Chương 291: Là tự do tự tại hay thân bất do kỷ.
Ninh Lang
15/05/2022
Anh Vũ Biệt Viện tọa trạch tại phía bắc, cổng hướng phía nam, cùng với
Nghênh Phượng Các ở trung tâm và Miếu Thành Hoàng là thuộc về một trục
đường chính.
Theo đại sư phong thủy (tự phong) Hoàng Nghĩa Hiền nói thì toà biệt viện này nằm ở vị trí phong thủy luân chuyển, có thể thu lấy Nhật Nguyệt âm dương, tụ tứ phương mây trời, hiển lộ thiên nhân hợp nhất bla bla... nói chung là rất thích hợp để làm nơi chốn khai tông lập phái.
Đỗ Anh Vũ tựa như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu, hắn năm xưa lúc còn nhỏ cũng bị sư phụ bắt đọc nhiều loại sách, từ phương Bắc cổ tịch đến phương Nam cổ văn...
Thế nhưng trong đó hoàn toàn không có sách “Chu dịch” hay nhưng sách nghiên cứu về phong thủy hoặc đại loại như vậy.
Đỗ Anh Vũ được Hoàng Nghĩa Hiền xưng là tiểu Sư thúc, dính líu không nhỏ đến Đạo gia mà lại chưa từng đọc qua Bát Quái, Chu Dịch..., quả thật nói ra chẳng ai tin, thế nhưng sự thật đúng là như vậy.
Đỗ thị xuất thân là thư hương thế gia, sách tồn trong phủ tự nhiên thuộc về Nho gia một phái.
Mà cái này thì phải nói đến việc là do Nho Giáo hiện tại chịu ảnh hưởng từ Tống Nho quá nhiều, thế nên trọng tâm đặt nặng Tứ Thư ( Đại Học, Luận Ngữ, Trung Dung, Mạnh Tử) hơn là Ngũ Kinh ( Thi, Thư, Lễ, Dịch, Xuân Thu).
Vậy cho nên Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ có thể viết luận, nhưng lại không thể làm thơ, cũng không biết đạo thơ để đi đánh mặt đám quý tộc công tử chốn thanh lâu như trong tiểu thuyết hay viết.
Hắn không hiểu phong thủy, lý do chọn nơi này để xây nhà đơn giản là trùng hợp, do trước đó quy hoạch xây thành, thấy còn thừa một mảnh đất vậy thì liền trưng dụng mà thôi.
Thế nhưng được người khác khoa trương có ánh mặt thật ra cũng không tệ, Đỗ công tử mũi vểnh lên trời, ậm ừ qua loa chứ không giải thích, cho đối phương tự động não bổ là được.
Do sở thích cá nhân thế nên toà biệt phủ này mang hơi hướng phong cách Nhật Bản rất đậm, dùng khá nhiều các loại mái đầu hồi cùng mái chóp vuông chứ không cong cong uốn lượn đặc trưng như kiểu của Lý Triều. Bên trong còn nhiều gian phòng nhỏ còn dùng vách làm bằng giấy với khung bằng tre gỗ, dùng cửa kéo, sàn nhà bằng gỗ nâng cao, phía dưới được lợp bằng các miếng chiếu kiểu Tatami...
Ngày đó khi Mizukune tới đây liền nhận ra điểm thú vị này.
Tổng thể thì lại không có thuần Nhật, khu vực hành lang, tường viện, nghi đình thì vẫn dùng gạch men cùng ngói cong, sân vườn tiền viện thì bố chí dung dị, chỉ có một chút cây cảnh, ngoài ra đa phần là cổ thụ tự nhiên.
Giản đạo từ ngoài cổng tiến vào bên trong lợp đá phiến, cách một bước chân lại có một phiến, cứ vậy xuyên qua chục cái viên môn thì tới chính sảnh đường. Ở đó có hà đạo khép kín, bên trong có cá cảnh tung tăng lội, khi thấy khách nhân đi qua thì ngoi lên quẫy đuôi mừng, khoe ra đủ loại màu sắc khiến người nhìn loá hết cả mắt.
Cầu kiều bằng gỗ sơn son bắc ngang qua hà đạo, là bản fake của cầu Thê Húc, nếu đứng tại giữa cầu nhìn sang hai bên lập tức thấy hai tòa giả sơn thạch kiểu hòn non bộ, trên đỉnh toà bên trái có tượng mãnh hổ khiếu Sơn lâm, đỉnh toà bên phải là tượng phi ưng tung cánh, nhìn như thể hai hộ vệ thần thú Đỗ Anh Vũ dùng để thủ vệ gia viên vậy, nhờ tay thợ khéo mà nhìn sống động như thật, muốn bao nhiêu uy phong cũng có.
Ban đầu nếu không phải liều mạng ngăn cản thì Dương Đoan Hoa đã tha lôi hai bức tượng Cẩm thạch này trở về Thăng Long rồi...
Con mẹ nó, thật sự con hàng này làm Đỗ công tử sợ chết khiếp, cũng may sứ thần đã tới, tháng ngày ăn hại ăn dầm nằm dề của họ Dương ở tại nơi này cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Tiền viện khi tiến vào tạo cho người ta cảm giác thông thoáng rộng rãi nhưng không kém phần uy nghi.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn tự nhận bản thân là người nội hàm, không trọng phô trương, vậy nên mọi thứ thích nhất hắn đều đặt tại hậu viện.
Hoa thảo vườn tược đặt tại hậu viện muôn màu đa dạng, thủy trạch rộng rãi, do địa hình dựa núi phập phồng thế nên cấu thành một dạng kiến trúc so le theo bậc, ở đó có thể thấy cao lầu đón gió ngắm trăng, cũng có lương đình thủy tạ tinh xảo dùng để nghỉ ngơi hóng mát, mở rộng tầm mặt nhìn thác đổ từ trên Linh Sơn đổ xuống mặt hồ, hai bên bờ liễu rũ xanh mướt, rảnh rỗi có thể dong thuyền nhỏ thả câu giữa hồ.
Để xây toàn bộ cơ ngơi này Đỗ Anh Vũ cũng bỏ ra không ít, thế nhưng là tiền đặt tại đúng chỗ, xây một lần ở cả đời, Anh Vũ biệt viện nếu đã lấy theo tên của hắn thì tuyệt nhiên không thể tầm thường.
Đầu giờ chiều, điểm tâm được đám hạ nhân dọn lên bàn đá, ngồi tại thuỷ tạ buông cần, duỗi mắt thư thái ngắm nhìn hoa cỏ đủ loại sắc màu, ngửi mùi hương hoa, ngắm tiểu công chúa tại ven bờ hồ nghịch nước, lại có cô cô gảy đàn trợ hứng ở cạnh bên, Đỗ tiểu tử cảm thấy cuộc sống nhiều lúc cũng chỉ cần thư thái đến vậy...
Ưm...
Nếu có thể thay con hàng họ Dương đang nằm võng đung đưa này thành một đám ca cơ xinh đẹp nhảy múa thì lại càng hoàn mỹ.
Và tất nhiên cái lão thái giám già đang tủm tỉm cười nãy giờ cũng nên biến đi đâu thì biến, sự xuất hiện đột ngột của lão quả thật là phá phong cảnh mà!!!
- Đỗ công tử, là đang nghĩ gì vậy?
Giống như có cảm ứng, lão Nội thị đột ngột quay sang chỗ họ Đỗ lên tiếng.
Đỗ Anh Vũ mặt không biến sắc, ánh mắt vẫn thẳng hướng bờ hồ, thảnh thơi buông cần câu, lười biếng nói:
- Ta là nghĩ về cuộc sống hoàn mỹ của một tên hoàn khố có thể hướng đến.
— QUẢNG CÁO —
Lão nội thị bật cười, lắc đầu rồi nói:
- Đỗ công tử, ngươi không phải hoàn khố thông thường.
Đỗ Anh Vũ cũng cười, có chút tự giễu đáp:
- Phi thường hoàn khố thì vẫn là hoàn khố, ta cũng không có nhu cầu biến mình thành đại nhân vật gì cả, tự do tự tại là được.
Lão nhân đối với tên tiểu tử này có chút không đồng ý, thế nhưng điệu bộ vẫn rất từ tốn, tựa như tiền bối giảng giải cho hậu bối, lão nói:
- Đỗ công tử, ngài phải hiểu, con người sống trên đời nhiều khi không thể tự quyết, tựa như Bồ Công Anh bay trong gió, tưởng là tự tại nhưng ai biết đâu kỳ thật lại là thân bất do kỉ.
Lời đạo lý này Đỗ Anh Vũ nghe hiểu, thế nhưng hắn mặc kệ, tựa như hận đời cuồng sĩ, ngẩng đầu ngạo nghễ cười lớn.
- Thế nhưng nếu đã là người sống thì phải có ước vọng, nếu không có thì khác nào cá ướp muối đâu?
Lão thái giám a lên một tiếng, có chút tò mò thắc mắc liền hỏi:
- Vậy ước vọng của công tử là gì?
Đỗ Anh Vũ quay đầu sang, điệu bộ bình thản, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, quả quyết đáp:
- Làm một vua cá ướp muối!!!
Đệt!
Cái thằng này!
Lão nội thị mặt mày tối sầm lại, khoé miệng giật giật, nhất thời không biết phải làm sao với con hàng này.
Đùa giỡn một chút lấy không khí, Đỗ Anh Vũ khẽ vươn vai, bình bình đạm đạm nói:
- Đại Tổng Quản, ngài không quản xa xôi lặn lội tới nơi này không phải chỉ để tìm tiểu tử nói chuyện phiếm đấy chứ?
Lão nhân liếc xéo hắn thể muốn ám chỉ là hắn đang tự mình đa tình, nhàn nhạt nói:
- Lão là theo bảo vệ công chúa...
Đỗ Anh Vũ lập tức mắt trắng dã nhìn sang, bày ra khuôn mặt “chắc là ta tin ngươi?!”
Mẹ kiếp, muốn bảo vệ công chúa thì ngươi đi theo đoàn sứ thần không phải càng tiện hơn sao? Làm trò thường phục vi hành làm cái khỉ mẹ gì?
Lão nhân bật cười, lắc đầu rồi thở dài đáp:
- Nhận được tin phương Bắc có biến nên lão tới, hiện tại biết không liên quan đến Đại Việt, Quảng Tây điều động binh mã thuần tuý là chuyện nội bộ nên thôi.
Đỗ Anh Vũ gật gù, không có hỏi tiếp, chuyện này dù sao hắn cũng có liên quan mật thiết, không phải bất đắc dĩ thì hắn không muốn nhiều lời.
Sự tình khá đơn giản, tình báo phương Bắc ban đầu báo về Quảng Tây An Phủ Ty bất ngờ điều động binh mã xuất quan, tin tức khẩn cấp báo về Kinh Thành hại lão Thái Giám phải cấp tốc tới Đông Bắc một chuyến.
Một mặt ra lệnh giám sát chặt chẽ Thân gia, một mặt tự động điều phối tình báo cũng như toàn bộ quân đội các khu vực lân cận.
Tại sao lại nhắm vào Thân gia thì đơn giản, mẹ kiếp phía Bắc bất ngờ điều quân mà trước đó không có phong phanh thông tin gì, lão Nội Thị chính là sợ bên trong nội bộ có gián, mà nếu con gián này là họ Thân thì cực kì nguy hiểm vì bọn hắn chính là tấm khiên chắn ở Đông Bắc Đại Việt, sự tình xấu nhất chính là họ Thân dấu diếm tin tức, ngả về phương Bắc, lúc đó cần có một người lập tức thanh lý môn hộ, điều phối chư quân.
Lão Nội thị tới đây chính là để làm điều này.
Đột nhiên, lão nhân nói ra một câu không đầu không cuối: — QUẢNG CÁO —
- Đỗ công tử, ngươi biết tại sao Bệ Hạ lại cho ngươi đến đây không?
“Vì ta xin đến đây!” Trong đầu Đỗ Anh Vũ lập tức hiện ra đáp án này, nhưng rất nhanh phủ định.
Bệ Hạ là người ngươi xin cái gì liền cho sao?
Nghĩ vậy, hắn liền lắc đầu, chắp tay thỉnh giáo.
- Bệ Hạ là có tính toán của người! - Lão nhân cười, sau thì thở dài, nói:
- Ngươi biết họ Thân tại Đông Bắc thế lực lớn thế nào không?
Đỗ Anh Vũ giống như đoán được điều gì, nhưng hắn vẫn là tiếp tục giả ngu, lắc đầu.
- Thế này cho dễ hiểu, Đông Bắc Đại Việt một vùng, họ Thân chính là Thổ Hoàng Đế, còn nhớ họ Hà ở Tây Bắc sao? So ra còn kém họ Thân một bậc.
Nghe lão nội thị giải thích, Đỗ Anh Vũ liền cười khổ, nói:
- Nói như vậy Bệ Hạ phái ta đến đây là kể cắm sau lưng họ Thân một thanh chuỷ thủ sao?
- Ngươi? - Lão Nội Thị có chút khinh bỉ nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Thân thị nhiều đời đối với Lý gia trung thành tuyệt đối, thế nhưng bọn hắn quyền thế quá lớn, hiện tại sắp đuôi to khó vẫy rồi...
Lão thở dài, có chút trầm ngâm nói:
- Hiện tại bọn hắn vẫn trung trinh một mực, thế nhưng ai dám đảm bảo sau này hậu nhân của bọn hắn vẫn vậy? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thế nên Hải Đông Lộ nhất định phải có thêm một kẻ khác, không thể để cả một vùng lớn như thế này quyền lực chỉ tập trung vào một dòng họ được.
Đỗ Anh Vũ cũng thở dài, hắn là hiểu mình đang là quân cờ của Bệ Hạ dùng để kiềm chế một quân cơ khác.
Mà theo cách nói của lão già này thì bản thân còn chưa xứng được làm quân cờ của Bệ Hạ nữa, mẹ nó, hắn có chút vui vẻ, lại có phần bi ai, cảm xúc thật phức tạp.
Thân gia ở Lạng Châu là Quan Sát Sứ, quyền lực không khác gì Tổng Đốc một vùng, quyền lực lại truyền đời, giống như lão Nội thị nói thỏa thỏa một Thổ Hoàng Đế.
Quan Sát Sứ quân quyền rất lớn, có quyền điều động binh mã toàn vùng, thậm chí trương hợp đặc biệt còn bao gồm cả các khu vực lân cận.
Thế nhưng nó không bao gồm quân đội trực thuộc một Quan Sát Sứ hoặc một Tiết Độ Sứ khác, vì Tiết Độ Sứ là thuộc trực tiếp dưới quyền Khu Mật Sứ, không có Khu Mật Sứ mệnh lệnh, không ai có quyền điều động.
Mà Đỗ Anh Vũ là biết, Khu Mật Sứ hiện tại còn có một cái tên gọi khác, chính là Đại Tổng Quản.
Nói trắng ra, lão Thái Giám này chính là sếp lớn trực tiếp của hắn.
Nhìn khuôn mặt Đỗ Anh Vũ hiện lên vẻ phức tạp, lão Nội Thị bật cười, hiền lành đáp:
- An chí, Bệ Hạ trước mắt chỉ là mượn người để che mắt thiên hạ thôi, ai lại để phòng một tên nhóc mười tuổi chứ, đúng không? Trước để ngươi tại đây vài năm, sau này tự khắc sẽ có người tiếp quản.
Con bà nó!
Thế nên ta mới khổ sở!
Đỗ Anh Vũ trong lòng liên tục nhổ nước bọt, mẹ kiếp, địa bàn hắn tân Tân khổ khổ xây dựng, hiện tại theo kế hoạch của Bệ Hạ thì chẳng phải là may áo cưới cho người sao?
Ta không phục!!!!
Nén trong lòng thất vọng, Đỗ Anh Vũ mở miệng dò hỏi:
— QUẢNG CÁO —
- Là Mâu Du Đô tiếp quản sao?
- Hắn? Không xứng! - Lão nhân lập tức phủ quyết.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ thêm một chút, thở dài nhún vai đáp:
- Vậy thì chỉ có thể là người trong hoàng tộc Lý thị mà thôi!
Đoán gì nữa, mẹ kiếp, để tiếp quản trách nhiệm trọng yếu như vậy thì cuối cùng Bệ Hạ sao có thể chọn người khác họ, chắc chắn là từ trong tôn thất mà chọn ra rồi.
Lão nhân biết Đỗ Anh Vũ tinh minh, nhưng không nghĩ hắn là đoán ra nhanh đến vậy, khuôn mặt lộ vẻ hiền từ pha chút lấy làm thú vị, nói:
- Vậy ngươi có thể đoán ra xem kẻ đó là ai sao?
Đỗ tiểu tử ra vẻ không hứng thú, tuỳ tiện đáp:
- Đoán ra thì cũng không khó, thế nhưng đoán đúng ta được cái gì? Phiền phức, không đoán!!
Nói ra câu này đơn giản chỉ là thăm dò, tuỳ ý nói mà thôi, không nghĩ tới lão nhân lại gật đầu, sảng khoái đáp:
- Nếu ngươi đoán đúng, lão hứa sẽ giúp ngươi một việc trong khả năng của lão, thế nào?!
Đỗ Anh Vũ lập tức ánh mắt sáng lên:
- Thật?
Lão nhân gật đầu:
- Thật!
Lập tức, Đỗ Anh Vũ vỗ tay cái đét, lộ ra vẻ hứng khởi, tại chỗ đáp:
- Kế hoạch của Bệ Hạ là đề phòng mai sau có biến, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, thế cho nên người được chọn không thể quá lớn tuổi được, Tông Thất nhỏ tuổi phù hợp nhất ai có thể qua được các vị Hoàng Tử, Bệ Hạ nhất định chọn Thái Tử kế vị, các vị còn lại sẽ có đất phong làm đền bù, Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử mỗi người sau lưng đều có lực lượng lớn, không phù hợp, vậy chỉ còn lại hai vị, ưm, theo ta đoán nhân tuyển của Bệ Hạ chính là Tam Hoàng Tử Lý Dương Côn!
Lão Nội thị híp mắt, hỏi ngược:
- Tại sao không phải là Tứ Hoàng Tử?
Đỗ Anh Vũ cười cười, thẳng thắn nói:
- Tứ Hoàng Tử quá mức đê điều, mà ta thấy người này thiện văn không thiện võ, để có thể khiến Thân Gia e dè, rõ ràng Tam Hoàng Tử phù hợp hơn hết thẩy.
Lão Nội Thị nghe xong thì trầm từ một hồi lâu, nửa ngày sau mới đáp:
- Lão thiếu ngươi một lần!
“Ta biết mà!” Đỗ Anh Vũ trong lòng reo lên, đương lúc định khoe mẽ thì thấy lão thái giám lắc đầu cười nói:
- Ngươi nói tất cả đều không sai, chỉ duy một việc ngươi nhầm...
Tứ Hoàng Tử... hắn là thiện võ!!!
Theo đại sư phong thủy (tự phong) Hoàng Nghĩa Hiền nói thì toà biệt viện này nằm ở vị trí phong thủy luân chuyển, có thể thu lấy Nhật Nguyệt âm dương, tụ tứ phương mây trời, hiển lộ thiên nhân hợp nhất bla bla... nói chung là rất thích hợp để làm nơi chốn khai tông lập phái.
Đỗ Anh Vũ tựa như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu, hắn năm xưa lúc còn nhỏ cũng bị sư phụ bắt đọc nhiều loại sách, từ phương Bắc cổ tịch đến phương Nam cổ văn...
Thế nhưng trong đó hoàn toàn không có sách “Chu dịch” hay nhưng sách nghiên cứu về phong thủy hoặc đại loại như vậy.
Đỗ Anh Vũ được Hoàng Nghĩa Hiền xưng là tiểu Sư thúc, dính líu không nhỏ đến Đạo gia mà lại chưa từng đọc qua Bát Quái, Chu Dịch..., quả thật nói ra chẳng ai tin, thế nhưng sự thật đúng là như vậy.
Đỗ thị xuất thân là thư hương thế gia, sách tồn trong phủ tự nhiên thuộc về Nho gia một phái.
Mà cái này thì phải nói đến việc là do Nho Giáo hiện tại chịu ảnh hưởng từ Tống Nho quá nhiều, thế nên trọng tâm đặt nặng Tứ Thư ( Đại Học, Luận Ngữ, Trung Dung, Mạnh Tử) hơn là Ngũ Kinh ( Thi, Thư, Lễ, Dịch, Xuân Thu).
Vậy cho nên Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ có thể viết luận, nhưng lại không thể làm thơ, cũng không biết đạo thơ để đi đánh mặt đám quý tộc công tử chốn thanh lâu như trong tiểu thuyết hay viết.
Hắn không hiểu phong thủy, lý do chọn nơi này để xây nhà đơn giản là trùng hợp, do trước đó quy hoạch xây thành, thấy còn thừa một mảnh đất vậy thì liền trưng dụng mà thôi.
Thế nhưng được người khác khoa trương có ánh mặt thật ra cũng không tệ, Đỗ công tử mũi vểnh lên trời, ậm ừ qua loa chứ không giải thích, cho đối phương tự động não bổ là được.
Do sở thích cá nhân thế nên toà biệt phủ này mang hơi hướng phong cách Nhật Bản rất đậm, dùng khá nhiều các loại mái đầu hồi cùng mái chóp vuông chứ không cong cong uốn lượn đặc trưng như kiểu của Lý Triều. Bên trong còn nhiều gian phòng nhỏ còn dùng vách làm bằng giấy với khung bằng tre gỗ, dùng cửa kéo, sàn nhà bằng gỗ nâng cao, phía dưới được lợp bằng các miếng chiếu kiểu Tatami...
Ngày đó khi Mizukune tới đây liền nhận ra điểm thú vị này.
Tổng thể thì lại không có thuần Nhật, khu vực hành lang, tường viện, nghi đình thì vẫn dùng gạch men cùng ngói cong, sân vườn tiền viện thì bố chí dung dị, chỉ có một chút cây cảnh, ngoài ra đa phần là cổ thụ tự nhiên.
Giản đạo từ ngoài cổng tiến vào bên trong lợp đá phiến, cách một bước chân lại có một phiến, cứ vậy xuyên qua chục cái viên môn thì tới chính sảnh đường. Ở đó có hà đạo khép kín, bên trong có cá cảnh tung tăng lội, khi thấy khách nhân đi qua thì ngoi lên quẫy đuôi mừng, khoe ra đủ loại màu sắc khiến người nhìn loá hết cả mắt.
Cầu kiều bằng gỗ sơn son bắc ngang qua hà đạo, là bản fake của cầu Thê Húc, nếu đứng tại giữa cầu nhìn sang hai bên lập tức thấy hai tòa giả sơn thạch kiểu hòn non bộ, trên đỉnh toà bên trái có tượng mãnh hổ khiếu Sơn lâm, đỉnh toà bên phải là tượng phi ưng tung cánh, nhìn như thể hai hộ vệ thần thú Đỗ Anh Vũ dùng để thủ vệ gia viên vậy, nhờ tay thợ khéo mà nhìn sống động như thật, muốn bao nhiêu uy phong cũng có.
Ban đầu nếu không phải liều mạng ngăn cản thì Dương Đoan Hoa đã tha lôi hai bức tượng Cẩm thạch này trở về Thăng Long rồi...
Con mẹ nó, thật sự con hàng này làm Đỗ công tử sợ chết khiếp, cũng may sứ thần đã tới, tháng ngày ăn hại ăn dầm nằm dề của họ Dương ở tại nơi này cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Tiền viện khi tiến vào tạo cho người ta cảm giác thông thoáng rộng rãi nhưng không kém phần uy nghi.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn tự nhận bản thân là người nội hàm, không trọng phô trương, vậy nên mọi thứ thích nhất hắn đều đặt tại hậu viện.
Hoa thảo vườn tược đặt tại hậu viện muôn màu đa dạng, thủy trạch rộng rãi, do địa hình dựa núi phập phồng thế nên cấu thành một dạng kiến trúc so le theo bậc, ở đó có thể thấy cao lầu đón gió ngắm trăng, cũng có lương đình thủy tạ tinh xảo dùng để nghỉ ngơi hóng mát, mở rộng tầm mặt nhìn thác đổ từ trên Linh Sơn đổ xuống mặt hồ, hai bên bờ liễu rũ xanh mướt, rảnh rỗi có thể dong thuyền nhỏ thả câu giữa hồ.
Để xây toàn bộ cơ ngơi này Đỗ Anh Vũ cũng bỏ ra không ít, thế nhưng là tiền đặt tại đúng chỗ, xây một lần ở cả đời, Anh Vũ biệt viện nếu đã lấy theo tên của hắn thì tuyệt nhiên không thể tầm thường.
Đầu giờ chiều, điểm tâm được đám hạ nhân dọn lên bàn đá, ngồi tại thuỷ tạ buông cần, duỗi mắt thư thái ngắm nhìn hoa cỏ đủ loại sắc màu, ngửi mùi hương hoa, ngắm tiểu công chúa tại ven bờ hồ nghịch nước, lại có cô cô gảy đàn trợ hứng ở cạnh bên, Đỗ tiểu tử cảm thấy cuộc sống nhiều lúc cũng chỉ cần thư thái đến vậy...
Ưm...
Nếu có thể thay con hàng họ Dương đang nằm võng đung đưa này thành một đám ca cơ xinh đẹp nhảy múa thì lại càng hoàn mỹ.
Và tất nhiên cái lão thái giám già đang tủm tỉm cười nãy giờ cũng nên biến đi đâu thì biến, sự xuất hiện đột ngột của lão quả thật là phá phong cảnh mà!!!
- Đỗ công tử, là đang nghĩ gì vậy?
Giống như có cảm ứng, lão Nội thị đột ngột quay sang chỗ họ Đỗ lên tiếng.
Đỗ Anh Vũ mặt không biến sắc, ánh mắt vẫn thẳng hướng bờ hồ, thảnh thơi buông cần câu, lười biếng nói:
- Ta là nghĩ về cuộc sống hoàn mỹ của một tên hoàn khố có thể hướng đến.
— QUẢNG CÁO —
Lão nội thị bật cười, lắc đầu rồi nói:
- Đỗ công tử, ngươi không phải hoàn khố thông thường.
Đỗ Anh Vũ cũng cười, có chút tự giễu đáp:
- Phi thường hoàn khố thì vẫn là hoàn khố, ta cũng không có nhu cầu biến mình thành đại nhân vật gì cả, tự do tự tại là được.
Lão nhân đối với tên tiểu tử này có chút không đồng ý, thế nhưng điệu bộ vẫn rất từ tốn, tựa như tiền bối giảng giải cho hậu bối, lão nói:
- Đỗ công tử, ngài phải hiểu, con người sống trên đời nhiều khi không thể tự quyết, tựa như Bồ Công Anh bay trong gió, tưởng là tự tại nhưng ai biết đâu kỳ thật lại là thân bất do kỉ.
Lời đạo lý này Đỗ Anh Vũ nghe hiểu, thế nhưng hắn mặc kệ, tựa như hận đời cuồng sĩ, ngẩng đầu ngạo nghễ cười lớn.
- Thế nhưng nếu đã là người sống thì phải có ước vọng, nếu không có thì khác nào cá ướp muối đâu?
Lão thái giám a lên một tiếng, có chút tò mò thắc mắc liền hỏi:
- Vậy ước vọng của công tử là gì?
Đỗ Anh Vũ quay đầu sang, điệu bộ bình thản, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, quả quyết đáp:
- Làm một vua cá ướp muối!!!
Đệt!
Cái thằng này!
Lão nội thị mặt mày tối sầm lại, khoé miệng giật giật, nhất thời không biết phải làm sao với con hàng này.
Đùa giỡn một chút lấy không khí, Đỗ Anh Vũ khẽ vươn vai, bình bình đạm đạm nói:
- Đại Tổng Quản, ngài không quản xa xôi lặn lội tới nơi này không phải chỉ để tìm tiểu tử nói chuyện phiếm đấy chứ?
Lão nhân liếc xéo hắn thể muốn ám chỉ là hắn đang tự mình đa tình, nhàn nhạt nói:
- Lão là theo bảo vệ công chúa...
Đỗ Anh Vũ lập tức mắt trắng dã nhìn sang, bày ra khuôn mặt “chắc là ta tin ngươi?!”
Mẹ kiếp, muốn bảo vệ công chúa thì ngươi đi theo đoàn sứ thần không phải càng tiện hơn sao? Làm trò thường phục vi hành làm cái khỉ mẹ gì?
Lão nhân bật cười, lắc đầu rồi thở dài đáp:
- Nhận được tin phương Bắc có biến nên lão tới, hiện tại biết không liên quan đến Đại Việt, Quảng Tây điều động binh mã thuần tuý là chuyện nội bộ nên thôi.
Đỗ Anh Vũ gật gù, không có hỏi tiếp, chuyện này dù sao hắn cũng có liên quan mật thiết, không phải bất đắc dĩ thì hắn không muốn nhiều lời.
Sự tình khá đơn giản, tình báo phương Bắc ban đầu báo về Quảng Tây An Phủ Ty bất ngờ điều động binh mã xuất quan, tin tức khẩn cấp báo về Kinh Thành hại lão Thái Giám phải cấp tốc tới Đông Bắc một chuyến.
Một mặt ra lệnh giám sát chặt chẽ Thân gia, một mặt tự động điều phối tình báo cũng như toàn bộ quân đội các khu vực lân cận.
Tại sao lại nhắm vào Thân gia thì đơn giản, mẹ kiếp phía Bắc bất ngờ điều quân mà trước đó không có phong phanh thông tin gì, lão Nội Thị chính là sợ bên trong nội bộ có gián, mà nếu con gián này là họ Thân thì cực kì nguy hiểm vì bọn hắn chính là tấm khiên chắn ở Đông Bắc Đại Việt, sự tình xấu nhất chính là họ Thân dấu diếm tin tức, ngả về phương Bắc, lúc đó cần có một người lập tức thanh lý môn hộ, điều phối chư quân.
Lão Nội thị tới đây chính là để làm điều này.
Đột nhiên, lão nhân nói ra một câu không đầu không cuối: — QUẢNG CÁO —
- Đỗ công tử, ngươi biết tại sao Bệ Hạ lại cho ngươi đến đây không?
“Vì ta xin đến đây!” Trong đầu Đỗ Anh Vũ lập tức hiện ra đáp án này, nhưng rất nhanh phủ định.
Bệ Hạ là người ngươi xin cái gì liền cho sao?
Nghĩ vậy, hắn liền lắc đầu, chắp tay thỉnh giáo.
- Bệ Hạ là có tính toán của người! - Lão nhân cười, sau thì thở dài, nói:
- Ngươi biết họ Thân tại Đông Bắc thế lực lớn thế nào không?
Đỗ Anh Vũ giống như đoán được điều gì, nhưng hắn vẫn là tiếp tục giả ngu, lắc đầu.
- Thế này cho dễ hiểu, Đông Bắc Đại Việt một vùng, họ Thân chính là Thổ Hoàng Đế, còn nhớ họ Hà ở Tây Bắc sao? So ra còn kém họ Thân một bậc.
Nghe lão nội thị giải thích, Đỗ Anh Vũ liền cười khổ, nói:
- Nói như vậy Bệ Hạ phái ta đến đây là kể cắm sau lưng họ Thân một thanh chuỷ thủ sao?
- Ngươi? - Lão Nội Thị có chút khinh bỉ nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Thân thị nhiều đời đối với Lý gia trung thành tuyệt đối, thế nhưng bọn hắn quyền thế quá lớn, hiện tại sắp đuôi to khó vẫy rồi...
Lão thở dài, có chút trầm ngâm nói:
- Hiện tại bọn hắn vẫn trung trinh một mực, thế nhưng ai dám đảm bảo sau này hậu nhân của bọn hắn vẫn vậy? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thế nên Hải Đông Lộ nhất định phải có thêm một kẻ khác, không thể để cả một vùng lớn như thế này quyền lực chỉ tập trung vào một dòng họ được.
Đỗ Anh Vũ cũng thở dài, hắn là hiểu mình đang là quân cờ của Bệ Hạ dùng để kiềm chế một quân cơ khác.
Mà theo cách nói của lão già này thì bản thân còn chưa xứng được làm quân cờ của Bệ Hạ nữa, mẹ nó, hắn có chút vui vẻ, lại có phần bi ai, cảm xúc thật phức tạp.
Thân gia ở Lạng Châu là Quan Sát Sứ, quyền lực không khác gì Tổng Đốc một vùng, quyền lực lại truyền đời, giống như lão Nội thị nói thỏa thỏa một Thổ Hoàng Đế.
Quan Sát Sứ quân quyền rất lớn, có quyền điều động binh mã toàn vùng, thậm chí trương hợp đặc biệt còn bao gồm cả các khu vực lân cận.
Thế nhưng nó không bao gồm quân đội trực thuộc một Quan Sát Sứ hoặc một Tiết Độ Sứ khác, vì Tiết Độ Sứ là thuộc trực tiếp dưới quyền Khu Mật Sứ, không có Khu Mật Sứ mệnh lệnh, không ai có quyền điều động.
Mà Đỗ Anh Vũ là biết, Khu Mật Sứ hiện tại còn có một cái tên gọi khác, chính là Đại Tổng Quản.
Nói trắng ra, lão Thái Giám này chính là sếp lớn trực tiếp của hắn.
Nhìn khuôn mặt Đỗ Anh Vũ hiện lên vẻ phức tạp, lão Nội Thị bật cười, hiền lành đáp:
- An chí, Bệ Hạ trước mắt chỉ là mượn người để che mắt thiên hạ thôi, ai lại để phòng một tên nhóc mười tuổi chứ, đúng không? Trước để ngươi tại đây vài năm, sau này tự khắc sẽ có người tiếp quản.
Con bà nó!
Thế nên ta mới khổ sở!
Đỗ Anh Vũ trong lòng liên tục nhổ nước bọt, mẹ kiếp, địa bàn hắn tân Tân khổ khổ xây dựng, hiện tại theo kế hoạch của Bệ Hạ thì chẳng phải là may áo cưới cho người sao?
Ta không phục!!!!
Nén trong lòng thất vọng, Đỗ Anh Vũ mở miệng dò hỏi:
— QUẢNG CÁO —
- Là Mâu Du Đô tiếp quản sao?
- Hắn? Không xứng! - Lão nhân lập tức phủ quyết.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ thêm một chút, thở dài nhún vai đáp:
- Vậy thì chỉ có thể là người trong hoàng tộc Lý thị mà thôi!
Đoán gì nữa, mẹ kiếp, để tiếp quản trách nhiệm trọng yếu như vậy thì cuối cùng Bệ Hạ sao có thể chọn người khác họ, chắc chắn là từ trong tôn thất mà chọn ra rồi.
Lão nhân biết Đỗ Anh Vũ tinh minh, nhưng không nghĩ hắn là đoán ra nhanh đến vậy, khuôn mặt lộ vẻ hiền từ pha chút lấy làm thú vị, nói:
- Vậy ngươi có thể đoán ra xem kẻ đó là ai sao?
Đỗ tiểu tử ra vẻ không hứng thú, tuỳ tiện đáp:
- Đoán ra thì cũng không khó, thế nhưng đoán đúng ta được cái gì? Phiền phức, không đoán!!
Nói ra câu này đơn giản chỉ là thăm dò, tuỳ ý nói mà thôi, không nghĩ tới lão nhân lại gật đầu, sảng khoái đáp:
- Nếu ngươi đoán đúng, lão hứa sẽ giúp ngươi một việc trong khả năng của lão, thế nào?!
Đỗ Anh Vũ lập tức ánh mắt sáng lên:
- Thật?
Lão nhân gật đầu:
- Thật!
Lập tức, Đỗ Anh Vũ vỗ tay cái đét, lộ ra vẻ hứng khởi, tại chỗ đáp:
- Kế hoạch của Bệ Hạ là đề phòng mai sau có biến, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, thế cho nên người được chọn không thể quá lớn tuổi được, Tông Thất nhỏ tuổi phù hợp nhất ai có thể qua được các vị Hoàng Tử, Bệ Hạ nhất định chọn Thái Tử kế vị, các vị còn lại sẽ có đất phong làm đền bù, Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử mỗi người sau lưng đều có lực lượng lớn, không phù hợp, vậy chỉ còn lại hai vị, ưm, theo ta đoán nhân tuyển của Bệ Hạ chính là Tam Hoàng Tử Lý Dương Côn!
Lão Nội thị híp mắt, hỏi ngược:
- Tại sao không phải là Tứ Hoàng Tử?
Đỗ Anh Vũ cười cười, thẳng thắn nói:
- Tứ Hoàng Tử quá mức đê điều, mà ta thấy người này thiện văn không thiện võ, để có thể khiến Thân Gia e dè, rõ ràng Tam Hoàng Tử phù hợp hơn hết thẩy.
Lão Nội Thị nghe xong thì trầm từ một hồi lâu, nửa ngày sau mới đáp:
- Lão thiếu ngươi một lần!
“Ta biết mà!” Đỗ Anh Vũ trong lòng reo lên, đương lúc định khoe mẽ thì thấy lão thái giám lắc đầu cười nói:
- Ngươi nói tất cả đều không sai, chỉ duy một việc ngươi nhầm...
Tứ Hoàng Tử... hắn là thiện võ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.