Chương 12: Dã man phương thức chiến đấu!
Hết Say Tự Tỉnh
10/12/2020
Gào rống!
Vân Lĩnh chỗ sâu không một bóng người, chuyển mùa thời gian khiến lá xơ xát tiêu điều, khô cằn cùng lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.
Tiếng dã thú, tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạt của lá cùng chim hót, để mảnh này Vân Lĩnh luôn tỏ ra bận rộn cực kỳ.
Táng cây phía trên, Lưu Dã nhỏ bé thân thể bám chặt vào thân cây, hơi thở đều nhỏ cực kỳ chờ đợi.
Hắn ánh mắt có thần, thân mang một loại bố y làm từ da động vật, tựa như một chân chính tiểu hài từ bộ lạc dã man nhân đi ra.
Trên dưới đều bịt kín một tầng vải dày, để Lưu Dã an toàn tính đề cao, tự tin hơn rất nhiều.
Hắn vắt sau lưng là nặng nề Hắc Nha Báo, tay luôn kề lấy cán, lúc nào cũng có thể rút ra chém đến một cách nhanh cùng lưu loát nhất.
- Đến rồi!
Miệng nói thầm chỉ mình hắn nghe, Lưu Dã ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa khổng lồ bóng đen đi đến.
Thông qua táng cây cổ thụ ngụy trang, Lưu Dã có thể thấy đây là một đầu Độc Giác thú.
Này da dày thịt béo dã thú, hơi thở cực kỳ hỏa bạo, khổng lồ cơ thể khiến cho bước chân của nó lộ ra mười phần nặng nề.
- Chém!
Răng rắc!
Lưu Dã trướng khí tận cổ, chân đạp mạnh xuống cành cây, khiến nó răng rắc tiếng kêu đứt lìa ra!
Nhỏ nhắn cơ thể tựa như đạn pháo một dạng lao đến Độc Giác thú, tựa như con thiêu thân điên cuồng!
Grừ!
Ầmmmm!
Trầm muộn tiếng kêu, vang dội cả khu rừng!
Cheng!
Lưu Dã Hắc Nha Báo cùng kia căn sừng của Độc Giác thú chạm vào nhau, tóe ra ánh lửa. Mang theo chói tai tiếng kêu.
- Đúng vậy! Chính là như vậy hiệu quả!
Nhận đến lực xung kích từ Hắc Nha Báo, khiến cho hai tay Lưu Dã có phần chùng lại, hắn trên gương mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười, dữ tợn nói.
Grừ!
Độc Giác thú mặc dù là dã thú ăn chay, nhưng nhận đến công kích từ không biết tiểu tiểu sinh vật, sao không làm nó tức giận?
Nó chân sau cà cà xuống đất ma sát ma sát lấy, sau cúi gập đầu xuống chĩa độc giác hướng thẳng về Lưu Dã mà lao đến.
- Ha ha! Đến đây!
Lưu Dã chính là muốn như vậy đường đường chính chính đối đầu! Hắn muốn thử nghiệm chính mình thực lực bây giờ đã đạt đến đâu độ cao.
Còn như giết lén? Có quá nhiều thủ thuật để Độc Giác thú chết trước khi chạm được hắn a!
Ầm ầm ầm!
Hắn Lưu Dã lùi lại một bước lấy đà, hai tay nắm chặt Hắc Nha Báo, hắn xông thẳng về phía trước, liên tục chém về những chỗ da non của Độc Giác thú.
Phụt!
- Quả nhiên, ta vẫn chưa thể trực diện đối bính.
Ủi thẳng về phía trước Độc Giác thú bị Lưu Dã xử ra Hắc Nha Báo chặn lại, nhưng đều bị nó một đường tiến thẳng không lùi, ép đến Lưu Dã liên tục lùi lại, đại địa dưới chân thậm chí còn hiện ra 2 khe nứt, đây là chân của hắn đều bị lún xuống đại địa phía dưới.
Hắn phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng.
Khí huyết trong người như được kích cho xuân dược một dạng, liên tục phún trương, khiến tim hắn đập nhanh chưa từng có!
Hắn mồ hôi đều thấm ướt bố y, nhưng mà tinh thần chưa bao giờ có một loại sảng khoái.
Đây, là kích thích mà chiến đấu đem đến! Là máu cùng mồ hôi đan xen tạo nên hào tình vạn trượng tinh thần!
- Nam nhân không đổ máu, thì còn gì là nam nhân?
Lưu Dã cất tiếng thét dài, vì hưng phấn mà xé ra trên người bố y, lộ ra cơ bắp cực kỳ được che giấu phía dưới mập mạp tiểu hài thân thể!
- Lại đến a!
Lưu Dã gầm lên một tiếng, tựa như được một loại buff sức mạnh, điên cuồng mà lao về phía trước!
Hắn Truy Phong tam thức không đầu không đuôi, nhưng lại hoàn hảo tung ra mà không bị ngắt quãng, liên tục chém về Độc Giác thú.
Rống!
Độc Giác thú chịu đến đau đớn, đồng dạng điên cuồng!
Nhân loại tiểu hài không biết tốt xấu, dám lao lên đối bính với nó, làm nó cực kỳ khinh thường.
Nhưng lúc này thì không! Nó thực sự tức giận rồi, liên tục ủi về Lưu Dã, mặc kệ hắn mèo quào công phu chém về phía nó, đối với da dày thịt béo nó, Độc Giác thú đều không thèm để mắt đến!
Xùy!
Một bên liên tục không ngừng ủi đến, ép lui địch nhân. Một bên mặc kệ áp lực, điên cuồng mà chém, tạo ra một khung cảnh máu tanh cực kỳ!
Này không khí thiết huyết, như để người nhìn thấy, đều là máu nóng sôi trào a!
Vụt!
- Nguy hiểm?!
Nhưng mà đang thoải mái lâm ly chiến đấu Lưu Dã, dị biến xảy ra!
Sau lưng hắn bén nhọn mũi tên, tựa như tử thần lưỡi liềm hướng về phía hắn.
Phập!
Xé gió tiếng kêu, khiến Lưu Dã tràn ngập một loại căng thẳng, vội vàng né ra mũi tên.
Rất may mắn!
Nhưng mà, Độc Giác thú lại không may mắn đến vậy, mũi tên lấy tốc độ kinh hoàng, vậy mà xuyên thủng qua cả thân thể thể của nó, khiến nó thẳng tắp ầm ầm ngã xuống.
- Là ai?
Hắn nhìn thấy như vậy, nếu không phải Lưu Dã nhanh chóng né tránh, hắn thật đã chết rất thảm!
Hắn mới tức giận chĩa đao ra đối với sau lưng phương hướng nói.
Vù vù vù!
Trả lời hắn, là một hàng dày đặc mưa tên, khiến cho Lưu Dã biến sắc, vội vàng dùng đến Hắc Nha Báo chặn lại phía trước!
Phập phập!
Mặc dù đỡ được, nhưng Lưu Dã đều bị dính đến hai mũi tên dưới chân, khiến hắn đau đớn rên rỉ đi ra.
- Ta thật sẽ chết!
Đây là trong thâm tâm hắn lúc này ý niệm duy nhất. Vội vàng nén lại đau đớn, Lưu Dã nhân cơ hội đối phương chưa xuất hiện, vội vàng lê theo Hắc Nha Báo, từ từ núp vào một thân cổ thụ gần đó.
Mồ hôi xen thân máu tươi nhức nhối, để Lưu Dã đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn vẫn phải cố giữ lại bình tĩnh vốn có, nghĩ đến đối sách.
Linh hồn điểm: 11.3
Con số nói lên tất cả của hắn lúc này. Đây là cái chết từ Độc Giác thú để lại cho hắn!
- Đối phương quá mạnh, ta nên làm gì đây?
Lưu Dã chưa từng có trước đây tuyệt vọng xông lên đầu. Kia mũi tên quá mạnh mẽ, có thể xuyên thủng một đầu dã thú như Độc Giác thú một cách dễ dàng, khiến Lưu Dã không biết làm cách nào để đối phó với địch nhân.
- Địa phận Huyền Hoàng học phủ, người xâm phạm, tử!
Trong lúc Lưu Dã tuyệt vọng nhất, thì một giọng nói xa xăm đánh tỉnh hắn, sau đó tiếng nói dần dần biến mất.
- Hô!
Hắn mồ hôi lạnh trên trán thấm ướt, nghe thấy giọng nói biến mất mới thở ra một hơi thật dài.
- Quá nguy hiểm! Không ngờ Vân Lĩnh cũng có địa phận phân bố.
Lần đầu tiên Lưu Dã nghe nói đến cái này thuyết pháp, nhưng lộ ra mười phần xa lạ.
Huyền Hoàng học phủ? Cái này, không phải là trường học hay tông môn loại hình sao?
Sao lại xuất hiện ở đây địa phương? Đây là điều mà Lưu Dã thắc mắc nhất.
- Không nên ở lâu!
Hắn lúc này vội vàng lấy ra một miếng vải, nén đến khuôn mặt trướng đỏ, từ từ rút ra kia mũi tên sắc bén còn cắm tại chân.
Sau đó băng bó lại,rồi từ từ theo hướng cũ trở về.
Lần này đi săn thập phần sinh tử hiểm nguy, nhưng giúp cho hắn một hồi thoải mái lâm ly chiến đấu, mặc dù bị ngắt giữa chừng, nhưng đối với Lưu Dã đã đầy đủ.
Lúc này hắn cần, là nhanh chóng hấp thu kinh nghiệm chiến đấu vừa nhận được, sau đó tiếp tục là chiến đấu, chiến đấu cho đến khi tâm linh của hắn đều trở nên thành thạo, xử lý tình huống đều mười phần bình tĩnh.
Lúc đó, Lưu Dã mới trở về!
Còn Huyền Hoàng học phủ? Quá xa lạ. Vậy nên rất nhanh hắn đều ném cái này qua sau đầu. Chỉ là, có hơi nhớ rõ kia giọng nói một chút mà thôi.
Có cơ hội, đương nhiên hội báo thù a! Hắn từ xuất sinh đến nay, nào có thua thiệt qua ai?
Bỗng nhiên lại suýt chết một lần, thậm chí là bị mũi tên cắm xuyên qua đùi, không ghi hận mới là lạ a!
- Mạnh lên tính tiếp! Huyền Hoàng học phủ, ta nhớ kỹ!
Nói xong sau đó, Lưu Dã biến mất chân trời...
Vân Lĩnh chỗ sâu không một bóng người, chuyển mùa thời gian khiến lá xơ xát tiêu điều, khô cằn cùng lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.
Tiếng dã thú, tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạt của lá cùng chim hót, để mảnh này Vân Lĩnh luôn tỏ ra bận rộn cực kỳ.
Táng cây phía trên, Lưu Dã nhỏ bé thân thể bám chặt vào thân cây, hơi thở đều nhỏ cực kỳ chờ đợi.
Hắn ánh mắt có thần, thân mang một loại bố y làm từ da động vật, tựa như một chân chính tiểu hài từ bộ lạc dã man nhân đi ra.
Trên dưới đều bịt kín một tầng vải dày, để Lưu Dã an toàn tính đề cao, tự tin hơn rất nhiều.
Hắn vắt sau lưng là nặng nề Hắc Nha Báo, tay luôn kề lấy cán, lúc nào cũng có thể rút ra chém đến một cách nhanh cùng lưu loát nhất.
- Đến rồi!
Miệng nói thầm chỉ mình hắn nghe, Lưu Dã ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa khổng lồ bóng đen đi đến.
Thông qua táng cây cổ thụ ngụy trang, Lưu Dã có thể thấy đây là một đầu Độc Giác thú.
Này da dày thịt béo dã thú, hơi thở cực kỳ hỏa bạo, khổng lồ cơ thể khiến cho bước chân của nó lộ ra mười phần nặng nề.
- Chém!
Răng rắc!
Lưu Dã trướng khí tận cổ, chân đạp mạnh xuống cành cây, khiến nó răng rắc tiếng kêu đứt lìa ra!
Nhỏ nhắn cơ thể tựa như đạn pháo một dạng lao đến Độc Giác thú, tựa như con thiêu thân điên cuồng!
Grừ!
Ầmmmm!
Trầm muộn tiếng kêu, vang dội cả khu rừng!
Cheng!
Lưu Dã Hắc Nha Báo cùng kia căn sừng của Độc Giác thú chạm vào nhau, tóe ra ánh lửa. Mang theo chói tai tiếng kêu.
- Đúng vậy! Chính là như vậy hiệu quả!
Nhận đến lực xung kích từ Hắc Nha Báo, khiến cho hai tay Lưu Dã có phần chùng lại, hắn trên gương mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười, dữ tợn nói.
Grừ!
Độc Giác thú mặc dù là dã thú ăn chay, nhưng nhận đến công kích từ không biết tiểu tiểu sinh vật, sao không làm nó tức giận?
Nó chân sau cà cà xuống đất ma sát ma sát lấy, sau cúi gập đầu xuống chĩa độc giác hướng thẳng về Lưu Dã mà lao đến.
- Ha ha! Đến đây!
Lưu Dã chính là muốn như vậy đường đường chính chính đối đầu! Hắn muốn thử nghiệm chính mình thực lực bây giờ đã đạt đến đâu độ cao.
Còn như giết lén? Có quá nhiều thủ thuật để Độc Giác thú chết trước khi chạm được hắn a!
Ầm ầm ầm!
Hắn Lưu Dã lùi lại một bước lấy đà, hai tay nắm chặt Hắc Nha Báo, hắn xông thẳng về phía trước, liên tục chém về những chỗ da non của Độc Giác thú.
Phụt!
- Quả nhiên, ta vẫn chưa thể trực diện đối bính.
Ủi thẳng về phía trước Độc Giác thú bị Lưu Dã xử ra Hắc Nha Báo chặn lại, nhưng đều bị nó một đường tiến thẳng không lùi, ép đến Lưu Dã liên tục lùi lại, đại địa dưới chân thậm chí còn hiện ra 2 khe nứt, đây là chân của hắn đều bị lún xuống đại địa phía dưới.
Hắn phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng.
Khí huyết trong người như được kích cho xuân dược một dạng, liên tục phún trương, khiến tim hắn đập nhanh chưa từng có!
Hắn mồ hôi đều thấm ướt bố y, nhưng mà tinh thần chưa bao giờ có một loại sảng khoái.
Đây, là kích thích mà chiến đấu đem đến! Là máu cùng mồ hôi đan xen tạo nên hào tình vạn trượng tinh thần!
- Nam nhân không đổ máu, thì còn gì là nam nhân?
Lưu Dã cất tiếng thét dài, vì hưng phấn mà xé ra trên người bố y, lộ ra cơ bắp cực kỳ được che giấu phía dưới mập mạp tiểu hài thân thể!
- Lại đến a!
Lưu Dã gầm lên một tiếng, tựa như được một loại buff sức mạnh, điên cuồng mà lao về phía trước!
Hắn Truy Phong tam thức không đầu không đuôi, nhưng lại hoàn hảo tung ra mà không bị ngắt quãng, liên tục chém về Độc Giác thú.
Rống!
Độc Giác thú chịu đến đau đớn, đồng dạng điên cuồng!
Nhân loại tiểu hài không biết tốt xấu, dám lao lên đối bính với nó, làm nó cực kỳ khinh thường.
Nhưng lúc này thì không! Nó thực sự tức giận rồi, liên tục ủi về Lưu Dã, mặc kệ hắn mèo quào công phu chém về phía nó, đối với da dày thịt béo nó, Độc Giác thú đều không thèm để mắt đến!
Xùy!
Một bên liên tục không ngừng ủi đến, ép lui địch nhân. Một bên mặc kệ áp lực, điên cuồng mà chém, tạo ra một khung cảnh máu tanh cực kỳ!
Này không khí thiết huyết, như để người nhìn thấy, đều là máu nóng sôi trào a!
Vụt!
- Nguy hiểm?!
Nhưng mà đang thoải mái lâm ly chiến đấu Lưu Dã, dị biến xảy ra!
Sau lưng hắn bén nhọn mũi tên, tựa như tử thần lưỡi liềm hướng về phía hắn.
Phập!
Xé gió tiếng kêu, khiến Lưu Dã tràn ngập một loại căng thẳng, vội vàng né ra mũi tên.
Rất may mắn!
Nhưng mà, Độc Giác thú lại không may mắn đến vậy, mũi tên lấy tốc độ kinh hoàng, vậy mà xuyên thủng qua cả thân thể thể của nó, khiến nó thẳng tắp ầm ầm ngã xuống.
- Là ai?
Hắn nhìn thấy như vậy, nếu không phải Lưu Dã nhanh chóng né tránh, hắn thật đã chết rất thảm!
Hắn mới tức giận chĩa đao ra đối với sau lưng phương hướng nói.
Vù vù vù!
Trả lời hắn, là một hàng dày đặc mưa tên, khiến cho Lưu Dã biến sắc, vội vàng dùng đến Hắc Nha Báo chặn lại phía trước!
Phập phập!
Mặc dù đỡ được, nhưng Lưu Dã đều bị dính đến hai mũi tên dưới chân, khiến hắn đau đớn rên rỉ đi ra.
- Ta thật sẽ chết!
Đây là trong thâm tâm hắn lúc này ý niệm duy nhất. Vội vàng nén lại đau đớn, Lưu Dã nhân cơ hội đối phương chưa xuất hiện, vội vàng lê theo Hắc Nha Báo, từ từ núp vào một thân cổ thụ gần đó.
Mồ hôi xen thân máu tươi nhức nhối, để Lưu Dã đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn vẫn phải cố giữ lại bình tĩnh vốn có, nghĩ đến đối sách.
Linh hồn điểm: 11.3
Con số nói lên tất cả của hắn lúc này. Đây là cái chết từ Độc Giác thú để lại cho hắn!
- Đối phương quá mạnh, ta nên làm gì đây?
Lưu Dã chưa từng có trước đây tuyệt vọng xông lên đầu. Kia mũi tên quá mạnh mẽ, có thể xuyên thủng một đầu dã thú như Độc Giác thú một cách dễ dàng, khiến Lưu Dã không biết làm cách nào để đối phó với địch nhân.
- Địa phận Huyền Hoàng học phủ, người xâm phạm, tử!
Trong lúc Lưu Dã tuyệt vọng nhất, thì một giọng nói xa xăm đánh tỉnh hắn, sau đó tiếng nói dần dần biến mất.
- Hô!
Hắn mồ hôi lạnh trên trán thấm ướt, nghe thấy giọng nói biến mất mới thở ra một hơi thật dài.
- Quá nguy hiểm! Không ngờ Vân Lĩnh cũng có địa phận phân bố.
Lần đầu tiên Lưu Dã nghe nói đến cái này thuyết pháp, nhưng lộ ra mười phần xa lạ.
Huyền Hoàng học phủ? Cái này, không phải là trường học hay tông môn loại hình sao?
Sao lại xuất hiện ở đây địa phương? Đây là điều mà Lưu Dã thắc mắc nhất.
- Không nên ở lâu!
Hắn lúc này vội vàng lấy ra một miếng vải, nén đến khuôn mặt trướng đỏ, từ từ rút ra kia mũi tên sắc bén còn cắm tại chân.
Sau đó băng bó lại,rồi từ từ theo hướng cũ trở về.
Lần này đi săn thập phần sinh tử hiểm nguy, nhưng giúp cho hắn một hồi thoải mái lâm ly chiến đấu, mặc dù bị ngắt giữa chừng, nhưng đối với Lưu Dã đã đầy đủ.
Lúc này hắn cần, là nhanh chóng hấp thu kinh nghiệm chiến đấu vừa nhận được, sau đó tiếp tục là chiến đấu, chiến đấu cho đến khi tâm linh của hắn đều trở nên thành thạo, xử lý tình huống đều mười phần bình tĩnh.
Lúc đó, Lưu Dã mới trở về!
Còn Huyền Hoàng học phủ? Quá xa lạ. Vậy nên rất nhanh hắn đều ném cái này qua sau đầu. Chỉ là, có hơi nhớ rõ kia giọng nói một chút mà thôi.
Có cơ hội, đương nhiên hội báo thù a! Hắn từ xuất sinh đến nay, nào có thua thiệt qua ai?
Bỗng nhiên lại suýt chết một lần, thậm chí là bị mũi tên cắm xuyên qua đùi, không ghi hận mới là lạ a!
- Mạnh lên tính tiếp! Huyền Hoàng học phủ, ta nhớ kỹ!
Nói xong sau đó, Lưu Dã biến mất chân trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.