Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 298: Mượn hoa hiến Phật.

Ninh Lang

28/05/2022

Tháng 11, Ải Chi Lăng - Lạng Châu.

Chi Lăng Quan tục xưng Quỷ Môn Quan, là quan ải quan trọng bậc nhất của trong suốt các triều đại phong kiến Đại Việt.

Nơi đây là một thung lũng hẹp giữa hai dãy núi, dãy phía đông xưng Bảo Đài - Thái Hoạ, phía Tây là núi đá Cai Kinh dựng thẳng đứng, hợp thành hai vòng cung phía hai đầu thung lũng.

Sông Thương uốn lượn chảy dọc, ngoài ra còn có vô số các dãy núi thấp như Hàm Quỷ, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Mã Yên... tọa hạ ở xung quanh, lũy Hàm Quỷ phía Bắc, núi Ngọ Thề phương Nam, hợp thành một dãy lòng chảo khép kín chôn xác không biết bao quân giặc ở đây.

Sử liệu có viết “Quỷ môn quan đường quê nhỏ hẹp, núi đá hiểm cao, phía Tây gần khe sâu, nước độc không thể uống, hình thế hiểm ác, có đá như đầu ma đầu quỷ nên tục xưng như vậy.”

Xưa kia nơi này đường xá gập ghềnh hiểm trở còn hơn hiện tại, tròn một trăm năm về trước, Thái Tổ Lý Công Uẩn khai mở “đại lộ thông quốc” để tiện đường đi sứ, con đường này có đi ngang qua Chi Lăng Quỷ Môn Quan, vậy mới khiến con đường đến đây thông thoáng hơn xưa.

Lạng Châu là nơi địa đầu, nếu phương Bắc có chiến tranh tự nhiên đứng mũi chịu sào, vậy nên triều đình luôn phải chú trọng đặt trọng binh trấn thủ tại đây.

Nơi này dân cư tộc Tày chiếm số đông, gần như thành một vùng tự trị, nhưng thay vì thường xuyên có bạo loạn như ở Tây Bắc thì nơi này lại rất ổn định, ít nhất hơn 50 năm trở lại đây rất ít khi xảy ra loạn lạc.

Công lớn tất nhiên phải thuộc về họ Thân, dòng họ người Tày lớn nhất nơi này, địa vị của bọn hắn gần như là thổ vương, dân cư trong tộc đều hết lòng phụng tá, có thể nói so với họ Hà ở Tây Bắc chỉ hơn chứ không kém.

Tiền thân của họ Thân là họ Giáp, cư trú tại Giáp động Lạng Châu, qua nhiều đời liên hôn với hoàng tộc Lý thị thì đổi thành Thân.

Phía trên đỉnh lũy Hàm Quỷ, bên trong một toà nhà sàn lớn có chút cũ kĩ, chất gỗ làm nhà trải qua mưa gió lâu năm đã dần hiện ra vết nứt, phía trên nóc nhà mái ngói cũng có phần tàn khuyết không đầy đủ, có chỗ còn phải lợp thêm mái cọ, nhìn xa trông lại thì loang lổ chẳng thể nào hợp mĩ quan.

Ai mà nghĩ nổi đây lại là viện tử của thủ lĩnh Thân gia cơ chứ?

Thân gia gia chủ Thân Văn Nghị ngồi khoanh chân tại khách phòng, nhắm mắt dưỡng thân, không nói chuyện, không phản ứng.

Phía bên trong nội phòng thỉnh thoảng truyền ra những tiếng ho khan, âm thanh tê tâm liệt phế khiến người ta khó chịu.

Thân Văn Nghị mím chặt môi, cau mày như thể cố nín nhịn không xông vào bên trong.

Hằng năm, khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, con trai hắn liền bắt đầu ho khan, mỗi lần bệnh là kéo dài không đến gần bốn năm tháng, thời tiết càng lạnh, ho đến càng lợi hại, đến mùa hè mới đỡ được một chút, thế nhưng đến cuối thu lại bắt đầu.

Cái vòng lặp này đã kéo dài rất nhiều năm.

Lang trung hắn tìm về không thiếu, thuốc cũng đã cho con trai uống không ít, thế nhưng một mực cho đến hiện tại đều không thấy khả quan.

Năm ngoái là một vị lang trung từ kinh Bắc tới xem bệnh, nói bệnh của con hắn chỉ có thể trị ngọn, không thể trị tận gốc...

Tin này đối với Thân Văn Nghị nói riêng cũng như toàn bộ Thân tộc nói chung chính là hung tin.

Nhìn con trai mình ngày một hao gầy vị bệnh tật, ho nhiều năm, thể chất càng ngày càng kém, chỉ e qua vài năm nữa liền không chịu nỗi.

Thân gia chỉ có duy nhất một trưởng tử đích tôn, Thân Văn Nghị thật không dám nghĩ đến cái cảnh trơ mắt nhìn con mình cứ thế chết đi.

“Hẳn là phải có cách nào chứ?” Hắn ghiến răng thầm nghĩ.

Thế nhưng nghĩ nhiều năm không ra, thật sự bất lực.

Trong nội phòng, tiếng ho khan ngày một mãnh liệt lên, giống như ho ra đờm, sau thì là tiếng thở hổn hển, rồi chậm rãi bình ổn lại.

Màn cửa nâng lên, bước đi ra mà một thục phụ, khuôn dung đoan trang nhưng nước da có phần nhợt nhạt, nàng bưng ra một cái thau nước, bên trong có thể nhìn thấy loang lổ vết máu, xoay người nhìn Thân Văn Nghị một chút, một giọt nước mắt im ắng theo khuôn mặt chảy dài, rớt xuống sàn gỗ.

Thân Văn Nghị cắn răng ép bản thân mình trầm mặc, trên trán gân xanh gồ hết cả lên, vừa muốn bước đi vào nội phòng thế nhưng được nửa đường thì ngừng lại...

Sau thì quay đầu trở về chỗ cũ, vươn tay nhấc lên cái bao bố đã chuẩn bị sẵn, khoác lên vai, hắn ngoái đầu lại nhìn phụ nhân, thấp giọng nói: — QUẢNG CÁO —

- Phu nhân, ở nhà lo liệu Khánh Nhi.... ta, ta sẽ rất nhanh trở về!

Thục phụ khuôn miệng mở ra, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài, nói:

- Sứ quân... bảo trọng!

Thân Văn Nghị khẽ gật đầu, bước ra khỏi tiểu viện.

Vừa đẩy cửa ra tới bên ngoài, nhìn xa xa đã thấy có hai gã kỵ sĩ cưỡi ngựa đang không nhanh không chậm đi tới.

Bọn hắn một tay ghì cương, một tay phất cờ, phía trên lá cờ ghi một chữ Thân.

Nhờ vậy binh sĩ bảo vệ xung quanh mới để hai kẻ này tiến vào.

Vừa thấy Thân Văn Nghị đi ra, lập tức một trong hai tên nhanh chân thúc ngựa chạy tới trước, tựa như làm xiếc phi thân xuống, khuỵu một chân quỳ, báo cáo:



- Tộc trưởng, bên ngoài doanh trại có người muốn gặp tộc trưởng!

Nghe thấy vậy, Thân Văn Nghị liền nhíu mày đăm chiêu.

Hiện tại hắn đương lúc chuẩn bị lên đường về kinh, khách bình thường tất cả đều không tiếp, nhưng vẫn sẽ có một số nhân vật đặc thù khiến hắn phải dặn dò quân sĩ phá lệ...

Não bộ lướt quá hàng loạt nhân vật mà hắn căn dặn binh sĩ dưới trướng, lòng hắn tò mò...

Thật không biết rốt cuộc kẻ đến là ai?

...

Lạng Châu quân doanh.

Theo tiếng trống dồn dập, cùng tiếng tù và kêu vang, binh sĩ người Tày đã tụ tập dàn trận trước cửa trại, cờ phướn thương nỏ sẵn sàng như thể sắp chuẩn bị lâm trận.

Mà phía bên ngoài cửa doanh lúc này cũng đang có một đội binh mã tụ tập, nhân số không đông, chỉ khoảng trên dưới trăm người, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều to lớn bệ vệ, lưng hùm vai gấu, hông dắt đao, lưng đeo cung, khoác áo choàng da thú, đứng thành một hình vòng cung bảo vệ xung quanh một cỗ xe ngựa cùng một trung niên nhân cưỡi hắc mã ở trung tâm.

Trung niên nhân tuổi độ tứ tuần, tóc dài bổ luống buông xoã, râu ria đen nhánh, cao lớn khôi ngô, thân khoác áo choàng lông gấu màu đen tuyền.

Gò má hắn cao ngất, khuôn mặt góc cạnh, dáng chữ điền cương nghị, đặc biệt đôi mắt thầm trầm ngang ngược, thỉnh thoảng lộ ra quang mang như là mắt hổ.

Hắn lúc này tựa như một con hổ cao ngạo, ưỡn ngực đối diện với một quân đoàn cũng không mất đi hung uy.

Đột nhiên, tiếng trống trận chấm dứt, phía bên trong quân doanh, binh sĩ tách ra làm hai hàng, nhường ra một lỗi cho một thân vải bố xám xịt Thân Văn Nghị bước ra.

Nam trung niên cưỡi ngựa thấy vậy, khẽ nhếch môi một cái, đơn thương độc mã thúc ngựa đi lên.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn độ mười bước chân thì cả hai đều đứng lại, thân vệ binh của cả hai phía sau cũng chạy tới, tất cả đều đề cao cảnh giác, một khắc cũng không rời khỏi chủ tử, thế nhưng dường như hai gã nam nhân này đều không quan tâm, chỉ tập trung trú mục vào kẻ trước mắt.

Nam nhân cưỡi ngựa cười khẩy, nhìn Thân Văn nghị từ trên xuống dưới, trước mở lời, giọng ồm ồm như sấm:

- Thân Văn Nghị, ngươi thân là chủ của một tộc, là soái của một doanh... bộ dạng như vậy đi gặp khách có phải hay không quá không phong độ rồi?!

Thân Văn Nghị ngửa đầu cười to, xong thì híp đôi mắt, lạnh giọng đáp trả:

- Thân Văn Nghị ta sơ sài đã quen, thế nhưng để đánh hổ giết sói thì chỉ cần đôi thiết quyền này là đủ! — QUẢNG CÁO —

Lời quyết tuyệt vừa nói dứt, hai phe lập tức lâm trong trạng thái giương cung bạt kiến, giống như một lò thuốc súng chỉ cần một tia lửa là phát nổ.

Đúng lúc này, từ phía bên trong chiếc xe ngựa bốn bánh phía sau, một thanh âm thanh thót như tiếng Phượng gáy bất chợt vang lên:

- Thường nghe Lạng Châu Thân thị có Nghị Soái anh hùng thượng võ, quả nhiên danh bất hư truyền!!

Tiếng nói lập tức thu hút sự chú ý của đám người, rèm cửa xe được vén lên, một thân ảnh thướt tha bước xuống xe khiến ai nhìn thấy cũng phải ngơ ngác.

Tóc búi cài Trâm Phượng, váy lụa màu xanh Ngọc quét đất, mắt Phượng mày ngài, da trắng như ngọc, khuôn dung tuyệt sắc...

Lê Nghi Phượng xuất hiện giữa đám đông khiến người nhìn vào không khỏi than thở...

Tiên nữ trên trời chỉ e đến vậy là cùng!

Lê Quận Chúa tiến lên, lườm nam trung niên cưỡi ngựa một cái rồi đối với Thân Văn Nghị làm một cái vạn phúc hành lễ, môi đỏ nhoẻn cười, nói:

- Cháu gái Lê Nghi Phượng ra mắt Nghị Thúc!

Thân Văn Nghị nhìn Lê Nghi Phượng rồi lại đưa mắt nhìn gã nam nhân cưỡi ngựa, thần sắc lộ vẻ không hiểu, thế nhưng chẳng ai đánh kẻ đang cười, đối phương cho mình hành lễ, hắn vẫn là phải chắp tay đáp lễ, hô lên một tiếng hạnh ngộ.

Thân Văn Nghị thân thể không quá cao lớn, so với nam nhân cưỡi ngựa còn thấp hơn một cái đầu, thế nhưng cũng không thuộc dạng gầy yếu, thân thể hắn có thể coi là cân đối, là thủ lĩnh người Tày nhưng bộ dạng lại giống như một nho soái.

Trước đây hắn không có như vậy, thế nhưng sau khi thành hôn nhiều năm, được phu nhân dạy dỗ uốn nắn liền biến thành dạng này.

Không đợi họ Thân ngờ vực quá lâu, Lê Nghi Phượng thần thái tự nhiên, mỉm cười nói:

- Lần này Nghi Phượng cùng phụ thân mạo muội tới đây, thứ nhất là muốn được nhìn thấy thần thái uy phong của Nghị thúc, thứ hai chính là muốn mời Nghị thúc cùng chúng ta đồng hành về kinh, không biết... ý của Nghị thúc thế nào?

Cùng ta đồng hành?!

Nghe thấy lời này Thân Văn Nghị liền bất ngờ.



Quan hệ giữa hắn và Lê thị xưa này không phải là quá tốt, hiện tại đối phương lại chủ động quăng ra cành ô liu, muốn hai phe người hợp thành một chỗ...

Trong lúc nhất thời, Thân Văn Nghị không đoán ra được chủ đích thật sự của đối phương là gì, hắn đưa mắt nhìn nam nhân cưỡi ngựa, lạnh nhạt hỏi:

- Ngự Man Vương, đây là ý của ngươi?

Ngự Man Vương sảng khoái cười lớn, ánh mắt cưng chiều liếc qua chỗ con gái rồi thoải mái gật đầu, nói:

- Ý của con gái ta chính là ý của ta... thế nào, không dám? Ngươi sợ sao?

- Cha...!

Thấy lão cha lại bắt đầu mở giọng khiêu khích, Lê Nghi Phượng lập tức lườm nguýt hắn một cái khiến lão Lê chột dạ gãi đầu, xong thì đảo mắt phượng, hiền hoà nhìn về phía Thân Văn Nghị, nhẹ nhàng nói:

- Nghị Thúc, kì thật hai nhà chúng ta không đến mức phải giương cung bạt kiếm mỗi khi gặp mặt như vậy, cha ta là phò mã, Nghị thúc ngài cũng là phò mã, cả hai người nếu tính ra chính là anh em đồng hao, hiện tại về kinh có thể kết minh cùng đi chính là đôi bên cùng có lợi, cớ sao lại không làm?!

- Đúng đúng! - Ngự Man Vương trên lưng ngựa liên tục gật đầu hưởng ứng lời con gái.

Lê Nghi Phượng đối với lão Lê hoàn toàn không để ý, tiếp tục nói:

- Kinh thành tiểu nữ đã đi qua, thế gia vọng tộc san sát, kết bè kết đảng, bọn hắn đối với những người từ bên ngoài tới như chúng ta tương đối bài xích, đã vậy chúng ta càng nên đồng lòng, không cần thiết phải khó xử lẫn nhau làm gì? — QUẢNG CÁO —

Thân Văn Nghị trầm ngâm một hồi, nói thật những lời Lê Nghi Phượng nói ra hắn là không thể bắt bẻ, cuối cùng cắn răng một cái, quét mắt nhìn về chỗ Ngự Man Vương, trầm giọng nói:

- Ta không ngại, Ngự Man Vương, ý của ngươi thế nào?

- Như đã nói, ý của ái nữ chính là ý của ta, Thân Văn Nghị ngươi không ngại, ta Lê Viễn Sơn càng không có ngại. - Ngự Man Vương ngửa đâu cười nói

- Tốt! Vậy thì cùng đi!

Cứ vậy, hai phe thủ lĩnh đưa ra quyết định.

Đứng tại một bên dịu dàng cười là Lê Nghi Phượng thấy không khí thoáng hoà hoãn liền yêu kiều nói tiếp:

- Nghị thúc, tiểu nữ thấy qua Lạng Châu quân sĩ đều là mãnh sĩ, thế nhưng chung quy cũng là da thịt người phàm, hiện tại thời tiết trở lạnh, tiểu nữ lo sợ quân sĩ vì canh gác biên cương mà cảm lạnh, ảnh hưởng đến sức khỏe, vậy nên đã tự tác chủ trương, mang đến 2000 chiếc áo bông vải để cho quân sĩ có thể giữ ấm qua mùa đông, chút lòng thành, mong Nghị thúc có thể nhận lấy!

Áo bông vải?!

Thân Văn Nghị khuôn mặt có phần cứng ngắc, biên quân vật chất thiếu thốn rất nhiều, áo ấm chính là một trong số đó, mùa đông bọn hắn đa phần chỉ có thể quấn mình trong nhưng bộ quần áo vải đay, nếu như chỉ ngồi quanh lửa trại thì còn đỡ, nhưng đến lúc đi tuần doanh thì đúng là phải nghiến răng mà chịu đựng những trận gió cắt da cắt thịt.

Áo bông vải hiện tại được chuyển đến quả thật chính là gãi đúng chỗ ngứa.

Thân Văn Nghị liếc qua đám thân binh phía sau một lần, lòng âm thầm thở dài.

Coi như nợ đối phương một lần vậy!

Hắn tiến lên, hướng về Lê Nghi Phượng, nghiêm trang chắp tay nói:

- Ta thay mặt biên quân chúng sĩ... cảm tạ ý tốt của Quận Chúa!

Lê Nghi Phượng thấy vậy liền hơi lảng tránh đi, né họ Thân hành lễ, nàng duyên dáng cười như hoa, nói:

- Việc nay không phải ý của tiểu nữ, chỉ là có người nhờ vả, tiểu nữ coi như mượn hoa hiến Phật mang đến cho Nghị thúc.

- Ồ? Là ý tốt của vị nào? Có thể nói ra để lão Thân sau này có cơ hội cảm tạ một phen?! - Thân Văn Nghị tò mò hỏi:

Lê Nghi Phượng cũng chẳng dấu giếm, tại chỗ nói:

- Là Đông Hải Tiết Độ Sứ... Đỗ Anh Vũ.

Là thằng nhóc đó?!

Thân Văn Nghị trừng mặt nghĩ thầm, có nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ tới người tặng áo cho mình lại là tiểu tử này...

Kỳ thật Thân Văn Nghị không nghĩ tới cũng không có gì lạ lùng cả...

Vì thậm chí đến cả hiện tại đang nằm võng đung đưa trên thuyền là Đỗ Anh Vũ cũng không có nghĩ tới....

Hắn là lúc quái nào nhờ Lê Nghi Phượng tặng đồ cho người?!!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook