Chương 403: Tương Dương chiến trường ngày đó.
Ninh Lang
14/01/2023
Nói Tô Hiến Thành ngày đó hành sự điên cuồn tuyệt không phải nói đùa.
Tương Dương chiến sự lúc đó đang lâm vào trạng thái giằng co, Tương Dương binh tướng thủ thành bất khuất kiêu dũng, trái ngược hoàn toàn với đám phế vật quân đội mà Phương Thất Phật gặp lúc trước, cảm giác của họ Phương thới điểm đó chính là đá phải thiết bản.
Công thành chiến khiến chiến thuật biển người của Phương gia có chút vô dụng, thế nên mặc dù số lượng đông đảo, Phương gia quân vẫn phải tốn hết sức bình sinh, trả giá thảm trọng sau hơn một tháng mới mài mòn được quân sĩ bên trong thành Tương Dương.
Thế nhưng như cổ nhân đã nói, một khắc trước chiến thắng thì vẫn chưa tính là thắng, Phương Thất Phật nằm mơ cũng không thể ngờ đại quân Đồng Quán kì thật đã đến từ lâu, ẩn nhẫn không chịu sang sông, không một chút động tĩnh nào cả.
Cuối cùng bọn nhắn không sớm không muộn, vừa đúng thời điểm Tương Dương bị công phá thì mới xuất hiện đánh úp.
Một bên sinh lực tràn đầy, một bên đã đi đến giới hạn, tình huống lúc đấy thì dù có vứt cho một gã gà mờ cầm quân cũng có thể đánh cho Phương gia quân phọt shit ra quần chứ đứng nói đến một tay lão làng cầm binh như là Đồng Quán.
Thắng bại thời điểm đó đã phân định, Phương Thất Phật là bên bại trận.
Thế nhưng khẩu vị của Đồng Quán rất lớn, hắn không muốn bình thường thắng, hắn là muốn tận diệt quân của Phương Thất Phật, đánh lên uy vọng.
Vậy nên một lần nữa họ Đồng một mình triệu gọi gã tuổi trẻ hộ vệ của mình, cẩn thận thăm dò một phen.
Nhạc Phi ban đầu cho rằng cơm muốn ăn từng ngụm, cầu tuyết muốn lăn cũng phải cần có thời gian tạo thế, khuyên Đồng Quán vẫn là nên cẩn trọng từng bước hoàn thành chiến dịch.
Thế nhưng Nhạc Phi vẫn là tuổi trẻ, hắn tính thông binh pháp nhưng lại không quá am tường chính trị.
Trong mắt Đồng Quán thì đám nghĩa quân Phương gia xưa nay chỉ là thịt cá trên thớt, không đáng để vào mắt, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn là nhắm vào bên trong triều nghị, nhắm vào phương Bắc quân Liêu, đặc biệt nhắm vào Cao gia cha con.
Đồng Quán cùng Cao Cầu là tử đối địch trong triều, cái này cũng không phải điều gì quá bí mật.
Năm ngoái Cao Nghiêu Khanh tại phương Nam bất ngờ thu được một đám quân công trong việc bình Tráng, vừa trở về Biện Kinh liền được Tông Huy Tông cho phép tham vào Hải Thượng Chi Minh với người Kim, đạt thành hiệp nghị cộng đồng đánh Liêu.
Liêu Quốc khí số đã tật, đây rõ ràng là một thiên đại công lao, đủ để Tống Quốc ghi vào sử sách.
Đồng Quán ánh mắt nhắm chính là vị trí Đại Nguyên Soái trong chiến dịch này, tuyệt không thể để cho Cao Cầu trước tiên chiếm được.
Thế nên lần này hắn phải thắng, hơn nữa còn phải thắng thật xinh đẹp.
Đối với Đồng Quán bảo thủ ý kiến, Nhạc Phi cũng hết cách, chỉ có thể cắn răng đưa ra một hạ sách.
Bỏ lại quân lương, nhân lúc quân của Phương Thất Phật chưa kịp rút khỏi bình nguyên thì huy động khinh kỵ đuổi giết!
Quân của Đồng Quán đa phần đến từ phương Bắc, kị mã chém giết thì am tường, thủy chiến lại không phải ưu thế, nếu để Phương Thất Phật chạy về được vùng sống nước Giang Nam thì muốn tận diệt sẽ rất khó khăn.
Đồng Quán suy nghĩ một hồi, có lẽ thắng lợi dễ dàng vừa rồi khiến hắn cảm thấy Phương gia quân chỉ là đám giá áo túi cơm, không chịu nổi một đòn thế nên thay vì trước tiên củng cố Tương Dương, hắn lại lựa chọn lập tức xuất hành, dùng tốc độ đánh nhanh thắng nhanh.
Nhân tính trong bằng trời tình, có nằm mơ Đồng Quán cùng Nhạc Phi cũng không thể ngờ phía sau lưng mình còn có một con ác lang khác!
Trở về phía Tô Hiến Thành, hắn cùng Nguỵ Bàng chạy đến Điền Đông Cao gia cầu viện, Cao gia thiếu chủ Cao Lương Kỳ ban đầu không muốn xen vào thế nhưng Nguỵ Bàng hắn có một thứ mà họ Cao không thể từ chối.
Muối! Rất nhiều muối! — QUẢNG CÁO —
Đủ để Điền Đông chư tộc hoàn toàn có thể độc lập, không phụ thuộc vào Đại Lý Hoàng Triều.
Chỉ cầu Cao Thị một ngàn binh sĩ cùng số một số lượng khinh thuyền!
Cao Lương Kỳ hoàn toàn có thể ngụy tạo thành một trận cướp bóc, rũ bỏ toàn bộ quan hệ.
Không thể không nói Nguỵ Bàng tên này một phen thuyết pháp không chê vào đầu, Tô Hiến Thành đứng bên cạnh cảm giác họ Nguỵ không đi làm thuyết khách thì thật là phí phạm tài năng.
Tiếp đó chính là hành quân thần tốc, quân sĩ từ Điền Đồng ngược về Ung Châu, Quý Châu rồi ngược dòng tiến lên Trường Sa, tiến thẳng đến Tương Dương chiến trường.
Thời điểm quân của Tô Hiến Thành cùng Nguỵ Bàng đi tới lại vừa đúng lúc cuộc chiến tại Tương Dương đã ngã ngũ, Phương Thất Phật chạy, Đổng Quán cùng Nhạc Phi truy đuổi.
Thiên ý hắn chính là vậy!
Sớm có có chuẩn bị, Nguỵ. Bàng cùng Tô Hiến Thành phân chia hành động, họ Nguỵ thì giả làm viện quân Tống quốc từ phía nam xâm nhập vào Tương Dương hỗ trợ, sau thì nhân lúc rối loạn hủy thành đốt kho lương.
Tô Hiến Thành thì dẫn theo một nhóm nhỏ quân mã, chạy đuổi theo quân của Đồng Quán loạn tin để dụ Đồng Quán trở lại.
Mục đích việc này tự nhiên không phải để phục kích đánh, chỉ đơn thuần cứu giúp tàn quân của Phương Thất Phật một mạng.
Chuyện tiếp theo chính là mà hồi đấu chí đấu dũng mà Tô Hiến Thành cũng không muốn kể chi tiết ra.
Chỉ biết sau đó Tương Dương cháy lớn, Nguỵ Bàng mang người đi trốn, Tô Hiến Thành bị mặc kẹt, nhiều lần suýt mất mạng mới trốn chạy được về phía Phương gia quân.
Thậm chí tại nơi đó họ Tô cũng không có an toàn, kinh hãi vật lộn cho đến lúc gặp được Phương Thiên Hoa mới thật sự dễ dàng thở ra một hai.
Sau đó hơn một năm, Tô Hiến Thành chính là sinh hoạt bên trong Phương gia quân.
Bên ngoài xe ngựa vẫn đều đều lăn bánh, một bên nghe Tô Hiến Thành đơn giản tường thuật, Đỗ Anh Vũ cũng có thể mường tượng được ra sự hung hiểm bên trong, nhịn không nổi cười khổ, chân thành hướng về họ Tô, thở dài nói:
- Tô huynh... vất vả!!
Tô Hiến Thành phất tay, hắn nguyện vào sinh ra tử không phải vì dăm ba lời động viên không chút dị dưỡng đó, hắn lúc này chăm chú nhìn Đỗ Anh Vũ, không nhanh không chậm nói:
- Đến nước này rồi... ngươi vẫn thật sự không muốn nói cho ta biết mục địch thật sự của ngươi là gì sao?
Đỗ Anh Vũ nội tâm run lên một nhịp, hắn biết lúc này đã không thể tuỳ tiện tìm một cái lý do nào đó qua loa Tô Hiến Thành được nữa.
Là nói... hay là không nói đây?
Tô Hiến Thành ngược lại không thúc dục, trải qua hai năm ở phương Bắc, hắn học được sự nhẫn nại, càng học được cách buông bỏ.
Hôm nay không dứt khoát giải tỏa được nghi vấn, hắn sẽ không hỏi thêm một lần nào nữa.
Ngày mai liền buông bỏ lại tất cả trở về kinh thành. — QUẢNG CÁO —
Từ nay chuyện tại Đông Hải, chuyện của Đỗ Anh Vũ hắn tuyệt nhiên không đả động nửa câu!
Tốt tụ, tốt tan...
...
Xe ngựa mang đoàn người trở về nội thành Yên Hưng cũng là cuối giờ chiều, Tô Hiến Thành bước xuống xe, liếc nhìn Đỗ Anh Vũ một cái rồi không nói gì cả, lặng lẳng theo Đoàn Thiên Hương rời đi.
Đỗ Anh Vũ nhìn theo, có chút nặng lòng.
Hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng, thật không biết là tốt hay xấu, thở dài rồi liền nghĩ tuỳ duyên đi.
Mizukune thì được đưa về khách sạn gần đó, sắp xếp nghỉ ngơi tắm rửa, buổi tối liền theo hẹn đến phủ của Đỗ Anh Vũ dự tiệc.
Vi Oánh Phi đứng song song cùng Đỗ Anh Vũ, nhịn không nổi liếc xéo sang chỗ họ Đỗ, lẩm bẩm cằn nhằn.
Nàng ngày hôm nay đơn giản chính là bị thằng này kéo đi theo tiêu khiển, thật sự chẳng có việc gì để làm, hoàn toàn tốn công vô ích.
Đỗ Anh Vũ cũng nhận thấy Vi thị bất mãn, thế nhưng vẫn mặc kệ không quan tâm.
Hắn tự nhiên không muốn nói bản thân kéo họ Vi đi đơn thuần là làm bảo kê.
Có kinh nghiệm tiếp xúc với Mizukune từ trước đó, Đỗ Anh Vũ biết nữ nhân Nhật bản này có chút điên cuồng không nói lý lẽ, ngày đó bên cạnh hắn còn có Hoa Nương, hiện tại tiểu thiếp không ở, vẫn là kéo Vi thị đi cùng hắn mới có thể an tâm cùng người đàm đạo được.
Còn dỗ dành Vi Oánh Phi sao? Ha ha, đơn giản là không tồn tại, Đỗ thiếu gia chính là muốn dùng tiền nện nàng vui vẻ, vậy là tại chỗ đại khí nói:
- Vi tỷ, ta từ Hàng Châu may mắn chiếm được không ít tơ lụa thượng hạng, Vi tỷ muốn vài cuộn may đồ lót sao?
Vị thị híp híp đôi mắt, bỉu môi tỏ vẻ không thém thế nhưng trong lòng đã như chảy hội.
- Tiểu tử! Đồ lót của đại tỷ nhu cầu tương đối nhiều...
- Vi tỷ chớ lo, đồ lót cả đời của người, bổn công tử bao chọn!!
Qua loa đuổi đi Độc phụ này, bước vào phủ chỉ còn Đỗ Anh Vũ, A Ly cùng Quách Ngọc Như, lúc này Quách cô cô giống như nhớ ra một chuyện, liền quay về hướng Đỗ Anh Vũ dò hỏi:
- A Vũ, chúng ta mở tiệc đón khách, vậy thì Tứ Hoàng Tử bên kia giải quyết thế nào?
Dù sao cũng đều là khách, nhất bên trọng, nhất bên khinh, Quách Ngọc Như cảm giác không tốt lắm.
Đỗ Anh Vũ ngược lại tỏ vẻ không quan trọng, trực tiếp đáp:
- Mặc kệ, cứ phơi hắn vài ngày đã.
- Thế sao được?! - Quách Ngọc Như cau mày liễu. — QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ thì hắc hắc cười, chẳng dấu diếm nói:
- Cô cô, ngài nghĩ mà xem, hắn là quá Giang long, chúng ta là địa đầu xà, nào có chuyện Địa Đầu Xà cho Quá Giáng Long sắc mặt tốt, đối với hắn lạnh nhạt mới là đúng kịch bản thông thường, đột nhiên quá tốt, ta sợ hắn còn không thích ứng đấy.
Đối với thằng nhóc này bắt đầu luyên thuyên, Quách Ngọc Như mắt đẹp chỉ lườm y một cái, quệt miếng xí một tiếng.
Đỗ tiểu tử híp mắt như tiểu hồ ly, nhếch miệng nói tiếp:
- Phơi hắn vài ngày thăm dò thực hư của hắn một chút, để xem tân tinh mới nổi của Đại Việt năm nay khí độ ra sao, hắc hắc.
Nói thật, từ lúc biết tin Lý Dương Minh chủ động bộc lộ tài năng, trong lòng Đỗ Anh Vũ đã có chút đánh giá thấp tên này đi một bậc.
Để được hưởng thụ chút hư vinh... thật sự đáng để ngươi bốc lên nguy hiểm như vậy sao?!
Sau đó họ Đỗ lại tự diễu, cảm thấy bản thân tiêu chuẩn quá cao.
Thiếu niên tâm tính như Lý Dương Minh mới là bình thường.
Đâu phải kẻ này cũng là Lý Dương Quang, Cao Nghiêu Khanh đâu?
Thông suốt một chuyến, Đỗ Anh Vũ cong miệng huýt sáo, bế xốc lên Tô Mạc Ly, cùng tiểu la lị trêu trọc, một đường hi hi ha ha đi vào trong biệt phủ.
Cùng thời điểm, ở một nơi khác không xa, trong phủ của họ Đoàn đặt tại Yên Hưng, Đoàn Thiên Hương cùng Tô Hiến Thành ôm tại một chỗ.
Nam thanh nữ tú phải lòng nhau, tình nồng dâng lên, nếu không phải Tô Hiến Thành định lực cao cùng Đoàn Thiên Hương kiên trì muốn hắn chờ thì hẳn là đã có chuyện đặc sắc xảy ra.
Chính sửa lại chút quần áo sộc sệch, Đoàn Thiên Hương khuôn mặt đào hoa đỏ thắm, liếc sang chỗ tên thư sinh, vừa bực bội lại vừa buồn cười, mài mài răng mèo nói:
- Ngươi đi theo thằng nhóc kia, kết cục lại học được thân lưu manh của hắn, khá lắm họ Tô, bổn tiểu thư xem như mở rộng tầm mắt!!
Ách!!
Tô Hiến Thành chột dạ, xấu hổ không thể phản bác, chợt nghĩ đến một chuyện, một bên vuốt ve Đoàn thị, một bên thấp giọng nói:
- A Hương, nếu... ta nói là nếu, ta đột nhiên không muốn đợi ở đây nữa, muốn trở lại kinh thành, ngươi có theo ta không?
Đoàn Thiên Hương cảm nhận thấy tâm tư tình lang có phần ảm đạm, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn thật lâu, sau thì thở dài nói:
- Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, ngươi đi đâu ta liền ở đó... chỉ là, Thành, thật sự là có chuyện gì ngươi đang giấu giếm ta sao?!
Tương Dương chiến sự lúc đó đang lâm vào trạng thái giằng co, Tương Dương binh tướng thủ thành bất khuất kiêu dũng, trái ngược hoàn toàn với đám phế vật quân đội mà Phương Thất Phật gặp lúc trước, cảm giác của họ Phương thới điểm đó chính là đá phải thiết bản.
Công thành chiến khiến chiến thuật biển người của Phương gia có chút vô dụng, thế nên mặc dù số lượng đông đảo, Phương gia quân vẫn phải tốn hết sức bình sinh, trả giá thảm trọng sau hơn một tháng mới mài mòn được quân sĩ bên trong thành Tương Dương.
Thế nhưng như cổ nhân đã nói, một khắc trước chiến thắng thì vẫn chưa tính là thắng, Phương Thất Phật nằm mơ cũng không thể ngờ đại quân Đồng Quán kì thật đã đến từ lâu, ẩn nhẫn không chịu sang sông, không một chút động tĩnh nào cả.
Cuối cùng bọn nhắn không sớm không muộn, vừa đúng thời điểm Tương Dương bị công phá thì mới xuất hiện đánh úp.
Một bên sinh lực tràn đầy, một bên đã đi đến giới hạn, tình huống lúc đấy thì dù có vứt cho một gã gà mờ cầm quân cũng có thể đánh cho Phương gia quân phọt shit ra quần chứ đứng nói đến một tay lão làng cầm binh như là Đồng Quán.
Thắng bại thời điểm đó đã phân định, Phương Thất Phật là bên bại trận.
Thế nhưng khẩu vị của Đồng Quán rất lớn, hắn không muốn bình thường thắng, hắn là muốn tận diệt quân của Phương Thất Phật, đánh lên uy vọng.
Vậy nên một lần nữa họ Đồng một mình triệu gọi gã tuổi trẻ hộ vệ của mình, cẩn thận thăm dò một phen.
Nhạc Phi ban đầu cho rằng cơm muốn ăn từng ngụm, cầu tuyết muốn lăn cũng phải cần có thời gian tạo thế, khuyên Đồng Quán vẫn là nên cẩn trọng từng bước hoàn thành chiến dịch.
Thế nhưng Nhạc Phi vẫn là tuổi trẻ, hắn tính thông binh pháp nhưng lại không quá am tường chính trị.
Trong mắt Đồng Quán thì đám nghĩa quân Phương gia xưa nay chỉ là thịt cá trên thớt, không đáng để vào mắt, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn là nhắm vào bên trong triều nghị, nhắm vào phương Bắc quân Liêu, đặc biệt nhắm vào Cao gia cha con.
Đồng Quán cùng Cao Cầu là tử đối địch trong triều, cái này cũng không phải điều gì quá bí mật.
Năm ngoái Cao Nghiêu Khanh tại phương Nam bất ngờ thu được một đám quân công trong việc bình Tráng, vừa trở về Biện Kinh liền được Tông Huy Tông cho phép tham vào Hải Thượng Chi Minh với người Kim, đạt thành hiệp nghị cộng đồng đánh Liêu.
Liêu Quốc khí số đã tật, đây rõ ràng là một thiên đại công lao, đủ để Tống Quốc ghi vào sử sách.
Đồng Quán ánh mắt nhắm chính là vị trí Đại Nguyên Soái trong chiến dịch này, tuyệt không thể để cho Cao Cầu trước tiên chiếm được.
Thế nên lần này hắn phải thắng, hơn nữa còn phải thắng thật xinh đẹp.
Đối với Đồng Quán bảo thủ ý kiến, Nhạc Phi cũng hết cách, chỉ có thể cắn răng đưa ra một hạ sách.
Bỏ lại quân lương, nhân lúc quân của Phương Thất Phật chưa kịp rút khỏi bình nguyên thì huy động khinh kỵ đuổi giết!
Quân của Đồng Quán đa phần đến từ phương Bắc, kị mã chém giết thì am tường, thủy chiến lại không phải ưu thế, nếu để Phương Thất Phật chạy về được vùng sống nước Giang Nam thì muốn tận diệt sẽ rất khó khăn.
Đồng Quán suy nghĩ một hồi, có lẽ thắng lợi dễ dàng vừa rồi khiến hắn cảm thấy Phương gia quân chỉ là đám giá áo túi cơm, không chịu nổi một đòn thế nên thay vì trước tiên củng cố Tương Dương, hắn lại lựa chọn lập tức xuất hành, dùng tốc độ đánh nhanh thắng nhanh.
Nhân tính trong bằng trời tình, có nằm mơ Đồng Quán cùng Nhạc Phi cũng không thể ngờ phía sau lưng mình còn có một con ác lang khác!
Trở về phía Tô Hiến Thành, hắn cùng Nguỵ Bàng chạy đến Điền Đông Cao gia cầu viện, Cao gia thiếu chủ Cao Lương Kỳ ban đầu không muốn xen vào thế nhưng Nguỵ Bàng hắn có một thứ mà họ Cao không thể từ chối.
Muối! Rất nhiều muối! — QUẢNG CÁO —
Đủ để Điền Đông chư tộc hoàn toàn có thể độc lập, không phụ thuộc vào Đại Lý Hoàng Triều.
Chỉ cầu Cao Thị một ngàn binh sĩ cùng số một số lượng khinh thuyền!
Cao Lương Kỳ hoàn toàn có thể ngụy tạo thành một trận cướp bóc, rũ bỏ toàn bộ quan hệ.
Không thể không nói Nguỵ Bàng tên này một phen thuyết pháp không chê vào đầu, Tô Hiến Thành đứng bên cạnh cảm giác họ Nguỵ không đi làm thuyết khách thì thật là phí phạm tài năng.
Tiếp đó chính là hành quân thần tốc, quân sĩ từ Điền Đồng ngược về Ung Châu, Quý Châu rồi ngược dòng tiến lên Trường Sa, tiến thẳng đến Tương Dương chiến trường.
Thời điểm quân của Tô Hiến Thành cùng Nguỵ Bàng đi tới lại vừa đúng lúc cuộc chiến tại Tương Dương đã ngã ngũ, Phương Thất Phật chạy, Đổng Quán cùng Nhạc Phi truy đuổi.
Thiên ý hắn chính là vậy!
Sớm có có chuẩn bị, Nguỵ. Bàng cùng Tô Hiến Thành phân chia hành động, họ Nguỵ thì giả làm viện quân Tống quốc từ phía nam xâm nhập vào Tương Dương hỗ trợ, sau thì nhân lúc rối loạn hủy thành đốt kho lương.
Tô Hiến Thành thì dẫn theo một nhóm nhỏ quân mã, chạy đuổi theo quân của Đồng Quán loạn tin để dụ Đồng Quán trở lại.
Mục đích việc này tự nhiên không phải để phục kích đánh, chỉ đơn thuần cứu giúp tàn quân của Phương Thất Phật một mạng.
Chuyện tiếp theo chính là mà hồi đấu chí đấu dũng mà Tô Hiến Thành cũng không muốn kể chi tiết ra.
Chỉ biết sau đó Tương Dương cháy lớn, Nguỵ Bàng mang người đi trốn, Tô Hiến Thành bị mặc kẹt, nhiều lần suýt mất mạng mới trốn chạy được về phía Phương gia quân.
Thậm chí tại nơi đó họ Tô cũng không có an toàn, kinh hãi vật lộn cho đến lúc gặp được Phương Thiên Hoa mới thật sự dễ dàng thở ra một hai.
Sau đó hơn một năm, Tô Hiến Thành chính là sinh hoạt bên trong Phương gia quân.
Bên ngoài xe ngựa vẫn đều đều lăn bánh, một bên nghe Tô Hiến Thành đơn giản tường thuật, Đỗ Anh Vũ cũng có thể mường tượng được ra sự hung hiểm bên trong, nhịn không nổi cười khổ, chân thành hướng về họ Tô, thở dài nói:
- Tô huynh... vất vả!!
Tô Hiến Thành phất tay, hắn nguyện vào sinh ra tử không phải vì dăm ba lời động viên không chút dị dưỡng đó, hắn lúc này chăm chú nhìn Đỗ Anh Vũ, không nhanh không chậm nói:
- Đến nước này rồi... ngươi vẫn thật sự không muốn nói cho ta biết mục địch thật sự của ngươi là gì sao?
Đỗ Anh Vũ nội tâm run lên một nhịp, hắn biết lúc này đã không thể tuỳ tiện tìm một cái lý do nào đó qua loa Tô Hiến Thành được nữa.
Là nói... hay là không nói đây?
Tô Hiến Thành ngược lại không thúc dục, trải qua hai năm ở phương Bắc, hắn học được sự nhẫn nại, càng học được cách buông bỏ.
Hôm nay không dứt khoát giải tỏa được nghi vấn, hắn sẽ không hỏi thêm một lần nào nữa.
Ngày mai liền buông bỏ lại tất cả trở về kinh thành. — QUẢNG CÁO —
Từ nay chuyện tại Đông Hải, chuyện của Đỗ Anh Vũ hắn tuyệt nhiên không đả động nửa câu!
Tốt tụ, tốt tan...
...
Xe ngựa mang đoàn người trở về nội thành Yên Hưng cũng là cuối giờ chiều, Tô Hiến Thành bước xuống xe, liếc nhìn Đỗ Anh Vũ một cái rồi không nói gì cả, lặng lẳng theo Đoàn Thiên Hương rời đi.
Đỗ Anh Vũ nhìn theo, có chút nặng lòng.
Hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng, thật không biết là tốt hay xấu, thở dài rồi liền nghĩ tuỳ duyên đi.
Mizukune thì được đưa về khách sạn gần đó, sắp xếp nghỉ ngơi tắm rửa, buổi tối liền theo hẹn đến phủ của Đỗ Anh Vũ dự tiệc.
Vi Oánh Phi đứng song song cùng Đỗ Anh Vũ, nhịn không nổi liếc xéo sang chỗ họ Đỗ, lẩm bẩm cằn nhằn.
Nàng ngày hôm nay đơn giản chính là bị thằng này kéo đi theo tiêu khiển, thật sự chẳng có việc gì để làm, hoàn toàn tốn công vô ích.
Đỗ Anh Vũ cũng nhận thấy Vi thị bất mãn, thế nhưng vẫn mặc kệ không quan tâm.
Hắn tự nhiên không muốn nói bản thân kéo họ Vi đi đơn thuần là làm bảo kê.
Có kinh nghiệm tiếp xúc với Mizukune từ trước đó, Đỗ Anh Vũ biết nữ nhân Nhật bản này có chút điên cuồng không nói lý lẽ, ngày đó bên cạnh hắn còn có Hoa Nương, hiện tại tiểu thiếp không ở, vẫn là kéo Vi thị đi cùng hắn mới có thể an tâm cùng người đàm đạo được.
Còn dỗ dành Vi Oánh Phi sao? Ha ha, đơn giản là không tồn tại, Đỗ thiếu gia chính là muốn dùng tiền nện nàng vui vẻ, vậy là tại chỗ đại khí nói:
- Vi tỷ, ta từ Hàng Châu may mắn chiếm được không ít tơ lụa thượng hạng, Vi tỷ muốn vài cuộn may đồ lót sao?
Vị thị híp híp đôi mắt, bỉu môi tỏ vẻ không thém thế nhưng trong lòng đã như chảy hội.
- Tiểu tử! Đồ lót của đại tỷ nhu cầu tương đối nhiều...
- Vi tỷ chớ lo, đồ lót cả đời của người, bổn công tử bao chọn!!
Qua loa đuổi đi Độc phụ này, bước vào phủ chỉ còn Đỗ Anh Vũ, A Ly cùng Quách Ngọc Như, lúc này Quách cô cô giống như nhớ ra một chuyện, liền quay về hướng Đỗ Anh Vũ dò hỏi:
- A Vũ, chúng ta mở tiệc đón khách, vậy thì Tứ Hoàng Tử bên kia giải quyết thế nào?
Dù sao cũng đều là khách, nhất bên trọng, nhất bên khinh, Quách Ngọc Như cảm giác không tốt lắm.
Đỗ Anh Vũ ngược lại tỏ vẻ không quan trọng, trực tiếp đáp:
- Mặc kệ, cứ phơi hắn vài ngày đã.
- Thế sao được?! - Quách Ngọc Như cau mày liễu. — QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ thì hắc hắc cười, chẳng dấu diếm nói:
- Cô cô, ngài nghĩ mà xem, hắn là quá Giang long, chúng ta là địa đầu xà, nào có chuyện Địa Đầu Xà cho Quá Giáng Long sắc mặt tốt, đối với hắn lạnh nhạt mới là đúng kịch bản thông thường, đột nhiên quá tốt, ta sợ hắn còn không thích ứng đấy.
Đối với thằng nhóc này bắt đầu luyên thuyên, Quách Ngọc Như mắt đẹp chỉ lườm y một cái, quệt miếng xí một tiếng.
Đỗ tiểu tử híp mắt như tiểu hồ ly, nhếch miệng nói tiếp:
- Phơi hắn vài ngày thăm dò thực hư của hắn một chút, để xem tân tinh mới nổi của Đại Việt năm nay khí độ ra sao, hắc hắc.
Nói thật, từ lúc biết tin Lý Dương Minh chủ động bộc lộ tài năng, trong lòng Đỗ Anh Vũ đã có chút đánh giá thấp tên này đi một bậc.
Để được hưởng thụ chút hư vinh... thật sự đáng để ngươi bốc lên nguy hiểm như vậy sao?!
Sau đó họ Đỗ lại tự diễu, cảm thấy bản thân tiêu chuẩn quá cao.
Thiếu niên tâm tính như Lý Dương Minh mới là bình thường.
Đâu phải kẻ này cũng là Lý Dương Quang, Cao Nghiêu Khanh đâu?
Thông suốt một chuyến, Đỗ Anh Vũ cong miệng huýt sáo, bế xốc lên Tô Mạc Ly, cùng tiểu la lị trêu trọc, một đường hi hi ha ha đi vào trong biệt phủ.
Cùng thời điểm, ở một nơi khác không xa, trong phủ của họ Đoàn đặt tại Yên Hưng, Đoàn Thiên Hương cùng Tô Hiến Thành ôm tại một chỗ.
Nam thanh nữ tú phải lòng nhau, tình nồng dâng lên, nếu không phải Tô Hiến Thành định lực cao cùng Đoàn Thiên Hương kiên trì muốn hắn chờ thì hẳn là đã có chuyện đặc sắc xảy ra.
Chính sửa lại chút quần áo sộc sệch, Đoàn Thiên Hương khuôn mặt đào hoa đỏ thắm, liếc sang chỗ tên thư sinh, vừa bực bội lại vừa buồn cười, mài mài răng mèo nói:
- Ngươi đi theo thằng nhóc kia, kết cục lại học được thân lưu manh của hắn, khá lắm họ Tô, bổn tiểu thư xem như mở rộng tầm mắt!!
Ách!!
Tô Hiến Thành chột dạ, xấu hổ không thể phản bác, chợt nghĩ đến một chuyện, một bên vuốt ve Đoàn thị, một bên thấp giọng nói:
- A Hương, nếu... ta nói là nếu, ta đột nhiên không muốn đợi ở đây nữa, muốn trở lại kinh thành, ngươi có theo ta không?
Đoàn Thiên Hương cảm nhận thấy tâm tư tình lang có phần ảm đạm, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn thật lâu, sau thì thở dài nói:
- Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, ngươi đi đâu ta liền ở đó... chỉ là, Thành, thật sự là có chuyện gì ngươi đang giấu giếm ta sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.