Chương 39: Vượt qua cửa thứ nhất!
Hết Say Tự Tỉnh
09/01/2021
- Ân? Đây không phải là Vân Lĩnh sao? Tại sao ta lại xuất hiện ở đây?
Lưu Dã có hơi nhíu mày, hắn bây giờ đều trở lại chiều cao như tiểu hài lúc trước. Quần áo đều rách tả tơi.
Hắn trên thân vậy mà nhiễm phải máu huyết vị tanh tưởi, hơn nữa bên một mạn sườn đều bị thương mà mang đến nhức nhối xúc cảm.
- Đây là làm sao?
Lưu Dã đầu tràn đầy khó hiểu, hắn từ từ bước đến nhặt lên một thanh đoản đao đã rỉ sét, thì mặt mày biến sắc.
- Không tốt! Đây không phải đao của Hầu tử sao? Tại sao nằm đây?
Lưu Dã tràn đầy lo lắng, hắn vội vàng phi nước đại về phía trước đường.
Dựa vào ký ức quen thuộc, Lưu Dã thì rất nhanh đã thấy Diệp thôn của hắn trước mặt.
Nhưng mà hắn thấy gì?
Lửa khói nghi ngút, tiếng gầm thét từ bên trong Diệp thôn vang ra, khiến cho Lưu Dã trái tim thít chặt, không nghỉ ngơi chạy tiến đến!
- Giết!
- Là tiểu Lăng ca tiếng kêu!
Lưu Dã nghe thấy hô giết từ phương xa, nhanh chóng chạy đến.
Xoảng!
Trước mặt cảnh tượng, đều khiến cho Lưu Dã đoản đao rỉ sét rơi xuống đất, lặng người chốc lát.
Bởi vì lúc này, trước mặt hắn vậy mà chất đống một núi xác chết, thậm chí ở trong đó còn xuất hiện Hầu tử, xuất hiện Nhị Cẩu, tiểu Hạo, cùng Diệp thôn lão mẫu cô dì.
Và....
Mẫu thân của hắn vậy mà nằm đó!
Bị một vết thương chí tử ngay bụng, nàng hơi thở đều biến mất....
- Không! A! !
Hắn hai mắt đỏ ngầu, run rẩy cơ thể từ từ đi đến, hổ khu gầm gừ.
- Hả, tiểu tử ngươi tại sao không chạy? Còn quay lại làm gì a?
Tiểu Lăng nhìn thấy Lưu Dã trở về, hét thẳng vào mặt hắn tức giận nói.
Mùi máu phát tán xen lẫn mưa phùn, khiến cho Lưu Dã đầu ông ông tác hưởng, lặng người chốc lát.
Hắn lúc này tâm tựa như xát muối, không nói nên lời ngồi im đó nắm tay mẫu thân!
Ảo cảnh mang đến đả kích quá lớn! Quá chí mạng!
Hình ảnh mẫu thân hắn, Diệp thôn hương thân lão phụ đều nằm đây vất vưởng đất cằn, mùi máu tươi tanh tưởi.
Khiến cho Lưu Dã tràn đầy tuyệt vọng, mất đi động lực sống....
....
- Thất bại?
Trung niên nhân nhíu mày xem xét, sau đó mở miệng nói.
- Ân, tiểu tử này tâm còn không quá vững trãi, ảo cảnh của hắn lại là nơi xuất sinh. Vì vậy đả kích một đường quá lớn, thất bại.
Vị còn lại lắc lắc đầu nói.
- Không sao, xem như một hồi bồi tập tâm tình vậy. Tránh để cho tiểu tử này bị ảnh hưởng bởi tiêu cực là được.
- Nói mới nhớ, ta vừa tìm ra 4 5 kẻ cũng giống tiểu tử này, tâm cảnh cứng cỏi. Đáng để thử nghiệm.
- Ân, vậy thông báo cho mấy vị khác vận công một lần, mỗi một tên như vậy đều có tiềm lực rất lớn, không thể bỏ qua!
- Vậy được ta đi thông báo.
......
Về phần Lưu Dã lúc này, đều bị chuyển sang một huyễn cảnh khác.
Nhưng đều như vậy! Hắn liên tục thất bại không ngừng.
Lưu Dã biết, đây đều không phải sự thật, đây đều là thử thách của Huyền Hoàng học phủ.
Nhưng mỗi ảo cảnh gặp phải... đều để cho hắn tâm tình tiêu cực rất nhiều.
Hắn hận, hắn giận, hắn sát ý, hắn đau khổ, hắn tuyệt vọng, hắn sợ hãi, vân vân...
Mỗi một lần trải qua một loại huyễn cảnh như vậy, đều khiến cho Lưu Dã tâm bị đánh luyện đến dần dần chai sạn, dần dần cứng cỏi hơn trước rất nhiều.
Ít nhất, lúc này cho dù gặp phải tràng diện đại như thế nào, nguy hiểm như thế nào đi nữa, hắn đều có thể bình tĩnh nhất xử lý.
- Phá!
Nhận đến đủ đả kích từ trước đến giờ, Lưu Dã hắn dựa vào cứng cỏi ý chí của mình, cuối cùng thành công phá tan một loại huyễn cảnh.
- Hô hô! Quả nhiên, thử thách thứ nhất quá tàn khốc. Đều đánh sâu vào bên trong cảm xúc tiêu cực nhất của ta!
- Thảo nào Vũ tỷ nói, thử thách này lọc ra rất nhiều thí sinh.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Dã âm thầm cảm thán, lau nhẹ trên trán mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn lại không biết rằng, những huyễn cảnh này đều từ tay 10 vị Tiên Thiên tạo ra, cao cấp hơn rất nhiều huyễn cảnh bình thường của đám thiếu niên.... Này để Lưu Dã biết được, hội không biết có nên hận 10 Tông Sư hay không a!
Ít nhất, lần này trải qua thử thách thứ nhất, hắn nhận được đến chỗ tốt rất nhiều.
Đương nhiên, Lưu Dã thật thì không biết mình nhận được chỗ tốt gì ngoài tâm tình cứng cỏi hơn.
Mà chỉ khi hắn đột phá Tiên Thiên cảnh giới, hoặc cảm ngộ nhân sinh... những này chỗ tốt mới hoàn toàn thể hiện đi ra.
Khó ai có được a!
- Nên đi ra rồi.
Là chỗ rèn luyện tâm tình cực kỳ tốt, nhưng Lưu Dã thật sợ!
Hắn đều mong muốn đi khỏi nơi này nhanh nhất có thể!
Dù sao, ảo cảnh mang đến đả kích quá lớn. Khiến đầu hắn lúc này đều bị tiêu cực tâm tình vây bủa, trướng đến Lưu Dã khó chịu ra mặt.
Hắn mặt lúc này cắt không còn giọt máu, ánh mắt bên trong tâm nhãn đều tối tăm. Để người nhìn vào, hội tưởng hắn là sát nhân cuồng ma a!
Quá lạnh quá lạnh, người sống chớ gần!
- Thêm 1 tên đi ra rồi!
- A? Là Hoang! Cuối cùng hắn cũng đi ra a?
- Ồ? Mặt thật đáng sợ, hắn gặp phải cái gì ghê gớm lắm à?
- Ô ô, nghĩ lại mà sợ. Lần đầu tiên ta chứng kiến một đầu lớn con Rết như vậy.
- Đã là gì? Ta còn gặp hàng trăm hàng ngàn tiểu Chu tử bò xung quanh người. Mẹ hắn ngươi nói ta có sợ hay không? Có sợ hay không a, ô ô~
.....
Ngay khi Lưu Dã bước ra khỏi bí cảnh, đều bị tiếng ồn ào của đám thiếu niên thiếu nữ làm đầu hắn tựa như trướng lên một dạng.
Hắn nhanh chóng tìm một góc nhỏ, lấy một miếng vải nhỏ bịt vào lỗ tai nhắm mắt dưỡng thần.
Thật sự mấy trăm con vịt hô hào chen chúc, quá ồn a!
Cheng!
- Thử thách thứ nhất kết thúc! Những thiếu niên nào đã vượt qua thì thông qua cánh cửa kia để đến cửa ải thứ 2!
- Còn những ai chưa vượt qua được thì trở về đi thôi...
Hộ vệ nhìn lên thái dương điểm giờ, sau đó gõ vào chuông đồng hô dừng lại.
Những thiếu niên thiếu nữ còn kẹt ở phía trong đều khuôn mặt tái nhợt, buồn bã từ từ đi ra.
Tuyển sinh chỉ có 1 cơ hội duy nhất, đây mới là điều mà bọn hắn hối hận nhất.
Dù sao, nếu như Lưu Dã số tuổi tham gia, cơ may còn có lần 2 cơ hội. Như bọn hắn lúc này đã 10 đến 14 tuổi thiếu niên, đều không còn cơ hội a.
Đây chính là Huyền Hoàng học phủ chiêu sinh nguyên do khắc nghiệt nhất!
Về phía Lưu Dã, sau khi hộ vệ hô lên hắn đã nhanh chóng đi vào bên trong cửa ải tiếp theo đi.
Lần này thử thách đối với hắn tâm tình có áp lực phi thường lớn, vì vậy hắn muốn mau mau làm xong để trở về nghỉ ngơi.
Lưu Dã có hơi nhíu mày, hắn bây giờ đều trở lại chiều cao như tiểu hài lúc trước. Quần áo đều rách tả tơi.
Hắn trên thân vậy mà nhiễm phải máu huyết vị tanh tưởi, hơn nữa bên một mạn sườn đều bị thương mà mang đến nhức nhối xúc cảm.
- Đây là làm sao?
Lưu Dã đầu tràn đầy khó hiểu, hắn từ từ bước đến nhặt lên một thanh đoản đao đã rỉ sét, thì mặt mày biến sắc.
- Không tốt! Đây không phải đao của Hầu tử sao? Tại sao nằm đây?
Lưu Dã tràn đầy lo lắng, hắn vội vàng phi nước đại về phía trước đường.
Dựa vào ký ức quen thuộc, Lưu Dã thì rất nhanh đã thấy Diệp thôn của hắn trước mặt.
Nhưng mà hắn thấy gì?
Lửa khói nghi ngút, tiếng gầm thét từ bên trong Diệp thôn vang ra, khiến cho Lưu Dã trái tim thít chặt, không nghỉ ngơi chạy tiến đến!
- Giết!
- Là tiểu Lăng ca tiếng kêu!
Lưu Dã nghe thấy hô giết từ phương xa, nhanh chóng chạy đến.
Xoảng!
Trước mặt cảnh tượng, đều khiến cho Lưu Dã đoản đao rỉ sét rơi xuống đất, lặng người chốc lát.
Bởi vì lúc này, trước mặt hắn vậy mà chất đống một núi xác chết, thậm chí ở trong đó còn xuất hiện Hầu tử, xuất hiện Nhị Cẩu, tiểu Hạo, cùng Diệp thôn lão mẫu cô dì.
Và....
Mẫu thân của hắn vậy mà nằm đó!
Bị một vết thương chí tử ngay bụng, nàng hơi thở đều biến mất....
- Không! A! !
Hắn hai mắt đỏ ngầu, run rẩy cơ thể từ từ đi đến, hổ khu gầm gừ.
- Hả, tiểu tử ngươi tại sao không chạy? Còn quay lại làm gì a?
Tiểu Lăng nhìn thấy Lưu Dã trở về, hét thẳng vào mặt hắn tức giận nói.
Mùi máu phát tán xen lẫn mưa phùn, khiến cho Lưu Dã đầu ông ông tác hưởng, lặng người chốc lát.
Hắn lúc này tâm tựa như xát muối, không nói nên lời ngồi im đó nắm tay mẫu thân!
Ảo cảnh mang đến đả kích quá lớn! Quá chí mạng!
Hình ảnh mẫu thân hắn, Diệp thôn hương thân lão phụ đều nằm đây vất vưởng đất cằn, mùi máu tươi tanh tưởi.
Khiến cho Lưu Dã tràn đầy tuyệt vọng, mất đi động lực sống....
....
- Thất bại?
Trung niên nhân nhíu mày xem xét, sau đó mở miệng nói.
- Ân, tiểu tử này tâm còn không quá vững trãi, ảo cảnh của hắn lại là nơi xuất sinh. Vì vậy đả kích một đường quá lớn, thất bại.
Vị còn lại lắc lắc đầu nói.
- Không sao, xem như một hồi bồi tập tâm tình vậy. Tránh để cho tiểu tử này bị ảnh hưởng bởi tiêu cực là được.
- Nói mới nhớ, ta vừa tìm ra 4 5 kẻ cũng giống tiểu tử này, tâm cảnh cứng cỏi. Đáng để thử nghiệm.
- Ân, vậy thông báo cho mấy vị khác vận công một lần, mỗi một tên như vậy đều có tiềm lực rất lớn, không thể bỏ qua!
- Vậy được ta đi thông báo.
......
Về phần Lưu Dã lúc này, đều bị chuyển sang một huyễn cảnh khác.
Nhưng đều như vậy! Hắn liên tục thất bại không ngừng.
Lưu Dã biết, đây đều không phải sự thật, đây đều là thử thách của Huyền Hoàng học phủ.
Nhưng mỗi ảo cảnh gặp phải... đều để cho hắn tâm tình tiêu cực rất nhiều.
Hắn hận, hắn giận, hắn sát ý, hắn đau khổ, hắn tuyệt vọng, hắn sợ hãi, vân vân...
Mỗi một lần trải qua một loại huyễn cảnh như vậy, đều khiến cho Lưu Dã tâm bị đánh luyện đến dần dần chai sạn, dần dần cứng cỏi hơn trước rất nhiều.
Ít nhất, lúc này cho dù gặp phải tràng diện đại như thế nào, nguy hiểm như thế nào đi nữa, hắn đều có thể bình tĩnh nhất xử lý.
- Phá!
Nhận đến đủ đả kích từ trước đến giờ, Lưu Dã hắn dựa vào cứng cỏi ý chí của mình, cuối cùng thành công phá tan một loại huyễn cảnh.
- Hô hô! Quả nhiên, thử thách thứ nhất quá tàn khốc. Đều đánh sâu vào bên trong cảm xúc tiêu cực nhất của ta!
- Thảo nào Vũ tỷ nói, thử thách này lọc ra rất nhiều thí sinh.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Dã âm thầm cảm thán, lau nhẹ trên trán mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn lại không biết rằng, những huyễn cảnh này đều từ tay 10 vị Tiên Thiên tạo ra, cao cấp hơn rất nhiều huyễn cảnh bình thường của đám thiếu niên.... Này để Lưu Dã biết được, hội không biết có nên hận 10 Tông Sư hay không a!
Ít nhất, lần này trải qua thử thách thứ nhất, hắn nhận được đến chỗ tốt rất nhiều.
Đương nhiên, Lưu Dã thật thì không biết mình nhận được chỗ tốt gì ngoài tâm tình cứng cỏi hơn.
Mà chỉ khi hắn đột phá Tiên Thiên cảnh giới, hoặc cảm ngộ nhân sinh... những này chỗ tốt mới hoàn toàn thể hiện đi ra.
Khó ai có được a!
- Nên đi ra rồi.
Là chỗ rèn luyện tâm tình cực kỳ tốt, nhưng Lưu Dã thật sợ!
Hắn đều mong muốn đi khỏi nơi này nhanh nhất có thể!
Dù sao, ảo cảnh mang đến đả kích quá lớn. Khiến đầu hắn lúc này đều bị tiêu cực tâm tình vây bủa, trướng đến Lưu Dã khó chịu ra mặt.
Hắn mặt lúc này cắt không còn giọt máu, ánh mắt bên trong tâm nhãn đều tối tăm. Để người nhìn vào, hội tưởng hắn là sát nhân cuồng ma a!
Quá lạnh quá lạnh, người sống chớ gần!
- Thêm 1 tên đi ra rồi!
- A? Là Hoang! Cuối cùng hắn cũng đi ra a?
- Ồ? Mặt thật đáng sợ, hắn gặp phải cái gì ghê gớm lắm à?
- Ô ô, nghĩ lại mà sợ. Lần đầu tiên ta chứng kiến một đầu lớn con Rết như vậy.
- Đã là gì? Ta còn gặp hàng trăm hàng ngàn tiểu Chu tử bò xung quanh người. Mẹ hắn ngươi nói ta có sợ hay không? Có sợ hay không a, ô ô~
.....
Ngay khi Lưu Dã bước ra khỏi bí cảnh, đều bị tiếng ồn ào của đám thiếu niên thiếu nữ làm đầu hắn tựa như trướng lên một dạng.
Hắn nhanh chóng tìm một góc nhỏ, lấy một miếng vải nhỏ bịt vào lỗ tai nhắm mắt dưỡng thần.
Thật sự mấy trăm con vịt hô hào chen chúc, quá ồn a!
Cheng!
- Thử thách thứ nhất kết thúc! Những thiếu niên nào đã vượt qua thì thông qua cánh cửa kia để đến cửa ải thứ 2!
- Còn những ai chưa vượt qua được thì trở về đi thôi...
Hộ vệ nhìn lên thái dương điểm giờ, sau đó gõ vào chuông đồng hô dừng lại.
Những thiếu niên thiếu nữ còn kẹt ở phía trong đều khuôn mặt tái nhợt, buồn bã từ từ đi ra.
Tuyển sinh chỉ có 1 cơ hội duy nhất, đây mới là điều mà bọn hắn hối hận nhất.
Dù sao, nếu như Lưu Dã số tuổi tham gia, cơ may còn có lần 2 cơ hội. Như bọn hắn lúc này đã 10 đến 14 tuổi thiếu niên, đều không còn cơ hội a.
Đây chính là Huyền Hoàng học phủ chiêu sinh nguyên do khắc nghiệt nhất!
Về phía Lưu Dã, sau khi hộ vệ hô lên hắn đã nhanh chóng đi vào bên trong cửa ải tiếp theo đi.
Lần này thử thách đối với hắn tâm tình có áp lực phi thường lớn, vì vậy hắn muốn mau mau làm xong để trở về nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.