Chương 378: Thả rồng về biển lớn.
Ninh Lang
12/09/2022
Mùa đông trời tối rất nhanh, kinh thư pháo nổ đì đùng, đèn đuốc đã lên như rồng bay Phượng múa.
Thật chẳng biết tập cúng công Công ông Táo là đã có từ thời Lý Triều hay chưa thế nhưng tình cờ cứ đến tuần cuối tháng Chạp là theo tục lệ mọi người lại treo đèn đốt nhiên đăng, nhà nào cũng cố gắng bày biện một ít mâm cao cỗ đầy, thành tâm cúng bái để cảm tạ thần linh cũng như là một lời bái biệt năm cũ.
Tất niên sự náo nhiệt này không thể bỏ qua một phần lý do là vì mấy ngày nay trùng khớp với Thọ Điển của Bệ Hạ, ngoài đường hiện tại ánh đèn lồng đỏ treo cao lung linh huyền ảo sáng rực cả con phố, phía dưới đường đoàn người múa lân múa rồng diễn ra ở khắp thành, người người cuồng hoan như thể muốn chơi tới bến suốt đêm không ngủ vậy.
Thời gian điểm đến giờ Dậu, không hiểu tiếng chuông ở đâu chợt ngân lên 9 nhịp, vang vọng khắp nơi kinh thành phồn hoa, tại một góc phố nọ, Hoa Nương mang theo Vi Oánh Phi cùng đám hạ nhân đang đi dạo một vòng, từng nhịp chuông gõ vang khiến lòng nàng không hiểu sao quặt thắt lại, không kìm được lòng mà quây đầu ngó đăng sau, vẻ mặt hiện lên có chút căng thẳng.
- Làm sao vậy? - Vi Oánh Phi thấy Hoa Nương đột nhiên thấp thỏm thì lấy làm lạ, Hoa Nương cũng ngoảnh đầu lại, miễn cưỡng cười tỏ vẻ không sao, đáp:
- Không sao cả, Hoa tỷ, chúng ta ra chỗ này đi, tiểu muội có chút đồ muốn mua sắm.
Vừa nói, nàng vừa kéo Vi Oánh Phi nhanh chóng rời đi.
Ngay tại chỗ hai nữ nhân vừa đứng, chỉ chốc lát sau đó lập tức thấy một đoàn người hơn chục người khênh theo một bộ liễn đi ngang qua, đặc điểm nổi bật chính là đám người này ngoại trừ đám người khênh liễn ra thì tất cả đều là tăng sư Phật tử, thân khoác cà sà bố y phục, thể hình uy mãnh chẳng khác gì võ tăng.
Bộ liễn làm bằng gỗ Sơn son, hoa văn trang trí chủ đạo là những khóm liên hoa màu xanh ngọc, nhìn đơn giản lại rất nội hàm, tại Lý Triều tăng sư rất được dân chúng trọng vọng, thế nên đoàn người này đi tới đâu cũng được người dân nhường ra một lối, kính cẩn chắp tay chữ thập hành lễ.
Phía bên trong bộ liễn, Tăng Sư Vương Ái nhìn biểu lộ thành kính của dân cư kinh thành, khoé miệng nâng cao, gật gù ra vẻ hài lòng.
Trái với biểu lộ rõ ràng của Vương Ái, Quốc Sư Nguyễn Minh Không từ đầu đến cuối giữ nguyên bộ dạng bình thản như nước, nắm mắt nhập tọa như thể mọi sự đời đều chẳng liên quan đến y.
Bất chợt, y khẽ nhíu mày, rồi từ từ mở mắt, miệng nhạn nhạt nói:
- Dừng lại một chút!
Vương Ái nghe thấy vậy thì thoáng sững sờ, nhưng cũng ngay lập tức thông báo ra cho người dưới làm theo, đoàn người lập tức đứng lại giữ đường, ai nấy cũng nhìn ngang ngó dọc một chút, khuôn đều biểu lộ sự khó hiểu.
Bản thân Vương Ái cùng lấy làm lạ, hồi lâu không thấy Nguyễn Minh Không nói năng gì liền buột miệng hỏi:
- Quốc Sư, có chuyện gì sao?
Quốc Sư vẫn im lặng không đáp, hắn lúc này đang hết sức tập trung, thân xác vẫn tại trong liễn thế nhưng tiềm thức giống như ra đa đang cố vươn ra bên ngoài, lần theo dấu vết là một chút yêu khí ít ỏi ngoài kia.
Đáng tiếc khí tức này quá mức mờ nhạt, rất nhanh bị hơi người đông đúc tại đây pha loãng rồi tan biến như bọt khí vào hư không, dấu vết này mỏng manh chớp nhoáng đến mức bản thân mang thực lực Đại Tông Sư như Nguyễn Minh Không còn cho rằng mình đã nhập lẫn.
Yêu Linh đã quá lâu không xuất hiện, mà nếu có chắc hẳn không dám ngang nhiên nhởn nhơ như vậy.
Lắc đầu nhẹ một cái, Nguyễn Minh Không nở một nụ cười hướng về Vương Ái, lúc này hắn mới hồi đáp:
- Không có chuyện gì, có lẽ ta nhầm lẫn...
Xong xuôi Nguyễn Minh Không lại tiếp tục nhắm mắt hờ, bộ dạng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, Vương Ái thì gật gù, cũng chẳng gặng hỏi thêm nữa, bản thân ra lệnh cho đoàn tăng lữ này tiếp tục đi chuyển, một mạch đi thẳng về hướng hoàng cung.
Ở một góc khác, ngay khi chắc chắn đoàn người của Nguyễn Minh Không đã rời đi, Hoa Nương hiện tại mới dám ngoái đầu nhìn lại, vuốt lấy bộ ngực thở ra một hơi.
Nói tại kinh thành người kiến tiểu Hồ Ly này e ngại nhất thì không ai khác chính là vị Bạch Y Quốc Sư kia.
Tựa như gặp khắc tinh, nàng chỉ cần thoáng nhìn bóng của y liền xù lông sợ hãi.
“Sau hôm nay phải nhanh chóng kéo tiểu công tử rời đi mới được!” Nội tâm Hoa Nương thầm nghĩ.
Trở lại điệu bộ bình thường, Hoa Nương tiếp tục mang theo một mặt nghi hoặc Vi Oánh Phi lượn lờ đi dạo, ăn một chút quà bánh chè trôi, tiện tay mua sắm không ít đỗ nữ trang lụa là.
Nữ nhân chính là vậy, cái gì cũng cảm thấy thiếu thốn, nếu có cơ hội thì gặp là mua, Vi Oánh Phi cùng Hoa Nương giống như hợp cạ, đồng lòng tiêu tiền như rác, số hàng các nàng mua từ chiều tới giờ sắp sửa chất đầy cả một xe.
Tiêu pha mạnh bạo thế nhưng sự thật thì các nàng thì làm quái gì có tiền, tất cả đều lấy từ chỗ của họ Đỗ, Trần Kình thì theo sau hộ vệ, bản thân tiếp lấy một cuốn lụa hạng nhất nặng trình trịch, mặc cho đêm đông gió thổi cũng không ngăn được việc đầu hắn lúc này đang vã hết cả mồ hôi hột, sau một hồi nhịn không nổi nữa, Trần Kình thận trọng tiến lên nói nhỏ với Hoa Nương:
- Hoa Nương tử, mua sắm như vậy hẳn là đủ rồi nhỉ... lão Trần ta cảm thấy...
Chưa kịp dứt lời, Hoa Nương đã quay sang lườm họ Trần một cái, khoé miệng cong lên một vệt nguy hiểm, nàng nói:
- Lão Trần, không phải là ta không muốn ngưng, thế nhưng những thứ này đều là cần thiết...
Vừa nói, Hoa Nương vừa liếc nhìn Vi Oánh Phi đang sung sướng chọn lựa đồ ở khu chợ phía trước, bình thản nói tiếp:
- Xem như là tiền mua bình an đi!
Trần Kình không ngốc, nghe là hiểu, có chút bất lực khẽ thở dài, thầm nghĩ công tử trở về mà nhìn thấy cái khoản tiền phải bỏ ra để mua “bình an” này chắc là khóc hết nước mắt mất.
Chợt, Hoa Nương từ bên trong đống đồ mà đám hạ nhân đang ôm, chọn ra muộn cuốn lụa tốt, một ít đỗ nữ trang cùng kẹo bánh, tách riêng ra rồi ném chúng cho Trần Kình, đương lúc họ Trần còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hoa Nương đã nói:
- Lão Trần, cái này là cho chị dâu cùng tiểu Lý ở nhà, không phải cho ngươi!
- Chuyện... chuyện này, không thể được đâu, đây là tiền của công tử, không thể tuỳ tiện như thế được!
Lão Trần lập tức hoảng hốt, nhất mực chối từ, Hoa Nương nhìn bộ dạng hắn cầm đồ như cấm than nóng thì duyên dáng bật cười, nàng híp mắt, mị mị nói:
- Ngươi chớ lo bò trắng răng, ta quản lý tiền bạc tài chính của công tử, chút cỏn con này đáng là gì, Hoa Nương ta bảo được chính là được!!
Đối mặt với cường hoành Hoa Nương, Trần Kình cũng chẳng biết làm sao cho phải, đành nhận vậy.
Chính lúc này, phía chân trời, một chùm pháo hoa đột ngột bắn đi lên cái đoàng khiến đám người giật bắt cả mình, đống loạt mắt chữ o mồm chữ a ngửa đầu lên nhìn, Vi Oánh Phi cũng nhìn lên bầu trời, xong rồi tiến lại chỗ cuả Hoa Nương, nàng chợt hỏi:
- Hoa muội, thằng nhóc kia hôm nay không về sao?
Hoa Nương ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt tỏ vẻ không chắc chắn lắm hồi đáp:
- Hắn hẳn là sẽ rất muộn mới trở về, thế nhưng có lẽ là trở về Đỗ phủ, không phải biệt viện!
- Là vậy sao? - Vi Oánh Phi từ từ híp mắt lại, không biết là trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì.
...
Cùng thời điểm, Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đang đứng trong nhà xí hoàng cung nhìn ngắm những viên pháo hoa bắn thẳng lên bầu trời, dáng người hiên ngang, hai tay thì cầm lấy tiểu đệ đệ, vẩy vẩy vài cái cho hết nước rồi đi ra ngoài.
Hắn dùng nước tiểu độn để trốn thì nhất định phải đi tiểu thật!
Không đi tiểu là tội khi quân!
Nhìn lên bầu trời từng khóm hoa ánh sáng nở rộ rồi vụt tắt không màn tối, trong lòng hắn bỗng dấy lên rất nhiều tâm sự ngổn ngang về tương lai sắp tới.
Kẻ Vịnh không phải đất lành.
Đỗ Anh Vũ thật tâm lo cho tương lai của ông anh rể Sùng Hiền Hầu, thế nhưng hiện tại hắn cũng chẳng thể làm gì cả, thậm chí bản thân họ Đỗ còn đang cố gắng để mình không bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Thị phi vì cố xuất ngôn, phiền não vì cố xuất đầu.
Cái đạo lý này Đỗ Anh Vũ hắn đương nhiên hiểu rõ, hắn biết rằng... trước khi đến cái thời điểm có thể lớn giọng nói chuyện với người khác thì bản thân vẫn cứ nên như là hiện tại, hiền lành vô hại, lơ tơ mơ mà sống mới là chính đạo.
Có lẽ sau khi biết những chuyện mà họ Đỗ có thể làm ở Quảng Tây, Bệ Hạ giống như muốn cao điệu hắn hơn, muốn sớm một chút đẩy hắn lên cao vị hoặc chí ít là trở nên bắt mắt, quen thuộc với đám đại thần khác hơn...
Đối với cái ý tốt này, Đỗ Anh Vũ thật là khóc hết nước mắt...
Ừ đúng là hắn có nói bản thân muốn làm Cam La của Đại Việt, tuổi trẻ bái tướng đi vào sử sách, thế nhưng Đỗ tiểu tử hắn tất nhiên sẽ không quên Cam La là chết trẻ như thế nào.
Hơn nữa trước đó thì trở thành Cam La chỉ là lý do thoái thác để Đỗ Anh Vũ hắn có thể sớm té khỏi kinh thành mà thôi, trong vòng 10 năm Đỗ Anh Vũ chí hướng không đặt tại kinh thư, mục đích của Đỗ tiểu tử đơn thuần vẫn là phát triển Đông Hải, thành lập Vành Đai trên biển, vơ vét hết thẩy tài nguyên từ ngoại quốc để bồi đắp cho nội tai của bản thân.
Tiện thể làm giàu cho quốc gia cũng không phải không thể.
Nói chung móng nhà phải chắc thì cơ ngơi mới vững vàng, móng của hắn đặt tại Đông Hải, không phải tại Thăng Long.
Vậy nên đối với cái gọi là kế hoạch sắp tới của Bệ Hạ, Đỗ Anh Vũ là không hứng thú muốn tham gia.
Thậm chí là còn hắn không muốn biết rõ, tránh đi phiền não nữa là.
“Sang năm mới vài ngày phải nhanh chóng chuồn đi thôi!” Đỗ Anh Vũ thầm hạ một phen quyết tâm.
Lê đôi chân ngân đi xuyên qua một khu vườn tược, hoàng cung rất lớn, không phải cứ có vườn thì nơi đó là ngự hoa viên, Lão Nội Thị dẫn hắn đến nơi này rồi biến mất khiến Đỗ Anh Vũ lúc này có chút lạc lối, Đỗ tiểu tử thoáng cau mày chửi Ngô Quý Thường làm ăn vô trách nhiệm, bản thân đảo mắt nhìn quanh chỗ này một vòng, theo trí nhớ của hắn thì nơi này hình như có điểm trực ban của cấm quân nội đình.
Đương lúc muốn tìm lối thoát đi ra thì từ đằng xa hắn bất chợt nhìn thấy hai cái bóng dáng quen thuộc, đầu tiên là cái bóng áo Hồng đỏ, chính là cái dáng bất nam bất nữ đáng ghét của tên thái giám Đàm An, dáng lưng còn lại thuộc về anh rể Sùng Hiền Hầu của hắn.
Hê hê, có hoa tiêu rồi!
Đỗ Anh Vũ cười cười, đương lúc muốn chạy tới xin quá giang chỉ đường thì đột ngột một đám cấm vệ quân khoảng hơn mười người không hiểu từ đâu cũng chạy tới, bộ dạng giống như vừa đi tuần tra trở lại.
Cầm đầu nhóm cấm vệ quân này không ai khác lại chính là Vũ Cát Đái, họ Vũ chạy tới chỗ của Sùng Hiền Hầu, chắp tay kính cẩn nói:
- Hầu gia, không ở lại dự tiệc sao?
Sùng Hiền Hầu thoáng mỉm cười, lắc đầu đáp:
- Ta có chút đau đầu, đã báo với Bệ Hạ rằng hôm này ta trở về sớm.
Vũ Cát Đái khẽ gật đầu, đề xuất muốn đưa Sùng Hiền Hầu rời đi nhưng bị từ chối, hắn đành nhường đường để Đàm An dẫn Lý Càn Quyết rời đi.
Ngay lúc này, Đỗ Anh Vũ cũng đã chạy tới nơi, tiểu tử này từ trong bóng tối đột ngột xuất hiện làm Vũ Cát Đái giật cả mình, Đỗ tiểu tử cười khì khì, ngó nghiêng một hồi rồi lập tức hỏi:
- Vũ tướng quân, lâu rồi không gặp, anh rể ta đi đâu rồi?
Vũ Cát Đái thoáng chột dạ, xong chỉ hời hợt đáp:
- Hầu gia không được khỏe, muốn trở về phủ nghỉ ngơi, Đỗ công tử cũng muốn về sao?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, lão cha hắn của hôm nay cũng theo tới thế nên tạm thời chưa thể đi được, duỗi mắt nhìn theo lưng Sùng Hiền Hầu từ từ biến mất góc đường, Đỗ Anh Vũ lúc lắc cái đầu nhỏ, không thèm để ý nữa, cười bán manh, quay sang nhờ vả Vũ Cát Đái mang bản thân quay trở lại Điện Thiên An.
Về phần Lý Càn Quyết sau một lúc cũng đã được Đàm An mang ra bên ngoài hoàng cung, trước khi lên xe, Sùng Hiền Hầu quay đầu chắp tay nói tiếng cảm ta đầy khách khí.
Chỉ là đột ngột lúc này, Đàm An hiếm hoi biểu bộ ra vẻ cung kính khác xa thường ngày, cẩn trọng tiến lên nói nhỏ:
- Đại nhân, chúc mừng đại nhân đại công cáo thành! Sau này rời khỏi kinh thành như rồng về biển rộng...
Sùng Hiền Hầu cũng từ từ thu lại khuôn mặt hiền lành hoà ái, chờ đợi nửa ngày mới lạnh băng đáp ra câu:
- Để cho Lưu Vũ Nhĩ cùng Ngô Ứng Long án nhiên bất động, chờ lệnh của ta!
Dứt lời xong, Sùng Hiền Hầu một mạch leo thẳng lên xe ngựa, bỏ lại Đàm An đang chắp tay cúi đầu phía đắng sau, một mạch đi thẳng biến mất trong màn đêm.
Hồng y thái giám Đàm An ngẩng đầu duỗi mắt nhìn theo, sau thì liếc ngang ngó dọc một chút, thấy không có một ai phát hiện thì mới quay đầu trở vào.
Lão cũng bỏ đi khuôn mặt cung kính ban nãy, lần nữa bày ra cái biểu bộ kênh kiệu khó ưa quen thuộc hằng ngày.
Thật chẳng biết tập cúng công Công ông Táo là đã có từ thời Lý Triều hay chưa thế nhưng tình cờ cứ đến tuần cuối tháng Chạp là theo tục lệ mọi người lại treo đèn đốt nhiên đăng, nhà nào cũng cố gắng bày biện một ít mâm cao cỗ đầy, thành tâm cúng bái để cảm tạ thần linh cũng như là một lời bái biệt năm cũ.
Tất niên sự náo nhiệt này không thể bỏ qua một phần lý do là vì mấy ngày nay trùng khớp với Thọ Điển của Bệ Hạ, ngoài đường hiện tại ánh đèn lồng đỏ treo cao lung linh huyền ảo sáng rực cả con phố, phía dưới đường đoàn người múa lân múa rồng diễn ra ở khắp thành, người người cuồng hoan như thể muốn chơi tới bến suốt đêm không ngủ vậy.
Thời gian điểm đến giờ Dậu, không hiểu tiếng chuông ở đâu chợt ngân lên 9 nhịp, vang vọng khắp nơi kinh thành phồn hoa, tại một góc phố nọ, Hoa Nương mang theo Vi Oánh Phi cùng đám hạ nhân đang đi dạo một vòng, từng nhịp chuông gõ vang khiến lòng nàng không hiểu sao quặt thắt lại, không kìm được lòng mà quây đầu ngó đăng sau, vẻ mặt hiện lên có chút căng thẳng.
- Làm sao vậy? - Vi Oánh Phi thấy Hoa Nương đột nhiên thấp thỏm thì lấy làm lạ, Hoa Nương cũng ngoảnh đầu lại, miễn cưỡng cười tỏ vẻ không sao, đáp:
- Không sao cả, Hoa tỷ, chúng ta ra chỗ này đi, tiểu muội có chút đồ muốn mua sắm.
Vừa nói, nàng vừa kéo Vi Oánh Phi nhanh chóng rời đi.
Ngay tại chỗ hai nữ nhân vừa đứng, chỉ chốc lát sau đó lập tức thấy một đoàn người hơn chục người khênh theo một bộ liễn đi ngang qua, đặc điểm nổi bật chính là đám người này ngoại trừ đám người khênh liễn ra thì tất cả đều là tăng sư Phật tử, thân khoác cà sà bố y phục, thể hình uy mãnh chẳng khác gì võ tăng.
Bộ liễn làm bằng gỗ Sơn son, hoa văn trang trí chủ đạo là những khóm liên hoa màu xanh ngọc, nhìn đơn giản lại rất nội hàm, tại Lý Triều tăng sư rất được dân chúng trọng vọng, thế nên đoàn người này đi tới đâu cũng được người dân nhường ra một lối, kính cẩn chắp tay chữ thập hành lễ.
Phía bên trong bộ liễn, Tăng Sư Vương Ái nhìn biểu lộ thành kính của dân cư kinh thành, khoé miệng nâng cao, gật gù ra vẻ hài lòng.
Trái với biểu lộ rõ ràng của Vương Ái, Quốc Sư Nguyễn Minh Không từ đầu đến cuối giữ nguyên bộ dạng bình thản như nước, nắm mắt nhập tọa như thể mọi sự đời đều chẳng liên quan đến y.
Bất chợt, y khẽ nhíu mày, rồi từ từ mở mắt, miệng nhạn nhạt nói:
- Dừng lại một chút!
Vương Ái nghe thấy vậy thì thoáng sững sờ, nhưng cũng ngay lập tức thông báo ra cho người dưới làm theo, đoàn người lập tức đứng lại giữ đường, ai nấy cũng nhìn ngang ngó dọc một chút, khuôn đều biểu lộ sự khó hiểu.
Bản thân Vương Ái cùng lấy làm lạ, hồi lâu không thấy Nguyễn Minh Không nói năng gì liền buột miệng hỏi:
- Quốc Sư, có chuyện gì sao?
Quốc Sư vẫn im lặng không đáp, hắn lúc này đang hết sức tập trung, thân xác vẫn tại trong liễn thế nhưng tiềm thức giống như ra đa đang cố vươn ra bên ngoài, lần theo dấu vết là một chút yêu khí ít ỏi ngoài kia.
Đáng tiếc khí tức này quá mức mờ nhạt, rất nhanh bị hơi người đông đúc tại đây pha loãng rồi tan biến như bọt khí vào hư không, dấu vết này mỏng manh chớp nhoáng đến mức bản thân mang thực lực Đại Tông Sư như Nguyễn Minh Không còn cho rằng mình đã nhập lẫn.
Yêu Linh đã quá lâu không xuất hiện, mà nếu có chắc hẳn không dám ngang nhiên nhởn nhơ như vậy.
Lắc đầu nhẹ một cái, Nguyễn Minh Không nở một nụ cười hướng về Vương Ái, lúc này hắn mới hồi đáp:
- Không có chuyện gì, có lẽ ta nhầm lẫn...
Xong xuôi Nguyễn Minh Không lại tiếp tục nhắm mắt hờ, bộ dạng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, Vương Ái thì gật gù, cũng chẳng gặng hỏi thêm nữa, bản thân ra lệnh cho đoàn tăng lữ này tiếp tục đi chuyển, một mạch đi thẳng về hướng hoàng cung.
Ở một góc khác, ngay khi chắc chắn đoàn người của Nguyễn Minh Không đã rời đi, Hoa Nương hiện tại mới dám ngoái đầu nhìn lại, vuốt lấy bộ ngực thở ra một hơi.
Nói tại kinh thành người kiến tiểu Hồ Ly này e ngại nhất thì không ai khác chính là vị Bạch Y Quốc Sư kia.
Tựa như gặp khắc tinh, nàng chỉ cần thoáng nhìn bóng của y liền xù lông sợ hãi.
“Sau hôm nay phải nhanh chóng kéo tiểu công tử rời đi mới được!” Nội tâm Hoa Nương thầm nghĩ.
Trở lại điệu bộ bình thường, Hoa Nương tiếp tục mang theo một mặt nghi hoặc Vi Oánh Phi lượn lờ đi dạo, ăn một chút quà bánh chè trôi, tiện tay mua sắm không ít đỗ nữ trang lụa là.
Nữ nhân chính là vậy, cái gì cũng cảm thấy thiếu thốn, nếu có cơ hội thì gặp là mua, Vi Oánh Phi cùng Hoa Nương giống như hợp cạ, đồng lòng tiêu tiền như rác, số hàng các nàng mua từ chiều tới giờ sắp sửa chất đầy cả một xe.
Tiêu pha mạnh bạo thế nhưng sự thật thì các nàng thì làm quái gì có tiền, tất cả đều lấy từ chỗ của họ Đỗ, Trần Kình thì theo sau hộ vệ, bản thân tiếp lấy một cuốn lụa hạng nhất nặng trình trịch, mặc cho đêm đông gió thổi cũng không ngăn được việc đầu hắn lúc này đang vã hết cả mồ hôi hột, sau một hồi nhịn không nổi nữa, Trần Kình thận trọng tiến lên nói nhỏ với Hoa Nương:
- Hoa Nương tử, mua sắm như vậy hẳn là đủ rồi nhỉ... lão Trần ta cảm thấy...
Chưa kịp dứt lời, Hoa Nương đã quay sang lườm họ Trần một cái, khoé miệng cong lên một vệt nguy hiểm, nàng nói:
- Lão Trần, không phải là ta không muốn ngưng, thế nhưng những thứ này đều là cần thiết...
Vừa nói, Hoa Nương vừa liếc nhìn Vi Oánh Phi đang sung sướng chọn lựa đồ ở khu chợ phía trước, bình thản nói tiếp:
- Xem như là tiền mua bình an đi!
Trần Kình không ngốc, nghe là hiểu, có chút bất lực khẽ thở dài, thầm nghĩ công tử trở về mà nhìn thấy cái khoản tiền phải bỏ ra để mua “bình an” này chắc là khóc hết nước mắt mất.
Chợt, Hoa Nương từ bên trong đống đồ mà đám hạ nhân đang ôm, chọn ra muộn cuốn lụa tốt, một ít đỗ nữ trang cùng kẹo bánh, tách riêng ra rồi ném chúng cho Trần Kình, đương lúc họ Trần còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hoa Nương đã nói:
- Lão Trần, cái này là cho chị dâu cùng tiểu Lý ở nhà, không phải cho ngươi!
- Chuyện... chuyện này, không thể được đâu, đây là tiền của công tử, không thể tuỳ tiện như thế được!
Lão Trần lập tức hoảng hốt, nhất mực chối từ, Hoa Nương nhìn bộ dạng hắn cầm đồ như cấm than nóng thì duyên dáng bật cười, nàng híp mắt, mị mị nói:
- Ngươi chớ lo bò trắng răng, ta quản lý tiền bạc tài chính của công tử, chút cỏn con này đáng là gì, Hoa Nương ta bảo được chính là được!!
Đối mặt với cường hoành Hoa Nương, Trần Kình cũng chẳng biết làm sao cho phải, đành nhận vậy.
Chính lúc này, phía chân trời, một chùm pháo hoa đột ngột bắn đi lên cái đoàng khiến đám người giật bắt cả mình, đống loạt mắt chữ o mồm chữ a ngửa đầu lên nhìn, Vi Oánh Phi cũng nhìn lên bầu trời, xong rồi tiến lại chỗ cuả Hoa Nương, nàng chợt hỏi:
- Hoa muội, thằng nhóc kia hôm nay không về sao?
Hoa Nương ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt tỏ vẻ không chắc chắn lắm hồi đáp:
- Hắn hẳn là sẽ rất muộn mới trở về, thế nhưng có lẽ là trở về Đỗ phủ, không phải biệt viện!
- Là vậy sao? - Vi Oánh Phi từ từ híp mắt lại, không biết là trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì.
...
Cùng thời điểm, Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đang đứng trong nhà xí hoàng cung nhìn ngắm những viên pháo hoa bắn thẳng lên bầu trời, dáng người hiên ngang, hai tay thì cầm lấy tiểu đệ đệ, vẩy vẩy vài cái cho hết nước rồi đi ra ngoài.
Hắn dùng nước tiểu độn để trốn thì nhất định phải đi tiểu thật!
Không đi tiểu là tội khi quân!
Nhìn lên bầu trời từng khóm hoa ánh sáng nở rộ rồi vụt tắt không màn tối, trong lòng hắn bỗng dấy lên rất nhiều tâm sự ngổn ngang về tương lai sắp tới.
Kẻ Vịnh không phải đất lành.
Đỗ Anh Vũ thật tâm lo cho tương lai của ông anh rể Sùng Hiền Hầu, thế nhưng hiện tại hắn cũng chẳng thể làm gì cả, thậm chí bản thân họ Đỗ còn đang cố gắng để mình không bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Thị phi vì cố xuất ngôn, phiền não vì cố xuất đầu.
Cái đạo lý này Đỗ Anh Vũ hắn đương nhiên hiểu rõ, hắn biết rằng... trước khi đến cái thời điểm có thể lớn giọng nói chuyện với người khác thì bản thân vẫn cứ nên như là hiện tại, hiền lành vô hại, lơ tơ mơ mà sống mới là chính đạo.
Có lẽ sau khi biết những chuyện mà họ Đỗ có thể làm ở Quảng Tây, Bệ Hạ giống như muốn cao điệu hắn hơn, muốn sớm một chút đẩy hắn lên cao vị hoặc chí ít là trở nên bắt mắt, quen thuộc với đám đại thần khác hơn...
Đối với cái ý tốt này, Đỗ Anh Vũ thật là khóc hết nước mắt...
Ừ đúng là hắn có nói bản thân muốn làm Cam La của Đại Việt, tuổi trẻ bái tướng đi vào sử sách, thế nhưng Đỗ tiểu tử hắn tất nhiên sẽ không quên Cam La là chết trẻ như thế nào.
Hơn nữa trước đó thì trở thành Cam La chỉ là lý do thoái thác để Đỗ Anh Vũ hắn có thể sớm té khỏi kinh thành mà thôi, trong vòng 10 năm Đỗ Anh Vũ chí hướng không đặt tại kinh thư, mục đích của Đỗ tiểu tử đơn thuần vẫn là phát triển Đông Hải, thành lập Vành Đai trên biển, vơ vét hết thẩy tài nguyên từ ngoại quốc để bồi đắp cho nội tai của bản thân.
Tiện thể làm giàu cho quốc gia cũng không phải không thể.
Nói chung móng nhà phải chắc thì cơ ngơi mới vững vàng, móng của hắn đặt tại Đông Hải, không phải tại Thăng Long.
Vậy nên đối với cái gọi là kế hoạch sắp tới của Bệ Hạ, Đỗ Anh Vũ là không hứng thú muốn tham gia.
Thậm chí là còn hắn không muốn biết rõ, tránh đi phiền não nữa là.
“Sang năm mới vài ngày phải nhanh chóng chuồn đi thôi!” Đỗ Anh Vũ thầm hạ một phen quyết tâm.
Lê đôi chân ngân đi xuyên qua một khu vườn tược, hoàng cung rất lớn, không phải cứ có vườn thì nơi đó là ngự hoa viên, Lão Nội Thị dẫn hắn đến nơi này rồi biến mất khiến Đỗ Anh Vũ lúc này có chút lạc lối, Đỗ tiểu tử thoáng cau mày chửi Ngô Quý Thường làm ăn vô trách nhiệm, bản thân đảo mắt nhìn quanh chỗ này một vòng, theo trí nhớ của hắn thì nơi này hình như có điểm trực ban của cấm quân nội đình.
Đương lúc muốn tìm lối thoát đi ra thì từ đằng xa hắn bất chợt nhìn thấy hai cái bóng dáng quen thuộc, đầu tiên là cái bóng áo Hồng đỏ, chính là cái dáng bất nam bất nữ đáng ghét của tên thái giám Đàm An, dáng lưng còn lại thuộc về anh rể Sùng Hiền Hầu của hắn.
Hê hê, có hoa tiêu rồi!
Đỗ Anh Vũ cười cười, đương lúc muốn chạy tới xin quá giang chỉ đường thì đột ngột một đám cấm vệ quân khoảng hơn mười người không hiểu từ đâu cũng chạy tới, bộ dạng giống như vừa đi tuần tra trở lại.
Cầm đầu nhóm cấm vệ quân này không ai khác lại chính là Vũ Cát Đái, họ Vũ chạy tới chỗ của Sùng Hiền Hầu, chắp tay kính cẩn nói:
- Hầu gia, không ở lại dự tiệc sao?
Sùng Hiền Hầu thoáng mỉm cười, lắc đầu đáp:
- Ta có chút đau đầu, đã báo với Bệ Hạ rằng hôm này ta trở về sớm.
Vũ Cát Đái khẽ gật đầu, đề xuất muốn đưa Sùng Hiền Hầu rời đi nhưng bị từ chối, hắn đành nhường đường để Đàm An dẫn Lý Càn Quyết rời đi.
Ngay lúc này, Đỗ Anh Vũ cũng đã chạy tới nơi, tiểu tử này từ trong bóng tối đột ngột xuất hiện làm Vũ Cát Đái giật cả mình, Đỗ tiểu tử cười khì khì, ngó nghiêng một hồi rồi lập tức hỏi:
- Vũ tướng quân, lâu rồi không gặp, anh rể ta đi đâu rồi?
Vũ Cát Đái thoáng chột dạ, xong chỉ hời hợt đáp:
- Hầu gia không được khỏe, muốn trở về phủ nghỉ ngơi, Đỗ công tử cũng muốn về sao?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, lão cha hắn của hôm nay cũng theo tới thế nên tạm thời chưa thể đi được, duỗi mắt nhìn theo lưng Sùng Hiền Hầu từ từ biến mất góc đường, Đỗ Anh Vũ lúc lắc cái đầu nhỏ, không thèm để ý nữa, cười bán manh, quay sang nhờ vả Vũ Cát Đái mang bản thân quay trở lại Điện Thiên An.
Về phần Lý Càn Quyết sau một lúc cũng đã được Đàm An mang ra bên ngoài hoàng cung, trước khi lên xe, Sùng Hiền Hầu quay đầu chắp tay nói tiếng cảm ta đầy khách khí.
Chỉ là đột ngột lúc này, Đàm An hiếm hoi biểu bộ ra vẻ cung kính khác xa thường ngày, cẩn trọng tiến lên nói nhỏ:
- Đại nhân, chúc mừng đại nhân đại công cáo thành! Sau này rời khỏi kinh thành như rồng về biển rộng...
Sùng Hiền Hầu cũng từ từ thu lại khuôn mặt hiền lành hoà ái, chờ đợi nửa ngày mới lạnh băng đáp ra câu:
- Để cho Lưu Vũ Nhĩ cùng Ngô Ứng Long án nhiên bất động, chờ lệnh của ta!
Dứt lời xong, Sùng Hiền Hầu một mạch leo thẳng lên xe ngựa, bỏ lại Đàm An đang chắp tay cúi đầu phía đắng sau, một mạch đi thẳng biến mất trong màn đêm.
Hồng y thái giám Đàm An ngẩng đầu duỗi mắt nhìn theo, sau thì liếc ngang ngó dọc một chút, thấy không có một ai phát hiện thì mới quay đầu trở vào.
Lão cũng bỏ đi khuôn mặt cung kính ban nãy, lần nữa bày ra cái biểu bộ kênh kiệu khó ưa quen thuộc hằng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.