.
Là ai ở trên núi?
...
Hàn phong thổi qua trường đình, thổi lên người một tên hắc sam tiểu tử khiến hắn có chút lạnh mà rùng mình.
Dõi mắt nhìn theo bóng mĩ nhân theo cha nàng từ từ biến mất nơi lưng chừng đồi, Đỗ Anh Vũ không khỏi có chút lưu luyến mà thở dài, ngân nga câu hát
“Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha...”
Phạm Thiết Hổ cùng Trần Kình đứng bên ngoài, thấy Đỗ tiểu tử đa sầu đa cảm liền tiến lên an ủi, nói Lê tiểu thư chỉ là theo cha về kinh thành trước một bước, chúng ta sau này còn có thể gặp lại mà.
Đỗ Anh Vũ liếc xéo sang, nói các ngươi thì biết cái quái gì.
Hắn là kẻ lưu luyến ôn nhu hương sao?
Ờ thì cũng có một chút, thế nhưng trọng điểm không phải chỗ đó, hắn là đang tiếc sao lúc trước không nhân lúc tình cảm thăng hoa mà thủ thỉ xin Lê Viễn Sơn bớt chút giá hàng.
Đương nhiên không biết có được hay không thế nhưng vẫn là nên thử một chút, con người phải có mộng tưởng, nhỡ đâu được thì sao?
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân chính là khách quen, nhập quặng sắt cũng luôn nhập số lượng lớn, xin cái giả sỉ của sỉ cũng không quá đáng a.
Nói thật tiến kì còn đỡ, sau này Yên Hưng cùng Vân Đồn đồng loạt phát triển, rồi Trấn Bắc Hải, huyện Đông Triều thành hình, nơi nơi đều dùng đến sắt, Đỗ Anh Vũ cảm thấy nguồn hàng chỉ có một chỗ lão Lê là không đủ.
Hơn nữa lúc nào bị đối phương nắm đằng chuôi, cảm giác thật không thoải mái.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Đông Bắc xa xăm, dựa theo tính toán của hắn thì Trần Lục lúc này hẳn là bắt đầu di chuyển từ Đảo Quan Lạn đến Quỳnh Châu rồi.
Quỳnh Châu đơn giản chính là thiên đường sắt, ở đó mỏ quặng rất nhiều, là nút thắt quan trọng trong kế hoặc 3 năm sắp tới của hắn.
Thở dài một tiếng, thấm hi vọng mọi thứ đều sẽ ổn.
Trần Kình nhìn Đỗ Anh Vũ thất thần thì cũng không vội tiến lên làm phiền, công tử chính là như vậy, mỗi khi hắn xuất thần thì đều là đang suy nghĩ đến một vấn đề nào đó, mà đó đa phần đều là những vấn đề khó ai lường được.
Một lúc sau, Đỗ Anh Vũ chợt tỉnh, thở dài ngao ngán rồi lắc đầu:
— QUẢNG CÁO —
- Không được, vẫn là quá sớm... bán đi cổ phần Tây Xưởng lúc này chính là mổ gà lấy trứng, đợi 3-5 năm rồi tính.
Đỗ Anh Vũ tiền kì cần tiền, đầu xuân sang năm chính là phải thanh toán trước một khoản nợ, hiện tại dễ dàng nhất chính là bán đi cổ phần Tây Xưởng, nhưng hắn là không nỡ, hơn nữa Tây Xưởng hiện nay chính là thứ trèo chống kinh tế cho cái “đế chế mộng tưởng” hiện đang ở giai đoạn sơ kì của Đỗ Anh Vũ, hàng quý vẫn cung cấp đều đặn tiền bạc sản phẩm, bảo Đỗ Anh Vũ bỏ ra một phần hắn thật không đành lòng.
Chỉ là hắn biết rõ theo Tây Xưởng phát triển, chuyện đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Đồng tiền lớn mọi người cùng kiến mới có thể trường thọ, ăn mảnh một mình chính là chết bất đắc kì tử.
Quy luật bất thành văn chính là vậy.
- Công tử, hiện tại chúng ta đi đâu? - Trần Kình gặng hỏi.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy lúc này hẳn đám Dương Đoan Hoa đã theo căn dặn của hắn mà mang Ngô Luân đến nơi an toàn, bản thân cũng không cần nhất thiết phải ở lại đây ma tuý mê hoặc đám người Ngô gia nữa, chẹp chẹp hai tiếng, hắn nhún vai nói:
- Chúng ta trở về Luy Lâu Khách Điếm, hôm qua ngủ muộn dậy sớm, ta có chút mệt mỏi, cần phải về ngủ bù... ách! Các ngươi nhìn ta như thế là có ý gì???
Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ ánh mắt ai oán nhìn sang chỗ hắn, rồi đồng loạt lắc đầu.
Trong lòng đều chửi thầm.
Mẹ nó, ngươi còn được ngủ, bọn ta thì chính là cả đêm đập muỗi.
Chủ tớ ba người bắt đầu xuống núi, Đỗ Anh Vũ uống rượu nên có chút chếnh choáng, Trần Kình hơi chút lại phải chú ý để đỡ lấy hắn.
Không thể không nói, sau khi bị Vi Oánh Phi cưỡng ép phạt kinh tẩy tủy, có lẽ nội tạng của hắn được tăng cường hay sao mà tửu lượng có vẻ khá hơn trước, rượu hai tên kia mang đến đều là loại mạnh, Đỗ công tử có thể uống đến lúc này chưa xỉu đã là quá mạnh mẽ rồi.
Tất nhiên là không dám so với hai cái máy uống kia được thế nhưng so với trước kia vẫn là tiến bộ vượt bậc rồi.
Vừa đi đến chân núi, không biết do say hay gì mà Đỗ tiểu tử thấy bên dưới người đứng đông nghẹt, chớp chớp dụi dụi vài cái, mở mắt ra lần nữa vẫn thấy dường như phải có đến hàng trăm người chi chít đứng ở đó.
Ách!
Chuyện gì?
Đại hội võ lâm sao?
Đỗ tiểu tử nhìn ngang ngó dọc một lượt, dùng hai mắt nhìn về phía chúng sinh, chúng sinh bên dưới dường cũng hướng hàng nghìn con mắt lên phía trên nhìn hắn.
Linh tính của hắn mách bảo tính huống này có chút không ổn, manh manh cười, tay nhỏ vẫy vẫy:
- Mọi người....
- Đỗ tiểu tặc đã xuất hiện... anh em mau bắt lấy hắn! - Không biết từ đâu một tiếng rú vang lên như sấm.
Rồi kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng đồng thanh tổng động viên:
- Bắt lấy Đỗ Anh Vũ, bắt lấy Đỗ tiểu tặc.
- Đỗ tiểu tặc, chạy đâu cho thoát...
“Con mẹ nó, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì có được không?” Đỗ Anh Vũ hoảng hốt tột độ, lấp tức quay đầu chạy ngược lên trên núi, trong lòng hiện lên hằng hà sa số dấu chấm hỏi.
...
Đám Ngô gia binh vừa thấy Ngô Ứng Long xuất hiện đồng loạt lên tiếng, họ Ngô nhìn lướt qua đám người này một lượt, khẽ gật đầu sau thì nhìn xuống một tên bộ tốt đang nằm thoi thóp dưới đất, hơi cau mày một chút, nói:
- Mau đưa vị huynh đệ này đi cứu trị còn kịp!
- Rõ!
- Đại ca...
Bẽn lẽn tiến đến cạnh bên, khi thấy Đại ca có chút không quan tâm đến mình, Ngô Thanh Trà liền phụng phịu, khuôn mặt tròn phồng lên như cái bánh bao, người ngoài nhìn nàng thì thấy hết sức khả ái, chỉ duy Lý Dương Côn cùng Kiều Liễu Thanh là biết ẩn sau cái dung mạo xinh xắn đấy chính là một nữ nhân tâm địa độc ác, xuất thủ tàn nhẫn.
Nàng khẽ kéo kéo tay áo của họ Ngô, Ngô Ứng Long liếc sang nhìn nàng, nữ nhân liền tỏ vẻ hiện huệ cúi đầu, hai huynh muội cứ vậy đối diện với nhau, một lúc sau hắn mới thở dài mà nói:
- Đi sang một bên, lát ra hỏi tội ngươi sau...
- Đại ca! Là bọn hắn... bọn hắn bắt nạt ta... ngươi cũng muốn theo bọn hắn ăn hiếp ta phải không? Đại ca không còn thương Thanh Trà nữa phải không - Nàng tính cách chua ngoa lại bùng phát, tự nhiên không chịu, thế là lại dãy nảy lên bù lu bù loa.
Ách!
Lại bắt đầu rồi đấy!
Ngô Ứng Long quá quen thuộc với cái trò một khóc, hai náo, ba treo cổ này của nàng, xét cho cùng thì nàng lúc này mới 12-13 tuổi đậu khấu, Ngô gia cả hắn lại quá mức nuông chiều đến độ tiểu nữ nhân gần như muốn gì được nấy, hiện tại đã thành tính, muốn uốn nắn nàng thay đổi cũng không còn kịp nữa, chỉ cảm chịu vậy.
Qua vài năm của nợ này sẽ thuộc về nhà người khác.
Đang lúc Ngô Ứng Long nhất thời không biết ứng đối với cô em gái phiền phức này ra sao thì giọng nói Lý Dương Quang bên cạnh nhàn nhạt truyền đến đánh động hắn:
- Ngô thiếu gia, muốn giải quyết chuyện gia sự thì hẳn cũng nên thả huynh đệ của ta ra trước được không?
- Lão đại! - Lý Dương Côn thấy Lý Dương Quang cùng tới liền vui vẻ hò reo.
- Ấy chết! - Ngô Ứng Long lập tức buông người, đối diện với một mặt cười nhạt tiểu Hầu Gia thì tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
- Thật ngại quá, Hầu gia, để ngươi chê cười rồi.
- Đại ca, sao huynh lại dễ dàng thả bọn hắn ra như vậy... - Ngô Thanh Trà bên cạnh thấy hai tên kia được thả ra liền quýnh lên, lại bắt đầu náo.
Lý Dương Quang híp mắt nàng, Ngô Thanh Trà cũng trừng mắt nhìn lại, nàng xưa nay chưa từng e dè qua một ai...
Chỉ là từ thiếu niên này nàng cảm nhận được một cảm giác bức bối cực kì khó chịu, giống như một trường lực vô hình muốn ép nghẹn nàng vậy. Ngô Ứng Long cũng cảm nhận được tiểu muội chịu thiệt, liền tiến lên cản trở giữa hai người, xoay lại vuốt lưng tiểu nương tử này mới khiến nàng đỡ phần nào.
“Thiếu niên này ánh mắt thật đáng sợ, tự như âm ty địa ngục vậy!” Ngô Thanh Trà thở hổn hển, ngẫm nghĩ rồi lại rùng mình một cái.
- Không hiểu tiểu đệ của ta có chỗ nào đắc tội tiểu thư, mong tiểu thư ngài có thể thẳng thắn nói ra, ta tuyệt không bao che cho hắn. - Tiểu hầu gia chậm rãi nói, chất giọng nhạt không chứa một tia cảm tình.
Ngô Ứng Long cũng gật đầu, an ủi nàng:
- Đúng đó, tiểu muội, ngươi cùng tam hoàng tử hẳn là có hiểu lầm gì đúng chứ? Nói ra, có đại ca làm chủ cho ngươi.
Tiểu cô nương liền bĩu môi, đầu cúi gằm.
Từ lúc nàng biết tên tiểu tử trước mắt là Tam hoàng tử Lý Dương Côn thì liền biết sự tình không dễ giải quyết rồi, chần chờ một lúc nàng mới nói:
- Hắn... hắn đêm qua lẻn vào phòng ta, trộm đồ của ta!!!
Á đù!!
— QUẢNG CÁO —
Lão Kiều nghe thấy liền không khỏi sợ hãi mà hít một ngụm khí, tự động tránh xa Lý Dương Côn ra một chút, dùng ánh mắt như nhìn một tên cẩu tặc mà kinh bỉ nhìn hắn.
Tóc ngắn Lý Dương Côn cũng mộng bức lâm vào từ hỏi, sau thì nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt nàng quát tháo:
- Nói bậy, ta đêm qua chính là tại khách phòng ngủ say, nào có chuyện qua chỗ ngươi trộm đồ, ngươi ngậm máu phun ngươi...
- Chính là ngươi! - Nghe Lý Dương Côn cao giọng quát, giọng nàng còn cao hơn đáp trả, chua ngoa nói:
- Ngươi hôm qua ngủ tại khách phòng, có ai làm chứng!!
Ách!
Mẹ nó, tiện nhân này quá mức vô lý rồi.
Buộc tội người còn bắt người ta tự chứng minh vô tội nữa.
Lý Dương Côn tức giận đến nỗi khuôn mặt chuyển đỏ, hắn đêm qua ngủ một mình, nào có ai có thể làm chứng cho hắn, đương nhiên nhận tội là không thể nào, hắn đỉnh thiên lập địa, tuyệt không nhận vác cái nồi này, tam hoàng tử lập tức đáp trả:
- Ngô gia đêm qua có biết bao nhiêu ngươi, ngươi làm sao nhận định nhất định là ta?
Thiếu nữ ngẩng cầu cười toe toét, dùng ánh mắt ta đã sớm nhìn thấu triệt để nhìn hắn, nàng từ trong tay áo lấy ra một mảnh giáp ngực, nhìn qua thì giống như một tấm gương bát quái, nhưng sành sỏi một chút liền nhận ra cái này là hộ tâm giáp, nàng giơ miếng hộ tâm giáo này lên, xoay một vòng cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy, giọng gắt giọng nói:
- Tặc nhân đêm qua ở chỗ ta còn đánh rơi cái này, ta hỏi ngươi, toàn bộ khách nhân tại Ngô gia đêm qua, có ai là có thể dùng vừa vặn món này...
Mắt nàng híp tại, trực chỉ Lý Dương Côn, tiếng nói khẽ rít qua kẽ răng:
- Ngoại trừ ngươi!!
Lúc này đám đông thấy có drama cũng bắt đầu tụ tập lại hóng hớt, sau khi nghe truyền miệng kể lại cũng nắm được một số thông tin cơ bản, nay thấy Ngô Thanh Trà rút ra bằng chứng thép... theo đúng nghĩa đen thì mọi người bắt đầu ồ lên bàn tán, dùng ánh mắt kì quặc nhìn về phía Tam hoàng tử.
“Tam hoàng tử hình như mới 10 tuổi thì phải? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!!”
“Thật không nghĩ tới...”
“Để xem hắn chối cãi ra sao!!!”
“...”
Đám người xung quanh dù đã cố gắng hạ thấp tông giọng thế nhưng góp gió thành bão, tiếng bàn luận truyền vào tai tiểu tử Lý Dương Côn khiến hắn giận đến run người.
Lão Kiều cũng nhìn Lý Dương Côn bằng nửa con mắt, mấp máy môi, dựa vào khẩu hình thì đoán được hắn là nói “tiểu tử, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
- Không có, không phải ta... - Lý Dương Côn con mắt đỏ lừ, phẫn uất mà hét lên.
- Ta không có dùng hộ tâm giáp, miếng giáp đó không phải của ta...
Thiếu niên liên tục chối đây đẩy, thiếu nữ thì khoanh tay khinh bỉ nhìn hắn, tình cách nàng là vậy, một khi nhận định kẻ nào thì sẽ gim chặt, chắc như đinh đóng cột.
Lý Dương Quang khuôn mặt bình bình đột nhiên xuất hiện vẻ cổ quái, hắn nhìn miếng hộ tâm giáp, rồi lại nhìn Ngô Thanh Trà mà hỏi lại:
- Nói như huyện chúa là dựa vào miếng giáp này để kết tội huynh đệ của ta, chứ không phải tận mắt chứng kiến hắn gây án sao?
- Đúng thế. - Ngô Thanh Trà tự tin nói, đảo mắt một vòng, tay thon vung vẩy cái miếng giáp, cao giọng nói:
- Ngoài trừ hắn tuổi nhỏ ra, tất cả khách nhân Ngô phủ, làm gì có ai mặc vừa cái giáp này... các ngươi nói có phải không?
Ách! — QUẢNG CÁO —
Đột nhiên không khí xung quanh trở nên kì quái, đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không ai lên tiếng nhưng dường như chữ là được viết trên mặt bọn hắn...
Nếu dựa theo cái lý luận này... vậy thì có lẽ nào?!
Mọi người không tự chủ trong đầu nảy số ra một cái tên của kẻ mà ai cũng biết là ai...
Lý Dương Quang thật sự muốn bật cười, nhưng là nụ cười khổ...
Thằng nhãi con này thật sự lớn gan, ai cũng dám động.
- Sao... sao vậy? - Ngô Thanh Trà thấy không khí xung quanh không đúng liền lắp bắp hỏi lại.
Lúc này Ngô Ứng Long đi lên, từ trên tay nàng cướp lấy miệng hộ tâm kính, liếc xéo nói:
- Khách nhân Ngô phủ, ngoài trừ tam hoàng tử ra... vẫn còn một kẻ khác nhỏ tuổi không kém, ngươi đó, hấp ta hấp tấp, chút nữa liền gây đại sự rồi!!
“Vẫn còn kẻ khác sao?” Ngô Thanh Trà bản thân liền có chút mộng.
Rồi theo ánh mắt mọi người về một hướng, nàng cũng từ từ ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo, nhìn lên đỉnh ngọn núi trước mặt.
Là ai ở trên núi?
...
Hàn phong thổi qua trường đình, thổi lên người một tên hắc sam tiểu tử khiến hắn có chút lạnh mà rùng mình.
Dõi mắt nhìn theo bóng mĩ nhân theo cha nàng từ từ biến mất nơi lưng chừng đồi, Đỗ Anh Vũ không khỏi có chút lưu luyến mà thở dài, ngân nga câu hát
“Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha...”
Phạm Thiết Hổ cùng Trần Kình đứng bên ngoài, thấy Đỗ tiểu tử đa sầu đa cảm liền tiến lên an ủi, nói Lê tiểu thư chỉ là theo cha về kinh thành trước một bước, chúng ta sau này còn có thể gặp lại mà.
Đỗ Anh Vũ liếc xéo sang, nói các ngươi thì biết cái quái gì.
Hắn là kẻ lưu luyến ôn nhu hương sao?
Ờ thì cũng có một chút, thế nhưng trọng điểm không phải chỗ đó, hắn là đang tiếc sao lúc trước không nhân lúc tình cảm thăng hoa mà thủ thỉ xin Lê Viễn Sơn bớt chút giá hàng.
Đương nhiên không biết có được hay không thế nhưng vẫn là nên thử một chút, con người phải có mộng tưởng, nhỡ đâu được thì sao?
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân chính là khách quen, nhập quặng sắt cũng luôn nhập số lượng lớn, xin cái giả sỉ của sỉ cũng không quá đáng a.
Nói thật tiến kì còn đỡ, sau này Yên Hưng cùng Vân Đồn đồng loạt phát triển, rồi Trấn Bắc Hải, huyện Đông Triều thành hình, nơi nơi đều dùng đến sắt, Đỗ Anh Vũ cảm thấy nguồn hàng chỉ có một chỗ lão Lê là không đủ.
Hơn nữa lúc nào bị đối phương nắm đằng chuôi, cảm giác thật không thoải mái.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Đông Bắc xa xăm, dựa theo tính toán của hắn thì Trần Lục lúc này hẳn là bắt đầu di chuyển từ Đảo Quan Lạn đến Quỳnh Châu rồi.
Quỳnh Châu đơn giản chính là thiên đường sắt, ở đó mỏ quặng rất nhiều, là nút thắt quan trọng trong kế hoặc 3 năm sắp tới của hắn.
Thở dài một tiếng, thấm hi vọng mọi thứ đều sẽ ổn.
Trần Kình nhìn Đỗ Anh Vũ thất thần thì cũng không vội tiến lên làm phiền, công tử chính là như vậy, mỗi khi hắn xuất thần thì đều là đang suy nghĩ đến một vấn đề nào đó, mà đó đa phần đều là những vấn đề khó ai lường được.
Một lúc sau, Đỗ Anh Vũ chợt tỉnh, thở dài ngao ngán rồi lắc đầu:
— QUẢNG CÁO —
- Không được, vẫn là quá sớm... bán đi cổ phần Tây Xưởng lúc này chính là mổ gà lấy trứng, đợi 3-5 năm rồi tính.
Đỗ Anh Vũ tiền kì cần tiền, đầu xuân sang năm chính là phải thanh toán trước một khoản nợ, hiện tại dễ dàng nhất chính là bán đi cổ phần Tây Xưởng, nhưng hắn là không nỡ, hơn nữa Tây Xưởng hiện nay chính là thứ trèo chống kinh tế cho cái “đế chế mộng tưởng” hiện đang ở giai đoạn sơ kì của Đỗ Anh Vũ, hàng quý vẫn cung cấp đều đặn tiền bạc sản phẩm, bảo Đỗ Anh Vũ bỏ ra một phần hắn thật không đành lòng.
Chỉ là hắn biết rõ theo Tây Xưởng phát triển, chuyện đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Đồng tiền lớn mọi người cùng kiến mới có thể trường thọ, ăn mảnh một mình chính là chết bất đắc kì tử.
Quy luật bất thành văn chính là vậy.
- Công tử, hiện tại chúng ta đi đâu? - Trần Kình gặng hỏi.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy lúc này hẳn đám Dương Đoan Hoa đã theo căn dặn của hắn mà mang Ngô Luân đến nơi an toàn, bản thân cũng không cần nhất thiết phải ở lại đây ma tuý mê hoặc đám người Ngô gia nữa, chẹp chẹp hai tiếng, hắn nhún vai nói:
- Chúng ta trở về Luy Lâu Khách Điếm, hôm qua ngủ muộn dậy sớm, ta có chút mệt mỏi, cần phải về ngủ bù... ách! Các ngươi nhìn ta như thế là có ý gì???
Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ ánh mắt ai oán nhìn sang chỗ hắn, rồi đồng loạt lắc đầu.
Trong lòng đều chửi thầm.
Mẹ nó, ngươi còn được ngủ, bọn ta thì chính là cả đêm đập muỗi.
Chủ tớ ba người bắt đầu xuống núi, Đỗ Anh Vũ uống rượu nên có chút chếnh choáng, Trần Kình hơi chút lại phải chú ý để đỡ lấy hắn.
Không thể không nói, sau khi bị Vi Oánh Phi cưỡng ép phạt kinh tẩy tủy, có lẽ nội tạng của hắn được tăng cường hay sao mà tửu lượng có vẻ khá hơn trước, rượu hai tên kia mang đến đều là loại mạnh, Đỗ công tử có thể uống đến lúc này chưa xỉu đã là quá mạnh mẽ rồi.
Tất nhiên là không dám so với hai cái máy uống kia được thế nhưng so với trước kia vẫn là tiến bộ vượt bậc rồi.
Vừa đi đến chân núi, không biết do say hay gì mà Đỗ tiểu tử thấy bên dưới người đứng đông nghẹt, chớp chớp dụi dụi vài cái, mở mắt ra lần nữa vẫn thấy dường như phải có đến hàng trăm người chi chít đứng ở đó.
Ách!
Chuyện gì?
Đại hội võ lâm sao?
Đỗ tiểu tử nhìn ngang ngó dọc một lượt, dùng hai mắt nhìn về phía chúng sinh, chúng sinh bên dưới dường cũng hướng hàng nghìn con mắt lên phía trên nhìn hắn.
Linh tính của hắn mách bảo tính huống này có chút không ổn, manh manh cười, tay nhỏ vẫy vẫy:
- Mọi người....
- Đỗ tiểu tặc đã xuất hiện... anh em mau bắt lấy hắn! - Không biết từ đâu một tiếng rú vang lên như sấm.
Rồi kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng đồng thanh tổng động viên:
- Bắt lấy Đỗ Anh Vũ, bắt lấy Đỗ tiểu tặc.
- Đỗ tiểu tặc, chạy đâu cho thoát...
“Con mẹ nó, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì có được không?” Đỗ Anh Vũ hoảng hốt tột độ, lấp tức quay đầu chạy ngược lên trên núi, trong lòng hiện lên hằng hà sa số dấu chấm hỏi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.