Chương 26: Sự trả thù của cương thi
Ngưng Văn
27/07/2013
-Tướng công…Vũ nhi…mất tích…mất tích rồi.
Thẩm Lương bật dậy. Trở về sau những ngày săn lùng cương thi đã khiến hắn kiệt sức, ghé người vào giường là ngủ rất say. Đến khi có tiếng la hét của nương tử La Mẫn Mẫn, Thẩm Lương mới nhổm dậy,theo phản xạ tự nhiên rút nhanh thanh trường kiếm đầu giường.
-Tướng công ơi –Mẫn Mẫn đầu bù tóc rối,hoảng loạn hét lên- Con…An Vũ…Thiếp vừa bồng con lên cho bú thì…thì ai đó từ cửa sổ nhảy vào…Khi thiếp định thần lại, con của chúng ta…
La Mẫn Mẫn bấn loạn, người trong Thẩm phủ cũng nhốn nháo, chia nhau đi tìm tông tích thiếu gia. Nhưng chỉ là sự tìm kiếm trong vô vọng, ai cũng biết, kẻ bắt cóc chắc đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Bỗng nhiên…
-Trang chủ…Có người...A Tài nhìn thấy thiếu gia ngoài cửa. Thiếu gia…
Phúc bá vừa thông báo thì A Tài cũng đã mang Thẩm An Vũ vào trong. Đứa trẻ chưa tròn 1 tuổi khóc ngần ngật trên tay người gia nhân trung thành. La Mẫn Mẫn vội vàng ôm lấy con. Nàng không như chồng,đang còn thắc mắc, tại sao An Vũ bị bắt đi lại trở lại nhanh chóng như vậy. Kẻ bắt cóc thực sự muốn gì?
-Tướng công…Con sao này tướng công–La Mẫn Mẫn vừa ôm lấy con đã hoảng sợ thốt lên khi nhận ra thân hình bé nhỏ trong lòng không còn ấm áp như thường ngày nữa. Từng tấc da thịt đều lạnh như băng.
Thẩm Lương cũng vội vã đến bên con.Đứa trẻ vẫn khóc. Làn da hồng hào thường ngày giờ trở nên xanh xao một cách lạ lùng. Chưa tới 1 ngày, sao lại có thể đổi thay đến vậy?
…-Đại phu, con tôi, con tôi sao rồi đại phu?
Trương y sư nổi danh là thần y của vùng này, có tài “cải tử hồi sinh”. Nhưng sau khi bắt mạch cho Thẩm An Vũ chỉ thở dài làm Thẩm Lương vốn là người điềm tĩnh cũng không khỏi lo âu:
-Trương đại phu…
-Lão phu có thể cứu được người sống,không cứu được người chết rồi.
Lời của Trương y sư khiến cho không chỉ La Mẫn Mẫn mà cả Thẩm Lương đều chấn động. Thẩm Lương khó khăn lắm mới có thể đứng vững mà hỏi cho rõ ràng sự việc:
-Ý ông là…là…
-Thiếu gia không còn là người sống nữa.Cậu ấy đã là một cương thi.
Thế giới như sụp đổ dưới chân Thẩm Lương. Còn La Mẫn Mẫn thì thực sự hoảng loạn. Nàng gào lên, ôm chặt lấy con mình:
-Ông nói dối…nói dối. Con tôi không thể là cương thi được. Nó còn thở, còn biết nhìn mẹ. Còn cười với tôi nữa mà.Không thể…không…
-Phu nhân!
Trong vòng tay xiết chặt của mẹ, Thẩm An Vũ lại khóc. Tiếng khóc đó suốt đời vợ chồng Thẩm Lương cũng không quên được.Nó từng là một âm thanh hạnh phúc, sao bây giờ như một tiếng chuông báo hiệu sự ly tan.
…Trong căn phòng nhỏ, Thẩm Lương trầm mặc nhìn Trương y sư. La Mẫn Mẫn không chịu được kích động đã ngất đi. Còn đứa bé? Thẩm An Vũ vẫn dùng đôi mắt trong trẻo đó nhìn Thẩm Lương, đôi môi vẫn chép chép đòi sữa mẹ…Tất cả đều bình thường. Chỉ có khi Thẩm Lương cúi xuống run run cầm lấy bàn tay bé nhỏ. Thẩm An Vũ không còn mạch đập, cơ thể lạnh băng.
-Tôi cũng có nghiên cứu một số trường hợp –Trương y sư trầm giọng- Cương thi mà chúng ta giết đa số là không có lý trí. Tuy nhiên, chắc trang chủ còn nhớ, chúng ta từng gặp một cương thi…
Tên cương thi đó không có ánh mắt dại đi của lũ cương thi bình thường. Hắn phán đoán được tất cả sự tấn công của đối phương, đánh trả chính xác. Hắn còn biết mai phục, bất ngờ tấn công những người yếu ớt nhất trong đám người truy đuổi mình. Hắn là cương thi có lý trí, một kẻ địch vô cùng nguy hiểm.
-Tôi nhớ…
-Tuy chúng ta giết được hắn nhưng mà…hắn đã từng nói…
Nói là hắn sẽ trả thù…Lúc đó Thẩm Lương chỉ cười khẩy. Kẻ chết làm sao trả thù người sống được. Bây giờ ông mới hiểu, sự trả thù đó không phải do hắn ta thực hiện.Cương thi thông minh không chỉ có mình tên ấy. Chúng còn có một công đồng.
Sự trả thù đã được thực hiện, nhưng sao không phải là Thẩm Lương gánh chịu. An Vũ chỉ mới gần 1 tuổi, có tội tình gì?
-Nhớ ra rồi sao?
Một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên giữa gian phòng vắng vẻ. Trương y sư và Thẩm Lương đều thảng thốt nhận ra một người tóc bạc trắng đã đứng ở đó tự bao giờ.
-Ngươi…
Thẩm Lương rút gươm, chém đến. Đường kiếm mang theo mọi phẫn hận. Nhưng người mới đến né tránh rất nhẹ nhàng. Hắn lơ lửng, gần như đứng giữa không trung.
-Nếu ngươi chỉ giết nó vì cần máu nó, ta sẽ không trả thù ngươi. Chúng ta cần phải sống…Nhưng ngươi không giết nó vì sự sống. Ta không chấp nhận chuyện đó.
Lần đầu trong đời Thẩm Lương cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông đã chộp lấy hắn, móng tay dài như một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ. Giọng nói vẫn lạnh lùng, đều đều vang lên:
-Nó là con trai ta. Ta sẽ không giết ngươi. Ngươi căm thù cương thi, thấy cương thi thì phải giết, dù chúng ta không làm gì ngươi cả. Vậy thì trong nhà ngươi cũng có một cương thi đó. Ngươi có thể giết được nó không?
Hắn cười…Một nụ cười thoáng qua, nhuốm màu đau khổ. Nỗi đau của một người cha mất con, lần đầu tiên Thẩm Lương cảm nhận rõ ràng tình cảm của một cương thi.
-Chúng ta không khác gì con người cả-Cương thi tóc trắng xoay qua Trương y sư, nhẹ nhàng- Chúng ta cũng lớn lên và sinh ra từ cha mẹ như con người, khác với lũ cương thi dật dờ như xác chết kia.Một khi chúng ta để lại nọc độc trong người ai đó, chúng đều biến thành loại cương thi thứ cấp như thế. Song cũng có một số trường hợp, chúng không biến đổi ngay mà vẫn lớn lên, phát triển như một sinh vật bình thường. Tuy nhiên bản năng sẽ nhắc chúng…Chúng vốn là cương thi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một cương thi.
Hắn biến mất nhanh chóng như khi vừa xuất hiện. Thẩm Lương chỉ có thể gắng gượng đến đó. Hắn quỵ ngã. Người giết cương thi thì dễ, nhưng làm sao có thể xuống tay nếu cương thi đó là máu mủ của mình?
Nghe được chuyện này,cả nhà Thẩm Lương như người chết đuối vớ được phao, âm thầm nuôi hy vọng. Giữ không cho Thẩm An Vũ tiếp xúc với máu người không khó…Con người vốn là loài có ý thức cộng đồng rất cao.Máu thịt của đồng loại là thứ cấm kỵ, dù thế nào cũng không thể đụng vào.
Ban đầu là nỗi lo ngại,dần dần vơi đi theo năm tháng. Thẩm An Vũ lớn lên không khác trẻ con bình thường là mấy. Hắn cũng vui đùa cùng chúng bạn, cũng có cảm xúc, tình cảm như một kẻ bình thường.
Đến năm Thẩm An Vũ 9 tuổi, Thẩm gia càng lúc càng trở nên hùng mạnh. Thẩm Lương với em trai mình Thẩm Bảo càng lúc càng diệt được nhiều cương thi hơn, khiến bọn chúng cũng có phần e ngại, không dám đến làng quấy phá bắt người.
Một số quan viên trong triều nghe tên tuổi Thẩm Lương không ít. Họ cũng rất sợ lũ cương thi tấn công nên thường xuyên đến Thẩm gia trang mời Thẩm Lương ghé sang nhà. Thẩm Lương lại chỉ chú trọng đến việc “tạo phúc cho dân chúng”, những buổi tiệc thế này không mấy khi tham dự. Chỉ khi Lương đại nhân, bằng hữu của nhạc phụ mời đích danh, hắn mới cùng vợ con đến tiệc một lần.
Nhiều năm sau nhớ lại,Thẩm Lương vẫn hối hận. Ước gì hôm đó chỉ một mình mình đi dự yến thì có lẽ…có lẽ đã không xảy ra chuyện đau lòng.
Giữa buổi tiệc, bỗng nhiên xuất hiện thích khách. Những người hầu cận vội vã bảo vệ Lương đại nhân trốn vào nhà. Phụ nữ, trẻ con cũng nhanh chóng nấp vào trong góc. Đám sát thủ không để ý đến họ. Mục tiêu chỉ là Lương đại nhân.
Một nhóm chống cự bên ngoài, một nhóm khoảng 4-5 người vào trong tìm Lương đại nhân. Bảo vệ ông ta có khá nhiều người…Một trận chiến diễn ra kịch liệt trong từ đường mà hai mẹ con Thẩm An Vũ đang nấp. La Mẫn Mẫn ôm chặt con vào trong ngực, tránh cho nó nhìn thấy cảnh trước mắt…Máu đỏ, người ngã xuống,giãy lên đành đạch trước lúc lìa đời.
-Ngươi…
Khi gần tới lúc chết,người ta sẽ điên cuồng chăng? Nếu không phải vậy thì tên thích khách sau khi bị đâm 1 gươm ngã sóng soài sát bên La Mẫn Mẫn và con đã không giơ gươm lên, dự định đưa hai mẹ con xuống chung với mình dưới suối vàng.
-Không…
Bản năng của một người mẹ khiến La Mẫn Mẫn không biết võ công cố sức giằng lấy tay đao trong tay hắn,giữ chặt. Với chút hơi tàn hắn lại đạp mạnh, còn vung dao lên định giết chết nàng. Thẩm An Vũ lúc đó không còn sợ nữa, xông ra ôm chặt lấy hắn ta, không cho chém mẹ mình. La Mẫn Mẫn thì sợ con bị hại, càng cố sức giằng co. Ngay lúc đó Thẩm Lương vượt qua đám thích khách bên ngoài vội vã vào trong. Tình huống cấp bách, hắn chỉ nhặt 1 lưỡi đao ném mạnh…Lực rất chính xác. Đao ghim ngay lưng hắn. Đôi mắt trợn tròng, hắn ngã xuống.La Mẫn Mẫn cũng đã thấy chồng. Nàng chồm dậy, để rồi…
-Tướng công!
La Mẫn Mẫn vừa khóc, vừa ôm chặt lấy con mình trong vòng tau. Thẩm Lương thì đang đứng chết lặng. Lưỡi đao đã giết kẻ cần phải giết, nhưng máu từ vết thương lại bắn ra tứ phía. Trên mặt Thẩm An Vũ cũng đã bị máu bắn trúng. Máu tươi của con người.
Thẩm Lương bật dậy. Trở về sau những ngày săn lùng cương thi đã khiến hắn kiệt sức, ghé người vào giường là ngủ rất say. Đến khi có tiếng la hét của nương tử La Mẫn Mẫn, Thẩm Lương mới nhổm dậy,theo phản xạ tự nhiên rút nhanh thanh trường kiếm đầu giường.
-Tướng công ơi –Mẫn Mẫn đầu bù tóc rối,hoảng loạn hét lên- Con…An Vũ…Thiếp vừa bồng con lên cho bú thì…thì ai đó từ cửa sổ nhảy vào…Khi thiếp định thần lại, con của chúng ta…
La Mẫn Mẫn bấn loạn, người trong Thẩm phủ cũng nhốn nháo, chia nhau đi tìm tông tích thiếu gia. Nhưng chỉ là sự tìm kiếm trong vô vọng, ai cũng biết, kẻ bắt cóc chắc đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Bỗng nhiên…
-Trang chủ…Có người...A Tài nhìn thấy thiếu gia ngoài cửa. Thiếu gia…
Phúc bá vừa thông báo thì A Tài cũng đã mang Thẩm An Vũ vào trong. Đứa trẻ chưa tròn 1 tuổi khóc ngần ngật trên tay người gia nhân trung thành. La Mẫn Mẫn vội vàng ôm lấy con. Nàng không như chồng,đang còn thắc mắc, tại sao An Vũ bị bắt đi lại trở lại nhanh chóng như vậy. Kẻ bắt cóc thực sự muốn gì?
-Tướng công…Con sao này tướng công–La Mẫn Mẫn vừa ôm lấy con đã hoảng sợ thốt lên khi nhận ra thân hình bé nhỏ trong lòng không còn ấm áp như thường ngày nữa. Từng tấc da thịt đều lạnh như băng.
Thẩm Lương cũng vội vã đến bên con.Đứa trẻ vẫn khóc. Làn da hồng hào thường ngày giờ trở nên xanh xao một cách lạ lùng. Chưa tới 1 ngày, sao lại có thể đổi thay đến vậy?
…-Đại phu, con tôi, con tôi sao rồi đại phu?
Trương y sư nổi danh là thần y của vùng này, có tài “cải tử hồi sinh”. Nhưng sau khi bắt mạch cho Thẩm An Vũ chỉ thở dài làm Thẩm Lương vốn là người điềm tĩnh cũng không khỏi lo âu:
-Trương đại phu…
-Lão phu có thể cứu được người sống,không cứu được người chết rồi.
Lời của Trương y sư khiến cho không chỉ La Mẫn Mẫn mà cả Thẩm Lương đều chấn động. Thẩm Lương khó khăn lắm mới có thể đứng vững mà hỏi cho rõ ràng sự việc:
-Ý ông là…là…
-Thiếu gia không còn là người sống nữa.Cậu ấy đã là một cương thi.
Thế giới như sụp đổ dưới chân Thẩm Lương. Còn La Mẫn Mẫn thì thực sự hoảng loạn. Nàng gào lên, ôm chặt lấy con mình:
-Ông nói dối…nói dối. Con tôi không thể là cương thi được. Nó còn thở, còn biết nhìn mẹ. Còn cười với tôi nữa mà.Không thể…không…
-Phu nhân!
Trong vòng tay xiết chặt của mẹ, Thẩm An Vũ lại khóc. Tiếng khóc đó suốt đời vợ chồng Thẩm Lương cũng không quên được.Nó từng là một âm thanh hạnh phúc, sao bây giờ như một tiếng chuông báo hiệu sự ly tan.
…Trong căn phòng nhỏ, Thẩm Lương trầm mặc nhìn Trương y sư. La Mẫn Mẫn không chịu được kích động đã ngất đi. Còn đứa bé? Thẩm An Vũ vẫn dùng đôi mắt trong trẻo đó nhìn Thẩm Lương, đôi môi vẫn chép chép đòi sữa mẹ…Tất cả đều bình thường. Chỉ có khi Thẩm Lương cúi xuống run run cầm lấy bàn tay bé nhỏ. Thẩm An Vũ không còn mạch đập, cơ thể lạnh băng.
-Tôi cũng có nghiên cứu một số trường hợp –Trương y sư trầm giọng- Cương thi mà chúng ta giết đa số là không có lý trí. Tuy nhiên, chắc trang chủ còn nhớ, chúng ta từng gặp một cương thi…
Tên cương thi đó không có ánh mắt dại đi của lũ cương thi bình thường. Hắn phán đoán được tất cả sự tấn công của đối phương, đánh trả chính xác. Hắn còn biết mai phục, bất ngờ tấn công những người yếu ớt nhất trong đám người truy đuổi mình. Hắn là cương thi có lý trí, một kẻ địch vô cùng nguy hiểm.
-Tôi nhớ…
-Tuy chúng ta giết được hắn nhưng mà…hắn đã từng nói…
Nói là hắn sẽ trả thù…Lúc đó Thẩm Lương chỉ cười khẩy. Kẻ chết làm sao trả thù người sống được. Bây giờ ông mới hiểu, sự trả thù đó không phải do hắn ta thực hiện.Cương thi thông minh không chỉ có mình tên ấy. Chúng còn có một công đồng.
Sự trả thù đã được thực hiện, nhưng sao không phải là Thẩm Lương gánh chịu. An Vũ chỉ mới gần 1 tuổi, có tội tình gì?
-Nhớ ra rồi sao?
Một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên giữa gian phòng vắng vẻ. Trương y sư và Thẩm Lương đều thảng thốt nhận ra một người tóc bạc trắng đã đứng ở đó tự bao giờ.
-Ngươi…
Thẩm Lương rút gươm, chém đến. Đường kiếm mang theo mọi phẫn hận. Nhưng người mới đến né tránh rất nhẹ nhàng. Hắn lơ lửng, gần như đứng giữa không trung.
-Nếu ngươi chỉ giết nó vì cần máu nó, ta sẽ không trả thù ngươi. Chúng ta cần phải sống…Nhưng ngươi không giết nó vì sự sống. Ta không chấp nhận chuyện đó.
Lần đầu trong đời Thẩm Lương cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông đã chộp lấy hắn, móng tay dài như một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ. Giọng nói vẫn lạnh lùng, đều đều vang lên:
-Nó là con trai ta. Ta sẽ không giết ngươi. Ngươi căm thù cương thi, thấy cương thi thì phải giết, dù chúng ta không làm gì ngươi cả. Vậy thì trong nhà ngươi cũng có một cương thi đó. Ngươi có thể giết được nó không?
Hắn cười…Một nụ cười thoáng qua, nhuốm màu đau khổ. Nỗi đau của một người cha mất con, lần đầu tiên Thẩm Lương cảm nhận rõ ràng tình cảm của một cương thi.
-Chúng ta không khác gì con người cả-Cương thi tóc trắng xoay qua Trương y sư, nhẹ nhàng- Chúng ta cũng lớn lên và sinh ra từ cha mẹ như con người, khác với lũ cương thi dật dờ như xác chết kia.Một khi chúng ta để lại nọc độc trong người ai đó, chúng đều biến thành loại cương thi thứ cấp như thế. Song cũng có một số trường hợp, chúng không biến đổi ngay mà vẫn lớn lên, phát triển như một sinh vật bình thường. Tuy nhiên bản năng sẽ nhắc chúng…Chúng vốn là cương thi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một cương thi.
Hắn biến mất nhanh chóng như khi vừa xuất hiện. Thẩm Lương chỉ có thể gắng gượng đến đó. Hắn quỵ ngã. Người giết cương thi thì dễ, nhưng làm sao có thể xuống tay nếu cương thi đó là máu mủ của mình?
Nghe được chuyện này,cả nhà Thẩm Lương như người chết đuối vớ được phao, âm thầm nuôi hy vọng. Giữ không cho Thẩm An Vũ tiếp xúc với máu người không khó…Con người vốn là loài có ý thức cộng đồng rất cao.Máu thịt của đồng loại là thứ cấm kỵ, dù thế nào cũng không thể đụng vào.
Ban đầu là nỗi lo ngại,dần dần vơi đi theo năm tháng. Thẩm An Vũ lớn lên không khác trẻ con bình thường là mấy. Hắn cũng vui đùa cùng chúng bạn, cũng có cảm xúc, tình cảm như một kẻ bình thường.
Đến năm Thẩm An Vũ 9 tuổi, Thẩm gia càng lúc càng trở nên hùng mạnh. Thẩm Lương với em trai mình Thẩm Bảo càng lúc càng diệt được nhiều cương thi hơn, khiến bọn chúng cũng có phần e ngại, không dám đến làng quấy phá bắt người.
Một số quan viên trong triều nghe tên tuổi Thẩm Lương không ít. Họ cũng rất sợ lũ cương thi tấn công nên thường xuyên đến Thẩm gia trang mời Thẩm Lương ghé sang nhà. Thẩm Lương lại chỉ chú trọng đến việc “tạo phúc cho dân chúng”, những buổi tiệc thế này không mấy khi tham dự. Chỉ khi Lương đại nhân, bằng hữu của nhạc phụ mời đích danh, hắn mới cùng vợ con đến tiệc một lần.
Nhiều năm sau nhớ lại,Thẩm Lương vẫn hối hận. Ước gì hôm đó chỉ một mình mình đi dự yến thì có lẽ…có lẽ đã không xảy ra chuyện đau lòng.
Giữa buổi tiệc, bỗng nhiên xuất hiện thích khách. Những người hầu cận vội vã bảo vệ Lương đại nhân trốn vào nhà. Phụ nữ, trẻ con cũng nhanh chóng nấp vào trong góc. Đám sát thủ không để ý đến họ. Mục tiêu chỉ là Lương đại nhân.
Một nhóm chống cự bên ngoài, một nhóm khoảng 4-5 người vào trong tìm Lương đại nhân. Bảo vệ ông ta có khá nhiều người…Một trận chiến diễn ra kịch liệt trong từ đường mà hai mẹ con Thẩm An Vũ đang nấp. La Mẫn Mẫn ôm chặt con vào trong ngực, tránh cho nó nhìn thấy cảnh trước mắt…Máu đỏ, người ngã xuống,giãy lên đành đạch trước lúc lìa đời.
-Ngươi…
Khi gần tới lúc chết,người ta sẽ điên cuồng chăng? Nếu không phải vậy thì tên thích khách sau khi bị đâm 1 gươm ngã sóng soài sát bên La Mẫn Mẫn và con đã không giơ gươm lên, dự định đưa hai mẹ con xuống chung với mình dưới suối vàng.
-Không…
Bản năng của một người mẹ khiến La Mẫn Mẫn không biết võ công cố sức giằng lấy tay đao trong tay hắn,giữ chặt. Với chút hơi tàn hắn lại đạp mạnh, còn vung dao lên định giết chết nàng. Thẩm An Vũ lúc đó không còn sợ nữa, xông ra ôm chặt lấy hắn ta, không cho chém mẹ mình. La Mẫn Mẫn thì sợ con bị hại, càng cố sức giằng co. Ngay lúc đó Thẩm Lương vượt qua đám thích khách bên ngoài vội vã vào trong. Tình huống cấp bách, hắn chỉ nhặt 1 lưỡi đao ném mạnh…Lực rất chính xác. Đao ghim ngay lưng hắn. Đôi mắt trợn tròng, hắn ngã xuống.La Mẫn Mẫn cũng đã thấy chồng. Nàng chồm dậy, để rồi…
-Tướng công!
La Mẫn Mẫn vừa khóc, vừa ôm chặt lấy con mình trong vòng tau. Thẩm Lương thì đang đứng chết lặng. Lưỡi đao đã giết kẻ cần phải giết, nhưng máu từ vết thương lại bắn ra tứ phía. Trên mặt Thẩm An Vũ cũng đã bị máu bắn trúng. Máu tươi của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.