Chương 383: Phụng Chỉ, Càn Khôn.
Ninh Lang
01/10/2022
Trở lại Hồng Phường.
Cuộc biến loạn từ lúc xảy ra cho đến lúc kết thúc chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ, vừa vặn chính xác khoảng thời gian giữa hai đợt pháo hoa.
Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa đã dừng lại ven đường một khoảng thời gian không ngắn, bên trong xe, một bàn tay vươn ra ngoài khẽ vén rèm cửa, lộ ra một khoảng trống nho nhỏ để người bên trong xe nhìn ra cảnh vật hỗn loạn ở bên ngoài.
Người bên trong xe không ai khác ngoài vợ chồng Sùng Hiền Hầu, hắn lúc này vừa mới đón vợ con từ Đỗ phủ trở về, lúc đi ngang qua Hồng Phường thì phát hiện ra dị biến.
Đảo mắt nhìn đám đông nhốn nháo chạy loạn, con hắn ngươi khẽ cau lại đăm chiêu không biết trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì.
- Phu quân, có chuyện gì vậy, không phải chúng ta đi ngắm pháo hoa sao?
Chợt giọng nói nhu mì uyển chuyển phía sau lưng Sùng Hiền Hầu phát ra kéo hắn trở về với hiện toàn, bên trong xe, phụ nhân ôm theo đứa nhỏ trong lòng, nhận thấy chống mình hôm nay lòng dạ có điểm bất thường, Đỗ Quỳnh Anh lấy làm lạ hỏi:
Vừa nghe thấy giọng nương tử mình nghi hoặc gặng hỏi, khuôn mặt Sùng Hiền Hầu tích tắc biến hoá trở về như bình thường, một bộ hiền lành nho nhã lão soái ca, hắn quay đầu trở lại, mỉm cười nhìn phu nhân rồi giọng có chút xuề xoà qua loa nói:
- Không có chuyện gì đâu phu nhân, con đường này có chút đông, chúng ta đi vòng...
Dứt lời, Lý Càn Quyết lập tức lệnh cho phu xe nhanh chóng mang hai vợ chồng rời đi khỏi nơi này.
Trở lại chỗ của Dương Đoan Hoa, lần này nàng mang theo cấm vệ cùng bổ khoái kinh thành khoan thai đến muộn, nhìn thấy thảm án trước mắt, mỹ nhân mím chặt bèo môi, mặt mày đỏ ửng, hẳn là tức giận không hề nhẹ.
Mẹ nó!
Đã bao lâu rồi kinh thành không xảy ra sự việc ác liệt như thế này?
Ít nhất từ khi Dương Đoan Hoa nàng ta trở thành Hữu Kim Ngô Vệ Tướng của Thông Điện Vệ đến này, Thăng Long chưa từng có tiền lệ như vậy.
Rất nhanh, nàng lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ bủa ra tìm kiếm, phong tỏa mọi nẻo đường, mong sớm có thể tìm ra manh mối của đám thủ ác.
Sau một lúc kiểm tra hiện trường, từ đằng xa một tay tiểu bình từ phía xa hớt hơ hớt hải chạy tới chỗ nàng báo cáo:
- Đại... đại nhân! Tại Đông... Đông...
- Đông cái gì?! Nói rõ ràng ra... - Dương Đoan Hoa có chút thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng quát nạt khiến trên kia cả người run như cầy sấy.
Trước ánh mắt uy hiếp của họ Dương, gã tiểu binh hít sâu một hơi, một lượt nói:
- Bẩm đại nhân, tại Đông Cảng cũng đã xảy ra chuyện!
Ánh mắt Dương Đoan Hoa lóe lên những tia sắc lẹm, hàn quang quét ngang khiến người ta không rét mà run.
Nàng như rít qua từng kẽ răng, trầm giọng quát:
- Còn đứng đó làm gì, mau dẫn ra đi xem...
- Dạ... dạ vâng!!
Gã tiểu binh chắp tay cúi đầu dúi dụi, không dám chần chừ thêm giây phút nào, tự giác mở đường cho Dương Đoan Hoa.
— QUẢNG CÁO —
Ngay sau khi Dương Đoan Hoa dẫn người rời đi, phía sau lại có người tới, thân là Đô Hộ Phủ Quan, bỗng nhiên trị an phát sinh biến cố khiến Đỗ Tướng không thể không thay đổi lộ trình, không có đi vào cung dự tiệc nữa mà trước tiên chạy đến hiện trường xem xét vụ án.
- Đại nhân!
Đám bổ khoái đứng canh cũng nhận ra Đỗ Phủ Quân đi tới, lập tức cung kính dẫn đường.
- Không cần đa lễ, mau dẫn ta đi xem!
- Vâng, thưa đại nhân!
Bổ khoái dẫn Đỗ Tướng đi ngắm nghía quanh hiện trường một vòng, nhìn một đám đầu kìa tay chút, mùi máu tanh xông tới khiến y không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau một hồi quan sát, Đỗ Tường trầm ngâm một chút rồi quay sang chỗ mấy tên thuộc hạ hỏi thăm:
- Lúc nào phát sinh biến cố!
- Bẩm đại bận, khoảng nửa giờ trước! - Một tay bổ khoái trông có vẻ già dặn vội dành trước tiến lên báo cáo.
Đỗ Tướng khẽ gật đầu, sau lại hỏi:
- Ai tới hiện trường đầu tiên?
- Bẩm, là Dương Vệ Tướng!
- Nàng ta đang ở đâu?
Tên bổ khoái thoáng ngập ngừng một chút sau cùng vẫn là thành khẩn nói:
- Dương Vệ Tướng tới Đông Cảng xem xét, nghe bảo nơi đó cũng có án mạng tương tự!
Án mạng tương tự?
Vậy mà phát sinh diện rộng sao?
Bản thân Đỗ Tướng lúc này cũng làm ra suy đoán, cụ thể chưa biết nhưng có thể đoán đây không phải là mâu thuẫn bộc phát giữa đám lục lâm giang hồ.
Đây rõ ràng là một trận thanh trừng có kế hoạch từ trước.
Có thể tại giữa nơi đông người hành sự quyết tuyệt như vậy thì đám hung thủ này chắc chắn có xuất thân không tầm thường.
Thế nhưng nguyên do là gì?
Rốt cuộc đây là tư thù cá nhân hay là có mục đích sâu xa hơn?
Đương lúc Đỗ Tướng hắn còn đang nghi hoặc thì lúc này tại phía bên trong đám đông đứng ngoài, có một cặp phu phụ khi thấy Đỗ Tướng xuất hiện đã lập tức chủ động chạy tới, tất nhiên bọn hắn bị cảnh vệ ngăn lại ở bên ngoài, gã nam nhân không bỏ cuộc, giọng có chút hoảng sợ pha lẫn vồn vã, cao giọng hô hoán vào bên trong:
- Ta... ta có manh mối, ta muốn gặp Đỗ đại nhân!
Đỗ Tướng còn đang đăm chiêu suy ngẫm, chợt nghe thấy có tiếng người kêu gọi, chỉ đích danh mình thì liền sững sờ quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn là một cặp phu phụ biểu lộ hoảng hốt đang cố gào thét, vừa nghe thấy đối phương nói mình có manh mối, y lập tức phất tay ra hiệu cho thuộc hạ dẫn hai người này tiến vào. — QUẢNG CÁO —
Người chồng đi vào đầu tiên, ngay khi hắn vừa mới tiến đến trước mặt Đỗ Tướng, còn chưa kịp báo danh thì Đỗ Tướng đã phủ đầu hỏi trước:
- Nhà ngươi... biết ta?
Đỗ Tướng nghi ngờ cũng không phải không có nguyên do, hắn thân là Đô Hộ Phủ Phủ Quân kiêm Sĩ Sư, lãnh việc hình án tại kinh thành, là người mới lại rất ít xuất hiện, thế nên dân chúng bình thường có thể ngay lập tức nhận ra hắn thật sự rất khó, vậy mà tên này có thể nhận ra, bảo Đỗ Tướng không nghi ngờ sao được.
Gã nam nhân kia gặp quan lớn liền có chút run rẩy, sau cùng y nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên cung kính báo:
- Tiểu dân Ngô Toái gặp qua Đỗ đại nhân, tiểu dân có cơ may làm việc dưới tay công tử thế nên... thế nên mới biết ngài.
Ách!
Vậy mà lại là người của thằng nhãi con kia?!
Đỗ Tướng khuôn dung hiện lên một vệt bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu rồi có chút mất hứng nói:
- Có gì mau báo!
Ngô Toái hít sâu vào một hơi, tu chỉnh lại từ ngữ một chút rồi thận trọng nói:
- Bẩm đại nhân, lúc huyết án diễn ra tiểu nhân cùng vợ cũng có mặt tại hiện trường, ở đó sau khi đám ác tặc rời đi, bọn hắn có đánh rơi một thứ đã bị vợ của tiểu nhân bắt được...
Dứt câu, Ngô Toái liền quay đầu đánh mắt ra hiệu cho phụ nhân đang sợ hãi ở phía sau cũng tiến lên, Lưu thị nhát gan, phải đợi một lúc nàng ta mới dám rón rén đi lên, tự bên eo lấy ra một tấm phù hiệu nhỏ đưa cho Đỗ Tướng nhìn xem.
Bản thân tiếp lấy tấm phù hiệu, Đỗ Tướng thuận tay nâng lên, chau mày ngó nghiêng một hồi.
Đây là một tấm Ngân Bài nhỏ bằng hai ngón tay, trạm trổ hoa văn tương đối đơn giản, phía trên chỉ khắc bốn chữ: Phụng Chỉ Càn Khôn!
...
Ngay lúc này thành Thăng Long đang loạn hết cả lên, thảm án giết người không phải chỉ diễn ra ở Hồng Phường mà khắp kinh thành đâu đâu cũng có, mức độ lớn nhỏ khác nhau, nặng nề nhất hẳn chính là tại Đông Cảng, nơi các bang phái tụ tập nhiều nhất.
Khi Dương Đoan Hoa mang theo Thông Điện Vệ chạy tới Đông Cảng thì đã thấy Thanh Long Bang toàn bang bị diệt, hàng chục cỗ xác chết nằm la liệt chất thành đống .
Các bang phái gần kề khác cũng không thoát không thảm cảnh tương tự, dù không đến mức diệt môn thế nhưng 10 thành chỉ còn 3.
Dương Đoan Hoa tức tốc cho người tiếp tục phong tỏa, chặn hết toàn bộ lối ra khỏi kinh thành đồng thời cho người lấy lời khai của những người còn sống.
Kiểm tra hiện trường, nàng phát hiện nơi này tương tự như ở Hồng Phường, hung thủ là nhiều người, sử dụng chủ yếu là đao kiếm, ra tay quyết tuyệt, tất cả vết thương đều nhắm vào vị trí hiểm yếu chí mạng, Dương Đoan Hoa có thể dám khẳng định đây là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp, tuyệt không phải tay mơ.
Ngoài Thanh Long Bang, bang phái lớn nhỏ khác cũng bị hại, vậy không phải là thanh toán giang hồ tại nội bội kinh thành như bình thường.
Dựa vào các dữ kiện trên, Dương Đoan Hoa tạm thời có thể đi đến một số kết luận.
Đây là thế lực ngoại lai làm.
Hành sự chuyên nghiệp không phải dân Giang hồ tầm thường.
— QUẢNG CÁO —
Đặc biệt thân thủ rất nhanh nhẹn, xong việc liền biến mất.
Nữ nhân khoanh tay lặng người giữa một đống xác chết, xâu chuỗi cái dữ kiện vừa qua, nàng đã dần thu hẹp được các diện tình để điều tra.
Khuôn dung xinh đẹp của Dương Đoan Hoa lúc này không dễ nhìn chút nào, từ lúc nàng lúc tiếp nhận chức Hữu Kim Ngô Vệ Tướng đến nay, an ninh của kinh thành muốn rất được đảm bảo, chưa lúc nào xảy ra chuyện tương tự như thế này.
Phất tay cho đám binh sĩ thu dọn hiện trường, đương lúc muốn phi thân lên ngựa trở về báo cáo thì bỗng từ xa một tên thuộc hạ vỗi vã chạy tới, hớt hơ hớt hải thông báo bản thân tìm được manh mối.
Dương Đoan Hoa ánh mắt sáng bừng lên, lấp thức quát:
- Mau mang tới cho ta xem...
Giật nảy mình một cái, gã tiểu binh lập rực hành động, nhanh nhanh chóng chóng từ bên eo rút ra một vât, hai tay dâng đi lên.
Đó cũng là một cái ngân bài tương tự như cái mà Ngô Toái đưa cho Đỗ Tướng.
Dương Đoan Hoa nhìn chăm chú vào tấm ngân bài, lòng nàng căm tức vô cùng vì đến lúc cần mới hận mình ngày thường ít học.
Rốt cuộc Phụng Chỉ Càn Khôn là cái quỷ gì?!
Cứ thế, không như là có thâm cừu đại, Dương Đoan Hoa nhìn chằm chằm vào cái bằng chứng này một hồi thật lâu.
- Đại... đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì? - Mấy tên thuộc hạ thấy Dương Đoan Hoa đứng như trời trồng một hồi lâu, nhịn không nổi liền tiến lên xin chỉ lệnh.
Họ Dương khẽ nhíu mày, thầm nghĩ
“Lai lịch của tấm ngân bài này ta không biết, thế nhưng sẽ có một người biết rõ!!”
Nghĩ đến đây, nàng lập tức ra lệnh cho mọi người bảo vệ hiện trường, bản thân thì nhanh chóng phi thân lên ngựa, một mạch đi thẳng.
Không biết qua bao lâu, băng qua bao nhiêu con phố, cuối cùng Dương Đoan Hoa dừng chân trước một toà Trạch viện, phía ngoài cổng viện ghi Tô Gia Trạch.
Cộc cộc!
Tiến lên gõ cửa Trạch viện, chẳng phải chờ đợi quá lâu, một lão nhân bộ dạng như gia nô mở hé cửa, ngó đầu ra nhìn.
Ngay khỏi lão vừa thấy Dương Đoan Hoa bộ dạng oai phong, giáp trụ phi phàm đứng ở đó thì lập tức cả kinh, lắp bắp nói:
- Cô... cô nương... muốn tìm ai?!
Dương Đoan Hoa thì có chút vội vàng, không nhiều lời, trực tiếp nói:
- Xin vào thông báo cho Mạc Hiển Tích Mạc đại nhân rằng có Dương Đoan Hoa xin gặp!
Cuộc biến loạn từ lúc xảy ra cho đến lúc kết thúc chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ, vừa vặn chính xác khoảng thời gian giữa hai đợt pháo hoa.
Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa đã dừng lại ven đường một khoảng thời gian không ngắn, bên trong xe, một bàn tay vươn ra ngoài khẽ vén rèm cửa, lộ ra một khoảng trống nho nhỏ để người bên trong xe nhìn ra cảnh vật hỗn loạn ở bên ngoài.
Người bên trong xe không ai khác ngoài vợ chồng Sùng Hiền Hầu, hắn lúc này vừa mới đón vợ con từ Đỗ phủ trở về, lúc đi ngang qua Hồng Phường thì phát hiện ra dị biến.
Đảo mắt nhìn đám đông nhốn nháo chạy loạn, con hắn ngươi khẽ cau lại đăm chiêu không biết trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì.
- Phu quân, có chuyện gì vậy, không phải chúng ta đi ngắm pháo hoa sao?
Chợt giọng nói nhu mì uyển chuyển phía sau lưng Sùng Hiền Hầu phát ra kéo hắn trở về với hiện toàn, bên trong xe, phụ nhân ôm theo đứa nhỏ trong lòng, nhận thấy chống mình hôm nay lòng dạ có điểm bất thường, Đỗ Quỳnh Anh lấy làm lạ hỏi:
Vừa nghe thấy giọng nương tử mình nghi hoặc gặng hỏi, khuôn mặt Sùng Hiền Hầu tích tắc biến hoá trở về như bình thường, một bộ hiền lành nho nhã lão soái ca, hắn quay đầu trở lại, mỉm cười nhìn phu nhân rồi giọng có chút xuề xoà qua loa nói:
- Không có chuyện gì đâu phu nhân, con đường này có chút đông, chúng ta đi vòng...
Dứt lời, Lý Càn Quyết lập tức lệnh cho phu xe nhanh chóng mang hai vợ chồng rời đi khỏi nơi này.
Trở lại chỗ của Dương Đoan Hoa, lần này nàng mang theo cấm vệ cùng bổ khoái kinh thành khoan thai đến muộn, nhìn thấy thảm án trước mắt, mỹ nhân mím chặt bèo môi, mặt mày đỏ ửng, hẳn là tức giận không hề nhẹ.
Mẹ nó!
Đã bao lâu rồi kinh thành không xảy ra sự việc ác liệt như thế này?
Ít nhất từ khi Dương Đoan Hoa nàng ta trở thành Hữu Kim Ngô Vệ Tướng của Thông Điện Vệ đến này, Thăng Long chưa từng có tiền lệ như vậy.
Rất nhanh, nàng lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ bủa ra tìm kiếm, phong tỏa mọi nẻo đường, mong sớm có thể tìm ra manh mối của đám thủ ác.
Sau một lúc kiểm tra hiện trường, từ đằng xa một tay tiểu bình từ phía xa hớt hơ hớt hải chạy tới chỗ nàng báo cáo:
- Đại... đại nhân! Tại Đông... Đông...
- Đông cái gì?! Nói rõ ràng ra... - Dương Đoan Hoa có chút thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng quát nạt khiến trên kia cả người run như cầy sấy.
Trước ánh mắt uy hiếp của họ Dương, gã tiểu binh hít sâu một hơi, một lượt nói:
- Bẩm đại nhân, tại Đông Cảng cũng đã xảy ra chuyện!
Ánh mắt Dương Đoan Hoa lóe lên những tia sắc lẹm, hàn quang quét ngang khiến người ta không rét mà run.
Nàng như rít qua từng kẽ răng, trầm giọng quát:
- Còn đứng đó làm gì, mau dẫn ra đi xem...
- Dạ... dạ vâng!!
Gã tiểu binh chắp tay cúi đầu dúi dụi, không dám chần chừ thêm giây phút nào, tự giác mở đường cho Dương Đoan Hoa.
— QUẢNG CÁO —
Ngay sau khi Dương Đoan Hoa dẫn người rời đi, phía sau lại có người tới, thân là Đô Hộ Phủ Quan, bỗng nhiên trị an phát sinh biến cố khiến Đỗ Tướng không thể không thay đổi lộ trình, không có đi vào cung dự tiệc nữa mà trước tiên chạy đến hiện trường xem xét vụ án.
- Đại nhân!
Đám bổ khoái đứng canh cũng nhận ra Đỗ Phủ Quân đi tới, lập tức cung kính dẫn đường.
- Không cần đa lễ, mau dẫn ta đi xem!
- Vâng, thưa đại nhân!
Bổ khoái dẫn Đỗ Tướng đi ngắm nghía quanh hiện trường một vòng, nhìn một đám đầu kìa tay chút, mùi máu tanh xông tới khiến y không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau một hồi quan sát, Đỗ Tường trầm ngâm một chút rồi quay sang chỗ mấy tên thuộc hạ hỏi thăm:
- Lúc nào phát sinh biến cố!
- Bẩm đại bận, khoảng nửa giờ trước! - Một tay bổ khoái trông có vẻ già dặn vội dành trước tiến lên báo cáo.
Đỗ Tướng khẽ gật đầu, sau lại hỏi:
- Ai tới hiện trường đầu tiên?
- Bẩm, là Dương Vệ Tướng!
- Nàng ta đang ở đâu?
Tên bổ khoái thoáng ngập ngừng một chút sau cùng vẫn là thành khẩn nói:
- Dương Vệ Tướng tới Đông Cảng xem xét, nghe bảo nơi đó cũng có án mạng tương tự!
Án mạng tương tự?
Vậy mà phát sinh diện rộng sao?
Bản thân Đỗ Tướng lúc này cũng làm ra suy đoán, cụ thể chưa biết nhưng có thể đoán đây không phải là mâu thuẫn bộc phát giữa đám lục lâm giang hồ.
Đây rõ ràng là một trận thanh trừng có kế hoạch từ trước.
Có thể tại giữa nơi đông người hành sự quyết tuyệt như vậy thì đám hung thủ này chắc chắn có xuất thân không tầm thường.
Thế nhưng nguyên do là gì?
Rốt cuộc đây là tư thù cá nhân hay là có mục đích sâu xa hơn?
Đương lúc Đỗ Tướng hắn còn đang nghi hoặc thì lúc này tại phía bên trong đám đông đứng ngoài, có một cặp phu phụ khi thấy Đỗ Tướng xuất hiện đã lập tức chủ động chạy tới, tất nhiên bọn hắn bị cảnh vệ ngăn lại ở bên ngoài, gã nam nhân không bỏ cuộc, giọng có chút hoảng sợ pha lẫn vồn vã, cao giọng hô hoán vào bên trong:
- Ta... ta có manh mối, ta muốn gặp Đỗ đại nhân!
Đỗ Tướng còn đang đăm chiêu suy ngẫm, chợt nghe thấy có tiếng người kêu gọi, chỉ đích danh mình thì liền sững sờ quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn là một cặp phu phụ biểu lộ hoảng hốt đang cố gào thét, vừa nghe thấy đối phương nói mình có manh mối, y lập tức phất tay ra hiệu cho thuộc hạ dẫn hai người này tiến vào. — QUẢNG CÁO —
Người chồng đi vào đầu tiên, ngay khi hắn vừa mới tiến đến trước mặt Đỗ Tướng, còn chưa kịp báo danh thì Đỗ Tướng đã phủ đầu hỏi trước:
- Nhà ngươi... biết ta?
Đỗ Tướng nghi ngờ cũng không phải không có nguyên do, hắn thân là Đô Hộ Phủ Phủ Quân kiêm Sĩ Sư, lãnh việc hình án tại kinh thành, là người mới lại rất ít xuất hiện, thế nên dân chúng bình thường có thể ngay lập tức nhận ra hắn thật sự rất khó, vậy mà tên này có thể nhận ra, bảo Đỗ Tướng không nghi ngờ sao được.
Gã nam nhân kia gặp quan lớn liền có chút run rẩy, sau cùng y nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên cung kính báo:
- Tiểu dân Ngô Toái gặp qua Đỗ đại nhân, tiểu dân có cơ may làm việc dưới tay công tử thế nên... thế nên mới biết ngài.
Ách!
Vậy mà lại là người của thằng nhãi con kia?!
Đỗ Tướng khuôn dung hiện lên một vệt bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu rồi có chút mất hứng nói:
- Có gì mau báo!
Ngô Toái hít sâu vào một hơi, tu chỉnh lại từ ngữ một chút rồi thận trọng nói:
- Bẩm đại nhân, lúc huyết án diễn ra tiểu nhân cùng vợ cũng có mặt tại hiện trường, ở đó sau khi đám ác tặc rời đi, bọn hắn có đánh rơi một thứ đã bị vợ của tiểu nhân bắt được...
Dứt câu, Ngô Toái liền quay đầu đánh mắt ra hiệu cho phụ nhân đang sợ hãi ở phía sau cũng tiến lên, Lưu thị nhát gan, phải đợi một lúc nàng ta mới dám rón rén đi lên, tự bên eo lấy ra một tấm phù hiệu nhỏ đưa cho Đỗ Tướng nhìn xem.
Bản thân tiếp lấy tấm phù hiệu, Đỗ Tướng thuận tay nâng lên, chau mày ngó nghiêng một hồi.
Đây là một tấm Ngân Bài nhỏ bằng hai ngón tay, trạm trổ hoa văn tương đối đơn giản, phía trên chỉ khắc bốn chữ: Phụng Chỉ Càn Khôn!
...
Ngay lúc này thành Thăng Long đang loạn hết cả lên, thảm án giết người không phải chỉ diễn ra ở Hồng Phường mà khắp kinh thành đâu đâu cũng có, mức độ lớn nhỏ khác nhau, nặng nề nhất hẳn chính là tại Đông Cảng, nơi các bang phái tụ tập nhiều nhất.
Khi Dương Đoan Hoa mang theo Thông Điện Vệ chạy tới Đông Cảng thì đã thấy Thanh Long Bang toàn bang bị diệt, hàng chục cỗ xác chết nằm la liệt chất thành đống .
Các bang phái gần kề khác cũng không thoát không thảm cảnh tương tự, dù không đến mức diệt môn thế nhưng 10 thành chỉ còn 3.
Dương Đoan Hoa tức tốc cho người tiếp tục phong tỏa, chặn hết toàn bộ lối ra khỏi kinh thành đồng thời cho người lấy lời khai của những người còn sống.
Kiểm tra hiện trường, nàng phát hiện nơi này tương tự như ở Hồng Phường, hung thủ là nhiều người, sử dụng chủ yếu là đao kiếm, ra tay quyết tuyệt, tất cả vết thương đều nhắm vào vị trí hiểm yếu chí mạng, Dương Đoan Hoa có thể dám khẳng định đây là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp, tuyệt không phải tay mơ.
Ngoài Thanh Long Bang, bang phái lớn nhỏ khác cũng bị hại, vậy không phải là thanh toán giang hồ tại nội bội kinh thành như bình thường.
Dựa vào các dữ kiện trên, Dương Đoan Hoa tạm thời có thể đi đến một số kết luận.
Đây là thế lực ngoại lai làm.
Hành sự chuyên nghiệp không phải dân Giang hồ tầm thường.
— QUẢNG CÁO —
Đặc biệt thân thủ rất nhanh nhẹn, xong việc liền biến mất.
Nữ nhân khoanh tay lặng người giữa một đống xác chết, xâu chuỗi cái dữ kiện vừa qua, nàng đã dần thu hẹp được các diện tình để điều tra.
Khuôn dung xinh đẹp của Dương Đoan Hoa lúc này không dễ nhìn chút nào, từ lúc nàng lúc tiếp nhận chức Hữu Kim Ngô Vệ Tướng đến nay, an ninh của kinh thành muốn rất được đảm bảo, chưa lúc nào xảy ra chuyện tương tự như thế này.
Phất tay cho đám binh sĩ thu dọn hiện trường, đương lúc muốn phi thân lên ngựa trở về báo cáo thì bỗng từ xa một tên thuộc hạ vỗi vã chạy tới, hớt hơ hớt hải thông báo bản thân tìm được manh mối.
Dương Đoan Hoa ánh mắt sáng bừng lên, lấp thức quát:
- Mau mang tới cho ta xem...
Giật nảy mình một cái, gã tiểu binh lập rực hành động, nhanh nhanh chóng chóng từ bên eo rút ra một vât, hai tay dâng đi lên.
Đó cũng là một cái ngân bài tương tự như cái mà Ngô Toái đưa cho Đỗ Tướng.
Dương Đoan Hoa nhìn chăm chú vào tấm ngân bài, lòng nàng căm tức vô cùng vì đến lúc cần mới hận mình ngày thường ít học.
Rốt cuộc Phụng Chỉ Càn Khôn là cái quỷ gì?!
Cứ thế, không như là có thâm cừu đại, Dương Đoan Hoa nhìn chằm chằm vào cái bằng chứng này một hồi thật lâu.
- Đại... đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì? - Mấy tên thuộc hạ thấy Dương Đoan Hoa đứng như trời trồng một hồi lâu, nhịn không nổi liền tiến lên xin chỉ lệnh.
Họ Dương khẽ nhíu mày, thầm nghĩ
“Lai lịch của tấm ngân bài này ta không biết, thế nhưng sẽ có một người biết rõ!!”
Nghĩ đến đây, nàng lập tức ra lệnh cho mọi người bảo vệ hiện trường, bản thân thì nhanh chóng phi thân lên ngựa, một mạch đi thẳng.
Không biết qua bao lâu, băng qua bao nhiêu con phố, cuối cùng Dương Đoan Hoa dừng chân trước một toà Trạch viện, phía ngoài cổng viện ghi Tô Gia Trạch.
Cộc cộc!
Tiến lên gõ cửa Trạch viện, chẳng phải chờ đợi quá lâu, một lão nhân bộ dạng như gia nô mở hé cửa, ngó đầu ra nhìn.
Ngay khỏi lão vừa thấy Dương Đoan Hoa bộ dạng oai phong, giáp trụ phi phàm đứng ở đó thì lập tức cả kinh, lắp bắp nói:
- Cô... cô nương... muốn tìm ai?!
Dương Đoan Hoa thì có chút vội vàng, không nhiều lời, trực tiếp nói:
- Xin vào thông báo cho Mạc Hiển Tích Mạc đại nhân rằng có Dương Đoan Hoa xin gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.