Chương 343: Yết kiến.
Ninh Lang
07/07/2022
Nhân Tông Bệ Hạ lúc này thật sự đau đầu.
Vốn dĩ chủ đề buổi trầu sớm ngày hôm nay là muốn bàn về vụ án lương thuế phía nam, Bệ Hạ hắn muốn cùng chư vị đại thần bàn luận rồi đưa ra thái độ cũng như đối ứng.
Đây không phải là chuyện nhỏ, tự nhiên Triều Đình cần phải sớm có phản ứng.
Ban đầu tính toán trong đầu là vậy, chỉ là người tính không bằng trời tính, đột nhiên không hiểu từ đâu lại giết ra một tên Lưu Vũ Nhĩ, kéo lệch chủ đề sang vụ việc lại Ngô Gia Trang Viên.
Mẹ nó!
Một đám nít ranh làm loạn, âm thâm cảnh cáo đám phụ huynh xử kín là được, hiện tại thì tốt rồi, từ miệng Gián Nghị Đại Phu nói ra lại giống như kinh thiên đại án, mà Lưu Vũ Nhĩ tên này lại như biến thành thanh thiên đại lão gia, muốn dụng pháp không lưu tình.
Cái này...
Đây là tại chỗ trang bức, vẽ mặt toàn thể chúng quan sao?
Phải biết đám tiểu thư công tử được Ngô gia mới tới ngày hôm đó 9 phần đều là con cái trọng thần, Lưu Vũ Nhĩ tên này là muốn cùng toàn bộ triều đình đối kháng sao?
Đại ca!
Ngươi là quá mãnh, vậy mà bản thân trẫm trước đây lại không có nhìn ra đâu?
Bệ Hạ nhịn không nổi, âm thầm hỏi thăm qua 18 đời tổ tông của họ Lưu một lượt.
Thế nhưng lại không thể trách tội hắn được, chức vụ của Gián Nghị Đại Phu chính là như vậy, hơn nữa đây còn là chuyện xác thực, vậy nên mỗi vị phụ huynh có mặt tại đây chỉ có thế nhao nhao cúi đầu nhận lỗi, sau đó thì âm thầm ghi hận Lưu Vũ Nhĩ.
Haizz!
“Đây cũng là tội nghiệt của ta!” Bệ Hạ nhìn họ Lưu phía bên dưới được đà làm tới, tựa như thằng hề nhảy nhót liền không khỏi thở dài.
Năm đó thấy Lưu Vũ Nhĩ là người chính trực, hơn hết là xuất thân trong sạch, không phải con cháu hào môn, Bệ Hạ quý tài liền vun trồng, một mực đẩy hắn lên đến vị trí hiện tại.
Thấp thoát đã nhiều năm trôi qua, ngỡ như họ Lưu hẳn sẽ học được cách trầm ổn, thế nhưng dường như hắn luôn nghĩ mình có Bệ Hạ phía sau lưng, vậy là một mực không sợ, một mực khắp nơi gây thù.
Nhiều lúc Nhân Tông Bệ Hạ thầm nghĩ...
Nếu một ngày bản thân thọ cạn băng hà, hẳn Lưu Vũ Nhĩ tên này sẽ rất nhanh trở thành vật bồi táng đi theo.
Ha ha, nhất quân vương, nhất triều thần, song hành mà đi chính ra cũng không có tệ!
Nghĩ đến đây, Nhân Tông Bệ Hạ ngồi trên ghế rồng đột nhiên cảm thấy Lưu Vũ Nhĩ tên này có chút đáng yêu, Bệ Hạ liền mỉm cười lên tiếng:
- Lưu ái khanh!
Lưu Vũ Nhĩ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên bị gọi thì lòng có chút chột dạ, thấp thỏm nhìn lên, chắp tay cẩn trọng nói:
- Bẩm Bệ Hạ, thần tại!
- Khanh... vừa phải thôi! - Bệ Hạ trìu mến nói:
Ách!
Lưu Vũ Nhĩ sững sỡ mộng bức.
Cái... cái này là...
— QUẢNG CÁO —
Nhắc nhở ta sao?
Nói thật, họ Lưu cũng cảm thấy mình nói năng có chút quá đáng, dù sao cũng chỉ là đám thiếu niên vô tri, hắn kéo đến tội quản giáo không nghiêm là được rồi, thế nhưng càng mắng càng hăng, cái này là bị cuốn quá, bon mồm vào đà rồi không được nói chính là toàn thân khó chịu.
Tật xấu của Ngôn Quan, Lưu Vũ Nhĩ hắn cũng có.
Ngỡ đâu vẫn như mọi lần, Bệ Hạ sẽ nhắc nhở, cho bản thân một cái bậc thang để đi xuống, thế nhưng lần này...
Bệ hạ lại hoà ái mỉm cười, nói bản thân vừa phải thôi...
Đây là có ý gì?
Sợ nhất chính là không khí đột nhiên trở nên im lặng, hiện tại tại Thiên An Chính Sảnh, toàn thể văn võ bá qua đều im lặng không nói một lời nào, thậm chí bản thân Ngô Bá Hạo thân là người bị hại cũng im lặng không lên tiếng.
Lưu Vũ Nhĩ đảo mắt qua một vòng, cảm thấy lúc này hẳn là nên dừng lại, đương lúc muốn lui xuống thì từ phía đằng sau, giọng the thé của một tên thái giám cất lên, hô:
- Bẩm Bệ Hạ, người đã mang tới, hiện đang đứng đợi bên ngoài Đoan Môn.
“Đến rồi sao?” Nghe thấy tên thái giám bẩm báo, đột nhiên trong đầu Bệ Hạ hiện ra hình ảnh của một thằng nhãi con phiền phức năm nào, miệng bất giác mỉm cười.
Cũng 1 năm rồi nhỉ?
Không mất bao lâu, Nhân Tông liền cất tiếng:
- Cho truyền!
- Vâng, thưa Bệ Hạ. - Tên thái giám lập tức nhận lệnh.
Cùng lúc đó, ở phía bên ngoài Đoan Môn, Đỗ Anh Vũ cúi đầu chờ lệnh triệu kiến, đứng bên cạnh hắn lúc này là lão Nội thị.
Bình thường xuất nhập Hoàng Cung, mặc cho là có Bệ Hạ ban cho lệnh bài thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn chưa từng đi vào chính sảnh lần nào, tất cả mọi lần đều là đi lệch sảnh mà vòng về phía Ngự Thư Phòng.
Hiện tại được đi đường chính, hắn là có đôi phần thấp thỏm.
Ngay lúc hắn còn đang bần thần, không biết khung cảnh đại điện triều nghị sẽ ra làm sao thì tay Thái giám truyền tin đã chạy tới, báo Bệ Hạ triệu kiến Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra người quen.
Đây không phải là tay thái giám luôn đi kè kè bên cạnh Tiểu Bình Từ hay sao.
Đàm An cũng nhìn chằm chằm vào họ Đỗ, hừ lạnh một tiếng, không cho hắn sắc mặt tốt để nhìn.
A ui! Ngạo kiều vậy?
Đỗ tiểu tử cười cười, không để tâm đến thái độ của đối phương, lão Nội thị thì ngược lại, quét mắt nhìn Đàm An một cái khiến tên này không rét mà run.
Lão nhân gia nói:
- Ngươi có thể lui xuống, hắn... ta sẽ trực tiếp mang đi vào!
- Thế nhưng... dạ vâng, thưa Đại Tổng Quản! - Đàm An cũng không dám cự cãi.
Tại chỗ nhường đường cho Lão Thái giám mang Đỗ tiểu tử đi vào.
Bước qua Đoan Môn, một đường đi thẳng Ngự Đạo. — QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ nhịn không được ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh một vòng.
Gọi Hoàng Cung là quần thể lầu son gác tía cũng không ngoa, quy mô tầm vóc tráng lệ đến mức kinh ngạc, tha thứ cho Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ ít học, khó tìm ra mĩ từ gì để bình xét.
Kiến trúc Hoàng Cung đa phần sơn son thiếp vàng, dựng cột Âm Dương làm trụ, cột trụ ngoài là cột Âm, kích cỡ thon dài, cắm rất sâu vào bên trong nền móng, cột trụ phòng là cột Dương, thô to nhưng ngắn hơn, móng cột là loại móng trụ sỏi cùng đá kê chân cột.
Các loại lầu các được xây dựng cũng tương đối đặc biệt, đặc điểm rõ ràng nhất chính là kết cấu “Đấu - Củng” đỡ lấy mái mà, trong đó phần Đấu giống như bệ đỡ, phần Củng thì tựa như cái khuỷu tay, bộ mái được trang trí ngói âm dương, ngói ống thì có diếm gắn hình là đề, bờ rào quanh lợp ngói nóc, phía trên trang trí rồng phượng đặc trưng của triều Lý.
Đỗ Anh Vũ một đường đi một đường nhìn ngắm, chẳng mấy chốc đã đến sân ngoài cửa điện Thiên An từ lúc nào không hay.
Thiên An Điện to lớn đồ sộ, tương tự như Kính Thiên điện sau này, chính là dùng làm nơi để quân vương thiết kiến quần thần.
Vừa mới tới, còn kịp kịp chuẩn bị tinh thần thì một tên tiểu thái giám canh cửa đã chạy tới, hướng ga hắn hô lên.
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến!
Phía xung quanh, đám thị vệ dũng tướng cũng đồng thanh hô lớn:
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến!!!
Đỗ tiểu tử nghe vậy liền quýnh, nhanh nhanh chóng chóng tu chỉnh lại phục trang, đứng sang một bên để thị vệ khám xét rồi nhanh chóng theo tên tiểu thái giám dẫn đường bước vào bên trong khu đại điện.
Theo Lão Nội thị căn dặn từ trước, Đỗ Anh Vũ hắn đem hai tay chắp lại, giấu vào bên trong tay áo, một đường đi tuyệt không nói chuyện, đầu hơi cúi xuống, tập trung hướng về nội điện, cứ mỗi khi đi qua một cửa là lại thấy đám thị vệ cao to hô vang:
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến.
Uy thế như sấm rền, Đại Việt uy nghi coi như Đỗ tiểu tử chính thức được trải nghiệm.
Khoảng sau 3-4 lượt như vậy thì Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng đến được Thiên An Chính Điện, ở đó có hai tên giáp vệ tiến lên kiểm tra lại Đỗ Anh Vũ một lượt, lúc này hắn mới hơi ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh một chút, chợt thấy đứng tại một góc canh gác là một khuôn mặt quen thuộc.
Dương Tự Minh?
Ha ha, thì ra đây là công việc quen thuộc của tên này.
Đỗ Anh Vũ cười cười, hướng về người quen nháy mắt một cái, thế nhưng bị họ Dương làm lơ, coi như không quen biết.
Lúc này hai tên giáp vệ cũng kiểm tra hoàn tất, bản thân tên tiểu Thái Giám cũng hết trách nhiệm, hô lớn một hồi cuối cùng rồi rút sang đứng một bên, cửa Thiên An Đại Điện từ từ được mở ra.
Đập vào trước mắt Đỗ Anh Vũ là một tầng bậc thang được trải thảm đỏ thẫm.
Đỗ Anh Vũ từ từ bước lên trên bậc thang, sau vài bước liền có thể thấy khung cảnh triều nghị hiện ra trước mắt.
Văn võ bá quan đứng so le xếp ngay ngắn thành hai hàng, thân mang quan phục, đầu đội mũ chuồn, hai tay chắp lại ôm lấy cái lệnh, thủ ở trước ngực.
Triều nghị bình thường cũng không phải tất cả quan viên đều phải có mặt, dù sao đây là nơi những đại nhân vật lớn nhất Đại Việt hội tụ, đẳng cấp đại loại cỡ Tam Công Cửu Khanh, Thượng Thư cùng Thị Lang các loại, cùng lắm là thêm mấy tên Nội Thư Gia xem như nhân viên thấp nhất, còn lại đa phần đều không có tiếng nói.
Nói thẳng thì bình thường quan văn dưới ngũ phẩm, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì đúng có mơ bước vào bên trong Thiên An Điện, còn võ quan thì... ha ha, hên xui đi.
Lúc này, đứng ngoài cùng, Lễ quan lập tức lên tiếng:
- Tiến!!!
Thanh âm kéo dài khiến Đỗ Anh Vũ thoáng sửng sốt, có chuẩn bị từ trước thế nên hắn cũng rất nhanh hành động, hít sâu một hơi, Đỗ Anh Vũ chắp tay đạp lên thảm lộ mà tiến vào bên trong.
— QUẢNG CÁO —
Đến lúc Lễ quan hô “Đứng!”
Đỗ Anh Vũ ngay lập tức dừng cước bộ, đứng thẳng người, chờ đợi, rất nhanh, Lễ quan lại hô:
- Bái!
Ngay lập tức, thân thể nhỏ nhắn cúi gập người 90 độ, hô lên:
- Thần! Đỗ Anh Vũ! Khấu kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hô xong, hắn hơi dựng người dậy, lưng vẫn hơi khom, hai tay vẫn chắp lấy, cao đến ngang lông mày, đến khi bên tại nghe được thanh âm quen thuộc “Bình Thân” thì mới có thể đứng thẳng, buông lỏng hai tay đi xuống.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ hắn gặp Bệ Hạ mà rườm rà đến vậy, khuôn mặt non choẹt hiện lên vệt khổ sở.
Mà ngồi tại Long Toạ phía bên trên Bảo Điện, một thân Cổn Phục Nhân Tông Bệ xa xa nhìn thấy cái thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, miệng cười như không cười.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng rất nhanh Đỗ Anh Vũ liền tránh né, cúi đầu đi xuống.
Nhìn chằm chằm thẳng Long Nhan chính là vô lễ.
Quần thần hai bên đều im lặng không phát ra tiếng, Đỗ Anh Vũ cũng ngậm chặt mồm, không khí có mấy phần ngưng trọng, đúng lúc này, ở phía đài cao, Nhân Tông Bệ Hạ nhìn một thân bạch y Đỗ Anh Vũ thì không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tiểu tử! Triều phục của ngươi đâu?
Ách!
Đỗ Anh Vũ trố mắt, ngẩng đầu nhìn lên?
Văn võ bá quan hai bên cũng mộng bức...
Nhân Tông lại không thấy mình nói sai gì cả, vẫn tiếp tục hỏi:
- Triều phục đâu? Sao không mặc?
- Bẩm... bẩm... thần chưa có ạ! - Đỗ Anh Vũ lúng túng, chắp tay đáp.
Bệ Hạ gật gù, hướng về tên Lễ Quan phía sau, dặn dò:
- Sau buổi triều, may cho hắn một bộ, à không, hai bộ đi, tiểu tử này dùng đồ như phá, một bộ không đủ đâu.
Đỗ Anh Vũ: ???
Bệ Hạ! Ngài sai người áp giải ta đến Thiên An điện chỉ để gọi người may áo cho ta sao???
Khụ... khụ...
Lúc này, Nhân Tông Bệ Hạ cùng nhận ra không khí bên dưới có phần không đúng lắm liền khẽ ho khan một tiếng, sau thì nghiêm mặt lại, quát to:
- Đỗ Anh Vũ! Nhà ngươi biết tội của ngươi chưa?!!
Vốn dĩ chủ đề buổi trầu sớm ngày hôm nay là muốn bàn về vụ án lương thuế phía nam, Bệ Hạ hắn muốn cùng chư vị đại thần bàn luận rồi đưa ra thái độ cũng như đối ứng.
Đây không phải là chuyện nhỏ, tự nhiên Triều Đình cần phải sớm có phản ứng.
Ban đầu tính toán trong đầu là vậy, chỉ là người tính không bằng trời tính, đột nhiên không hiểu từ đâu lại giết ra một tên Lưu Vũ Nhĩ, kéo lệch chủ đề sang vụ việc lại Ngô Gia Trang Viên.
Mẹ nó!
Một đám nít ranh làm loạn, âm thâm cảnh cáo đám phụ huynh xử kín là được, hiện tại thì tốt rồi, từ miệng Gián Nghị Đại Phu nói ra lại giống như kinh thiên đại án, mà Lưu Vũ Nhĩ tên này lại như biến thành thanh thiên đại lão gia, muốn dụng pháp không lưu tình.
Cái này...
Đây là tại chỗ trang bức, vẽ mặt toàn thể chúng quan sao?
Phải biết đám tiểu thư công tử được Ngô gia mới tới ngày hôm đó 9 phần đều là con cái trọng thần, Lưu Vũ Nhĩ tên này là muốn cùng toàn bộ triều đình đối kháng sao?
Đại ca!
Ngươi là quá mãnh, vậy mà bản thân trẫm trước đây lại không có nhìn ra đâu?
Bệ Hạ nhịn không nổi, âm thầm hỏi thăm qua 18 đời tổ tông của họ Lưu một lượt.
Thế nhưng lại không thể trách tội hắn được, chức vụ của Gián Nghị Đại Phu chính là như vậy, hơn nữa đây còn là chuyện xác thực, vậy nên mỗi vị phụ huynh có mặt tại đây chỉ có thế nhao nhao cúi đầu nhận lỗi, sau đó thì âm thầm ghi hận Lưu Vũ Nhĩ.
Haizz!
“Đây cũng là tội nghiệt của ta!” Bệ Hạ nhìn họ Lưu phía bên dưới được đà làm tới, tựa như thằng hề nhảy nhót liền không khỏi thở dài.
Năm đó thấy Lưu Vũ Nhĩ là người chính trực, hơn hết là xuất thân trong sạch, không phải con cháu hào môn, Bệ Hạ quý tài liền vun trồng, một mực đẩy hắn lên đến vị trí hiện tại.
Thấp thoát đã nhiều năm trôi qua, ngỡ như họ Lưu hẳn sẽ học được cách trầm ổn, thế nhưng dường như hắn luôn nghĩ mình có Bệ Hạ phía sau lưng, vậy là một mực không sợ, một mực khắp nơi gây thù.
Nhiều lúc Nhân Tông Bệ Hạ thầm nghĩ...
Nếu một ngày bản thân thọ cạn băng hà, hẳn Lưu Vũ Nhĩ tên này sẽ rất nhanh trở thành vật bồi táng đi theo.
Ha ha, nhất quân vương, nhất triều thần, song hành mà đi chính ra cũng không có tệ!
Nghĩ đến đây, Nhân Tông Bệ Hạ ngồi trên ghế rồng đột nhiên cảm thấy Lưu Vũ Nhĩ tên này có chút đáng yêu, Bệ Hạ liền mỉm cười lên tiếng:
- Lưu ái khanh!
Lưu Vũ Nhĩ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên bị gọi thì lòng có chút chột dạ, thấp thỏm nhìn lên, chắp tay cẩn trọng nói:
- Bẩm Bệ Hạ, thần tại!
- Khanh... vừa phải thôi! - Bệ Hạ trìu mến nói:
Ách!
Lưu Vũ Nhĩ sững sỡ mộng bức.
Cái... cái này là...
— QUẢNG CÁO —
Nhắc nhở ta sao?
Nói thật, họ Lưu cũng cảm thấy mình nói năng có chút quá đáng, dù sao cũng chỉ là đám thiếu niên vô tri, hắn kéo đến tội quản giáo không nghiêm là được rồi, thế nhưng càng mắng càng hăng, cái này là bị cuốn quá, bon mồm vào đà rồi không được nói chính là toàn thân khó chịu.
Tật xấu của Ngôn Quan, Lưu Vũ Nhĩ hắn cũng có.
Ngỡ đâu vẫn như mọi lần, Bệ Hạ sẽ nhắc nhở, cho bản thân một cái bậc thang để đi xuống, thế nhưng lần này...
Bệ hạ lại hoà ái mỉm cười, nói bản thân vừa phải thôi...
Đây là có ý gì?
Sợ nhất chính là không khí đột nhiên trở nên im lặng, hiện tại tại Thiên An Chính Sảnh, toàn thể văn võ bá qua đều im lặng không nói một lời nào, thậm chí bản thân Ngô Bá Hạo thân là người bị hại cũng im lặng không lên tiếng.
Lưu Vũ Nhĩ đảo mắt qua một vòng, cảm thấy lúc này hẳn là nên dừng lại, đương lúc muốn lui xuống thì từ phía đằng sau, giọng the thé của một tên thái giám cất lên, hô:
- Bẩm Bệ Hạ, người đã mang tới, hiện đang đứng đợi bên ngoài Đoan Môn.
“Đến rồi sao?” Nghe thấy tên thái giám bẩm báo, đột nhiên trong đầu Bệ Hạ hiện ra hình ảnh của một thằng nhãi con phiền phức năm nào, miệng bất giác mỉm cười.
Cũng 1 năm rồi nhỉ?
Không mất bao lâu, Nhân Tông liền cất tiếng:
- Cho truyền!
- Vâng, thưa Bệ Hạ. - Tên thái giám lập tức nhận lệnh.
Cùng lúc đó, ở phía bên ngoài Đoan Môn, Đỗ Anh Vũ cúi đầu chờ lệnh triệu kiến, đứng bên cạnh hắn lúc này là lão Nội thị.
Bình thường xuất nhập Hoàng Cung, mặc cho là có Bệ Hạ ban cho lệnh bài thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn chưa từng đi vào chính sảnh lần nào, tất cả mọi lần đều là đi lệch sảnh mà vòng về phía Ngự Thư Phòng.
Hiện tại được đi đường chính, hắn là có đôi phần thấp thỏm.
Ngay lúc hắn còn đang bần thần, không biết khung cảnh đại điện triều nghị sẽ ra làm sao thì tay Thái giám truyền tin đã chạy tới, báo Bệ Hạ triệu kiến Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra người quen.
Đây không phải là tay thái giám luôn đi kè kè bên cạnh Tiểu Bình Từ hay sao.
Đàm An cũng nhìn chằm chằm vào họ Đỗ, hừ lạnh một tiếng, không cho hắn sắc mặt tốt để nhìn.
A ui! Ngạo kiều vậy?
Đỗ tiểu tử cười cười, không để tâm đến thái độ của đối phương, lão Nội thị thì ngược lại, quét mắt nhìn Đàm An một cái khiến tên này không rét mà run.
Lão nhân gia nói:
- Ngươi có thể lui xuống, hắn... ta sẽ trực tiếp mang đi vào!
- Thế nhưng... dạ vâng, thưa Đại Tổng Quản! - Đàm An cũng không dám cự cãi.
Tại chỗ nhường đường cho Lão Thái giám mang Đỗ tiểu tử đi vào.
Bước qua Đoan Môn, một đường đi thẳng Ngự Đạo. — QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ nhịn không được ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh một vòng.
Gọi Hoàng Cung là quần thể lầu son gác tía cũng không ngoa, quy mô tầm vóc tráng lệ đến mức kinh ngạc, tha thứ cho Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ ít học, khó tìm ra mĩ từ gì để bình xét.
Kiến trúc Hoàng Cung đa phần sơn son thiếp vàng, dựng cột Âm Dương làm trụ, cột trụ ngoài là cột Âm, kích cỡ thon dài, cắm rất sâu vào bên trong nền móng, cột trụ phòng là cột Dương, thô to nhưng ngắn hơn, móng cột là loại móng trụ sỏi cùng đá kê chân cột.
Các loại lầu các được xây dựng cũng tương đối đặc biệt, đặc điểm rõ ràng nhất chính là kết cấu “Đấu - Củng” đỡ lấy mái mà, trong đó phần Đấu giống như bệ đỡ, phần Củng thì tựa như cái khuỷu tay, bộ mái được trang trí ngói âm dương, ngói ống thì có diếm gắn hình là đề, bờ rào quanh lợp ngói nóc, phía trên trang trí rồng phượng đặc trưng của triều Lý.
Đỗ Anh Vũ một đường đi một đường nhìn ngắm, chẳng mấy chốc đã đến sân ngoài cửa điện Thiên An từ lúc nào không hay.
Thiên An Điện to lớn đồ sộ, tương tự như Kính Thiên điện sau này, chính là dùng làm nơi để quân vương thiết kiến quần thần.
Vừa mới tới, còn kịp kịp chuẩn bị tinh thần thì một tên tiểu thái giám canh cửa đã chạy tới, hướng ga hắn hô lên.
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến!
Phía xung quanh, đám thị vệ dũng tướng cũng đồng thanh hô lớn:
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến!!!
Đỗ tiểu tử nghe vậy liền quýnh, nhanh nhanh chóng chóng tu chỉnh lại phục trang, đứng sang một bên để thị vệ khám xét rồi nhanh chóng theo tên tiểu thái giám dẫn đường bước vào bên trong khu đại điện.
Theo Lão Nội thị căn dặn từ trước, Đỗ Anh Vũ hắn đem hai tay chắp lại, giấu vào bên trong tay áo, một đường đi tuyệt không nói chuyện, đầu hơi cúi xuống, tập trung hướng về nội điện, cứ mỗi khi đi qua một cửa là lại thấy đám thị vệ cao to hô vang:
- Tuyên Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Đỗ Anh Vũ tiến vào trong điện yết kiến.
Uy thế như sấm rền, Đại Việt uy nghi coi như Đỗ tiểu tử chính thức được trải nghiệm.
Khoảng sau 3-4 lượt như vậy thì Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng đến được Thiên An Chính Điện, ở đó có hai tên giáp vệ tiến lên kiểm tra lại Đỗ Anh Vũ một lượt, lúc này hắn mới hơi ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh một chút, chợt thấy đứng tại một góc canh gác là một khuôn mặt quen thuộc.
Dương Tự Minh?
Ha ha, thì ra đây là công việc quen thuộc của tên này.
Đỗ Anh Vũ cười cười, hướng về người quen nháy mắt một cái, thế nhưng bị họ Dương làm lơ, coi như không quen biết.
Lúc này hai tên giáp vệ cũng kiểm tra hoàn tất, bản thân tên tiểu Thái Giám cũng hết trách nhiệm, hô lớn một hồi cuối cùng rồi rút sang đứng một bên, cửa Thiên An Đại Điện từ từ được mở ra.
Đập vào trước mắt Đỗ Anh Vũ là một tầng bậc thang được trải thảm đỏ thẫm.
Đỗ Anh Vũ từ từ bước lên trên bậc thang, sau vài bước liền có thể thấy khung cảnh triều nghị hiện ra trước mắt.
Văn võ bá quan đứng so le xếp ngay ngắn thành hai hàng, thân mang quan phục, đầu đội mũ chuồn, hai tay chắp lại ôm lấy cái lệnh, thủ ở trước ngực.
Triều nghị bình thường cũng không phải tất cả quan viên đều phải có mặt, dù sao đây là nơi những đại nhân vật lớn nhất Đại Việt hội tụ, đẳng cấp đại loại cỡ Tam Công Cửu Khanh, Thượng Thư cùng Thị Lang các loại, cùng lắm là thêm mấy tên Nội Thư Gia xem như nhân viên thấp nhất, còn lại đa phần đều không có tiếng nói.
Nói thẳng thì bình thường quan văn dưới ngũ phẩm, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì đúng có mơ bước vào bên trong Thiên An Điện, còn võ quan thì... ha ha, hên xui đi.
Lúc này, đứng ngoài cùng, Lễ quan lập tức lên tiếng:
- Tiến!!!
Thanh âm kéo dài khiến Đỗ Anh Vũ thoáng sửng sốt, có chuẩn bị từ trước thế nên hắn cũng rất nhanh hành động, hít sâu một hơi, Đỗ Anh Vũ chắp tay đạp lên thảm lộ mà tiến vào bên trong.
— QUẢNG CÁO —
Đến lúc Lễ quan hô “Đứng!”
Đỗ Anh Vũ ngay lập tức dừng cước bộ, đứng thẳng người, chờ đợi, rất nhanh, Lễ quan lại hô:
- Bái!
Ngay lập tức, thân thể nhỏ nhắn cúi gập người 90 độ, hô lên:
- Thần! Đỗ Anh Vũ! Khấu kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hô xong, hắn hơi dựng người dậy, lưng vẫn hơi khom, hai tay vẫn chắp lấy, cao đến ngang lông mày, đến khi bên tại nghe được thanh âm quen thuộc “Bình Thân” thì mới có thể đứng thẳng, buông lỏng hai tay đi xuống.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ hắn gặp Bệ Hạ mà rườm rà đến vậy, khuôn mặt non choẹt hiện lên vệt khổ sở.
Mà ngồi tại Long Toạ phía bên trên Bảo Điện, một thân Cổn Phục Nhân Tông Bệ xa xa nhìn thấy cái thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, miệng cười như không cười.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng rất nhanh Đỗ Anh Vũ liền tránh né, cúi đầu đi xuống.
Nhìn chằm chằm thẳng Long Nhan chính là vô lễ.
Quần thần hai bên đều im lặng không phát ra tiếng, Đỗ Anh Vũ cũng ngậm chặt mồm, không khí có mấy phần ngưng trọng, đúng lúc này, ở phía đài cao, Nhân Tông Bệ Hạ nhìn một thân bạch y Đỗ Anh Vũ thì không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tiểu tử! Triều phục của ngươi đâu?
Ách!
Đỗ Anh Vũ trố mắt, ngẩng đầu nhìn lên?
Văn võ bá quan hai bên cũng mộng bức...
Nhân Tông lại không thấy mình nói sai gì cả, vẫn tiếp tục hỏi:
- Triều phục đâu? Sao không mặc?
- Bẩm... bẩm... thần chưa có ạ! - Đỗ Anh Vũ lúng túng, chắp tay đáp.
Bệ Hạ gật gù, hướng về tên Lễ Quan phía sau, dặn dò:
- Sau buổi triều, may cho hắn một bộ, à không, hai bộ đi, tiểu tử này dùng đồ như phá, một bộ không đủ đâu.
Đỗ Anh Vũ: ???
Bệ Hạ! Ngài sai người áp giải ta đến Thiên An điện chỉ để gọi người may áo cho ta sao???
Khụ... khụ...
Lúc này, Nhân Tông Bệ Hạ cùng nhận ra không khí bên dưới có phần không đúng lắm liền khẽ ho khan một tiếng, sau thì nghiêm mặt lại, quát to:
- Đỗ Anh Vũ! Nhà ngươi biết tội của ngươi chưa?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.