Chương 150: Ám kế (thất)
CanhsacHichan
17/02/2022
Đứng trước mặt là một nam tử trẻ tuổi, tuy vóc dáng thư sinh mảnh khảnh nhưng cả người toát lên khí chất vương giả, trên người mặc một bộ trường sam màu ngà đơn giản, lại khoác bên ngoài một lớp áo choàng đen rất dày. Dựa theo cách gọi của Tư Đồ Gia Cẩn vừa rồi, Lam Hi Thần liền xác định được người này là Giản Tĩnh vương Hiên Viên Khê. Hai người này cố nhân gặp nhau, thôi thì Lam Hi Thần cũng chỉ có thể im lặng lắng nghe chứ không thể xen vào.
Tư Đồ Gia Cẩn khóe mắt dần mờ đi vì ậng nước, run giọng gọi lần nữa "Khê huynh" rồi lại như mê man nói "Có phải chăng là ta đang mơ? Có thật là Khê huynh đó không?".
Người ở trước mặt chậm rãi đi đến, trên mặt hiện lên đầy sự tha thiết "A Cẩn, là ta, chính là ta không sai".
Rồi hắn giơ hai tay ra, Tư Đồ Gia Cẩn giống như một cái bọt bong bóng đã nén đủ giới hạn, tức khắc nhào vào lòng hắn mà vỡ òa, miệng không ngừng gọi hai tiếng "Khê huynh". Tư Đồ Gia Thành cũng biết mình dư thừa, nhưng vẫn lo sợ ngóng ra ngoài cửa, nhắc "Hai ngươi có muốn nói gì thì nói lẹ lên đi, lỡ như bị phát hiện thì chết hết. A Cẩn, ngươi đừng có khóc lớn như thế chứ!".
Tư Đồ Gia Cẩn vốn chẳng hề để tâm lời anh mình, hắn hơi đẩy người đang ôm mình ra mà nhìn một lượt khắp ngũ quan trên mặt, lại run rẩy đưa tay áp lên mặt Hiên Viên Khê, bật khóc "Khê huynh, ngươi đã đi đâu mà nhị ca nói bốn tháng nay ngươi biệt dạng? Ngươi có biết ta lo sợ đến mức nào không? Ngươi có biết ta mong chờ được gặp ngươi lắm không?".
Hiên Viên Khê nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của Tư Đồ Gia Cẩn, nói "A Cẩn ơi, ta cũng vậy, ta cũng mong chờ đến giây phút được gặp ngươi biết bao. Cho nên vừa nhận được tin ngươi đến đây, ta liền tìm cách đến gặp ngươi. Trên đường đến đây, lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ mong mau chóng được nhìn thấy ngươi, ôm ngươi vào lòng cho thỏa nỗi nhớ. Không những vậy, ta còn nóng lòng đem đến cho ngươi một vật".
Dứt lời, hắn liền móc từ trong túi áo ra một bọc vải đưa cho Tư Đồ Gia Cẩn. Nói là bọc vải, còn chẳng bằng nói nó chỉ là một túi gấm to bằng lòng bàn tay. Tư Đồ Gia Cẩn nhìn Hiên Viên Khê rồi lại nhìn túi gấm trên tay, sau đó run rẩy mở sợi dây cột miệng túi rồi đổ ra lòng bàn tay mình một vài quả nhỏ màu tím sẫm, kích cỡ bằng một lóng tay, có mùi rất thơm.
Tư Đồ Gia Cẩn rơi nước mắt "Là quả tang thậm* sao?".
*Tang thậm: dâu tằm.
Hiên Viên Khê nắm lấy tay Tư Đồ Gia Cẩn "Đúng vậy A Cẩn! Từ bốn tháng trước, khi Thừa Vụ vừa gặt hái những quả tang thậm chín mọng, ta đã dồn hết tâm quyết rời khỏi Đại Thành, mang thương nhớ trên lưng ngựa mà sang Thừa Vụ thật nhanh để đem về cho ngươi những quả tốt nhất. Chẳng màng thở khói như mây hay lâm câu trổ tài thiên lý*, vì người nóng lòng hay ngựa chẳng muốn ngừng nghỉ. Ta chỉ sợ tâm tình của ta nồng nhiệt hóa vụng về, lo quả tang thậm mất ngon hơn lo cướp ải, sợ quả dập bầm còn hơn sợ bị trọng thương".
*Đại ý là phi ngựa đi nhanh như bay.
Tư Đồ Gia Cẩn nấc nhẹ một tiếng, than thở "Khê huynh, bao lâu
nay ngươi biệt tăm là đi hái quả tang thậm vì ta đó ư?".
Hiên Viên Khê gật đầu "Phải, trước đây ta tìm hiểu, biết nó là loại quả ngươi thích ăn nhất cho nên từ bốn tháng trước ta vượt đường ngàn dặm tìm về tặng ngươi cho đúng mùa".
Tư Đồ Gia Cẩn xúc động "Khê huynh, là một nam tử hán chí khí đầy mình mà ngươi phải tha thiết tình yêu với ta như thế sao?".
Hiên Viên Khê không cho là đúng "Nam tử hán chí khí đầy mình? Nam tử hán chí khí đầy mình thì không có trái tim hay sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn rưng rưng "Khê huynh, ngươi sao lại nặng nợ làm chi một chút tình nhi nữ, giống như An Lộc Sơn* quyến luyến Dương quý phi*? Ngươi không nên vì ta mà liều lĩnh như thế này, đừng làm nguy hại đời trai chỉ vì việc nhi nữ tình trường".
*An Lộc Sơn: vốn là viên tướng người Đột Quyết, anh dũng thiện chiến, lắm mưu nhiều kế nên rất được Đường Huyền Tông Lý Long Cơ tin tưởng và giao nắm giữ hơn 15 vạn binh mã. Ông từng là người tình của Dương Quý phi trước khi vào cung, sau vì quá say mê sắc đẹp của Dương Quý phi, An Lộc Sơn quyết tâm cất binh lật đổ Đường Huyền Tông để đoạt bằng được mỹ nhân họ Dương. Cuộc tình của hai người được diễn tả bằng giai thoại "Phi nước đại vượt ngàn dặm trường, dâng lệ chi(trái vải) vào nơi cung cấm".
*Dương quý phi: tên thật Dương Thái Chân, một trong tứ đại mỹ nhân, nổi tiếng với vẻ đẹp "tu hoa", nghĩa là hoa cũng phải e thẹn trước sắc đẹp của nàng. Đầu tiên là người tình của An Lộc Sơn, sau trở thành phi tử của Đường Huyền Tông. Dương quý phi vừa đẹp vừa thông minh, được cả An Lộc Sơn và Đường Huyền Tông yêu đắm đuối, tuy nhiên, cũng chính vì quá yêu nàng mà giữa hai người đàn ông ấy đã nổ ra một cuộc chiến lớn, sử cũ gọi là "binh biến An Lộc Sơn". Đáng tiếc thay, một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như thế mà chỉ vì sự chiếm đoạt của mãnh tướng, sự bạc nhược của một đấng quân vương đã trở thành nguyên nhân khiến Dương Quý phi bị dân chúng và binh tướng theo hầu Đường Huyền Tông ép thắt cổ mà chết, vì sợ nàng sẽ trở thành một "Võ Tắc Thiên" thứ hai gây họa cho nhà Đường. Theo một thuyết khác, An Lộc Sơn khởi binh tạo phản Đường Huyền Tông là vì thấy vua suốt ngày chỉ biết hưởng lạc, còn mình thân làm tướng giỏi lại phải phục tùng hôn quân, lại thêm tranh chấp với anh trai của Dương Quý phi là Dương Quốc Trung chứ không phải vì tranh đoạt Dương Quý phi, và Dương Quý phi còn từng là "con dâu" của Đường Huyền Tông chứ không phải khuê nữ tuyển thẳng vào cung. Tuy nhiên, dù là theo thuyết nào, cuộc đời của người đẹp họ Dương đã kết thúc trong bi kịch lịch sử, càng đáng thương hơn, thân xác của mỹ nhân "tu hoa" ấy chỉ được chôn vội ở bên đường chứ không được là một nấm mộ đúng nghĩa.
Hiên Viên Khê cắn môi dưới, run giọng "Còn biết sao khi con tim rỉ máu? Tuy ta và ngươi vương vào khổ ải, nhưng tình cảm ngày xưa chưa một khắc nào mất đi. Phút giây tao phùng chẳng được bao nhiêu, nhưng thương nhớ trong tim rạt rào như sóng vỗ. A Cẩn ơi cho dù thời gian qua phải chịu xa xôi cách trở, Hiên Viên Khê này không sao quên được A Cẩn đã sớm cùng ta tâm ý giao hòa".
Tư Đồ Gia Cẩn lắc đầu "Không, Khê huynh, là ta đã phụ ngươi, chúng ta bây giờ..... bây giờ.....", nghẹn ngào một lúc mới nói được hai chữ cuối ".... hết rồi".
Hiên Viên Khê bước tới nắm lấy tay Tư Đồ Gia Cẩn "Sao lại hết được? A Cẩn, chẳng lẽ tình cảm giữa hai ta, ngươi đã chôn lấp đi trong nơi cung cấm? Ngươi biết ta tưởng như vỡ tan trái tim không?".
Tư Đồ Gia Cẩn khổ sở "Khê huynh, ngươi hãy quên ta đi, quên người phũ phàng tình cảm của ngươi đi. Ta đã vào cung, là phi thị của Hoàng đế, không thể cùng ngươi sóng bước kề vai như hai ta đã từng thề nguyện. Mảnh trăng thanh chứng cho chúng ta đã vỡ tan rồi, luyến lưu chi chỉ làm ai bi?".
Hiên Viên Khê lực nắm càng thêm siết chặt "Không! Ta không thể quên nghĩa xưa ước tình! Dù cho chốn cung son ngươi cận kề tên Hiên Viên Dự kia thì đã sao? Chỉ cần trái tim ngươi hướng về ta, là của ta đã đủ rồi. A Cẩn, hôm nay tới gặp ngươi, một là đem cho ngươi quả tang thậm làm quà sinh thần, hai là ta muốn ngươi đi theo ta".
Tư Đồ Gia Cẩn ngỡ ngàng "Đi theo ngươi?".
Hiên Viên Khê nói "Đúng vậy, đi với ta, chúng ta sẽ sau này sẽ sống cùng nhau, mãi mãi không chia cắt nữa".
Lam Hi Thần mắt thấy Tư Đồ Gia Cẩn đang mùi mẫn dợm bước đi liền vội ngăn cản "Khoan đã! Ngươi định đi theo hắn thật sao? Ngươi không phải nói còn muốn điều tra chuyện tỷ tỷ ngươi sao?".
Trời ạ! Nếu hắn mà theo Hiên Viên Khê thật, vậy phía bên kia....y với Hiên Viên Dự phải làm thế nào đây chứ? Không ổn! Nhất định y phải ngăn cản mới được! Phá hoại nhân duyên của người khác là tội lớn, nhưng mà Lam Hi Thần cũng không còn cách nào khác, với lại, rõ ràng trên Côn Luân kính đã viết rành rành ra là tên của Tư Đồ Gia Cẩn với Hiên Viên Dự, cho nên y cảm thấy lôi kéo Tư Đồ Gia Cẩn như thế này chính là đúng.
Không ngờ chỉ một lời của Lam Hi Thần, Tư Đồ Gia Cẩn như bừng tỉnh. Hắn sựng lại, làm cho Hiên Viên Khê vô cùng ngạc nhiên "A Cẩn, làm sao vậy? Chúng ta phải đi nhanh còn kịp".
Tư Đồ Gia Cẩn chậm rãi rụt tay về, nén nước mắt nói "Khê huynh, xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi".
Hiên Viên Khê chòng chọc nhìn y "Ngươi nói cái gì?".
Tư Đồ Gia Cẩn hơi cúi gầm mặt xuống né tránh ánh mắt hắn "Ta nói....ta không thể đi cùng ngươi".
Hiên Viên Khê trầm giọng "Tại sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn hít một ngụm khí lạnh, nói "Bây giờ tơ mành đã vỡ, luyến thương sẽ lỗi niềm tâm can. Vả lại.....ta sợ đã không còn xứng với ngươi nữa. Hiện giờ ta là nam thị của Hoàng đế, đi cùng ngươi, há chẳng phải đẩy hai ta vào thế hiểm hay sao?".
Hiên Viên Khê đi tới bắt lấy vai y "Ta không quan tâm! A Cẩn, hôm nay ta nhất định phải mang ngươi đi với ta".
Tư Đồ Gia Thành đang đứng ngoài cửa, nghe tới đó liền chạy vào đứng chắn trước cửa, kịch liệt phản đối "A Cẩn! Ngươi không được đi đâu nha! Ngươi mà đi là nhà chúng ta chết chắc! Nè Giản Tĩnh vương, ta ngàn vạn lần cầu ngươi đừng mang A Cẩn đi, nếu không Hoàng thượng nhất định sẽ......".
Hiên Viên Khê cắt ngang "Hắn thì làm sao? Chính hắn sai lầm, nhẫn tâm đi cướp người ta yêu vào cung, tại sao ta lại không thể đoạt người lại chứ?".
Lam Hi Thần nghe giọng điệu của Hiên Viên Khê liền bắt đầu cảm thấy không ổn, nói với Tư Đồ Gia Cẩn "Ngươi xem làm sao thì làm, nên tìm cách khuyên hắn, chớ nên để hắn trở thành An Lộc Sơn thứ hai đó".
Hiên Viên Khê nôn nóng siết chặt tay của Tư Đồ Gia Cẩn, hỏi "A Cẩn, ngươi đến cùng có muốn đi với ta, cuộc sống nửa đời sau ở bên ta hay không?".
Tư Đồ Gia Cẩn gượng cười, bộc bạch "Khê huynh, ngươi biết không? Ta vẫn lưu luyến yêu ngươi như thuở ban đầu, đêm đêm mơ màng được cùng ngươi dệt mộng tơ loan tuy ngỡ ngàng nhưng tha thiết. Có ngờ đâu, dòng đời cay nghiệt đã phũ phàng hủy diệt mối tình ta vì lệnh của vương triều. Mỗi lần ta nhìn cảnh hoàng hôn nhìn lá rụng, liền thầm nhớ hai ta đã cầm tay nhau trao bao điều tâm huyết, dù vật cho đổi sao dời nhưng tâm nguyện chẳng rời xa. Có ngờ đâu trời ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau, ngươi xây đắp đời trai trên nẻo đường tuyết phủ, và vào một buổi chiều đông hoa đào ủ rũ, trọn hiếu biệt tình lang ta đã phụ ngươi rồi".
Hiên Viên Khê hốc mắt đỏ lên, mịt mờ trong làn hơi nước, nói "Ta hiểu mà! Ta hiểu ngươi vẫn trọn câu tình chung, hiếu ân vẹn lòng nên mới phải vào cung. Chính vì vậy mà bao lâu nay ta thương xót ngươi trong chốn cung son vương niềm đau, nhưng ta vẫn tin chúng ta cùng có nhau đôi hồn trau, tuyệt không hề lãng xao dù có chuyện gì xảy ra".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Xin tạ tình Khê huynh đã cảm thông cho thân này. Lời của ngươi khiến lệ ta dâng trào nghèn nghẹn vì xúc động. Thế nhưng...... thế nhưng dù ruột thắt gan bào đến mấy, ta cũng không thể đi theo ngươi".
Hiên Viên Khê nói "A Cẩn!".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Tự cõi lòng này ta yêu ngươi mãi không mờ phai, nhưng nếu phản bội Hoàng đế thì chúng ta cùng vương khổ, không chỉ vậy mà còn liên lụy rất nhiều người".
Tư Đồ Gia Thành nghe đến đó cũng nói vào "Phải phải phải, sẽ liên lụy đến rất nhiều người! Trời ơi ta nói Giản Tĩnh vương, ngươi hôm nay thấy mặt A Cẩn thì coi như mãn nguyện được rồi, đừng có níu kéo nó nữa, hiện giờ nó tuyệt đối không thể rời khỏi Hoàng đế được đâu".
Hiên Viên Khê bất mãn "Nhưng ta yêu A Cẩn, cũng gặp A Cẩn trước Hiên Viên Dự kia mà. Hay là A Cẩn ngươi vốn dĩ đã thay lòng, sợ mất địa vị, mất phú quý vinh hoa hiện có?".
Tư Đồ Gia Cẩn bật khóc "Khê huynh, rồi ngươi sẽ hiểu cho ta, ta cũng là vì không có lựa chọn nào khác.....".
Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Thái thị muốn dùng hậu cung để phân tán thế lực những đại thần đã có công đưa vị đế vương trẻ kia lên ngôi. Nếu lân nhi nhà Tư Đồ đi theo Giản Tĩnh vương Hiên Viên Khê, khác nào biến cả gia tộc Tư Đồ trở thành cái gai trong mắt người đang ở trên chiếc ngai vàng cao cao tại thượng kia?
Nhưng Hiên Viên Khê đã gạt đi "Ta không tin! A Cẩn! Trừ phi ngươi đã yêu Hiên Viên Dự, không muốn chia xa hắn ra thì không còn cái lý do nào nữa. Ngươi..... ngươi.... ngươi đã phản bội ta".
Lúc này Lam Hi Thần thật muốn nói "Ngươi điên rồi! Người yêu Hiên Viên Dự vốn dĩ là ta, không phải A Cẩn của ngươi đâu. Chưa hết, ngươi và hắn rõ ràng không có duyên nợ gì cả mà", nhưng mà lời này y sẽ không nói, vì nếu lên tiếng không khéo sẽ làʍ ŧìиɦ huống thêm căng thẳng, cho nên vẫn là để Tư Đồ Gia Cẩn giải quyết.
Tư Đồ Gia Cẩn lặng người một lúc, sau đó một tay ôm mặt, giọng đầy sự lạc lõng "Khê huynh, ngươi nếu nghĩ vậy, thì cũng đành vậy thôi. Tình yêu đó của ngươi, ta xin chân thành ôm ấp để những đêm buồn ru trọn giấc nồng. Có nghĩa gì đâu địa vị uy quyền? Tình yêu mất như cạn nguồn sinh lực, nhưng Khê huynh ơi ta còn nhân luân đạo đức, không thể làm cho bại lý luân thường, xin ngươi chớ nặng tình mà lưu xú thanh danh".
Hiên Viên Khê sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng cười như điên "Ha hả! Ta cứ tưởng vượt đường dài phong sương đem về những quả tang thậm cho ngươi, cũng là hy vọng được cùng người xưa hương nguyện kết nối, vậy mà đâu còn như thuở xưa ân tình, giờ lầu đài hoa gấm nhân đôi đã làm phai mờ tiếng yêu hôm nào còn vương vấn trong tim này. A Cẩn, ngươi làm ta xót xa, căm hờn biết bao nhiêu".
Tư Đồ Gia Cẩn thấp giọng "Nếu duyên đầu đã như nước trôi hoa tàn, cố nhân giờ như ánh trăng vơi, cách ngăn đôi đời khó thể nói nên lời, vậy thì ta đành lỡ câu thề xưa. Nhưng Khê huynh, xin ngươi nghe lời khuyên: quên ta đi, ngày tháng sau này còn dài, rồi ngươi sẽ tìm xứng người trao duyên thay ta mà".
Hiên Viên Khê bác bỏ "A Cẩn, ngươi đâu phải không biết nghĩa ân tình không phải chuyện bán mua, không trả giá hơn thua cợt đùa quên bỏ. Ta vẫn yêu ngươi tha thiết, nhưng ngươi thì lại quên trăng tỏ phụ đèn khuya. Ngày đó tạm biệt ngươi, ta tuôn rừng lướt bụi tránh khỏi sự truy lùng của Hiên Viên Dự nhưng lòng lại thầm mong sớm ngày mừng tủi hẹn trùng hoan. Có ngờ đâu lúc quay về mong gặp người yêu thì lại phải ngậm khúc trái ngang lỡ làng duyên số. Lời chúc tụng ngày sau chỉ ta đau khổ, nghèn nghẹn chết tim yêu gãy đổ mộng duyên tình".
Tư Đồ Gia Cẩn đột nhiên quỳ xuống, Hiên Viên Khê cả kinh vội đỡ y đứng lên, hỏi "A Cẩn, ngươi làm gì vậy".
Tư Đồ Gia Cẩn lau nước mắt bên mi, nói "Kẻ bội tình là ta, ta không dám cầu ngươi tha thứ vì ta đã đem nghĩa xưa vùi chôn vùi nơi gấm nhung hoàng hôn. Nhưng ta thề rằng trọn hiếu vẫn không quên người yêu cũ. Khê huynh, chuyện đã không còn đường lui, là A Cẩn đã lỗi hẹn thì ngươi đợi chờ chỉ thêm uổng công. Hãy cố gâng quên tháng ngày mơ ước, đau thương đắng cay ta nguyện xin đành mang".
Hiên Viên Khê nói "Nhưng A Cẩn, ta.......".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ngày xưa ta thật hạnh phúc khi là ái nhân của ngươi".
Hiên Viên Khê nói "Còn ngày nay?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ta đã là người của Hoàng đế, ngươi hãy trọn trung cho A Cẩn trọn lễ".
Hiên Viên Khê bàng hoàng "Lẽ nào ngươi đã cạn tình với ta đến vậy? Ngay cả khi ta rất mực cầu xin mà ngươi cũng không muốn đi cùng ta? A Cẩn, bây giờ hãy còn kịp, chỉ cần ngươi chịu theo ta, ta bằng lòng vứt bỏ tiền đồ sau này, cùng ngươi làm một đôi người áo vải, sống với nhau đến đầu bạc răng long”.
Tuy rằng phát giác trong lời nói của hắn có gì đó là lạ, nhưng Tư Đồ Gia Cẩn không có tâm tình để xem xét, chỉ nghiêm túc nói “Còn tình cảm thì sao? Hết tình cảm thì sao? Con người sống trên đời không phải chỉ có một chữ tình. Nếu ta đi theo ngươi, đầu tiên là sẽ làm liên lụy tới nhị ca. Dù ngươi mang theo được nhị ca, vậy còn những người khác của nhà Tư Đồ thì sao? Chúng ta có thể mang theo toàn bộ bọn họ sao?”. Giọng nói của Tư Đồ Gia Cẩn trở nên hơi run rẩy “Khê huynh, ta không thể vì tình yêu của mình mà không để tâm tới những người bên cạnh, mà chúng ta không thể hy sinh bọn họ để thành toàn cho chúng ta”. Tư Đồ Gia Cẩn nhìn hắn chăm chú “Ta không thể làm như thế, huynh cũng không thể làm như thế được. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi".
Hiên Viên Khê đột nhiên giữ chặt lấy hai bờ vai run rẩy của Tư Đồ Gia Cẩn, cất giọng nặng nề "Có, chúng ta có lựa chọn".
Tư Đồ Gia Cẩn sững người "Khê huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?".
Hiên Viên Khê siết chặt hai cánh tay của Tư Đồ Gia Cẩn "A Cẩn, chúng ta vẫn còn lựa chọn".
Trước khi Tư Đồ Gia Cẩn hỏi tiếp, Hiên Viên Khê đã cướp lời "Nhưng trước hết ta vẫn muốn hỏi lại ngươi câu này. A Cẩn, ngươi có thật là vẫn còn yêu ta, và sẽ mãi mãi chỉ yêu mỗi ta?".
Tư Đồ Gia Cẩn không nghĩ nhiều mà gật đầu "Ta vẫn luôn yêu ngươi mà".
Hiên Viên Khê thu hẹp con ngươi "Có đúng không".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không hề sai mà".
Hiên Viên Khê nói "Vậy thì yêu bằng sự tha thiết của con tim, hay chỉ là lời đáp vội lấy lệ?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không! Không! Bằng sự chân thành tha thiết của con tim".
Hiên Viên Khê nở nụ cười mãn nguyện "Nếu thật vậy, A Cẩn, ngươi có thể giúp ta việc này rồi".
Tư Đồ Gia Cẩn hoang mang "Giúp ngươi một việc?".
Hiên Viên Khê vội lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực áo nhét vào tay Tư Đồ Gia Cẩn, giọng nửa mong chờ nửa ép buộc "A Cẩn, hãy tiếp tay với ta nơi cung vàng, lòng ta đang mơ say ngồi ghế thiên nhan. A Cẩn ơi A Cẩn, giúp dùm ta phen này. Hãy dùng mũi dao sắc nhọn này, trong lúc giả vờ say đắm mà tìm thời cơ thích hợp đâm thẳng vào ngực Hiên Viên Dự. Sau khi thí chết hắn, ta sẽ có được ngôi vua, và chúng ta sẽ nên tình với nhau".
Lam Hi Thần vừa nghe tới đó liền cả giận ném phăng con dao kia đi, mắng lớn "Ngươi điên rồi! Ta tuyệt đối không làm!".
Hiên Viên Khê ngờ vực nhìn y "Tại sao?".
Lam Hi Thần đang định giáo huấn cho hắn một bài học thì Tư Đồ Gia Cẩn đã cướp lời "Vì luân lý can thường! Khê huynh, ngươi phải hiểu, vì luân lý can thường mà".
Hiên Viên Khê nhìn hồi lau rồi bật cười điên cuồng, ánh mắt hắn hiện lên một nét âm trầm "Được! Nếu ngươi đã không làm, thế thì hãy đợi mai đây khi chiến chinh lan tràn khắp cung hoàng, ta sẽ dẫm bừa xác kẻ kia để đoạt lại những gì ta đáng ra nên có, bao gồm cả ngươi. A Cẩn, lúc đó ta đã đứng trên đỉnh vinh quang, lúc đó chúng ta không cần phải đau khổ lựa chọn hay không lựa chọn nữa".
Tư Đồ Gia Cẩn đăm đăm nhìn hắn, mãi một lúc sau mới run giọng hỏi lại "Chiến chinh sao?".
Hiên Viên Khê cất giọng băng lãnh "Đúng! Ta đã giao kèo với Thừa Vu đế, đợi khi ta giúp hắn lấy được đầu của Hiên Viên Dự để trả mối thù năm xưa Hiên Viên Dự từng ra trận bắn đứt lỗ tai trái của hắn, hắn sẽ giúp ta đánh chiếm Đại Thành".
Tư Đồ Gia Cẩn vừa nghe xong đã loạng choạng lui về sau, đoạn, ngã ngồi trên ghế.
Tư Đồ Gia Thành thì không kìm được sợ hãi tột độ, chỉ ngón tay về phía Hiên Viên Khê "Giản Tĩnh vương, lẽ nào ngươi....... chuyện mấy hôm nay ở Bắc Hạ là do ngươi dẫn đường cho quân Thừa Vụ?".
Hiên Viên Khê không hề che giấu mà thẳng thừng đáp "Đúng vậy".
Tư Đồ Gia Cẩn còn chưa kịp định thần thì Lam Hi Thần đã thay hắn kích động "Ngươi muốn phản quốc?".
Tư Đồ Gia Cẩn khóe mắt dần mờ đi vì ậng nước, run giọng gọi lần nữa "Khê huynh" rồi lại như mê man nói "Có phải chăng là ta đang mơ? Có thật là Khê huynh đó không?".
Người ở trước mặt chậm rãi đi đến, trên mặt hiện lên đầy sự tha thiết "A Cẩn, là ta, chính là ta không sai".
Rồi hắn giơ hai tay ra, Tư Đồ Gia Cẩn giống như một cái bọt bong bóng đã nén đủ giới hạn, tức khắc nhào vào lòng hắn mà vỡ òa, miệng không ngừng gọi hai tiếng "Khê huynh". Tư Đồ Gia Thành cũng biết mình dư thừa, nhưng vẫn lo sợ ngóng ra ngoài cửa, nhắc "Hai ngươi có muốn nói gì thì nói lẹ lên đi, lỡ như bị phát hiện thì chết hết. A Cẩn, ngươi đừng có khóc lớn như thế chứ!".
Tư Đồ Gia Cẩn vốn chẳng hề để tâm lời anh mình, hắn hơi đẩy người đang ôm mình ra mà nhìn một lượt khắp ngũ quan trên mặt, lại run rẩy đưa tay áp lên mặt Hiên Viên Khê, bật khóc "Khê huynh, ngươi đã đi đâu mà nhị ca nói bốn tháng nay ngươi biệt dạng? Ngươi có biết ta lo sợ đến mức nào không? Ngươi có biết ta mong chờ được gặp ngươi lắm không?".
Hiên Viên Khê nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của Tư Đồ Gia Cẩn, nói "A Cẩn ơi, ta cũng vậy, ta cũng mong chờ đến giây phút được gặp ngươi biết bao. Cho nên vừa nhận được tin ngươi đến đây, ta liền tìm cách đến gặp ngươi. Trên đường đến đây, lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ mong mau chóng được nhìn thấy ngươi, ôm ngươi vào lòng cho thỏa nỗi nhớ. Không những vậy, ta còn nóng lòng đem đến cho ngươi một vật".
Dứt lời, hắn liền móc từ trong túi áo ra một bọc vải đưa cho Tư Đồ Gia Cẩn. Nói là bọc vải, còn chẳng bằng nói nó chỉ là một túi gấm to bằng lòng bàn tay. Tư Đồ Gia Cẩn nhìn Hiên Viên Khê rồi lại nhìn túi gấm trên tay, sau đó run rẩy mở sợi dây cột miệng túi rồi đổ ra lòng bàn tay mình một vài quả nhỏ màu tím sẫm, kích cỡ bằng một lóng tay, có mùi rất thơm.
Tư Đồ Gia Cẩn rơi nước mắt "Là quả tang thậm* sao?".
*Tang thậm: dâu tằm.
Hiên Viên Khê nắm lấy tay Tư Đồ Gia Cẩn "Đúng vậy A Cẩn! Từ bốn tháng trước, khi Thừa Vụ vừa gặt hái những quả tang thậm chín mọng, ta đã dồn hết tâm quyết rời khỏi Đại Thành, mang thương nhớ trên lưng ngựa mà sang Thừa Vụ thật nhanh để đem về cho ngươi những quả tốt nhất. Chẳng màng thở khói như mây hay lâm câu trổ tài thiên lý*, vì người nóng lòng hay ngựa chẳng muốn ngừng nghỉ. Ta chỉ sợ tâm tình của ta nồng nhiệt hóa vụng về, lo quả tang thậm mất ngon hơn lo cướp ải, sợ quả dập bầm còn hơn sợ bị trọng thương".
*Đại ý là phi ngựa đi nhanh như bay.
Tư Đồ Gia Cẩn nấc nhẹ một tiếng, than thở "Khê huynh, bao lâu
nay ngươi biệt tăm là đi hái quả tang thậm vì ta đó ư?".
Hiên Viên Khê gật đầu "Phải, trước đây ta tìm hiểu, biết nó là loại quả ngươi thích ăn nhất cho nên từ bốn tháng trước ta vượt đường ngàn dặm tìm về tặng ngươi cho đúng mùa".
Tư Đồ Gia Cẩn xúc động "Khê huynh, là một nam tử hán chí khí đầy mình mà ngươi phải tha thiết tình yêu với ta như thế sao?".
Hiên Viên Khê không cho là đúng "Nam tử hán chí khí đầy mình? Nam tử hán chí khí đầy mình thì không có trái tim hay sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn rưng rưng "Khê huynh, ngươi sao lại nặng nợ làm chi một chút tình nhi nữ, giống như An Lộc Sơn* quyến luyến Dương quý phi*? Ngươi không nên vì ta mà liều lĩnh như thế này, đừng làm nguy hại đời trai chỉ vì việc nhi nữ tình trường".
*An Lộc Sơn: vốn là viên tướng người Đột Quyết, anh dũng thiện chiến, lắm mưu nhiều kế nên rất được Đường Huyền Tông Lý Long Cơ tin tưởng và giao nắm giữ hơn 15 vạn binh mã. Ông từng là người tình của Dương Quý phi trước khi vào cung, sau vì quá say mê sắc đẹp của Dương Quý phi, An Lộc Sơn quyết tâm cất binh lật đổ Đường Huyền Tông để đoạt bằng được mỹ nhân họ Dương. Cuộc tình của hai người được diễn tả bằng giai thoại "Phi nước đại vượt ngàn dặm trường, dâng lệ chi(trái vải) vào nơi cung cấm".
*Dương quý phi: tên thật Dương Thái Chân, một trong tứ đại mỹ nhân, nổi tiếng với vẻ đẹp "tu hoa", nghĩa là hoa cũng phải e thẹn trước sắc đẹp của nàng. Đầu tiên là người tình của An Lộc Sơn, sau trở thành phi tử của Đường Huyền Tông. Dương quý phi vừa đẹp vừa thông minh, được cả An Lộc Sơn và Đường Huyền Tông yêu đắm đuối, tuy nhiên, cũng chính vì quá yêu nàng mà giữa hai người đàn ông ấy đã nổ ra một cuộc chiến lớn, sử cũ gọi là "binh biến An Lộc Sơn". Đáng tiếc thay, một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như thế mà chỉ vì sự chiếm đoạt của mãnh tướng, sự bạc nhược của một đấng quân vương đã trở thành nguyên nhân khiến Dương Quý phi bị dân chúng và binh tướng theo hầu Đường Huyền Tông ép thắt cổ mà chết, vì sợ nàng sẽ trở thành một "Võ Tắc Thiên" thứ hai gây họa cho nhà Đường. Theo một thuyết khác, An Lộc Sơn khởi binh tạo phản Đường Huyền Tông là vì thấy vua suốt ngày chỉ biết hưởng lạc, còn mình thân làm tướng giỏi lại phải phục tùng hôn quân, lại thêm tranh chấp với anh trai của Dương Quý phi là Dương Quốc Trung chứ không phải vì tranh đoạt Dương Quý phi, và Dương Quý phi còn từng là "con dâu" của Đường Huyền Tông chứ không phải khuê nữ tuyển thẳng vào cung. Tuy nhiên, dù là theo thuyết nào, cuộc đời của người đẹp họ Dương đã kết thúc trong bi kịch lịch sử, càng đáng thương hơn, thân xác của mỹ nhân "tu hoa" ấy chỉ được chôn vội ở bên đường chứ không được là một nấm mộ đúng nghĩa.
Hiên Viên Khê cắn môi dưới, run giọng "Còn biết sao khi con tim rỉ máu? Tuy ta và ngươi vương vào khổ ải, nhưng tình cảm ngày xưa chưa một khắc nào mất đi. Phút giây tao phùng chẳng được bao nhiêu, nhưng thương nhớ trong tim rạt rào như sóng vỗ. A Cẩn ơi cho dù thời gian qua phải chịu xa xôi cách trở, Hiên Viên Khê này không sao quên được A Cẩn đã sớm cùng ta tâm ý giao hòa".
Tư Đồ Gia Cẩn lắc đầu "Không, Khê huynh, là ta đã phụ ngươi, chúng ta bây giờ..... bây giờ.....", nghẹn ngào một lúc mới nói được hai chữ cuối ".... hết rồi".
Hiên Viên Khê bước tới nắm lấy tay Tư Đồ Gia Cẩn "Sao lại hết được? A Cẩn, chẳng lẽ tình cảm giữa hai ta, ngươi đã chôn lấp đi trong nơi cung cấm? Ngươi biết ta tưởng như vỡ tan trái tim không?".
Tư Đồ Gia Cẩn khổ sở "Khê huynh, ngươi hãy quên ta đi, quên người phũ phàng tình cảm của ngươi đi. Ta đã vào cung, là phi thị của Hoàng đế, không thể cùng ngươi sóng bước kề vai như hai ta đã từng thề nguyện. Mảnh trăng thanh chứng cho chúng ta đã vỡ tan rồi, luyến lưu chi chỉ làm ai bi?".
Hiên Viên Khê lực nắm càng thêm siết chặt "Không! Ta không thể quên nghĩa xưa ước tình! Dù cho chốn cung son ngươi cận kề tên Hiên Viên Dự kia thì đã sao? Chỉ cần trái tim ngươi hướng về ta, là của ta đã đủ rồi. A Cẩn, hôm nay tới gặp ngươi, một là đem cho ngươi quả tang thậm làm quà sinh thần, hai là ta muốn ngươi đi theo ta".
Tư Đồ Gia Cẩn ngỡ ngàng "Đi theo ngươi?".
Hiên Viên Khê nói "Đúng vậy, đi với ta, chúng ta sẽ sau này sẽ sống cùng nhau, mãi mãi không chia cắt nữa".
Lam Hi Thần mắt thấy Tư Đồ Gia Cẩn đang mùi mẫn dợm bước đi liền vội ngăn cản "Khoan đã! Ngươi định đi theo hắn thật sao? Ngươi không phải nói còn muốn điều tra chuyện tỷ tỷ ngươi sao?".
Trời ạ! Nếu hắn mà theo Hiên Viên Khê thật, vậy phía bên kia....y với Hiên Viên Dự phải làm thế nào đây chứ? Không ổn! Nhất định y phải ngăn cản mới được! Phá hoại nhân duyên của người khác là tội lớn, nhưng mà Lam Hi Thần cũng không còn cách nào khác, với lại, rõ ràng trên Côn Luân kính đã viết rành rành ra là tên của Tư Đồ Gia Cẩn với Hiên Viên Dự, cho nên y cảm thấy lôi kéo Tư Đồ Gia Cẩn như thế này chính là đúng.
Không ngờ chỉ một lời của Lam Hi Thần, Tư Đồ Gia Cẩn như bừng tỉnh. Hắn sựng lại, làm cho Hiên Viên Khê vô cùng ngạc nhiên "A Cẩn, làm sao vậy? Chúng ta phải đi nhanh còn kịp".
Tư Đồ Gia Cẩn chậm rãi rụt tay về, nén nước mắt nói "Khê huynh, xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi".
Hiên Viên Khê chòng chọc nhìn y "Ngươi nói cái gì?".
Tư Đồ Gia Cẩn hơi cúi gầm mặt xuống né tránh ánh mắt hắn "Ta nói....ta không thể đi cùng ngươi".
Hiên Viên Khê trầm giọng "Tại sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn hít một ngụm khí lạnh, nói "Bây giờ tơ mành đã vỡ, luyến thương sẽ lỗi niềm tâm can. Vả lại.....ta sợ đã không còn xứng với ngươi nữa. Hiện giờ ta là nam thị của Hoàng đế, đi cùng ngươi, há chẳng phải đẩy hai ta vào thế hiểm hay sao?".
Hiên Viên Khê đi tới bắt lấy vai y "Ta không quan tâm! A Cẩn, hôm nay ta nhất định phải mang ngươi đi với ta".
Tư Đồ Gia Thành đang đứng ngoài cửa, nghe tới đó liền chạy vào đứng chắn trước cửa, kịch liệt phản đối "A Cẩn! Ngươi không được đi đâu nha! Ngươi mà đi là nhà chúng ta chết chắc! Nè Giản Tĩnh vương, ta ngàn vạn lần cầu ngươi đừng mang A Cẩn đi, nếu không Hoàng thượng nhất định sẽ......".
Hiên Viên Khê cắt ngang "Hắn thì làm sao? Chính hắn sai lầm, nhẫn tâm đi cướp người ta yêu vào cung, tại sao ta lại không thể đoạt người lại chứ?".
Lam Hi Thần nghe giọng điệu của Hiên Viên Khê liền bắt đầu cảm thấy không ổn, nói với Tư Đồ Gia Cẩn "Ngươi xem làm sao thì làm, nên tìm cách khuyên hắn, chớ nên để hắn trở thành An Lộc Sơn thứ hai đó".
Hiên Viên Khê nôn nóng siết chặt tay của Tư Đồ Gia Cẩn, hỏi "A Cẩn, ngươi đến cùng có muốn đi với ta, cuộc sống nửa đời sau ở bên ta hay không?".
Tư Đồ Gia Cẩn gượng cười, bộc bạch "Khê huynh, ngươi biết không? Ta vẫn lưu luyến yêu ngươi như thuở ban đầu, đêm đêm mơ màng được cùng ngươi dệt mộng tơ loan tuy ngỡ ngàng nhưng tha thiết. Có ngờ đâu, dòng đời cay nghiệt đã phũ phàng hủy diệt mối tình ta vì lệnh của vương triều. Mỗi lần ta nhìn cảnh hoàng hôn nhìn lá rụng, liền thầm nhớ hai ta đã cầm tay nhau trao bao điều tâm huyết, dù vật cho đổi sao dời nhưng tâm nguyện chẳng rời xa. Có ngờ đâu trời ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau, ngươi xây đắp đời trai trên nẻo đường tuyết phủ, và vào một buổi chiều đông hoa đào ủ rũ, trọn hiếu biệt tình lang ta đã phụ ngươi rồi".
Hiên Viên Khê hốc mắt đỏ lên, mịt mờ trong làn hơi nước, nói "Ta hiểu mà! Ta hiểu ngươi vẫn trọn câu tình chung, hiếu ân vẹn lòng nên mới phải vào cung. Chính vì vậy mà bao lâu nay ta thương xót ngươi trong chốn cung son vương niềm đau, nhưng ta vẫn tin chúng ta cùng có nhau đôi hồn trau, tuyệt không hề lãng xao dù có chuyện gì xảy ra".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Xin tạ tình Khê huynh đã cảm thông cho thân này. Lời của ngươi khiến lệ ta dâng trào nghèn nghẹn vì xúc động. Thế nhưng...... thế nhưng dù ruột thắt gan bào đến mấy, ta cũng không thể đi theo ngươi".
Hiên Viên Khê nói "A Cẩn!".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Tự cõi lòng này ta yêu ngươi mãi không mờ phai, nhưng nếu phản bội Hoàng đế thì chúng ta cùng vương khổ, không chỉ vậy mà còn liên lụy rất nhiều người".
Tư Đồ Gia Thành nghe đến đó cũng nói vào "Phải phải phải, sẽ liên lụy đến rất nhiều người! Trời ơi ta nói Giản Tĩnh vương, ngươi hôm nay thấy mặt A Cẩn thì coi như mãn nguyện được rồi, đừng có níu kéo nó nữa, hiện giờ nó tuyệt đối không thể rời khỏi Hoàng đế được đâu".
Hiên Viên Khê bất mãn "Nhưng ta yêu A Cẩn, cũng gặp A Cẩn trước Hiên Viên Dự kia mà. Hay là A Cẩn ngươi vốn dĩ đã thay lòng, sợ mất địa vị, mất phú quý vinh hoa hiện có?".
Tư Đồ Gia Cẩn bật khóc "Khê huynh, rồi ngươi sẽ hiểu cho ta, ta cũng là vì không có lựa chọn nào khác.....".
Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Thái thị muốn dùng hậu cung để phân tán thế lực những đại thần đã có công đưa vị đế vương trẻ kia lên ngôi. Nếu lân nhi nhà Tư Đồ đi theo Giản Tĩnh vương Hiên Viên Khê, khác nào biến cả gia tộc Tư Đồ trở thành cái gai trong mắt người đang ở trên chiếc ngai vàng cao cao tại thượng kia?
Nhưng Hiên Viên Khê đã gạt đi "Ta không tin! A Cẩn! Trừ phi ngươi đã yêu Hiên Viên Dự, không muốn chia xa hắn ra thì không còn cái lý do nào nữa. Ngươi..... ngươi.... ngươi đã phản bội ta".
Lúc này Lam Hi Thần thật muốn nói "Ngươi điên rồi! Người yêu Hiên Viên Dự vốn dĩ là ta, không phải A Cẩn của ngươi đâu. Chưa hết, ngươi và hắn rõ ràng không có duyên nợ gì cả mà", nhưng mà lời này y sẽ không nói, vì nếu lên tiếng không khéo sẽ làʍ ŧìиɦ huống thêm căng thẳng, cho nên vẫn là để Tư Đồ Gia Cẩn giải quyết.
Tư Đồ Gia Cẩn lặng người một lúc, sau đó một tay ôm mặt, giọng đầy sự lạc lõng "Khê huynh, ngươi nếu nghĩ vậy, thì cũng đành vậy thôi. Tình yêu đó của ngươi, ta xin chân thành ôm ấp để những đêm buồn ru trọn giấc nồng. Có nghĩa gì đâu địa vị uy quyền? Tình yêu mất như cạn nguồn sinh lực, nhưng Khê huynh ơi ta còn nhân luân đạo đức, không thể làm cho bại lý luân thường, xin ngươi chớ nặng tình mà lưu xú thanh danh".
Hiên Viên Khê sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng cười như điên "Ha hả! Ta cứ tưởng vượt đường dài phong sương đem về những quả tang thậm cho ngươi, cũng là hy vọng được cùng người xưa hương nguyện kết nối, vậy mà đâu còn như thuở xưa ân tình, giờ lầu đài hoa gấm nhân đôi đã làm phai mờ tiếng yêu hôm nào còn vương vấn trong tim này. A Cẩn, ngươi làm ta xót xa, căm hờn biết bao nhiêu".
Tư Đồ Gia Cẩn thấp giọng "Nếu duyên đầu đã như nước trôi hoa tàn, cố nhân giờ như ánh trăng vơi, cách ngăn đôi đời khó thể nói nên lời, vậy thì ta đành lỡ câu thề xưa. Nhưng Khê huynh, xin ngươi nghe lời khuyên: quên ta đi, ngày tháng sau này còn dài, rồi ngươi sẽ tìm xứng người trao duyên thay ta mà".
Hiên Viên Khê bác bỏ "A Cẩn, ngươi đâu phải không biết nghĩa ân tình không phải chuyện bán mua, không trả giá hơn thua cợt đùa quên bỏ. Ta vẫn yêu ngươi tha thiết, nhưng ngươi thì lại quên trăng tỏ phụ đèn khuya. Ngày đó tạm biệt ngươi, ta tuôn rừng lướt bụi tránh khỏi sự truy lùng của Hiên Viên Dự nhưng lòng lại thầm mong sớm ngày mừng tủi hẹn trùng hoan. Có ngờ đâu lúc quay về mong gặp người yêu thì lại phải ngậm khúc trái ngang lỡ làng duyên số. Lời chúc tụng ngày sau chỉ ta đau khổ, nghèn nghẹn chết tim yêu gãy đổ mộng duyên tình".
Tư Đồ Gia Cẩn đột nhiên quỳ xuống, Hiên Viên Khê cả kinh vội đỡ y đứng lên, hỏi "A Cẩn, ngươi làm gì vậy".
Tư Đồ Gia Cẩn lau nước mắt bên mi, nói "Kẻ bội tình là ta, ta không dám cầu ngươi tha thứ vì ta đã đem nghĩa xưa vùi chôn vùi nơi gấm nhung hoàng hôn. Nhưng ta thề rằng trọn hiếu vẫn không quên người yêu cũ. Khê huynh, chuyện đã không còn đường lui, là A Cẩn đã lỗi hẹn thì ngươi đợi chờ chỉ thêm uổng công. Hãy cố gâng quên tháng ngày mơ ước, đau thương đắng cay ta nguyện xin đành mang".
Hiên Viên Khê nói "Nhưng A Cẩn, ta.......".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ngày xưa ta thật hạnh phúc khi là ái nhân của ngươi".
Hiên Viên Khê nói "Còn ngày nay?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ta đã là người của Hoàng đế, ngươi hãy trọn trung cho A Cẩn trọn lễ".
Hiên Viên Khê bàng hoàng "Lẽ nào ngươi đã cạn tình với ta đến vậy? Ngay cả khi ta rất mực cầu xin mà ngươi cũng không muốn đi cùng ta? A Cẩn, bây giờ hãy còn kịp, chỉ cần ngươi chịu theo ta, ta bằng lòng vứt bỏ tiền đồ sau này, cùng ngươi làm một đôi người áo vải, sống với nhau đến đầu bạc răng long”.
Tuy rằng phát giác trong lời nói của hắn có gì đó là lạ, nhưng Tư Đồ Gia Cẩn không có tâm tình để xem xét, chỉ nghiêm túc nói “Còn tình cảm thì sao? Hết tình cảm thì sao? Con người sống trên đời không phải chỉ có một chữ tình. Nếu ta đi theo ngươi, đầu tiên là sẽ làm liên lụy tới nhị ca. Dù ngươi mang theo được nhị ca, vậy còn những người khác của nhà Tư Đồ thì sao? Chúng ta có thể mang theo toàn bộ bọn họ sao?”. Giọng nói của Tư Đồ Gia Cẩn trở nên hơi run rẩy “Khê huynh, ta không thể vì tình yêu của mình mà không để tâm tới những người bên cạnh, mà chúng ta không thể hy sinh bọn họ để thành toàn cho chúng ta”. Tư Đồ Gia Cẩn nhìn hắn chăm chú “Ta không thể làm như thế, huynh cũng không thể làm như thế được. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi".
Hiên Viên Khê đột nhiên giữ chặt lấy hai bờ vai run rẩy của Tư Đồ Gia Cẩn, cất giọng nặng nề "Có, chúng ta có lựa chọn".
Tư Đồ Gia Cẩn sững người "Khê huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?".
Hiên Viên Khê siết chặt hai cánh tay của Tư Đồ Gia Cẩn "A Cẩn, chúng ta vẫn còn lựa chọn".
Trước khi Tư Đồ Gia Cẩn hỏi tiếp, Hiên Viên Khê đã cướp lời "Nhưng trước hết ta vẫn muốn hỏi lại ngươi câu này. A Cẩn, ngươi có thật là vẫn còn yêu ta, và sẽ mãi mãi chỉ yêu mỗi ta?".
Tư Đồ Gia Cẩn không nghĩ nhiều mà gật đầu "Ta vẫn luôn yêu ngươi mà".
Hiên Viên Khê thu hẹp con ngươi "Có đúng không".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không hề sai mà".
Hiên Viên Khê nói "Vậy thì yêu bằng sự tha thiết của con tim, hay chỉ là lời đáp vội lấy lệ?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không! Không! Bằng sự chân thành tha thiết của con tim".
Hiên Viên Khê nở nụ cười mãn nguyện "Nếu thật vậy, A Cẩn, ngươi có thể giúp ta việc này rồi".
Tư Đồ Gia Cẩn hoang mang "Giúp ngươi một việc?".
Hiên Viên Khê vội lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực áo nhét vào tay Tư Đồ Gia Cẩn, giọng nửa mong chờ nửa ép buộc "A Cẩn, hãy tiếp tay với ta nơi cung vàng, lòng ta đang mơ say ngồi ghế thiên nhan. A Cẩn ơi A Cẩn, giúp dùm ta phen này. Hãy dùng mũi dao sắc nhọn này, trong lúc giả vờ say đắm mà tìm thời cơ thích hợp đâm thẳng vào ngực Hiên Viên Dự. Sau khi thí chết hắn, ta sẽ có được ngôi vua, và chúng ta sẽ nên tình với nhau".
Lam Hi Thần vừa nghe tới đó liền cả giận ném phăng con dao kia đi, mắng lớn "Ngươi điên rồi! Ta tuyệt đối không làm!".
Hiên Viên Khê ngờ vực nhìn y "Tại sao?".
Lam Hi Thần đang định giáo huấn cho hắn một bài học thì Tư Đồ Gia Cẩn đã cướp lời "Vì luân lý can thường! Khê huynh, ngươi phải hiểu, vì luân lý can thường mà".
Hiên Viên Khê nhìn hồi lau rồi bật cười điên cuồng, ánh mắt hắn hiện lên một nét âm trầm "Được! Nếu ngươi đã không làm, thế thì hãy đợi mai đây khi chiến chinh lan tràn khắp cung hoàng, ta sẽ dẫm bừa xác kẻ kia để đoạt lại những gì ta đáng ra nên có, bao gồm cả ngươi. A Cẩn, lúc đó ta đã đứng trên đỉnh vinh quang, lúc đó chúng ta không cần phải đau khổ lựa chọn hay không lựa chọn nữa".
Tư Đồ Gia Cẩn đăm đăm nhìn hắn, mãi một lúc sau mới run giọng hỏi lại "Chiến chinh sao?".
Hiên Viên Khê cất giọng băng lãnh "Đúng! Ta đã giao kèo với Thừa Vu đế, đợi khi ta giúp hắn lấy được đầu của Hiên Viên Dự để trả mối thù năm xưa Hiên Viên Dự từng ra trận bắn đứt lỗ tai trái của hắn, hắn sẽ giúp ta đánh chiếm Đại Thành".
Tư Đồ Gia Cẩn vừa nghe xong đã loạng choạng lui về sau, đoạn, ngã ngồi trên ghế.
Tư Đồ Gia Thành thì không kìm được sợ hãi tột độ, chỉ ngón tay về phía Hiên Viên Khê "Giản Tĩnh vương, lẽ nào ngươi....... chuyện mấy hôm nay ở Bắc Hạ là do ngươi dẫn đường cho quân Thừa Vụ?".
Hiên Viên Khê không hề che giấu mà thẳng thừng đáp "Đúng vậy".
Tư Đồ Gia Cẩn còn chưa kịp định thần thì Lam Hi Thần đã thay hắn kích động "Ngươi muốn phản quốc?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.