Chương 122: Huyết chiến (nhị)
CanhsacHichan
17/02/2022
Lời vừa dứt liền giục Khuê Ngưu lao tới, chĩa Thanh Bình kiếm định đâm La Hầu một nhát. Hắn né đi, vung tay hất một luồng hắc khí vào mặt Thông Thiên giáo chủ. Chẳng biết khí kia như thế nào, Thông Thiên giáo chủ vô tình trúng phải, ôm mặt lảo đảo trên lưng tọa kỵ suýt ngã nhào xuống. May được Lão Tử một tay dùng phất trần đỡ lên, một tay phất Bàn Cổ phiên. Cờ ấy phất ba cái liền hướng La Hầu ba luồng đạo quang vàng, đen và trắng mang theo một loại khí phách không hề nhỏ. Nhân lúc La Hầu đang đánh nát ba đạo quang kia, Nguyên Thỉ giơ Tam Bảo Ngọc Như Ý lên thành một cái gậy lớn nhằm hướng La Hầu bổ xuống, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cùng chiếu Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên và Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên thẳng vào La Hầu. Thông Thiên giáo chủ lúc này đã phục hồi lại, giơ Thanh Bình Kiếm phóng khí linh về phía La Hầu. Lão Tử càng là không ngơi tay phất Bàn Cổ phiên, tạo liên tiếp ba đạo quang vây xung quanh La Hầu.
Kim Lăng trông thấy một màn này, liền lẩm bẩm "Bọn họ có thể gϊếŧ được La Hầu không?".
Ngụy Vô Tiện thì thở hắt một tiếng, nhìn tới nhìn lui chỗ ngồi, không vui nói "Cái đó để tính sau đi. Trước mắt tìm cách rời khỏi đây đã. Chúng ta cũng không thể cứ ngồi mãi chỗ này".
Giang Trừng chỉ về phía Lam Hi Thần, nói "Cách gì cũng được, nhưng ngươi đừng đừng có mà kêu tất cả đồng loạt nhảy ra như Trạch Vu Quân vừa mới làm".
Ngụy Vô Tiện nhíu mày "Ngươi cứ bằng như một mình ta nghĩ cách, ngươi cũng nghĩ phụ một cái đi, mọi người ở đây đều nên nghĩ ra một cách thì hay hơn".
Giang Trừng hất cằm "Ngươi mở lời trước thì nên nghĩ trước đi, nghĩ xong rồi thì nói, nếu cách không hiệu quả mọi người mới nghĩ tiếp cái khác. Lỡ như cùng lúc suy nghĩ giống nhau thì sao?".
Ngụy Vô Tiện phủi phui hừ một tiếng, không nói nữa mà ngẩn lên nhìn Trần Tình treo trên đầu, lại nhìn tới xung quanh chỗ ngồi.
La Hầu ở giữa trung tâm, chịu đủ năm hướng và năm loại tiên thiên hỗn độn chí bảo công kích, cả người giống như mang một khối đá lớn đang dần lớn hơn màng đè nặng xuống. Ngũ vị Thánh Nhân đã nói là làm, không nương tay tuyệt không nương tay, gần như khai phá hết sức mạnh của bảo vật, cốt để áp chế cho bằng được La Hầu. Trận đấu kéo dài hơn một canh giờ, La Hầu dần dần khuỵu xuống cho thấy hắn đã sắp không trụ được, Chuẩn Đề khẽ thở dài "Ngay từ đầu nếu tiền bối theo chúng ta, có phải đã không cần mất sức như....".
Lời còn chưa nói hết, La Hầu từ thế đang khuỵu một gối mà bậc lên, làm cho năm người bất ngờ bị bật ngược về sau. Trông thấy cảnh đó, La Hầu khoanh tay, cười đến thỏa mãn "Sao thế? Sao không tiếp tục công kích ta nữa đi?".
Lão Tử cả kinh "Tiên thiên hỗn độn chí bảo lẽ nào không có tác dụng với ngươi?".
La Hầu tặc lưỡi "Không phải là không có, mà là do trong người ta có thứ trấn áp được nó, thậm chí còn giúp ta hấp thụ thêm một lượng lớn lực từ các ngươi là đằng khác". Thấy năm người ngẩn ra, hắn bật cười, hỏi "Thế ra từ lúc xuất hiện các ngươi không phát hiện ra sao? Mà cũng phải, có khí các ngươi còn không biết, nói gì đến nhớ? Lão đầu gỗ này cũng có lúc xơ xuất như vậy sao? Hay là do các ngươi vốn không phải nhận lệnh từ hắn đến đây? Bằng không sao hắn lại không nói cho các ngươi biết, tối thượng chí bảo của bản tổ vốn không phải Thí Thần Thương hay là Tru Tiên tứ kiếm".
Nguyên Thỉ xanh mặt "Ý của ngươi..... không lẽ.....".
La Hầu giơ hai tay của mình ra. Tay trái xuất hiện một viên minh châu có màu lục đen, tay phải cầm một đóa sen đen óng như mực từ cánh hoa cho tới đài sen. Hắn nhìn Nguyên Thỉ, từ tốn giải thích "Bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi! Phải! Bản tổ có bên người vũ khí, đâu phải chỉ có Thí Thần Thương và Tru Tiên tứ kiếm? Lẽ ra bản tổ đã không định dùng tới Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên, nhưng ai kêu các ngươi chọc giận bản tổ, khiến bản tổ nhịn không được càng muốn hủy diệt nhanh hơn thế gian này".
Vừa nói, hắn vừa nảy nảy hoa sen đen trên tay, cánh hoa không ngắt tự bay ra mà khắp phía, nhằm hướng bọn họn mà đến. Không nói màu sắc, ngoại trừ nhìn tới cánh hoa mềm mại chẳng khác gì một đóa sen bình thường nhưng nếu chạm phải mới thấy nó còn sắc hơn cả dao, bén hơn cả kiếm. Một trận mưa hoa đen kịt ồ ạt bay tới chỗ ngũ vị Thánh Nhân. Thừa dịp bọn họn còn đang phân tâm không kịp phản ứng, cơ hồ trận mưa hoa kia thế như chẻ tre mạnh mẽ xuyên qua vô lượng quang hà, vù vù chém vào người bọn họ. Mặc dù có pháp bảo lấy ra đỡ, nhưng phiến hoa không hề yếu thế mà lướt hai bên sườn, tựa hồ đem năm cơ thể kia mỗi người chém thành hai đoạn, sát bên trái tim, từng mảng li ti màu đỏ bắn ra ngay sau mỗi vết cứa của cánh hoa để lại trên người năm vị Thánh. La Hầu cảm thấy chưa đủ, ném Hỗn Độn châu bay ra. Viên châu kia như ẩn như hiện mà nhanh không tưởng, đập vào ngực hết vị Thánh này đến vị Thánh kia. Năm người sau trận tấn công liên tiếp đó, bỗng dưng phun ra một ngụm tinh huyết, gương mặt vặn vẹo tái nhợt, dù là Tây Phương nhị Thánh cũng không thể giữ được nét trang nghiêm của Phật môn giáo chủ. Giờ khắc này, chúng thần ma bên kia đài đều là một mảnh nín lặng, người nào người nấy hốt hoảng không giấu đi được.
"Thánh Nhân huyết! Diệt Thế Hắc Liên quả nhiên mới là sát phạt chí bảo, so với Thí Thần Thương lại càng lợi hại, ngay cả nhục thân của thánh cũng không thể tránh đi bị nó làm cho đổ máu".
Sau một giây lát ngẩn người vì kinh hãi, Cửu Thiên Huyền Nữ là người đầu tiên tỉnh táo, ngay lập tức hít sâu một hơi rét lạnh mà lẩm bẩm với cảnh tượng trước mắt.
Thánh Nhân vốn bất tử bất diệt, vạn kiếp không vong, không dính nhân quả, không đọa luân hồi, dưới ánh mắt của Thánh Nhân, vạn vật chỉ là một con kiến nhỏ bé. Ý niệm đó đã gắn sâu vào tiềm thức của các tu sĩ cường giả, cũng không ai cảm giác có điều gì là không đúng. Nhưng một màn hiện tại đã phá vỡ đi nhận tri của mọi người về Thánh Nhân. Từ Hỗn Độn sơ khai cho đến nay, có ai nhìn thấy Thánh Nhân huyết? Mà La Hầu nhìn đến một màn này, trong lòng vô vàn thoải mái. Hắn là một trong hai vạn khí chi tổ, dưới cái nhìn của tổ, vạn vật còn nhỏ hơn cả hạt cát, nói gì đến bậc Thánh Nhân mới chỉ nhìn như sâu như kiến.
Hỗn độn châu là pháp bảo chứa ba ngàn không gian phép tắc, cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp của Hồng Quân thần lực ngang nhau, bất khả vật khắc. Diệt Thế Hắc Liên vốn được tạo ra từ đài sen của nhị thập tứ phẩm Hỗn độn Thanh Liên, là chí bảo hoàn mỹ duy nhất. Từ Diệt Thế Hắc Liên rơi ra ba hai hạt sen, sau Hồng Quân Đạo Tổ luyện thành mấy vạn năm mới luyện ra một hạt Tịnh Thế Thanh Liên, vật ấy vì không được Thiên Đạo trợ lực như hai hạt kia cho nên chịu không nổi áp lực của búa Bàn Cổ mà phân ra thành ba mảnh vụn, ba mảnh đó một hóa thành gậy Bàn Long của Lão Tử, Tam Bảo Ngọc Như Ý của Nguyên Thỉ và Thanh Bình kiếm của Thông Thiên. Hai hạt sen còn lại lần lượt hóa thành Thập Nhị Công Đức Kim Liên của Chuẩn Đề và Thập Nhị Nghiệp Hỏa Hồng Liên của Tiếp Dẫn, cũng là mấu chốt sinh ra vạn vật phẩm cấp.
Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên mới xác thực là hai món vũ khí tối thượng của La Hầu, chuyện này chỉ có hắn và những cường giả Ma Thần hỗn độn mới biết, ở thế hệ sau như Lục vị Thánh Nhân đều không có nghe nói, cho nên giờ phút này trông thấy, bọn họ đều không khỏi cả kinh thất sắc.
La Hầu nâng cả hai pháp bảo lên, Diệt Thế Hắc Liên tự động quay vòng, Hỗn độn châu không ngừng phát sáng. Hắn đem hai món giơ ra trước mặt, hướng vòm trời mờ ảo trắng sáng mà nói "Thiên Đạo! Hồng Quân! Mọi thứ kết thúc từ đây!".
Hai món hỗn độn chí bảo lóe lên hung quang, khí cơ áp lực tới cực hạn. Một khi Hỗn Độn châu nhập vào Diệt Thế Hắc Liên, công phá toàn bộ khí tức của cả hai cùng một lúc, mọi thứ sẽ chỉ còn là cát bụi khí tức.
"Ta không cho phép!".
Chỉ một tiếng ngắn gọn mà tựa như tiếng chuông vang ngàn dặm, mọi sự phút chốc chìm vào im lặng, ngay cả La Hầu cũng bất ngờ mà ngưng lại hành động. Từ ở đáy vực ở phía trước tế đài, một cánh tay rồi cánh thứ hai còn cầm theo một thanh kiếm cố vịn vào mép đài để leo lên, không mất nhiều sức, một cái thân ảnh đã nhảy lên tế đài.
Lam Hi Thần còn đang thẫn thờ, trông thấy cảnh trước mắt, y mừng đến phát khóc, hét lớn một tiếng "Minh Quyết huynh!".
Hắn vẫn còn sống! May quá! Hắn vẫn còn sống! Dù rằng bằng cách nhiệm màu nào đó mà y không biết, nhưng hắn còn sống là điều không tưởng rồi.
Mạnh Dao trợn mắt với vẻ không thể tin được, nhưng vẫn ra sức giữ chặt Lam Hi Thần không cho y chạy tới chỗ Nhiếp Minh Quyết.
Ngoại trừ Thông Thiên giáo chủ, cả bốn Thánh Nhân còn lại đều là lần đầu nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết cho nên vô cùng sửng sốt. Tiếp Dẫn còn thì thầm quay qua hỏi Chuẩn Đề một câu "Đạo huynh, đó là sư tôn hay là La Hầu tiền bối phân thân vậy?".
Chuẩn Đề cũng như sư đệ mình kinh ngạc tột độ, nhất thời không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Nhiếp Minh Quyết lại lần nữa chống Sóc Nguyệt làm điểm tựa, quỳ gối trên đất thở hổn hển, cặp mắt hắn tuy không nhìn thấy nhưng vẫn luôn nghiêng đầu lắng nghe mọi âm thanh. Lúc này cả người hắn toát ra một cỗ hào quang từ đầu xuống chân, mang theo một loại khí tức thịnh thế huyền diệu chưa từng thấy.
La Hầu cả kinh "Nguyên Khí Hỗn Độn? Ngươi.....làm sao ngươi có thể thức tỉnh được? Chẳng phải nó đã bị Sát Khí Hỗn Độn của ta nghiền nát khi ngươi ngưng trệ vận lực vì bị ám sát rồi sao?".
Thông Thiên giáo chủ ngược lại vô cùng mừng rỡ, hét vọng xuống "Minh Quyết, nhổ Hỗn Nguyên kiếm, chỉ cần nhổ kiếm ấy lên, ngươi sẽ nắm giữ được sức mạnh tối thượng của cả sư tôn và La Hầu".
Nhiếp Minh Quyết không có trả lời, hắn hơi nhích đầu gối loạng choạng đứng dậy. Thủy Kỳ Lân vốn đang nằm thở dốc trên đất, mắt thấy hắn cũng gắng gượng đứng dậy đi tới gẫn Hỗn Nguyên kiếm, kêu liên tục từng tiếng. Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu đi theo tiếng kêu đó, càng ngày càng đến gần Hỗn Nguyên kiếm.
La Hầu chợt hiểu Nhiếp Minh Quyết muốn làm gì, đem Hỗn Độn châu nâng lên, tiếp đó giáng từng lôi đạo xuống người Nhiếp Minh Quyết. Mỗi một đạo giáng xuống, cỗ khí tức kia của Nhiếp Minh Quyết lại tăng lên gấp bội. La Hầu sốt ruột đến túng quẫn, quay qua quát Hãn Thanh Thương nãy giờ vẫn đứng núp ở một góc tế đài "Còn nhìn cái gì? Mau mau ngăn hắn lại cho bản tổ!".
Hãn Thanh Thương vốn ban đầu khiến La Hầu tái sinh là trước để hắn giúp mình dẹp đi những chướng ngại vật, sau làm bá chủ toàn cõi thế gian. Chỉ là từ khi trông thấy La Hầu xuất thủ, bản thân vừa sợ vừa lui mình ra xa chờ đợi một màn hủy diệt, sau đó tìm cách đoạt tới một loại khí tức nào đó tích cóp vào người chậm rãi hấp thụ bồi dưỡng, rồi sẽ quay qua ra tay với La Hầu để đoạt ngôi bá chủ, nhưng ai biết La Hầu không chỉ thực lực mạnh mà còn nắm giữ hai hỗn độn chí bảo trong tay, làm hắn dù có hấp thụ bao nhiêu khí tức sát nghiệp vào người cũng khó mà hạ bệ trở lại La Hầu, ngược lại hiện tại chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời như một con rối, may ra cầu một đường sinh. Cho nên sau khi trấn an bản thân với suy nghĩ này, Hãn Thanh Thương rút ra một kiếm bổ nhào tới phía Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần thất sắc, định kêu Nhiếp Minh Quyết hãy cẩn thận thì Thủy Kỳ Lân đã chắn trước người hắn, húc sừng tạo ra một khối cầu màu xanh rồi hất về phía Hãn Thanh Thương. Khối cầu ấy bay tới, chỉ cách một gang tay là đã nổ tung ra, bắn vô số tia dịch thủy màu xanh vào người Hãn Thanh Thương. Dịch thủy ấy bốc khói, nơi nó chạm vào đều bị ăn mòn ngay tức khắc. Hãn Thanh Thương phát ra một tiếng thê thảm chấn vang, máu nóng dồn lên, gã liều mạnh bay tới định chém đứt đầu của Thủy Kỳ Lân, kết quả bị nó dùng cặp sừng húc vào người, may mà gã kịp thời túm chặt lấy gắng gồng đẩy ra, nếu không vừa rồi đã bị xuyên thủng người. Một quỷ vương một thánh thú đối đầu kịch liệt với nhau, chỉ muốn đem đối thủ trước mắt nghiền nát.
Nhiếp Minh Quyết có được sự trợ giúp của Thủy Kỳ Lân ở phía sau, giơ tay ra phía trước cảm nhận khí tức của Hỗn Nguyên kiếm mà thẳng tiến, chẳng mấy chốc đã đến gần chỗ kiếm ấy. Hắn hơi quơ tay như muốn chạm vào, bất giác kiếm kia lại toát ra một cỗ lôi quang như lúc Thủy Kỳ Lân muốn cắn nó nhổ lên, khiến cho Nhiếp Minh Quyết theo bản năng rụt tay lại. Thế nhưng hắn không bỏ cuộc, hơi khuỵu xuống một bên gối, chậm rãi đặt Sóc Nguyệt nằm ngay bên chân, lần này là đem cả hai tay mò mẫm, cuối cùng cũng nắm được chuôi kiếm. Từng luồng ánh điện chạy xẹt xẹt bao lấy hai bàn tay của Nhiếp Minh Quyết, khiến cho hắn không ngừng nhăn mặt vì đau đớn, nhưng vẫn cứ nhất mực không buông tay khỏi chuôi kiếm.
La Hầu lấy lại tỉnh táo, ngửa đầu cười lớn "Đúng là ngu ngốc! Ngươi không biết sao? Năm xưa lão đầu gỗ kia phong ấn bản tổ, hắn đã lập ra phù chú: chỉ khi thanh sắt vụn đó chọn được chủ nhân làm chủ Càn Khôn Thiên Địa, vạn vật Âm Dương, nó mới phát huy được sức mạnh. Chỉ có người thật sự xứng đáng mới nhir được nó. Nhưng giờ ngươi xem, nó còn chẳng chịu nhận ngươi. Dẫu cho ngươi đang có Nguyên Khí Hỗn Độn trong người, cũng đừng mơ mộng gϊếŧ được bản tổ".
Nhiếp Minh Quyết chịu đựng cơn đau, cành thêm dùng lực nhấc Hỗn Nguyên kiếm lên. Hắn cắn răng chịu đau, gằn từng chữ "Chọn chủ nhân? Không! Ta ngược lại sẽ chọn nó, không phải để nó chọn ta hay bất kỳ ai. Daaaaaaaaaa.....".
Kết thúc một tiếng gầm đau đớn mà dũng mãnh, Nhiếp Minh Quyết đứng bậc dậy, hai tay gập cong vung lên, kéo theo một luồng hào quang sáng rực trên tay. Hỗn Nguyên kiếm đã nằm vỏn vẹn trên tay hắn. Một thanh vũ khí nửa như trường kiếm, nửa như bội đao, vô cùng mãnh liệt tỏ rõ oai lực của một hỗn độn chí bảo, tuyệt không thua kém Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên.
Bấy giờ một vòm trời đột nhiên hé mở tạo ra một lỗ hỏng vân tích sáng lạn, tựa như ánh mặt trời xuất hiện xua tan cái âm u của Huyết Sát Vực, lại còn mang theo một cỗ khí lực cường đại, tuyệt nhiên không hề có sát lực mà tràn đầy nguyên lực.
"Đến đây đi! Ta sẽ thắng bằng được, vì sự tồn tại của vạn vật".
Nhiếp Minh Quyết đối với hai mắt không nhìn thấy mà nâng kiếm lên ngang ngực, hơi nửa đầu tựa như muốn nhìn vào vô định, lại bình thản mà nói ra, nửa nhàn tản, nửa thách thức.
La Hầu sắc mặt trắng bệch một mảnh, đầy mặt hiện lên vẻ kích động khó tin. Hắn vội nâng Hỗn Độn Châu lên, từ viên ngọc đó giáng xuống một đạo hắc lôi. Đồng lúc này, chỗ vòm trời chiếu sáng đó cũng đánh xuống một đạo bạch lôi. Cả hai đều nhằm vào Nhiếp Minh Quyết mà đánh. Cực lực chấn động khiến vùng đại lục này rung chuyển dữ dội, vô số sinh linh hiện hữu trên nền đất đều run lên bần bật. Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề có một chút dao động, trên người đạo hào quang kia lại ngày càng sáng rực. Đạo thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm mau đến thần niệm không thể bắt giữ, bạch hắc song lôi liên tiếp giáng xuống, không để cho Nhiếp Minh Quyết có thời gian nửa điểm thở dốc.
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết vẫn như cũ không hề thay đổi, đứng im chịu hai đạo lôi kia đánh xuống, trên người chẳng những không có một tia thương tổn mà ngược lại, từ những nơi nhìn thấy làn da như mặt, cổ, hai cánh tay từng đạo hoa văn ẩn chưa căn nguyên chi lực mà hiện ra.
Này giống như một loại kỳ dị lực lượng, sinh ra để bảo vệ thân hình hắn ở thời điểm then chốt. Nguyên khí Hỗn Độn, chỉ độc nhất di truyền từ thể phách kia của Hồng Quân Đạo Tổ.
Đạo thứ mười lăm vừa xong, Nhiếp Minh Quyết tự mình vận lực, đem y phục vừa bị đánh rách biến trở về nguyên trạng. Cứ liên tiếp như vậy cho đến đạo thứ ba mươi.
Nguyên Thỉ ở trên cao nhìn thấy, trợn mắt kinh ngạc nói không nên lời "Này.....cái này.....".
Lão Tử thay lời sư đệ mà nói một câu hoàn chỉnh "Đây là thời khắc Thánh Nhân chứng đạo".
Tiếp Dẫn cảm thán "Thời điểm của chúng ta, Thánh Nhân chứng đạo là lấy công đức chứng đạo, hoặc là giống Bàn Cổ lấy lực chứng đạo, ngược dòng trở về trước ở lúc Hỗn Độn có La Hầu tiền bối lấy lực chứng đạo làm tiền đề và sư tôn sở hữu loại chứng đạo mạnh nhất: trảm tam thi chứng đạo, đồng thời lấy khai đàn giảng pháp làm công đức chứng đạo và dẹp yên Long Hán sơ kiếp lấy lực chứng đạo. Ngoại trừ sư tôn, chưa có một người nào đồng lúc chứng đạo từ hai hoặc ba phương pháp trở lên. Hiện giờ người kia là đang kết hợp giữa lấy lực chứng đạo và lấy công đức chứng đạo sao?".
Chuẩn Đề niệm một câu Phật hiệu, lại nói "Vậy thì Thánh Nhân thứ bảy, đạo hữu của chúng ta hiện tại đã xuất hiện, chuyện do Thiên Đạo an bài, không có gì phải bàn luận nữa".
Thông Thiên giáo chủ có mười phần đắc ý trên mặt, lẩm bẩm "Không sớm không muộn. Đúng lúc lắm!".
Ở đạo lôi thứ bốn chín vừa kết thúc, Thủy Kỳ Lân dùng sức hất bay Hãn Thanh Thương xuống tế đài, sau đó quay qua hướng Nhiếp Minh Quyết giậm chân kêu liền mấy tiếng, cuối cùng ngẩn đầu nhả ra một viên ngọc nửa vàng nửa trắng lồng vào nhau tựa như một hình thái cực. Ngọc đó bay lên giữa khoảng không rồi tách ra hai luồng ánh sáng một vàng một trắng. Hai luồng ánh sáng đó lại đột ngột hiện ra hai thân ảnh một bạch long và một kim phượng uốn mình bay lượn.
Lão Tử ngẩn người "Đó không phải là Long tổ Chân Long và Phượng tổ Nguyên Phượng hay sao?".
Không có câu trả lời, bởi vốn dĩ không ai biết ngay cả La Hầu, Chân Long và Nguyên Phượng đều đã kéo nhau đồng quy vu tận trong trận Long Hán sơ kiếp, ai biết được hồn phách của cả hai lại còn giữ lại và được con trai út của Lân tổ Chính Lân cất giữ.
Cả hai thân ảnh tự do chao liệng một lúc rồi dừng lại, song song với nhau mà đối diện La Hầu, hận không thể nuốt trọn hắn vào bụng, sau đó bay thẳng xuống người Nhiếp Minh Quyết, chỉ thấy một màn quang sắc chói mắt lan xa ngàn dặm. Cho đến khi quang sắc đó biến mất, Nhiếp Minh Quyết hạ Hỗn Nguyên kiếm xuống ngang hông, chậm rãi lấy một tay lau sạch máu trên mặt. Trong sự kinh ngạc của tất cả, hắn dần dần mở mắt ra. Mắt trái lóe lên con ngươi màu bạch kim, mắt phải rực rỡ con ngươi màu hoàng sắc. Dị nhãn đồng tử, ấy là hồn phách của Long tổ Phượng tổ hóa thành, oai lực điểm thấu vạn vật, một lần nhìn ra được quá khứ hiện tại và tương lai, so cùng tứ đại thần nhãn* trong Thiên Địa chỉ có hơn chứ không bằng hoặc kém.
*Bốn loại mắt thần là âm dương nhãn của Văn Trọng thái sư và Nhị lang thần Dương Tiễn, hỏa nhãn kim tinh của Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, pháp nhãn của Bồ Đề Tổ Sư tức Thông Thiên giáo chủ, tuệ nhãn của Thích Ca Phật.
Nhiếp Minh Quyết sau đầu hiện ra Công Đức Kim Luân, ngũ sắc chiếu sáng mười phương. Hắn nâng tay trái đem Sóc Nguyệt nằm trên đất bay tới rơi xuống chỗ của Lam Hi Thần, tay phải thì phất một cái, kết giới ở phía bên này lập tức biến mất, sáu thần khí đồng loạt rơi xuống người chủ nhân.
Nhiếp Hoài Tang là người đầu tiên phản ứng, cầm lấy Phiến thiết tách thành hai đoản kiếm lao thẳng vào Mạnh Dao, nghiến răng nói "Giờ thì ta sẽ đòi lại món nợ vừa nãy".
Mạnh Dao căng sợi roi vàng kia chắn trước ngực đỡ kiếm, nhướn mày "Vậy thì ta sẽ chống mắt xem ngươi đòi như thế nào đã".
Nhiếp Hoài Tang hừ lạnh một tiếng rồi lấy đà đẩy cả mình và Mạnh Dao bay ra xa một khoảng, cốt tìm một nơi không vướng bận để quyết đấu một trận. Giang Trừng thấy thế liền rút Tam Độc đuổi theo.
Kim Lăng là người thứ ba kịp phản ứng, cậu ta chụm tay hô "Cậu, nhớ cẩm thận!" rồi cầm lấy Tuế Hoa nhảy xuống đất, hướng chiến trường bên dưới tế đài mà nói với vẻ hào hứng "Ngồi lâu như vậy, tay chân ta cũng sắp hóa đá rồi. Phải ra đánh vài trăm hiệp cho thư giãn gân cốt mới được!".
Ngụy Vô Tiện vội cầm Trần Tình đuổi theo, cười, nói "Tiểu tử, không chỉ có mình ngươi cần thư giãn gân cốt. Nhớ đừng đánh hăng quá mà giành mất phần của ta đấy!".
Lam Vong Cơ trước khi cùng và Tống Lam cũng ngay lập tức bay xuống tế đài, đã nói với Lam Hi Thần "Huynh trưởng nhớ cẩn thận". Bốn người đánh tới đâu, quỷ tướng hoặc là xác thân tan biến, hoặc la liệt ngã xuống đến đó. Chỉ còn Lam Hi Thần tạm thời chưa kịp hồi phục linh lực mà ứng chiến, cho nên lập tức ngồi xếp bằng để điều tức.
Nhiếp Minh Quyết giải quyết xong bên này thì lạnh lùng hướng thẳng lên nhìn La Hầu, lúc này hắn như
đã biến thành một người khác, chậm rãi nói "La Hầu, mọi chuyện không phải kết thúc, mà là bắt đầu".
Giọng nói đó nghe như tiếng của một lão nhân trầm ấm nhưng không hề mềm mỏng, lại giống như một người trẻ tuổi đang dùng uy lực nói chuyện. Thanh âm huyền diệu cực kỳ, tỏa ra đạo vận, dù là chư thiên tu sĩ thần thánh nghe được, đều là một trận ngưỡng mộ cùng quy phục hướng về.
La Hầu vẻ mặt ngưng đọng trong vài giây, bỗng nhiên cười lạnh "Chịu qua Tứ Cửu Diệu Lôi Kiếp đã thành Thánh Nhân rồi sao? Thế thì đã là gì so với năm xưa bản tổ và Hồng Quân thành Thánh trước khi đạt vị Tổ? Buồn cười, Thiên Đạo lại tính chọc cười bản tổ cơ đấy! Hoặc là nên đưa tới lôi kiếp lợi hại hơn một chút, hoặc là dứt khoát tản cho xong, chớ để một tên tiểu tử chịu qua rồi liền nghĩ mình đã có đủ tu vi đối kháng với bản tổ". Nói xong liền ném Diệt Thế Hắc Liên bay tới, cánh hoa ù ù tản ra, mỗi cánh giống như một lưỡi dao mỏng, chỉ chực chờ chạm tới sẽ cứa đứt người hắn.
Nhiếp Minh Quyết thần sắc trầm xuống, nghiêng người né đi những cánh hoa đen kia, đoạn, giáng một chưởng thật mạnh vào đóa sen chủ đang lao tới vừa vặn cách mình một cánh tay. Lực này nhìn chưởng rất nhẹ, nhưng bị dính phải thì cảm thấy nặng nề vô cùng. Diệt Thế Hắc Liên bị đánh bật ngược trở về. La Hầu vội tránh đi, thuận tiện thu nó lại trong tay, lại ném Hỗn Độn châu tới. Viên ngọc tự biến ra hơn hai mươi hạt châu giống nhau chiếu sáng rực đồng loạt tấn công. Trước khi bị nó làm cho mù mắt lần nữa, Nhiếp Minh Quyết nâng Hỗn Nguyên kiếm lên chém mỗi viên thành hai nửa.
Kim Lăng trông thấy một màn này, liền lẩm bẩm "Bọn họ có thể gϊếŧ được La Hầu không?".
Ngụy Vô Tiện thì thở hắt một tiếng, nhìn tới nhìn lui chỗ ngồi, không vui nói "Cái đó để tính sau đi. Trước mắt tìm cách rời khỏi đây đã. Chúng ta cũng không thể cứ ngồi mãi chỗ này".
Giang Trừng chỉ về phía Lam Hi Thần, nói "Cách gì cũng được, nhưng ngươi đừng đừng có mà kêu tất cả đồng loạt nhảy ra như Trạch Vu Quân vừa mới làm".
Ngụy Vô Tiện nhíu mày "Ngươi cứ bằng như một mình ta nghĩ cách, ngươi cũng nghĩ phụ một cái đi, mọi người ở đây đều nên nghĩ ra một cách thì hay hơn".
Giang Trừng hất cằm "Ngươi mở lời trước thì nên nghĩ trước đi, nghĩ xong rồi thì nói, nếu cách không hiệu quả mọi người mới nghĩ tiếp cái khác. Lỡ như cùng lúc suy nghĩ giống nhau thì sao?".
Ngụy Vô Tiện phủi phui hừ một tiếng, không nói nữa mà ngẩn lên nhìn Trần Tình treo trên đầu, lại nhìn tới xung quanh chỗ ngồi.
La Hầu ở giữa trung tâm, chịu đủ năm hướng và năm loại tiên thiên hỗn độn chí bảo công kích, cả người giống như mang một khối đá lớn đang dần lớn hơn màng đè nặng xuống. Ngũ vị Thánh Nhân đã nói là làm, không nương tay tuyệt không nương tay, gần như khai phá hết sức mạnh của bảo vật, cốt để áp chế cho bằng được La Hầu. Trận đấu kéo dài hơn một canh giờ, La Hầu dần dần khuỵu xuống cho thấy hắn đã sắp không trụ được, Chuẩn Đề khẽ thở dài "Ngay từ đầu nếu tiền bối theo chúng ta, có phải đã không cần mất sức như....".
Lời còn chưa nói hết, La Hầu từ thế đang khuỵu một gối mà bậc lên, làm cho năm người bất ngờ bị bật ngược về sau. Trông thấy cảnh đó, La Hầu khoanh tay, cười đến thỏa mãn "Sao thế? Sao không tiếp tục công kích ta nữa đi?".
Lão Tử cả kinh "Tiên thiên hỗn độn chí bảo lẽ nào không có tác dụng với ngươi?".
La Hầu tặc lưỡi "Không phải là không có, mà là do trong người ta có thứ trấn áp được nó, thậm chí còn giúp ta hấp thụ thêm một lượng lớn lực từ các ngươi là đằng khác". Thấy năm người ngẩn ra, hắn bật cười, hỏi "Thế ra từ lúc xuất hiện các ngươi không phát hiện ra sao? Mà cũng phải, có khí các ngươi còn không biết, nói gì đến nhớ? Lão đầu gỗ này cũng có lúc xơ xuất như vậy sao? Hay là do các ngươi vốn không phải nhận lệnh từ hắn đến đây? Bằng không sao hắn lại không nói cho các ngươi biết, tối thượng chí bảo của bản tổ vốn không phải Thí Thần Thương hay là Tru Tiên tứ kiếm".
Nguyên Thỉ xanh mặt "Ý của ngươi..... không lẽ.....".
La Hầu giơ hai tay của mình ra. Tay trái xuất hiện một viên minh châu có màu lục đen, tay phải cầm một đóa sen đen óng như mực từ cánh hoa cho tới đài sen. Hắn nhìn Nguyên Thỉ, từ tốn giải thích "Bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi! Phải! Bản tổ có bên người vũ khí, đâu phải chỉ có Thí Thần Thương và Tru Tiên tứ kiếm? Lẽ ra bản tổ đã không định dùng tới Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên, nhưng ai kêu các ngươi chọc giận bản tổ, khiến bản tổ nhịn không được càng muốn hủy diệt nhanh hơn thế gian này".
Vừa nói, hắn vừa nảy nảy hoa sen đen trên tay, cánh hoa không ngắt tự bay ra mà khắp phía, nhằm hướng bọn họn mà đến. Không nói màu sắc, ngoại trừ nhìn tới cánh hoa mềm mại chẳng khác gì một đóa sen bình thường nhưng nếu chạm phải mới thấy nó còn sắc hơn cả dao, bén hơn cả kiếm. Một trận mưa hoa đen kịt ồ ạt bay tới chỗ ngũ vị Thánh Nhân. Thừa dịp bọn họn còn đang phân tâm không kịp phản ứng, cơ hồ trận mưa hoa kia thế như chẻ tre mạnh mẽ xuyên qua vô lượng quang hà, vù vù chém vào người bọn họ. Mặc dù có pháp bảo lấy ra đỡ, nhưng phiến hoa không hề yếu thế mà lướt hai bên sườn, tựa hồ đem năm cơ thể kia mỗi người chém thành hai đoạn, sát bên trái tim, từng mảng li ti màu đỏ bắn ra ngay sau mỗi vết cứa của cánh hoa để lại trên người năm vị Thánh. La Hầu cảm thấy chưa đủ, ném Hỗn Độn châu bay ra. Viên châu kia như ẩn như hiện mà nhanh không tưởng, đập vào ngực hết vị Thánh này đến vị Thánh kia. Năm người sau trận tấn công liên tiếp đó, bỗng dưng phun ra một ngụm tinh huyết, gương mặt vặn vẹo tái nhợt, dù là Tây Phương nhị Thánh cũng không thể giữ được nét trang nghiêm của Phật môn giáo chủ. Giờ khắc này, chúng thần ma bên kia đài đều là một mảnh nín lặng, người nào người nấy hốt hoảng không giấu đi được.
"Thánh Nhân huyết! Diệt Thế Hắc Liên quả nhiên mới là sát phạt chí bảo, so với Thí Thần Thương lại càng lợi hại, ngay cả nhục thân của thánh cũng không thể tránh đi bị nó làm cho đổ máu".
Sau một giây lát ngẩn người vì kinh hãi, Cửu Thiên Huyền Nữ là người đầu tiên tỉnh táo, ngay lập tức hít sâu một hơi rét lạnh mà lẩm bẩm với cảnh tượng trước mắt.
Thánh Nhân vốn bất tử bất diệt, vạn kiếp không vong, không dính nhân quả, không đọa luân hồi, dưới ánh mắt của Thánh Nhân, vạn vật chỉ là một con kiến nhỏ bé. Ý niệm đó đã gắn sâu vào tiềm thức của các tu sĩ cường giả, cũng không ai cảm giác có điều gì là không đúng. Nhưng một màn hiện tại đã phá vỡ đi nhận tri của mọi người về Thánh Nhân. Từ Hỗn Độn sơ khai cho đến nay, có ai nhìn thấy Thánh Nhân huyết? Mà La Hầu nhìn đến một màn này, trong lòng vô vàn thoải mái. Hắn là một trong hai vạn khí chi tổ, dưới cái nhìn của tổ, vạn vật còn nhỏ hơn cả hạt cát, nói gì đến bậc Thánh Nhân mới chỉ nhìn như sâu như kiến.
Hỗn độn châu là pháp bảo chứa ba ngàn không gian phép tắc, cùng Tạo Hóa Ngọc Điệp của Hồng Quân thần lực ngang nhau, bất khả vật khắc. Diệt Thế Hắc Liên vốn được tạo ra từ đài sen của nhị thập tứ phẩm Hỗn độn Thanh Liên, là chí bảo hoàn mỹ duy nhất. Từ Diệt Thế Hắc Liên rơi ra ba hai hạt sen, sau Hồng Quân Đạo Tổ luyện thành mấy vạn năm mới luyện ra một hạt Tịnh Thế Thanh Liên, vật ấy vì không được Thiên Đạo trợ lực như hai hạt kia cho nên chịu không nổi áp lực của búa Bàn Cổ mà phân ra thành ba mảnh vụn, ba mảnh đó một hóa thành gậy Bàn Long của Lão Tử, Tam Bảo Ngọc Như Ý của Nguyên Thỉ và Thanh Bình kiếm của Thông Thiên. Hai hạt sen còn lại lần lượt hóa thành Thập Nhị Công Đức Kim Liên của Chuẩn Đề và Thập Nhị Nghiệp Hỏa Hồng Liên của Tiếp Dẫn, cũng là mấu chốt sinh ra vạn vật phẩm cấp.
Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên mới xác thực là hai món vũ khí tối thượng của La Hầu, chuyện này chỉ có hắn và những cường giả Ma Thần hỗn độn mới biết, ở thế hệ sau như Lục vị Thánh Nhân đều không có nghe nói, cho nên giờ phút này trông thấy, bọn họ đều không khỏi cả kinh thất sắc.
La Hầu nâng cả hai pháp bảo lên, Diệt Thế Hắc Liên tự động quay vòng, Hỗn độn châu không ngừng phát sáng. Hắn đem hai món giơ ra trước mặt, hướng vòm trời mờ ảo trắng sáng mà nói "Thiên Đạo! Hồng Quân! Mọi thứ kết thúc từ đây!".
Hai món hỗn độn chí bảo lóe lên hung quang, khí cơ áp lực tới cực hạn. Một khi Hỗn Độn châu nhập vào Diệt Thế Hắc Liên, công phá toàn bộ khí tức của cả hai cùng một lúc, mọi thứ sẽ chỉ còn là cát bụi khí tức.
"Ta không cho phép!".
Chỉ một tiếng ngắn gọn mà tựa như tiếng chuông vang ngàn dặm, mọi sự phút chốc chìm vào im lặng, ngay cả La Hầu cũng bất ngờ mà ngưng lại hành động. Từ ở đáy vực ở phía trước tế đài, một cánh tay rồi cánh thứ hai còn cầm theo một thanh kiếm cố vịn vào mép đài để leo lên, không mất nhiều sức, một cái thân ảnh đã nhảy lên tế đài.
Lam Hi Thần còn đang thẫn thờ, trông thấy cảnh trước mắt, y mừng đến phát khóc, hét lớn một tiếng "Minh Quyết huynh!".
Hắn vẫn còn sống! May quá! Hắn vẫn còn sống! Dù rằng bằng cách nhiệm màu nào đó mà y không biết, nhưng hắn còn sống là điều không tưởng rồi.
Mạnh Dao trợn mắt với vẻ không thể tin được, nhưng vẫn ra sức giữ chặt Lam Hi Thần không cho y chạy tới chỗ Nhiếp Minh Quyết.
Ngoại trừ Thông Thiên giáo chủ, cả bốn Thánh Nhân còn lại đều là lần đầu nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết cho nên vô cùng sửng sốt. Tiếp Dẫn còn thì thầm quay qua hỏi Chuẩn Đề một câu "Đạo huynh, đó là sư tôn hay là La Hầu tiền bối phân thân vậy?".
Chuẩn Đề cũng như sư đệ mình kinh ngạc tột độ, nhất thời không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Nhiếp Minh Quyết lại lần nữa chống Sóc Nguyệt làm điểm tựa, quỳ gối trên đất thở hổn hển, cặp mắt hắn tuy không nhìn thấy nhưng vẫn luôn nghiêng đầu lắng nghe mọi âm thanh. Lúc này cả người hắn toát ra một cỗ hào quang từ đầu xuống chân, mang theo một loại khí tức thịnh thế huyền diệu chưa từng thấy.
La Hầu cả kinh "Nguyên Khí Hỗn Độn? Ngươi.....làm sao ngươi có thể thức tỉnh được? Chẳng phải nó đã bị Sát Khí Hỗn Độn của ta nghiền nát khi ngươi ngưng trệ vận lực vì bị ám sát rồi sao?".
Thông Thiên giáo chủ ngược lại vô cùng mừng rỡ, hét vọng xuống "Minh Quyết, nhổ Hỗn Nguyên kiếm, chỉ cần nhổ kiếm ấy lên, ngươi sẽ nắm giữ được sức mạnh tối thượng của cả sư tôn và La Hầu".
Nhiếp Minh Quyết không có trả lời, hắn hơi nhích đầu gối loạng choạng đứng dậy. Thủy Kỳ Lân vốn đang nằm thở dốc trên đất, mắt thấy hắn cũng gắng gượng đứng dậy đi tới gẫn Hỗn Nguyên kiếm, kêu liên tục từng tiếng. Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu đi theo tiếng kêu đó, càng ngày càng đến gần Hỗn Nguyên kiếm.
La Hầu chợt hiểu Nhiếp Minh Quyết muốn làm gì, đem Hỗn Độn châu nâng lên, tiếp đó giáng từng lôi đạo xuống người Nhiếp Minh Quyết. Mỗi một đạo giáng xuống, cỗ khí tức kia của Nhiếp Minh Quyết lại tăng lên gấp bội. La Hầu sốt ruột đến túng quẫn, quay qua quát Hãn Thanh Thương nãy giờ vẫn đứng núp ở một góc tế đài "Còn nhìn cái gì? Mau mau ngăn hắn lại cho bản tổ!".
Hãn Thanh Thương vốn ban đầu khiến La Hầu tái sinh là trước để hắn giúp mình dẹp đi những chướng ngại vật, sau làm bá chủ toàn cõi thế gian. Chỉ là từ khi trông thấy La Hầu xuất thủ, bản thân vừa sợ vừa lui mình ra xa chờ đợi một màn hủy diệt, sau đó tìm cách đoạt tới một loại khí tức nào đó tích cóp vào người chậm rãi hấp thụ bồi dưỡng, rồi sẽ quay qua ra tay với La Hầu để đoạt ngôi bá chủ, nhưng ai biết La Hầu không chỉ thực lực mạnh mà còn nắm giữ hai hỗn độn chí bảo trong tay, làm hắn dù có hấp thụ bao nhiêu khí tức sát nghiệp vào người cũng khó mà hạ bệ trở lại La Hầu, ngược lại hiện tại chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời như một con rối, may ra cầu một đường sinh. Cho nên sau khi trấn an bản thân với suy nghĩ này, Hãn Thanh Thương rút ra một kiếm bổ nhào tới phía Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần thất sắc, định kêu Nhiếp Minh Quyết hãy cẩn thận thì Thủy Kỳ Lân đã chắn trước người hắn, húc sừng tạo ra một khối cầu màu xanh rồi hất về phía Hãn Thanh Thương. Khối cầu ấy bay tới, chỉ cách một gang tay là đã nổ tung ra, bắn vô số tia dịch thủy màu xanh vào người Hãn Thanh Thương. Dịch thủy ấy bốc khói, nơi nó chạm vào đều bị ăn mòn ngay tức khắc. Hãn Thanh Thương phát ra một tiếng thê thảm chấn vang, máu nóng dồn lên, gã liều mạnh bay tới định chém đứt đầu của Thủy Kỳ Lân, kết quả bị nó dùng cặp sừng húc vào người, may mà gã kịp thời túm chặt lấy gắng gồng đẩy ra, nếu không vừa rồi đã bị xuyên thủng người. Một quỷ vương một thánh thú đối đầu kịch liệt với nhau, chỉ muốn đem đối thủ trước mắt nghiền nát.
Nhiếp Minh Quyết có được sự trợ giúp của Thủy Kỳ Lân ở phía sau, giơ tay ra phía trước cảm nhận khí tức của Hỗn Nguyên kiếm mà thẳng tiến, chẳng mấy chốc đã đến gần chỗ kiếm ấy. Hắn hơi quơ tay như muốn chạm vào, bất giác kiếm kia lại toát ra một cỗ lôi quang như lúc Thủy Kỳ Lân muốn cắn nó nhổ lên, khiến cho Nhiếp Minh Quyết theo bản năng rụt tay lại. Thế nhưng hắn không bỏ cuộc, hơi khuỵu xuống một bên gối, chậm rãi đặt Sóc Nguyệt nằm ngay bên chân, lần này là đem cả hai tay mò mẫm, cuối cùng cũng nắm được chuôi kiếm. Từng luồng ánh điện chạy xẹt xẹt bao lấy hai bàn tay của Nhiếp Minh Quyết, khiến cho hắn không ngừng nhăn mặt vì đau đớn, nhưng vẫn cứ nhất mực không buông tay khỏi chuôi kiếm.
La Hầu lấy lại tỉnh táo, ngửa đầu cười lớn "Đúng là ngu ngốc! Ngươi không biết sao? Năm xưa lão đầu gỗ kia phong ấn bản tổ, hắn đã lập ra phù chú: chỉ khi thanh sắt vụn đó chọn được chủ nhân làm chủ Càn Khôn Thiên Địa, vạn vật Âm Dương, nó mới phát huy được sức mạnh. Chỉ có người thật sự xứng đáng mới nhir được nó. Nhưng giờ ngươi xem, nó còn chẳng chịu nhận ngươi. Dẫu cho ngươi đang có Nguyên Khí Hỗn Độn trong người, cũng đừng mơ mộng gϊếŧ được bản tổ".
Nhiếp Minh Quyết chịu đựng cơn đau, cành thêm dùng lực nhấc Hỗn Nguyên kiếm lên. Hắn cắn răng chịu đau, gằn từng chữ "Chọn chủ nhân? Không! Ta ngược lại sẽ chọn nó, không phải để nó chọn ta hay bất kỳ ai. Daaaaaaaaaa.....".
Kết thúc một tiếng gầm đau đớn mà dũng mãnh, Nhiếp Minh Quyết đứng bậc dậy, hai tay gập cong vung lên, kéo theo một luồng hào quang sáng rực trên tay. Hỗn Nguyên kiếm đã nằm vỏn vẹn trên tay hắn. Một thanh vũ khí nửa như trường kiếm, nửa như bội đao, vô cùng mãnh liệt tỏ rõ oai lực của một hỗn độn chí bảo, tuyệt không thua kém Hỗn Độn Châu và Diệt Thế Hắc Liên.
Bấy giờ một vòm trời đột nhiên hé mở tạo ra một lỗ hỏng vân tích sáng lạn, tựa như ánh mặt trời xuất hiện xua tan cái âm u của Huyết Sát Vực, lại còn mang theo một cỗ khí lực cường đại, tuyệt nhiên không hề có sát lực mà tràn đầy nguyên lực.
"Đến đây đi! Ta sẽ thắng bằng được, vì sự tồn tại của vạn vật".
Nhiếp Minh Quyết đối với hai mắt không nhìn thấy mà nâng kiếm lên ngang ngực, hơi nửa đầu tựa như muốn nhìn vào vô định, lại bình thản mà nói ra, nửa nhàn tản, nửa thách thức.
La Hầu sắc mặt trắng bệch một mảnh, đầy mặt hiện lên vẻ kích động khó tin. Hắn vội nâng Hỗn Độn Châu lên, từ viên ngọc đó giáng xuống một đạo hắc lôi. Đồng lúc này, chỗ vòm trời chiếu sáng đó cũng đánh xuống một đạo bạch lôi. Cả hai đều nhằm vào Nhiếp Minh Quyết mà đánh. Cực lực chấn động khiến vùng đại lục này rung chuyển dữ dội, vô số sinh linh hiện hữu trên nền đất đều run lên bần bật. Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề có một chút dao động, trên người đạo hào quang kia lại ngày càng sáng rực. Đạo thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm mau đến thần niệm không thể bắt giữ, bạch hắc song lôi liên tiếp giáng xuống, không để cho Nhiếp Minh Quyết có thời gian nửa điểm thở dốc.
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết vẫn như cũ không hề thay đổi, đứng im chịu hai đạo lôi kia đánh xuống, trên người chẳng những không có một tia thương tổn mà ngược lại, từ những nơi nhìn thấy làn da như mặt, cổ, hai cánh tay từng đạo hoa văn ẩn chưa căn nguyên chi lực mà hiện ra.
Này giống như một loại kỳ dị lực lượng, sinh ra để bảo vệ thân hình hắn ở thời điểm then chốt. Nguyên khí Hỗn Độn, chỉ độc nhất di truyền từ thể phách kia của Hồng Quân Đạo Tổ.
Đạo thứ mười lăm vừa xong, Nhiếp Minh Quyết tự mình vận lực, đem y phục vừa bị đánh rách biến trở về nguyên trạng. Cứ liên tiếp như vậy cho đến đạo thứ ba mươi.
Nguyên Thỉ ở trên cao nhìn thấy, trợn mắt kinh ngạc nói không nên lời "Này.....cái này.....".
Lão Tử thay lời sư đệ mà nói một câu hoàn chỉnh "Đây là thời khắc Thánh Nhân chứng đạo".
Tiếp Dẫn cảm thán "Thời điểm của chúng ta, Thánh Nhân chứng đạo là lấy công đức chứng đạo, hoặc là giống Bàn Cổ lấy lực chứng đạo, ngược dòng trở về trước ở lúc Hỗn Độn có La Hầu tiền bối lấy lực chứng đạo làm tiền đề và sư tôn sở hữu loại chứng đạo mạnh nhất: trảm tam thi chứng đạo, đồng thời lấy khai đàn giảng pháp làm công đức chứng đạo và dẹp yên Long Hán sơ kiếp lấy lực chứng đạo. Ngoại trừ sư tôn, chưa có một người nào đồng lúc chứng đạo từ hai hoặc ba phương pháp trở lên. Hiện giờ người kia là đang kết hợp giữa lấy lực chứng đạo và lấy công đức chứng đạo sao?".
Chuẩn Đề niệm một câu Phật hiệu, lại nói "Vậy thì Thánh Nhân thứ bảy, đạo hữu của chúng ta hiện tại đã xuất hiện, chuyện do Thiên Đạo an bài, không có gì phải bàn luận nữa".
Thông Thiên giáo chủ có mười phần đắc ý trên mặt, lẩm bẩm "Không sớm không muộn. Đúng lúc lắm!".
Ở đạo lôi thứ bốn chín vừa kết thúc, Thủy Kỳ Lân dùng sức hất bay Hãn Thanh Thương xuống tế đài, sau đó quay qua hướng Nhiếp Minh Quyết giậm chân kêu liền mấy tiếng, cuối cùng ngẩn đầu nhả ra một viên ngọc nửa vàng nửa trắng lồng vào nhau tựa như một hình thái cực. Ngọc đó bay lên giữa khoảng không rồi tách ra hai luồng ánh sáng một vàng một trắng. Hai luồng ánh sáng đó lại đột ngột hiện ra hai thân ảnh một bạch long và một kim phượng uốn mình bay lượn.
Lão Tử ngẩn người "Đó không phải là Long tổ Chân Long và Phượng tổ Nguyên Phượng hay sao?".
Không có câu trả lời, bởi vốn dĩ không ai biết ngay cả La Hầu, Chân Long và Nguyên Phượng đều đã kéo nhau đồng quy vu tận trong trận Long Hán sơ kiếp, ai biết được hồn phách của cả hai lại còn giữ lại và được con trai út của Lân tổ Chính Lân cất giữ.
Cả hai thân ảnh tự do chao liệng một lúc rồi dừng lại, song song với nhau mà đối diện La Hầu, hận không thể nuốt trọn hắn vào bụng, sau đó bay thẳng xuống người Nhiếp Minh Quyết, chỉ thấy một màn quang sắc chói mắt lan xa ngàn dặm. Cho đến khi quang sắc đó biến mất, Nhiếp Minh Quyết hạ Hỗn Nguyên kiếm xuống ngang hông, chậm rãi lấy một tay lau sạch máu trên mặt. Trong sự kinh ngạc của tất cả, hắn dần dần mở mắt ra. Mắt trái lóe lên con ngươi màu bạch kim, mắt phải rực rỡ con ngươi màu hoàng sắc. Dị nhãn đồng tử, ấy là hồn phách của Long tổ Phượng tổ hóa thành, oai lực điểm thấu vạn vật, một lần nhìn ra được quá khứ hiện tại và tương lai, so cùng tứ đại thần nhãn* trong Thiên Địa chỉ có hơn chứ không bằng hoặc kém.
*Bốn loại mắt thần là âm dương nhãn của Văn Trọng thái sư và Nhị lang thần Dương Tiễn, hỏa nhãn kim tinh của Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, pháp nhãn của Bồ Đề Tổ Sư tức Thông Thiên giáo chủ, tuệ nhãn của Thích Ca Phật.
Nhiếp Minh Quyết sau đầu hiện ra Công Đức Kim Luân, ngũ sắc chiếu sáng mười phương. Hắn nâng tay trái đem Sóc Nguyệt nằm trên đất bay tới rơi xuống chỗ của Lam Hi Thần, tay phải thì phất một cái, kết giới ở phía bên này lập tức biến mất, sáu thần khí đồng loạt rơi xuống người chủ nhân.
Nhiếp Hoài Tang là người đầu tiên phản ứng, cầm lấy Phiến thiết tách thành hai đoản kiếm lao thẳng vào Mạnh Dao, nghiến răng nói "Giờ thì ta sẽ đòi lại món nợ vừa nãy".
Mạnh Dao căng sợi roi vàng kia chắn trước ngực đỡ kiếm, nhướn mày "Vậy thì ta sẽ chống mắt xem ngươi đòi như thế nào đã".
Nhiếp Hoài Tang hừ lạnh một tiếng rồi lấy đà đẩy cả mình và Mạnh Dao bay ra xa một khoảng, cốt tìm một nơi không vướng bận để quyết đấu một trận. Giang Trừng thấy thế liền rút Tam Độc đuổi theo.
Kim Lăng là người thứ ba kịp phản ứng, cậu ta chụm tay hô "Cậu, nhớ cẩm thận!" rồi cầm lấy Tuế Hoa nhảy xuống đất, hướng chiến trường bên dưới tế đài mà nói với vẻ hào hứng "Ngồi lâu như vậy, tay chân ta cũng sắp hóa đá rồi. Phải ra đánh vài trăm hiệp cho thư giãn gân cốt mới được!".
Ngụy Vô Tiện vội cầm Trần Tình đuổi theo, cười, nói "Tiểu tử, không chỉ có mình ngươi cần thư giãn gân cốt. Nhớ đừng đánh hăng quá mà giành mất phần của ta đấy!".
Lam Vong Cơ trước khi cùng và Tống Lam cũng ngay lập tức bay xuống tế đài, đã nói với Lam Hi Thần "Huynh trưởng nhớ cẩn thận". Bốn người đánh tới đâu, quỷ tướng hoặc là xác thân tan biến, hoặc la liệt ngã xuống đến đó. Chỉ còn Lam Hi Thần tạm thời chưa kịp hồi phục linh lực mà ứng chiến, cho nên lập tức ngồi xếp bằng để điều tức.
Nhiếp Minh Quyết giải quyết xong bên này thì lạnh lùng hướng thẳng lên nhìn La Hầu, lúc này hắn như
đã biến thành một người khác, chậm rãi nói "La Hầu, mọi chuyện không phải kết thúc, mà là bắt đầu".
Giọng nói đó nghe như tiếng của một lão nhân trầm ấm nhưng không hề mềm mỏng, lại giống như một người trẻ tuổi đang dùng uy lực nói chuyện. Thanh âm huyền diệu cực kỳ, tỏa ra đạo vận, dù là chư thiên tu sĩ thần thánh nghe được, đều là một trận ngưỡng mộ cùng quy phục hướng về.
La Hầu vẻ mặt ngưng đọng trong vài giây, bỗng nhiên cười lạnh "Chịu qua Tứ Cửu Diệu Lôi Kiếp đã thành Thánh Nhân rồi sao? Thế thì đã là gì so với năm xưa bản tổ và Hồng Quân thành Thánh trước khi đạt vị Tổ? Buồn cười, Thiên Đạo lại tính chọc cười bản tổ cơ đấy! Hoặc là nên đưa tới lôi kiếp lợi hại hơn một chút, hoặc là dứt khoát tản cho xong, chớ để một tên tiểu tử chịu qua rồi liền nghĩ mình đã có đủ tu vi đối kháng với bản tổ". Nói xong liền ném Diệt Thế Hắc Liên bay tới, cánh hoa ù ù tản ra, mỗi cánh giống như một lưỡi dao mỏng, chỉ chực chờ chạm tới sẽ cứa đứt người hắn.
Nhiếp Minh Quyết thần sắc trầm xuống, nghiêng người né đi những cánh hoa đen kia, đoạn, giáng một chưởng thật mạnh vào đóa sen chủ đang lao tới vừa vặn cách mình một cánh tay. Lực này nhìn chưởng rất nhẹ, nhưng bị dính phải thì cảm thấy nặng nề vô cùng. Diệt Thế Hắc Liên bị đánh bật ngược trở về. La Hầu vội tránh đi, thuận tiện thu nó lại trong tay, lại ném Hỗn Độn châu tới. Viên ngọc tự biến ra hơn hai mươi hạt châu giống nhau chiếu sáng rực đồng loạt tấn công. Trước khi bị nó làm cho mù mắt lần nữa, Nhiếp Minh Quyết nâng Hỗn Nguyên kiếm lên chém mỗi viên thành hai nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.