Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)
Chương 54: Mie - Sức Mạnh Tiềm Ẩn Trong Tôi
JieMay
28/04/2016
Có một sự việc khủng khiếp đang diễn ra ở đây...
Người sói và ma cà rồng đang tụ tập rất đông, tôi đang có một dự cảm chẳng lành cho việc này.
Về phía gia tộc người sói, có thủ lĩnh tộc yêu sói, đầy đủ mọi người. Và có cả Yul, dường như anh ấy vừa đi đâu về thì phải.
Bên kia, có Kris, có cha của Jay và rất nhiều ma cà rồng khác. Nhìn ai cũng thật dữ tợn, hung hăng.
Duy chỉ có mình cậu là tôi không thấy nữa.
Trốn chạy sao? Ngay cả một chút can đảm cũng không có à? Jay đã thay đổi và chẳng ngần ngại mà nói ra những lời làm tổn thương tôi. Tôi bắt đầu hận cậu, tôi ghét cái cách mà cậu đối xử với tôi. Nó làm tôi đau, đau lắm!
Có lẽ cũng đã đến lúc nên quên đi thôi...
Nhưng rồi, cuối cùng cậu cũng đến đây...
Không sai, đó là Jay chứ không ai khác cả. Tôi có chút rùng mình, vì cớ gì mà khiến cho cậu phải thay đổi như vậy chứ? Một người có tính cách hoàn toàn khác với cậu nhóc ma cà rồng lương thiện mà tôi đã từng quen biết trước đây.
Cậu đã từng nói bản thân rất ghét người cha kia nhưng vì sao bây giờ lại vô tư để cho chính mình thành ra như vậy? Cậu làm thế thì có khác gì với ông ta đâu?
Cho đến khi cả hai bên đều đã tập hợp lại khá đông thì Kris từ đâu bước lên, nói như ra lệnh :
- Hôm nay nhất định phải đánh một lần cho xong. Mối thù kia, nó đã dây dưa quá lâu rồi!
- Chúng tôi đã nói rằng chuyện giết chết Đại thủ lĩnh của các người vào 50 năm về trước là lỗi của chúng tôi. Chẳng phải các người cũng đã từng ra tay với rất nhiều thành viên của tộc yêu sói rồi sao? - Là tiếng của vị thủ lĩnh người sói.
- Nực cười! - Kris cười lớn - Từ khi sinh ra, ta đã được dạy rằng : sự trả thù với tộc yêu sói các ngươi chưa bao giờ là đủ!
- Nếu ngươi đã mở lời như thế thì không cần khách sáo làm gì nữa. Cứ đánh như ý các người đi!
- Jay! Ngươi là tân thủ lĩnh. Vì sao nãy giờ không lên tiếng? - Kris quay sang Jay, dò hỏi.
- Tôi không có hứng thú với những chuyện này! - Giọng cậu vì sao lại mệt mỏi như thế chứ?
- Ông đã thấy chưa? Đây là kết quả của việc ông chọn sai người thừa kế rồi đấy! - Kris nhìn sang cha mình, giở giọng khinh bỉ.
- Ngươi im đi! Ta tự có dụng ý của mình. - Ông ta trừng mắt nhìn hắn, quát to.
- Được thôi, tôi sẽ chống mắt lên mà xem thằng con lai ấy sẽ làm được trò trống gì... - Nụ cười nửa miệng của hắn hiện lên, lộ rõ vẻ coi thường.
- Jay! Lần này ta muốn xem biểu hiện của ngươi. Nào, bây giờ hãy cầm quân và tiến lên đi chứ. - Ông ta quay mặt sang Jay, ra lệnh.
- Các người cứ từ từ mà chơi, tôi không muốn vướng vào. - Jay vẫn như thế, bình thản đến lạ kì.
- Ngươi... - Ông ta thực sự rất tức giận - Không cần tên vô dụng đó nữa. Tiến lên!
Thế là cả hai bên đều lao vào nhau, giằng xé đến tàn nhẫn. Mỗi một người sói sẽ có đối thủ là một ma cà rồng tương ứng. Những con sói xuất hiện hung hãng và lũ ma cà rồng khát máu không ngừng giao chiến, tàn sát lẫn nhau.
- Mie, coi chừng sau lưng! - Tôi chưa kịp hiểu hết câu nói của Yul thì bản thân đã bị một tên nào đó kềm chặt.
- Yul! Cứu tôi với! - Thực sự sức của tên này rất mạnh, tựa hồ có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào.
- Mie!
- Chị!
Một tiếng là của Yul gọi tôi, tiếng còn lại là của cậu...
Là cậu đang gọi tôi sao? Để làm gì chứ?
Ước gì có ai cứu tôi lúc này. Và nếu như người đó là cậu, thì thật tốt! Nhưng không, Yul và Jay không thể đến cứu tôi được bởi vì cả hai người đang bị đối thủ níu giữ, cầm chân. Thực chất là rất giống tôi, không có cách nào thoát ra được.
Vô lực mà vùng vẫy...
- Có phải đã đến lúc cô gái nên cầu nguyện rồi không? - Tên đó cười man rợ, thực sự rất kinh tởm.
Hắn từ từ đưa hàm răng nhọn hoắt kề vào cổ tôi, toàn thân tôi cứ run rẩy trong tuyệt vọng. Cứ nghĩ rằng sự sống của bản thân đến đây là chấm dứt, nào ngờ :
- "Từ ngày cô sinh đứa nhỏ, trong người cô đã có một phần nào đó dòng máu của ma cà rồng"
Tôi chợt nhớ lại lời của Yul nói ngày trước. Tuy rằng tôi chẳng hề biết Kris cứu tôi nhằm mục đích gì, nhưng...
- Ngươi chết đi! - Tôi vật ngược kẻ đã tấn công tôi lúc nãy, dùng sức bóp chặt lấy cổ hắn.
- Cô...
- Thế nào? Ngạc nhiên lắm phải không? - Tôi dùng tất cả sức lực, gắt gao bóp lấy chiếc cổ kia.
Thế rồi, hàm răng trắng của hắn đã cắn phải lưỡi, dòng máu đỏ trào ra. Tôi đã thắng. Điều này cứ như là một giấc mơ vậy.
Mie tôi đây đã đánh thắng một ma cà rồng...
Người sói và ma cà rồng đang tụ tập rất đông, tôi đang có một dự cảm chẳng lành cho việc này.
Về phía gia tộc người sói, có thủ lĩnh tộc yêu sói, đầy đủ mọi người. Và có cả Yul, dường như anh ấy vừa đi đâu về thì phải.
Bên kia, có Kris, có cha của Jay và rất nhiều ma cà rồng khác. Nhìn ai cũng thật dữ tợn, hung hăng.
Duy chỉ có mình cậu là tôi không thấy nữa.
Trốn chạy sao? Ngay cả một chút can đảm cũng không có à? Jay đã thay đổi và chẳng ngần ngại mà nói ra những lời làm tổn thương tôi. Tôi bắt đầu hận cậu, tôi ghét cái cách mà cậu đối xử với tôi. Nó làm tôi đau, đau lắm!
Có lẽ cũng đã đến lúc nên quên đi thôi...
Nhưng rồi, cuối cùng cậu cũng đến đây...
Không sai, đó là Jay chứ không ai khác cả. Tôi có chút rùng mình, vì cớ gì mà khiến cho cậu phải thay đổi như vậy chứ? Một người có tính cách hoàn toàn khác với cậu nhóc ma cà rồng lương thiện mà tôi đã từng quen biết trước đây.
Cậu đã từng nói bản thân rất ghét người cha kia nhưng vì sao bây giờ lại vô tư để cho chính mình thành ra như vậy? Cậu làm thế thì có khác gì với ông ta đâu?
Cho đến khi cả hai bên đều đã tập hợp lại khá đông thì Kris từ đâu bước lên, nói như ra lệnh :
- Hôm nay nhất định phải đánh một lần cho xong. Mối thù kia, nó đã dây dưa quá lâu rồi!
- Chúng tôi đã nói rằng chuyện giết chết Đại thủ lĩnh của các người vào 50 năm về trước là lỗi của chúng tôi. Chẳng phải các người cũng đã từng ra tay với rất nhiều thành viên của tộc yêu sói rồi sao? - Là tiếng của vị thủ lĩnh người sói.
- Nực cười! - Kris cười lớn - Từ khi sinh ra, ta đã được dạy rằng : sự trả thù với tộc yêu sói các ngươi chưa bao giờ là đủ!
- Nếu ngươi đã mở lời như thế thì không cần khách sáo làm gì nữa. Cứ đánh như ý các người đi!
- Jay! Ngươi là tân thủ lĩnh. Vì sao nãy giờ không lên tiếng? - Kris quay sang Jay, dò hỏi.
- Tôi không có hứng thú với những chuyện này! - Giọng cậu vì sao lại mệt mỏi như thế chứ?
- Ông đã thấy chưa? Đây là kết quả của việc ông chọn sai người thừa kế rồi đấy! - Kris nhìn sang cha mình, giở giọng khinh bỉ.
- Ngươi im đi! Ta tự có dụng ý của mình. - Ông ta trừng mắt nhìn hắn, quát to.
- Được thôi, tôi sẽ chống mắt lên mà xem thằng con lai ấy sẽ làm được trò trống gì... - Nụ cười nửa miệng của hắn hiện lên, lộ rõ vẻ coi thường.
- Jay! Lần này ta muốn xem biểu hiện của ngươi. Nào, bây giờ hãy cầm quân và tiến lên đi chứ. - Ông ta quay mặt sang Jay, ra lệnh.
- Các người cứ từ từ mà chơi, tôi không muốn vướng vào. - Jay vẫn như thế, bình thản đến lạ kì.
- Ngươi... - Ông ta thực sự rất tức giận - Không cần tên vô dụng đó nữa. Tiến lên!
Thế là cả hai bên đều lao vào nhau, giằng xé đến tàn nhẫn. Mỗi một người sói sẽ có đối thủ là một ma cà rồng tương ứng. Những con sói xuất hiện hung hãng và lũ ma cà rồng khát máu không ngừng giao chiến, tàn sát lẫn nhau.
- Mie, coi chừng sau lưng! - Tôi chưa kịp hiểu hết câu nói của Yul thì bản thân đã bị một tên nào đó kềm chặt.
- Yul! Cứu tôi với! - Thực sự sức của tên này rất mạnh, tựa hồ có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào.
- Mie!
- Chị!
Một tiếng là của Yul gọi tôi, tiếng còn lại là của cậu...
Là cậu đang gọi tôi sao? Để làm gì chứ?
Ước gì có ai cứu tôi lúc này. Và nếu như người đó là cậu, thì thật tốt! Nhưng không, Yul và Jay không thể đến cứu tôi được bởi vì cả hai người đang bị đối thủ níu giữ, cầm chân. Thực chất là rất giống tôi, không có cách nào thoát ra được.
Vô lực mà vùng vẫy...
- Có phải đã đến lúc cô gái nên cầu nguyện rồi không? - Tên đó cười man rợ, thực sự rất kinh tởm.
Hắn từ từ đưa hàm răng nhọn hoắt kề vào cổ tôi, toàn thân tôi cứ run rẩy trong tuyệt vọng. Cứ nghĩ rằng sự sống của bản thân đến đây là chấm dứt, nào ngờ :
- "Từ ngày cô sinh đứa nhỏ, trong người cô đã có một phần nào đó dòng máu của ma cà rồng"
Tôi chợt nhớ lại lời của Yul nói ngày trước. Tuy rằng tôi chẳng hề biết Kris cứu tôi nhằm mục đích gì, nhưng...
- Ngươi chết đi! - Tôi vật ngược kẻ đã tấn công tôi lúc nãy, dùng sức bóp chặt lấy cổ hắn.
- Cô...
- Thế nào? Ngạc nhiên lắm phải không? - Tôi dùng tất cả sức lực, gắt gao bóp lấy chiếc cổ kia.
Thế rồi, hàm răng trắng của hắn đã cắn phải lưỡi, dòng máu đỏ trào ra. Tôi đã thắng. Điều này cứ như là một giấc mơ vậy.
Mie tôi đây đã đánh thắng một ma cà rồng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.