Chương 281: Những gợn sóng đầu.
Ninh Lang
04/05/2022
Bạch Đằng giang nước sông thong tha, dập dềnh va vào kênh đào. Hai bên
bờ cỏ mọc um tùm, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm
ran như hát.
Hoàng hôn vừa xuống, mặt trời từ từ ngả về tây, những con thuyền đánh cá nhỏ cũng theo trở về phía cảng, trên sông lúc này chỉ còn lác đác vài con thuyền còn tại, phía trên đó, mấy lão ngư dân có chút không thỏa, vẫn còn đang miệt mài quăng lưới chài, hẳn đây đều là những kẻ không may mắn, vừa trải qua một ngày năng xuất thấp, thu hoạch không cao.
Yên Hưng có đồng bằng để làm nông nghiệp, nhưng hầu hết đều là đất mới canh tác, sản lượng đạt được trong mùa thu hoạch vừa rồi thật chẳng thấm vào đâu, dân cư muốn đủ ăn thì vẫn phải hành lại nghề cũ chính ra sông đánh bắt cá.
Nông dân ít, ngư dân nhiều, Đỗ Anh Vũ tất nhiên sẽ phải tính đến chuyện phát triền song hành cả nông nghiệp lẫn ngư nghiệp, vậy nên đồng thời với việc mở rộng diện tích đồng ruộng, hắn còn cho người xây dựng các ngư trường nhỏ lớn khác nhau.
Lão Đa trước đây chỉ là nho nhỏ một lão ngư dân, cùng người bạn già và đám cháu nhỏ sống chui rúc trong căn lều tạm.
Cũng như những người khác, lão thuộc về nhóm đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi đăng kí hộ tịch của Đỗ Anh Vũ, ban đầu thì cũng có chút sợ sệt, nhưng nghĩ lại bản thân trên răng dưới giày, lưa thưa mái nhà tranh cùng chiếc thuyền thúng chắp vá...
Đã không có gì để mất, vậy thì sợ cái gì?
Đôi khi thành bại nhờ quyết định đúng đắn hợp thời, là nhóm dân cư đầu tiên của Yên Hưng, chứng kiến Yên Hưng thành biến đổi qua từng ngày, bản thân gia cảnh của lão cũng từ từ thay đổi.
Hiện tại đã có nhà, có một mảnh đất nhỏ để trồng hoa màu, có thuyền mới để bắt cá, mới đây lão còn được cấp cho quyền quản lý một khu ngư trường nhỏ, có thể nói những thứ nửa năm nay lão có được đều là những thứ năm xưa lão nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại lão Đa vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày trở về nhà nhìn đàn cháu có tấm áo mới, không chỉ no đủ mà còn có thể dư dả để tiết kiệm, lão đã không còn gì hối tiếc.
Vợ lão Đa mở một quán trà nhỏ ỏ Yên Hưng Cảng, hàng ngày lúc trở lại lão vẫn thường đến giúp dọn dẹp quán xá, quán nước này cũng tương đôi có tiếng, không phải vì có nước trà thơm ngon, mà là vì có cô nhân viên bán hàng xinh đẹp lanh lợi, duyên dáng tuổi mới lớn.
Vừa thấy lão Đa trở lại, A Lam cười tươi tăn như hoa, chạy lại nâng đỡ lão, đáng yêu cười nói:
- Ông nội vất vả, ngồi xuống đây uống chén trà, trà A Lam mới pha cho ông nội đây này.
Lão Đa cười cười, nói A Lam hiểu chuyện, đảo mắt nhìn quán xá một vòng thấy hôm nay hơi ít khách liền hỏi thăm.
A Lam tủm tỉm cười, đặt tay lên môi xuỵt một tiếng, đáp:
- Quán hôm nay có khách sộp, bao hết rồi!
Lão Đa nghe xong thì ngớ người.
Khách bao hết?
Quái, nếu là khách sộp như vậy sao không vào nội thành mà thuê khách sạn, chọn cái quán nước nhỏ bé của lão làm gì?
Lòng nghi hoặc, lão Đa duỗi mắt len lén nhìn sang một góc, thấy ở phía bên trong là hai người chùm đầu thần bí đang cùng một lão nhân nói chuyện.
Bà vợ lão Đa sau khi bưng lên nước trà cùng ít đồ điểm tâm cho khách liền lui ra, thấy vậy lão liền kéo vợ sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Thế nào?
Bà lão khuôn mặt Hồng hào, giơ lên ba ngón tay, nói:
- Khách hào phóng, cho chúng ta hẳn 3 quan tiền.
Lão Đa khuôn mặt liền tối, cau mày nói:
- Ta là hỏi cái này sao? Già còn tham tiền, ta là muốn hỏi có biết bọn hắn là người nào, ở đâu không?
Bà lão lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi thật thà đáp:
- Không rõ nữa, nhưng chắc chắn không phải người ở đây, đều rất lạ mặt, khẩu âm cũng là vùng khác. — QUẢNG CÁO —
Lão Đa nghe xong liền trầm tư một lúc, sau thì cắn răng nói:
- Không được, ta phải đi báo quan phủ ở đây có người mờ ám!
Bà lão nghe vậy liền sợ chết khiếp, nhanh chóng kéo lão Đa lại, bảo lão đừng tự rước họa vào thân. Lão Đa khuôn mặt đỏ ửng, không chịu, nói:
- Nơi này từ lúc Quan phủ đến liền bình an vô ưu, vì thế chúng ta mới trải qua được tốt đẹp đến vậy, hiện tại có một đám lạ mặt, ai biết bọn hắn có ý định làm bậy hay không? Không được, ta vẫn phải đi báo quan cho chắc.
Biết ngăn không được chồng mình, bà lão cũng chỉ ngậm ngùi khuyên lão cẩn thận rồi nhìn lão len lén đi mất.
Mà ở bên trong phòng trà, lão nội thị lúc này đang cùng người nói chuyện, mặc dù vợ chồng lão Đa bên ngoài giọng nói âm lượng rất thấp những vẫn không qua được tai lão.
Lão thái giám thầm lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới đường đường một Đại Tổng Quản trong Hoàng Cung cũng có ngày bị người ngờ vực là phường trộm cướp.
Nhìn sang chỗ hai tên thuộc hạ, lão thái giám giọng nhàn nhạt nói:
- Đi chuẩn bị đi, sứ giả của Bệ Hạ lần này tới đây, không được phép gặp bất cứ rủi ro nào, một chút nguy hiểm cũng không được, nếu không các ngươi cứ cẩn thận cái đầu trên cổ.
Hai tên mặc áo đen vội vã chắp tay, cúi đầu hô một tiếng “tuân lệnh” rồi rời đi, để lại mình lão lại trong phòng.
Trà nhạt, vị đạo chẳng ra đâu vào đâu, lão nội thị cũng chẳng có hứng uống tiếp, ngoái đầu ra phía sau cửa thì thấy A Lam hai tay ôm khay, bộ dạng lén lút nhìn mình thì có chút buồn cười, lão vẫy vẫy gọi cô bé tiến tới.
A Lam thấy bị phát hiện liền xấu hổ những vẫn phải tiến vào, bẽn lẽn nói:
- Khách... khách quan, ngài là dùng trà xong rồi sao?
Chỉ là nàng cứ thấy lão nhân này nhìn mình từ trên xuống dưới, thi thoảng lại tủm tỉm cười khiến A Lam gai hết cả người, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
- Tiểu cô nương, chớ sợ, ta không phải là người xấu! - Lão thái giám cố bày ra khuôn mặt hết sức hoà ái nói chuyện.
Thế nhưng dường như lại càng khiến A Lam hoảng sợ lắp bắp.
Nha đầu này mới 15-16 tuổi, nhát gán vô cùng.
Lão thái giám thật ra cũng không có ý gì cả, chỉ muốn thăm hỏi một chút tình huống nơi này mà thôi, hiện tại thấy đối phương bộ dạng như muốn bỏ chạy thật khiến lão dở khóc dở cười.
Nghĩ nghĩ, lão đành bịa ra thân phận mình là lái buôn, muốn tới Yên Hưng làm ăn thì A Lam mới bớt sợ hãi phần nào.
Hai người già trẻ một đứng một ngồi nói chuyện phiếm, lão nhân hỏi, nha đầu đáp.
Nói về Yên Hưng thì A Lam vui vẻ khoe mẽ, nói nơi này cái gì cũng tốt, lão gia gia tốt, lão bà bà tốt, lão nhân tại đầu ngõ cũng tốt...
Lão nội thị phì cười, nhìn tiểu cổ nương đơn thuần trước mặt lại càng trìu mến, nhấp một ngụm trà hoa, lại hỏi tiếp:
- Vậy trước đây có tốt không?
A Lam lập tức nhăn mặt lắc đầu, len lén nhìn xung quanh một vòng xong rồi mới dám thì thầm nói:
- Không, trước đây rất loạn, tặc phỉ ác nhân rất nhiều, từ sau khi quan phủ tới mới tốt, quan phủ tới mọi người đều có nhà, đều có cái ăn...
Lão nội thị trong lòng đột nhiên có chút thổn thức, thật không nghĩ tới Kinh Thành tiểu thái tuế kia lại thật có thể tạo phúc một phương, xem ra Bệ Hạ là thật có ánh mắt.
A Lam con mắt tròn to không biết lão nhân là đang nghĩ điều gì, vẫn duyên dáng như chim nhỏ nói: — QUẢNG CÁO —
- Tô đại thân cũng đặc biệt thân dân, thường hay đến thăm nom mọi người, ai có oan khuất đều được Tô đại nhân giải quyết, tuyệt đối công bằng...
Nghe đến đây, lão nội thị khuôn mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc, miễn cưỡng mỉm cười hỏi lại:
- Tiểu cô nương có phải hay không nhớ nhầm, là họ Đỗ sao lại là họ Tô?
A Lam lắc đầu, khẳng định bản thân không có nhầm, đáp:
- Tô Hiến Thành Tô đại nhân tuyệt đột không sai, A Tú tỷ tỷ một mực theo Tô đại nhân mà, A Tú tỷ tỷ nói Tô đại nhân thương dân như con, sao A Lam có thể nhầm được.
Lão nội thị khẽ cau mày lại.
Tô Hiến Thành sao?
Đây... là kẻ nào?
Đương lúc muốn tiếp tục gặng hỏi thì đột nhiên cửa phòng mở toang ra, từ bên ngoài, một giọng nói hùng hồn tràn ngập năng lượng vọng vào bên trong, mà kỳ lạ đó lại không phải âm thanh của nam tử.
- Kẻ nào bên trong, mau cút ra đây cho bản tướng... ách...
Một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa xuất hiện.
Nàng bàn đầu hùng hổ xông tới, bộ dạng như ác bá trong thôn, cao giọng tiến vào.
Chỉ là vừa nhìn kỹ thấy đối phương là ai thì liền thon thót giật mình, xìu xuống như quả bóng hơi, ngại ngùng cười nói:
- Đại tổng quản nha, sao ngài lại ở đây?
Lão nội thị nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bộ dạng liền cười như không cười, hướng về nàng trầm giọng nói:
- Dương tướng quân, câu đấy ta là phải hỏi tướng quân mới phải, sao ngươi lại ở nơi này?
A Lam bị kẹp ở giữa hai người, ánh mắt nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cái không khí lúng túng này khiến cho nàng ta cũng không biết phải làm sao, bộ dạng như thể sắp khóc, lòng thầm hô.
Ông nội, cứu A Lam!
*
Hai tên mặc đồ đen nhân lúc chạng vạng thì liền tại chỗ tách ra, kẻ chạy hướng hướng Bắc, người đi về Đông.
Tên chạy lên phía Bắc thì một đường hướng về Đông Hải doanh địa, dùng thân pháp như bóng ma ẩn ẩn trong bóng tối tiến về một khu lều lớn, đến lúc bước vào bên trong hắn mới cởi bỏ bộ đồ, để lộ ra khuôn mặt của một gã trung niên trắng trẻo bất cần.
Ở bên trong, Mâu Du Đô dường như không bất ngờ với vị khách không mời này, khuôn mặt hắn lạnh tanh không chút xúc cảm, lên tiếng chào hỏi:
- Huyền Dật đạo trưởng, đã lâu không gặp rồi.
Kẻ đến không phải ai khác chính là năm xưa cùng Đỗ Anh Vũ và Tô Hiền Thành đồng hành tại Vô Ưu Tự, sư thúc của Hoàng Nghĩa Hiền, một trong bốn vị chủ tọa của Trấn Vũ Quán Huyền Dật đạo sĩ.
Chỉ là ít ai ngờ tới gã đạo sĩ tham tài háo sắc này lại là người của Lão Nội Thị.
Huyền Dật gặp người quen, rất tự tiện tiến lên lấy trà trên bàn tự rót tự uống, rồi tự động tìm một chỗ ngồi xuống tựa như đang ở nhà mình.
Mâu Du Đô híp mắt nhìn, thế nhưng cũng không phản ứng gì cả. — QUẢNG CÁO —
Đợi một lúc sau, gã đạo trưởng mới từ trong ngực áo rút phong thư, ném cho họ Mâu, giọng buông thả bất cần nói:
- Nhiệm vụ của ngươi thay đổi, không cần chú tâm giám sát họ Thân nữa, làm tốt việc tại nơi này liền được.
Mâu Du Đô nghe xong trong lòng liền gợn sóng, tay tiếp nhận phong thư, nhất thời im lặng không nói câu gì.
Trước lúc đến Đông Hải, gọi là theo giúp Đỗ Công Tử thế nhưng hắn còn ẩn ẩn có một nhiệm vụ khác, đó chính là theo dõi Thân gia tại Châu Lạng từ xa.
Bệ Hạ tỏa lưới khắp Đại Việt, cho dù có là Thân gia nổi danh trung thành cũng không ngoại lệ, hắn chỉ bất ngờ ở một điểm là tại sao nhiệm vụ đột nhiên lại thay đổi.
Nhìn vào lá thứ trên tay, Mâu Du Đô thần tình ngưng trọng...
Hẳn mọi thắc mắc của hắn đều sẽ được ghi chép tại chỗ này.
Cùng lúc đó, tên áo đen còn lại cũng đã trở lại bên trong nội thành Yên Hưng, hắn dừng trước một toà nhà lầu tại trung tâm huyện thành.
Lầu danh Nghênh Phượng Các, là do một tiểu tử háo sắc nào đó xây dưng cho một tiểu mĩ nhân của mình.
Nhanh chân bước thẳng lên trên thượng tầng, tên áo đen cũng bày ra bộ dạng thường thấy, tiến vào trong phòng, y một bên quỳ gối, tự tay rút ra một phong thư, hướng về tiểu cô nương đang soi gương tẩy trang trước mặt, giọng lạnh băng nói:
- Nương nương, bên kia kinh thành có điều động, thuộc hạ phải thay đổi nhiệm vụ, không thể tiếp tục theo nương nương được nữa.
Lê Nghi Phượng đảo mắt phượng nhìn sang, con ngươi nàng lưu chuyển như thu thủy, từ từ nâng lên tay ngọc, ra hiệu cho Hạc Lão tiến tới, rồi từ trên tay lão chộp lấy phong thư.
Mĩ nhân kiều diễm cười mỉm nhìn phong thư, sau thì nhàn nhàn hướng về Hạc Lão hỏi:
- Ồ, phía bên Kinh thành không còn muốn cắm ngươi làm tai mắt bên cạnh cha ta nữa sao? Lại có đại nhân vật nào đáng để cho ngươi lưu tâm hơn vậy?
Hạc lão vẫn quỳ gói cúi đầu, không chút biểu tình, lạnh lùng đáp:
- Phía Nam, Nguyễn gia!
Nghi Phượng vuốt vuốt bờ môi, ngẫm nghĩ một chút rồi gật gù nói:
- Càn Đức hắn hiện tại muốn động Nguyễn Gia trước sao? Không, hẳn là muốn động Thành Chiêu Hầu rồi?
Đương lúc nàng cùng tên thuộc hạ nói chuyện thì từ bên ngoài có hạ nhân chạy tới báo, nói rằng Đỗ Anh Vũ đừng muốn tiến đến
Lê Nghi Phượng gật đầu, phất tay cho lui, liếc sang chỗ Hạc lão, nàng trầm giọng nói:
- Cứ tiếp tục theo đó làm làm việc, chuyện của Hạc Vệ ta sẽ có sắp xếp, ngươi không cần quan tâm.
- Rõ! - Dứt câu, Hạc Lão liền rời đi, nhanh gọn như cách hắn tới.
Lê Nghi Phượng cũng dẹp bỏ đi phong thái kiều diễm thành thục không hợp tuổi của mình, lắc mình trở lại làm một tiểu thư đài các trang nhã như ngọc, thận trọng chờ tiểu tình lang tới thăm.
Hoàng hôn vừa xuống, mặt trời từ từ ngả về tây, những con thuyền đánh cá nhỏ cũng theo trở về phía cảng, trên sông lúc này chỉ còn lác đác vài con thuyền còn tại, phía trên đó, mấy lão ngư dân có chút không thỏa, vẫn còn đang miệt mài quăng lưới chài, hẳn đây đều là những kẻ không may mắn, vừa trải qua một ngày năng xuất thấp, thu hoạch không cao.
Yên Hưng có đồng bằng để làm nông nghiệp, nhưng hầu hết đều là đất mới canh tác, sản lượng đạt được trong mùa thu hoạch vừa rồi thật chẳng thấm vào đâu, dân cư muốn đủ ăn thì vẫn phải hành lại nghề cũ chính ra sông đánh bắt cá.
Nông dân ít, ngư dân nhiều, Đỗ Anh Vũ tất nhiên sẽ phải tính đến chuyện phát triền song hành cả nông nghiệp lẫn ngư nghiệp, vậy nên đồng thời với việc mở rộng diện tích đồng ruộng, hắn còn cho người xây dựng các ngư trường nhỏ lớn khác nhau.
Lão Đa trước đây chỉ là nho nhỏ một lão ngư dân, cùng người bạn già và đám cháu nhỏ sống chui rúc trong căn lều tạm.
Cũng như những người khác, lão thuộc về nhóm đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi đăng kí hộ tịch của Đỗ Anh Vũ, ban đầu thì cũng có chút sợ sệt, nhưng nghĩ lại bản thân trên răng dưới giày, lưa thưa mái nhà tranh cùng chiếc thuyền thúng chắp vá...
Đã không có gì để mất, vậy thì sợ cái gì?
Đôi khi thành bại nhờ quyết định đúng đắn hợp thời, là nhóm dân cư đầu tiên của Yên Hưng, chứng kiến Yên Hưng thành biến đổi qua từng ngày, bản thân gia cảnh của lão cũng từ từ thay đổi.
Hiện tại đã có nhà, có một mảnh đất nhỏ để trồng hoa màu, có thuyền mới để bắt cá, mới đây lão còn được cấp cho quyền quản lý một khu ngư trường nhỏ, có thể nói những thứ nửa năm nay lão có được đều là những thứ năm xưa lão nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại lão Đa vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày trở về nhà nhìn đàn cháu có tấm áo mới, không chỉ no đủ mà còn có thể dư dả để tiết kiệm, lão đã không còn gì hối tiếc.
Vợ lão Đa mở một quán trà nhỏ ỏ Yên Hưng Cảng, hàng ngày lúc trở lại lão vẫn thường đến giúp dọn dẹp quán xá, quán nước này cũng tương đôi có tiếng, không phải vì có nước trà thơm ngon, mà là vì có cô nhân viên bán hàng xinh đẹp lanh lợi, duyên dáng tuổi mới lớn.
Vừa thấy lão Đa trở lại, A Lam cười tươi tăn như hoa, chạy lại nâng đỡ lão, đáng yêu cười nói:
- Ông nội vất vả, ngồi xuống đây uống chén trà, trà A Lam mới pha cho ông nội đây này.
Lão Đa cười cười, nói A Lam hiểu chuyện, đảo mắt nhìn quán xá một vòng thấy hôm nay hơi ít khách liền hỏi thăm.
A Lam tủm tỉm cười, đặt tay lên môi xuỵt một tiếng, đáp:
- Quán hôm nay có khách sộp, bao hết rồi!
Lão Đa nghe xong thì ngớ người.
Khách bao hết?
Quái, nếu là khách sộp như vậy sao không vào nội thành mà thuê khách sạn, chọn cái quán nước nhỏ bé của lão làm gì?
Lòng nghi hoặc, lão Đa duỗi mắt len lén nhìn sang một góc, thấy ở phía bên trong là hai người chùm đầu thần bí đang cùng một lão nhân nói chuyện.
Bà vợ lão Đa sau khi bưng lên nước trà cùng ít đồ điểm tâm cho khách liền lui ra, thấy vậy lão liền kéo vợ sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Thế nào?
Bà lão khuôn mặt Hồng hào, giơ lên ba ngón tay, nói:
- Khách hào phóng, cho chúng ta hẳn 3 quan tiền.
Lão Đa khuôn mặt liền tối, cau mày nói:
- Ta là hỏi cái này sao? Già còn tham tiền, ta là muốn hỏi có biết bọn hắn là người nào, ở đâu không?
Bà lão lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi thật thà đáp:
- Không rõ nữa, nhưng chắc chắn không phải người ở đây, đều rất lạ mặt, khẩu âm cũng là vùng khác. — QUẢNG CÁO —
Lão Đa nghe xong liền trầm tư một lúc, sau thì cắn răng nói:
- Không được, ta phải đi báo quan phủ ở đây có người mờ ám!
Bà lão nghe vậy liền sợ chết khiếp, nhanh chóng kéo lão Đa lại, bảo lão đừng tự rước họa vào thân. Lão Đa khuôn mặt đỏ ửng, không chịu, nói:
- Nơi này từ lúc Quan phủ đến liền bình an vô ưu, vì thế chúng ta mới trải qua được tốt đẹp đến vậy, hiện tại có một đám lạ mặt, ai biết bọn hắn có ý định làm bậy hay không? Không được, ta vẫn phải đi báo quan cho chắc.
Biết ngăn không được chồng mình, bà lão cũng chỉ ngậm ngùi khuyên lão cẩn thận rồi nhìn lão len lén đi mất.
Mà ở bên trong phòng trà, lão nội thị lúc này đang cùng người nói chuyện, mặc dù vợ chồng lão Đa bên ngoài giọng nói âm lượng rất thấp những vẫn không qua được tai lão.
Lão thái giám thầm lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới đường đường một Đại Tổng Quản trong Hoàng Cung cũng có ngày bị người ngờ vực là phường trộm cướp.
Nhìn sang chỗ hai tên thuộc hạ, lão thái giám giọng nhàn nhạt nói:
- Đi chuẩn bị đi, sứ giả của Bệ Hạ lần này tới đây, không được phép gặp bất cứ rủi ro nào, một chút nguy hiểm cũng không được, nếu không các ngươi cứ cẩn thận cái đầu trên cổ.
Hai tên mặc áo đen vội vã chắp tay, cúi đầu hô một tiếng “tuân lệnh” rồi rời đi, để lại mình lão lại trong phòng.
Trà nhạt, vị đạo chẳng ra đâu vào đâu, lão nội thị cũng chẳng có hứng uống tiếp, ngoái đầu ra phía sau cửa thì thấy A Lam hai tay ôm khay, bộ dạng lén lút nhìn mình thì có chút buồn cười, lão vẫy vẫy gọi cô bé tiến tới.
A Lam thấy bị phát hiện liền xấu hổ những vẫn phải tiến vào, bẽn lẽn nói:
- Khách... khách quan, ngài là dùng trà xong rồi sao?
Chỉ là nàng cứ thấy lão nhân này nhìn mình từ trên xuống dưới, thi thoảng lại tủm tỉm cười khiến A Lam gai hết cả người, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
- Tiểu cô nương, chớ sợ, ta không phải là người xấu! - Lão thái giám cố bày ra khuôn mặt hết sức hoà ái nói chuyện.
Thế nhưng dường như lại càng khiến A Lam hoảng sợ lắp bắp.
Nha đầu này mới 15-16 tuổi, nhát gán vô cùng.
Lão thái giám thật ra cũng không có ý gì cả, chỉ muốn thăm hỏi một chút tình huống nơi này mà thôi, hiện tại thấy đối phương bộ dạng như muốn bỏ chạy thật khiến lão dở khóc dở cười.
Nghĩ nghĩ, lão đành bịa ra thân phận mình là lái buôn, muốn tới Yên Hưng làm ăn thì A Lam mới bớt sợ hãi phần nào.
Hai người già trẻ một đứng một ngồi nói chuyện phiếm, lão nhân hỏi, nha đầu đáp.
Nói về Yên Hưng thì A Lam vui vẻ khoe mẽ, nói nơi này cái gì cũng tốt, lão gia gia tốt, lão bà bà tốt, lão nhân tại đầu ngõ cũng tốt...
Lão nội thị phì cười, nhìn tiểu cổ nương đơn thuần trước mặt lại càng trìu mến, nhấp một ngụm trà hoa, lại hỏi tiếp:
- Vậy trước đây có tốt không?
A Lam lập tức nhăn mặt lắc đầu, len lén nhìn xung quanh một vòng xong rồi mới dám thì thầm nói:
- Không, trước đây rất loạn, tặc phỉ ác nhân rất nhiều, từ sau khi quan phủ tới mới tốt, quan phủ tới mọi người đều có nhà, đều có cái ăn...
Lão nội thị trong lòng đột nhiên có chút thổn thức, thật không nghĩ tới Kinh Thành tiểu thái tuế kia lại thật có thể tạo phúc một phương, xem ra Bệ Hạ là thật có ánh mắt.
A Lam con mắt tròn to không biết lão nhân là đang nghĩ điều gì, vẫn duyên dáng như chim nhỏ nói: — QUẢNG CÁO —
- Tô đại thân cũng đặc biệt thân dân, thường hay đến thăm nom mọi người, ai có oan khuất đều được Tô đại nhân giải quyết, tuyệt đối công bằng...
Nghe đến đây, lão nội thị khuôn mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc, miễn cưỡng mỉm cười hỏi lại:
- Tiểu cô nương có phải hay không nhớ nhầm, là họ Đỗ sao lại là họ Tô?
A Lam lắc đầu, khẳng định bản thân không có nhầm, đáp:
- Tô Hiến Thành Tô đại nhân tuyệt đột không sai, A Tú tỷ tỷ một mực theo Tô đại nhân mà, A Tú tỷ tỷ nói Tô đại nhân thương dân như con, sao A Lam có thể nhầm được.
Lão nội thị khẽ cau mày lại.
Tô Hiến Thành sao?
Đây... là kẻ nào?
Đương lúc muốn tiếp tục gặng hỏi thì đột nhiên cửa phòng mở toang ra, từ bên ngoài, một giọng nói hùng hồn tràn ngập năng lượng vọng vào bên trong, mà kỳ lạ đó lại không phải âm thanh của nam tử.
- Kẻ nào bên trong, mau cút ra đây cho bản tướng... ách...
Một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa xuất hiện.
Nàng bàn đầu hùng hổ xông tới, bộ dạng như ác bá trong thôn, cao giọng tiến vào.
Chỉ là vừa nhìn kỹ thấy đối phương là ai thì liền thon thót giật mình, xìu xuống như quả bóng hơi, ngại ngùng cười nói:
- Đại tổng quản nha, sao ngài lại ở đây?
Lão nội thị nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bộ dạng liền cười như không cười, hướng về nàng trầm giọng nói:
- Dương tướng quân, câu đấy ta là phải hỏi tướng quân mới phải, sao ngươi lại ở nơi này?
A Lam bị kẹp ở giữa hai người, ánh mắt nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cái không khí lúng túng này khiến cho nàng ta cũng không biết phải làm sao, bộ dạng như thể sắp khóc, lòng thầm hô.
Ông nội, cứu A Lam!
*
Hai tên mặc đồ đen nhân lúc chạng vạng thì liền tại chỗ tách ra, kẻ chạy hướng hướng Bắc, người đi về Đông.
Tên chạy lên phía Bắc thì một đường hướng về Đông Hải doanh địa, dùng thân pháp như bóng ma ẩn ẩn trong bóng tối tiến về một khu lều lớn, đến lúc bước vào bên trong hắn mới cởi bỏ bộ đồ, để lộ ra khuôn mặt của một gã trung niên trắng trẻo bất cần.
Ở bên trong, Mâu Du Đô dường như không bất ngờ với vị khách không mời này, khuôn mặt hắn lạnh tanh không chút xúc cảm, lên tiếng chào hỏi:
- Huyền Dật đạo trưởng, đã lâu không gặp rồi.
Kẻ đến không phải ai khác chính là năm xưa cùng Đỗ Anh Vũ và Tô Hiền Thành đồng hành tại Vô Ưu Tự, sư thúc của Hoàng Nghĩa Hiền, một trong bốn vị chủ tọa của Trấn Vũ Quán Huyền Dật đạo sĩ.
Chỉ là ít ai ngờ tới gã đạo sĩ tham tài háo sắc này lại là người của Lão Nội Thị.
Huyền Dật gặp người quen, rất tự tiện tiến lên lấy trà trên bàn tự rót tự uống, rồi tự động tìm một chỗ ngồi xuống tựa như đang ở nhà mình.
Mâu Du Đô híp mắt nhìn, thế nhưng cũng không phản ứng gì cả. — QUẢNG CÁO —
Đợi một lúc sau, gã đạo trưởng mới từ trong ngực áo rút phong thư, ném cho họ Mâu, giọng buông thả bất cần nói:
- Nhiệm vụ của ngươi thay đổi, không cần chú tâm giám sát họ Thân nữa, làm tốt việc tại nơi này liền được.
Mâu Du Đô nghe xong trong lòng liền gợn sóng, tay tiếp nhận phong thư, nhất thời im lặng không nói câu gì.
Trước lúc đến Đông Hải, gọi là theo giúp Đỗ Công Tử thế nhưng hắn còn ẩn ẩn có một nhiệm vụ khác, đó chính là theo dõi Thân gia tại Châu Lạng từ xa.
Bệ Hạ tỏa lưới khắp Đại Việt, cho dù có là Thân gia nổi danh trung thành cũng không ngoại lệ, hắn chỉ bất ngờ ở một điểm là tại sao nhiệm vụ đột nhiên lại thay đổi.
Nhìn vào lá thứ trên tay, Mâu Du Đô thần tình ngưng trọng...
Hẳn mọi thắc mắc của hắn đều sẽ được ghi chép tại chỗ này.
Cùng lúc đó, tên áo đen còn lại cũng đã trở lại bên trong nội thành Yên Hưng, hắn dừng trước một toà nhà lầu tại trung tâm huyện thành.
Lầu danh Nghênh Phượng Các, là do một tiểu tử háo sắc nào đó xây dưng cho một tiểu mĩ nhân của mình.
Nhanh chân bước thẳng lên trên thượng tầng, tên áo đen cũng bày ra bộ dạng thường thấy, tiến vào trong phòng, y một bên quỳ gối, tự tay rút ra một phong thư, hướng về tiểu cô nương đang soi gương tẩy trang trước mặt, giọng lạnh băng nói:
- Nương nương, bên kia kinh thành có điều động, thuộc hạ phải thay đổi nhiệm vụ, không thể tiếp tục theo nương nương được nữa.
Lê Nghi Phượng đảo mắt phượng nhìn sang, con ngươi nàng lưu chuyển như thu thủy, từ từ nâng lên tay ngọc, ra hiệu cho Hạc Lão tiến tới, rồi từ trên tay lão chộp lấy phong thư.
Mĩ nhân kiều diễm cười mỉm nhìn phong thư, sau thì nhàn nhàn hướng về Hạc Lão hỏi:
- Ồ, phía bên Kinh thành không còn muốn cắm ngươi làm tai mắt bên cạnh cha ta nữa sao? Lại có đại nhân vật nào đáng để cho ngươi lưu tâm hơn vậy?
Hạc lão vẫn quỳ gói cúi đầu, không chút biểu tình, lạnh lùng đáp:
- Phía Nam, Nguyễn gia!
Nghi Phượng vuốt vuốt bờ môi, ngẫm nghĩ một chút rồi gật gù nói:
- Càn Đức hắn hiện tại muốn động Nguyễn Gia trước sao? Không, hẳn là muốn động Thành Chiêu Hầu rồi?
Đương lúc nàng cùng tên thuộc hạ nói chuyện thì từ bên ngoài có hạ nhân chạy tới báo, nói rằng Đỗ Anh Vũ đừng muốn tiến đến
Lê Nghi Phượng gật đầu, phất tay cho lui, liếc sang chỗ Hạc lão, nàng trầm giọng nói:
- Cứ tiếp tục theo đó làm làm việc, chuyện của Hạc Vệ ta sẽ có sắp xếp, ngươi không cần quan tâm.
- Rõ! - Dứt câu, Hạc Lão liền rời đi, nhanh gọn như cách hắn tới.
Lê Nghi Phượng cũng dẹp bỏ đi phong thái kiều diễm thành thục không hợp tuổi của mình, lắc mình trở lại làm một tiểu thư đài các trang nhã như ngọc, thận trọng chờ tiểu tình lang tới thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.