Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 58: Giúp đỡ (3)

Liệp Thương

13/09/2016

Sau khi Lỗ Nam đi, Tiểu Ngưu gọi một ít rượu và thức ăn, sau đó dùng qua, đợi cho trời tối rửa chân, rồi mới ngồi lên trên giường, bắt đầu luyện tập tâm pháp Lao Sơn phái. Điều này đã trở thành thói quen của hắn. Vào thời điểm không có nữ nhân làm bạn, hắn toàn bộ muốn luyện tập tâm pháp này. Trước mắt, hắn cảm giác trạng thái của mình càng ngày càng tốt, thân thủ cũng tiến bộ cực kỳ nhanh. Hắn thầm nghĩ: 'Chờ ta luyện tốt kiến thức cơ bản, ta cũng có thể giống Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm các nàng một thứ có thể học tập pháp thuật rồi. doc truyen tai . Khi đó ta Tiểu Ngưu còn dùng ngựa để cởi sao? Ta cũng có thể bay tới bay lui, cởi kiếm giết người.'

Sau khi hắn luyện qua tâm pháp, giửa lúc muốn đi ngủ, chưởng quầy vừa đi vào, vẻ mặt giảo hoạt. Tiểu Ngưu hỏi: "Có chuyện gì?" Chưởng quầy vừa cười vừa nói: "Khách quan xem ra là có biết lão đen thui kia chứ."

Tiểu Ngưu trả lời: "Coi như là có biết."

Chưởng quầy nói: "Hắn ở trong tiệm chúng tôi vừa ăn vừa ở hết mấy ngày, không có trả cho tôi một đồng tiền. Chúng tôi cũng không thể để thâm hụt tiền mua bán, nếu thế thì cạp đất mà ăn. Cho nên, cái tiền trọ này thì..." Nói đến đây nhi, chưởng quầy híp mắt thâm ý sâu sắc mà nhìn Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu là người thông minh, hiểu rỏ ý tứ của hắn, liền hất tay lên, nói: "Lời của ngươi nói xong rồi, ngươi có thể đi ra đi, tiền trọ này cứ tính sổ vào ta."

Gương mặt chưởng quầy lập tức tươi cười, bỏ đi cục đá nặng trĩu ở trong lòng, lúc đi ra cửa, còn cẩn thận đóng cửa cài then. Tiểu Ngưu nhìn ra cánh cửa, hắc hắc nở nụ cười, tự nhủ: 'Đây là thương nhân mà, tất cả là phải đem tiền đặt ở hàng đầu, chẳng lẽ một điểm nhân tình cũng không coi trọng? Một hồi nghĩ đến cha của mình, chẳng phải là không như vậy? Nếu để cho ông ta tiền cùng nhi tử trước mặt chọn một, trước kia ông nhất định sẽ chọn tiền rồi. Bất quá bây giờ đại khái muốn chọn nhi tử thôi.' Tiểu Ngưu vừa muốn cởi áo, chợt nghe một tiếng ầm vang, cửa bị đẩy mạnh ra, chỉ thấy Lỗ Nam chạy đến, không nói là đầy bụi đất, mà còn chảy máu trên mặt. Hắn vừa tiến đến đã nắm lấy tay của Tiểu Ngưu, nói: "Huynh đệ ơi, mau cứu lấy lão bà của ta."

Tiểu Ngưu vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Lỗ Nam ấp a ấp úng nói: "Nhanh lên đi, lão bà của ta bị bọn họ bắt được, nếu không đi thì xong rồi." Tiểu Ngưu đẩy tay của hắn ra, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi ngồi xuống trước, thở một hơi đã ."

Lỗ Nam do dự mà ngồi xuống, giống như con chó to nóng nảy há to mồm thở phì phò, trên mặt đầy vẻ giận dữ. Tiểu Ngưu an ủi: "Ngươi đừng vội, đem tình huống nói rõ ràng, chú ý nói ngắn gọn nha."

Lỗ Nam liền vừa khóc nức nở vừa mang sự tình nói ra. Nguyên lai sau khi hắn chạy ra ngoài, cứ ở trên đường cái hoảng loạn chạy tới, không nghĩ tới quả nhiên gặp phải lão bà của hắn. Tôn Tam Nương đã đi khắp nơi không mục đích để giải sầu, không biết nên không nên tha thứ cho sai lầm của nam nhân nàng không. Nhưng mà, nàng lại xem nhẹ uy hiếp của những kẻ địch nhân kia.

Hai vợ chồng này đang đi dạo, lại đụng phải cùng một chỗ. Lỗ Nam hưng phấn liền nhảy tưng lên, giống như đứa bé. Mà Tôn Tam Nương vừa thấy được hắn, bực bội không muốn ở, quay đầu rời đi. Lỗ Nam đương nhiên không thể buông tha nàng, sau đó liền đuổi theo.

Tôn Tam Nương cảnh cáo hắn quay trở lại, không nên đuổi theo, bằng không sẽ không khách khí. Lỗ Nam thật vất vả tìm được nàng, quyết sẽ không buông tha. Đến đây một trước một sau, đi chỉ chốc lát, Tôn Tam Nương bực quá, lại rút kiếm ra, cả giận nói: "Ngươi nếu lại cùng đi theo, Lỗ Nam, kiếm của ta có thể không nhận người."

Lỗ Nam ân cần nói: "Tam nương nha, nàng bị thương, ít nên động đến chân khí."

Tôn Tam Nương tức giận nói: "Ta bị thương còn không phải bởi vì ngươi sao? Nếu không bởi vì ngươi, công phu của ta sẽ không so với tiểu sư muội kém bao nhiêu, đều là ngươi làm hại." Tôn Tam Nương càng nghĩ càng giận, liền quơ trường kiếm, hướng Lỗ Nam đâm tới rất nhanh. kiếm thuật Tôn Tam Nương tương đối cao, nếu như không phải bị thương, mà ngay cả tiểu sư muội cao thủ như vậy cũng không thể đơn giản thủ thắng nàng. Bởi vậy, Lỗ Nam đành phải lui bên cạnh trốn.

Tôn Tam Nương thu hồi kiếm, căm tức Lỗ Nam, nói trắng ra: "Lỗ Nam, ta không thể tha thứ ngươi. Ngươi chỉ có là đi thôi, chờ ta suy nghĩ cẩn thận xong, ta lại nói với ngươi ."

Lỗ Nam vẻ mặt cầu xin nói: "Tôn Tam Nương, chúng ta tốt xấu cũng đã là năm năm vợ chồng, nàng không thể nể tình vợ chồng tha thứ cho ta một lần sao? Ta lần đó bất quá là uống nhiều hơn hai chén, mới làm ra chuyện sai lầm. Ta từ nay về sau cũng sẽ không phạm sai lầm nữa."



Tôn Tam Nương oán hận nói: "Chó không đổi được ăn phân. Đừng dùng loại này dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt ta, ta không có nghe đâu." Vừa nói, Tôn Tam Nương bước đi như bay, chạy tới về phía trước.

Lỗ Nam ở phía sau la lớn: "Tam nương, nàng chờ ta một chút, nàng đừng có rời xa ta nha! Ngươi xa cách ta, có thể bảo ta sống thế nào đây."

Tôn Tam Nương có tai như điếc, càng chạy càng nhanh, Lỗ Nam ở phía sau liền bên theo đuổi không bỏ. Cũng không lâu lắm, hai người đã chạy ra khỏi cửa thành. Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện chín người cản đường.

Dựa theo sắc trời ảm đạm, Tôn Tam Nương nhận ra trong đó đúng là bảy tên vây công mình, mà hai người khác ăn mặc theo kiểu đạo sĩ thì không nhận biết. Hai tên đạo sĩ một già một trẻ. Lão hướng mọi người vung tay lên, nói: "Nữ tặc này, trộm tiền công tử, lại còn đánh công tử, không thể để cho nàng tẩu thoát."

Mấy người kia vừa nghe, tất cả liền vung mạnh vũ khí xông lên. Tôn Tam Nương trong lòng đầy chính khí, liền xuất kiếm nghênh địch. Lỗ Nam lúc này cũng chạy tới, gặp người ta ăn hiếp lão bà của mình, cũng nổi trận lôi đình, liền rút đao ra, xông tới giải vây.

Bảy người kia đối phó Tôn Tam Nương có thể ở vào thế thượng phong, nhưng khi Lỗ Nam vừa xông đến, lập tức sức lực không còn theo ý muốn nữa, chỉ được vài hiệp, đã bị đánh liên tiếp lui về phía sau.

Lão đạo sĩ vừa thấy, vung tay lên nói: "Minh Thủy, ngươi tiến vào thử xem." Tiểu đạo sĩ đáp ứng một tiếng, rút kiếm xông lại. Lỗ Nam vừa thấy, vội vàng nhảy tới tiếp đón. Như vậy liền tạo thành hai trận chiến.

Tôn Tam Nương đối phó bảy người kia khó lòng duy trì lâu được, mà Lỗ Nam mặc dù sức mạnh đao nặng, thế công sắc bén, cũng không thể lập tức thủ thắng, trong lòng âm thầm sốt ruột, mắt thấy tình thế càng lúc càng tỏ ra bất lợi.

Cũng không lâu lắm, Tôn Tam Nương nhất thời sơ xuất, bị bắt sống. Lỗ Nam vừa thấy như vậy liền phân tâm, cũng bị tiểu đạo sĩ chém một kiếm ở trên mặt. Lỗ Nam dưới sự đau nhức, nhanh chóng thối lui về phía sau. Hắn cũng không có liều mạng tiến lên đi cứu thê tử, mà là chạy trối chết.

Hắn làm như vậy, không thể nghi ngờ đúng là thông minh. Mà cảnh này rơi vào trong mắt Tôn Tam Nương, lại cho rằng Lỗ Nam không thương nàng, không quan tâm nàng, bởi vậy, mà hiểu lầm của nàng với hắn càng thêm sâu.

Những người kia vừa thấy Lỗ Nam giống như con thỏ một thứ chạy trốn đi, đều cười đến run rẫy. Trong đó một tên tiêu đầu cười nói: "Tiểu nương tử, ta xem nàng nên theo thiếu gia nhà ta đi. Nàng xem thiếu gia nhà ta quan tâm nàng còn nhiều hơn nha, vì nàng, hôm nay ngay cả cơm cũng nuốt không trôi. Trời tối rồi, còn phái chúng ta ra tới tìm nàng. Cùng với nam nhân của nàng mà so sánh, thiếu gia của chúng ta vẩn còn tốt hơn."

Tôn Tam Nương xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Các ngươi là bầy chó săn, có gan thì hãy báo danh đi."

Lão đạo kia dặn dò nói: "Không cần phải cùng nàng nói nhảm, cần phải mang người về cho thiếu gia để báo cáo kết quả công tác." Vừa nói, vừa áp giải Tôn Tam Nương đi về phía xa, mà không có vào thành.

Lỗ Nam cũng không ngốc, hắn cũng không có đi xa, mà là trốn ở trong rừng. Trong lúc thê tử bị áp giải đi, hắn ở xa xa theo sát. Bởi vì sắc trời tối, hắn lại rất cẩn thận, bởi vậy cũng không có bị phát hiện.

Chẳng bao lâu, liền đã tới nơi muốn đến. Nguyên lai tại một khu rừng cây bao chung quanh, thình lình dựng ra một tòa tiểu lâu, có tường cao xây chung quanh. Lỗ Nam theo tới ngoài cửa lớn, không dám tiến tới gần. Ngoài cửa ra vào là có người gác. Người gác cửa lại là hai tên quan binh.



Lỗ Nam thấy kỳ quái, đám người này là ai, chẳng lẽ lại có lui tới cùng quan phủ? Hắn không dám chậm trễ thời gian, vội vàng trở về tìm viện binh. Hắn ở Hoài Âm trong thành ai cũng không quen biết, nghĩ tới nghĩ lui, liền nhớ lại mới nghĩ đến Tiểu Ngưu.

Hắn gặp Tiểu Ngưu thân thủ không tệ, vừa giống như người thông minh, cho nên hắn mới tính nhờ vả. Tiểu Ngưu sau khi nghe hắn tường thuật xong, liền đắm vào trầm tư. Hắn không thể tưởng được nhóm người này cùng quan phủ có quan hệ, công tử kia là ai? Có địa vị nào không?

Tiểu Ngưu suy nghĩ, hỏi: "Tiểu lâu kia ở trong nội viện là cái dạng gì?"

Lỗ Nam lắc đầu nói: "Ta vội vã trở về, cũng không có nhảy tường đi vào."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Ngươi có biết hay không hai đạo sĩ kia là lai lịch thế nào?"

Lỗ Nam gãi gãi đầu, nói: "Theo ta thấy, bọn họ hẳn là đạo sĩ phái Võ Đương. Nhìn kiếm pháp, là rất giống đó."

Tiểu Ngưu kỳ quái mà hỏi thăm: "Nếu là Võ Đương phái, vì sao đối với các ngươi lại không dùng đến pháp thuật? Đúng rồi, các ngươi là ở phái nào ta còn không biết."

Lỗ Nam hồi đáp: "Ta cùng lão bà là ở Nga Mi phái . Chúng ta cũng biết một chút ít pháp thuật, bất quá chưởng môn không để cho chúng ta dùng. Nàng nói chúng ta đích đạo hạnh quá nhỏ bé, nếu như dùng liền bị thương tổn tới mình."

Tiểu Ngưu nghe xong gật gật đầu, trong lòng tự nhủ: 'Nguyên lai là như vậy! Xem ra bọn họ tại Nga Mi cũng không thế nào được sủng ái. Xem ra Lao Sơn phái của mình còn lo cho đệ tử tốt hơn nhiều, cơ hồ mỗi người đệ tử đều có cơ hội học tập pháp thuật tùy theo thâm niên.' Lỗ Nam năn nỉ nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi giúp đỡ ta đi."

Tiểu Ngưu khó xử nói: "Không phải ta không muốn giúp ngươi, bởi vì bản lãnh của ta cũng không có lớn."

Lỗ Nam vừa nghe trợn tròn mắt, nói: " Giờ ngươi theo ta đi, giúp ta nghĩ ra kế vẫn không được sao? ! Coi như là dùng mạng của ta đổi mạng lão bà của ta, ta cũng là nguyện ý."

Tiểu Ngưu nghe đến thấy cũng xúc động, hơn nữa cũng không nhịn được Tôn Tam Nương bị nam nhân khác ăn hiếp. Vì vậy mới nói: "Được rồi, ta với ngươi đi là được, có thể thành công hay không thì khó mà nói được."

Lỗ Nam vỗ đùi, vui vẻ nói: "Ít ra phải vậy chứ."

Tiểu Ngưu lại âm thầm kêu khổ, trong lòng tự nhủ: 'Bản lãnh của ta mà có thể thành công sao? Ai, có thể nào thấy chết mà không cứu được!' lại nói: "Ngươi ra ngoài cửa mà chờ ta."

Lỗ Nam chẳng hiểu ý nghĩa, nhưng vẫn là đi tới ngoài cửa đứng đợi. Rất nhanh, Tiểu Ngưu cũng đi ra. Lỗ Nam không rõ Tiểu Ngưu vừa rồi đang làm cái gì. Hắn nào biết đâu rằng, Tiểu Ngưu đem đồ của mình thường dùng, một vài thứ vũ khí đều mang ở trên tay.

Hai người không hề lãng phí thời gian, liền vội vàng mà đi. Ở trên đường cái chạy băng băng, lại nhảy ra tường thành, hướng tòa tiểu lâu thần bí này mà đi. Giữa cuộc hành trình, Lỗ Nam phát hiện khinh công Tiểu Ngưu so với hắn khá tốt, không khỏi âm thầm bội phục, trong lòng tự nhủ: 'Xem ra ta không có tìm lầm người.'

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Đao Lệ Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook