Chương 208: Liên Hoàn Kế (17) Lão Đao không già.
Ninh Lang
27/11/2021
Tại chiến Ung Châu chiến trường lúc này.
Ngay thời khắc khi khoảng cách hai bên chỉ còn vài bước chân, ánh mắt Lưu Kỹ sáng rực lên.
Một tấc dài một tấc mạnh làm sao một kẻ chơi thương như hắn lại không rõ điều này, họ Lưu cả người nhoài về phía trước, tay cầm thương xoáy mạnh một cái, đột ngột đâm thẳng.
Mũi thương xoay tròn tựa như một cơn lốc nhỏ tịch tiến về phía trước, quét hết thẩy mọi thứ trên đường, tốc độ xuất thương quá nhanh, người bình thường khó lòng có thể phản ứng kịp.
Thế nhưng Nông Chí Cường nào phải người bình thường!
Họ Nông gầm lên một tiếng, không lùi không tránh mà ngược lại vươn người bật mạnh về phía trước, ngay khi mũi thương chỉ còn cách mặt của hắn độ một gang tay thì gã khẽ vặn người, nghiêng hết sang một bên.
Lưu Kỹ mí mắt căng ra, hơi nghiêng chỉnh mũi thương một chút, mục tiêu chuyển từ đầu xuống cổ họng của họ Nông...
Nhưng không còn kịp.
Mũi thương chỉ kịp lướt qua cổ của Nông Chí Cường, kình lực như đao xoẹt qua cổ của hắn, để lại một vết thương dài.
Máu đã đổ.
Thế nhưng vết thương là không đủ sâu để kết liễu họ Nông.
“Trượt sao?!” Trong một khoảnh khắc, cả hai đồng thời đều bật lên suy nghĩ này.
Có kẻ vui mừng cũng có người thất vọng.
Cơ hội của kẻ này đã qua, tự khắc cơ hội của kẻ khác sẽ đến, thuận thế vặn mình, Nông Chí Cường dùng hết lực lượng vung đao chéo góc.
Đao thế từ dưới chém lên, lực đạo mạnh mẽ như bài sơn đảo Hải.
Lưu Kỹ sau khi đâm trượt cả người hơi khựng lại, thấy đối thủ vung đao liền rợn cả tóc gáy, cơ thể bản năng báo động hiệu nguy hiểm, trong một sát na hắn cảm thấy bản thân có thể sẽ chết.
Không!!!
Gần như phản xạ diễn ra trong chớp mắt, họ Lưu bỏ ngựa, nhảy thẳng lên không trung, cầm thương nhắm vào đầu của Nông Chí Cường mà đâm xuống.
Hồi mã thương phản đòn!
Đao thế của Nông Chí Cường dũng mãnh tuyệt luân, chém đứt đôi đầu ngựa của Lưu Kỹ vẫn còn dư lực.
Đao ảnh hoá thành một hình vòng cung, chém lên phía không trung, nơi mà Lưu Kỹ vẫn còn đang lơ lửng.
Hắn chỉ có một đao, sẽ chém cả người lẫn ngựa!
Lúc này tình huống có chút mẫn cảm vì Lưu kỹ đang ở trên không, không thể né tránh, Nông Chí Cường cũng vặn mình hết sức, né qua được một lần, tự nhiên sẽ không thể tránh được lần thứ hai.
Như vậy kết cục hẳn là đồng quy vu tận sao?
Không thể!!
Vì lúc này câu nói “một tấc dài một tấc mạnh” lại được thể hiện ra.
Đao của Nông Chí Cường chiều dài có hạn, kết hợp với khoảng cách hai bên lúc này là khá xa nên dẫu có chém xuống thì cũng chỉ lấy đi một cách tay từ bả vai của Lưu Kỹ đổ về và cùng.
Nhưng lợi thế chiều dài của thương lại có thể giúp Lưu Kỹ giết chết Nông Chí Cường!
Ngay lúc vận mệnh chuẩn bị gõ cửa, kết cục kẻ chết kẻ tàn phế sắp sửa diễn ra thì tình thế bất chợt có đột biến.
Một mũi tên từ đâu bắn tới, xen vào giữa, cản lại cuộc chiến lần này.
Gọi là mũi tên vì nó thật chỉ đơn giản là một mũi tên, nhưng uy lực lại không khác gì đạn đạo phá không mà tới!
Oanh!!
Một luồng lực đạo mạnh tựa như thiên thạch rơi vào chính giữa hai người, đầu mũi tên va vào đao của Nông Chí Cường cùng thương của Lưu Kỹ phát ra tiếng nổ như sấm, tạo chấn động mạnh gạt phăng hai người này ra.
Họ Lưu quay cuồng trên không trung vài vòng, lúc tiếp đất còn phải lùi về sau thật sâu, nhờ có đám binh sĩ phía sau chống đỡ mới có thể giữ được thăng bằng.
Nông Chí Hùng cả người suýt đổ nhào, luống cuống một lúc, hai tay lấy đao, cắm xuống mặt đất mới lấy khiến bản thân không ngã. — QUẢNG CÁO —
Lưu, Nông hai người hai mắt trợn tròn, ngay lập tức cùng quay đầu nhìn về một hướng.
Vốn là hai kẻ đối địch nhưng hiện tại khuôn mặt cả hai đều hiện lên nét kinh hoảng đến thất thần, cùng lúc này có chung một loại cảm giác:
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy??!!
Nông Chí Cường cũng Lưu Kỹ đều là cao thủ không phải giả, mặc dù cả hai mới chỉ đạt cảnh giới thứ hai là Tụ Khí Cảnh đại thành nhưng huyết lực võ giả đều sung mãn, dù cho có gặp nửa bước Tông Sư Nhất Phách cảnh giới cao thủ bọn hắn cũng dám đánh một trận.
Thế nhưng...
Chỉ đơn giản một mũi tên lại khiến cả hai tinh thần hoảng hốt!
Cả hai người bọn hắn chỉ vì đỡ một mũi tên mà lại có cảm giác toàn thân chấn động như bị voi húc, hai cánh tay lúc này tê nhừ đến nỗi rung lên bần bật.
Rốt cuộc là kẻ nào có mãnh lực như vậy??!
Tại phương hướng mà Nông, Lưu đang nhìn.
Trong bóng tối, cách đó khoảng cách 100 bước.
Một lão nhân gầy gò buông xuông cây cung tên tay.
Lão cúi đầu, nhìn đôi tay gầy guộc của mình mà thở dài, thầm than thở thời gian không tha người.
Xong lão quay sang bên cạnh, chỗ bốn tên nam nhân đang cùng nhau gắng sức nâng lên một thanh trường đao như là nâng kiệu.
Lão nhân một tay cầm lấy, xách dựng thẳng lên, khua khua vài vòng, thầm nghĩ “hơi nhẹ một chút nhưng thế này cũng không tệ rồi!”
Cái thanh đao mà lão nhân nói hơi nhẹ, nếu phải so với đao của Nông Chí Cường, thì nó còn nặng hơn gấp bội!
....
Từ phía nam, một đội nhân mã người Tráng đi theo sau lão nhân cũng từ từ xuất hiện, đuốc lửa đốt lên như bóng ma chập chờn, càng lúc càng đông đảo, không ngừng tiến về áp sát lấy Tống quân.
Khi khoảng cách chỉ còn 50 bước thì Tráng nhân cũng tại chỗ lập trận, chia tách thành các khối lập phương nhỏ, từ hai bên cánh, một đám cung tiễn thủ người Tráng xếp thành một hàng dài, tên cài lên dây, đứng nghiêm chỉnh thận trọng chờ lệnh.
Lão nhân xách lên trường đao, mắt híp như diều hâu, một tay nâng đao chỉ về phía hướng trước mặt, quát:
- Xạ thủ! Tiến lên trước một bước, bắn!
Lưu Kỹ ham vui muốn cùng địch nhân đơn đấu, chỉ huy đám quân Tống lúc này chỉ còn lại Cao Thịnh, nhìn thấy cảnh hậu quân có địch, lại thấy quân địch chuẩn bị phóng tên thì khuôn mặt hắn thoáng kinh hãi, lập tức hướng về xung quanh gào thét:
- Lập trận, mau lập trận!
Cao Thịnh vốn là kẻ đứng ngoài cuộc nãy giờ, ngỡ rằng Lưu Kỹ có thể đơn giản giải quyết đám cá trong rọ này...
Chỉ là không ngờ chủ nhân của đàn cá tới sớm như vậy.
“Lại còn có thể lập sẵn trận địa... cái này có có dự mưu sao?” Họ Cao nghĩ thầm
Nhìn thấy xung quanh đuốc lửa mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng áp sát lấy, họ Cao thúc ngựa ra phía sau, liên tục gào thét chỉ huy đám người xoay chuyển trận thế.
Chỉ có điều đối phương nào có thể để cho họ Cao kịp thời chuyển thế, nhân lúc quân Tống còn đang hỗn loạn, cung tiễn thủ của Tráng binh đã theo lệnh bắn tới.
“Hưu! Hưu! Hưu”
Từ phía xa, một loạt âm thanh bén nhọn lao tới.
Cái loại âm thanh này khiến Cao Thịnh thất sắc, hắn đã ở trong quân ngũ đủ lâu để biến đây là tiếng của cái gì, gần như ngay lập tức, họ Cao vội vã kinh hoảng hô to
- Cẩn thận tên bắn, Thuẫn binh ở đâu??!!
Đáng tiếc Thuẫn binh không đáp!
Bọn hắn hiện tại đã đi hết lên tuyến đầu chặn lại đám người của Nông Chí Cường, trong nhất thời là không kịp trở lại, còn mục tiêu của Lưu Kỷ chính là đám hậu binh ở phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Không kịp chuyền đội hình, bị bất ngời đánh úp, hậu quân đám quân Tống trúng tên vô số, tử thương một mảng, ngay cả bản thân Cao Thịnh cũng phải trốn xuống dưới thân ngựa mới qua được một lần...
Đánh lén thành công, Tráng binh không dừng lại, đám cung thủ tại chỗ lắp tên, nâng lên trường cung, bắt đầu chuẩn bị cho lượt bắn tiếp theo.
Việc Lưu Kỷ bất ngờ mang quân từ Ung Châu thành tới viện trợ khiến thế cục có phần biến chuyển, lúc này Tống Quân lâm vào tình trạng hai mặt giáp địch.
Tình huống chuyển biến xấu lại không khiến Lưu Kỹ bất ngờ, hắn là đã sớm tính toán đến trường hợp này rồi!
Phất tay ra hiệu, Lưu Kỹ cười gằn, hung ác nói:
- Đến đúng lúc lắm!!
Bên trong đội ngũ, vài tên Tống binh một bên giơ lên chiến kỳ, trong ánh lửa khua khua vài vòng.
Trống trận cũng bắt đầu được gõ lên, phát ra âm thanh “Thùng! Thùng! Thùng!” lan tỏa ra bốn phía, trong phút chốc dựng lại tinh thần cho quân Tống.
Trống trận đã điểm, quân Tống cũng lật bài.
“Lộc... cộc! Lộc... cộc!”
Đột ngột từ phía Tây, những âm thanh dồn dập vang tới khiến mặt đất tưởng như đang dậy sóng.
Thấp thoáng trong bóng tối, một đám kỵ binh giáp trụ sáng loáng đang thúc ngựa từ phía Tây lao tới, khí thế hừng hực, lộ vẻ hưng phấn như thể đã chờ đợi từ lâu.
Bọn hắn không đông, chỉ có hơn trăm kỵ mã nhưng khí thế như trẻ tre, nâng lên vũ khí, một mực đánh thẳng vào đám cung tiễn thủ đang đứng tuyến đầu của Tráng Binh.
Dẫn đầu kị binh là một gã tướng lĩnh tuổi ngoài ba mươi, xét về ngoại hình hoàn toàn không giống người trung nguyên phương Bắc.
Theo ngôn ngữ của Tống Triều hẳn hắn được gọi là người Hồ đi!
Lưu Kỹ nhìn thấy kỵ binh tới liền phấn khích, lúc này cũng không thèm để tâm đến Nông Chí Cường nữa, lập tức leo lên một con ngựa khác, rống cổ họng gào to:
- Cá lớn đã đến, thu lưới, thu lưới! Tần Duyên, giết hết đám cung thủ cho ta!
Không biết họ Tần có nghe được lời của Lưu Kỹ hay không nhưng rõ ràng hành động của hắn rất hợp ý họ Lưu, điều khiển kỵ binh như đàn sói đói chỉ nhắm vào cung thủ mà cắn xé.
- Giết! - Họ Tần mang thương, đi đầu xuống kích, một thương đâm xuống xuyên qua thân thể của một tên Cung thủ.
- Giết!
- Giết!
Thủ lĩnh đi đầu, phía sau lưng Tần Duyên, một đám kỵ binh cũng nhanh chóng nhập cuộc, mở ra một màn chém giết mà lợi thế hoàn toàn nghiêng về kỵ binh.
Không ngoa khi nói kỵ binh có thể xem như là thứ mạnh mẽ nhất trên chiến trường, đặc biệt là ở vùng bình nguyên.
Nơi đóng trại của Lưu Kỹ vừa vặn thay lại rất phù hợp cho kị binh rong ruổi.
Tần Duyên dùng chiến thuật chạy cắt mặt, di chuyển theo hướng chéo góc, từ phía Tây đánh thẳng về phía Đông Nam, xuyên thẳng qua quân của Lưu Kỷ, mục tiêu của Kỵ binh hiển nhiên là cung tiễn thủ, nhưng nếu không gặp thì binh lính thông thường cũng không tệ.
Vung xuống đồ đao, đầu lâu cuồn cuộn, huyết sương bay đầy trời, mấy gã Tráng binh bị ngựa húc ngã xong lại bị đàn ngựa khác phía sau lướt qua, giẫm đạp thành thịt nát.
Kỵ binh sức mạnh phô ra, Tráng binh quân bộ bị áp sát trong lúc nhất thời không có sức phản kháng, đội hình lập tức loạn thành một đống, bắt đâu có những kẻ run rẩy, không còn nghe thấy hiệu lệnh tập kết nữa.
Chỉ có một suy nghĩ muốn chạy để toàn mạng.
Cao Thịnh nhìn thấy tình huống này thì mừng rỡ không thôi, nhanh chóng hò hét ra hiệu lệnh:
- Quân địch đã loạn, toàn quân tiến lên!
- Giết!
Kỵ binh chạy xuyên chạy chéo góc, xuyên qua Tráng nhân quân đội, được một đoạn lại lấy đà, vòng ngược lại, chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo.
Đằng sau có kỵ binh quấy phá, phía trước mặt có bộ binh đang đến, trong lúc này quân của Lưu Kỷ lại tán loạn, hai mặt thụ địch, tình huống như ngàn cân treo sợi tóc.
... — QUẢNG CÁO —
Lưu Kỷ lão nhân đứng tại trung quân, nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ, sắc mặt bình tĩnh như thể sự tình từ nãy đến giờ đều không liên quan gì đến lão.
Nhưng ngay khi kỵ binh chuẩn bị vòng lại...
Lão mở mắt, miệng gào thét:
- Tất cả quay đầu, hướng về kỵ binh tiến lên!
Loại chỉ thị này vô cùng kì quái, lão Lưu đây là muốn dùng thân thể bộ binh cùng kỵ binh lấy cứng chọi cứng sao?
Đây khác nào lấy trứng chọi đá??!
Chỉ là Tế Ti mệnh lệnh, đám Tráng nhân dù có hiểu ngay không hiểu thì cũng ngay lập tức tuân theo, tất cả đều quay đầu, mặc kệ đám bộ binh người Tống trước mắt sắp đến, quay lại đối phó với kỵ binh ở phía sau.
Tần Duyên thấy mục tiêu của quân địch là mình liền cười khẩy, thấp giọng nói “ngu xuẩn!”
- Các Huynh đệ! Mục tiêu của bọn hắn là chúng ta!! Ha ha! Tiến lên! Cho đám ngu xuẩn này biết thế nào là kỵ binh của Tống Triều!! Giết!!
- Giết!!
Hai quân đều chung một mục đích, không tránh không né xông tới.
Hiệp lộ tương Phùng, Dũng giả thắng!
- Đao thuẫn thủ lập thuẫn! Trường mâu thủ nâng mâu! Nỏ binh lên dây cung! Tất cả chuẩn bị! - Lưu Kỷ lớn tiếng ra một loạt hiệu lệnh.
Ngay khi viễn cảnh kị binh lại một lần nữa đột phá quân địch, dũng mãnh thẳng tiến sắp sửa diễn ra thì....
Đột ngột có kị binh ngã ngựa.
Một tên, hai tên, ba tên...
Rồi rất nhiều kị binh bị xốc lên không trung, ngã dúi dụi về phía trước, kỵ binh phía sau không kịp dừng lại, va đập vào nhau.
Tần Duyên bản thân cũng suýt chút nữa bị văng ra khỏi ngựa, hắn căng mắt nhìn xuống phía dưới đất, lờ mờ xuất hiện các loại hố nhỏ bằng nằm tay liền không nhịn được chửi thề.
- Con mẹ nó! Có hố ngựa!!!
Hố ngựa quá nhiều, rất nhiều kỵ binh thúc ngựa tăng tốc bị thụt xuống, ngựa thì ngã về phía trước, gãy chân kêu lên những tiếng hí dài.
Kỵ binh phía trên theo quán tính cũng bị ngã dúi dụi về phía trước, có một số tên va đập mạnh xuống đất đến mức bất tỉnh tại chỗ, sống chết không rõ.
Hố ngựa hiểm độc ở chỗ là nó dễ làm, chỉ cần đào một cái hố nông bằng cái nắm tay là đủ.
Kỵ binh mạnh nhất chính là khả năng gia tốc, nếu không thể phóng ngựa, lực chiến thậm chí còn chẳng bằng bộ binh.
Lưu Kỹ cảm thấy thời cơ chính là ngày lúc này, nhất quyết ra lệnh:
- Nỏ binh! Bắn!
Mũi tên của nỏ ngắn, trầm hơn mũi tên của cung, lực phá hoại cũng mạnh hơn, rất đơn giản đục xuyên qua chiến giáp của đám kỵ binh trước mắt.
Kỵ binh không nhiều, ngã xuống tuyến đầu đã làm chậm nhịp tấn công, giờ bị nỏ binh xạ bắn, trong tích tắc chết đi một mảng lớn.
Tần Duyên thấy cảnh này liền kinh hãi, trong lòng hắn có một suy nghĩ đáng sợ.
Chỗ này đã sớm đào sẵn hố ngựa chính là dùng để phục kích kỵ binh, đối phương lúc đầu mang cung tiếng thủ ra là làm mồi để dụ dỗ bọn hắn xâm nhập vào sâu.
Rồi khi binh vòng lại, chuẩn bị có đợt tấn công thứ hai thì bản thân đã đứng trên bẫy của địch rồi!
“Rốt cuộc là kẻ nào lừa ta...” họ Tần nghiến răng kèn kẹt, nội tâm gào thét không phục.
Ngay thời khắc khi khoảng cách hai bên chỉ còn vài bước chân, ánh mắt Lưu Kỹ sáng rực lên.
Một tấc dài một tấc mạnh làm sao một kẻ chơi thương như hắn lại không rõ điều này, họ Lưu cả người nhoài về phía trước, tay cầm thương xoáy mạnh một cái, đột ngột đâm thẳng.
Mũi thương xoay tròn tựa như một cơn lốc nhỏ tịch tiến về phía trước, quét hết thẩy mọi thứ trên đường, tốc độ xuất thương quá nhanh, người bình thường khó lòng có thể phản ứng kịp.
Thế nhưng Nông Chí Cường nào phải người bình thường!
Họ Nông gầm lên một tiếng, không lùi không tránh mà ngược lại vươn người bật mạnh về phía trước, ngay khi mũi thương chỉ còn cách mặt của hắn độ một gang tay thì gã khẽ vặn người, nghiêng hết sang một bên.
Lưu Kỹ mí mắt căng ra, hơi nghiêng chỉnh mũi thương một chút, mục tiêu chuyển từ đầu xuống cổ họng của họ Nông...
Nhưng không còn kịp.
Mũi thương chỉ kịp lướt qua cổ của Nông Chí Cường, kình lực như đao xoẹt qua cổ của hắn, để lại một vết thương dài.
Máu đã đổ.
Thế nhưng vết thương là không đủ sâu để kết liễu họ Nông.
“Trượt sao?!” Trong một khoảnh khắc, cả hai đồng thời đều bật lên suy nghĩ này.
Có kẻ vui mừng cũng có người thất vọng.
Cơ hội của kẻ này đã qua, tự khắc cơ hội của kẻ khác sẽ đến, thuận thế vặn mình, Nông Chí Cường dùng hết lực lượng vung đao chéo góc.
Đao thế từ dưới chém lên, lực đạo mạnh mẽ như bài sơn đảo Hải.
Lưu Kỹ sau khi đâm trượt cả người hơi khựng lại, thấy đối thủ vung đao liền rợn cả tóc gáy, cơ thể bản năng báo động hiệu nguy hiểm, trong một sát na hắn cảm thấy bản thân có thể sẽ chết.
Không!!!
Gần như phản xạ diễn ra trong chớp mắt, họ Lưu bỏ ngựa, nhảy thẳng lên không trung, cầm thương nhắm vào đầu của Nông Chí Cường mà đâm xuống.
Hồi mã thương phản đòn!
Đao thế của Nông Chí Cường dũng mãnh tuyệt luân, chém đứt đôi đầu ngựa của Lưu Kỹ vẫn còn dư lực.
Đao ảnh hoá thành một hình vòng cung, chém lên phía không trung, nơi mà Lưu Kỹ vẫn còn đang lơ lửng.
Hắn chỉ có một đao, sẽ chém cả người lẫn ngựa!
Lúc này tình huống có chút mẫn cảm vì Lưu kỹ đang ở trên không, không thể né tránh, Nông Chí Cường cũng vặn mình hết sức, né qua được một lần, tự nhiên sẽ không thể tránh được lần thứ hai.
Như vậy kết cục hẳn là đồng quy vu tận sao?
Không thể!!
Vì lúc này câu nói “một tấc dài một tấc mạnh” lại được thể hiện ra.
Đao của Nông Chí Cường chiều dài có hạn, kết hợp với khoảng cách hai bên lúc này là khá xa nên dẫu có chém xuống thì cũng chỉ lấy đi một cách tay từ bả vai của Lưu Kỹ đổ về và cùng.
Nhưng lợi thế chiều dài của thương lại có thể giúp Lưu Kỹ giết chết Nông Chí Cường!
Ngay lúc vận mệnh chuẩn bị gõ cửa, kết cục kẻ chết kẻ tàn phế sắp sửa diễn ra thì tình thế bất chợt có đột biến.
Một mũi tên từ đâu bắn tới, xen vào giữa, cản lại cuộc chiến lần này.
Gọi là mũi tên vì nó thật chỉ đơn giản là một mũi tên, nhưng uy lực lại không khác gì đạn đạo phá không mà tới!
Oanh!!
Một luồng lực đạo mạnh tựa như thiên thạch rơi vào chính giữa hai người, đầu mũi tên va vào đao của Nông Chí Cường cùng thương của Lưu Kỹ phát ra tiếng nổ như sấm, tạo chấn động mạnh gạt phăng hai người này ra.
Họ Lưu quay cuồng trên không trung vài vòng, lúc tiếp đất còn phải lùi về sau thật sâu, nhờ có đám binh sĩ phía sau chống đỡ mới có thể giữ được thăng bằng.
Nông Chí Hùng cả người suýt đổ nhào, luống cuống một lúc, hai tay lấy đao, cắm xuống mặt đất mới lấy khiến bản thân không ngã. — QUẢNG CÁO —
Lưu, Nông hai người hai mắt trợn tròn, ngay lập tức cùng quay đầu nhìn về một hướng.
Vốn là hai kẻ đối địch nhưng hiện tại khuôn mặt cả hai đều hiện lên nét kinh hoảng đến thất thần, cùng lúc này có chung một loại cảm giác:
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy??!!
Nông Chí Cường cũng Lưu Kỹ đều là cao thủ không phải giả, mặc dù cả hai mới chỉ đạt cảnh giới thứ hai là Tụ Khí Cảnh đại thành nhưng huyết lực võ giả đều sung mãn, dù cho có gặp nửa bước Tông Sư Nhất Phách cảnh giới cao thủ bọn hắn cũng dám đánh một trận.
Thế nhưng...
Chỉ đơn giản một mũi tên lại khiến cả hai tinh thần hoảng hốt!
Cả hai người bọn hắn chỉ vì đỡ một mũi tên mà lại có cảm giác toàn thân chấn động như bị voi húc, hai cánh tay lúc này tê nhừ đến nỗi rung lên bần bật.
Rốt cuộc là kẻ nào có mãnh lực như vậy??!
Tại phương hướng mà Nông, Lưu đang nhìn.
Trong bóng tối, cách đó khoảng cách 100 bước.
Một lão nhân gầy gò buông xuông cây cung tên tay.
Lão cúi đầu, nhìn đôi tay gầy guộc của mình mà thở dài, thầm than thở thời gian không tha người.
Xong lão quay sang bên cạnh, chỗ bốn tên nam nhân đang cùng nhau gắng sức nâng lên một thanh trường đao như là nâng kiệu.
Lão nhân một tay cầm lấy, xách dựng thẳng lên, khua khua vài vòng, thầm nghĩ “hơi nhẹ một chút nhưng thế này cũng không tệ rồi!”
Cái thanh đao mà lão nhân nói hơi nhẹ, nếu phải so với đao của Nông Chí Cường, thì nó còn nặng hơn gấp bội!
....
Từ phía nam, một đội nhân mã người Tráng đi theo sau lão nhân cũng từ từ xuất hiện, đuốc lửa đốt lên như bóng ma chập chờn, càng lúc càng đông đảo, không ngừng tiến về áp sát lấy Tống quân.
Khi khoảng cách chỉ còn 50 bước thì Tráng nhân cũng tại chỗ lập trận, chia tách thành các khối lập phương nhỏ, từ hai bên cánh, một đám cung tiễn thủ người Tráng xếp thành một hàng dài, tên cài lên dây, đứng nghiêm chỉnh thận trọng chờ lệnh.
Lão nhân xách lên trường đao, mắt híp như diều hâu, một tay nâng đao chỉ về phía hướng trước mặt, quát:
- Xạ thủ! Tiến lên trước một bước, bắn!
Lưu Kỹ ham vui muốn cùng địch nhân đơn đấu, chỉ huy đám quân Tống lúc này chỉ còn lại Cao Thịnh, nhìn thấy cảnh hậu quân có địch, lại thấy quân địch chuẩn bị phóng tên thì khuôn mặt hắn thoáng kinh hãi, lập tức hướng về xung quanh gào thét:
- Lập trận, mau lập trận!
Cao Thịnh vốn là kẻ đứng ngoài cuộc nãy giờ, ngỡ rằng Lưu Kỹ có thể đơn giản giải quyết đám cá trong rọ này...
Chỉ là không ngờ chủ nhân của đàn cá tới sớm như vậy.
“Lại còn có thể lập sẵn trận địa... cái này có có dự mưu sao?” Họ Cao nghĩ thầm
Nhìn thấy xung quanh đuốc lửa mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng áp sát lấy, họ Cao thúc ngựa ra phía sau, liên tục gào thét chỉ huy đám người xoay chuyển trận thế.
Chỉ có điều đối phương nào có thể để cho họ Cao kịp thời chuyển thế, nhân lúc quân Tống còn đang hỗn loạn, cung tiễn thủ của Tráng binh đã theo lệnh bắn tới.
“Hưu! Hưu! Hưu”
Từ phía xa, một loạt âm thanh bén nhọn lao tới.
Cái loại âm thanh này khiến Cao Thịnh thất sắc, hắn đã ở trong quân ngũ đủ lâu để biến đây là tiếng của cái gì, gần như ngay lập tức, họ Cao vội vã kinh hoảng hô to
- Cẩn thận tên bắn, Thuẫn binh ở đâu??!!
Đáng tiếc Thuẫn binh không đáp!
Bọn hắn hiện tại đã đi hết lên tuyến đầu chặn lại đám người của Nông Chí Cường, trong nhất thời là không kịp trở lại, còn mục tiêu của Lưu Kỷ chính là đám hậu binh ở phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Không kịp chuyền đội hình, bị bất ngời đánh úp, hậu quân đám quân Tống trúng tên vô số, tử thương một mảng, ngay cả bản thân Cao Thịnh cũng phải trốn xuống dưới thân ngựa mới qua được một lần...
Đánh lén thành công, Tráng binh không dừng lại, đám cung thủ tại chỗ lắp tên, nâng lên trường cung, bắt đầu chuẩn bị cho lượt bắn tiếp theo.
Việc Lưu Kỷ bất ngờ mang quân từ Ung Châu thành tới viện trợ khiến thế cục có phần biến chuyển, lúc này Tống Quân lâm vào tình trạng hai mặt giáp địch.
Tình huống chuyển biến xấu lại không khiến Lưu Kỹ bất ngờ, hắn là đã sớm tính toán đến trường hợp này rồi!
Phất tay ra hiệu, Lưu Kỹ cười gằn, hung ác nói:
- Đến đúng lúc lắm!!
Bên trong đội ngũ, vài tên Tống binh một bên giơ lên chiến kỳ, trong ánh lửa khua khua vài vòng.
Trống trận cũng bắt đầu được gõ lên, phát ra âm thanh “Thùng! Thùng! Thùng!” lan tỏa ra bốn phía, trong phút chốc dựng lại tinh thần cho quân Tống.
Trống trận đã điểm, quân Tống cũng lật bài.
“Lộc... cộc! Lộc... cộc!”
Đột ngột từ phía Tây, những âm thanh dồn dập vang tới khiến mặt đất tưởng như đang dậy sóng.
Thấp thoáng trong bóng tối, một đám kỵ binh giáp trụ sáng loáng đang thúc ngựa từ phía Tây lao tới, khí thế hừng hực, lộ vẻ hưng phấn như thể đã chờ đợi từ lâu.
Bọn hắn không đông, chỉ có hơn trăm kỵ mã nhưng khí thế như trẻ tre, nâng lên vũ khí, một mực đánh thẳng vào đám cung tiễn thủ đang đứng tuyến đầu của Tráng Binh.
Dẫn đầu kị binh là một gã tướng lĩnh tuổi ngoài ba mươi, xét về ngoại hình hoàn toàn không giống người trung nguyên phương Bắc.
Theo ngôn ngữ của Tống Triều hẳn hắn được gọi là người Hồ đi!
Lưu Kỹ nhìn thấy kỵ binh tới liền phấn khích, lúc này cũng không thèm để tâm đến Nông Chí Cường nữa, lập tức leo lên một con ngựa khác, rống cổ họng gào to:
- Cá lớn đã đến, thu lưới, thu lưới! Tần Duyên, giết hết đám cung thủ cho ta!
Không biết họ Tần có nghe được lời của Lưu Kỹ hay không nhưng rõ ràng hành động của hắn rất hợp ý họ Lưu, điều khiển kỵ binh như đàn sói đói chỉ nhắm vào cung thủ mà cắn xé.
- Giết! - Họ Tần mang thương, đi đầu xuống kích, một thương đâm xuống xuyên qua thân thể của một tên Cung thủ.
- Giết!
- Giết!
Thủ lĩnh đi đầu, phía sau lưng Tần Duyên, một đám kỵ binh cũng nhanh chóng nhập cuộc, mở ra một màn chém giết mà lợi thế hoàn toàn nghiêng về kỵ binh.
Không ngoa khi nói kỵ binh có thể xem như là thứ mạnh mẽ nhất trên chiến trường, đặc biệt là ở vùng bình nguyên.
Nơi đóng trại của Lưu Kỹ vừa vặn thay lại rất phù hợp cho kị binh rong ruổi.
Tần Duyên dùng chiến thuật chạy cắt mặt, di chuyển theo hướng chéo góc, từ phía Tây đánh thẳng về phía Đông Nam, xuyên thẳng qua quân của Lưu Kỷ, mục tiêu của Kỵ binh hiển nhiên là cung tiễn thủ, nhưng nếu không gặp thì binh lính thông thường cũng không tệ.
Vung xuống đồ đao, đầu lâu cuồn cuộn, huyết sương bay đầy trời, mấy gã Tráng binh bị ngựa húc ngã xong lại bị đàn ngựa khác phía sau lướt qua, giẫm đạp thành thịt nát.
Kỵ binh sức mạnh phô ra, Tráng binh quân bộ bị áp sát trong lúc nhất thời không có sức phản kháng, đội hình lập tức loạn thành một đống, bắt đâu có những kẻ run rẩy, không còn nghe thấy hiệu lệnh tập kết nữa.
Chỉ có một suy nghĩ muốn chạy để toàn mạng.
Cao Thịnh nhìn thấy tình huống này thì mừng rỡ không thôi, nhanh chóng hò hét ra hiệu lệnh:
- Quân địch đã loạn, toàn quân tiến lên!
- Giết!
Kỵ binh chạy xuyên chạy chéo góc, xuyên qua Tráng nhân quân đội, được một đoạn lại lấy đà, vòng ngược lại, chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo.
Đằng sau có kỵ binh quấy phá, phía trước mặt có bộ binh đang đến, trong lúc này quân của Lưu Kỷ lại tán loạn, hai mặt thụ địch, tình huống như ngàn cân treo sợi tóc.
... — QUẢNG CÁO —
Lưu Kỷ lão nhân đứng tại trung quân, nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ, sắc mặt bình tĩnh như thể sự tình từ nãy đến giờ đều không liên quan gì đến lão.
Nhưng ngay khi kỵ binh chuẩn bị vòng lại...
Lão mở mắt, miệng gào thét:
- Tất cả quay đầu, hướng về kỵ binh tiến lên!
Loại chỉ thị này vô cùng kì quái, lão Lưu đây là muốn dùng thân thể bộ binh cùng kỵ binh lấy cứng chọi cứng sao?
Đây khác nào lấy trứng chọi đá??!
Chỉ là Tế Ti mệnh lệnh, đám Tráng nhân dù có hiểu ngay không hiểu thì cũng ngay lập tức tuân theo, tất cả đều quay đầu, mặc kệ đám bộ binh người Tống trước mắt sắp đến, quay lại đối phó với kỵ binh ở phía sau.
Tần Duyên thấy mục tiêu của quân địch là mình liền cười khẩy, thấp giọng nói “ngu xuẩn!”
- Các Huynh đệ! Mục tiêu của bọn hắn là chúng ta!! Ha ha! Tiến lên! Cho đám ngu xuẩn này biết thế nào là kỵ binh của Tống Triều!! Giết!!
- Giết!!
Hai quân đều chung một mục đích, không tránh không né xông tới.
Hiệp lộ tương Phùng, Dũng giả thắng!
- Đao thuẫn thủ lập thuẫn! Trường mâu thủ nâng mâu! Nỏ binh lên dây cung! Tất cả chuẩn bị! - Lưu Kỷ lớn tiếng ra một loạt hiệu lệnh.
Ngay khi viễn cảnh kị binh lại một lần nữa đột phá quân địch, dũng mãnh thẳng tiến sắp sửa diễn ra thì....
Đột ngột có kị binh ngã ngựa.
Một tên, hai tên, ba tên...
Rồi rất nhiều kị binh bị xốc lên không trung, ngã dúi dụi về phía trước, kỵ binh phía sau không kịp dừng lại, va đập vào nhau.
Tần Duyên bản thân cũng suýt chút nữa bị văng ra khỏi ngựa, hắn căng mắt nhìn xuống phía dưới đất, lờ mờ xuất hiện các loại hố nhỏ bằng nằm tay liền không nhịn được chửi thề.
- Con mẹ nó! Có hố ngựa!!!
Hố ngựa quá nhiều, rất nhiều kỵ binh thúc ngựa tăng tốc bị thụt xuống, ngựa thì ngã về phía trước, gãy chân kêu lên những tiếng hí dài.
Kỵ binh phía trên theo quán tính cũng bị ngã dúi dụi về phía trước, có một số tên va đập mạnh xuống đất đến mức bất tỉnh tại chỗ, sống chết không rõ.
Hố ngựa hiểm độc ở chỗ là nó dễ làm, chỉ cần đào một cái hố nông bằng cái nắm tay là đủ.
Kỵ binh mạnh nhất chính là khả năng gia tốc, nếu không thể phóng ngựa, lực chiến thậm chí còn chẳng bằng bộ binh.
Lưu Kỹ cảm thấy thời cơ chính là ngày lúc này, nhất quyết ra lệnh:
- Nỏ binh! Bắn!
Mũi tên của nỏ ngắn, trầm hơn mũi tên của cung, lực phá hoại cũng mạnh hơn, rất đơn giản đục xuyên qua chiến giáp của đám kỵ binh trước mắt.
Kỵ binh không nhiều, ngã xuống tuyến đầu đã làm chậm nhịp tấn công, giờ bị nỏ binh xạ bắn, trong tích tắc chết đi một mảng lớn.
Tần Duyên thấy cảnh này liền kinh hãi, trong lòng hắn có một suy nghĩ đáng sợ.
Chỗ này đã sớm đào sẵn hố ngựa chính là dùng để phục kích kỵ binh, đối phương lúc đầu mang cung tiếng thủ ra là làm mồi để dụ dỗ bọn hắn xâm nhập vào sâu.
Rồi khi binh vòng lại, chuẩn bị có đợt tấn công thứ hai thì bản thân đã đứng trên bẫy của địch rồi!
“Rốt cuộc là kẻ nào lừa ta...” họ Tần nghiến răng kèn kẹt, nội tâm gào thét không phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.