Chương 327: Lén lút rời đi.
Ninh Lang
23/06/2022
- Chiếc quạt đó là vật Đại hoàng tử bảo ngươi giao cho Đặng Hoài đúng chứ?
Đỗ Anh Hào nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, có chút cả kinh, ở bên cạnh, Quách Vân cùng Đào Thuấn cũng ngạc nhiên hết sức, hỏi Đỗ Anh Vũ dựa vào đâu mà đoán như vậy?
Đỗ tiểu tử hắn cười khổ, đơn giản giải thích những gì hắn đã suy luận.
Việc náo loạn Ngô gia trang đầu đuôi chỉ e là kế hoạch của Đại hoàng tử.
Suy nghĩ một chút, việc Lý Dương Quân xuất hiện tại Ngô gia tiệc Yến là có điều không đúng rồi.
Ngô gia người là đại tộc, sẽ giống như Lê, Dương, Đào tự khắc sẽ không chọn phe phái, này thuộc về nguyên tắc chung.
Họ Quách cùng họ Nguyễn là có chút đặc biệt, đơn giản là chạy không thoát quan hệ thế nên không tính.
Nhưng họ Ngô bọn hắn cùng tất cả các vị hoàng tử đều không quen không thân, vậy nên tiệc Yến lần này, bọn hắn một là sẽ mời cả Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, dù sao tam, tứ hoàng tử đều đến, mời tất cả cũng chẳng sao, còn không thì sẽ không mời vị nào cả trong hai vị này cả, nay chỉ có một người đến, Đỗ Anh Vũ suy đoán hẳn là Đại hoàng tử tự chủ động đến tham dự.
Ngẫm lại liền thấy, việc Ngô gia tổ chức tiệc săn đã quá nổi tiếng, đám hào môn một người đều biết... uhm, trừ Đỗ Anh Vũ ra vì hắn không để tâm, nhưng nói chung là nổi tiếng, mà trùng hợp khác với Nhị hoàng tử yêu thi ca thì Đại hoàng tử lại thích săn bắn, việc hắn chủ động đến dự người ta cũng không mấy suy nghĩ nhiều.
Đỗ Anh Vũ đoán ban đầu có thể hắn chỉ muốn mượn việc này để kéo da hổ làm đại kì, ra cái vẻ rằng Ngô gia cũng hắn quan hệ mật thiết, hắn không chủ động thanh minh, Ngô gia hắn cũng sẽ không quá mức giải thích, việc này tưởng như đơn giản thế nhưng rơi vào mắt người khác sẽ không giống, lập tức sẽ khiến một số người trong triều tự động bổ não, tưởng Ngô gia ủng họ Đại hoàng tử, từ đó cũng bắt đầu rục rịch tính toán.
Nhưng như thế dường như chưa đủ với hắn.
Sau khi biết Đỗ Anh Vũ cũng tới, Lý Dương Quân hắn liền tăng thêm chút thao tác.
Việc tìm Đỗ Anh Vũ chính là hắn chủ động, việc gây sự với Đỗ Anh Vũ cũng là hắn chủ động nốt, Lê Nghi Phượng chỉ là cái cớ, không phải nàng thì sẽ là cớ khác, không quan trọng.
Tiếp theo chính là nhờ Đỗ Anh Hào đánh tiếng cho Đặng Hoài cái tên chân chó này đi kích động một lượt, bản thân còn tặng cho hắn một cái quạt làm tín vật, để con hàng ngu xuẩn này lấy lông gà làm lệnh tiễn ha ha.
Tại đây Đỗ Anh Vũ có chút không hiểu được tại sao Đặng Hoài không kiểm tra, hoặc nếu đã kiểm tra tại sao không biết đây là thứ lấy từ chỗ Nhị hoàng tử...
Nhưng nếu mọi việc theo như là vậy thì mọi việc tiếp sau đó thì tất cả đều biết, Đại hoàng tử hắn chỉ việc đi dạo một vòng, sau thì khoan thai tới muộn, trước dùng khổ nhục kế, sau thì tẩy trắng bản thân, đẩy hết trách nhiệm sang cho Đặng Hoài, rồi dựa vào chiếc quạt trước đó đưa cho họ Đặng để ghim hắn thành quân cờ của Nhị hoàng tử Lý Dương Xuân.
Từ đó khiến Nhị hoàng tử đi mất thiện cảm của Ngô gia, đồng theo đi cùng mất đi thiện cảm của những kẻ bị cuốn vào trong chuyện này.
Vừa có thể nâng lên bản thân, vừa có thể bôi nhọ địch thủ, lại chỉ cần phải hi sinh nho nhỏ Đặng Hoài.
Hắc hắc... cao kế nha!
Nghe xong Đỗ Anh Vũ nói ra suy đoán, cả Đào Thuấn cùng Quách Vân không khỏi hít mất mấy ngụm khí lạnh.
Đỗ Anh Hào thì có chút bàng hoàng. — QUẢNG CÁO —
Thật tự ngẫm lại xem lúc bản thân mình cùng Lý Dương Quân bàn tính, có hay không Đỗ Anh Vũ cũng ở đó...
Thằng nhãi con này một lượt đoán bậy liền đúng đến 8-9 phần.
Cái này... thật sự đáng sợ.
Một phần Đỗ Anh Vũ đoán không ra thì lý do nằm chính tại bản thân họ Đặng, thế nhưng không quan trọng, chỉ như vậy đã đủ khiến người ta kinh hãi rồi.
Đỗ Anh Vũ thật không biết Đỗ Anh Hào đang nhìn bản thân như là nhìn một tên yêu nghiệt, nếu biết thì hắn cũng chỉ cười khẩy một cái mà thôi.
Kỳ thật chuyện này nếu chuyên tâm phân tích một chút liền có thể đoán đi ra, Đỗ Anh Vũ tin tưởng ngoài hắn ra thì ít nhất vẫn phải có vài người nhìn ra được chuyện này.
Chớ có coi thường anh hùng trong thiên hạ chính là điều Đỗ Anh Vũ học được sau bao lâu nay.
Chút quỷ kế nhỏ này, nếu gặp phải Nguỵ Bàng, Lý Dương Quang hay Cao Nghiêu Khanh chỉ e đều nhận lấy chê cười mà thôi.
Nhìn thần tình bất định Đỗ Anh Hào, Đỗ Anh Vũ từ từ đứng lên, từng bước tiến về chỗ hắn, mỗi bước đi lại khiến Đỗ Anh Hào thoảng run rẩy.
Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn hai ba bước chân, Đỗ Anh Vũ hắn mới dừng lại, khẽ ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Anh họ, ta biết suy tính của ngươi, cũng biết mục đích ngươi cố gắng tiếp cận ta là gì? Ta cũng không phải là không thể cho ngươi, thế nhưng... ngươi rốt cuộc có thể trả lại cho ta được cái gì?
- Ta... - Đỗ Anh Hào mở miệng bật thốt lên, chỉ là lại lần nữa nghẹn trở lại.
Nói thật lúc này hắn bắt đầu cảm thấy sợ cái tên thiếu niên đang đứng trước mặt mình, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới bị người khác nhìn thấy xuyên thấu không thể che dấu được, cảm thấy nội tâm bại lộ mà hoảng hốt.
Căn phòng trở nên im lặng, không khí có chút túng quẫn, sau một hồi chờ đợi,Đỗ Anh Vũ thoáng lắc đầu, bản thân hắn cũng không muốn dây dưa thêm nữa, liền bình thản nói:
- Ngươi đi đi! Hay trở về và suy nghĩ thật kĩ, khi nào trở lại kinh thành, nghĩ thông suốt thì đến Đỗ phủ tìm ta, còn nếu không thì không cần đến cũng được...
Dứt câu, Đỗ tiểu tử liền ra hiệu cho Nguỵ Quốc Bảo tiễn khách.
Đỗ Anh Hào khuôn mặt phức tạp khẽ chắp tay bái rồi rời đi, Quách Vân cùng Đào Thuấn cũng đưa mắt nhìn theo, bên trong đó Quách Vân có chút không hiểu, lập tức hỏi:
- A Vũ, hắn và ngươi là anh em họ, cùng là người họ Đỗ, tại sao hắn lại phải chạy theo làm chân chó cho Đại hoàng tử? Đỗ gia không phải là bên ngoại của thái tử sao? Tại sao lại bổ gần tìm xa như vậy?
Nghe thấy Quách Vân thắc mắc, Đỗ Anh Vũ thoáng lộ ra một nụ cười khổ, vấn đề này tương đối dài dòng, Đỗ tiểu tử hắn cũng không tiện giải thích kỹ càng, chỉ đơn giản mà đáp:
— QUẢNG CÁO —
- Không thể để tất cả trứng vào chung một rổ được...
- Nghĩa là sao?!
- Nghĩa là... Đỗ gia không dám cược tất tay vào một cửa! - Đỗ Anh Vũ nheo mắt, thẳng thắn đáp:
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời càng lúc càng sáng, sau một đêm nghỉ ngơi khoái hoạt, Đỗ Anh Vũ sức lực cũng phục hồi phần nào.
Chờ một hồi mà không thấy Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ chạy trở về, Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ một chút, cho rằng để bọn hắn theo sau bảo vệ công chúa cũng được, hắn sẽ đi trước một bước trở về kinh thành.
Thuyền lớn lần này Đỗ Anh Vũ mang theo hai cái, bản thân Quách Vân đến sau còn mang theo một cái nữa, hắn trước cùng thuyền của Quách Vân khởi hành, hai chiếc còn lại để lại cho Lý An Bình tráng uy thế.
Còn tại sao không chờ nàng cùng về thì...
Haizz, coi như để tránh tỵ hiềm đi.
Hắn trong lòng thở dài, về đến địa phận kinh thành, hai người bọn hắn không thể nào thoái mái như trước được nữa.
Cha nàng là đánh gãy chân hắn mất.
Rất nhanh chóng, Đỗ Anh Vũ liền báo cho Quách, Đào hai người chuẩn bị đồ đạc theo bản thân lên đường, hắn thì sẽ viết lại một phong thư, ném cho Dương Đoan Hoa để nàng mang nó đến chỗ tiểu công chúa.
Đồ đạc không bao nhiều, rất nhanh liền dọn xong, Đỗ Anh Vũ cũng viết xong thư từ, toan muốn đến chỗ nữ nhân họ Dương thì bị người của Khách Điếm cản lại.
Đưa điểm tâm bồi bàn vẫn như cũ là một thân tu bổ khéo léo áo xanh, bộ dạng tiến thoái có độ, kính cẩn có lễ, khuôn mặt mỉm cười tựa như chuyên môn dùng gương soi in đi ra vậy, không lúc nào thấy đổi, nụ cười rất có một dạng công thương nghiệp giả tạo, thế nhưng lại rất khéo, vừa đủ nhiệt tình, không nhiều không thiếu một phần, nhiều thì nịnh nọt, ít thì xa lạ, thật làm cho người ta có loại cảm giác xem như ở nhà, Đỗ tiểu công tử hai đời người cũng phải giơ lên ngón tay cái, khen chuyên nghiệp.
Nhưng lần này hắn không phải tới đưa đồ ăn, hắn là tới đưa tin.
Nói rằng... chủ nhân Luy Lâu Khách Sạn muốn gặp Đỗ công tử!
Ban đầu là thoáng chút bất ngờ, Đỗ Anh Vũ là không nghĩ chủ nhân thần bí của toà Luy Lâu khách điếm này lại chỉ mặt điểm tên nói muốn gặp bản thân.
Nhìn lên trời thấy hiện tại vẫn còn sớm, Đỗ Anh Vũ liền gật đầu, ném lại bức thứ trên tay nhờ Quách Vân giao lại cho Dương Đoan Hoa, bản thân thì mang theo Nguỵ Quốc Bảo đi gặp người.
...
Ngô gia trang viên sự tình mặc dù đã khép lại, thế nhưng dư ba là vẫn còn tại.
Đám khách khứa đám quyền quý ăn xong một bữa sáng rồi lục đục trở về, trên khuôn mặt ai nấy đều tiu nghỉu như phạm nhận vừa ăn bữa ăn cuối cùng vậy, vì bọn hắn đều mơ hồ cảm nhận được được trên đầu mình đang treo lấy một thanh đao sắc, tuỳ thời có thể chém xuống, càng nghĩ đến đây bọn hắn càng hận tên răng chuột Đặng Hoài. — QUẢNG CÁO —
Nhắc đến họ Đặng bọn hắn đều lấy làm lạ.
Từ sớm đã không thấy tăm hơi tên này đâu cả.
Có kẻ nói hắn bị Ngô gia nhốt lại, có kẻ nói hắn đã chuồn đi từ trước, thậm chí còn có người lớn gan nói hắn bị thủ tiêu rồi.
Tam sao thất bản, 9 người 10 ý, thế nhưng chung quy cũng chỉ còn là chuyện trà dư tửu hậu.
Đám người Lý Dương Quang ngoái đầu nhìn lại Ngô gia trang viên lần nữa, sau thì cũng cất bước rời đi, lần này ngoài ba huynh đệ họ Lý ra thì còn có 2 cái chân chó khác đồng hành chính là Kiều Liễu Thanh cùng Phan An, họ Phan nghe thấy được bản thân được theo 3 vị hoàng thân này thì sướng như lên mây, đêm ngủ cũng bật cười, chỉ có một thân nõn chuỗi lão Kiều là thể hiện sao cũng được, dù sao hắn cũng là độc hành, hiện tại theo sau nhóm người này xem như có bạn cũng không tệ.
Chợt thấy có một thân ảnh quen thuộc bước đi ra, nhìn thiếu niên tuấn mỹ mũi cao mắt sáng, gương mặt góc cạch như tượng tạc, nước da bánh mật khỏe khoắn, cả người ngay thẳng tiến bước, tiểu hầu gia cười rộ lên một tiếng, cất giọng gọi:
- Dương huynh đệ, cùng đồng hành chứ?
- Đúng đấy Tự Minh ca, theo chúng ta đi... - Lý Dương Côn cũng đối với Dương Tự Minh vẫy vẫy cái tay nhỏ.
Dương Tự Minh bước tới chỗ bọn hắn, đối với Lý Dương Quang thoáng gật đầu, đới với Dương Côn tiểu tử thì cười nhẹ một cái, còn những người còn lại hắn không biết, hoàn toàn phớt lờ đi.
Thái độ của tên này làm Kiều Liễu Thanh lại nổi máu điên, con khỉ đột xắn tay áo lên, chỉ vào mặt họ Dương mắng hắn là thái độ gì.
Dương Tự Minh nhìn lại, thoáng nhíu mày, hời hợt đáp:
- Chúng ta quen thuộc sao?
- Mẹ kiếp, khinh người quá đáng. - Lão Kiều đáng thương, nhìn tên đối thủ ngày nhớ đêm mong của mình hoàn toàn không nhớ tới bản thân liền vừa thẹn vừa giận, hại Phan An là phải dùng tới sức chín trâu hai hổ, phọt cả rắm mới kéo lại được.
Đối với thiện ý của Lý Dương Quang cùng Lý Dương Côn, Dương Tự Minh biểu bộ từ chối, nói rằng hắn có việc, không thể đi theo mọi người, dứt lời liền khẳng khái tại chỗ cáo từ.
Họ Dương tiến tới chỗ chuồng ngựa, vung mình lên một con chiến mã đã đợi sắn, sau thì rất nhanh thúc ngựa đi mất.
Phong thái từ đầu đến chân rất đẹp trai, hại đám tiểu thư Mỹ nữ xung quanh thẹn thùng đỏ mặt, mải miết nhìn chằm chằm, cứ thế dõi theo bóng lưng hắn.
Tiểu hầu gia cũng nhìn theo hướng Dương Tự Minh thúc ngựa rời đi khẽ nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai hẳn đó là hướng trở về Luy Lâu Khách Điếm.
Đỗ Anh Hào nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, có chút cả kinh, ở bên cạnh, Quách Vân cùng Đào Thuấn cũng ngạc nhiên hết sức, hỏi Đỗ Anh Vũ dựa vào đâu mà đoán như vậy?
Đỗ tiểu tử hắn cười khổ, đơn giản giải thích những gì hắn đã suy luận.
Việc náo loạn Ngô gia trang đầu đuôi chỉ e là kế hoạch của Đại hoàng tử.
Suy nghĩ một chút, việc Lý Dương Quân xuất hiện tại Ngô gia tiệc Yến là có điều không đúng rồi.
Ngô gia người là đại tộc, sẽ giống như Lê, Dương, Đào tự khắc sẽ không chọn phe phái, này thuộc về nguyên tắc chung.
Họ Quách cùng họ Nguyễn là có chút đặc biệt, đơn giản là chạy không thoát quan hệ thế nên không tính.
Nhưng họ Ngô bọn hắn cùng tất cả các vị hoàng tử đều không quen không thân, vậy nên tiệc Yến lần này, bọn hắn một là sẽ mời cả Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, dù sao tam, tứ hoàng tử đều đến, mời tất cả cũng chẳng sao, còn không thì sẽ không mời vị nào cả trong hai vị này cả, nay chỉ có một người đến, Đỗ Anh Vũ suy đoán hẳn là Đại hoàng tử tự chủ động đến tham dự.
Ngẫm lại liền thấy, việc Ngô gia tổ chức tiệc săn đã quá nổi tiếng, đám hào môn một người đều biết... uhm, trừ Đỗ Anh Vũ ra vì hắn không để tâm, nhưng nói chung là nổi tiếng, mà trùng hợp khác với Nhị hoàng tử yêu thi ca thì Đại hoàng tử lại thích săn bắn, việc hắn chủ động đến dự người ta cũng không mấy suy nghĩ nhiều.
Đỗ Anh Vũ đoán ban đầu có thể hắn chỉ muốn mượn việc này để kéo da hổ làm đại kì, ra cái vẻ rằng Ngô gia cũng hắn quan hệ mật thiết, hắn không chủ động thanh minh, Ngô gia hắn cũng sẽ không quá mức giải thích, việc này tưởng như đơn giản thế nhưng rơi vào mắt người khác sẽ không giống, lập tức sẽ khiến một số người trong triều tự động bổ não, tưởng Ngô gia ủng họ Đại hoàng tử, từ đó cũng bắt đầu rục rịch tính toán.
Nhưng như thế dường như chưa đủ với hắn.
Sau khi biết Đỗ Anh Vũ cũng tới, Lý Dương Quân hắn liền tăng thêm chút thao tác.
Việc tìm Đỗ Anh Vũ chính là hắn chủ động, việc gây sự với Đỗ Anh Vũ cũng là hắn chủ động nốt, Lê Nghi Phượng chỉ là cái cớ, không phải nàng thì sẽ là cớ khác, không quan trọng.
Tiếp theo chính là nhờ Đỗ Anh Hào đánh tiếng cho Đặng Hoài cái tên chân chó này đi kích động một lượt, bản thân còn tặng cho hắn một cái quạt làm tín vật, để con hàng ngu xuẩn này lấy lông gà làm lệnh tiễn ha ha.
Tại đây Đỗ Anh Vũ có chút không hiểu được tại sao Đặng Hoài không kiểm tra, hoặc nếu đã kiểm tra tại sao không biết đây là thứ lấy từ chỗ Nhị hoàng tử...
Nhưng nếu mọi việc theo như là vậy thì mọi việc tiếp sau đó thì tất cả đều biết, Đại hoàng tử hắn chỉ việc đi dạo một vòng, sau thì khoan thai tới muộn, trước dùng khổ nhục kế, sau thì tẩy trắng bản thân, đẩy hết trách nhiệm sang cho Đặng Hoài, rồi dựa vào chiếc quạt trước đó đưa cho họ Đặng để ghim hắn thành quân cờ của Nhị hoàng tử Lý Dương Xuân.
Từ đó khiến Nhị hoàng tử đi mất thiện cảm của Ngô gia, đồng theo đi cùng mất đi thiện cảm của những kẻ bị cuốn vào trong chuyện này.
Vừa có thể nâng lên bản thân, vừa có thể bôi nhọ địch thủ, lại chỉ cần phải hi sinh nho nhỏ Đặng Hoài.
Hắc hắc... cao kế nha!
Nghe xong Đỗ Anh Vũ nói ra suy đoán, cả Đào Thuấn cùng Quách Vân không khỏi hít mất mấy ngụm khí lạnh.
Đỗ Anh Hào thì có chút bàng hoàng. — QUẢNG CÁO —
Thật tự ngẫm lại xem lúc bản thân mình cùng Lý Dương Quân bàn tính, có hay không Đỗ Anh Vũ cũng ở đó...
Thằng nhãi con này một lượt đoán bậy liền đúng đến 8-9 phần.
Cái này... thật sự đáng sợ.
Một phần Đỗ Anh Vũ đoán không ra thì lý do nằm chính tại bản thân họ Đặng, thế nhưng không quan trọng, chỉ như vậy đã đủ khiến người ta kinh hãi rồi.
Đỗ Anh Vũ thật không biết Đỗ Anh Hào đang nhìn bản thân như là nhìn một tên yêu nghiệt, nếu biết thì hắn cũng chỉ cười khẩy một cái mà thôi.
Kỳ thật chuyện này nếu chuyên tâm phân tích một chút liền có thể đoán đi ra, Đỗ Anh Vũ tin tưởng ngoài hắn ra thì ít nhất vẫn phải có vài người nhìn ra được chuyện này.
Chớ có coi thường anh hùng trong thiên hạ chính là điều Đỗ Anh Vũ học được sau bao lâu nay.
Chút quỷ kế nhỏ này, nếu gặp phải Nguỵ Bàng, Lý Dương Quang hay Cao Nghiêu Khanh chỉ e đều nhận lấy chê cười mà thôi.
Nhìn thần tình bất định Đỗ Anh Hào, Đỗ Anh Vũ từ từ đứng lên, từng bước tiến về chỗ hắn, mỗi bước đi lại khiến Đỗ Anh Hào thoảng run rẩy.
Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn hai ba bước chân, Đỗ Anh Vũ hắn mới dừng lại, khẽ ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Anh họ, ta biết suy tính của ngươi, cũng biết mục đích ngươi cố gắng tiếp cận ta là gì? Ta cũng không phải là không thể cho ngươi, thế nhưng... ngươi rốt cuộc có thể trả lại cho ta được cái gì?
- Ta... - Đỗ Anh Hào mở miệng bật thốt lên, chỉ là lại lần nữa nghẹn trở lại.
Nói thật lúc này hắn bắt đầu cảm thấy sợ cái tên thiếu niên đang đứng trước mặt mình, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới bị người khác nhìn thấy xuyên thấu không thể che dấu được, cảm thấy nội tâm bại lộ mà hoảng hốt.
Căn phòng trở nên im lặng, không khí có chút túng quẫn, sau một hồi chờ đợi,Đỗ Anh Vũ thoáng lắc đầu, bản thân hắn cũng không muốn dây dưa thêm nữa, liền bình thản nói:
- Ngươi đi đi! Hay trở về và suy nghĩ thật kĩ, khi nào trở lại kinh thành, nghĩ thông suốt thì đến Đỗ phủ tìm ta, còn nếu không thì không cần đến cũng được...
Dứt câu, Đỗ tiểu tử liền ra hiệu cho Nguỵ Quốc Bảo tiễn khách.
Đỗ Anh Hào khuôn mặt phức tạp khẽ chắp tay bái rồi rời đi, Quách Vân cùng Đào Thuấn cũng đưa mắt nhìn theo, bên trong đó Quách Vân có chút không hiểu, lập tức hỏi:
- A Vũ, hắn và ngươi là anh em họ, cùng là người họ Đỗ, tại sao hắn lại phải chạy theo làm chân chó cho Đại hoàng tử? Đỗ gia không phải là bên ngoại của thái tử sao? Tại sao lại bổ gần tìm xa như vậy?
Nghe thấy Quách Vân thắc mắc, Đỗ Anh Vũ thoáng lộ ra một nụ cười khổ, vấn đề này tương đối dài dòng, Đỗ tiểu tử hắn cũng không tiện giải thích kỹ càng, chỉ đơn giản mà đáp:
— QUẢNG CÁO —
- Không thể để tất cả trứng vào chung một rổ được...
- Nghĩa là sao?!
- Nghĩa là... Đỗ gia không dám cược tất tay vào một cửa! - Đỗ Anh Vũ nheo mắt, thẳng thắn đáp:
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời càng lúc càng sáng, sau một đêm nghỉ ngơi khoái hoạt, Đỗ Anh Vũ sức lực cũng phục hồi phần nào.
Chờ một hồi mà không thấy Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ chạy trở về, Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ một chút, cho rằng để bọn hắn theo sau bảo vệ công chúa cũng được, hắn sẽ đi trước một bước trở về kinh thành.
Thuyền lớn lần này Đỗ Anh Vũ mang theo hai cái, bản thân Quách Vân đến sau còn mang theo một cái nữa, hắn trước cùng thuyền của Quách Vân khởi hành, hai chiếc còn lại để lại cho Lý An Bình tráng uy thế.
Còn tại sao không chờ nàng cùng về thì...
Haizz, coi như để tránh tỵ hiềm đi.
Hắn trong lòng thở dài, về đến địa phận kinh thành, hai người bọn hắn không thể nào thoái mái như trước được nữa.
Cha nàng là đánh gãy chân hắn mất.
Rất nhanh chóng, Đỗ Anh Vũ liền báo cho Quách, Đào hai người chuẩn bị đồ đạc theo bản thân lên đường, hắn thì sẽ viết lại một phong thư, ném cho Dương Đoan Hoa để nàng mang nó đến chỗ tiểu công chúa.
Đồ đạc không bao nhiều, rất nhanh liền dọn xong, Đỗ Anh Vũ cũng viết xong thư từ, toan muốn đến chỗ nữ nhân họ Dương thì bị người của Khách Điếm cản lại.
Đưa điểm tâm bồi bàn vẫn như cũ là một thân tu bổ khéo léo áo xanh, bộ dạng tiến thoái có độ, kính cẩn có lễ, khuôn mặt mỉm cười tựa như chuyên môn dùng gương soi in đi ra vậy, không lúc nào thấy đổi, nụ cười rất có một dạng công thương nghiệp giả tạo, thế nhưng lại rất khéo, vừa đủ nhiệt tình, không nhiều không thiếu một phần, nhiều thì nịnh nọt, ít thì xa lạ, thật làm cho người ta có loại cảm giác xem như ở nhà, Đỗ tiểu công tử hai đời người cũng phải giơ lên ngón tay cái, khen chuyên nghiệp.
Nhưng lần này hắn không phải tới đưa đồ ăn, hắn là tới đưa tin.
Nói rằng... chủ nhân Luy Lâu Khách Sạn muốn gặp Đỗ công tử!
Ban đầu là thoáng chút bất ngờ, Đỗ Anh Vũ là không nghĩ chủ nhân thần bí của toà Luy Lâu khách điếm này lại chỉ mặt điểm tên nói muốn gặp bản thân.
Nhìn lên trời thấy hiện tại vẫn còn sớm, Đỗ Anh Vũ liền gật đầu, ném lại bức thứ trên tay nhờ Quách Vân giao lại cho Dương Đoan Hoa, bản thân thì mang theo Nguỵ Quốc Bảo đi gặp người.
...
Ngô gia trang viên sự tình mặc dù đã khép lại, thế nhưng dư ba là vẫn còn tại.
Đám khách khứa đám quyền quý ăn xong một bữa sáng rồi lục đục trở về, trên khuôn mặt ai nấy đều tiu nghỉu như phạm nhận vừa ăn bữa ăn cuối cùng vậy, vì bọn hắn đều mơ hồ cảm nhận được được trên đầu mình đang treo lấy một thanh đao sắc, tuỳ thời có thể chém xuống, càng nghĩ đến đây bọn hắn càng hận tên răng chuột Đặng Hoài. — QUẢNG CÁO —
Nhắc đến họ Đặng bọn hắn đều lấy làm lạ.
Từ sớm đã không thấy tăm hơi tên này đâu cả.
Có kẻ nói hắn bị Ngô gia nhốt lại, có kẻ nói hắn đã chuồn đi từ trước, thậm chí còn có người lớn gan nói hắn bị thủ tiêu rồi.
Tam sao thất bản, 9 người 10 ý, thế nhưng chung quy cũng chỉ còn là chuyện trà dư tửu hậu.
Đám người Lý Dương Quang ngoái đầu nhìn lại Ngô gia trang viên lần nữa, sau thì cũng cất bước rời đi, lần này ngoài ba huynh đệ họ Lý ra thì còn có 2 cái chân chó khác đồng hành chính là Kiều Liễu Thanh cùng Phan An, họ Phan nghe thấy được bản thân được theo 3 vị hoàng thân này thì sướng như lên mây, đêm ngủ cũng bật cười, chỉ có một thân nõn chuỗi lão Kiều là thể hiện sao cũng được, dù sao hắn cũng là độc hành, hiện tại theo sau nhóm người này xem như có bạn cũng không tệ.
Chợt thấy có một thân ảnh quen thuộc bước đi ra, nhìn thiếu niên tuấn mỹ mũi cao mắt sáng, gương mặt góc cạch như tượng tạc, nước da bánh mật khỏe khoắn, cả người ngay thẳng tiến bước, tiểu hầu gia cười rộ lên một tiếng, cất giọng gọi:
- Dương huynh đệ, cùng đồng hành chứ?
- Đúng đấy Tự Minh ca, theo chúng ta đi... - Lý Dương Côn cũng đối với Dương Tự Minh vẫy vẫy cái tay nhỏ.
Dương Tự Minh bước tới chỗ bọn hắn, đối với Lý Dương Quang thoáng gật đầu, đới với Dương Côn tiểu tử thì cười nhẹ một cái, còn những người còn lại hắn không biết, hoàn toàn phớt lờ đi.
Thái độ của tên này làm Kiều Liễu Thanh lại nổi máu điên, con khỉ đột xắn tay áo lên, chỉ vào mặt họ Dương mắng hắn là thái độ gì.
Dương Tự Minh nhìn lại, thoáng nhíu mày, hời hợt đáp:
- Chúng ta quen thuộc sao?
- Mẹ kiếp, khinh người quá đáng. - Lão Kiều đáng thương, nhìn tên đối thủ ngày nhớ đêm mong của mình hoàn toàn không nhớ tới bản thân liền vừa thẹn vừa giận, hại Phan An là phải dùng tới sức chín trâu hai hổ, phọt cả rắm mới kéo lại được.
Đối với thiện ý của Lý Dương Quang cùng Lý Dương Côn, Dương Tự Minh biểu bộ từ chối, nói rằng hắn có việc, không thể đi theo mọi người, dứt lời liền khẳng khái tại chỗ cáo từ.
Họ Dương tiến tới chỗ chuồng ngựa, vung mình lên một con chiến mã đã đợi sắn, sau thì rất nhanh thúc ngựa đi mất.
Phong thái từ đầu đến chân rất đẹp trai, hại đám tiểu thư Mỹ nữ xung quanh thẹn thùng đỏ mặt, mải miết nhìn chằm chằm, cứ thế dõi theo bóng lưng hắn.
Tiểu hầu gia cũng nhìn theo hướng Dương Tự Minh thúc ngựa rời đi khẽ nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai hẳn đó là hướng trở về Luy Lâu Khách Điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.