Ma Chó

Chương 3: Giấc ngủ trưa

Phong Hoa Tuyết Nguyệt

01/03/2020

Tại thời điểm Bà nội đang quan sát con Vàng thì ông tôi trở mình, miệng khẽ ú ớ nói mớ. Bà nội vì thế cũng dừng lại việc quan sát thắc mắc ở chỗ ngọn dừa kia, trở mình theo ông, không kịp nhìn thấy biểu cảm của con Vàng ra sao, lát sau nhìn lại thì nó đã không còn ngồi ở đó nữa, cũng không rõ nó đã đi đâu. Sau đó, bà kêu ông đi vô giường nằm vì đã nửa đêm, sợ gặp gió độc. Gà chưa gì đã gáy. Bà cũng ngủ luôn vì trải qua chuyện lạ lùng khiến bà hơi mệt.

Sáng hôm sau, Bà nội dậy muộn hơn thường ngày. Bình thường, ông bà dậy sớm lắm, tầm 5, 6h là cả hai ông bà đã thức dậy rồi. Hôm nay, ông dậy từ lâu rồi mà bà 6 rưỡi mới dậy. Bà dọn dẹp mùng mền rồi đi ra sân thì đúng lúc thấy ông đang thấp thoáng từ ngoài vườn đi vô. Vẻ mặt ông tỏ ra hơi khó chịu, miệng thì lẩm bẩm. Bà bèn cất tiếng hỏi:

" sao vậy ông? ".

Ông nội vắt cái khăn mặt cũ lên một bên vai rồi bực bội nói:

" không biết đứa chăn trâu nào thả trâu ra mà không trông coi, để nó húc sừng vào thân cây dừa, nát nguyên một đám. Kiểu này mà để nó húc thêm mấy lần nữa, đổ cây thì khéo đổ luôn cả hàng rào!”.

Nói đoạn này cho các bạn rõ, là vườn nhà tôi giao với vườn nhà hàng xóm, ban đầu ngăn cách chỉ có bờ dậu, bụi dâm bụt và mấy cây dại mọc lên. Sau này, khi mấy cây dừa kia cao lớn hẳn, ông tôi mới dựng một cái bờ rào rõ hình hơn níu vào thân cây dừa mọc trên ranh giới hai vườn, cây này ko cao bằng mấy cây kia, thân nhỏ hơn nhưng lại thẳng thắn nhất. Nó là cây xếp cuối cùng trong đội ấy, nên vị trí nằm ngay góc vườn phía đông nhà em. Nói chung là nó mọc khéo lắm, hay là ông bà nhà bên trồng như thế thì cái này tôi ko thấy bà nói nên cũng không được rõ.

Quay lại với ông Bà nội, lúc này Bà nội cũng chưa hình dung ra sự việc, bèn hỏi lại ông:

" trâu gì mà đang yên đang lành húc vào thân cây? ".

Ông tôi nhăn mặt nói:

" trâu điên ".

Truyện này tôi viết dựa trên tính khí của ông nội e, ông e là người khá cục tính, chính bà nội tôi bảo ông nói là " trâu điên ".

Ông nội đi ra giếng rửa chân tay, bà nội mới ra vườn để xem tình hình thế nào. Góc vườn là cây dừa đứng thẳng như chiếc cọc vững chãi, phần bên trên gần gốc cây chừng khoảng một gang tay, một đám thân cây trầy trụa, chi chít vết ngang dọc như thể bị một con dao rựa chặt vào, nhưng không sâu và không sắc nét. Dưới gốc cây, đất cát vương vãi như bị đào bới, dẫm đạp bởi con vật nào to lớn lắm. Bà nội trở vô nhà, trong bụng một mớ hỗn độn, mấy ngày nay sao gặp nhiều chuyện khó hiểu vậy không biết. Lúc dọn cơm lên, bà mới nói với ông:

- ông coi, trâu lớn nó mà húc thì vị trí phải cao cao bằng cỡ ngang lưng nó cũng phải 1 mét, vậy mà hồi nãy tôi ra xem, nhìn thấy ko phải trâu đâu, nó gần sát phía dưới gốc cây như vậy, có khi nào có đứa lẻn vô muốn chặt trộm cây dừa không ông? ".

Ông vừa ăn vừa đáp:



- Tôi với bà ở nhà cả ngày có thấy thằng nào lẻn vô đâu, có thì con Vàng nó đã phát hiện ra rồi. Mà cái cây dừa to như vậy, đâu phải muốn chặt là chặt được liền đâu, không trộm tre thì thôi đi trộm dừa làm gì. Có đứa nào điên muốn hái trộm dừa mà lại đi chặt cả cây? Bà chỉ toàn nói tào lao thôi.

Bà đằng hắng, nhăn mặt đáp:

- Vậy chứ trâu húc thì vị trí nó phải ở bên ngoài bờ rào tre chứ, đằng này còn ở phía trong vườn nhà mình mà...

Ông buông đũa xuống nạt bà:

- Thôi không phải suy nghĩ nhiều làm gì, từ mai tôi ra canh coi, tôi mà biết thằng nào tôi cho một viên lủng chân!".

Viên mà ông nội tôi nói chính là viên đạn. Ông nội hồi trẻ tham gia kháng chiến chống Mỹ hay vụ gì bên campuchia e lại k nhớ rõ!. Tóm lại, ông nội tôi là người vừa nóng tính, vừa dạn dĩ, bom đạn khốc liệt nơi chiến trường ông đã trải qua thời trai trẻ hết rồi.

Ăn cơm trưa xong, cái nắng nóng nực điểm thêm tiếng ve râm ran càng làm tăng thêm sự ngột ngạt của mùa hè. Ông nội tôi đầu đội mũ cối, nách cắp cái võng vải xanh lá nay đã sờn bạc, lững thững đi xuống vườn. Cái võng này là kỷ niệm của ông thời còn đi bộ đội, được tiểu đội phát cho, sau này theo ông về quê, lấy vợ, sinh con cho đến tận bây giờ. Bà nội thì ở trên nhà trông nom, thi thoảng lại để ý con Vàng.

Nói thiệt là từ khi xảy ra chuyện ma quái kia, Bà nội cứ có cảm thấy bất an điều gì đó về con chó này nhưng lại không lý giải được, giống như nó chỉ là cảm giác. Mà bề ngoài nhìn, nó không có gì khác biệt cả, chỉ là con chó cỏ lông vàng, mắt nâu như bao con chó quê khác mà thôi. Bà nội nói, loài vật nó có giác quan nhạy bén hơn con người, nó có thể nhìn thấy, nghe thấy những thứ mà con người chúng ta không thấy được. Đối với những thứ kì dị mà bà đã trông thấy kia, có khi con Vàng còn nhìn thấy một cách rõ ràng hơn. Nếu vậy thì không biết nó đã trông thấy thứ gì. Biểu hiện hôm nay của nó cũng không giống với mọi ngày chút nào.

Bình thường, hai buổi sáng và chiều, nó thường lẽo đẽo theo ông nội đi xuống vườn lượm củi khô, lưỡi nó thè ra nhìn có vẻ rất thích thú, phấn khích. Hôm nay thì khác, lúc ông tôi đi xuống vườn hồi đầu giờ chiều là lúc nó đang ăn cơm, thấy ông, nó ngẩng cổ lên, mắt mở to theo dõi, hai tai vểnh lên nghe ngóng, nó cứ giữ nguyên tư thế đó mãi cho đến khi bóng ông khuất sau những tán hồng xiêm (Sapoche) rậm rạp. Sau đó, nó khịt khịt cái mũi như đánh hơi, rồi lấm lét thu mình lấy đà nhảy phốc một cái lên nóc chuồng gà nghếch mõm lên hai chân trước mà nằm quan sát, mắt vẫn hướng về phía mấy cây dừa cao to, bỏ dở luôn cả dĩa cơm cá đang ăn.

Bình thường là nó chén hết không sót một hột cơm nào, lớn nhanh lắm. Mới hồi nào đem về còn be bé mà nay đã lớn gấp ba rồi, cứ như thánh gióng. Bảo sao nó nhảy cái là lên được nóc chuồng gà vốn cũng không cao lắm.

Những hành động đó đều được Bà nội nhìn thấy hết, lúc đó Bà nội đang đứng xỉa răng trong gian buồng, có cửa sổ nhìn thẳng ra cái chuồng gà.

Về phần ông, ăn cơm trưa xong định lên giường nghỉ một chút rồi chiều xuống vừa lượm củi khô về nấu vừa canh vườn luôn. Nhưng lại nhớ tới chuyện cây dừa, lỡ trong lúc ngủ tụi nó chui vô trộm tre hay mấy quả bưởi đang kỳ chín vàng ươm lúc lỉu trên cây mà ông bà để dành, đợi ba và cô chú út đi học về mới hái thì sao. Nghĩ vậy nên ông đi luôn, đằng nào vườn cây cũng nhiều cây cao lớn, toả bóng mát xum xuê, mắc võng nằm cũng là ý hay. Đang nằm đung đưa nhè nhẹ trên chiếc võng cũ, trong khung cảnh cây cối xanh tươi, ông lại mường tượng ra những hình ảnh khi còn đi bộ đội.

Đồng đội ông, có người chết ngay trên chiếc võng khi đang nằm ngủ một giấc ngắn ngủi như vậy, vì bom rơi, đạn lạc, vì địch phục kích, vì chiến tranh... Rồi ông cũng ngủ quên từ lúc nào, tính ông là vậy đó, đặt lưng xuống, phút trước phút sau là ngủ được ngay, chẳng có trằn trọc hay suy nghĩ điều gì cả. Chỗ ông mắc võng nằm là hai cây xoan được trồng từ lâu rồi, cành lá nó sum xuê, hai cây mọc song song với nhau ngay giữa khu vườn. Ông nằm đầu hướng ra phía góc vườn phía đông để dễ quan sát khu vực đó. Sau đó chẳng biết thế nào mà lại ngủ quên mất.

Phía trên nhà, Bà nội cũng tranh thủ lên giường chợp mắt một chút. Bà thiu thiu ngủ được gần 1 tiếng thì nghe thấy tiếng dép lẹp xẹp của ông từ sau vườn đi lên, ông đi thẳng từ dưới vườn vô nhà rồi ngồi phịch xuống ghế, rót chén nước chè đặc thật đầy đưa lên hớp một ngụm hết sạch. Vẻ mặt ông lúc này nhìn có vẻ khó hiểu lắm. Bình thường, có chuyện gì, ông tôi ít biểu hiện trên mặt, chỉ im lặng. Với lại, khi từ vườn lên, bao giờ ông cũng ra giếng rửa chân tay, mặt mũi cho sạch sẽ trước rồi mới vào nhà. Bà nghe vậy thì thức dậy xỏ dép định bụng bước ra hỏi ông, lời còn chưa kịp ra tới miệng đã bị tiếng sủa gay gắt của con Vàng chặn lại. Không ai bảo ai, cả ông và bà nội đều quay đầu nhìn về phía khu vườn, nơi có tiếng chó sủa dữ dội và đầy vang vọng vừa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Chó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook