Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)
Chương 31: Mie & Jay - Chia Tay
JieMay
28/04/2016
Dạo này Jay sao thế nhỉ? Lúc nào cũng bên cạnh tôi, quan tâm tôi cực kỳ. Không lẽ vì sự việc lần trước khiến cậu cảm thấy có lỗi hay sao? Sự bảo bọc quá mức này làm tôi thấy có chút không quen.
- Em sao thế Jay? Dạo này chị thấy em lạ lắm nha.
- Có sao chị? Em thấy bình thường mà.
- Lúc nào cũng dẫn chị theo bên mình, thế mà bảo là không lạ sao?
- Em chỉ là đang cố gắng bảo vệ chị. Em sẽ chẳng thể chịu được nếu như chị bị tổn thương lần nữa đâu!
- Em nghĩ rằng sự việc lần đó đã làm chị tổn thương?
- Chị... Dù gì em cũng là người có lỗi mà. Chị để em chuộc lỗi được không?
Tôi đành yên lặng. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình đã phạm phải một lỗi rất lớn rồi. Thật là...
* * *
Kris, tôi thực sự rất hận anh ta. Nhất định tôi sẽ báo thù. Nhưng con người xảo quyệt như hắn thì thật không dễ đối phó. Không khéo lại liên luỵ đến Mie nữa thì không hay.
Phải chi chị có thể rời khỏi cái nơi nguy hiểm này thì tốt rồi. Mie là tất cả đối với tôi, là thiên thần mà tôi yêu rất nhiều.
Phải làm thế nào bây giờ? Tôi đang rất rối. Tôi ước chẳng thà tôi chỉ là một con người bình thường, sống một cuộc sống bình thường thì tốt biết mấy.
Hôm nay là một ngày lễ quan trọng của những ma cà rồng : Lễ Trăng máu. Cha tôi đã giao cho tôi toàn quyền trong ngày hôm nay. Mie đảm nhiệm một việc, chị sẽ mang vật báu của dòng tộc ma cà rồng từ gian điện thờ lên khu sảnh lớn.
Kia rồi, chị đang dần tiến đến đây. Trên tay là quả cầu máu. Một vật rất thiêng liêng của gia tộc chúng tôi. Nhưng rồi, khi gần đến nơi thì bỗng nhiên tay chị run lên và đánh rơi quả cầu xuống đất.
- "Bốp"
- Trời ơi, quả cầu bị vỡ rồi! - Có tiếng xôn xao.
Mie hoảng hốt ngồi xuống, cố gắng nhặt những mảnh vỡ ấy. Rồi nơi đó nhanh chóng bị rất nhiều người vây quanh :
- Cô ta đã làm vỡ nó!
- Đúng là sao chổi mà.
- Các người mau tránh ra! - Tôi chạy đến dùng tay kéo đám đông kia ra ngoài.
Tay chị đã bị thương vì những mảnh vỡ găm vào. Đúng lúc tôi đang định đỡ chị dậy thì Kris đã kịp đứng ở phía sau, cười đắc chí :
- Cô gái này đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng, ngươi có nghĩ rằng nên trừng phạt rồi không?
Tôi chợt dừng động tác, rút tay lại. Chị đã khóc rồi. Phải, chị đã mắc phải một lỗi rất lớn. Bây giờ tôi thật không biết phải xử sự làm sao cho đúng đây?
- Em trai ta phải xử lý làm sao cho phải phép đấy! Biết không? - Hắn vẫn châm chọc.
- Không cần anh phải nhắc, tôi tự biết mình phải làm gì!
Thật là đau đầu mà. Làm sao tôi nỡ trừng phạt chị đây? Chị thì vẫn đang nức nở, luôn miệng nói xin lỗi. Thật tình, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
- Được rồi! Đuổi chị ấy ra khỏi đây! - Tôi nghiến răng và hạ giọng ra lệnh.
- Jay... Sao lại thế? - Chị vẫn như thế, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt đáng thương kia.
- Như vậy có nhẹ quá không? Quả cầu ấy quý giá thế mà? - Mọi người bắt đầu bàn tán.
- Các người thôi đi! Ta là người có quyền hay là các ngươi? - Tôi nghiến răng.
Bọn người kia im bặt. Kris tỏ vẻ thông cảm làm tôi chướng mắt cực kỳ :
- Vậy cũng tốt rồi! Ai chẳng biết em trai ta rất thích con bé này. Làm sao nỡ ra tay động thủ được chứ?
- Thôi ngay cái giọng điệu đó đi. Người đâu! Đưa Mie ra ngoài. Mọi chuyện kết thúc tại đây!
Từ đầu tới cuối, chị không hề nói lại một lời. Vẫn im lặng, chẳng bào chữa hay cầu xin điều gì. Cứ thế mà chị ra đi. Với đôi tay đầy máu,chị đã rời xa nơi này, rời xa tôi như thế.
- Em sao thế Jay? Dạo này chị thấy em lạ lắm nha.
- Có sao chị? Em thấy bình thường mà.
- Lúc nào cũng dẫn chị theo bên mình, thế mà bảo là không lạ sao?
- Em chỉ là đang cố gắng bảo vệ chị. Em sẽ chẳng thể chịu được nếu như chị bị tổn thương lần nữa đâu!
- Em nghĩ rằng sự việc lần đó đã làm chị tổn thương?
- Chị... Dù gì em cũng là người có lỗi mà. Chị để em chuộc lỗi được không?
Tôi đành yên lặng. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình đã phạm phải một lỗi rất lớn rồi. Thật là...
* * *
Kris, tôi thực sự rất hận anh ta. Nhất định tôi sẽ báo thù. Nhưng con người xảo quyệt như hắn thì thật không dễ đối phó. Không khéo lại liên luỵ đến Mie nữa thì không hay.
Phải chi chị có thể rời khỏi cái nơi nguy hiểm này thì tốt rồi. Mie là tất cả đối với tôi, là thiên thần mà tôi yêu rất nhiều.
Phải làm thế nào bây giờ? Tôi đang rất rối. Tôi ước chẳng thà tôi chỉ là một con người bình thường, sống một cuộc sống bình thường thì tốt biết mấy.
Hôm nay là một ngày lễ quan trọng của những ma cà rồng : Lễ Trăng máu. Cha tôi đã giao cho tôi toàn quyền trong ngày hôm nay. Mie đảm nhiệm một việc, chị sẽ mang vật báu của dòng tộc ma cà rồng từ gian điện thờ lên khu sảnh lớn.
Kia rồi, chị đang dần tiến đến đây. Trên tay là quả cầu máu. Một vật rất thiêng liêng của gia tộc chúng tôi. Nhưng rồi, khi gần đến nơi thì bỗng nhiên tay chị run lên và đánh rơi quả cầu xuống đất.
- "Bốp"
- Trời ơi, quả cầu bị vỡ rồi! - Có tiếng xôn xao.
Mie hoảng hốt ngồi xuống, cố gắng nhặt những mảnh vỡ ấy. Rồi nơi đó nhanh chóng bị rất nhiều người vây quanh :
- Cô ta đã làm vỡ nó!
- Đúng là sao chổi mà.
- Các người mau tránh ra! - Tôi chạy đến dùng tay kéo đám đông kia ra ngoài.
Tay chị đã bị thương vì những mảnh vỡ găm vào. Đúng lúc tôi đang định đỡ chị dậy thì Kris đã kịp đứng ở phía sau, cười đắc chí :
- Cô gái này đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng, ngươi có nghĩ rằng nên trừng phạt rồi không?
Tôi chợt dừng động tác, rút tay lại. Chị đã khóc rồi. Phải, chị đã mắc phải một lỗi rất lớn. Bây giờ tôi thật không biết phải xử sự làm sao cho đúng đây?
- Em trai ta phải xử lý làm sao cho phải phép đấy! Biết không? - Hắn vẫn châm chọc.
- Không cần anh phải nhắc, tôi tự biết mình phải làm gì!
Thật là đau đầu mà. Làm sao tôi nỡ trừng phạt chị đây? Chị thì vẫn đang nức nở, luôn miệng nói xin lỗi. Thật tình, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
- Được rồi! Đuổi chị ấy ra khỏi đây! - Tôi nghiến răng và hạ giọng ra lệnh.
- Jay... Sao lại thế? - Chị vẫn như thế, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt đáng thương kia.
- Như vậy có nhẹ quá không? Quả cầu ấy quý giá thế mà? - Mọi người bắt đầu bàn tán.
- Các người thôi đi! Ta là người có quyền hay là các ngươi? - Tôi nghiến răng.
Bọn người kia im bặt. Kris tỏ vẻ thông cảm làm tôi chướng mắt cực kỳ :
- Vậy cũng tốt rồi! Ai chẳng biết em trai ta rất thích con bé này. Làm sao nỡ ra tay động thủ được chứ?
- Thôi ngay cái giọng điệu đó đi. Người đâu! Đưa Mie ra ngoài. Mọi chuyện kết thúc tại đây!
Từ đầu tới cuối, chị không hề nói lại một lời. Vẫn im lặng, chẳng bào chữa hay cầu xin điều gì. Cứ thế mà chị ra đi. Với đôi tay đầy máu,chị đã rời xa nơi này, rời xa tôi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.