Chương 43: Best Fiend Và Góc Tâm Sự
trangkhanh
13/10/2016
Nó chạy một mạch lên sân thượng thì thấy anh đã đứng sãn ở đó , chác
đứng cũng đã lâu rồi . Chắc do sắp được gặp anh mình nên tâm trạng nó có vẻ tốt hơn hẳn ngày thường , nó vui vẻ đi từng bước đến chỗ anh . Tới
nơi nó ngước mặt lên nhìn mặt trời ló rạng , còn anh khi thấy nó anh có
vẻ hơi bất ngờ nhưng rồi lại trở lại bình thuờng như trước , anh nhìn nó với gương mặt vô hồn , thấy có chút bất thường nó quay lại nhìn anh rồi lên tiếng hỏi.
- " Sao vậy ? "
- " Không có gì "
- " Thật sao ? Tôi thấy anh có vẻ muốn hỏi chuyện gì thì phải ? "
- " Sao , chẳng có truyện gì cả ''
- '' Anh chắc chứ ''
- '' Ừ '' - Anh trả lời rồi lại hướng ánh mắt mình về phía mặt trời mọc , còn nó có vẻ đã biết được anh muốn hỏi có gì nhưng vẫn muốn hỏi anh để anh tự nói ra nhưng với tình hình này thì chắc anh chẳng muốn hỏi đâu nên nó đành phải nên tiếng hỏi .
- '' Có phải anh đang thắc mắc ... '' - Nó đang hỏi anh thì đột nhiên anh lên tiếng
- '' Quan hệ của cô và Issaac '' - Câu nói ngắn gọn như vậy nhưng không biết tại sao nó lại nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời anh
- '' Chỉ đơn thuần là anh em thôi ''
- '' Vậy thôi sao , không hẳn là vậy ? '' - Có vẻ anh đang nghi ngờ câu trả lời của nó , nghe anh hỏi vậy nó đột nhiên quay người về phía anh nở nụ cười rạng rỡ rồi nói
- '' Chúng ta còn hợp tác với nhau rất lâu , từ từ rồi anh sẽ biết rõ hơn nhưng tóm lại anh Issaac và tôi chỉ đơn thuần là anh em thôi , tạm biệt '' - Dứt câu nó quay người bước đi để lại anh ngẩn ngơ một mình trên sân thượng nhưng rồi anh cũng bình tĩnh lại , anh dựa vào lan can mỉm cười .
Còn nó sau khi đi khỏi sân thượng , nó tìm đến phòng mà trong đó có chứa hai đứa Lucy và Mary chuyên đi tám truyện bao đồng , mở cửa bước vào nó phải bàng hoàng vì căn phòng chỉ mới qua hơn 1 giờ đồng hồ mà đã bị hai bà tám này biến thành bãi chiến trường , chắn gối vứt lung tung khắp nơi , những quyển sách dày cộp mỗi quyển một chỗ còn rất nhiều thứ nữa . Còn hai bà tám kia , tám truyện song rồi thì mỗi đứa mỗi việc người thì nghịch cái điện thoại người thingôif đọc sách .
- '' Dậy , nhanh lên '' - Vừa thấy bãi chiến trường mà hai người họ vừa bày ra nó đã nhanh chóng hối thúc họ dậy - '' Mau dọn dẹp rồi đi nữa ''
- '' Đi đâu đó ? '' - Mary hỏi
- '' Issaac chưa nói cho cậu nghe hả ? ''
- '' Rồi đó, nhưng chỉ nói với mình thôi còn Mary thì ..'' - Lucy nói đùa mặc dù đó là sự thật
- '' , cậu giám không nói cho mình biết hả ,? '' - Mary vờ giận
- '' Không có ,cậu tha cho mình đi mà chỉ là do mình quên thôi '' - Luyện minh
- ''Khônh lý do lý chấu gì hết '' - Dứt câu Mary nhặt ngay cái gối cạnh mình mà đập thẳng vào đầu Lucy
- ''Á , Mary tha cho mình đi ,cầu xin cậu đó , Angel , Angel cậu làm ơn làm phước cứu mình với ,không con nhỏ này sẽ giết mình mất '' - Không còn cách nào khác Lucy chỉ còn cách cầu xin nó , nghe vậy nó bật cười nhỏ rồi từ từ , bình tĩnh chạy lại gần , hai người kia cứ tưởng là nó sẽ tới cứu Lucy ai ngờ vừa tới nơi nó với ngay cái gối trên giường và rồi nhập bọn với Marry trừng phạt Lucy
- '' Nè , Angel sao cậu cũng hùa theo Marry mà đánh mình chứ , đã vậy thì tôi sẽ không nhường hai người nữa , chết đi '' - Khi nãy cô gái này chỉ biết chạy trốn và kêu cứu nhưng bây giờ đã khác , Lucy cũng nhặt lấy cái gối lên mà đánh trả lại , cả ba người cứ đùa nhau như thế , mãi đến khi đã kiệt sức mới dừng lại , cả ba người nằm cạnh nhau mà thở dốc rồi trò chuyện
- '' Nè cậu định không mừng sinh nhật thật hả ? '' - Lucy mở đầu câu truyện
- '' Đúng vậy đó , nếu cậu mừng sinh có có phải sẽ tốt hơn không '' - Marry cũng góp lời
- '' Không đâu , mừng để làm gì chứ ? Dù gì cũng chẳng thay đổi được điều gì cả , với mình chỉ cần có hai người , anh Issaac , Jacod , anh hai và cả chú Max là đủ rồi '' - Dừng câu nó vui vẻ đứng dậy kéo theo cả hai người kia và nói
- '' Mau dậy đi , đừng có nằm nữa , nhanh mà dọn dẹp rồi còn phải đi nữa đó ''
- '' Nhưng mà đi đâu mới được chứ ? '' - Hai người đồng thanh
- '' Tưởng cậu biết rồi mà Lucy ''
- '' Đâu có , mình chỉ nói đùa vậy thôi , chẳng phải cậu cầm điện thoại của anh Issaac mà , với lại tụi mình có gặp nhau khi nãy nhưng anh ấy đâu cói biết chuyện gì đâu mà kể''
- '' Hả , thôi được rồi dọn nhanh lên rồi sang thông báo cho họ , còn đi đâu thì bao đến nơi mấy cậu sẽ biết ''
- '' Ừ '' - Cả hai lại đồng thanh rồi bắt tay vào việc dọn dẹp , xong xuôi đâu đó ba người bạn cùng đi ra ngoài ''
*********************************
Phòng chứa Jacod và Issaac
- '' Quay lại công ty hả , mà có chuyện gì vậy ? Sao chúng ta không đi thăm dì Gem luôn , rồi nhờ chú Max chuẩn bị hộ mọi người đồ đạc , quay lại đó là gì lằng nhằng quá đó''
- '' Cứ đến đó đi rồi biết , sẽ có một bất ngờ rất lớn ở đó ''
- '' Ờ , vậy đi luôn thôi , chẳng phải sắp đến giờ rồi sao ''
- '' Ừ đi thôi ''
Issaac và Jacod cũng đã đi ra ngoài phòng khách nơi duy nhất tụ họp cả hai phe lớn tuổi và nhỏ tuổi .
-----------------hết chap 43 --------------------------------
- " Sao vậy ? "
- " Không có gì "
- " Thật sao ? Tôi thấy anh có vẻ muốn hỏi chuyện gì thì phải ? "
- " Sao , chẳng có truyện gì cả ''
- '' Anh chắc chứ ''
- '' Ừ '' - Anh trả lời rồi lại hướng ánh mắt mình về phía mặt trời mọc , còn nó có vẻ đã biết được anh muốn hỏi có gì nhưng vẫn muốn hỏi anh để anh tự nói ra nhưng với tình hình này thì chắc anh chẳng muốn hỏi đâu nên nó đành phải nên tiếng hỏi .
- '' Có phải anh đang thắc mắc ... '' - Nó đang hỏi anh thì đột nhiên anh lên tiếng
- '' Quan hệ của cô và Issaac '' - Câu nói ngắn gọn như vậy nhưng không biết tại sao nó lại nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời anh
- '' Chỉ đơn thuần là anh em thôi ''
- '' Vậy thôi sao , không hẳn là vậy ? '' - Có vẻ anh đang nghi ngờ câu trả lời của nó , nghe anh hỏi vậy nó đột nhiên quay người về phía anh nở nụ cười rạng rỡ rồi nói
- '' Chúng ta còn hợp tác với nhau rất lâu , từ từ rồi anh sẽ biết rõ hơn nhưng tóm lại anh Issaac và tôi chỉ đơn thuần là anh em thôi , tạm biệt '' - Dứt câu nó quay người bước đi để lại anh ngẩn ngơ một mình trên sân thượng nhưng rồi anh cũng bình tĩnh lại , anh dựa vào lan can mỉm cười .
Còn nó sau khi đi khỏi sân thượng , nó tìm đến phòng mà trong đó có chứa hai đứa Lucy và Mary chuyên đi tám truyện bao đồng , mở cửa bước vào nó phải bàng hoàng vì căn phòng chỉ mới qua hơn 1 giờ đồng hồ mà đã bị hai bà tám này biến thành bãi chiến trường , chắn gối vứt lung tung khắp nơi , những quyển sách dày cộp mỗi quyển một chỗ còn rất nhiều thứ nữa . Còn hai bà tám kia , tám truyện song rồi thì mỗi đứa mỗi việc người thì nghịch cái điện thoại người thingôif đọc sách .
- '' Dậy , nhanh lên '' - Vừa thấy bãi chiến trường mà hai người họ vừa bày ra nó đã nhanh chóng hối thúc họ dậy - '' Mau dọn dẹp rồi đi nữa ''
- '' Đi đâu đó ? '' - Mary hỏi
- '' Issaac chưa nói cho cậu nghe hả ? ''
- '' Rồi đó, nhưng chỉ nói với mình thôi còn Mary thì ..'' - Lucy nói đùa mặc dù đó là sự thật
- '' , cậu giám không nói cho mình biết hả ,? '' - Mary vờ giận
- '' Không có ,cậu tha cho mình đi mà chỉ là do mình quên thôi '' - Luyện minh
- ''Khônh lý do lý chấu gì hết '' - Dứt câu Mary nhặt ngay cái gối cạnh mình mà đập thẳng vào đầu Lucy
- ''Á , Mary tha cho mình đi ,cầu xin cậu đó , Angel , Angel cậu làm ơn làm phước cứu mình với ,không con nhỏ này sẽ giết mình mất '' - Không còn cách nào khác Lucy chỉ còn cách cầu xin nó , nghe vậy nó bật cười nhỏ rồi từ từ , bình tĩnh chạy lại gần , hai người kia cứ tưởng là nó sẽ tới cứu Lucy ai ngờ vừa tới nơi nó với ngay cái gối trên giường và rồi nhập bọn với Marry trừng phạt Lucy
- '' Nè , Angel sao cậu cũng hùa theo Marry mà đánh mình chứ , đã vậy thì tôi sẽ không nhường hai người nữa , chết đi '' - Khi nãy cô gái này chỉ biết chạy trốn và kêu cứu nhưng bây giờ đã khác , Lucy cũng nhặt lấy cái gối lên mà đánh trả lại , cả ba người cứ đùa nhau như thế , mãi đến khi đã kiệt sức mới dừng lại , cả ba người nằm cạnh nhau mà thở dốc rồi trò chuyện
- '' Nè cậu định không mừng sinh nhật thật hả ? '' - Lucy mở đầu câu truyện
- '' Đúng vậy đó , nếu cậu mừng sinh có có phải sẽ tốt hơn không '' - Marry cũng góp lời
- '' Không đâu , mừng để làm gì chứ ? Dù gì cũng chẳng thay đổi được điều gì cả , với mình chỉ cần có hai người , anh Issaac , Jacod , anh hai và cả chú Max là đủ rồi '' - Dừng câu nó vui vẻ đứng dậy kéo theo cả hai người kia và nói
- '' Mau dậy đi , đừng có nằm nữa , nhanh mà dọn dẹp rồi còn phải đi nữa đó ''
- '' Nhưng mà đi đâu mới được chứ ? '' - Hai người đồng thanh
- '' Tưởng cậu biết rồi mà Lucy ''
- '' Đâu có , mình chỉ nói đùa vậy thôi , chẳng phải cậu cầm điện thoại của anh Issaac mà , với lại tụi mình có gặp nhau khi nãy nhưng anh ấy đâu cói biết chuyện gì đâu mà kể''
- '' Hả , thôi được rồi dọn nhanh lên rồi sang thông báo cho họ , còn đi đâu thì bao đến nơi mấy cậu sẽ biết ''
- '' Ừ '' - Cả hai lại đồng thanh rồi bắt tay vào việc dọn dẹp , xong xuôi đâu đó ba người bạn cùng đi ra ngoài ''
*********************************
Phòng chứa Jacod và Issaac
- '' Quay lại công ty hả , mà có chuyện gì vậy ? Sao chúng ta không đi thăm dì Gem luôn , rồi nhờ chú Max chuẩn bị hộ mọi người đồ đạc , quay lại đó là gì lằng nhằng quá đó''
- '' Cứ đến đó đi rồi biết , sẽ có một bất ngờ rất lớn ở đó ''
- '' Ờ , vậy đi luôn thôi , chẳng phải sắp đến giờ rồi sao ''
- '' Ừ đi thôi ''
Issaac và Jacod cũng đã đi ra ngoài phòng khách nơi duy nhất tụ họp cả hai phe lớn tuổi và nhỏ tuổi .
-----------------hết chap 43 --------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.