Chương 5: Lưu Dã gia nhập đoàn đi săn.
Hết Say Tự Tỉnh
10/12/2020
- À, là tiểu tử này sao?
Hầu tử đám thanh niên nhân nhìn lấy Lưu Dã, rồi lại nhìn về phía phụ nhân, ánh mắt mang theo khó hiểu.
- Ngọc Lan ngươi nói đùa đi? Không biết Vân Lĩnh chỗ sâu có bao nhiêu nguy hiểm sao? Còn để tiểu tử này theo bọn ta?
Một người bên trong đối với phụ nhân nói, tràn đầy trách móc ý tứ. Dù sao Diệp thôn nhân số cực kỳ ít ỏi, thiếu đi một người, thật sẽ phiền a!
Vả lại Lưu Dã thật sự còn quá nhỏ! Đây mới là vấn đề.
- Trương thúc không nên trách mẫu thân, là ta xin Ngài ấy đi theo các ngươi a.
Lưu Dã nghe vậy, vội vàng đi tiến lên cắt lời. Lũ trẻ bên cạnh không hiểu mấy chuyện này, thành ra đều nô đùa thành một đoàn, không quan tâm gì mấy Lưu Dã.
- Tiểu tử ngươi xin?
Tên kia Trương thúc nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng. Cái này thì dễ hiểu, Lưu Dã dù sao còn quá nhỏ, vậy nên chỉ nghĩ hắn không hiểu chuyện tiểu hài mà thôi, lời nói vô căn cứ, làm sao tin?
- Là ta xin a! Ta thật sự rất mạnh!
Lưu Dã thành thật gật đầu nói, bên cạnh phụ nhân đồng dạng ánh mắt tin tưởng. Để xung quanh người thấy được, đều nghĩ 2 mẹ con họ điên!
- Nhưng là...
Trương thúc vừa định nói chuyện, thì bên cạnh một thanh niên khác đã cắt ngang, dựt dựt áo hắn lôi về phía sau.
- Đi cũng được không sao, dù sao lần này đi đến chỉ là dò xét cùng đặt bẫy thời gian.
Thanh niên kia đối với Trương thúc nói.
- Ừm, hay là để ta trông chừng hắn a. Ta quen tiểu tử này nhất rồi.
Hầu tử đối với Trương thúc nói.
Có lẽ đầu kia dã Trư phá nương sự kiện, khiến cho nhà Ngọc Lan mất mùa, trở nên thiếu thốn. Trước được bọn hắn tặng cho chút lương khô, canh cánh trong lòng hẳn cũng có.
Vì vậy mới phái tiểu hài này theo, phụ giúp bọn hắn mấy việc nhẹ.
Lưu Dã trong thôn thời gian trước kia cũng có một chút tiếng tăm, nhỏ tuổi mà thông minh hơn người, được mấy phụ nhân trong thôn khen ngợi hết lời.
Hơn nữa có lúc bọn hắn thấy, tiểu tử này xử sự rất khác người, không phải là tuổi nhỏ tiểu hài hành vi thường thấy.
Thành ra đôi lúc có mấy phần tin tưởng vào tiểu tử này rất nhiều.
3 tuổi có thể chế ra thuốc dùng cho diệt đi côn trùng, giúp bọn hắn năm trước mùa màng ổn định, không còn cảnh đói. Đây cho dù là bọn hắn cũng không thể làm đến, huống chi nó chỉ là tiểu tử 3 tuổi tiểu hài đây?
- Thôi được rồi, như gặp thú dữ, ngươi phải dắt tiểu tử này trốn đầu a.
Trương thúc nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, như đã hiểu ngầm, vì thế nói.
Thôn chúng chỉ 30 người tầm đó xấp xỉ, mỗi một hành động nhỏ của mỗi người, làm sao bọn hắn không biết đây?
Lưu Dã mặc dù bí mật hành động, nhưng cũng có đôi lúc xuất hiện kẽ hở, để người biết được.
Đây cũng là chuyện thường tình, Trương Bân hắn cũng hiểu đôi chút, nên không có làm khó tiểu tử này nữa, mà bắt đầu lên kế hoạch chi tiết về lần này thăm dò.
Thời gian ngắn trải qua, Lưu Dã ngồi phía trong, cũng hiểu không ít.
Trước mắt hắn cùng 5 người, là một loại bản đồ nhỏ, được vẽ bằng tay, này bản đồ là bọn hắn thời gian khai phá qua mà từ từ vẽ đi lên, để dễ tìm kiếm hướng đi.
Mỗi một dấu X đỏ trên bản đồ, nghĩa là nơi đây là hang động, hoặc nơi ở của thú dữ, thú săn mồi.
Phần còn lại là những con đường lớn bọn hắn khai phá đi ra, cộng với dấu O.
Này dấu O, thường hay xuất hiện những đàn dã thú, hoặc những loại thú mà bọn hắn có thể đủ sức đi săn được.
Khá chi tiết một loại bản đồ viết tay a! Trong lòng hắn thầm nghĩ tới.
Đinh! Thu thập dữ liệu, (Bản đồ) hệ thống khai mở!
Đang chú ý đến lời nói của Trương thúc, thì trong đầu Lưu Dã tiếng máy móc lạ vang lên.
Tiếp theo đó, xuất hiện trong óc hắn là một bản đồ 3D hình dạng, cực kỳ hiện đại khiến cho Lưu Dã trợn mắt há hốc mồm, vội vàng nhắm mắt ngưng thần xem đến.
Mô hình 3D bản đồ chỉ hiện ra nhỏ một khu, đây là những nơi mà Lưu Dã hắn thường hay xuất hiện. Quang cảnh núi đồi cùng đường xá cực kỳ sống động, để hắn yêu thích tập trung dò xét đến.
- Mẹ hắn, này khác gì hack a! Hệ thống ta yêu ngươi chết mất!
Lưu Dã thâm tâm thầm nói. Bởi vì hệ thống này khá giống một tựa game mà hắn kiếp trước từng chơi đến, trước khi bị xuyên qua cái này thế giới, thành ra hắn quên một điều.
Game luôn luôn có bản đồ loại hình!
Hắn không cần cái gì thông số, hoặc giao dịch thương thành cái này cao cấp loại, chỉ có trong mơ.
Điều hắn cần nhất là bản đồ hiện giờ, giúp cho Lưu Dã có thể định hướng đường đi, tránh bị lạc đường!
Dù sao Vân Lĩnh chỗ sâu, luôn xuất hiện những hung thần dã thú ăn thịt, như hắn gặp phải chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nhưng điều quan trọng là, khi đã thành công thoát thân, hắn thật sẽ nhớ đường cũ mà trở về? Hay tiềm nhập vào một hang ổ mới, tràn ngập nguy hiểm hơn?
Vì vậy mà bản đồ mô hình 3D này, sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều trong tương lai a!
- Được rồi, kế hoạch ta đưa ra cứ thế dựa vào đó làm, tiểu tử này giao cho ngươi trông coi, đêm nay xuất phát!
Hồi thần trở lại, thì Lưu Dã đã nghe Trương thúc giọng nói phân phó.
Hẳn bàn luận kế hoạch việc đã xong, hắn được Trương thúc bàn giao cho Hầu tử trông coi, còn lại người sẽ tách ra các phương hướng khác nhau để thăm dò cùng đặt bẫy rập.
- A, vậy thằng nhóc này ta sẽ trông coi.
Hầu tử nghe vậy cũng gật đầu, gần nhà nhau nên từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân cùng Kim Bà ra, hắn với Hầu tử cũng được xem là quen biết nhất trong đám thanh niên rồi.
Bởi vì hầu như quanh năm, nhóm này đều đi săn biệt tích, chỉ giữ ở lại một người trông coi Diệp thôn.
Ách! Dù sao Diệp thôn chỉ toàn phụ nữ cùng trẻ nhỏ, không được sơ suất a!
Dù cho ở đây chim không thèm ị địa phương, người lạ ít xuất hiện, nhưng ai biết được đây?
....
Cuộc họp thôn diễn ra rất nhanh sau đó, ai đều làm công việc của người nấy, chuẩn bị cho mùa đông giá lạnh sắp tới.
- Đây là 2 cân thịt lợn ta phơi khô, nhớ luôn treo bên người, tránh để đói.
- Còn đây là quần áo trong những ngày tới, đừng có phong phanh như bây giờ, mặc thật nhiều vào tránh phong hàn.
- Này mấy vị dược chữa thương ta xin từ Kim Bà, nhớ cất cho kỹ.
- Còn cái này bản đồ, tránh lạc đường.
- Còn có sữa...
.....
- Ta nói Ngài có thể hay không đừng lo lắng vậy a! Ngài cũng thấy ta thân thủ rồi, phải tin tưởng nhi tử của mình chứ!
Lưu Dã nhìn thấy tràng diện do mẫu thân hắn chuẩn bị, dở khóc dở cười tiến đến nói. Này cái gì quỷ? Sao trong đó còn có sữa a?
Hắn là thanh niên nhân thế giới 22 được không? Có thể hay không bỏ cái này xấu hổ loại?
Ai u!
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi? Nhớ cho kỹ lời nói cho ta! Tránh cậy mạnh, kẻo lại ăn thua thiệt!
Ngọc Lan nàng mày liễu nhíu lại, cốc nhẹ lên trán Lưu Dã hừ một tiếng nói. Nhưng rất nhanh đã bị tay hắn chặn lại nắm đến ngọc thủ của nàng, này như phản xạ đã thành thói quen một dạng dễ dàng.
- Được rồi được rồi ta biết a! Ngài cứ chờ ta mang mấy đầu đại đại thịt tươi về mở tiệc là được!
Lưu Dã gật đầu, ánh mắt tự tin nhìn nàng nói. Hắn trước kia sức lực chỉ ngang một người trưởng thành, có thể dùng thủ thuật giết chết đại Trư.
Lần này tăng mạnh thân thể, để Lưu Dã tự tin hơn rất nhiều. Chí ít như phải đối đầu, bằng vào thành thạo cực kỳ Trụ cột quyền pháp, hắn không tin sẽ chật vật mệt lả mà ngủ trong vũng máu như trước kia nữa.
- Ai! Nhớ cẩn thận là được.
Ngọc Lan nghe vậy xoa xoa đầu hắn nhắc nhở, rồi trở vào phòng nhìn xem tiểu muội muội.
Nhắc nhở đã đủ, nhiều quá sẽ phiền, nàng hiểu.
Tụ Huyết nhất trọng cảnh giới, cộng với trưởng thành hơn lứa tuổi cách suy nghĩ, nàng nghĩ hắn hẳn sẽ không ăn thiệt thòi nhiều.
Chí ít, hắn là con nàng, con của Hắn, chắc chắn sẽ là không tầm thường người!
Còn Lưu Dã. Ha ha, hắn dù cho cậy mạnh đi nữa, điều đầu tiên hắn nghĩ sẽ là mạng sống của mình!
Hắn không ngu đến mức tự chui đầu vào hiểm cảnh a! Dù sao phía sau lưng, còn có mẫu thân của hắn, còn có tiểu muội muội của hắn.
Quân gia Tam kiếm, là vật bất phàm. Hắn không tin mẫu thân là tầm thường nữ nhân, chắc chắn phía sau nụ cười nhu hòa của nàng là tràn đầy đau khổ, tương lai còn chờ hắn đi giải khai, giúp đỡ nàng.
Còn có muội muội từ nhỏ đã yếu nhược cực kỳ, phần lớn thời gian đều lâm vào ngủ say.
Hắn như chết, mẫu thân cùng tiểu muội sẽ dựa vào ai đây?
Thành ra, hắn phải sống! Phải mạnh mẽ nhất, để có thể bảo hộ nàng cùng tiểu muội, bảo hộ tiểu gia đình này!
Hầu tử đám thanh niên nhân nhìn lấy Lưu Dã, rồi lại nhìn về phía phụ nhân, ánh mắt mang theo khó hiểu.
- Ngọc Lan ngươi nói đùa đi? Không biết Vân Lĩnh chỗ sâu có bao nhiêu nguy hiểm sao? Còn để tiểu tử này theo bọn ta?
Một người bên trong đối với phụ nhân nói, tràn đầy trách móc ý tứ. Dù sao Diệp thôn nhân số cực kỳ ít ỏi, thiếu đi một người, thật sẽ phiền a!
Vả lại Lưu Dã thật sự còn quá nhỏ! Đây mới là vấn đề.
- Trương thúc không nên trách mẫu thân, là ta xin Ngài ấy đi theo các ngươi a.
Lưu Dã nghe vậy, vội vàng đi tiến lên cắt lời. Lũ trẻ bên cạnh không hiểu mấy chuyện này, thành ra đều nô đùa thành một đoàn, không quan tâm gì mấy Lưu Dã.
- Tiểu tử ngươi xin?
Tên kia Trương thúc nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng. Cái này thì dễ hiểu, Lưu Dã dù sao còn quá nhỏ, vậy nên chỉ nghĩ hắn không hiểu chuyện tiểu hài mà thôi, lời nói vô căn cứ, làm sao tin?
- Là ta xin a! Ta thật sự rất mạnh!
Lưu Dã thành thật gật đầu nói, bên cạnh phụ nhân đồng dạng ánh mắt tin tưởng. Để xung quanh người thấy được, đều nghĩ 2 mẹ con họ điên!
- Nhưng là...
Trương thúc vừa định nói chuyện, thì bên cạnh một thanh niên khác đã cắt ngang, dựt dựt áo hắn lôi về phía sau.
- Đi cũng được không sao, dù sao lần này đi đến chỉ là dò xét cùng đặt bẫy thời gian.
Thanh niên kia đối với Trương thúc nói.
- Ừm, hay là để ta trông chừng hắn a. Ta quen tiểu tử này nhất rồi.
Hầu tử đối với Trương thúc nói.
Có lẽ đầu kia dã Trư phá nương sự kiện, khiến cho nhà Ngọc Lan mất mùa, trở nên thiếu thốn. Trước được bọn hắn tặng cho chút lương khô, canh cánh trong lòng hẳn cũng có.
Vì vậy mới phái tiểu hài này theo, phụ giúp bọn hắn mấy việc nhẹ.
Lưu Dã trong thôn thời gian trước kia cũng có một chút tiếng tăm, nhỏ tuổi mà thông minh hơn người, được mấy phụ nhân trong thôn khen ngợi hết lời.
Hơn nữa có lúc bọn hắn thấy, tiểu tử này xử sự rất khác người, không phải là tuổi nhỏ tiểu hài hành vi thường thấy.
Thành ra đôi lúc có mấy phần tin tưởng vào tiểu tử này rất nhiều.
3 tuổi có thể chế ra thuốc dùng cho diệt đi côn trùng, giúp bọn hắn năm trước mùa màng ổn định, không còn cảnh đói. Đây cho dù là bọn hắn cũng không thể làm đến, huống chi nó chỉ là tiểu tử 3 tuổi tiểu hài đây?
- Thôi được rồi, như gặp thú dữ, ngươi phải dắt tiểu tử này trốn đầu a.
Trương thúc nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, như đã hiểu ngầm, vì thế nói.
Thôn chúng chỉ 30 người tầm đó xấp xỉ, mỗi một hành động nhỏ của mỗi người, làm sao bọn hắn không biết đây?
Lưu Dã mặc dù bí mật hành động, nhưng cũng có đôi lúc xuất hiện kẽ hở, để người biết được.
Đây cũng là chuyện thường tình, Trương Bân hắn cũng hiểu đôi chút, nên không có làm khó tiểu tử này nữa, mà bắt đầu lên kế hoạch chi tiết về lần này thăm dò.
Thời gian ngắn trải qua, Lưu Dã ngồi phía trong, cũng hiểu không ít.
Trước mắt hắn cùng 5 người, là một loại bản đồ nhỏ, được vẽ bằng tay, này bản đồ là bọn hắn thời gian khai phá qua mà từ từ vẽ đi lên, để dễ tìm kiếm hướng đi.
Mỗi một dấu X đỏ trên bản đồ, nghĩa là nơi đây là hang động, hoặc nơi ở của thú dữ, thú săn mồi.
Phần còn lại là những con đường lớn bọn hắn khai phá đi ra, cộng với dấu O.
Này dấu O, thường hay xuất hiện những đàn dã thú, hoặc những loại thú mà bọn hắn có thể đủ sức đi săn được.
Khá chi tiết một loại bản đồ viết tay a! Trong lòng hắn thầm nghĩ tới.
Đinh! Thu thập dữ liệu, (Bản đồ) hệ thống khai mở!
Đang chú ý đến lời nói của Trương thúc, thì trong đầu Lưu Dã tiếng máy móc lạ vang lên.
Tiếp theo đó, xuất hiện trong óc hắn là một bản đồ 3D hình dạng, cực kỳ hiện đại khiến cho Lưu Dã trợn mắt há hốc mồm, vội vàng nhắm mắt ngưng thần xem đến.
Mô hình 3D bản đồ chỉ hiện ra nhỏ một khu, đây là những nơi mà Lưu Dã hắn thường hay xuất hiện. Quang cảnh núi đồi cùng đường xá cực kỳ sống động, để hắn yêu thích tập trung dò xét đến.
- Mẹ hắn, này khác gì hack a! Hệ thống ta yêu ngươi chết mất!
Lưu Dã thâm tâm thầm nói. Bởi vì hệ thống này khá giống một tựa game mà hắn kiếp trước từng chơi đến, trước khi bị xuyên qua cái này thế giới, thành ra hắn quên một điều.
Game luôn luôn có bản đồ loại hình!
Hắn không cần cái gì thông số, hoặc giao dịch thương thành cái này cao cấp loại, chỉ có trong mơ.
Điều hắn cần nhất là bản đồ hiện giờ, giúp cho Lưu Dã có thể định hướng đường đi, tránh bị lạc đường!
Dù sao Vân Lĩnh chỗ sâu, luôn xuất hiện những hung thần dã thú ăn thịt, như hắn gặp phải chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nhưng điều quan trọng là, khi đã thành công thoát thân, hắn thật sẽ nhớ đường cũ mà trở về? Hay tiềm nhập vào một hang ổ mới, tràn ngập nguy hiểm hơn?
Vì vậy mà bản đồ mô hình 3D này, sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều trong tương lai a!
- Được rồi, kế hoạch ta đưa ra cứ thế dựa vào đó làm, tiểu tử này giao cho ngươi trông coi, đêm nay xuất phát!
Hồi thần trở lại, thì Lưu Dã đã nghe Trương thúc giọng nói phân phó.
Hẳn bàn luận kế hoạch việc đã xong, hắn được Trương thúc bàn giao cho Hầu tử trông coi, còn lại người sẽ tách ra các phương hướng khác nhau để thăm dò cùng đặt bẫy rập.
- A, vậy thằng nhóc này ta sẽ trông coi.
Hầu tử nghe vậy cũng gật đầu, gần nhà nhau nên từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân cùng Kim Bà ra, hắn với Hầu tử cũng được xem là quen biết nhất trong đám thanh niên rồi.
Bởi vì hầu như quanh năm, nhóm này đều đi săn biệt tích, chỉ giữ ở lại một người trông coi Diệp thôn.
Ách! Dù sao Diệp thôn chỉ toàn phụ nữ cùng trẻ nhỏ, không được sơ suất a!
Dù cho ở đây chim không thèm ị địa phương, người lạ ít xuất hiện, nhưng ai biết được đây?
....
Cuộc họp thôn diễn ra rất nhanh sau đó, ai đều làm công việc của người nấy, chuẩn bị cho mùa đông giá lạnh sắp tới.
- Đây là 2 cân thịt lợn ta phơi khô, nhớ luôn treo bên người, tránh để đói.
- Còn đây là quần áo trong những ngày tới, đừng có phong phanh như bây giờ, mặc thật nhiều vào tránh phong hàn.
- Này mấy vị dược chữa thương ta xin từ Kim Bà, nhớ cất cho kỹ.
- Còn cái này bản đồ, tránh lạc đường.
- Còn có sữa...
.....
- Ta nói Ngài có thể hay không đừng lo lắng vậy a! Ngài cũng thấy ta thân thủ rồi, phải tin tưởng nhi tử của mình chứ!
Lưu Dã nhìn thấy tràng diện do mẫu thân hắn chuẩn bị, dở khóc dở cười tiến đến nói. Này cái gì quỷ? Sao trong đó còn có sữa a?
Hắn là thanh niên nhân thế giới 22 được không? Có thể hay không bỏ cái này xấu hổ loại?
Ai u!
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi? Nhớ cho kỹ lời nói cho ta! Tránh cậy mạnh, kẻo lại ăn thua thiệt!
Ngọc Lan nàng mày liễu nhíu lại, cốc nhẹ lên trán Lưu Dã hừ một tiếng nói. Nhưng rất nhanh đã bị tay hắn chặn lại nắm đến ngọc thủ của nàng, này như phản xạ đã thành thói quen một dạng dễ dàng.
- Được rồi được rồi ta biết a! Ngài cứ chờ ta mang mấy đầu đại đại thịt tươi về mở tiệc là được!
Lưu Dã gật đầu, ánh mắt tự tin nhìn nàng nói. Hắn trước kia sức lực chỉ ngang một người trưởng thành, có thể dùng thủ thuật giết chết đại Trư.
Lần này tăng mạnh thân thể, để Lưu Dã tự tin hơn rất nhiều. Chí ít như phải đối đầu, bằng vào thành thạo cực kỳ Trụ cột quyền pháp, hắn không tin sẽ chật vật mệt lả mà ngủ trong vũng máu như trước kia nữa.
- Ai! Nhớ cẩn thận là được.
Ngọc Lan nghe vậy xoa xoa đầu hắn nhắc nhở, rồi trở vào phòng nhìn xem tiểu muội muội.
Nhắc nhở đã đủ, nhiều quá sẽ phiền, nàng hiểu.
Tụ Huyết nhất trọng cảnh giới, cộng với trưởng thành hơn lứa tuổi cách suy nghĩ, nàng nghĩ hắn hẳn sẽ không ăn thiệt thòi nhiều.
Chí ít, hắn là con nàng, con của Hắn, chắc chắn sẽ là không tầm thường người!
Còn Lưu Dã. Ha ha, hắn dù cho cậy mạnh đi nữa, điều đầu tiên hắn nghĩ sẽ là mạng sống của mình!
Hắn không ngu đến mức tự chui đầu vào hiểm cảnh a! Dù sao phía sau lưng, còn có mẫu thân của hắn, còn có tiểu muội muội của hắn.
Quân gia Tam kiếm, là vật bất phàm. Hắn không tin mẫu thân là tầm thường nữ nhân, chắc chắn phía sau nụ cười nhu hòa của nàng là tràn đầy đau khổ, tương lai còn chờ hắn đi giải khai, giúp đỡ nàng.
Còn có muội muội từ nhỏ đã yếu nhược cực kỳ, phần lớn thời gian đều lâm vào ngủ say.
Hắn như chết, mẫu thân cùng tiểu muội sẽ dựa vào ai đây?
Thành ra, hắn phải sống! Phải mạnh mẽ nhất, để có thể bảo hộ nàng cùng tiểu muội, bảo hộ tiểu gia đình này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.