Chương 11: Mèo đen
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
01/03/2020
- Ông ơi, ông ơi...
- Hả?. Chuyện gì vậy bà? Tôi đang chỉnh cái đài (cát xét)
- Ông...ông, ông ra ngoài này nhanh đi...có, có chuyện này lạ lắm, ra nhanh đi...
- Chuyện gì, tôi đang bận!
- Kêu ông nhanh lên mà lại, đài điếc để sau!
Bà nội khẽ nạt, bình thường là ăn ngay ca khúc cải lương rồi đó nhưng hôm nay thì không. Ông ngoảnh mặt ra nhìn bà đang đứng sau song cửa sổ, vẻ mặt nóng vội, hối thúc, ông đành bỏ cái đài xuống rồi đi ra, định nói bà một tràng thì bị bà lấy tay lên che miệng suỵt một cái, ra dấu giữ yên lặng. Rồi bà vẫy vẫy tay ra điều bảo ông đi theo. Khi ông ra tới chỗ cái giếng, thì thấy con Vàng đang ngồi phục trên mái chuồng gà, miệng gầm gừ cảnh giác. Bà kéo ông ngồi thụp xuống sau bờ giếng, ló đầu nhìn ra, ngón tay trỏ nhằm hướng ngôi nhà hàng xóm chỉ chỉ. Ông cau mày tỏ vẻ không hiểu gì rồi cũng nhìn theo hướng tay bà chỉ. Những gì ông thấy cũng giống như điều Bà nội thấy lúc rửa chén. Ánh đèn trong ngôi nhà xa xa vẫn chớp tắt liên tục.
- Vậy mà nó không cháy bà nó cái đèn luôn cho rồi nhỉ?!
- Cái ông này...! Lúc dầu sôi lửa bỏng mà ông còn nói chơi được! - bà khẽ vỗ vào vai ông một cái.
Hai ngươi im bặt, nhấp nhổm bên cái giếng bám đầy rêu mà ngó nghiêng. Lúc này trời đã tối hẳn, ngoài thứ ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ mấy khe cửa của ngôi nhà thì đều không trông thấy gì khác cả. Chợt có một vật gì đó đen thui từ trên mái nhà vọt xuống đúng khoảng sân được ánh điện chiếu nhàn nhạt, lộ ra hình dáng một con mèo đen to lớn.
Toàn thân nó bao phủ bởi một màu đen tuyền hắc ám. Càng làm nổi bật lên hai con mắt xanh lè như dạ quang, ở giữa là hai con ngươi đen mỏng dẹt nhỏ xíu, Con mèo ngồi yên trước sân, cái đuôi dài ngoe nguẩy, để lại đằng sau một vùng tối dị hợm là cái bóng của nó. Nó ngồi im, đưa mắt nhìn sang phía nhà ông bà nội thì thấy con Vàng đang nhe răng ra như muốn nhảy xổ vô mà cắn xé. Con mèo liền lùi lại, khè ra một tiếng, lông trên người dựng hết cả lên.
Bỗng một tiếng “ meow meow “ rất nhỏ khác ở đâu vọng lại, con mèo mới quay ra, ngước mặt lên nhìn về phía phát ra tiếng kêu ấy với ánh mắt sắc lẻm. Xong, nó đứng dậy bước chầm chậm về phía mấy cây dừa rồi lọt thỏm vào bóng tối. Khi cái bóng của con mèo đen kia biến mất, cũng là lúc ánh đèn trong ngôi nhà vắng người cũng tắt hẳn, cả không gian trở lại vẻ im lìm và lạnh lẽo đến ghê rợn.
Tất cả sự việc đều được hai người và một chó ở bên này nhìn thấy, tuy không nhìn được rõ nét nhưng cũng đủ để họ phải lạnh gáy. Chẳng phải gia đình bên đó đã đi vắng từ buổi chiều rồi hay sao?. Ngôi nhà vắng vẻ làm sao có thể tự động bật tắt đèn như vậy?.
- Hay là chỉ có mỗi chú T đi thôi – ông nội hỏi qua loa
- Ko!. Cả nhà có hai ông bà, chú T lưng sưng to thế làm được gì, cô P chả phải đi cùng xuống chăm sóc chứ.
- Thôi đi vô nhà đi bà!.
Ông đẩy bà ra hiệu, cả hai nhẹ nhàng đi vào nhà. không quên đóng cửa nẻo rồi tắt đèn cẩn thận.
Nằm trên giường giây lát, ông mới nói:
- Gần cuối tháng rồi, mai bà dậy sớm chuẩn bị đồ đoàn rồi tôi chở ra đón xe xuống thăm mấy đứa.
- Đi lúc này sao được, tôi không yên tâm.
- Có gì mà không yên tâm. Bà ở nhà cũng có giải quyết được gì đâu. Xuống đem cho tụi nhỏ ít gạo, ít bánh trái, tiện thể ghé vào nhà chú D mà chơi mấy ngày cho khuây khoả, biếu vợ chồng chú con gà.
- Nhưng mà...
- không đôi co nữa, tôi tính rồi thì cứ vậy mà làm. Ngủ đi kẻo mai lên xe lại say xe.
Nói đoạn, ông xoay lưng lại rồi nhắm mắt ngủ. Mặc kệ bà còn đang phân vân, lo lắng về sự tình. Một đêm lặng lẽ và mờ mịt cứ thế trôi đi...
Sáng ngày hôm sau, hai ông bà đã lục đục dậy từ rất sớm chuẩn bị các thứ để bà đem xuống tỉnh thăm các con. Ông không quên xuống vườn hái nốt ba quả bưởi còn lại để bà đem đi luôn. Xong xuôi, ông chở bà ra con đường lớn đón xe, vì đồ nhiều nên ông phải đi hai lần mới hết. Vừa lúc thì chiếc xe trờ đến, mùi xăng xe khó chịu xộc hẳn ra ngoài. Bà lật đật bước lên, không quên ngoái đầu lại dặn dò ông ăn uống và cẩn thận mọi thứ, có gì thì gọi điện xuống nhà chú D cho bà. Ông vừa ậm ừ gật đầu xong thì cũng là lúc cánh cửa xe khép lại. Chiếc xe lại lao đi, để lại đằng sau một lớp bụi mù mịt khiến ông phải nheo mắt nhìn. Ông cứ đứng ngó chiếc xe cho đến khi bóng nó khuất hẳn sau một ngã ba.
Về đến nhà, ông loay hoay làm lặt vặt một lúc rồi chuẩn bị đi nấu cơm. Con Vàng dường như cũng biết rằng bà chủ của nó đã đi vắng nên nó càng cảnh giác để bảo vệ ông hơn vì giờ cả nhà chỉ có một người một chó nương tựa lẫn nhau. Đang nấu ấm nước để pha chè trong bếp thì có tiếng gọi vọng vào:
- chú H ơi! chú có nhà ko?!
Sau màn khói xám đang bốc lên nghi ngút từ cái bếp củi, ông ló đầu ra nheo mắt nhìn. Ngoài phía cổng, một thanh niên trẻ dáng dấp cao ráo, hơi gầy đang nghiêng ngó nhìn vào trong. Áo sơ mi trắng nổi bật. Cậu ta thấy ông thì mở miệng cười tươi rồi nói:
- Chú H đang làm gì vậy chú ơi?!.
- Hả?. Chuyện gì vậy bà? Tôi đang chỉnh cái đài (cát xét)
- Ông...ông, ông ra ngoài này nhanh đi...có, có chuyện này lạ lắm, ra nhanh đi...
- Chuyện gì, tôi đang bận!
- Kêu ông nhanh lên mà lại, đài điếc để sau!
Bà nội khẽ nạt, bình thường là ăn ngay ca khúc cải lương rồi đó nhưng hôm nay thì không. Ông ngoảnh mặt ra nhìn bà đang đứng sau song cửa sổ, vẻ mặt nóng vội, hối thúc, ông đành bỏ cái đài xuống rồi đi ra, định nói bà một tràng thì bị bà lấy tay lên che miệng suỵt một cái, ra dấu giữ yên lặng. Rồi bà vẫy vẫy tay ra điều bảo ông đi theo. Khi ông ra tới chỗ cái giếng, thì thấy con Vàng đang ngồi phục trên mái chuồng gà, miệng gầm gừ cảnh giác. Bà kéo ông ngồi thụp xuống sau bờ giếng, ló đầu nhìn ra, ngón tay trỏ nhằm hướng ngôi nhà hàng xóm chỉ chỉ. Ông cau mày tỏ vẻ không hiểu gì rồi cũng nhìn theo hướng tay bà chỉ. Những gì ông thấy cũng giống như điều Bà nội thấy lúc rửa chén. Ánh đèn trong ngôi nhà xa xa vẫn chớp tắt liên tục.
- Vậy mà nó không cháy bà nó cái đèn luôn cho rồi nhỉ?!
- Cái ông này...! Lúc dầu sôi lửa bỏng mà ông còn nói chơi được! - bà khẽ vỗ vào vai ông một cái.
Hai ngươi im bặt, nhấp nhổm bên cái giếng bám đầy rêu mà ngó nghiêng. Lúc này trời đã tối hẳn, ngoài thứ ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ mấy khe cửa của ngôi nhà thì đều không trông thấy gì khác cả. Chợt có một vật gì đó đen thui từ trên mái nhà vọt xuống đúng khoảng sân được ánh điện chiếu nhàn nhạt, lộ ra hình dáng một con mèo đen to lớn.
Toàn thân nó bao phủ bởi một màu đen tuyền hắc ám. Càng làm nổi bật lên hai con mắt xanh lè như dạ quang, ở giữa là hai con ngươi đen mỏng dẹt nhỏ xíu, Con mèo ngồi yên trước sân, cái đuôi dài ngoe nguẩy, để lại đằng sau một vùng tối dị hợm là cái bóng của nó. Nó ngồi im, đưa mắt nhìn sang phía nhà ông bà nội thì thấy con Vàng đang nhe răng ra như muốn nhảy xổ vô mà cắn xé. Con mèo liền lùi lại, khè ra một tiếng, lông trên người dựng hết cả lên.
Bỗng một tiếng “ meow meow “ rất nhỏ khác ở đâu vọng lại, con mèo mới quay ra, ngước mặt lên nhìn về phía phát ra tiếng kêu ấy với ánh mắt sắc lẻm. Xong, nó đứng dậy bước chầm chậm về phía mấy cây dừa rồi lọt thỏm vào bóng tối. Khi cái bóng của con mèo đen kia biến mất, cũng là lúc ánh đèn trong ngôi nhà vắng người cũng tắt hẳn, cả không gian trở lại vẻ im lìm và lạnh lẽo đến ghê rợn.
Tất cả sự việc đều được hai người và một chó ở bên này nhìn thấy, tuy không nhìn được rõ nét nhưng cũng đủ để họ phải lạnh gáy. Chẳng phải gia đình bên đó đã đi vắng từ buổi chiều rồi hay sao?. Ngôi nhà vắng vẻ làm sao có thể tự động bật tắt đèn như vậy?.
- Hay là chỉ có mỗi chú T đi thôi – ông nội hỏi qua loa
- Ko!. Cả nhà có hai ông bà, chú T lưng sưng to thế làm được gì, cô P chả phải đi cùng xuống chăm sóc chứ.
- Thôi đi vô nhà đi bà!.
Ông đẩy bà ra hiệu, cả hai nhẹ nhàng đi vào nhà. không quên đóng cửa nẻo rồi tắt đèn cẩn thận.
Nằm trên giường giây lát, ông mới nói:
- Gần cuối tháng rồi, mai bà dậy sớm chuẩn bị đồ đoàn rồi tôi chở ra đón xe xuống thăm mấy đứa.
- Đi lúc này sao được, tôi không yên tâm.
- Có gì mà không yên tâm. Bà ở nhà cũng có giải quyết được gì đâu. Xuống đem cho tụi nhỏ ít gạo, ít bánh trái, tiện thể ghé vào nhà chú D mà chơi mấy ngày cho khuây khoả, biếu vợ chồng chú con gà.
- Nhưng mà...
- không đôi co nữa, tôi tính rồi thì cứ vậy mà làm. Ngủ đi kẻo mai lên xe lại say xe.
Nói đoạn, ông xoay lưng lại rồi nhắm mắt ngủ. Mặc kệ bà còn đang phân vân, lo lắng về sự tình. Một đêm lặng lẽ và mờ mịt cứ thế trôi đi...
Sáng ngày hôm sau, hai ông bà đã lục đục dậy từ rất sớm chuẩn bị các thứ để bà đem xuống tỉnh thăm các con. Ông không quên xuống vườn hái nốt ba quả bưởi còn lại để bà đem đi luôn. Xong xuôi, ông chở bà ra con đường lớn đón xe, vì đồ nhiều nên ông phải đi hai lần mới hết. Vừa lúc thì chiếc xe trờ đến, mùi xăng xe khó chịu xộc hẳn ra ngoài. Bà lật đật bước lên, không quên ngoái đầu lại dặn dò ông ăn uống và cẩn thận mọi thứ, có gì thì gọi điện xuống nhà chú D cho bà. Ông vừa ậm ừ gật đầu xong thì cũng là lúc cánh cửa xe khép lại. Chiếc xe lại lao đi, để lại đằng sau một lớp bụi mù mịt khiến ông phải nheo mắt nhìn. Ông cứ đứng ngó chiếc xe cho đến khi bóng nó khuất hẳn sau một ngã ba.
Về đến nhà, ông loay hoay làm lặt vặt một lúc rồi chuẩn bị đi nấu cơm. Con Vàng dường như cũng biết rằng bà chủ của nó đã đi vắng nên nó càng cảnh giác để bảo vệ ông hơn vì giờ cả nhà chỉ có một người một chó nương tựa lẫn nhau. Đang nấu ấm nước để pha chè trong bếp thì có tiếng gọi vọng vào:
- chú H ơi! chú có nhà ko?!
Sau màn khói xám đang bốc lên nghi ngút từ cái bếp củi, ông ló đầu ra nheo mắt nhìn. Ngoài phía cổng, một thanh niên trẻ dáng dấp cao ráo, hơi gầy đang nghiêng ngó nhìn vào trong. Áo sơ mi trắng nổi bật. Cậu ta thấy ông thì mở miệng cười tươi rồi nói:
- Chú H đang làm gì vậy chú ơi?!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.