Chương 169: Lý gia người tới!
Ninh Lang
21/10/2021
Sau một ngày chuẩn bị, sáng sớm ngày hôm sau, Nguỵ Quốc Bảo mang theo chục tên Ma Sa võ sĩ Tây tiến, đến Điền Đông tìm Cao thị.
Phạm Thiết Hổ, Quách Vân cùng Đỗ Anh Hậu mỗi người một nhiệm vụ nhưng cùng nhau đồng hành đi về hướng đông, mục tiêu chính là khu trung tâm của toàn vùng này, Thành Phiên Ngung!
Để lại Đỗ Anh Vũ tại Hợp Phố cùng một chút lẻ loi lực lượng.
Bộ ba anh họ treo lên lá cờ của Hồng Hà Thương Hội tiến về Phiên Ngung vô hình chung cũng thu hút ánh nhìn của quan phủ, khiến bọn hắn không để tâm đến Nguỵ Quốc Bảo cùng đám người lén lút xuất hành cùng lúc.
Đỗ Anh Vũ thì vẫn vậy, cả người bộ dạng tưng tửng, hắn không vội vã xuất phát, vẫn tiếp tục đi dạo quanh các bạc dịch trường.
“Một tấm da thú đổi lấy một lạng muối tinh, của ngài đây...”
“Vải bố dệt không tệ, đổi lấy được một cân gạo, xin mời xin mời...”
“Ồ! Cái này là thảo dược, muốn đổi một thanh dao phay sao?”
“....”
Tại khu chợ, các loại thanh âm người mua kẻ bán lộn xộn trộn vào nhau dường như đã trở thành một khung cảnh đặc trưng của nơi này.
Theo từng tiếng hét to, các tiểu thương nhân người Hán hừng hực khí thế cùng đám người miền núi từ phía Tây, phía Bắc đi tới tiến hành trao đổi hàng hoá.
Sơn nhân có phần giản dị, bọn hắn chính là vẫn quen thuộc với việc lấy vật đổi vật, dùng những thứ mình săn bắn, hái lượm, dệt may đến nơi đây đổi lấy muối, lương thực cùng thiết khí phục vụ cho cuộc sống.
Nếu Đại Việt thương đoàn không đến, bạc dịch trường này là nơi buôn bán chính của người Hán với cộng đồng các dân tộc thiểu số này.
Dù sao tại vùng này, Sơn nhân hay còn gọi là người miền núi tại nơi đây mới là dân số chiếm tính chủ đạo.
Tráng, Nùng, Bố Y, Miêu, Dao... đủ loại người!
Nhưng chiếm thành phần lớn nhất hẳn là người Tráng, tên gọi ở Đại Việt là người Tày!
Nhắc đến đây thì không thể không nói đến một nhân vật tại quá khứ có sức ảnh hưởng cực lớn đến với toàn bộ vùng Quảng Tây.
Nông Chí Cao!
Một thủ lĩnh người Tày, một vị vua của người Tráng đã từng tại đây lập ra một quốc gia cho Tộc của mình.
Quan sát dân phong đám người ở đây, Đỗ Anh Vũ cũng đã rút ra được nhiều kết luận.
Sắp tới hẳn sẽ là lúc chứng thực xem kết luận của hắn là đúng hay sai!
Sau gần nửa tháng ở lại, các tiểu thương Đại Việt đã dần quen thuộc với bầu không khí nơi này, bọn hắn ngoại trừ cùng các lái buôn người Hán trao đổi buôn bán thì mục tiêu cũng dần chuyển qua đám người miền núi này.
Quả thật so với đám thương nhân người Hán gian xảo như hồ ly thì đám Sơn nhân đơn thuần đáng yêu hơn rất nhiều.
“Tây Xưởng cửa hàng một giá là có thể ở nơi này mở một gian” Đỗ Anh Vũ lập tức nghĩ đến điều này.
Đang bận suy tư, bỗng tên thuộc hạ Công Đàm tiến tới, khẽ nói thầm:
- Công tử! Chúng ta bị theo dõi!
Đỗ Anh Vũ nhíu mày hỏi lại:
- Là quan phủ sao?
Công Đàm lắc đầu, dùng cái chất giọng bằng bằng không cảm xúc của hắn nói:
- Không phải! Từ lúc công tử xuất phát thì đã có người dõi theo, hiện tại bọn chúng ở ngay phía sau công tử...
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì có chút thận trọng quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy phía đằng sau cách hắn chục mét là 2 người trẻ tuổi.
Một là thiếu niên mặt hoa da, bộ dạng Tuấn tiếu, cực thoả với cái tên “tiểu bạch kiểm.”
Người còn lại hẳn là nữ nhân, nàng mặc áo trắng váy xanh, đầu đội nón tre rộng vành phủ lụa trắng, nếu cầm theo thanh kiếm hẳn đây chính là hình tượng hiệp nữ giang hồ trong các bộ phim kiếm hiệp.
— QUẢNG CÁO —
Cái này là...
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bọn hắn không phải theo dõi mình.
Bởi vì...
Mẹ kiếp!
Có kẻ nào theo dõi người lại đứng sát sàn sạt như vậy sao, lại còn không thèm che dấu, quang Minh chính đại đi phía đằng sau lưng người ta nữa chứ?
Thần con mẹ nó theo dõi!
Ở phía đằng sau, nữ nhân áo trắng cùng thiếu nữ cải nam trang nhận thấy thiếu niên kia phát hiện ra mình, cả hai nàng cũng chẳng kinh ngạc hay thất thố vì ngay từ đầu bọn hắn đã không có ý che dấu hành tung.
Thiếu nữ cải nam trang quay sang bên cạnh, hỏi nữ nhân che mặt:
- Lý tỷ! Tên tiểu tử kia.... chính là kẻ mà ngươi muốn tìm hay sao?
Nữ nhân che mặt khẽ gật đầu, ban đầu nàng cũng không có chắc lắm về thiếu niên này có đúng là người mà nàng đang tìm không, nhưng nàng là đã từng thấy tên hộ vệ mặt lạnh kia một lần.
Tên đó từng đến Lý gia trang gặp Lý Ứng, vậy nên nàng có thể đoán ra được vị thiếu niên này hẳn chính là kẻ trong miệng đại ca nàng gọi là “Tân Thiếu Chủ!”
Nếu đã bị phát hiện, hai nàng cũng chẳng thèm giấu giếm nữa, cả 2 người đều tiến lên phía trước mặt Đỗ tiểu tử, khi nhìn thấy dung mạo của tên tiểu tử trước mắt này, cả hai đều có chút kinh ngạc.
“Tiểu tử này... khuôn mặt cũng quá đẹp đẽ rồi!”
Đỗ Anh Vũ thì thần tình tràn đầy nghi hoặc nhìn lại hai người, giọng điệu có phần thận trọng dò hỏi:
- Không biết... hai vị đây là...?
Hai nữ tử thoáng nhìn nhau, rồi lấy che mặt nữ nhân làm chủ đạo trả lời, nàng hơi mỉm cười hành lễ, hướng về Đỗ Anh Vũ nói;
- Độc Long Cương Lý Sư Sư... tham kiến Đỗ công tử!
Độc Long Cương?
Đến đây Đỗ Anh Vũ đã hiểu ra.
Là Độc Long Cương Lý Ứng phải người đến tiếp ứng cho hắn.
Là người mình...
Chỉ là khuôn mặt hắn vừa mới giãn ra đôi chút liền chợt nhận ra điều gì...
Đỗ Anh Vũ trợn tròn đôi mắt nhìn người đối diện, biểu lộ kinh hãi!!
Con mẹ nó!
Nàng vừa mới nói nàng tên là gì?!
*
Ở cách đó xa xôi phía Đại Việt.
Kinh thành Thăng Long giữa tháng 5.
Mùa hoa Phượng đỏ rực cháy.
Ngồi trong biệt viện của Lê Phủ ngắm hoa, Lê Nghi Phượng có chút thần tình bất định.
Phía bên ngoài, Lê Xuân Lan mới tóm được một con về sầu, thiếu nữ ngu xuẩn không biết sợ này chạy tới chạy lui trong vườn, một dạng hò hét nghịch ngợm thật không thua gì đám bé trai đồng tuổi.
Nhìn bộ dạng hồn nhiên ngây thơ của em gái, Lê Nghi Phượng có đôi phần cảm khái.
Ngốc cũng có ngốc phúc!
Phía đằng xa, một lão nhân đi tới, Lê Bá Ngọc nhìn Lê thị hai chị em thì hoà ái cười một tiếng. — QUẢNG CÁO —
Lê quận chúa cũng rất nhanh đứng dậy hành lễ, nhẹ nhàng hô:
- Bá Phụ!
Lão nhân gật đầu, vuốt râu, rồi ra hiệu cho Lê Nghi Phượng ngồi xuống, không cần khách khí.
Hiện tại lão đang nhận nhiệm vũ tiếp đón sứ thần Chiêm Thành, sau sự việc ám sát diễn ra ở Bố Chính đã làm đám sứ thần này kinh hãi một hồi, nhiệm vụ của lão Lê lại phải thêm một mục nữa, đó là an ủi đám ngoại bang này.
Cho đến hiện tại mọi sự đều tốt đẹp.
Cứ theo cái đà này chẳng mấy chốc Lê Bá Ngọc hẳn lại được phục chức như xưa, trở về làm một Quan Thị Lang.
Việc Lê Bá Ngọc bỗng nhiên được thánh sủng cất nhắc cũng chẳng phải điều gì quá lạ lẫm nữa.
Cũng vì thế dạo gần đây số người lai vãng đến Lê Phủ tương đối nhiều, bọn hắn là muốn cùng lão Lê
tranh thủ tình cảm cũng như kết nút chút quan hệ.
Việc này vốn dĩ bình thường nhưng nó vô tình lại khiến cho sự tồn tại của Lê gia hai chị em bại lộ trước ánh sáng.
Đặc biệt là Lê Nghi Phượng dung nhan tuyệt mĩ càng là chủ đề thu hút sự chú ý của người đời.
Đến lúc dò ra được thân phận của nàng thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lê Nghi Phượng chính thức trở thành Thăng Long hàng bán chạy nhất, đước đám thiếu niên cuồng nhiệt săn đón, khí thế mơ hồ còn vượt qua cả Đoàn Thiên Hương.
Lê Nghi Phượng - top 1 Waifu! ^^
Việc này khiến vốn dĩ đã quen với cuộc sống thanh lãnh Lê Nghi Phượng có chút không thích, đặc biệt cái hoàn cảnh cứ ra vào phủ lại muốn có một đám vương công quý tộc công tử ca vô tình hay cố ý lượn lờ đi qua trước mặt nàng khiến nàng càng cảm thấy khó chịu.
Mà thậm trí trong đó còn có cả Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử cùng Nguyễn Dương 3 thiếu niên thủ lĩnh này!
Lại nói, thiếu niên họ Nguyễn đã từng có may mắn bắt gặp Lê Nghi Phượng một lần, kể từ lúc đó hắn chưa lúc nào quên được hình bóng nàng, Nguyễn Dương đã dùng mọi cách để dò xét nhưng chẳng thể nào tìm ra được tung tích của nàng.
Cho đến hiện tại, hắn cuối cùng mới biết được mĩ nhân ngày đó là người phương nào.
Kể từ lúc đó đến giờ, Nguyễn Dương đã cho người theo dõi hành tung của nàng, cứ có thì giờ lại tới với hi vọng có thể nhìn thấy Lê Nghi Phượng.
Cuồng nhiệt săn đón khắp nơi chẳng kém gì fan hâm mộ thời hiện đại.
Xuất thân của nàng lại là trâm anh thế phiệt, xuất thân của hắn cũng là quý tộc công thử, Nguyễn Dương luôn cho rằng nàng cùng hắn chính là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Đương nhiên đó chỉ họ Nguyễn tự mình đa tình, Lê Nghi Phượng đối với sự nhiệt tâm của hắn chỉ cảm thấy phản cảm, nếu không phải nàng giáo dưỡng tốt thì chắc đã cho Nguyễn Dương đẹp mặt mấy lần.
Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử lại không sốt sắng như họ Nguyễn nhưng cũng “thiết kế” vài lần tình cờ ngẫu nhiên gặp mặt, cố thể hiện ra bản thân uy phong vũ dũng, hay là văn thơ tài nghệ, nói chung là có gì tốt đẹp đều cố gắng khoe ra với nàng, tựa như một con Công đực ưỡn ngực xoè đuôi hằng mong có thể thu hút sự chú ý của con cái.
Nhưng trong mắt Lê Nghi Phượng tất cả chỉ là những trò hề không hơn không kém.
Lê Bá Ngọc khi nhìn thấy nàng đăm chiêu liền cất tiếng hỏi:
- Nguyễn tiểu tử kì thật không tệ, vài ngày trước sứ thần vào triều, hắn xuất lực tương đối xuất sắc, sứ thần làm khó triều thần cũng là hắn nhẹ nhàng hoá giải, hiện tại kinh thành nổi danh thanh niên so với hắn cũng chẳng có mấy người, tuổi trẻ tuấn tú, phong thái hào hoa, xuất thân đại tộc, là tình lang trong mộng của rất nhiều thiếu nữ kinh thành, Nghi Phượng thật sự không suy nghĩ sao?
Nghe thấy Lão Lê có ý làm mai, Lê Nghi Phượng quay sang nhìn lão nhân, ánh mắt của nàng có phần vô cảm khiến không gian xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo, lão Lê vội vàng ho khan, không dám nhắc lại chủ để này nữa.
Lê Bá Ngọc không biết việc lão dừng lại đúng lúc vô tình cứu Nguyễn Dương một mạng.
Vì trong thoáng chốc tiểu nương tử này đã nghĩ rằng...
Nếu Lê Bá Ngọc ưng họ Nguyễn thì việc này có thể đến tai cha mẹ nàng, như vậy sẽ không tránh khỏi việc nàng bị Lê thị tạo áp lực khiến nàng phải liên hôn.
Mà nàng là ai?
Thật nghĩ một thiếu niên có thể gây áp lực ảnh hưởng đến nàng sao?
Chuyện cười!!!
Lê Nghi Phượng chỉ không muốn phiền phức nên mới mặc kệ mà thôi.
Khi cảm thấy Lê Bá Ngọc có ý tác thành thì trong thoáng chốc, Lê Nghi Phượng đã nghĩ đến việc giết chết Nguyễn Dương, giải quyết nguy cơ phiền phức từ trong trứng nước! — QUẢNG CÁO —
May mắn cho họ Nguyễn, Lê Bá Ngọc ngưng lại đúng lúc.
Không thì...
Nàng không để tâm đến lão nhân bên cạnh nữa, chỉ có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu ngắm hoa Phượng đỏ rực rỡ.
Mùa hạ lại tới.
Vậy là nàng đã đến kinh thành sắp được 1 năm.
Kẻ kia rời kinh thành cũng được nửa năm.
Hiện tại ngoài trừ nàng ra, trong kinh thành còn có ai nhớ đến một kẻ từng mang danh Tiểu Thái Tuế?
*
Cùng lúc đó ngoài Đông Hải.
Một toà thủy trại tại Đảo Quan Lạn.
Đám Hải tặc sau khi bị bắt đầu đang tích cực thích ứng với thân phận mới của mình.
Bọn hắn trên thực tế vẫn là Hải tặc, chỉ là có phần chính quy.
Gọi là chính quy vì đơn giản bọn hắn không phải đi cướp nữa, có quan phủ nuôi, có thương nhân tài trợ, Đỗ Anh Vũ sắp xếp bọn hắn trở thành một nhánh quân đánh thuê thuộc Tứ Hải Minh!
Chi quân đội này cả Đỗ Anh Vũ cùng Mizukune đều có quyền lực sử dụng, đây chính là thỏa thuận của hắn và nàng trong cái chiến lược “Vành đai trên biển.”
Tại một cầu cảng đơn giản mới lập trên đảo Quan Lạn, đám Hải tặc đang theo lệnh nhận tiếp tế lương thực cùng vũ khí từ đất liền, cụ thể là từ Yên Hưng Thành của Đỗ Anh Vũ.
Trần Kình cùng Trần Đại Long nheo mắt nhìn đám người xếp hàng làm việc, sau hơn một tháng ân uy tề dụng, đám người này đã có tổ chức hơn, nhưng rõ ràng tặc khí là chưa mất.
Đứng phía đằng sau cũng đang theo dõi cảnh này là Lưu Văn Tiến cùng Dak Buk.
Đỗ Anh Vũ nghe lời Trần Kình giữ lại mạng cho hai người, sắp xếp bọn hắn dưới trưởng của lão Trần.
Xem như bắt đầu cho hai kẻ này một cơ hội làm lại cuộc đời, trở thành một quân nhân.
Hiện tại nhìn đám đàn em xếp hàng có phần hổ lốn, bộ dạng tặc phỉ lưu manh vẫn hiện hữu, rồi lại nhìn sang bên cạnh Trần gia Hải tặc năm nào giờ chẳng khác gì một đội quân hoàn chỉnh, cả hai tên có chút xấu hổ.
Kì thật Trần Kình cũng không nghĩ nhiều, đám người này mới 1 tháng vào guồng, không thể yêu cầu cả đám người này đều nhanh chóng lột xác được.
Hơn nữa loại khí chất này chính là lúc đang cần dùng đến.
Nhìn thấy hàng quân nhu tiếp tế đã được xếp hết lên đảo, Trần Kình quay ra nhìn Lưu Văn Tiến cùng Dak Buk phía sau, đơn giản lạnh lùng nói
- Chuẩn bị tập hợp đám người, chất hàng lên chiến thuyền của chúng ta, ngày mai liền khởi hành xuất phát!
- Rõ! - Hai tên này nhanh chóng nhận lệnh rồi lui xuống.
Nhìn thấy hai tên kia đã đi, Trần Kình đầu lại ngoảnh về hướng Bắc.
Ánh mắt hắn xa xăm vô định như thể muốn nhìn xuyên qua vùng biển xa.
Hướng tới vùng đất bọn hắn sắp phải đến.
Lòng vừa nôn nao vừa thổn thức...
Sau một tháng nghỉ ngơi.
Một cuộc chiến nữa lại sắp bắt đầu rồi!!!
Phạm Thiết Hổ, Quách Vân cùng Đỗ Anh Hậu mỗi người một nhiệm vụ nhưng cùng nhau đồng hành đi về hướng đông, mục tiêu chính là khu trung tâm của toàn vùng này, Thành Phiên Ngung!
Để lại Đỗ Anh Vũ tại Hợp Phố cùng một chút lẻ loi lực lượng.
Bộ ba anh họ treo lên lá cờ của Hồng Hà Thương Hội tiến về Phiên Ngung vô hình chung cũng thu hút ánh nhìn của quan phủ, khiến bọn hắn không để tâm đến Nguỵ Quốc Bảo cùng đám người lén lút xuất hành cùng lúc.
Đỗ Anh Vũ thì vẫn vậy, cả người bộ dạng tưng tửng, hắn không vội vã xuất phát, vẫn tiếp tục đi dạo quanh các bạc dịch trường.
“Một tấm da thú đổi lấy một lạng muối tinh, của ngài đây...”
“Vải bố dệt không tệ, đổi lấy được một cân gạo, xin mời xin mời...”
“Ồ! Cái này là thảo dược, muốn đổi một thanh dao phay sao?”
“....”
Tại khu chợ, các loại thanh âm người mua kẻ bán lộn xộn trộn vào nhau dường như đã trở thành một khung cảnh đặc trưng của nơi này.
Theo từng tiếng hét to, các tiểu thương nhân người Hán hừng hực khí thế cùng đám người miền núi từ phía Tây, phía Bắc đi tới tiến hành trao đổi hàng hoá.
Sơn nhân có phần giản dị, bọn hắn chính là vẫn quen thuộc với việc lấy vật đổi vật, dùng những thứ mình săn bắn, hái lượm, dệt may đến nơi đây đổi lấy muối, lương thực cùng thiết khí phục vụ cho cuộc sống.
Nếu Đại Việt thương đoàn không đến, bạc dịch trường này là nơi buôn bán chính của người Hán với cộng đồng các dân tộc thiểu số này.
Dù sao tại vùng này, Sơn nhân hay còn gọi là người miền núi tại nơi đây mới là dân số chiếm tính chủ đạo.
Tráng, Nùng, Bố Y, Miêu, Dao... đủ loại người!
Nhưng chiếm thành phần lớn nhất hẳn là người Tráng, tên gọi ở Đại Việt là người Tày!
Nhắc đến đây thì không thể không nói đến một nhân vật tại quá khứ có sức ảnh hưởng cực lớn đến với toàn bộ vùng Quảng Tây.
Nông Chí Cao!
Một thủ lĩnh người Tày, một vị vua của người Tráng đã từng tại đây lập ra một quốc gia cho Tộc của mình.
Quan sát dân phong đám người ở đây, Đỗ Anh Vũ cũng đã rút ra được nhiều kết luận.
Sắp tới hẳn sẽ là lúc chứng thực xem kết luận của hắn là đúng hay sai!
Sau gần nửa tháng ở lại, các tiểu thương Đại Việt đã dần quen thuộc với bầu không khí nơi này, bọn hắn ngoại trừ cùng các lái buôn người Hán trao đổi buôn bán thì mục tiêu cũng dần chuyển qua đám người miền núi này.
Quả thật so với đám thương nhân người Hán gian xảo như hồ ly thì đám Sơn nhân đơn thuần đáng yêu hơn rất nhiều.
“Tây Xưởng cửa hàng một giá là có thể ở nơi này mở một gian” Đỗ Anh Vũ lập tức nghĩ đến điều này.
Đang bận suy tư, bỗng tên thuộc hạ Công Đàm tiến tới, khẽ nói thầm:
- Công tử! Chúng ta bị theo dõi!
Đỗ Anh Vũ nhíu mày hỏi lại:
- Là quan phủ sao?
Công Đàm lắc đầu, dùng cái chất giọng bằng bằng không cảm xúc của hắn nói:
- Không phải! Từ lúc công tử xuất phát thì đã có người dõi theo, hiện tại bọn chúng ở ngay phía sau công tử...
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì có chút thận trọng quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy phía đằng sau cách hắn chục mét là 2 người trẻ tuổi.
Một là thiếu niên mặt hoa da, bộ dạng Tuấn tiếu, cực thoả với cái tên “tiểu bạch kiểm.”
Người còn lại hẳn là nữ nhân, nàng mặc áo trắng váy xanh, đầu đội nón tre rộng vành phủ lụa trắng, nếu cầm theo thanh kiếm hẳn đây chính là hình tượng hiệp nữ giang hồ trong các bộ phim kiếm hiệp.
— QUẢNG CÁO —
Cái này là...
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bọn hắn không phải theo dõi mình.
Bởi vì...
Mẹ kiếp!
Có kẻ nào theo dõi người lại đứng sát sàn sạt như vậy sao, lại còn không thèm che dấu, quang Minh chính đại đi phía đằng sau lưng người ta nữa chứ?
Thần con mẹ nó theo dõi!
Ở phía đằng sau, nữ nhân áo trắng cùng thiếu nữ cải nam trang nhận thấy thiếu niên kia phát hiện ra mình, cả hai nàng cũng chẳng kinh ngạc hay thất thố vì ngay từ đầu bọn hắn đã không có ý che dấu hành tung.
Thiếu nữ cải nam trang quay sang bên cạnh, hỏi nữ nhân che mặt:
- Lý tỷ! Tên tiểu tử kia.... chính là kẻ mà ngươi muốn tìm hay sao?
Nữ nhân che mặt khẽ gật đầu, ban đầu nàng cũng không có chắc lắm về thiếu niên này có đúng là người mà nàng đang tìm không, nhưng nàng là đã từng thấy tên hộ vệ mặt lạnh kia một lần.
Tên đó từng đến Lý gia trang gặp Lý Ứng, vậy nên nàng có thể đoán ra được vị thiếu niên này hẳn chính là kẻ trong miệng đại ca nàng gọi là “Tân Thiếu Chủ!”
Nếu đã bị phát hiện, hai nàng cũng chẳng thèm giấu giếm nữa, cả 2 người đều tiến lên phía trước mặt Đỗ tiểu tử, khi nhìn thấy dung mạo của tên tiểu tử trước mắt này, cả hai đều có chút kinh ngạc.
“Tiểu tử này... khuôn mặt cũng quá đẹp đẽ rồi!”
Đỗ Anh Vũ thì thần tình tràn đầy nghi hoặc nhìn lại hai người, giọng điệu có phần thận trọng dò hỏi:
- Không biết... hai vị đây là...?
Hai nữ tử thoáng nhìn nhau, rồi lấy che mặt nữ nhân làm chủ đạo trả lời, nàng hơi mỉm cười hành lễ, hướng về Đỗ Anh Vũ nói;
- Độc Long Cương Lý Sư Sư... tham kiến Đỗ công tử!
Độc Long Cương?
Đến đây Đỗ Anh Vũ đã hiểu ra.
Là Độc Long Cương Lý Ứng phải người đến tiếp ứng cho hắn.
Là người mình...
Chỉ là khuôn mặt hắn vừa mới giãn ra đôi chút liền chợt nhận ra điều gì...
Đỗ Anh Vũ trợn tròn đôi mắt nhìn người đối diện, biểu lộ kinh hãi!!
Con mẹ nó!
Nàng vừa mới nói nàng tên là gì?!
*
Ở cách đó xa xôi phía Đại Việt.
Kinh thành Thăng Long giữa tháng 5.
Mùa hoa Phượng đỏ rực cháy.
Ngồi trong biệt viện của Lê Phủ ngắm hoa, Lê Nghi Phượng có chút thần tình bất định.
Phía bên ngoài, Lê Xuân Lan mới tóm được một con về sầu, thiếu nữ ngu xuẩn không biết sợ này chạy tới chạy lui trong vườn, một dạng hò hét nghịch ngợm thật không thua gì đám bé trai đồng tuổi.
Nhìn bộ dạng hồn nhiên ngây thơ của em gái, Lê Nghi Phượng có đôi phần cảm khái.
Ngốc cũng có ngốc phúc!
Phía đằng xa, một lão nhân đi tới, Lê Bá Ngọc nhìn Lê thị hai chị em thì hoà ái cười một tiếng. — QUẢNG CÁO —
Lê quận chúa cũng rất nhanh đứng dậy hành lễ, nhẹ nhàng hô:
- Bá Phụ!
Lão nhân gật đầu, vuốt râu, rồi ra hiệu cho Lê Nghi Phượng ngồi xuống, không cần khách khí.
Hiện tại lão đang nhận nhiệm vũ tiếp đón sứ thần Chiêm Thành, sau sự việc ám sát diễn ra ở Bố Chính đã làm đám sứ thần này kinh hãi một hồi, nhiệm vụ của lão Lê lại phải thêm một mục nữa, đó là an ủi đám ngoại bang này.
Cho đến hiện tại mọi sự đều tốt đẹp.
Cứ theo cái đà này chẳng mấy chốc Lê Bá Ngọc hẳn lại được phục chức như xưa, trở về làm một Quan Thị Lang.
Việc Lê Bá Ngọc bỗng nhiên được thánh sủng cất nhắc cũng chẳng phải điều gì quá lạ lẫm nữa.
Cũng vì thế dạo gần đây số người lai vãng đến Lê Phủ tương đối nhiều, bọn hắn là muốn cùng lão Lê
tranh thủ tình cảm cũng như kết nút chút quan hệ.
Việc này vốn dĩ bình thường nhưng nó vô tình lại khiến cho sự tồn tại của Lê gia hai chị em bại lộ trước ánh sáng.
Đặc biệt là Lê Nghi Phượng dung nhan tuyệt mĩ càng là chủ đề thu hút sự chú ý của người đời.
Đến lúc dò ra được thân phận của nàng thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lê Nghi Phượng chính thức trở thành Thăng Long hàng bán chạy nhất, đước đám thiếu niên cuồng nhiệt săn đón, khí thế mơ hồ còn vượt qua cả Đoàn Thiên Hương.
Lê Nghi Phượng - top 1 Waifu! ^^
Việc này khiến vốn dĩ đã quen với cuộc sống thanh lãnh Lê Nghi Phượng có chút không thích, đặc biệt cái hoàn cảnh cứ ra vào phủ lại muốn có một đám vương công quý tộc công tử ca vô tình hay cố ý lượn lờ đi qua trước mặt nàng khiến nàng càng cảm thấy khó chịu.
Mà thậm trí trong đó còn có cả Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử cùng Nguyễn Dương 3 thiếu niên thủ lĩnh này!
Lại nói, thiếu niên họ Nguyễn đã từng có may mắn bắt gặp Lê Nghi Phượng một lần, kể từ lúc đó hắn chưa lúc nào quên được hình bóng nàng, Nguyễn Dương đã dùng mọi cách để dò xét nhưng chẳng thể nào tìm ra được tung tích của nàng.
Cho đến hiện tại, hắn cuối cùng mới biết được mĩ nhân ngày đó là người phương nào.
Kể từ lúc đó đến giờ, Nguyễn Dương đã cho người theo dõi hành tung của nàng, cứ có thì giờ lại tới với hi vọng có thể nhìn thấy Lê Nghi Phượng.
Cuồng nhiệt săn đón khắp nơi chẳng kém gì fan hâm mộ thời hiện đại.
Xuất thân của nàng lại là trâm anh thế phiệt, xuất thân của hắn cũng là quý tộc công thử, Nguyễn Dương luôn cho rằng nàng cùng hắn chính là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Đương nhiên đó chỉ họ Nguyễn tự mình đa tình, Lê Nghi Phượng đối với sự nhiệt tâm của hắn chỉ cảm thấy phản cảm, nếu không phải nàng giáo dưỡng tốt thì chắc đã cho Nguyễn Dương đẹp mặt mấy lần.
Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử lại không sốt sắng như họ Nguyễn nhưng cũng “thiết kế” vài lần tình cờ ngẫu nhiên gặp mặt, cố thể hiện ra bản thân uy phong vũ dũng, hay là văn thơ tài nghệ, nói chung là có gì tốt đẹp đều cố gắng khoe ra với nàng, tựa như một con Công đực ưỡn ngực xoè đuôi hằng mong có thể thu hút sự chú ý của con cái.
Nhưng trong mắt Lê Nghi Phượng tất cả chỉ là những trò hề không hơn không kém.
Lê Bá Ngọc khi nhìn thấy nàng đăm chiêu liền cất tiếng hỏi:
- Nguyễn tiểu tử kì thật không tệ, vài ngày trước sứ thần vào triều, hắn xuất lực tương đối xuất sắc, sứ thần làm khó triều thần cũng là hắn nhẹ nhàng hoá giải, hiện tại kinh thành nổi danh thanh niên so với hắn cũng chẳng có mấy người, tuổi trẻ tuấn tú, phong thái hào hoa, xuất thân đại tộc, là tình lang trong mộng của rất nhiều thiếu nữ kinh thành, Nghi Phượng thật sự không suy nghĩ sao?
Nghe thấy Lão Lê có ý làm mai, Lê Nghi Phượng quay sang nhìn lão nhân, ánh mắt của nàng có phần vô cảm khiến không gian xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo, lão Lê vội vàng ho khan, không dám nhắc lại chủ để này nữa.
Lê Bá Ngọc không biết việc lão dừng lại đúng lúc vô tình cứu Nguyễn Dương một mạng.
Vì trong thoáng chốc tiểu nương tử này đã nghĩ rằng...
Nếu Lê Bá Ngọc ưng họ Nguyễn thì việc này có thể đến tai cha mẹ nàng, như vậy sẽ không tránh khỏi việc nàng bị Lê thị tạo áp lực khiến nàng phải liên hôn.
Mà nàng là ai?
Thật nghĩ một thiếu niên có thể gây áp lực ảnh hưởng đến nàng sao?
Chuyện cười!!!
Lê Nghi Phượng chỉ không muốn phiền phức nên mới mặc kệ mà thôi.
Khi cảm thấy Lê Bá Ngọc có ý tác thành thì trong thoáng chốc, Lê Nghi Phượng đã nghĩ đến việc giết chết Nguyễn Dương, giải quyết nguy cơ phiền phức từ trong trứng nước! — QUẢNG CÁO —
May mắn cho họ Nguyễn, Lê Bá Ngọc ngưng lại đúng lúc.
Không thì...
Nàng không để tâm đến lão nhân bên cạnh nữa, chỉ có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu ngắm hoa Phượng đỏ rực rỡ.
Mùa hạ lại tới.
Vậy là nàng đã đến kinh thành sắp được 1 năm.
Kẻ kia rời kinh thành cũng được nửa năm.
Hiện tại ngoài trừ nàng ra, trong kinh thành còn có ai nhớ đến một kẻ từng mang danh Tiểu Thái Tuế?
*
Cùng lúc đó ngoài Đông Hải.
Một toà thủy trại tại Đảo Quan Lạn.
Đám Hải tặc sau khi bị bắt đầu đang tích cực thích ứng với thân phận mới của mình.
Bọn hắn trên thực tế vẫn là Hải tặc, chỉ là có phần chính quy.
Gọi là chính quy vì đơn giản bọn hắn không phải đi cướp nữa, có quan phủ nuôi, có thương nhân tài trợ, Đỗ Anh Vũ sắp xếp bọn hắn trở thành một nhánh quân đánh thuê thuộc Tứ Hải Minh!
Chi quân đội này cả Đỗ Anh Vũ cùng Mizukune đều có quyền lực sử dụng, đây chính là thỏa thuận của hắn và nàng trong cái chiến lược “Vành đai trên biển.”
Tại một cầu cảng đơn giản mới lập trên đảo Quan Lạn, đám Hải tặc đang theo lệnh nhận tiếp tế lương thực cùng vũ khí từ đất liền, cụ thể là từ Yên Hưng Thành của Đỗ Anh Vũ.
Trần Kình cùng Trần Đại Long nheo mắt nhìn đám người xếp hàng làm việc, sau hơn một tháng ân uy tề dụng, đám người này đã có tổ chức hơn, nhưng rõ ràng tặc khí là chưa mất.
Đứng phía đằng sau cũng đang theo dõi cảnh này là Lưu Văn Tiến cùng Dak Buk.
Đỗ Anh Vũ nghe lời Trần Kình giữ lại mạng cho hai người, sắp xếp bọn hắn dưới trưởng của lão Trần.
Xem như bắt đầu cho hai kẻ này một cơ hội làm lại cuộc đời, trở thành một quân nhân.
Hiện tại nhìn đám đàn em xếp hàng có phần hổ lốn, bộ dạng tặc phỉ lưu manh vẫn hiện hữu, rồi lại nhìn sang bên cạnh Trần gia Hải tặc năm nào giờ chẳng khác gì một đội quân hoàn chỉnh, cả hai tên có chút xấu hổ.
Kì thật Trần Kình cũng không nghĩ nhiều, đám người này mới 1 tháng vào guồng, không thể yêu cầu cả đám người này đều nhanh chóng lột xác được.
Hơn nữa loại khí chất này chính là lúc đang cần dùng đến.
Nhìn thấy hàng quân nhu tiếp tế đã được xếp hết lên đảo, Trần Kình quay ra nhìn Lưu Văn Tiến cùng Dak Buk phía sau, đơn giản lạnh lùng nói
- Chuẩn bị tập hợp đám người, chất hàng lên chiến thuyền của chúng ta, ngày mai liền khởi hành xuất phát!
- Rõ! - Hai tên này nhanh chóng nhận lệnh rồi lui xuống.
Nhìn thấy hai tên kia đã đi, Trần Kình đầu lại ngoảnh về hướng Bắc.
Ánh mắt hắn xa xăm vô định như thể muốn nhìn xuyên qua vùng biển xa.
Hướng tới vùng đất bọn hắn sắp phải đến.
Lòng vừa nôn nao vừa thổn thức...
Sau một tháng nghỉ ngơi.
Một cuộc chiến nữa lại sắp bắt đầu rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.