Chương 212: Liên Hoàn Kế (21) Vây Nguỵ Cứu Triệu.
Ninh Lang
02/12/2021
Ba người ngồi xếp trong lều trướng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn nhau.
Đỗ Anh Vũ dáng ngồi tuỳ tiện, không chút lễ tiết, chẳng giống một quý công tử xuất thân thế tộc chút nào, thiên hướng càng lộ ra dáng vẻ của một tiểu lưu manh nhiều hơn.
Khuôn mặt hắn tương tối bình thản, không vui chẳng buồn.
Ngược lại cả Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy lại có chút thấp thỏm như thể đang ngồi trên đống lửa, sự tình Ung Châu thành thất thủ như một đòn mạnh giáng vào nội tâm hai gã tộc trưởng đang ngồi ở đây.
Khuôn mặt cả hai đều biểu lộ phức tạp, các loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Nhìn vào loại biểu lộ này, Đỗ Anh Vũ mặc dù có chút suy bụng ta ra bụng người nhưng hắn tin rằng bản thân mình đoán không sai.
Hắc hắc!
Người ta hay nói giữa người với người, niềm tin là thứ khó thành lập nhất.
Đừng nói giữa những người xa lạ mới gặp nhau chưa quá vài ngày, kể cả những kẻ tay ấp nằm kề bên gối vẫn có thể dễ dàng đâm sau lưng nhau thì việc giữa Đỗ Anh Vũ cùng hai gã tộc trưởng người Tráng này tồn tại nghi kị là chuyện bình thường.
Nông, Hoàng hai người thật tin dùng Đỗ Anh Vũ sao?
Không!
Bọn hắn là tin Lưu Kỷ.
Cho Lưu Kỷ thể diện thì đúng hơn!
Cứ coi như trận chiến Hoành Châu là một phép thử, để xem tài nghệ của Đỗ tiểu tử như thế nào, kết quả mặc dù thành công đấy, nhưng điều đó không đảm bảo tiếp sau đó thì mọi chuyện cũng sẽ suôn sẻ như vậy.
Đỗ Anh Vũ biết muốn đạt được tín nhiệm 100% của người khác là điều vô cùng khó.
Bình thường điểm mạnh của hắn là tuổi nhỏ, ít người ý khiến cho hắn có thể làm mọi thứ một cách án toàn.
Nhưng hiện tại nó cũng là điểm yếu của Đỗ Anh Vũ, độ tuổi quá nhỏ khiến hắn rất khó cùng đám người trưởng thành này bàn chuyện chứ đừng nói tạo dựng nên niềm tin.
Cứ coi như Đỗ Anh Vũ trong mắt đám người này là cái chủng loại thiên tài, là quỷ kiệt sinh ra đã biết đi...
Nhưng như thế thì sao?
Con nít vẫn là con nít!!!
Việc tin răm rắp một thằng nhóc con là chuyện gần như không thực tế, đừng nói Nông, Hoàng hai người, bản thân Lưu Kỷ, kẻ tín nhiệm Đỗ Anh Vũ nhất cũng chắc chắn sẽ tồn tại sự nghi ngờ không ít thì nhiều.
Đánh Hoành Châu bọn hắn theo Đỗ Anh Vũ vì trùng hợp nó cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy.
Nông Chí Cao năm đó đánh xuống Ung Châu Thành thì mục tiêu tiếp theo không phải cũng là Hoành Châu thành sao?!
Tổ tiên đã làm vậy thì bọn hắn cứ thế làm theo là được.
Nhưng đến lúc này Đỗ Anh Vũ mục tiêu tiếp theo lại không còn giống như Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy nữa.
Vậy bọn hắn là sẽ tiếp tục trao quân quyền cho Đỗ Anh Vũ hay là đá hắn sang một bên, tự mình tiếp tục chơi?!
Ha ha!
Đỗ Anh Vũ không phải là kẻ làm việc mang tâm trạng cầu may.
Nếu là bình thường thì Đỗ tiểu tử sẽ chẳng quan tâm, chỉ cười khẩy một cái, nói ngươi tin thì tin, không tin thì thôi, không quan trọng.
Nhưng hiện tại lợi ích trong chuyến “vượt biên” lần này của hắn cũng đang đặt vào trong chiến dịch lần này, hắn không muốn thất bại!
Hắn muốn Nông, Hoàng hai kẻ này phải tiếp tục dùng hắn, tiếp tục trao quân quyền cho hắn!!
Muốn như vậy thì Đỗ Anh Vũ không còn cách nào khác ngoài trừ việc để cho bọn hắn lâm vào thế không còn đường lùi.
Phải hủy đi kế hoạch ban đầu của bọn hắn, chỉ có như vậy thì mới ép được hai gã tộc trưởng này phải dùng kế hoạch của mình.
Dù muốn hay là không!
Không nguyện ý sao? Không sao cả! Ta ép các ngươi là được. — QUẢNG CÁO —
Bá Vương Ngạch Thượng Cung, Đỗ công tử hắn cũng biết cái bài này.
Thành Ung Châu sớm muộn gì thì cũng sẽ thất thủ, đây là chuyện Đỗ tiểu tử đoán được từ trước lúc khi đánh Hoành Châu.
Lý do thì có rất nhiều, đơn cử như việc binh mã thành Ung Châu trong trận Hoả Hoạn đêm đó phần đông là mất tích, Đỗ tiểu tử tự nhiên đoán được bọn hắn hẳn là đang trốn ở đâu đó chờ đợi thời cơ.
Ném Công Đàm đi Tân Châu chỉ là thử xem hắn là đoán có đúng hay không mà thôi.
Chuyện này hắn không có nói với bất cứ hai ngoài trừ Lưu Kỷ.
Thuyết phục lão Lưu rằng :”muốn thắng toàn bộ chiến dịch, Ung Châu buộc phải thất thủ!”
Hiện tại mọi thứ xem ra vẫn đúng như kế hoạch của Đỗ Anh Vũ, việc tiếp theo là xem Nông, Hoàng hai vị tộc trưởng này quyết định thế nào.
Nông Chí Hùng tâm tình có phần hoảng loạn, nghĩ đến việc em trai cùng tộc nhân vẫn còn kẹt lại tại Ung Châu, hắn có chút không giữ được bình tĩnh, vùng vằng đứng dậy, quả quyết nói:
- Không được! Ta phải đem quân trở lại!
- Nông tộc trưởng khoan thai chớ vội! - Đỗ Anh Vũ cười cười, phất tay ra hiệu mời Nông Chí Hùng ngồi xuống.
Hắn nhìn mặt họ Nông mất bình tĩnh thì lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Vất vả đánh xuống Hoành Châu, kết cục ngày cứ thế mà bỏ đi sao? Đại nghiệp trước mắt khó khăn lắm mới tiến được một bước, tộc trưởng... cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Hoàng Anh Huy ngồi một bên ho khan một tiếng, quay sang chấn an họ Nông, mở miệng an ủi nói:
- Nông tộc trưởng xin cứ bình tĩnh, hiện tại chúng ta nước xa khó cứu lửa gần, để xem Đỗ sứ quân là có giải pháp nào!!
Bản thân họ Hoàng cũng dốc toàn lực trong chiến dịch lần này, bây giờ nói bỏ là bỏ sao được.
Nhưng có vẻ Nông Chí Hùng có chút nghe không thông, ánh mắt của hắn dừng lại trên ngừoi của Đỗ Anh Vũ, gằn giọng nói:
- Vậy ý của Đỗ sứ quân là như thế nào? Cứu hay không cứu?
Đỗ tiểu tử nhún vai, tủm tỉm cười đáp
- Cứu chứ! Sao lại không cứu!
Ánh mắt của hắn đảo như rang lạc, lướt qua hai người một vòng rồi mới nói tiếp:
- Nhưng chúng ta không trực tiếp cứu, thứ nhất là không kịp, thứ hai chính là... không có lời!
Đỗ Anh Vũ bản tính con buôn trỗi dậy, trong mỗi câu nói đều mang theo mùi vị tình toán thiệt hơn khiến cho hai tên trung niên nhân nhất thời không còn gì để nói.
Nếu họ Đỗ mà là con cháu của bọn hắn, hẳn tiểu tử này sống an lành không quá hai chương!
Mẹ kiếp!
Tính mạng của tộc nhân chúng ta đang ngàn cân treo sợi tóc, con mẹ nó, ngươi còn ngồi đây tính đến chuyện lời lãi sao?!
Mà dẫu có tính... thì cũng không cần phải nói trực tiếp ra như vậy chứ!!!
Ngược lại Đỗ Anh Vũ không cảm thấy mình sai ở đâu cả, quan điểm chiến tranh của hắn vẫn vậy, sẽ cố gắng thu được nhiều lợi ích nhất có thể.
Ngoại trừ vệ quốc chiến ra thì các loại chiến tranh mà càng đánh càng lỗ, càng đánh càng nghèo... Đỗ Anh Vũ hắn không làm, kể cả có là thắng đi chăng nữa.
Nông Chí Hùng có phần sốt ruột, híp mắt nhìn tên tiểu tử trước mắt, hỏi:
- Đỗ sứ quân! Vậy rốt cuộc ngươi là muốn đánh như thế nào?!
Đỗ tiểu tử cười cười, cũng chẳng cù nhây thêm nữa, hắn từ trong ngực áo lại rút ra một tấm địa đồ, chỉ vào một điểm, nói:
- Ta muốn đánh nơi này!
Hai gã tộc trưởng nhìn vào cái điểm mà Đỗ Anh Vũ đang chỉ vào thì trợn tròn đôi mắt, bản thân Hoàng An Huy lúc nãy khi nghe thấy câu “không trực tiếp cứu” của Đỗ Anh Vũ liền cũng hơi cảm thấy điều gì đó.
Hiện tại Đỗ Anh Vũ đánh bài ngửa, nói thẳng ra mục đích của hắn thì Hoàng An Huy vẫn có chút bất ngờ mà bật thốt lên: — QUẢNG CÁO —
- Gián tiếp cứu... là Vây Nguỵ Cứu Triệu! Ngươi là muốn đánh Tân Châu!
Đỗ Anh Vũ giơ ngón tay cái, tặng cho Hoàng An Huy một like khích lệ, ngoài ra thì không có thưởng thêm, Đỗ tiểu tử cười cười nói:
- Ha ha! Tối qua ta đã từng nói chúng ta sẽ đánh một trận mang tính quyết định sao, không sai, chính là từ Hoành Châu vòng qua Ải Côn Lôn, trực tiếp đánh thẳng vào Tân Châu!
Lời vừa nói ra, khiến lòng người có chút rung động, Đỗ Anh Vũ nhìn hai người khuôn mặt hơi biểu lộ vẫn còn hơi “e ấp” nên nhất quyết tăng một mồi lửa, ánh mắt cong thành hình bán nguyệt, nụ cười gian xảo lại lộ ra, nói:
- Nếu Ta đoán không sai, Tống Quân có thể hành quân thần tốc như vậy thì hoàn toàn không phải lật quân chính quy của Kinh Lược An Phủ Ty mà là quân lấy từ chính Tân Châu, lương thực của bọn hắn cũng tập trung ở đó, hiện tại bọn hắn đã xuất binh đi đánh Ung Châu, nếu chúng ta có thể nhân lúc này vòng lên đánh thẳng Tân Châu, một mặt có thể ép bọn hắn lui binh, mặt khác cướp lấy lương thực, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
Đột nhiên, họ Hoàng nhìn chằm chằm vào Đỗ tiểu tử, mỉm cười nói:
- Đỗ sứ quân! Có phải mục tiêu của ngươi ngay từ đầu... luôn là Tân Châu phải không?
Đỗ Anh Vũ nghe vậy có chút chột dạ, ánh mắt có phần đảo đảo, lắc đầu nói:
- Không có! Đây chỉ là ứng biến, ứng biến mà thôi, ha ha, hai vị tộc trưởng, thế nào? Có làm hay không?
Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều suy tư một hồi rồi mới đưa ra quyết định:
- Được!!
Phù!!
Thở phào một hơi, Đỗ tiểu tử khi nghe thấy lời khẳng định của hai người này hắn mới yên tâm.
Kế hoạch đã được lập ra, nhưng cách thực thi như thế nào mới là điều qua lên trọng.
Ba người lại bàn bạc đến lúc tối khuya mới rời đi.
Lúc đi, khuôn mặt hai gã tộc trưởng so với hôm qua lại càng thêm u tối, không biết Đỗ Anh Vũ lập ra kế hoạch như thế nào nhưng nhìn sơ qua liền đoán được.
Cái kế hoạch này, tương đối khó chấp nhận đi!!
*
Đêm hôm khuya khoắt, Đỗ tiểu tử sau khi đạt thành kế hoạch thì nằm ngủ ngon ngọt.
Vừa phải tính toán quân địch, vừa phải tính toán quân mình khiến hắn cảm thấy não bộ là không đủ dùng, rất đau đầu mệt mỏi.
Đột nhiên các loại âm thanh nhốn nháo bên ngoài hỗn tạp hoà cùng với nhau truyền vào bên trong, đánh thức tiểu tử này thức dậy.
Hắn có chút ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài gãi mông bước ra bên ngoài lều trường, ngó ngó một chút rồi quay sang hỏi đám lính canh:
- Thật ầm ĩ! Chuyện gì xảy ra vậy?
Mấy tên lính canh nhìn nhau một hồi rồi cũng thật thà đáp lời:
- Đỗ công tử! Bên ngoài đám lưu dân cũng đám Hoành Châu dân chúng có xô xát, bọn hắn là đang tập trung phần đông trước cửa doanh trại.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền híp mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi gật gù, nói muốn ra xem sao.
Đám Tráng binh tháp tùng Đỗ tiểu tử bước ra bên ngoài, cảnh tượng trước công doanh trại hiện tại có phần nhốn nháo.
Dân chúng tạp nham đủ loại đàn tập trung phần đông ngay trước cửa doanh, mơ hồ chia ra làm hai phe gây gổ lẫn nhau, hẳn là một phe là Ung Châu dân, một phe là Hoành Châu dân.
Lý do khá đơn giản, vì lương thực!
Ung Châu dân sau khi giúp Đỗ Anh Vũ phá thành, được chia cho một phần lương thực, Hoành Châu dân thì chỉ có một ngày lương thực sau khi giết Trương Hành mà thôi.
Hiện tại một ngày đã qua, Hoành Châu dân chúng bắt đâu lại đói, bọn hắn cho rằng đám người Ung Châu giúp người Tráng đánh thành của bọn hắn, lại còn ăn lương thực của bọn hắn, tự nhiên là không thể nhịn nổi, muốn Ung Châu dân giao ra lương thực.
Người Ung Châu thì biết rõ lương thực quý hơn mạng, đổi mạng mới có số lương thực này, làm sao có thể dễ dàng giao ra.
Vậy là hai phe bắt đầu gây gổ đánh nhau ngay trước doanh trại.
Đám Tráng binh thái độ rõ ràng chỉ là xem cuộc vui chứ không có quản, chỉ cần bọn hắn không bước quá giới hạn thì có đánh đến chết cũng chẳng liên quan gì đến bọn hắn. — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ tiểu tử ánh mắt híp lại, quay sang hỏi:
- Việc này diễn ra bao lâu rồi!
Tên lính bên cạnh nhanh chóng đáp lời:
- Bẩm công tử! Đã được hơn một canh giờ rồi!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, khuôn mặt trầm xuống, có thể do hắn mẫn cảm... thế nhưng Đỗ Anh Vũ không hiểu sao lại ngửi ra được một cái mùi âm mưu ở đây.
Nếu là thật thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản!
Hiện tại muốn bình ổn được trận tự, một là ra quân đàn áp, hai là hiến ra một phần lương thực đuổi bọn hắn đi.
Cả hai phương án đều tồn tại các loại tai họa ngầm.
Nếu ra quân đàn áp tự nhiên sẽ đi ngược lại với mục đích ban đầu của Đỗ Anh Vũ, xảy ra xô xát tự nhiên lòng người sẽ loạn, cái “trật tự” yếu ớt vừa mới được tạo dựng nhanh chóng sẽ bị hủy bỏ.
Hàng binh Hoành Châu còn đang ở đây, biết dân mình bị đàn áp liệu có làm phản hay không?
Nếu phản thì Tráng binh có nên giết hết bọn hắn hay là không?
Việc này vừa làm ảnh hưởng đến tín dự của Đỗ Anh Vũ đối với tất cả các phe, lại ảnh hưởng đến dự tính trong tương lai của hắn, thậm trí còn làm chậm đi kế hoạch tiến đánh Tân Châu của hắn.
Hoàn toàn không có lời.
Nhưng nếu ném cho bọn hắn lương thực kết quả còn tệ hơn thế.
Có lần một sẽ có lần 2, lần 3...
Đám Hoành Châu dân này hoàn toàn có thể trở thành một đám Chí Phéo đến gây gổ đòi lương, đến lúc lương thực cạn kiệt, Tráng binh không thể không tiến lên đàn áp thì kết cục như lựa chọn thứ nhất lại được diễn ra.
Mà lần này còn tổn hao cả lương thực nữa!
Cũng không thể mặc kệ không quản, mặc cho bọn hắn làm loạn trước cổng doanh trại được.
Người kéo tới càng lúc càng đông, cứ như thế này toàn doanh sẽ bị đám dân chúng này bao vây, ảnh hưởng đến việc xuất binh.
Các loại suy nghĩ tính toán xoẹt qua não bộ của Đỗ Anh Vũ.
Nếu đây là tự phát thì không nói nhưng nếu thật có kẻ đứng đằng sau giật dây việc này thì Đỗ tiểu tử không thể không thừa nhận cái kế hoạch này đủ âm hiểm.
Rốt cuộc là kẻ nào đây?!
Đỗ tiểu tử híp mắt, hơi lui lại một chút, tránh để đám người bên ngoài nhận ra hắn tới, sau thì đột ngột lên tiếng:
- Công Đàm!!
Tên thuộc hạ mặt cương thi từ trong bóng tối bước ra, cả người cứng ngắc đứng đó chờ lệnh.
Đỗ tiểu tử nhìn hắn, gật đầu một cái, nhàn nhạt nói:
- A Tiễn ngươi biết chứ? Mang nàng tới đây!
Công Đám gật gù, xoay người rời đi.
Lúc bước đi, người hắn hơi khựng lại một chút.
Hắn cảm thấy bản thân vừa lúc nãy hình như nghe nhầm, vì thấp thoáng, hắn nghe thấy Đỗ tiểu công tử hắn là gọi...
Nàng?!
Đỗ Anh Vũ dáng ngồi tuỳ tiện, không chút lễ tiết, chẳng giống một quý công tử xuất thân thế tộc chút nào, thiên hướng càng lộ ra dáng vẻ của một tiểu lưu manh nhiều hơn.
Khuôn mặt hắn tương tối bình thản, không vui chẳng buồn.
Ngược lại cả Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy lại có chút thấp thỏm như thể đang ngồi trên đống lửa, sự tình Ung Châu thành thất thủ như một đòn mạnh giáng vào nội tâm hai gã tộc trưởng đang ngồi ở đây.
Khuôn mặt cả hai đều biểu lộ phức tạp, các loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Nhìn vào loại biểu lộ này, Đỗ Anh Vũ mặc dù có chút suy bụng ta ra bụng người nhưng hắn tin rằng bản thân mình đoán không sai.
Hắc hắc!
Người ta hay nói giữa người với người, niềm tin là thứ khó thành lập nhất.
Đừng nói giữa những người xa lạ mới gặp nhau chưa quá vài ngày, kể cả những kẻ tay ấp nằm kề bên gối vẫn có thể dễ dàng đâm sau lưng nhau thì việc giữa Đỗ Anh Vũ cùng hai gã tộc trưởng người Tráng này tồn tại nghi kị là chuyện bình thường.
Nông, Hoàng hai người thật tin dùng Đỗ Anh Vũ sao?
Không!
Bọn hắn là tin Lưu Kỷ.
Cho Lưu Kỷ thể diện thì đúng hơn!
Cứ coi như trận chiến Hoành Châu là một phép thử, để xem tài nghệ của Đỗ tiểu tử như thế nào, kết quả mặc dù thành công đấy, nhưng điều đó không đảm bảo tiếp sau đó thì mọi chuyện cũng sẽ suôn sẻ như vậy.
Đỗ Anh Vũ biết muốn đạt được tín nhiệm 100% của người khác là điều vô cùng khó.
Bình thường điểm mạnh của hắn là tuổi nhỏ, ít người ý khiến cho hắn có thể làm mọi thứ một cách án toàn.
Nhưng hiện tại nó cũng là điểm yếu của Đỗ Anh Vũ, độ tuổi quá nhỏ khiến hắn rất khó cùng đám người trưởng thành này bàn chuyện chứ đừng nói tạo dựng nên niềm tin.
Cứ coi như Đỗ Anh Vũ trong mắt đám người này là cái chủng loại thiên tài, là quỷ kiệt sinh ra đã biết đi...
Nhưng như thế thì sao?
Con nít vẫn là con nít!!!
Việc tin răm rắp một thằng nhóc con là chuyện gần như không thực tế, đừng nói Nông, Hoàng hai người, bản thân Lưu Kỷ, kẻ tín nhiệm Đỗ Anh Vũ nhất cũng chắc chắn sẽ tồn tại sự nghi ngờ không ít thì nhiều.
Đánh Hoành Châu bọn hắn theo Đỗ Anh Vũ vì trùng hợp nó cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy.
Nông Chí Cao năm đó đánh xuống Ung Châu Thành thì mục tiêu tiếp theo không phải cũng là Hoành Châu thành sao?!
Tổ tiên đã làm vậy thì bọn hắn cứ thế làm theo là được.
Nhưng đến lúc này Đỗ Anh Vũ mục tiêu tiếp theo lại không còn giống như Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy nữa.
Vậy bọn hắn là sẽ tiếp tục trao quân quyền cho Đỗ Anh Vũ hay là đá hắn sang một bên, tự mình tiếp tục chơi?!
Ha ha!
Đỗ Anh Vũ không phải là kẻ làm việc mang tâm trạng cầu may.
Nếu là bình thường thì Đỗ tiểu tử sẽ chẳng quan tâm, chỉ cười khẩy một cái, nói ngươi tin thì tin, không tin thì thôi, không quan trọng.
Nhưng hiện tại lợi ích trong chuyến “vượt biên” lần này của hắn cũng đang đặt vào trong chiến dịch lần này, hắn không muốn thất bại!
Hắn muốn Nông, Hoàng hai kẻ này phải tiếp tục dùng hắn, tiếp tục trao quân quyền cho hắn!!
Muốn như vậy thì Đỗ Anh Vũ không còn cách nào khác ngoài trừ việc để cho bọn hắn lâm vào thế không còn đường lùi.
Phải hủy đi kế hoạch ban đầu của bọn hắn, chỉ có như vậy thì mới ép được hai gã tộc trưởng này phải dùng kế hoạch của mình.
Dù muốn hay là không!
Không nguyện ý sao? Không sao cả! Ta ép các ngươi là được. — QUẢNG CÁO —
Bá Vương Ngạch Thượng Cung, Đỗ công tử hắn cũng biết cái bài này.
Thành Ung Châu sớm muộn gì thì cũng sẽ thất thủ, đây là chuyện Đỗ tiểu tử đoán được từ trước lúc khi đánh Hoành Châu.
Lý do thì có rất nhiều, đơn cử như việc binh mã thành Ung Châu trong trận Hoả Hoạn đêm đó phần đông là mất tích, Đỗ tiểu tử tự nhiên đoán được bọn hắn hẳn là đang trốn ở đâu đó chờ đợi thời cơ.
Ném Công Đàm đi Tân Châu chỉ là thử xem hắn là đoán có đúng hay không mà thôi.
Chuyện này hắn không có nói với bất cứ hai ngoài trừ Lưu Kỷ.
Thuyết phục lão Lưu rằng :”muốn thắng toàn bộ chiến dịch, Ung Châu buộc phải thất thủ!”
Hiện tại mọi thứ xem ra vẫn đúng như kế hoạch của Đỗ Anh Vũ, việc tiếp theo là xem Nông, Hoàng hai vị tộc trưởng này quyết định thế nào.
Nông Chí Hùng tâm tình có phần hoảng loạn, nghĩ đến việc em trai cùng tộc nhân vẫn còn kẹt lại tại Ung Châu, hắn có chút không giữ được bình tĩnh, vùng vằng đứng dậy, quả quyết nói:
- Không được! Ta phải đem quân trở lại!
- Nông tộc trưởng khoan thai chớ vội! - Đỗ Anh Vũ cười cười, phất tay ra hiệu mời Nông Chí Hùng ngồi xuống.
Hắn nhìn mặt họ Nông mất bình tĩnh thì lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Vất vả đánh xuống Hoành Châu, kết cục ngày cứ thế mà bỏ đi sao? Đại nghiệp trước mắt khó khăn lắm mới tiến được một bước, tộc trưởng... cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Hoàng Anh Huy ngồi một bên ho khan một tiếng, quay sang chấn an họ Nông, mở miệng an ủi nói:
- Nông tộc trưởng xin cứ bình tĩnh, hiện tại chúng ta nước xa khó cứu lửa gần, để xem Đỗ sứ quân là có giải pháp nào!!
Bản thân họ Hoàng cũng dốc toàn lực trong chiến dịch lần này, bây giờ nói bỏ là bỏ sao được.
Nhưng có vẻ Nông Chí Hùng có chút nghe không thông, ánh mắt của hắn dừng lại trên ngừoi của Đỗ Anh Vũ, gằn giọng nói:
- Vậy ý của Đỗ sứ quân là như thế nào? Cứu hay không cứu?
Đỗ tiểu tử nhún vai, tủm tỉm cười đáp
- Cứu chứ! Sao lại không cứu!
Ánh mắt của hắn đảo như rang lạc, lướt qua hai người một vòng rồi mới nói tiếp:
- Nhưng chúng ta không trực tiếp cứu, thứ nhất là không kịp, thứ hai chính là... không có lời!
Đỗ Anh Vũ bản tính con buôn trỗi dậy, trong mỗi câu nói đều mang theo mùi vị tình toán thiệt hơn khiến cho hai tên trung niên nhân nhất thời không còn gì để nói.
Nếu họ Đỗ mà là con cháu của bọn hắn, hẳn tiểu tử này sống an lành không quá hai chương!
Mẹ kiếp!
Tính mạng của tộc nhân chúng ta đang ngàn cân treo sợi tóc, con mẹ nó, ngươi còn ngồi đây tính đến chuyện lời lãi sao?!
Mà dẫu có tính... thì cũng không cần phải nói trực tiếp ra như vậy chứ!!!
Ngược lại Đỗ Anh Vũ không cảm thấy mình sai ở đâu cả, quan điểm chiến tranh của hắn vẫn vậy, sẽ cố gắng thu được nhiều lợi ích nhất có thể.
Ngoại trừ vệ quốc chiến ra thì các loại chiến tranh mà càng đánh càng lỗ, càng đánh càng nghèo... Đỗ Anh Vũ hắn không làm, kể cả có là thắng đi chăng nữa.
Nông Chí Hùng có phần sốt ruột, híp mắt nhìn tên tiểu tử trước mắt, hỏi:
- Đỗ sứ quân! Vậy rốt cuộc ngươi là muốn đánh như thế nào?!
Đỗ tiểu tử cười cười, cũng chẳng cù nhây thêm nữa, hắn từ trong ngực áo lại rút ra một tấm địa đồ, chỉ vào một điểm, nói:
- Ta muốn đánh nơi này!
Hai gã tộc trưởng nhìn vào cái điểm mà Đỗ Anh Vũ đang chỉ vào thì trợn tròn đôi mắt, bản thân Hoàng An Huy lúc nãy khi nghe thấy câu “không trực tiếp cứu” của Đỗ Anh Vũ liền cũng hơi cảm thấy điều gì đó.
Hiện tại Đỗ Anh Vũ đánh bài ngửa, nói thẳng ra mục đích của hắn thì Hoàng An Huy vẫn có chút bất ngờ mà bật thốt lên: — QUẢNG CÁO —
- Gián tiếp cứu... là Vây Nguỵ Cứu Triệu! Ngươi là muốn đánh Tân Châu!
Đỗ Anh Vũ giơ ngón tay cái, tặng cho Hoàng An Huy một like khích lệ, ngoài ra thì không có thưởng thêm, Đỗ tiểu tử cười cười nói:
- Ha ha! Tối qua ta đã từng nói chúng ta sẽ đánh một trận mang tính quyết định sao, không sai, chính là từ Hoành Châu vòng qua Ải Côn Lôn, trực tiếp đánh thẳng vào Tân Châu!
Lời vừa nói ra, khiến lòng người có chút rung động, Đỗ Anh Vũ nhìn hai người khuôn mặt hơi biểu lộ vẫn còn hơi “e ấp” nên nhất quyết tăng một mồi lửa, ánh mắt cong thành hình bán nguyệt, nụ cười gian xảo lại lộ ra, nói:
- Nếu Ta đoán không sai, Tống Quân có thể hành quân thần tốc như vậy thì hoàn toàn không phải lật quân chính quy của Kinh Lược An Phủ Ty mà là quân lấy từ chính Tân Châu, lương thực của bọn hắn cũng tập trung ở đó, hiện tại bọn hắn đã xuất binh đi đánh Ung Châu, nếu chúng ta có thể nhân lúc này vòng lên đánh thẳng Tân Châu, một mặt có thể ép bọn hắn lui binh, mặt khác cướp lấy lương thực, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
Đột nhiên, họ Hoàng nhìn chằm chằm vào Đỗ tiểu tử, mỉm cười nói:
- Đỗ sứ quân! Có phải mục tiêu của ngươi ngay từ đầu... luôn là Tân Châu phải không?
Đỗ Anh Vũ nghe vậy có chút chột dạ, ánh mắt có phần đảo đảo, lắc đầu nói:
- Không có! Đây chỉ là ứng biến, ứng biến mà thôi, ha ha, hai vị tộc trưởng, thế nào? Có làm hay không?
Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều suy tư một hồi rồi mới đưa ra quyết định:
- Được!!
Phù!!
Thở phào một hơi, Đỗ tiểu tử khi nghe thấy lời khẳng định của hai người này hắn mới yên tâm.
Kế hoạch đã được lập ra, nhưng cách thực thi như thế nào mới là điều qua lên trọng.
Ba người lại bàn bạc đến lúc tối khuya mới rời đi.
Lúc đi, khuôn mặt hai gã tộc trưởng so với hôm qua lại càng thêm u tối, không biết Đỗ Anh Vũ lập ra kế hoạch như thế nào nhưng nhìn sơ qua liền đoán được.
Cái kế hoạch này, tương đối khó chấp nhận đi!!
*
Đêm hôm khuya khoắt, Đỗ tiểu tử sau khi đạt thành kế hoạch thì nằm ngủ ngon ngọt.
Vừa phải tính toán quân địch, vừa phải tính toán quân mình khiến hắn cảm thấy não bộ là không đủ dùng, rất đau đầu mệt mỏi.
Đột nhiên các loại âm thanh nhốn nháo bên ngoài hỗn tạp hoà cùng với nhau truyền vào bên trong, đánh thức tiểu tử này thức dậy.
Hắn có chút ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài gãi mông bước ra bên ngoài lều trường, ngó ngó một chút rồi quay sang hỏi đám lính canh:
- Thật ầm ĩ! Chuyện gì xảy ra vậy?
Mấy tên lính canh nhìn nhau một hồi rồi cũng thật thà đáp lời:
- Đỗ công tử! Bên ngoài đám lưu dân cũng đám Hoành Châu dân chúng có xô xát, bọn hắn là đang tập trung phần đông trước cửa doanh trại.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền híp mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi gật gù, nói muốn ra xem sao.
Đám Tráng binh tháp tùng Đỗ tiểu tử bước ra bên ngoài, cảnh tượng trước công doanh trại hiện tại có phần nhốn nháo.
Dân chúng tạp nham đủ loại đàn tập trung phần đông ngay trước cửa doanh, mơ hồ chia ra làm hai phe gây gổ lẫn nhau, hẳn là một phe là Ung Châu dân, một phe là Hoành Châu dân.
Lý do khá đơn giản, vì lương thực!
Ung Châu dân sau khi giúp Đỗ Anh Vũ phá thành, được chia cho một phần lương thực, Hoành Châu dân thì chỉ có một ngày lương thực sau khi giết Trương Hành mà thôi.
Hiện tại một ngày đã qua, Hoành Châu dân chúng bắt đâu lại đói, bọn hắn cho rằng đám người Ung Châu giúp người Tráng đánh thành của bọn hắn, lại còn ăn lương thực của bọn hắn, tự nhiên là không thể nhịn nổi, muốn Ung Châu dân giao ra lương thực.
Người Ung Châu thì biết rõ lương thực quý hơn mạng, đổi mạng mới có số lương thực này, làm sao có thể dễ dàng giao ra.
Vậy là hai phe bắt đầu gây gổ đánh nhau ngay trước doanh trại.
Đám Tráng binh thái độ rõ ràng chỉ là xem cuộc vui chứ không có quản, chỉ cần bọn hắn không bước quá giới hạn thì có đánh đến chết cũng chẳng liên quan gì đến bọn hắn. — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ tiểu tử ánh mắt híp lại, quay sang hỏi:
- Việc này diễn ra bao lâu rồi!
Tên lính bên cạnh nhanh chóng đáp lời:
- Bẩm công tử! Đã được hơn một canh giờ rồi!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, khuôn mặt trầm xuống, có thể do hắn mẫn cảm... thế nhưng Đỗ Anh Vũ không hiểu sao lại ngửi ra được một cái mùi âm mưu ở đây.
Nếu là thật thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản!
Hiện tại muốn bình ổn được trận tự, một là ra quân đàn áp, hai là hiến ra một phần lương thực đuổi bọn hắn đi.
Cả hai phương án đều tồn tại các loại tai họa ngầm.
Nếu ra quân đàn áp tự nhiên sẽ đi ngược lại với mục đích ban đầu của Đỗ Anh Vũ, xảy ra xô xát tự nhiên lòng người sẽ loạn, cái “trật tự” yếu ớt vừa mới được tạo dựng nhanh chóng sẽ bị hủy bỏ.
Hàng binh Hoành Châu còn đang ở đây, biết dân mình bị đàn áp liệu có làm phản hay không?
Nếu phản thì Tráng binh có nên giết hết bọn hắn hay là không?
Việc này vừa làm ảnh hưởng đến tín dự của Đỗ Anh Vũ đối với tất cả các phe, lại ảnh hưởng đến dự tính trong tương lai của hắn, thậm trí còn làm chậm đi kế hoạch tiến đánh Tân Châu của hắn.
Hoàn toàn không có lời.
Nhưng nếu ném cho bọn hắn lương thực kết quả còn tệ hơn thế.
Có lần một sẽ có lần 2, lần 3...
Đám Hoành Châu dân này hoàn toàn có thể trở thành một đám Chí Phéo đến gây gổ đòi lương, đến lúc lương thực cạn kiệt, Tráng binh không thể không tiến lên đàn áp thì kết cục như lựa chọn thứ nhất lại được diễn ra.
Mà lần này còn tổn hao cả lương thực nữa!
Cũng không thể mặc kệ không quản, mặc cho bọn hắn làm loạn trước cổng doanh trại được.
Người kéo tới càng lúc càng đông, cứ như thế này toàn doanh sẽ bị đám dân chúng này bao vây, ảnh hưởng đến việc xuất binh.
Các loại suy nghĩ tính toán xoẹt qua não bộ của Đỗ Anh Vũ.
Nếu đây là tự phát thì không nói nhưng nếu thật có kẻ đứng đằng sau giật dây việc này thì Đỗ tiểu tử không thể không thừa nhận cái kế hoạch này đủ âm hiểm.
Rốt cuộc là kẻ nào đây?!
Đỗ tiểu tử híp mắt, hơi lui lại một chút, tránh để đám người bên ngoài nhận ra hắn tới, sau thì đột ngột lên tiếng:
- Công Đàm!!
Tên thuộc hạ mặt cương thi từ trong bóng tối bước ra, cả người cứng ngắc đứng đó chờ lệnh.
Đỗ tiểu tử nhìn hắn, gật đầu một cái, nhàn nhạt nói:
- A Tiễn ngươi biết chứ? Mang nàng tới đây!
Công Đám gật gù, xoay người rời đi.
Lúc bước đi, người hắn hơi khựng lại một chút.
Hắn cảm thấy bản thân vừa lúc nãy hình như nghe nhầm, vì thấp thoáng, hắn nghe thấy Đỗ tiểu công tử hắn là gọi...
Nàng?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.