Chương 157: Đa mang (tam)
CanhsacHichan
17/02/2022
Màn đêm nhanh chóng kéo đến thông qua tiếng côn trùng kêu rỉ rả, quân doanh của Đại Thành đèn đuốc nhanh chóng được thắp lên sáng rực một vùng. Gần chiếc lều bạt lớn màu hoàng kim có thêu hoa văn hình rồng mờ ảo biểu thị nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, có một thân ảnh trùm áo choàng chầm chậm tiến đến nấp sau một thân cây lớn, không quá gần nhưng cũng không quá xa, đủ để qua ô cửa sổ có thể nhìn thấy người vận long phục đang ngồi trên ghế, trầm ngâm nhìn vào quyển trục trong tay.
"Ngươi nhìn đủ chưa? Ta còn phải đi tìm Khê huynh nữa, không rảnh ở đây cho ngươi mượn xác đi ngắm trộm".
Lam Hi Thần đang cao hứng thì bị dội một chậu nước lạnh, thành ra có chút buồn bực nói "Gấp gáp gì chứ? Ngươi không phải nói đợi tới nửa đêm bọn họ kéo quân đi rồi mới tìm người sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Nhưng thời gian này, ta không muốn hao phí để cho người khác mượn xác đi nhìn kẻ thù, ngươi còn lôi thôi, ta liền rời đi ngay lập tức!".
Lam Hi Thần lập tức không dám phản bác, chỉ có thể xuống nước "Thôi nào, chúng ta đều đến đây để nhìn người mình yêu, trước là ta, sau sẽ là ngươi, biết đâu ngươi còn lâu hơn cả ta? Cho ta nhìn thêm một lúc nữa đi".
Vất vả lắm mới năn nỉ được Tư Đồ Gia Cẩn cho y mượn thể xác tiếp cận, nhìn Hiên Viên Dự một chút, dĩ nhiên Lam Hi Thần sẽ không chịu nhìn trong thời gian một tuần trà đã xong.
Tư Đồ Gia Cẩn nghĩ đến chuyện phía sau, rốt cuộc lười nói lý với Lam Hi Thần "Vậy thì chỉ một chút nữa thôi đấy! Ngay khi có lệnh tiến quân thì ngươi cũng nên lui xuống là vừa".
Lam Hi Thần ảo não đáp "Ta biết rồi".
Được một lúc, Tư Đồ Gia Cẩn lại chần chừ nói "Ta cứ cảm thấy bất an. Lam Hi Thần, nếu lỡ như.... nếu lỡ như Khê huynh có chuyện gì xảy ra thật, ta cũng không thiết sống nữa, lúc đó thể xác này và cả chuyện về tỷ tỷ ta, đều nhờ ngươi lo liệu".
Lam Hi Thần cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng chỉ nghĩ là người này lo quá xa, cười trừ, nói "Cái gì mà xảy ra chuyện chứ? Đừng có nói gỡ nữa, trời cũng sắp vào nửa đêm, nói không chừng lát nữa đi một vòng lại nhìn thấy Hiên Viên ngồi nướng thịt trong cái hang nào đó cũng không chừng? Cơ mà, nói tới nướng thịt.....ta đói bụng quá!".
Tư Đồ Gia Cẩn "!!!!......". Sau khi đơ mất mấy giây, hắn cau có gắt "Lam Hi Thần, ta không đùa đâu".
Lam Hi Thần thản nhiên nói "Thì ta cũng có đùa đâu? Ta đói thật mà! Từ sáng đến giờ ngươi đi liền một mạch, chỉ uống mỗi ấm trà mà thôi. Chỗ này là Mộng cảnh, ta không vận linh lực được cho nên không có dùng được thuật Ích cốc, ngươi lại không ăn cái gì hết thì bảo ta có thể không đói sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn khẽ thở dài "Ta xin lỗi", sau đó lại nói thêm "Nhưng ngươi hãy hứa với ta điều mà ta vừa yêu cầu, có được không?".
Lam Hi Thần tùy tiện đáp "Được" cho có lệ, vì ai mà biết trước chuyện gì xảy ra? Nhỡ Hiên Viên Khê còn sống thì sao? Đến chừng đó chính mình lại phải đau đầu tìm cách ngăn Tư Đồ Gia Cẩn một hai muốn đi theo hắn.
Đột nhiên có một tên mặc cung phục của thái giám đang tiến vào trong lều, trên tay gã tay bưng một xấp vải màu vàng giống như y phục, vừa vào trong lều đã hơi cúi đầu nói gì đó với Hiên Viên Dự, đoán chừng là muốn giúp hắn canh y nhưng chỉ thấy hắn phất tay ý bảo gã thái giám đó lui ra, bản thân thì đứng lên, chắp tay quay lưng nhìn lên tấm bản đồ ngay phía sau án thư.
Lam Hi Thần cảm thấy là lạ, y nhớ lúc Hiên Viên Dự rời cung xuất chinh có dẫn theo hai tên thái giám để hầu hạ thay cho An Dật, dù là không nhớ kỹ lắm nhưng mặt mũi hai thái giám kia Lam Hi Thần xem như có biết, chỉ là không giống với tên thái giám đang ở trong lều của Hiên Viên Dự. Dáng người cao lớn, vai rộng lưng dài, đâu có giống hình thể phổ biến của một thái giám mà trái lại thì giống một..... nam nhân chân chính, hay nói đúng hơn là một vị tướng lĩnh.
Trong lúc y còn đang cố suy nghĩ xem có phải là mình đã nhớ nhầm một trong hai tên thái giám kia hay không thì gã thái giám ở trong lều bất chợt đưa tay qua hông trái rút ra một con dao. Vì quá bất ngờ, ở khoảng cách xa, lại thêm không thể động thủ cho nên Lam Hi Thần chỉ kịp bẻ một cành khô búng về phía ô cửa sổ. Đoạn cành khô bị bẻ theo lực ném bay qua ô cửa đánh mạnh vào mặt dao của tên thái giám đó, gây ra một tiếng "keng" thật lớn. Hiên Viên Dự phản ứng nhanh nhạy quay người lại, trong chớp mắt phát hiện có kẻ định ám sát mình thì cả giận, một cước đá lên thắt lưng của tên thái giám đó khiến hắn bay thẳng ra khỏi lều mà nằm ngã quay ra đất. Binh sĩ còn chưa hiểu chuyện gì thì Hiên Viên Dự bước ra khỏi lều, hét lớn "Bắt tên này lại cho trẫm!".
Không ngờ Hiên Viên Khê này lại lớn mật như vậy, trước bị đánh cho trọng thương, tối nay lại còn không bỏ ý định phải lấy mạng Hiên Viên Dự cho bằng được. Nếu lúc nãy Lam Hi Thần không nhanh tay một chút, chỉ sợ Hiên Viên Dự thật sự sẽ mất mạng.
Hiên Viên Khê bị vây hãm giữa vòng kiếm, một viên dũng tướng hét lớn "Phản tặc triều đình to gan! Thông đồng địch phản quốc lại còn dám hành thích Hoàng thượng, tội thật đáng chết! Vi thần xin Hoàng thượng ban lệnh cho ngũ mã phanh thây kẻ này, làm gương răn chúng".
Hiên Viên Khê bất chợt cười lớn, nửa mỉa mai, nửa phẫn uất "Ha hả, ngũ mã phanh thây, làm gương răn chúng? Đến cùng cũng chỉ có vậy thôi sao?".
Vị tướng kia nhếch môi "Nếu ngươi cảm thấy quá nhẹ, vậy thì đợi khi quay về Tử Cấm Thành ở trước mặt dân chúng chịu án lăng trì đi".
Hiên Viên Khê trừng mắt "Thứ chó cậy thế chủ như ngươi, không có quyền định tội bản vương".
Vị tướng kia cả giận, bộ dáng thật muốn gϊếŧ người nhưng vì thấy Hiên Viên Dự vẫn còn chưa lên tiếng quyết định, gã cũng chẳng dám nhiều lời mà chỉ nén giận hạ giọng "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng sớm ra quyết định trị tội phản tặc".
Lúc này Hiên Viên Dự nhíu chặt mày, đăm đăm nhìn vị hoàng huynh đã sa cơ của mình, không định tội, nhưng lại hỏi "Trẫm năm lần bảy lượt nể mặt tiên đế, không muốn tiên đế ở dưới suối vàng nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn mới tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi thật không biết điều, nhất quyết phải mưu sát trẫm. Hôm nay, trẫm cũng khó mà tha tội chết cho ngươi".
Hiên Viên Khê gằn giọng ""Trẫm"? Đáng lẽ ra người có quyền dùng danh xưng đó là ta chứ không phải là ngươi. Ngôi vị Hoàng đế này, giang sơn này lẽ ra đều thuộc về ta. Ngươi là cái thứ gì mà được ngồi lên ngôi báu? Một tên hoàng tử thất thế, mẫu phi là tội thần, lại không có gia tộc ngoại chống lưng..... Hừ, nếu không phải đến phút cuối phụ hoàng giữ riêng một bản mật chỉ, cộng thêm lão Minh Hiến Thái thị kia đủ mưu mô, ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ này sao?".
Hiên Viên Dự siết chặt nắm đấm, cười lạnh "Có xứng đáng hay không, quan trọng là phụ hoàng nhìn nhận trong bức mật chỉ đó. Còn về mẫu thân của trẫm, tội thần? Hiên Viên Khê, ngươi gọi bà ấy là tội thần mà không thấy hổ thẹn dùm mẫu thân ngươi sao? Năm xưa vì đâu mà mẫu thân trẫm chịu tội? Còn không phải do mẫu thân ngươi liên thủ với Minh Huệ Thái hậu hãm hại? Hiên Viên Khê, ngươi có biết vì đâu mà trẫm tuyệt tình đuổi ngươi ra khỏi hoàng thất không? Đó là vì mẫu thân ngươi vì giành hoàng vị cho ngươi mà hạ độc làm mẫu thân trẫm qua đời, trẫm liền ý thức được: hoàng cung không phải là nơi chất chứa tình thủ túc. Các ngươi hãm hại mẹ con trẫm, khiến chúng ta sống khổ sở ngần ấy năm thì trẫm cũng sẽ bắt các ngươi trả giá gấp bội. Ngày hôm nay, có vẻ như trẫm phải kết thúc việc này".
Hiên Viên Khê ngửa đầu cười một tràng, sau đó chống tay đứng dậy, nói "Kết thúc? Phải, dĩ nhiên là nên kết thúc. Bản vương cũng đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi, tối nay nhất định phải cùng ngươi quyết đấu để dành lại những gì đáng lý ra phải là của ta, bao gồm ngôi đế, giang sơn và cả người mà ta yêu".
Lam Hi Thần nghe đến đó thầm than "Hỏng chuyện", còn Tư Đồ Gia Cẩn nhịp tim lại đập rất nhanh.
Hiên Viên Dự nhíu mày "Người mà ngươi yêu? Đó là ai? Trẫm khi nào đã cướp người ngươi yêu?".
Hiên Viên Khê gạt ngang "Đừng dài dòng nữa! Đợi khi bản vương lấy mạng ngươi xong, ngươi tự khắc sẽ biết".
Hiên Viên Dự lạnh lùng bước lên phía trước "Được thôi! Nếu như ngươi đủ bản lĩnh!".
Một vị tướng khác can ngăn "Thưa Hoàng thượng, việc này thật sự không đáng! Hoàng thượng hà tất lại phải dùng long thể giao đấu với kẻ phản tặc".
Hiên Viên Dự phất tay cho đám binh sĩ lùi về sau, nói "Tối nay, trẫm không thể không giải quyết ân oán hoàng tộc này. Các ngươi đều lùi ra hết đi".
Vị tướng đó có vẻ không đồng tình "Nhưng thưa Hoàng thượng.....".
Hiên Viên Dự cả giận quát "Lui ra hết!".
Đám binh tướng đều vì Hoàng đế nổi giận mà từ từ dạt ra xa, tuy nhiên, vũ khí trên tay bọn họ không hề hạ xuống để đề phòng bất trắc đối với hoàng đế.
Hiên Viên Dự bước đến cách Hiên Viên Khê chừng năm bước chân, nói "Giống như lúc nhỏ chơi trò đánh trận giả, trẫm sẽ nhường ngươi trước, lục hoàng huynh".
Hiên Viên Khê nhếch môi cười lạnh "Tốt thôi! Trò chơi năm đó vẫn chưa phân thắng bại, tiện thể bây giờ làm kết quả luôn đi. Ngươi lát nữa nếu có thua thì cũng phải ráng mà chịu hậu quả, đây không còn là đánh trận giả và ta sẽ không nhẹ đòn đâu, thất hoàng đệ à".
Tuy cả hai đều xưng huynh gọi đệ, nhưng sát khí ẩn bên trong lời nói còn sắc bén hơn cả đao kiếm.
Mắt thấy Hiên Viên Khê hơi nhăn mày rồi đưa tay áp lên bụng, Hiên Viên Dự lạnh lùng nói "Thất hoàng đệ đây cũng sẽ không nương tay, cho nên nếu lục hoàng huynh cảm thấy vết thương ở bụng mấy ngày trước hoàng đệ "lỡ" gây ra khiến cho ngươi thấy bất tiện, vậy thì chúng ta không cần đấu vội. Trẫm không muốn gánh tiếng là kẻ tận dụng thời cơ".
Hiên Viên Khê trợn trừng mắt, quát "Nhiều lời!" rồi lao vụt đến dùng một tay định chọc mù mắt Hiên Viên Dự.
Để công bằng, hai người đều tay không đánh nhau, chỉ dùng vũ lực, không dùng vũ khí, cho nên lúc Hiên Viên Khê một quyền đánh tới, Hiên Viên Dự đã kịp thời nghiêng đầu né đi, chân bên dưới cùng lúc đá ra một cước, mũi chân ấy dùng lực như dao đâm thẳng vào ngực Hiên Viên Khê. Mặc dù nhìn qua thì Hiên Viên Khê bị đánh bật một thước, tay hắn vô tình va phài giá đỡ làm ngọn đuốc mắc trên đó rơi xuống đất, lửa bén vào lớp lá khô làm phụt lửa, nhưng là người có công lực như Lam Hi Thần cũng có thể nhìn ra, đòn đánh vừa rồi chỉ dùng có sáu phần lực, hơn nữa còn có ý nhường. Xem ra trận đánh này, Hiên Viên Dự mười phần có thể chiến thắng.
Tư Đồ Gia Cẩn vừa xem vừa sốt ruột, hai tay bấu vào nhau đến sưng đỏ, đột nhiên run giọng hỏi "Lam Hi Thần, ngươi nghĩ......ai sẽ thắng?".
Y cũng không dám làm hắn thất vọng sớm sinh ra kích động, liền trả lời bâng quơ "Tùy cơ trời sắp đặt đi".
Lúc này bên kia càng đánh càng kịch liệt. Hiên Viên Khê một chưởng gạt chân Hiên Viên Dự ra. Hiên Viên Dự thuận thế tiến lên một bước, thành công túm được cổ áo Hiên Viên Khê, dùng thế độn vai gánh lưng đem Hiên Viên Khê ném đi. Cả người Hiên Viên Khê bay tới một ổ lá rụng gần đó, lửa cháy từ bên này ngọn đuốc cũng dần lan sang phía đó. Lửa lan rất nhanh, chuẩn bị trở thành môt biển lửa. Hiên Viên Dự phi thân lao tới, từ trên không dùng đầu gối đáp xuống ngực của Hiên Viên Khê, một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay co lại thành quyền chuẩn bị giáng xuống cần cổ đánh nát yết hầu của Hiên Viên Khê. Lam Hi Thần vừa hay kịp át đi khẩu khí của Tư Đồ Gia Cẩn, nếu không hắn đã sớm hét lên kêu tên của Hiên Viên Khê rồi, và tiếp theo hẳn là đúng như giao kèo, kẻ thua thì chỉ có cái chết. Thế nhưng....
"Áchhhhh.....".
"Hoàng thượng!".
Chỉ trong một sát na, trước khi nắm đấm của Hiên Viên Dự đập mạnh xuống yết hầu, Hiên Viên Khê không ngờ tới đã vốc một nắm hỗn hợp cát đất lẫn lá cây quơ một cái trúng vào mắt Hiên Viên Dự.
Hiên Viên Dự không kịp đề phòng, hai mắt bị ăn đau làm cho thế tấn công từ chủ động chuyển sang bị động, bị Hiên Viên Khê đá một cước ở sau lưng, tiếp đó Hiên Viên Khê đứng bật dậy, hai tay túm lấy Hiên Viên Dự kéo ngược lên không, chuẩn bị ném Hiên Viên Dự xuống đất. Lam Hi Thần hoảng sợ còn chưa kịp thì tình huống lại lần nữa phát sinh biến hóa. Chính là Hiên Viên Khê đột nhiên khựng lại, sắc mặt nhíu chặt dường như chịu đau đớn, y chợt nhớ ra ban nãy Hiên Viên Dự có nói Hiên Viên Khê vẫn còn đang bị thương ở bụng, đúng lúc này lại giúp Hiên Viên Dự khiến Lam Hi Thần thật muốn quỳ lạy tạ ơn trời cao. Hiên Viên Dự là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết, tất nhiên hắn sẽ có năng lực đặc biệt mà đơn cử là thính giác. Chỉ một tiếng than rất khẽ của Hiên Viên Khê, Hiên Viên Dự đã kịp nghe ra, ngay lập tức định hướng trong hư không mà quơ tay đánh vào mặt Hiên Viên Khê, vẫn giữ bộ dáng nhắm mắt mà quay người nhảy bật ra phía sau, hai cánh tay cùng quấn vào cổ Hiên Viên Khê, đồng thời dùng một chân của mình đạp vào một chân của Hiên Viên Khê. Chỉ sau một tiếng "rắc" giòn tan, Hiên Viên Dự buông hai tay ra, Hiên Viên Khê đồng thời cũng vô lực quỳ xuống.
Chứng kiến một màn này, Lam Hi Thần mừng muốn rớt nước mắt. May mà Hiên Viên Dự không sao, y nghĩ sau hôm nay bản thân nhất định phải đi tạ lễ trời đất. Ngược lại Tư Đồ Gia Cẩn thì chết lặng, đứng một bên nhìn bộ dáng chật vật của Hiên Viên Khê lúc này mà hốc mắt của Tư Đồ Gia Cẩn mờ đi vì màn nước.
Hiên Viên Dự từ phía nhìn xuống Hiên Viên Khê đang gục mặt ở phía trước, lạnh lùng nói "Phế đi chân này của ngươi, coi như trả thù năm xưa mẫu thân ngươi xô mẫu thân ta té xuống hồ sen giữa trời đông, sau đó tự mình nhảy xuống rồi vu oan giá họa, còn món nợ ngươi nợ trẫm, bây giờ trẫm sẽ.....".
Hiên Viên Dự chưa nói hết câu, Hiên Viên Khê vẫn cúi gầm mặt nhưng lại cười đến run cả hai vai "Ngươi tưởng rằng mình đã thắng rồi sao? Không! Kẻ được xem là chiến thắng, trừ phi lấy được mạng của kẻ thù".
Dứt lời liền đứng bật dậy, từ trông ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ nhắm ngay ngực trái Hiên Viên Dự mà đâm tới. Dù là thình lình, song Hiên Viên Khê một chân đã phế, Hiên Viên Dự lại cách hắn hai bước chân, Hiên Viên Khê muốn hạ thủ cũng phải khó khăn tiến lên một bước mới đâm tới, mà thời gian để hắn bước lên một bước chân cũng đủ để Hiên Viên Dự kịp phòng bị mà nắm chặt cổ tay cầm vũ khí kia.
Hiên Viên Khê lúc này đã như phát điên, hắn dùng lực rất lớn, lớn đến mức Hiên Viên Dự lúc này sắp không đỡ nổi thì đột nhiên từng tiếng "phập phập" xé gió vang lên. Đợi trận mưa tên kia kết thúc, sau lưng Hiên Viên Khê đã bị vô số mũi tên do quân sĩ bắn xuyên thủng. Hiên Viên Dự hơi dùng lực đẩy Hiên Viên Khê ra, hắn lảo đảo lùi ba bước rồi ngã quỵ xuống đất lần nữa, hết nhìn Hiên Viên Dự lại nhìn giữa người mình chĩa ra mấy chục mũi tên, nhe hàm răng nhuốm đỏ huyết dịch mà cười, giọng cười lúc này hoàn toàn đều là thê lương tột độ, cất giọng trong từng hơi thở yếu ớt "Vậy là..... kết cục của ta.....sao? Ta.... không phục! Giang sơn... Hoàng vị...... người yêu..... đều tan biến..... cả rồi".
Hiên Viên Dự trừng lớn mắt "Trẫm hỏi ngươi, người mà ngươi yêu, nói rằng trẫm cướp đoạt rốt cuộc là ai hả?".
Lam Hi Thần còn sợ Hiên Viên Khê luyến tiếc nói thẳng ra họ tên, không ngờ hắn chỉ bật cười như kẻ điên rồi lẩm bẩm "Ta hối hận rồi..... nếu.... nếu ngày hôm đó.... cùng mang ngươi đi.... thì.... tốt biết mấy.....".
Lúc này đám lửa trong ổ lá đã cháy lớn thành một biển lửa. Đám quân tướng đằng xa hét lớn "Hoàng thượng xin rời khỏi đó ngay! Lửa đã cháy lớn lắm rồi!".
Hiên Viên Dự nghi hoặc nhìn Hiên Viên Khê một cái rồi phi thân ra khỏi vị trí đó. Hiên Viên Khê vẫn nửa quỳ nửa ngồi trong biển lửa, vẫn lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.
Lam Hi Thần ở bên này ra sức kìm giữ lại tiếng khóc của Tư Đồ Gia Cẩn sắp bùng phát ra khỏi cổ họng, kìm mãi....kìm mãi.... kim cho đến khi không một tiếng kêu than mà thổ huyết, cả người giống như một cái bong bóng phát nổ, bên trong hai tai dường như có đại hồng chung dộng thẳng vào, lại giống như có một loại pháp lực nào đó đánh vào người khiến chân hồn rời khỏi cơ thể. Nhưng chân hồn rời khỏi cơ thể không phải là chân hồn của Lam Hi Thần. Nhìn hai tay dính đầy huyết dịch từ miệng, sau đó chảy như nước xuống áo quần, rất nhanh lại nhìn đến chân hồn của Tư Đồ Gia Cẩn chạy vội về phía biển lửa bên kia, phút chốc y ngộ ra: Tư Đồ Gia Cẩn "thật" đã không còn, chỉ vì cơn thổ huyết dữ dội vừa rồi. Và từ đây, người nắm giữ thể xác này chính là Lam Hi Thần. Chuyện giữa "Tư Đồ Gia Cẩn" y và Hiên Viên Dự bây giờ mới thật là chuyện viết trên Côn Luân kính.
Nhưng bất chợt nhìn đến chân hồn của Tư Đồ Gia Cẩn ôm xác Hiên Viên Khê mà không có ai nhìn thấy ngoại trừ Lam Hi Thần, y không biết nên vui hay buồn. Nếu vui, thì thật là dối lòng, rõ ràng từ giờ có thể thoải mái ở bên cạnh người mình yêu, nhưng lại cảm thấy có lỗi vì được hạnh phúc trên sự mất mát của chủ nhân cái xác này. Nếu buồn, thì chính là vì nghĩ đến giai đoạn tiếp theo của mình và Hiên Viên Dự chắc chắn cũng không mỹ mãn hơn Tư Đồ Gia Cẩn và Hiên Viên Khê bao nhiêu.
"Ngươi nhìn đủ chưa? Ta còn phải đi tìm Khê huynh nữa, không rảnh ở đây cho ngươi mượn xác đi ngắm trộm".
Lam Hi Thần đang cao hứng thì bị dội một chậu nước lạnh, thành ra có chút buồn bực nói "Gấp gáp gì chứ? Ngươi không phải nói đợi tới nửa đêm bọn họ kéo quân đi rồi mới tìm người sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn nói "Nhưng thời gian này, ta không muốn hao phí để cho người khác mượn xác đi nhìn kẻ thù, ngươi còn lôi thôi, ta liền rời đi ngay lập tức!".
Lam Hi Thần lập tức không dám phản bác, chỉ có thể xuống nước "Thôi nào, chúng ta đều đến đây để nhìn người mình yêu, trước là ta, sau sẽ là ngươi, biết đâu ngươi còn lâu hơn cả ta? Cho ta nhìn thêm một lúc nữa đi".
Vất vả lắm mới năn nỉ được Tư Đồ Gia Cẩn cho y mượn thể xác tiếp cận, nhìn Hiên Viên Dự một chút, dĩ nhiên Lam Hi Thần sẽ không chịu nhìn trong thời gian một tuần trà đã xong.
Tư Đồ Gia Cẩn nghĩ đến chuyện phía sau, rốt cuộc lười nói lý với Lam Hi Thần "Vậy thì chỉ một chút nữa thôi đấy! Ngay khi có lệnh tiến quân thì ngươi cũng nên lui xuống là vừa".
Lam Hi Thần ảo não đáp "Ta biết rồi".
Được một lúc, Tư Đồ Gia Cẩn lại chần chừ nói "Ta cứ cảm thấy bất an. Lam Hi Thần, nếu lỡ như.... nếu lỡ như Khê huynh có chuyện gì xảy ra thật, ta cũng không thiết sống nữa, lúc đó thể xác này và cả chuyện về tỷ tỷ ta, đều nhờ ngươi lo liệu".
Lam Hi Thần cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng chỉ nghĩ là người này lo quá xa, cười trừ, nói "Cái gì mà xảy ra chuyện chứ? Đừng có nói gỡ nữa, trời cũng sắp vào nửa đêm, nói không chừng lát nữa đi một vòng lại nhìn thấy Hiên Viên ngồi nướng thịt trong cái hang nào đó cũng không chừng? Cơ mà, nói tới nướng thịt.....ta đói bụng quá!".
Tư Đồ Gia Cẩn "!!!!......". Sau khi đơ mất mấy giây, hắn cau có gắt "Lam Hi Thần, ta không đùa đâu".
Lam Hi Thần thản nhiên nói "Thì ta cũng có đùa đâu? Ta đói thật mà! Từ sáng đến giờ ngươi đi liền một mạch, chỉ uống mỗi ấm trà mà thôi. Chỗ này là Mộng cảnh, ta không vận linh lực được cho nên không có dùng được thuật Ích cốc, ngươi lại không ăn cái gì hết thì bảo ta có thể không đói sao?".
Tư Đồ Gia Cẩn khẽ thở dài "Ta xin lỗi", sau đó lại nói thêm "Nhưng ngươi hãy hứa với ta điều mà ta vừa yêu cầu, có được không?".
Lam Hi Thần tùy tiện đáp "Được" cho có lệ, vì ai mà biết trước chuyện gì xảy ra? Nhỡ Hiên Viên Khê còn sống thì sao? Đến chừng đó chính mình lại phải đau đầu tìm cách ngăn Tư Đồ Gia Cẩn một hai muốn đi theo hắn.
Đột nhiên có một tên mặc cung phục của thái giám đang tiến vào trong lều, trên tay gã tay bưng một xấp vải màu vàng giống như y phục, vừa vào trong lều đã hơi cúi đầu nói gì đó với Hiên Viên Dự, đoán chừng là muốn giúp hắn canh y nhưng chỉ thấy hắn phất tay ý bảo gã thái giám đó lui ra, bản thân thì đứng lên, chắp tay quay lưng nhìn lên tấm bản đồ ngay phía sau án thư.
Lam Hi Thần cảm thấy là lạ, y nhớ lúc Hiên Viên Dự rời cung xuất chinh có dẫn theo hai tên thái giám để hầu hạ thay cho An Dật, dù là không nhớ kỹ lắm nhưng mặt mũi hai thái giám kia Lam Hi Thần xem như có biết, chỉ là không giống với tên thái giám đang ở trong lều của Hiên Viên Dự. Dáng người cao lớn, vai rộng lưng dài, đâu có giống hình thể phổ biến của một thái giám mà trái lại thì giống một..... nam nhân chân chính, hay nói đúng hơn là một vị tướng lĩnh.
Trong lúc y còn đang cố suy nghĩ xem có phải là mình đã nhớ nhầm một trong hai tên thái giám kia hay không thì gã thái giám ở trong lều bất chợt đưa tay qua hông trái rút ra một con dao. Vì quá bất ngờ, ở khoảng cách xa, lại thêm không thể động thủ cho nên Lam Hi Thần chỉ kịp bẻ một cành khô búng về phía ô cửa sổ. Đoạn cành khô bị bẻ theo lực ném bay qua ô cửa đánh mạnh vào mặt dao của tên thái giám đó, gây ra một tiếng "keng" thật lớn. Hiên Viên Dự phản ứng nhanh nhạy quay người lại, trong chớp mắt phát hiện có kẻ định ám sát mình thì cả giận, một cước đá lên thắt lưng của tên thái giám đó khiến hắn bay thẳng ra khỏi lều mà nằm ngã quay ra đất. Binh sĩ còn chưa hiểu chuyện gì thì Hiên Viên Dự bước ra khỏi lều, hét lớn "Bắt tên này lại cho trẫm!".
Không ngờ Hiên Viên Khê này lại lớn mật như vậy, trước bị đánh cho trọng thương, tối nay lại còn không bỏ ý định phải lấy mạng Hiên Viên Dự cho bằng được. Nếu lúc nãy Lam Hi Thần không nhanh tay một chút, chỉ sợ Hiên Viên Dự thật sự sẽ mất mạng.
Hiên Viên Khê bị vây hãm giữa vòng kiếm, một viên dũng tướng hét lớn "Phản tặc triều đình to gan! Thông đồng địch phản quốc lại còn dám hành thích Hoàng thượng, tội thật đáng chết! Vi thần xin Hoàng thượng ban lệnh cho ngũ mã phanh thây kẻ này, làm gương răn chúng".
Hiên Viên Khê bất chợt cười lớn, nửa mỉa mai, nửa phẫn uất "Ha hả, ngũ mã phanh thây, làm gương răn chúng? Đến cùng cũng chỉ có vậy thôi sao?".
Vị tướng kia nhếch môi "Nếu ngươi cảm thấy quá nhẹ, vậy thì đợi khi quay về Tử Cấm Thành ở trước mặt dân chúng chịu án lăng trì đi".
Hiên Viên Khê trừng mắt "Thứ chó cậy thế chủ như ngươi, không có quyền định tội bản vương".
Vị tướng kia cả giận, bộ dáng thật muốn gϊếŧ người nhưng vì thấy Hiên Viên Dự vẫn còn chưa lên tiếng quyết định, gã cũng chẳng dám nhiều lời mà chỉ nén giận hạ giọng "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng sớm ra quyết định trị tội phản tặc".
Lúc này Hiên Viên Dự nhíu chặt mày, đăm đăm nhìn vị hoàng huynh đã sa cơ của mình, không định tội, nhưng lại hỏi "Trẫm năm lần bảy lượt nể mặt tiên đế, không muốn tiên đế ở dưới suối vàng nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn mới tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi thật không biết điều, nhất quyết phải mưu sát trẫm. Hôm nay, trẫm cũng khó mà tha tội chết cho ngươi".
Hiên Viên Khê gằn giọng ""Trẫm"? Đáng lẽ ra người có quyền dùng danh xưng đó là ta chứ không phải là ngươi. Ngôi vị Hoàng đế này, giang sơn này lẽ ra đều thuộc về ta. Ngươi là cái thứ gì mà được ngồi lên ngôi báu? Một tên hoàng tử thất thế, mẫu phi là tội thần, lại không có gia tộc ngoại chống lưng..... Hừ, nếu không phải đến phút cuối phụ hoàng giữ riêng một bản mật chỉ, cộng thêm lão Minh Hiến Thái thị kia đủ mưu mô, ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ này sao?".
Hiên Viên Dự siết chặt nắm đấm, cười lạnh "Có xứng đáng hay không, quan trọng là phụ hoàng nhìn nhận trong bức mật chỉ đó. Còn về mẫu thân của trẫm, tội thần? Hiên Viên Khê, ngươi gọi bà ấy là tội thần mà không thấy hổ thẹn dùm mẫu thân ngươi sao? Năm xưa vì đâu mà mẫu thân trẫm chịu tội? Còn không phải do mẫu thân ngươi liên thủ với Minh Huệ Thái hậu hãm hại? Hiên Viên Khê, ngươi có biết vì đâu mà trẫm tuyệt tình đuổi ngươi ra khỏi hoàng thất không? Đó là vì mẫu thân ngươi vì giành hoàng vị cho ngươi mà hạ độc làm mẫu thân trẫm qua đời, trẫm liền ý thức được: hoàng cung không phải là nơi chất chứa tình thủ túc. Các ngươi hãm hại mẹ con trẫm, khiến chúng ta sống khổ sở ngần ấy năm thì trẫm cũng sẽ bắt các ngươi trả giá gấp bội. Ngày hôm nay, có vẻ như trẫm phải kết thúc việc này".
Hiên Viên Khê ngửa đầu cười một tràng, sau đó chống tay đứng dậy, nói "Kết thúc? Phải, dĩ nhiên là nên kết thúc. Bản vương cũng đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi, tối nay nhất định phải cùng ngươi quyết đấu để dành lại những gì đáng lý ra phải là của ta, bao gồm ngôi đế, giang sơn và cả người mà ta yêu".
Lam Hi Thần nghe đến đó thầm than "Hỏng chuyện", còn Tư Đồ Gia Cẩn nhịp tim lại đập rất nhanh.
Hiên Viên Dự nhíu mày "Người mà ngươi yêu? Đó là ai? Trẫm khi nào đã cướp người ngươi yêu?".
Hiên Viên Khê gạt ngang "Đừng dài dòng nữa! Đợi khi bản vương lấy mạng ngươi xong, ngươi tự khắc sẽ biết".
Hiên Viên Dự lạnh lùng bước lên phía trước "Được thôi! Nếu như ngươi đủ bản lĩnh!".
Một vị tướng khác can ngăn "Thưa Hoàng thượng, việc này thật sự không đáng! Hoàng thượng hà tất lại phải dùng long thể giao đấu với kẻ phản tặc".
Hiên Viên Dự phất tay cho đám binh sĩ lùi về sau, nói "Tối nay, trẫm không thể không giải quyết ân oán hoàng tộc này. Các ngươi đều lùi ra hết đi".
Vị tướng đó có vẻ không đồng tình "Nhưng thưa Hoàng thượng.....".
Hiên Viên Dự cả giận quát "Lui ra hết!".
Đám binh tướng đều vì Hoàng đế nổi giận mà từ từ dạt ra xa, tuy nhiên, vũ khí trên tay bọn họ không hề hạ xuống để đề phòng bất trắc đối với hoàng đế.
Hiên Viên Dự bước đến cách Hiên Viên Khê chừng năm bước chân, nói "Giống như lúc nhỏ chơi trò đánh trận giả, trẫm sẽ nhường ngươi trước, lục hoàng huynh".
Hiên Viên Khê nhếch môi cười lạnh "Tốt thôi! Trò chơi năm đó vẫn chưa phân thắng bại, tiện thể bây giờ làm kết quả luôn đi. Ngươi lát nữa nếu có thua thì cũng phải ráng mà chịu hậu quả, đây không còn là đánh trận giả và ta sẽ không nhẹ đòn đâu, thất hoàng đệ à".
Tuy cả hai đều xưng huynh gọi đệ, nhưng sát khí ẩn bên trong lời nói còn sắc bén hơn cả đao kiếm.
Mắt thấy Hiên Viên Khê hơi nhăn mày rồi đưa tay áp lên bụng, Hiên Viên Dự lạnh lùng nói "Thất hoàng đệ đây cũng sẽ không nương tay, cho nên nếu lục hoàng huynh cảm thấy vết thương ở bụng mấy ngày trước hoàng đệ "lỡ" gây ra khiến cho ngươi thấy bất tiện, vậy thì chúng ta không cần đấu vội. Trẫm không muốn gánh tiếng là kẻ tận dụng thời cơ".
Hiên Viên Khê trợn trừng mắt, quát "Nhiều lời!" rồi lao vụt đến dùng một tay định chọc mù mắt Hiên Viên Dự.
Để công bằng, hai người đều tay không đánh nhau, chỉ dùng vũ lực, không dùng vũ khí, cho nên lúc Hiên Viên Khê một quyền đánh tới, Hiên Viên Dự đã kịp thời nghiêng đầu né đi, chân bên dưới cùng lúc đá ra một cước, mũi chân ấy dùng lực như dao đâm thẳng vào ngực Hiên Viên Khê. Mặc dù nhìn qua thì Hiên Viên Khê bị đánh bật một thước, tay hắn vô tình va phài giá đỡ làm ngọn đuốc mắc trên đó rơi xuống đất, lửa bén vào lớp lá khô làm phụt lửa, nhưng là người có công lực như Lam Hi Thần cũng có thể nhìn ra, đòn đánh vừa rồi chỉ dùng có sáu phần lực, hơn nữa còn có ý nhường. Xem ra trận đánh này, Hiên Viên Dự mười phần có thể chiến thắng.
Tư Đồ Gia Cẩn vừa xem vừa sốt ruột, hai tay bấu vào nhau đến sưng đỏ, đột nhiên run giọng hỏi "Lam Hi Thần, ngươi nghĩ......ai sẽ thắng?".
Y cũng không dám làm hắn thất vọng sớm sinh ra kích động, liền trả lời bâng quơ "Tùy cơ trời sắp đặt đi".
Lúc này bên kia càng đánh càng kịch liệt. Hiên Viên Khê một chưởng gạt chân Hiên Viên Dự ra. Hiên Viên Dự thuận thế tiến lên một bước, thành công túm được cổ áo Hiên Viên Khê, dùng thế độn vai gánh lưng đem Hiên Viên Khê ném đi. Cả người Hiên Viên Khê bay tới một ổ lá rụng gần đó, lửa cháy từ bên này ngọn đuốc cũng dần lan sang phía đó. Lửa lan rất nhanh, chuẩn bị trở thành môt biển lửa. Hiên Viên Dự phi thân lao tới, từ trên không dùng đầu gối đáp xuống ngực của Hiên Viên Khê, một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay co lại thành quyền chuẩn bị giáng xuống cần cổ đánh nát yết hầu của Hiên Viên Khê. Lam Hi Thần vừa hay kịp át đi khẩu khí của Tư Đồ Gia Cẩn, nếu không hắn đã sớm hét lên kêu tên của Hiên Viên Khê rồi, và tiếp theo hẳn là đúng như giao kèo, kẻ thua thì chỉ có cái chết. Thế nhưng....
"Áchhhhh.....".
"Hoàng thượng!".
Chỉ trong một sát na, trước khi nắm đấm của Hiên Viên Dự đập mạnh xuống yết hầu, Hiên Viên Khê không ngờ tới đã vốc một nắm hỗn hợp cát đất lẫn lá cây quơ một cái trúng vào mắt Hiên Viên Dự.
Hiên Viên Dự không kịp đề phòng, hai mắt bị ăn đau làm cho thế tấn công từ chủ động chuyển sang bị động, bị Hiên Viên Khê đá một cước ở sau lưng, tiếp đó Hiên Viên Khê đứng bật dậy, hai tay túm lấy Hiên Viên Dự kéo ngược lên không, chuẩn bị ném Hiên Viên Dự xuống đất. Lam Hi Thần hoảng sợ còn chưa kịp thì tình huống lại lần nữa phát sinh biến hóa. Chính là Hiên Viên Khê đột nhiên khựng lại, sắc mặt nhíu chặt dường như chịu đau đớn, y chợt nhớ ra ban nãy Hiên Viên Dự có nói Hiên Viên Khê vẫn còn đang bị thương ở bụng, đúng lúc này lại giúp Hiên Viên Dự khiến Lam Hi Thần thật muốn quỳ lạy tạ ơn trời cao. Hiên Viên Dự là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết, tất nhiên hắn sẽ có năng lực đặc biệt mà đơn cử là thính giác. Chỉ một tiếng than rất khẽ của Hiên Viên Khê, Hiên Viên Dự đã kịp nghe ra, ngay lập tức định hướng trong hư không mà quơ tay đánh vào mặt Hiên Viên Khê, vẫn giữ bộ dáng nhắm mắt mà quay người nhảy bật ra phía sau, hai cánh tay cùng quấn vào cổ Hiên Viên Khê, đồng thời dùng một chân của mình đạp vào một chân của Hiên Viên Khê. Chỉ sau một tiếng "rắc" giòn tan, Hiên Viên Dự buông hai tay ra, Hiên Viên Khê đồng thời cũng vô lực quỳ xuống.
Chứng kiến một màn này, Lam Hi Thần mừng muốn rớt nước mắt. May mà Hiên Viên Dự không sao, y nghĩ sau hôm nay bản thân nhất định phải đi tạ lễ trời đất. Ngược lại Tư Đồ Gia Cẩn thì chết lặng, đứng một bên nhìn bộ dáng chật vật của Hiên Viên Khê lúc này mà hốc mắt của Tư Đồ Gia Cẩn mờ đi vì màn nước.
Hiên Viên Dự từ phía nhìn xuống Hiên Viên Khê đang gục mặt ở phía trước, lạnh lùng nói "Phế đi chân này của ngươi, coi như trả thù năm xưa mẫu thân ngươi xô mẫu thân ta té xuống hồ sen giữa trời đông, sau đó tự mình nhảy xuống rồi vu oan giá họa, còn món nợ ngươi nợ trẫm, bây giờ trẫm sẽ.....".
Hiên Viên Dự chưa nói hết câu, Hiên Viên Khê vẫn cúi gầm mặt nhưng lại cười đến run cả hai vai "Ngươi tưởng rằng mình đã thắng rồi sao? Không! Kẻ được xem là chiến thắng, trừ phi lấy được mạng của kẻ thù".
Dứt lời liền đứng bật dậy, từ trông ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ nhắm ngay ngực trái Hiên Viên Dự mà đâm tới. Dù là thình lình, song Hiên Viên Khê một chân đã phế, Hiên Viên Dự lại cách hắn hai bước chân, Hiên Viên Khê muốn hạ thủ cũng phải khó khăn tiến lên một bước mới đâm tới, mà thời gian để hắn bước lên một bước chân cũng đủ để Hiên Viên Dự kịp phòng bị mà nắm chặt cổ tay cầm vũ khí kia.
Hiên Viên Khê lúc này đã như phát điên, hắn dùng lực rất lớn, lớn đến mức Hiên Viên Dự lúc này sắp không đỡ nổi thì đột nhiên từng tiếng "phập phập" xé gió vang lên. Đợi trận mưa tên kia kết thúc, sau lưng Hiên Viên Khê đã bị vô số mũi tên do quân sĩ bắn xuyên thủng. Hiên Viên Dự hơi dùng lực đẩy Hiên Viên Khê ra, hắn lảo đảo lùi ba bước rồi ngã quỵ xuống đất lần nữa, hết nhìn Hiên Viên Dự lại nhìn giữa người mình chĩa ra mấy chục mũi tên, nhe hàm răng nhuốm đỏ huyết dịch mà cười, giọng cười lúc này hoàn toàn đều là thê lương tột độ, cất giọng trong từng hơi thở yếu ớt "Vậy là..... kết cục của ta.....sao? Ta.... không phục! Giang sơn... Hoàng vị...... người yêu..... đều tan biến..... cả rồi".
Hiên Viên Dự trừng lớn mắt "Trẫm hỏi ngươi, người mà ngươi yêu, nói rằng trẫm cướp đoạt rốt cuộc là ai hả?".
Lam Hi Thần còn sợ Hiên Viên Khê luyến tiếc nói thẳng ra họ tên, không ngờ hắn chỉ bật cười như kẻ điên rồi lẩm bẩm "Ta hối hận rồi..... nếu.... nếu ngày hôm đó.... cùng mang ngươi đi.... thì.... tốt biết mấy.....".
Lúc này đám lửa trong ổ lá đã cháy lớn thành một biển lửa. Đám quân tướng đằng xa hét lớn "Hoàng thượng xin rời khỏi đó ngay! Lửa đã cháy lớn lắm rồi!".
Hiên Viên Dự nghi hoặc nhìn Hiên Viên Khê một cái rồi phi thân ra khỏi vị trí đó. Hiên Viên Khê vẫn nửa quỳ nửa ngồi trong biển lửa, vẫn lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.
Lam Hi Thần ở bên này ra sức kìm giữ lại tiếng khóc của Tư Đồ Gia Cẩn sắp bùng phát ra khỏi cổ họng, kìm mãi....kìm mãi.... kim cho đến khi không một tiếng kêu than mà thổ huyết, cả người giống như một cái bong bóng phát nổ, bên trong hai tai dường như có đại hồng chung dộng thẳng vào, lại giống như có một loại pháp lực nào đó đánh vào người khiến chân hồn rời khỏi cơ thể. Nhưng chân hồn rời khỏi cơ thể không phải là chân hồn của Lam Hi Thần. Nhìn hai tay dính đầy huyết dịch từ miệng, sau đó chảy như nước xuống áo quần, rất nhanh lại nhìn đến chân hồn của Tư Đồ Gia Cẩn chạy vội về phía biển lửa bên kia, phút chốc y ngộ ra: Tư Đồ Gia Cẩn "thật" đã không còn, chỉ vì cơn thổ huyết dữ dội vừa rồi. Và từ đây, người nắm giữ thể xác này chính là Lam Hi Thần. Chuyện giữa "Tư Đồ Gia Cẩn" y và Hiên Viên Dự bây giờ mới thật là chuyện viết trên Côn Luân kính.
Nhưng bất chợt nhìn đến chân hồn của Tư Đồ Gia Cẩn ôm xác Hiên Viên Khê mà không có ai nhìn thấy ngoại trừ Lam Hi Thần, y không biết nên vui hay buồn. Nếu vui, thì thật là dối lòng, rõ ràng từ giờ có thể thoải mái ở bên cạnh người mình yêu, nhưng lại cảm thấy có lỗi vì được hạnh phúc trên sự mất mát của chủ nhân cái xác này. Nếu buồn, thì chính là vì nghĩ đến giai đoạn tiếp theo của mình và Hiên Viên Dự chắc chắn cũng không mỹ mãn hơn Tư Đồ Gia Cẩn và Hiên Viên Khê bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.