Chương 95: Giải ý (tam)
CanhsacHichan
17/02/2022
"Lạc Vi, nàng quả nhiên đến thật!".
Mọi ánh mắt hướng về phía Tự San. Cậu ta mặt mày vô cùng hớn hở, ý cười tựa như không bao giờ tắt hiện trên môi.
Tự San vội chạy đến, lóng ngóng tay chân nói "Lúc nãy mấy huynh đệ kia có nói nàng đến, ta còn ngỡ bọn họ nói đùa, không ngờ là sự thật".
Bắc Đường Lạc Vi hừ một tiếng, nhăn mày lẩm bẩm "Thật là lắm chuyện!".
Ôn Ninh hỏi "Lạc Vi à, nàng quen người này sao? Hắn là ai vậy?".
Tự San đột nhiên sấn tới "Ngươi là kẻ nào? Sao dám tự tiện gọi thẳng tên nàng ấy?".
Ôn Ninh chưng hửng nhìn cậu ta.
Bắc Đường Lạc Vi đứng bật dậy, đẩy vai Tự San ra, hậm hực "Ngươi là ai mà dám xô hắn? Tự tiện gọi tên ta? Hắn là được ta cho phép, còn ngươi, kẻ tự tiện gọi tên ta là ngươi. Bản công chúa hãy còn chưa trách tội ngươi, ngươi dựa vào đâu mà mắng mỏ A Ninh? Có tin ta lấy vàng bạc ra đè chết ngươi không?".
Ôn Ninh thấy nàng ta tức giận giơ cây quạt lên liền vội chụp lại, xoa dịu "Lạc Vi nàng đừng tức giận".
Tự San lắp bắp "Lạc.... Lạc Vi.... nàng.....".
Bắc Đường Lạc Vi phát cáu "Gọi bản công chúa bằng phong hiệu!".
Tự San chỉ vào Ôn Ninh "Nhưng tại sao hắn thì gọi được, còn ta thì không?".
Bắc Đường Lạc Vi nhướn mày "Rất đơn giản! Nhưng mà.....", nàng ta hất hàm "Bản công chúa sẽ không nói cho ngươi biết đâu".
Nhiếp Minh Quyết thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền chen ngang "Phách Xương công chúa xin đừng nổi giận, trời cũng sắp tối, ngươi cùng Quỷ tướng quân hãy mau về Nhân giới thì hơn. Tự San, có lẽ giờ này sư tôn đã tọa thiền xong, không phải ngươi cũng nên đi pha trà sao?".
Tự San lúng túng "Ta.... nhưng mà.....".
Bắc Đường Lạc Vi chẳng buồn quan tâm tới hắn, kéo kéo cánh tay Ôn Ninh "Đúng vậy A Ninh, chúng ta mau về thôi".
Ôn Ninh cúi xuống cõng nàng ta, đi được mấy bước thì nàng ta kêu "Khoan đã!".
Ôn Ninh nói "Có chuyện gì?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Diên Ân Thiên Nữ đang ở đây, không lâu nữa là hội Bàn Đào, ta sợ là không đi được, có vẻ như phải nhờ nàng ta chuyển lời. A Ninh, trở lên Bích Du cung thôi".
Ôn Ninh nói "Nhưng sắc trời đã tối".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Thì ở lại đây một đêm, có sao đâu?".
Tự San vừa nghe đến đó, trên khuôn mặt héo rũ lập tức bừng sáng, lập tức chạy tới nói "Ở lại cũng tốt! Ta lập tức dọn dẹp phòng cho nàng ngay!".
Bắc Đường Lạc Vi nhăn nhó "Ân" một tiếng rồi giục Ôn Ninh đi.
Đợi bọn họ đi khuất, Lam Hi Thần khẽ thở phào. May mà nàng ta không có đem mình đi. Y ngó qua, thấy Nhiếp Minh Quyết đang loay hoay tìm nơi để mấy hũ sứ kia. Tò mò, Lam Hi Thần đến gần xem mới nhìn rõ, hóa ra mấy hũ sứ kia là rượu Trúc Diệp Thanh, đặc sản của Thanh Hà.
Đây là rượu đầu tiên và duy nhất mà Lam Hi Thần từng uống.
Một thoáng hoài niệm, lần đầu tiên uống thứ rượu này chính mình bị chép phạt gia quy năm mươi lần. Lam Hi Thần khó hiểu tại sao hồi đó bản thân lại có dũng khí để uống.
Nhiếp Minh Quyết không mấy để tâm tới cuộc ồn ào vừa rồi, sau khi chôn mấy hũ rượu xuống một gốc cổ thụ chỉ để lại một hũ, hắn tựa lưng vào gốc cây nhâm nhi một ngụm, khẽ lẩm bẩm "Mùi vị quả là không thay đổi!".
Lam Hi Thần bò tới, kề mũi ngửi ngửi lại bị hắn đẩy ra, gõ gõ lên đầu y nói "Ngươi thì biết cái gì? Muốn uống sao? Hồ ly thì không thể uống rượu đâu".
Tại sao lại không? Ta đâu có phải hồ ly, ta rõ ràng là người cơ mà?
Nhiếp Minh Quyết không mấy để tâm, trức tiếp đem Lam Hi Thần nằm xuống ngực. Y nghe có tiếng tim đập, tiếng rượu chảy trong cổ họng kêu ừng ực, tiếng gío thổi vù vù bên tai.
Thế nhưng tất cả những âm thanh đó, lại không lớn bằng tiếng tim đập trong lồng ngực của chính y.
Tối đó ở trên nhánh cây gần chỗ Nhiếp Minh Quyết ở có hai bóng người ngồi thập thò.
"Lạc Vi, tại sao chúng ta không về mà lại ở đây?".
"A Ninh, khẽ một chút! Lỡ như để cái tên Nhiếp Minh Quyết nghe được thì sao?".
"Nếu nàng muốn thì cứ việc nói, Xích Phong Tôn biết đâu lại đồng ý, tội gì nàng phải rình rập? Như thế này giống ăn trộm quá!".
"Ngốc ạ! Hôm qua ngươi không thấy lúc chiều con tiểu hồ ly đó cứ quấn lấy hắn sao? Nếu mà trực diện thì khó có thể bắt nó đi lắm, nên chúng ta phải chờ lúc nó nằm im không biết gì thì mới hành động được".
Bởi vì không cam tâm không có được một sủng vật, Bắc Đường Lạc Vi hôm nay hạ quyết tâm sẽ bắt cóc bằng được tiểu hồ ly đem về, cho nên mới lôi kéo Ôn Ninh ở trên cây chờ Nhiếp Minh Quyết ngủ mới chớp thời cơ.
"Nhưng mà ta sợ Xích Phong Tôn....".
Ôn Ninh không biết làm sao để khuyên can vị công chúa bướng bỉnh này, nàng ta tất nhiên không biết Nhiếp Minh Quyết mà dùng lực thì đáng sợ tới mức nào.
"Sợ sợ cái gì? Có ta ở đây, ai dám bắt tội chúng ta? Mà kể như hắn nổi giận cũng chẳng sao, ta lấy vàng bạc ra đè hắn nằm im là xong. Ơ! Hình như tiểu hồ ly định đâu đó, thời cơ đã tới! Mau! Mau lên A Ninh! Trèo xuống bắt nó ngay!".
Ôn Ninh trông thấy Nhiếp Minh Quyết hai mắt nhắm nghiền không động đậy mới dám lấy hết dũng khí phi xuống tóm lấy Lam Hi Thần nhấc lên.
Lam Hi Thần vốn thấy trời lạnh, mắt thấy bên kia bờ suối có một tán lá khô rất lớn nằm trên đất, y nghĩ Nhiếp Minh Quyết hiện tại đã là người phàm thì nhất định sẽ cảm thấy lạnh. Rất lâu rồi mới thấy hắn ngủ ngon như vậy, y không muốn hắn vì lạnh mà thức giấc nên mới định lôi tán lá kia đem qua làm tạm cái chăn. Ai ngờ mới lội qua tơ bờ suối bên kia, còn chưa kịp cắn tàu lá tha trở về thì đột nhiên bị người bắt lấy, Lam Hi Thần theo bản năng giãy giụa, kế đó còn chưa định hình rõ thì cả người đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Tiểu hồ ly ngoan nào! Theo ta về, ta sẽ cưng chiều ngươi hết mực!".
Ôi trời! Lam Hi Thần thật khổ sở tìm cách thoát khỏi vòng tay của Bắc Đường Lạc Vi. Nếu mà nàng ta biết được người nàng ta đang ôm không phải là một tiểu hồ ly mà là một nam nhân, khẳng định nàng ta sẽ đem y ném bay đi nơi nào không biết.
Ôn Ninh thấy Bắc Đường Lạc Vi ôm ghì lấy con vật trong lòng liền tỏ vẻ phỉ phui "Xem ra nàng thực sự thích con vật này ".
Bắc Đường Lạc Vi tươi cười "Còn không phải sao? Nó đáng yêu quá chừng!".
Ôn Ninh bặm môi "Nhưng hồi trước nàng cũng từng khen ta đáng yêu! Chẳng lẽ ta cũng chỉ bằng một con tiểu hồ ly?".
Bắc Đường Lạc Vi cười xòa, lấy khủy tay thúc vào ngực hắn "Sao thế! Đang ghen với tiểu bảo bối này sao?".
Ôn Ninh đen mặt nhìn Lam Hi Thần, miệng phát ra âm thanh cứng ngắt "Không có! Sao ta lại ghen với một con vật cơ chứ?".
Từng đụng độ mấy cái hung thi khi săn đêm, vậy mà hiện tại Lam Hi Thần đối diện với Ôn Ninh lại đột nhiên cảm thấy sống lưng mình thật lạnh.
Bắc Đường Lạc Vi thích thú "Vậy sao? Tiểu bảo bối, để bản công chúa hôn ngươi một cái nào.....".
Lam Hi Thần phát hoảng, còn chưa kịp chống đỡ thì đã bị một bàn tay lôi mạnh ra, giơ lên cao, rồi trừng mắt "Lạc Vi nên cẩn thận, mấy con vật có móng vuốt này nguy hiểm lắm! Nói không chừng nó lát nữa cào vào mặt nàng thì sao?".
Bắc Đường Lạc Vi che miệng cười khúc khích "A Ninh ơi là A Ninh! Còn nói ngươi không ghen? Mặt mày ngươi đều đen như nhọ nồi rồi kìa! Ngươi thiệt là.....".
Chừng như quá mức thích thú, nàng ta vừa cười đến muốn gập người vừa lảo đảo lùi về sau, cặp mắt lấp lánh sáng ngời, đôi bông tai vàng đính trân châu không ngớt đung đưa làm người ta muốn hoa mắt.
Rầm!
Ôn Ninh vội quăng Lam Hi Thần xuống đất mà chạy qua đỡ Bắc Đường Lạc Vi vừa ngã xuống đất, nàng ta chống tay ngồi dậy, quay qua kẻ vừa đụng phải mình, mắng "Ngươi không có mắt sao? Đi đường không nhìn trước ngó sau gì hết!".
Người kia hậm hực "Câu này ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi rõ ràng là không chịu nhìn.....Ơ kìa! Phách Xương công chúa! Ngươi làm gì ở đây?".
Bắc Đường Lạc Vi vịn vào tay Ôn Ninh đứng dậy, chỉ chỉ ngón tay "Đàm Triết! Ngươi làm gì ở đây mà hỏi ta?".
Lam Hi Thần chạy tới, muốn hỏi xem Đàm Triết có bị sao không thì cậu ta chỉ ngược lại y "Ta tất nhiên đến có việc! Đâu có giống như vị công chúa nào đó suốt ngày chỉ biết chơi bời hết chỗ này tới chỗ nọ".
Bắc Đường Lạc Vi hừ một tiếng, hất hàm "Đúng rồi, ta chơi bời lêu lổng như thế thì đã sao? Người nào đó cũng có khác gì ta? Nghe nói Yêu hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất sáng lập Yêu tộc bằng thực lực phi phàm. Vậy mà lại có kẻ xưng gọi con cháu của bọn họ mà chỉ biết chạy chỗ này ngồi chỗ kia hóng chuyện cơ đấy!".
Đàm Triết giận sôi máu "Ngươi....".
Ôn Ninh vội kéo Bắc Đường Lạc Vi ra xa một chút, cầm U Xương phiến quạt mát cho nàng ta, nói "Lạc Vi đừng nên tức giận".
Lam Hi Thần cũng chẳng muốn để Đàm Triết tiếp tục dây vào cuộc cãi vã, y biết cậu ta tới tìm chắc có lẽ đã tìm ra cách giúp mình khôi phục nên kéo kéo góc áo của cậu ta, đợi cậu ta nhìn xuống mới viết ra đất "Chuyện hôm trước ta nhờ ngươi, có phải đã có phương pháp?".
Đàm Triết ngồi xổm xuống, hào hứng nói "Có! Bọn ta tìm đến mòn mắt mới tìm ra phương pháp đó nha!".
Bắc Đường Lạc Vi kinh ngạc "Tiểu hồ ly này biết viết chữ sao?"
Đàm Triết miễn cưỡng nhìn nàng ta "Cái gì mà tiểu hồ ly? Đây là người!".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Người? Ý ngươi là người phàm bị biến thành hồ ly? Là ai mà đắc tội với người của Thần tộc hay Yêu tộc các ngươi để chịu phạt nặng thế này?".
Lam Hi Thần thở dài, viết ra đất "Phách Xương công chúa, Quỷ tướng quân, ta là người quen của các ngươi đây mà!".
Ôn Ninh ngờ ngợ "Người quen?".
Lam Hi Thần viết "Ta là Trạch Vu Quân, Lam Hi Thần đây!".
Mọi ánh mắt hướng về phía Tự San. Cậu ta mặt mày vô cùng hớn hở, ý cười tựa như không bao giờ tắt hiện trên môi.
Tự San vội chạy đến, lóng ngóng tay chân nói "Lúc nãy mấy huynh đệ kia có nói nàng đến, ta còn ngỡ bọn họ nói đùa, không ngờ là sự thật".
Bắc Đường Lạc Vi hừ một tiếng, nhăn mày lẩm bẩm "Thật là lắm chuyện!".
Ôn Ninh hỏi "Lạc Vi à, nàng quen người này sao? Hắn là ai vậy?".
Tự San đột nhiên sấn tới "Ngươi là kẻ nào? Sao dám tự tiện gọi thẳng tên nàng ấy?".
Ôn Ninh chưng hửng nhìn cậu ta.
Bắc Đường Lạc Vi đứng bật dậy, đẩy vai Tự San ra, hậm hực "Ngươi là ai mà dám xô hắn? Tự tiện gọi tên ta? Hắn là được ta cho phép, còn ngươi, kẻ tự tiện gọi tên ta là ngươi. Bản công chúa hãy còn chưa trách tội ngươi, ngươi dựa vào đâu mà mắng mỏ A Ninh? Có tin ta lấy vàng bạc ra đè chết ngươi không?".
Ôn Ninh thấy nàng ta tức giận giơ cây quạt lên liền vội chụp lại, xoa dịu "Lạc Vi nàng đừng tức giận".
Tự San lắp bắp "Lạc.... Lạc Vi.... nàng.....".
Bắc Đường Lạc Vi phát cáu "Gọi bản công chúa bằng phong hiệu!".
Tự San chỉ vào Ôn Ninh "Nhưng tại sao hắn thì gọi được, còn ta thì không?".
Bắc Đường Lạc Vi nhướn mày "Rất đơn giản! Nhưng mà.....", nàng ta hất hàm "Bản công chúa sẽ không nói cho ngươi biết đâu".
Nhiếp Minh Quyết thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền chen ngang "Phách Xương công chúa xin đừng nổi giận, trời cũng sắp tối, ngươi cùng Quỷ tướng quân hãy mau về Nhân giới thì hơn. Tự San, có lẽ giờ này sư tôn đã tọa thiền xong, không phải ngươi cũng nên đi pha trà sao?".
Tự San lúng túng "Ta.... nhưng mà.....".
Bắc Đường Lạc Vi chẳng buồn quan tâm tới hắn, kéo kéo cánh tay Ôn Ninh "Đúng vậy A Ninh, chúng ta mau về thôi".
Ôn Ninh cúi xuống cõng nàng ta, đi được mấy bước thì nàng ta kêu "Khoan đã!".
Ôn Ninh nói "Có chuyện gì?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Diên Ân Thiên Nữ đang ở đây, không lâu nữa là hội Bàn Đào, ta sợ là không đi được, có vẻ như phải nhờ nàng ta chuyển lời. A Ninh, trở lên Bích Du cung thôi".
Ôn Ninh nói "Nhưng sắc trời đã tối".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Thì ở lại đây một đêm, có sao đâu?".
Tự San vừa nghe đến đó, trên khuôn mặt héo rũ lập tức bừng sáng, lập tức chạy tới nói "Ở lại cũng tốt! Ta lập tức dọn dẹp phòng cho nàng ngay!".
Bắc Đường Lạc Vi nhăn nhó "Ân" một tiếng rồi giục Ôn Ninh đi.
Đợi bọn họ đi khuất, Lam Hi Thần khẽ thở phào. May mà nàng ta không có đem mình đi. Y ngó qua, thấy Nhiếp Minh Quyết đang loay hoay tìm nơi để mấy hũ sứ kia. Tò mò, Lam Hi Thần đến gần xem mới nhìn rõ, hóa ra mấy hũ sứ kia là rượu Trúc Diệp Thanh, đặc sản của Thanh Hà.
Đây là rượu đầu tiên và duy nhất mà Lam Hi Thần từng uống.
Một thoáng hoài niệm, lần đầu tiên uống thứ rượu này chính mình bị chép phạt gia quy năm mươi lần. Lam Hi Thần khó hiểu tại sao hồi đó bản thân lại có dũng khí để uống.
Nhiếp Minh Quyết không mấy để tâm tới cuộc ồn ào vừa rồi, sau khi chôn mấy hũ rượu xuống một gốc cổ thụ chỉ để lại một hũ, hắn tựa lưng vào gốc cây nhâm nhi một ngụm, khẽ lẩm bẩm "Mùi vị quả là không thay đổi!".
Lam Hi Thần bò tới, kề mũi ngửi ngửi lại bị hắn đẩy ra, gõ gõ lên đầu y nói "Ngươi thì biết cái gì? Muốn uống sao? Hồ ly thì không thể uống rượu đâu".
Tại sao lại không? Ta đâu có phải hồ ly, ta rõ ràng là người cơ mà?
Nhiếp Minh Quyết không mấy để tâm, trức tiếp đem Lam Hi Thần nằm xuống ngực. Y nghe có tiếng tim đập, tiếng rượu chảy trong cổ họng kêu ừng ực, tiếng gío thổi vù vù bên tai.
Thế nhưng tất cả những âm thanh đó, lại không lớn bằng tiếng tim đập trong lồng ngực của chính y.
Tối đó ở trên nhánh cây gần chỗ Nhiếp Minh Quyết ở có hai bóng người ngồi thập thò.
"Lạc Vi, tại sao chúng ta không về mà lại ở đây?".
"A Ninh, khẽ một chút! Lỡ như để cái tên Nhiếp Minh Quyết nghe được thì sao?".
"Nếu nàng muốn thì cứ việc nói, Xích Phong Tôn biết đâu lại đồng ý, tội gì nàng phải rình rập? Như thế này giống ăn trộm quá!".
"Ngốc ạ! Hôm qua ngươi không thấy lúc chiều con tiểu hồ ly đó cứ quấn lấy hắn sao? Nếu mà trực diện thì khó có thể bắt nó đi lắm, nên chúng ta phải chờ lúc nó nằm im không biết gì thì mới hành động được".
Bởi vì không cam tâm không có được một sủng vật, Bắc Đường Lạc Vi hôm nay hạ quyết tâm sẽ bắt cóc bằng được tiểu hồ ly đem về, cho nên mới lôi kéo Ôn Ninh ở trên cây chờ Nhiếp Minh Quyết ngủ mới chớp thời cơ.
"Nhưng mà ta sợ Xích Phong Tôn....".
Ôn Ninh không biết làm sao để khuyên can vị công chúa bướng bỉnh này, nàng ta tất nhiên không biết Nhiếp Minh Quyết mà dùng lực thì đáng sợ tới mức nào.
"Sợ sợ cái gì? Có ta ở đây, ai dám bắt tội chúng ta? Mà kể như hắn nổi giận cũng chẳng sao, ta lấy vàng bạc ra đè hắn nằm im là xong. Ơ! Hình như tiểu hồ ly định đâu đó, thời cơ đã tới! Mau! Mau lên A Ninh! Trèo xuống bắt nó ngay!".
Ôn Ninh trông thấy Nhiếp Minh Quyết hai mắt nhắm nghiền không động đậy mới dám lấy hết dũng khí phi xuống tóm lấy Lam Hi Thần nhấc lên.
Lam Hi Thần vốn thấy trời lạnh, mắt thấy bên kia bờ suối có một tán lá khô rất lớn nằm trên đất, y nghĩ Nhiếp Minh Quyết hiện tại đã là người phàm thì nhất định sẽ cảm thấy lạnh. Rất lâu rồi mới thấy hắn ngủ ngon như vậy, y không muốn hắn vì lạnh mà thức giấc nên mới định lôi tán lá kia đem qua làm tạm cái chăn. Ai ngờ mới lội qua tơ bờ suối bên kia, còn chưa kịp cắn tàu lá tha trở về thì đột nhiên bị người bắt lấy, Lam Hi Thần theo bản năng giãy giụa, kế đó còn chưa định hình rõ thì cả người đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Tiểu hồ ly ngoan nào! Theo ta về, ta sẽ cưng chiều ngươi hết mực!".
Ôi trời! Lam Hi Thần thật khổ sở tìm cách thoát khỏi vòng tay của Bắc Đường Lạc Vi. Nếu mà nàng ta biết được người nàng ta đang ôm không phải là một tiểu hồ ly mà là một nam nhân, khẳng định nàng ta sẽ đem y ném bay đi nơi nào không biết.
Ôn Ninh thấy Bắc Đường Lạc Vi ôm ghì lấy con vật trong lòng liền tỏ vẻ phỉ phui "Xem ra nàng thực sự thích con vật này ".
Bắc Đường Lạc Vi tươi cười "Còn không phải sao? Nó đáng yêu quá chừng!".
Ôn Ninh bặm môi "Nhưng hồi trước nàng cũng từng khen ta đáng yêu! Chẳng lẽ ta cũng chỉ bằng một con tiểu hồ ly?".
Bắc Đường Lạc Vi cười xòa, lấy khủy tay thúc vào ngực hắn "Sao thế! Đang ghen với tiểu bảo bối này sao?".
Ôn Ninh đen mặt nhìn Lam Hi Thần, miệng phát ra âm thanh cứng ngắt "Không có! Sao ta lại ghen với một con vật cơ chứ?".
Từng đụng độ mấy cái hung thi khi săn đêm, vậy mà hiện tại Lam Hi Thần đối diện với Ôn Ninh lại đột nhiên cảm thấy sống lưng mình thật lạnh.
Bắc Đường Lạc Vi thích thú "Vậy sao? Tiểu bảo bối, để bản công chúa hôn ngươi một cái nào.....".
Lam Hi Thần phát hoảng, còn chưa kịp chống đỡ thì đã bị một bàn tay lôi mạnh ra, giơ lên cao, rồi trừng mắt "Lạc Vi nên cẩn thận, mấy con vật có móng vuốt này nguy hiểm lắm! Nói không chừng nó lát nữa cào vào mặt nàng thì sao?".
Bắc Đường Lạc Vi che miệng cười khúc khích "A Ninh ơi là A Ninh! Còn nói ngươi không ghen? Mặt mày ngươi đều đen như nhọ nồi rồi kìa! Ngươi thiệt là.....".
Chừng như quá mức thích thú, nàng ta vừa cười đến muốn gập người vừa lảo đảo lùi về sau, cặp mắt lấp lánh sáng ngời, đôi bông tai vàng đính trân châu không ngớt đung đưa làm người ta muốn hoa mắt.
Rầm!
Ôn Ninh vội quăng Lam Hi Thần xuống đất mà chạy qua đỡ Bắc Đường Lạc Vi vừa ngã xuống đất, nàng ta chống tay ngồi dậy, quay qua kẻ vừa đụng phải mình, mắng "Ngươi không có mắt sao? Đi đường không nhìn trước ngó sau gì hết!".
Người kia hậm hực "Câu này ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi rõ ràng là không chịu nhìn.....Ơ kìa! Phách Xương công chúa! Ngươi làm gì ở đây?".
Bắc Đường Lạc Vi vịn vào tay Ôn Ninh đứng dậy, chỉ chỉ ngón tay "Đàm Triết! Ngươi làm gì ở đây mà hỏi ta?".
Lam Hi Thần chạy tới, muốn hỏi xem Đàm Triết có bị sao không thì cậu ta chỉ ngược lại y "Ta tất nhiên đến có việc! Đâu có giống như vị công chúa nào đó suốt ngày chỉ biết chơi bời hết chỗ này tới chỗ nọ".
Bắc Đường Lạc Vi hừ một tiếng, hất hàm "Đúng rồi, ta chơi bời lêu lổng như thế thì đã sao? Người nào đó cũng có khác gì ta? Nghe nói Yêu hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất sáng lập Yêu tộc bằng thực lực phi phàm. Vậy mà lại có kẻ xưng gọi con cháu của bọn họ mà chỉ biết chạy chỗ này ngồi chỗ kia hóng chuyện cơ đấy!".
Đàm Triết giận sôi máu "Ngươi....".
Ôn Ninh vội kéo Bắc Đường Lạc Vi ra xa một chút, cầm U Xương phiến quạt mát cho nàng ta, nói "Lạc Vi đừng nên tức giận".
Lam Hi Thần cũng chẳng muốn để Đàm Triết tiếp tục dây vào cuộc cãi vã, y biết cậu ta tới tìm chắc có lẽ đã tìm ra cách giúp mình khôi phục nên kéo kéo góc áo của cậu ta, đợi cậu ta nhìn xuống mới viết ra đất "Chuyện hôm trước ta nhờ ngươi, có phải đã có phương pháp?".
Đàm Triết ngồi xổm xuống, hào hứng nói "Có! Bọn ta tìm đến mòn mắt mới tìm ra phương pháp đó nha!".
Bắc Đường Lạc Vi kinh ngạc "Tiểu hồ ly này biết viết chữ sao?"
Đàm Triết miễn cưỡng nhìn nàng ta "Cái gì mà tiểu hồ ly? Đây là người!".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Người? Ý ngươi là người phàm bị biến thành hồ ly? Là ai mà đắc tội với người của Thần tộc hay Yêu tộc các ngươi để chịu phạt nặng thế này?".
Lam Hi Thần thở dài, viết ra đất "Phách Xương công chúa, Quỷ tướng quân, ta là người quen của các ngươi đây mà!".
Ôn Ninh ngờ ngợ "Người quen?".
Lam Hi Thần viết "Ta là Trạch Vu Quân, Lam Hi Thần đây!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.