Chương 20: Đứa bé
Ngưng Văn
23/07/2013
Hạ Lang săn mồi ở tận thị trấn. Trên đường đi sẽ đi ngang một ngôi nhà nhỏ, bên trong có một đôi vợ chồng và đứa con còn đang khóc oe oe. Người chồng có vẻ là tiều phu cục mịch,người vợ cũng nhỏ nhắn, yếu đuối, đứa bé thì khỏi phải nói, nó bé xíu, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Trời đang lạnh giá. Cũng vì vậy mà hắn không di chuyển. Cơ thể Hạ Tinh vốn chịu lạnh rất tệ, tốtn hất là ở đây qua mùa đông đã. Trấn trên nhiều người sinh sống, con mồi cũng phong phú hơn.
Thời gian ăn mồi của cương thi cũng khá nhanh chóng. Chỉ trong 2 canh giờ hắn đã trở về. Ngôi nhà dưới chân núi có gì là lạ. Bình thường lúc này đã đỏ đèn rồi.
Mùi máu…
Trong không khí có mùi máu. Là máu tươi của người mới chết. Hắn khựng lại…Từ hướng của ngôi nhà nhỏ bé kia.
Trên mặt đất đọng đầy tuyết có một bóng đen đang xì xụp húp máu. Một bóng đen khác càu nhàu, ra vẻ bực mình:
-Nhanh lên!
-Từ từ…
-Đồ vụng về…Còn chút đồ ăn mà cũng không biết ăn một lần cho hết. Còn làm đổ nữa. Nhanh lên!
Kẻ vừa lên tiếng bỗng nhiên im bặt. Hắn đã nhận ra sự có mặt của Hạ Lang.
Hạ Lang nhìn chằm chằm vào hai bóng đen đã từ từ hiện rõ dưới ánh mắt sáng quắc của hắn. Đó là hai cương thi trong hình dạng con người độ khoảng 15 -16 tuổi. Cả hai đều gầy còm, máu vẫn còn vương trên miệng chúng. Một tên ngoài máu miệng còn dính đầy tuyết bởi cứ mãi hì hục húp máu rơi vãi dưới nền tuyết lạnh trắng tinh.
Hai cương thi nhỏ.Hai các xác không toàn vẹn của đôi vợ chồng chơ vơ trên đất. Một cánh tay đứt lìa của người vợ vẫn còn vịn lấy nôi chưa buông xuống. Có lẽ cái chết đến bất ngờ quá, ngay cả người đã chết cũng không ngờ…
Bên trong nôi đứa bé vẫn đang ngủ. Khuôn mặt thanh thản. Nó đâu biết…Từ nay chiếc nôi ấy sẽ không còn ai đưa mình ngủ nữa rồi.
-Đại gia….- Tên cương thi đứng trên đất quỳ sụp xuống lạy như tế sao – Tha cho tôi…Tôi ăn hết mồi rồi. Còn có đứa bé…Đại gia…
Đối với những cương thi nhỏ, cương thi lớn thường giết chúng. Cùng chung một con mồi, tiêu diệt mầm mống từ nhỏ vẫn tốt hơn.
Tên tiểu cương thi đang lạy như tế sao kia gợi trong đầu hắn một bóng dáng từ quá khứ…Trong một buổi chiều sương lạnh, cũng có một tên nhóc như vậy cứ cố chạy mãi…Chạy để tìm cái gì thì cũng không còn nhớ nữa…Chỉ nhớ tên nhóc đó đã chạy, chạy đến khi quỵ xuống giữa cô tịch, âm u.
-Đại gia…Đại gia…
Tên nhóc đang múp máu trên đất cũng quỳ xuống từ lúc nào. Cả hai đều cố sức mà van lạy…Chúng muốn sống. Hắn cũng vậy mà thôi.
-Oe…oe…
Đứa bé bỗng trở mình kêu khóc. Tiếng khóc của nó rất lớn, xé tan không khí yên tĩnh, làm cả ba đều giật mình.
-Đại gia…Đại gia…
Lại một bóng đen khác xuất hiện trong ký ức mờ mịt. Hạ Lang từ tốn bước đến bên chiếc nôi. Đứa bé đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn. Rồi khi cảm thấy Hạ Lang không có gì quen thuộc,nó lại khóc…Khóc ngần ngật rồi lại khóc rất to.
Đằng sau hai tên tiểu cương thi thấy vẻ mất tập trung của hắn thì nhanh chóng đưa mắt cho nhau ra hiệu. Bọn chúng đồng loạt phóng đến, móng vuốt bật ra tấn công trực diện vào người của Hạ Lang.
Môi hắn nhếch lên. Quy tắc sinh tồn khắc nghiệt. Vốn không có hai chữ nương tình…Ta không giết người, người cũng sẽ giết ta…
-Á…
Hai tiếng rú ghê rợn giữa đêm thanh vắng. Tay Hạ Lang vặn mạnh, bứt hai chiếc đầu nho nhỏ ra khỏi thân mình chúng. Phần ngực cũng bị xé toạt, trái tim còn đập bị lôi tuột ra ngoài, giãy thêm vài cái trước khi bất động dưới lớp tuyết trắng mù trời.
Kết thúc…Mùi máu tanh lại nồng nặc trong không khí. Hắn cúi xuống chiếc nôi nhỏ…Đứa trẻ có lẽ cũng giật mình vì mùi máu tanh, không còn khóc nữa. Nó chỉ hơi méo cái miệng nhỏ xíu rồi ré lên khi Hạ Lang cúi xuống gần hơn, nắm gọn đứa trẻ trong một cánh tay.
Trong hang động Hạ Tinh cứ ngắm hoàiđứa trẻ. Nó đáng yêu quá. Da trắng nõn, đôi má hây hây đỏ. Sau phút mệt mỏi vìquấy khóc, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm ngủ, miệng còn mút ngón tay:
-Dễ thương quá!
-Ừ.
Hạ Lang chỉ liếc mắt qua một chút. Hắnmang đứa bé về vì không giết nó được. Lời hứa với Hạ Tinh cũng là một lý donhưng nguyên nhân chính cũng do đây là con mồi cuối cùng còn sót lại ở một nơi.Bình thường những cương thi đi lẻ như hắn mỗi lần chỉ giết và “ăn” máu một conmồi nên sẽ chọn người cuối cùng còn lại của một gia đình hay làng mạc bị tànsát. Đứa bé này còn nhỏ, máu chưa đủ để cung cấp cho bữa ăn chính nhưng nếu đểnó lại, có thể sẽ “gián tiếp” nuôi dưỡng những đối thủ cạnh tranh khác. Chẳng bằngcứ đem nó về, từ từ sẽ tính sau.
Hạ Tinh có vẻ rất thích đứa bé. Nàngkhông hỏi hắn mang nó từ đâu về, đang mải bận rộn tìm kiếm những món đồ có thểlàm đồ dùng cho em bé được…Hạ Tinh còn cẩn thận lót một lớp dày áo để làm nệm,sau đó mới từ từ đặt đứa trẻ vào.
-Chúng ta sẽ nuôi nó phải khôngchàng?
Nuôi nó? Hạ Lang ngẩn ra trong ánh mắtlo lắng của vợ mình. Đứa trẻ này còn thua cả Hạ Tinh nữa, nàng còn có thể tự vệđược trong vài trường hợp còn nó thì…. Bản thân hắn cũng chưa thấy, cương thinào một lúc mang theo cả hai con người đều khó lòng bảo vệ bản thân:
-Hạ Lang…
-Từ từ rồi sẽ tính tiếp – Hắn cởi áokhoác quăng lên giường đá, ôm lấy Hạ Tinh – Đi ngủ thôi!
Hạ Tinh vẫn còn ngoảnh lại hướng đứabé. Nó ngoan ngoãn cuộn người trong lớp áo bọc ngoài. Khác hẳn với dáng vẻ khócngần ngật không nín lúc nãy. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một đứa trẻ….cũngkhông hẳn là đứa trẻ nữa. Nó cũng khoảng 8-9 tuổi, ngồi thu lu trong một chỗ tốităm ẩm thấp hơn nhiều so với hang động này. Trước đó hình như nó cũng đã khócla nhiều lắm nên giọng khào hẳn, mắt sưng vù…Nhưng không có ai quan tâm đến tiếngkhóc đó cả nên cuối cùng đứa trẻ ấy cũng chẳng gào khóc nữa. Nó im lặng….ngồiyên bất động…Hình như lúc đó nó cũng sợ lắm thì phải…Chuyện lâu quá rồi hắnkhông còn nhớ rõ nữa. Chỉ mang máng cảm nhận mình cũng từng trải qua cảnh tượngnhư vậy. Rồi sau đó, chuyện gì xảy ra nữa nhỉ? Hắn bắt đầu lục lọi trong tiềmthức…Những hình ảnh đứt quãng quay trở lại…Thì ra ngoài việc phải sinh tồn bảnthân Hạ Lang cũng từng có thứ gọi là kỉ niệm. Kỉ niệm mờ nhạt song luôn tồn tạitrong lòng hắn, luôn được hắn vô thức giữ gìn.
Trời đang lạnh giá. Cũng vì vậy mà hắn không di chuyển. Cơ thể Hạ Tinh vốn chịu lạnh rất tệ, tốtn hất là ở đây qua mùa đông đã. Trấn trên nhiều người sinh sống, con mồi cũng phong phú hơn.
Thời gian ăn mồi của cương thi cũng khá nhanh chóng. Chỉ trong 2 canh giờ hắn đã trở về. Ngôi nhà dưới chân núi có gì là lạ. Bình thường lúc này đã đỏ đèn rồi.
Mùi máu…
Trong không khí có mùi máu. Là máu tươi của người mới chết. Hắn khựng lại…Từ hướng của ngôi nhà nhỏ bé kia.
Trên mặt đất đọng đầy tuyết có một bóng đen đang xì xụp húp máu. Một bóng đen khác càu nhàu, ra vẻ bực mình:
-Nhanh lên!
-Từ từ…
-Đồ vụng về…Còn chút đồ ăn mà cũng không biết ăn một lần cho hết. Còn làm đổ nữa. Nhanh lên!
Kẻ vừa lên tiếng bỗng nhiên im bặt. Hắn đã nhận ra sự có mặt của Hạ Lang.
Hạ Lang nhìn chằm chằm vào hai bóng đen đã từ từ hiện rõ dưới ánh mắt sáng quắc của hắn. Đó là hai cương thi trong hình dạng con người độ khoảng 15 -16 tuổi. Cả hai đều gầy còm, máu vẫn còn vương trên miệng chúng. Một tên ngoài máu miệng còn dính đầy tuyết bởi cứ mãi hì hục húp máu rơi vãi dưới nền tuyết lạnh trắng tinh.
Hai cương thi nhỏ.Hai các xác không toàn vẹn của đôi vợ chồng chơ vơ trên đất. Một cánh tay đứt lìa của người vợ vẫn còn vịn lấy nôi chưa buông xuống. Có lẽ cái chết đến bất ngờ quá, ngay cả người đã chết cũng không ngờ…
Bên trong nôi đứa bé vẫn đang ngủ. Khuôn mặt thanh thản. Nó đâu biết…Từ nay chiếc nôi ấy sẽ không còn ai đưa mình ngủ nữa rồi.
-Đại gia….- Tên cương thi đứng trên đất quỳ sụp xuống lạy như tế sao – Tha cho tôi…Tôi ăn hết mồi rồi. Còn có đứa bé…Đại gia…
Đối với những cương thi nhỏ, cương thi lớn thường giết chúng. Cùng chung một con mồi, tiêu diệt mầm mống từ nhỏ vẫn tốt hơn.
Tên tiểu cương thi đang lạy như tế sao kia gợi trong đầu hắn một bóng dáng từ quá khứ…Trong một buổi chiều sương lạnh, cũng có một tên nhóc như vậy cứ cố chạy mãi…Chạy để tìm cái gì thì cũng không còn nhớ nữa…Chỉ nhớ tên nhóc đó đã chạy, chạy đến khi quỵ xuống giữa cô tịch, âm u.
-Đại gia…Đại gia…
Tên nhóc đang múp máu trên đất cũng quỳ xuống từ lúc nào. Cả hai đều cố sức mà van lạy…Chúng muốn sống. Hắn cũng vậy mà thôi.
-Oe…oe…
Đứa bé bỗng trở mình kêu khóc. Tiếng khóc của nó rất lớn, xé tan không khí yên tĩnh, làm cả ba đều giật mình.
-Đại gia…Đại gia…
Lại một bóng đen khác xuất hiện trong ký ức mờ mịt. Hạ Lang từ tốn bước đến bên chiếc nôi. Đứa bé đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn. Rồi khi cảm thấy Hạ Lang không có gì quen thuộc,nó lại khóc…Khóc ngần ngật rồi lại khóc rất to.
Đằng sau hai tên tiểu cương thi thấy vẻ mất tập trung của hắn thì nhanh chóng đưa mắt cho nhau ra hiệu. Bọn chúng đồng loạt phóng đến, móng vuốt bật ra tấn công trực diện vào người của Hạ Lang.
Môi hắn nhếch lên. Quy tắc sinh tồn khắc nghiệt. Vốn không có hai chữ nương tình…Ta không giết người, người cũng sẽ giết ta…
-Á…
Hai tiếng rú ghê rợn giữa đêm thanh vắng. Tay Hạ Lang vặn mạnh, bứt hai chiếc đầu nho nhỏ ra khỏi thân mình chúng. Phần ngực cũng bị xé toạt, trái tim còn đập bị lôi tuột ra ngoài, giãy thêm vài cái trước khi bất động dưới lớp tuyết trắng mù trời.
Kết thúc…Mùi máu tanh lại nồng nặc trong không khí. Hắn cúi xuống chiếc nôi nhỏ…Đứa trẻ có lẽ cũng giật mình vì mùi máu tanh, không còn khóc nữa. Nó chỉ hơi méo cái miệng nhỏ xíu rồi ré lên khi Hạ Lang cúi xuống gần hơn, nắm gọn đứa trẻ trong một cánh tay.
Trong hang động Hạ Tinh cứ ngắm hoàiđứa trẻ. Nó đáng yêu quá. Da trắng nõn, đôi má hây hây đỏ. Sau phút mệt mỏi vìquấy khóc, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm ngủ, miệng còn mút ngón tay:
-Dễ thương quá!
-Ừ.
Hạ Lang chỉ liếc mắt qua một chút. Hắnmang đứa bé về vì không giết nó được. Lời hứa với Hạ Tinh cũng là một lý donhưng nguyên nhân chính cũng do đây là con mồi cuối cùng còn sót lại ở một nơi.Bình thường những cương thi đi lẻ như hắn mỗi lần chỉ giết và “ăn” máu một conmồi nên sẽ chọn người cuối cùng còn lại của một gia đình hay làng mạc bị tànsát. Đứa bé này còn nhỏ, máu chưa đủ để cung cấp cho bữa ăn chính nhưng nếu đểnó lại, có thể sẽ “gián tiếp” nuôi dưỡng những đối thủ cạnh tranh khác. Chẳng bằngcứ đem nó về, từ từ sẽ tính sau.
Hạ Tinh có vẻ rất thích đứa bé. Nàngkhông hỏi hắn mang nó từ đâu về, đang mải bận rộn tìm kiếm những món đồ có thểlàm đồ dùng cho em bé được…Hạ Tinh còn cẩn thận lót một lớp dày áo để làm nệm,sau đó mới từ từ đặt đứa trẻ vào.
-Chúng ta sẽ nuôi nó phải khôngchàng?
Nuôi nó? Hạ Lang ngẩn ra trong ánh mắtlo lắng của vợ mình. Đứa trẻ này còn thua cả Hạ Tinh nữa, nàng còn có thể tự vệđược trong vài trường hợp còn nó thì…. Bản thân hắn cũng chưa thấy, cương thinào một lúc mang theo cả hai con người đều khó lòng bảo vệ bản thân:
-Hạ Lang…
-Từ từ rồi sẽ tính tiếp – Hắn cởi áokhoác quăng lên giường đá, ôm lấy Hạ Tinh – Đi ngủ thôi!
Hạ Tinh vẫn còn ngoảnh lại hướng đứabé. Nó ngoan ngoãn cuộn người trong lớp áo bọc ngoài. Khác hẳn với dáng vẻ khócngần ngật không nín lúc nãy. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một đứa trẻ….cũngkhông hẳn là đứa trẻ nữa. Nó cũng khoảng 8-9 tuổi, ngồi thu lu trong một chỗ tốităm ẩm thấp hơn nhiều so với hang động này. Trước đó hình như nó cũng đã khócla nhiều lắm nên giọng khào hẳn, mắt sưng vù…Nhưng không có ai quan tâm đến tiếngkhóc đó cả nên cuối cùng đứa trẻ ấy cũng chẳng gào khóc nữa. Nó im lặng….ngồiyên bất động…Hình như lúc đó nó cũng sợ lắm thì phải…Chuyện lâu quá rồi hắnkhông còn nhớ rõ nữa. Chỉ mang máng cảm nhận mình cũng từng trải qua cảnh tượngnhư vậy. Rồi sau đó, chuyện gì xảy ra nữa nhỉ? Hắn bắt đầu lục lọi trong tiềmthức…Những hình ảnh đứt quãng quay trở lại…Thì ra ngoài việc phải sinh tồn bảnthân Hạ Lang cũng từng có thứ gọi là kỉ niệm. Kỉ niệm mờ nhạt song luôn tồn tạitrong lòng hắn, luôn được hắn vô thức giữ gìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.