Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)
Chương 52: Yul - Mie Đáng Thương
JieMay
28/04/2016
- Dừng lại! - Tôi đi đến, lên tiếng can ngăn.
- Lại là anh, thật là... Chẳng lẽ anh định ra oai, gánh vác việc này luôn à? - Jay hất hàm nói.
- Cậu đừng giở cái giọng đó ra mà nói chuyện với tôi. - Tôi trừng mắt nhìn Jay - Vì sao bây giờ cậu lại thành ra như vậy chứ?
- Hừ, anh cũng đừng tỏ ra cao thượng như thế. Vì tôi thừa biết anh muốn gì và đã làm gì. - Thái độ này của tên nhóc là sao đây?
- Mie, qua đây với tôi! - Tôi kéo tay cô ấy về phía mình - Đó không còn là Jay mà cô quen biết trước đó nữa rồi.
Rồi Mie nép mình sau lưng tôi. Có lẽ cô ấy đã có một phần nào đó sợ hãi khi nhìn thấy Jay lúc này. Hắn không còn là tên nhóc ma cà rồng luôn hướng về cái tốt, cái thiện lương như trước kia nữa.
- Chị? Thực sự là muốn quên tôi?
- Không, Jay! Tất cả không như em nghĩ đâu. Chị đã cố gắng để có thể giải thích cho em hiểu, nhưng... - Mie rơm rớm.
- Sự việc đã thành ra thế này mà chị còn muốn giải thích gì nữa?
- Cậu im đi! Sao cậu lại dùng thái độ này để nói chuyện với Mie hả? - Tôi cuộn chặt tay thành nấm đấm, toan chạy đến đánh cho hắn một trận.
- Yul, đừng mà... - Mie nắm lấy cổ tay tôi, lắc đầu nói.
- Tình cảm quá ha. Trông cũng thân thiết đó chứ? - Nụ cười nửa miệng bỗng hiện lên trên mặt tên nhóc kia, kì cục lắm.
- Cậu... quá đáng lắm rồi nha! - Tôi thực sự rất tức giận, tại sao tên nhóc ấy lại nỡ làm tổn thương Mie cơ chứ?
Có tiếng nức nở ở phía sau tôi, cô ấy đã khóc. Có lẽ do quá đau đớn vì chứng kiến việc người yêu trực tiếp làm tổn thương mình. Cô gái kia, bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng bên trong rốt cuộc cũng chỉ là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ mà thôi.
- Mie! Cô sao vậy? - Tôi quay ra phía sau, định đưa tay lên lau nước mắt cho cô ấy.
- Không có gì? - Cô gạt nhanh tay tôi xuống - Thôi, tôi về trước đây!
- Cuối cùng thì chị cũng không muốn đi với tôi à? - Tiếng Jay đã dịu lại, nhưng thái độ vẫn còn ngông cuồng lắm.
- Chị không thể bỏ mọi người mà đi như vậy được. Thế là ích kỷ em biết không?
- Lúc nào cũng vậy, cứ mãi nghĩ cho người khác như thế thì cũng sẽ có lúc chị phải chịu thiệt thòi thôi.
- Chị mặc kệ!
- À, hay là chị muốn ở lại chỉ vì tên người sói này nhỉ?
- Jay! Tên khốn này... - Tôi nghiến răng, gọi to tên hắn.
- Cho dù có phải chết, cũng đừng mong rằng tôi sẽ đi với cậu! - Mie hét lớn - Tôi hận cậu, hận người đã làm tôi tổn thương. Mãi mãi cậu cũng chẳng chịu hiểu cho tôi, dù chỉ một lần!
Rồi cô gái nhỏ ấy bỏ chạy thật nhanh.
- Mie... - Tôi định chạy theo, nhưng thôi, có lẽ lúc này nên để cô ấy được yên tĩnh một mình.
*
- Bây giờ chỉ còn tôi và cậu,chúng ta cần giải quyết việc này cho đứt điểm đi.
- Thôi, tôi không có thời gian để trò chuyện và đàm đạo với anh. - Hắn phất tay và xoay người bước đi.
- Cậu là đang trốn tránh? Hay là cậu sợ khi phải một lần đối diện với sự việc lần này? - Tôi cố tình nói to, hi vọng là hắn sẽ có phản ứng.
Tên nhóc đứng lại thật. Hắn cúi đầu, cuộn tay thành nấm đấm, hạ giọng nói :
- Anh là đang cố tình đá xoáy vào tôi, khiến tôi chấp nhận là mình đã thua cuộc?
- Muốn nghĩ sao thì tuỳ cậu. Nhưng tôi không muốn đến lúc cậu hiểu được mọi chuyện thì lại phải ân hận suốt đời.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Đi theo tôi, nói chuyện ở đây không tiện. - Tôi nói và bước lên phía trước.
Nhưng nhìn lại thì thấy hắn vẫn đứng yên ở đó. Bộ dạng trông có vẻ là đang lưỡng lự, chần chừ.
- Sao vậy? Sợ tôi sẽ làm gì cậu à?
- Hừ, tôi chả sợ. Đi thì đi!
- Lại là anh, thật là... Chẳng lẽ anh định ra oai, gánh vác việc này luôn à? - Jay hất hàm nói.
- Cậu đừng giở cái giọng đó ra mà nói chuyện với tôi. - Tôi trừng mắt nhìn Jay - Vì sao bây giờ cậu lại thành ra như vậy chứ?
- Hừ, anh cũng đừng tỏ ra cao thượng như thế. Vì tôi thừa biết anh muốn gì và đã làm gì. - Thái độ này của tên nhóc là sao đây?
- Mie, qua đây với tôi! - Tôi kéo tay cô ấy về phía mình - Đó không còn là Jay mà cô quen biết trước đó nữa rồi.
Rồi Mie nép mình sau lưng tôi. Có lẽ cô ấy đã có một phần nào đó sợ hãi khi nhìn thấy Jay lúc này. Hắn không còn là tên nhóc ma cà rồng luôn hướng về cái tốt, cái thiện lương như trước kia nữa.
- Chị? Thực sự là muốn quên tôi?
- Không, Jay! Tất cả không như em nghĩ đâu. Chị đã cố gắng để có thể giải thích cho em hiểu, nhưng... - Mie rơm rớm.
- Sự việc đã thành ra thế này mà chị còn muốn giải thích gì nữa?
- Cậu im đi! Sao cậu lại dùng thái độ này để nói chuyện với Mie hả? - Tôi cuộn chặt tay thành nấm đấm, toan chạy đến đánh cho hắn một trận.
- Yul, đừng mà... - Mie nắm lấy cổ tay tôi, lắc đầu nói.
- Tình cảm quá ha. Trông cũng thân thiết đó chứ? - Nụ cười nửa miệng bỗng hiện lên trên mặt tên nhóc kia, kì cục lắm.
- Cậu... quá đáng lắm rồi nha! - Tôi thực sự rất tức giận, tại sao tên nhóc ấy lại nỡ làm tổn thương Mie cơ chứ?
Có tiếng nức nở ở phía sau tôi, cô ấy đã khóc. Có lẽ do quá đau đớn vì chứng kiến việc người yêu trực tiếp làm tổn thương mình. Cô gái kia, bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng bên trong rốt cuộc cũng chỉ là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ mà thôi.
- Mie! Cô sao vậy? - Tôi quay ra phía sau, định đưa tay lên lau nước mắt cho cô ấy.
- Không có gì? - Cô gạt nhanh tay tôi xuống - Thôi, tôi về trước đây!
- Cuối cùng thì chị cũng không muốn đi với tôi à? - Tiếng Jay đã dịu lại, nhưng thái độ vẫn còn ngông cuồng lắm.
- Chị không thể bỏ mọi người mà đi như vậy được. Thế là ích kỷ em biết không?
- Lúc nào cũng vậy, cứ mãi nghĩ cho người khác như thế thì cũng sẽ có lúc chị phải chịu thiệt thòi thôi.
- Chị mặc kệ!
- À, hay là chị muốn ở lại chỉ vì tên người sói này nhỉ?
- Jay! Tên khốn này... - Tôi nghiến răng, gọi to tên hắn.
- Cho dù có phải chết, cũng đừng mong rằng tôi sẽ đi với cậu! - Mie hét lớn - Tôi hận cậu, hận người đã làm tôi tổn thương. Mãi mãi cậu cũng chẳng chịu hiểu cho tôi, dù chỉ một lần!
Rồi cô gái nhỏ ấy bỏ chạy thật nhanh.
- Mie... - Tôi định chạy theo, nhưng thôi, có lẽ lúc này nên để cô ấy được yên tĩnh một mình.
*
- Bây giờ chỉ còn tôi và cậu,chúng ta cần giải quyết việc này cho đứt điểm đi.
- Thôi, tôi không có thời gian để trò chuyện và đàm đạo với anh. - Hắn phất tay và xoay người bước đi.
- Cậu là đang trốn tránh? Hay là cậu sợ khi phải một lần đối diện với sự việc lần này? - Tôi cố tình nói to, hi vọng là hắn sẽ có phản ứng.
Tên nhóc đứng lại thật. Hắn cúi đầu, cuộn tay thành nấm đấm, hạ giọng nói :
- Anh là đang cố tình đá xoáy vào tôi, khiến tôi chấp nhận là mình đã thua cuộc?
- Muốn nghĩ sao thì tuỳ cậu. Nhưng tôi không muốn đến lúc cậu hiểu được mọi chuyện thì lại phải ân hận suốt đời.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Đi theo tôi, nói chuyện ở đây không tiện. - Tôi nói và bước lên phía trước.
Nhưng nhìn lại thì thấy hắn vẫn đứng yên ở đó. Bộ dạng trông có vẻ là đang lưỡng lự, chần chừ.
- Sao vậy? Sợ tôi sẽ làm gì cậu à?
- Hừ, tôi chả sợ. Đi thì đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.