Chương 64: Nan cầu (thất)
CanhsacHichan
17/02/2022
Người trước mắt là Viên Hiệu, gia phó ba đời của Nhiếp thị. Lúc nhỏ mỗi lần đến đây, Viên Hiệu sẽ vô cùng niềm nở nói chuyện với y, còn thường làm như không thấy mỗi lần y cùng Nhiếp Minh Quyết lén trốn ra ngoài chơi mà không xin phép. Từ đó đến nay đã trải qua bao nhiêu năm, sự già cỗi trên gương mặt người gia phó tốt bụng này khiến Lam Hi Thần thật là thương xót.
Vậy mà Viên Hiệu vẫn tỏ vẻ vui mừng như trước đây "Khỏe, ta rất khỏe. Nhưng Trạch Vu Quân, trông ngươi hình như tiều tụy hơn một chút so với lần trước ta nhìn thấy ở Thanh Đàm hội".
Lam Hi Thần cười khổ "Khi đó tâm tư ta muộn phiền nên không có để ý thấy Viên thúc, xin thứ lỗi cho".
Người của Lam gia rất để ý bề ngoài trong mắt người khác, mỗi một ánh mắt và cử chỉ phải hết sức nhã nhặn để người ta không có ấn tượng xấu. Nhưng Viên Hiệu đây đối với Lam Hi Thần mà nói cũng không phải người xa lạ gì, dù có thất thố một chút cũng chẳng sao.
Viên Hiệu xua tay "Không cần xin lỗi, ta nào có trách cứ gì ngươi. Chỉ là ta lo lắng nên hỏi han một chút", rồi nhìn một lượt ba người bên cạnh y, nói "Trạch Vu Quân sao lại tới đây? Còn hai vị đây là?".
Lam Hi Thần không tiện giới thiệu dài dòng, chỉ nói "Bọn họ là bằng hữu của ta. Viên thúc, ta cũng không dám giấu ngươi. Kỳ thực lần này ta đến là vì đại ca. Ngươi có biết hiện tại hắn ở nơi nào không?".
Viên Hiệu nói "Ngươi muốn gặp Xích Phong Tôn? Nhưng chỉ sợ Nhiếp tông chủ.....".
Lam Hi Thần nói "Viên thúc, coi như ta xin ngươi. Một chút thôi, ta sẽ chỉ nhìn hắn một chút thôi".
Viên Hiệu một vẻ khó đoán, ánh đèn chiếu mờ khuôn mặt nhưng y vẫn cảm nhận thấy trong mắt lão đã lóng lánh một màn sương. Lão khẽ thở dài "Trạch Vu Quân, lão thật sự rất vui khi ngươi lại có thể tới đây tìm Xích Phong Tôn. Thôi vậy, thấy ngươi lão cũng không đành lòng. Mời đi theo lão".
Lam Hi Thần vừa đi vừa nói "Viên thúc, hắn là đại ca của ta, ta đương nhiên nên tới tìm hắn. À, đệ đệ và đệ tức của ta đâu rồi?".
Viên Hiệu đột nhiên nhìn y chăm chú, rồi lại thở dài "Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử đang ở trong Đao Các, phải vất vả lắm trấn áp Xích Phong Tôn. Nói tới, cũng phải cảm ơn Giang tông chủ, cả ngày hôm nay hắn thật không khỏe khoắn gì. Nếu hai người kia không tới, e là một mình Tam Độc Thánh Thủ cũng khó xoay sở".
Lam Hi Thần nói "Viên thúc, chuyện là như thế nào?".
Viên Hiệu nói "Thật ra lúc sáng, nghe nói có người nào đó gõ cửa, cho đến khi có môn sinh hét lên thì mới phát hiện hóa ra có người đem Xích Phong Tôn tới".
Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh đi tụt lại phía sau, Lam Hi Thần nghe thấy nàng hỏi nhỏ "Hắn thật sự bị ngươi đánh cho bất tỉnh?".
Ôn Ninh nói "Không phải. Bọn ta đánh nhau rất kịch liệt. Nhưng giữa chừng Xích Phong Tôn lại đột nhiên dừng, sau đó hắn ngất đi. Ta nghĩ Liên Hoa Ổ và Kim Lân đài không thể tới thì chỉ còn Vân Thâm Bất Tri Xứ và Bất Tịnh Thế. Tuy rằng ta biết Trạch Vu Quân lo lắng, nhưng ở chỗ Lam thị nhiều người lui tới không bằng nơi kín kẽ như Nhiếp thị. Huống hồ Xích Phong Tôn và Nhiếp tông chủ còn là huynh đệ thân thích".
Ở bên cạnh Lam Hi Thần, Viên Hiệu vẫn tiếp tục nói "Lúc đó hắn bất tỉnh, Nhiếp tông chủ liền đưa hắn vào trong, còn chưa được bao lâu thì hắn đã vùng dậy nổi loạn như hung thi bình thường. Mà sức của hắn thì hơn gấp trăm lần. Nếu chỉ có Nghiễm công tử và Mộc công tử không cách nào khống chế được. May mắn vài ngày trước Giang tông chủ đi săn đêm ngang qua, bị thương nhẹ nên ở tạm, vừa đúng lúc đem Tử Điện ra trấn áp mới tạm thời giữ yên. Nhưng cũng chỉ là tạm thời. Xích Phong Tôn lúc mê lúc tỉnh, vùng vẫy hết cỡ. Trạch Vu Quân, nếu Nhiếp tông chủ có nặng nhẹ gì với ngươi cũng hy vọng ngươi đừng chấp nhất. Hắn vì Xích Phong Tôn mà tâm trí lẫn thể xác đều đau khổ như chết đi sống lại. Giang tông chủ thấy không ổn mới cho người tới mời Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ".
Không lâu sau liền tới nơi. Vừa bước vào trong, Lam Hi Thần không thể đứng vững. Đập vào mắt y lúc này là thân thể của Nhiếp Minh Quyết bị Tử Điện trói chặt, cả người dán toàn phù triện, xung quanh còn có một trận pháp chế ngự. Nhiếp Minh Quyết hai tay bị trói gô ra sau lưng, Tử Điện siết chặt vào da thịt hắn để lại lằn ngang lằn dọc, đầu tóc bù xù, khuôn mặt hắn rũ xuống, hai mắt nhắm lại, trên trán vẫn hiện ra mấy nét nhăn nhó chẳng biết do đau đớn hay phẫn nộ. Bộ y phục rách đôi chỗ không che đi được mấy đường đen trên cổ cũng như đường may hắc tuyến, bằng chứng chỉ ra tội lỗi năm xưa của Kim Quang Dao. Trông hắn lúc này chẳng khác một xác chết bị đem đi treo đứng, khiến người ta nhìn vào còn không tin được đó là Xích Phong Tôn mạnh mẽ uy danh một thời.
Lam Hi Thần thấy toàn thân run rẩy. Đây là Nhiếp Minh Quyết, là nghĩa huynh của y đó sao?
Y vô thức tiến lại gần hắn, muốn đưa tay chạm vào mặt hắn thì phía sau có tiếng quát "Ngươi chạm một ngón tay vào hắn, ta lập tức cắt lấy ngón tay đó của ngươi".
Tiếng nói này rất quen thuộc, ba phần bi thương ba phần thống hận, xen vào đó là bốn phần gϊếŧ người.
Lam Hi Thần xoay người lại, gọi "Hoài Tang".
Dù có thế nào, y vẫn không thể thay đổi được cách xưng hô, hắn vẫn là đệ đệ Nhiếp Hoài Tang mà y quan tâm. Y vẫn gọi hắn là Hoài Tang, cũng như y vẫn gọi Kim Quang Dao là A Dao.
Nhiếp Hoài Tang quát "Im đi! Đừng có gọi ta thân thiết như thế? Ta với ngươi không có quen biết đâu".
Giang Trừng theo sau Nhiếp Hoài Tang, ánh hắn nhìn Lam Hi Thần rất phức tạp, giống như muốn nói: Ngươi tới đây làm gì? Muốn chọc hắn nổi khùng hay sao?
Nhiếp Hoài Tang lúc này bộ dáng gầy rộc, hai hốc mắt hắn sưng đỏ, giống như đã trải qua vô số đêm thức trắng để khóc, khuôn mặt vành vọt mười phần tiều tụy, cả người trông ốm yếu nhỏ nhắn đến phát tội, duy chỉ có cặp mắt sắc bén là không giảm đi phong độ. Hắn liếc qua Viên Hiệu một cái khiến lão sợ đến co rúm, trầm giọng "Viên tổng quản, hình như ông đã quá phận rồi".
Viên Hiệu vội cúi đầu "Tông chủ thứ tội, lão chỉ....".
Nhiếp Hoài Tang lạnh lùng "Lui ra đi, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau".
Viên Hiệu một đầu đầy mồ hôi lui ra, lão cũng biết có thể chuyến này Nhiếp Hoài Tang sẽ không nhân nhượng lão nữa, lão rất muốn lý giải nhưng xem chừng lúc này hắn sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Giang Trừng liếc thấy Ôn Ninh, đầu mày giật giật nhưng cũng không rảnh để ý, hắn kéo bải vai Nhiếp Hoài Tang lùi lại, nói "Được rồi, đừng có kích động như thế".
Nhiếp Hoài Tang không để quan tâm, vùng bước tới gần Lam Hi Thần "Ngươi còn mặt mũi tới đây? Ngươi lấy tư cách gì tới đây gặp ca ca ta?".
Lam Hi Thần nhìn Nhiếp Hoài Tang, thấp giọng nói "Hoài Tang, ta....".
Nhiếp Hoài Tang gần như hét lên "Ngươi gọi ai đó?".
Lam Hi Thần cảm thấy cổ họng khô khốc đi, y gượng gạo gọi "Nhiếp tông chủ", lại nói "Ta xin lỗi vì đã tới mà không nói trước. Nhưng ta thật sự chỉ muốn xem đại ca. Hắn là đại ca của ngươi, cũng là đại ca của ta".
Nhiếp Hoài Tang cười một tiếng mỉa mai "Đại ca? Ngươi với hắn là huynh đệ hồi nào vậy? Sao ta chưa từng biết?".
Lam Hi Thần bàng hoàng, Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Hắn chỉ có một đệ đệ là ta. Ngoài ra chưa từng có đệ đệ nào khác. Trạch Vu Quân nhận lầm người rồi".
Lam Hi Thần nắm lấy hai cánh tay hắn "Hoài Tang, ta biết ngươi hận ta, nhưng mà coi như ta xin ngươi hãy để cho ta nhìn hắn một chút. Nếu không ta thực sự sẽ ân hận không thôi. Đợi cứu được hắn rồi, ngươi muốn nói thế nào cũng được ?".
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Ân hận? Ngươi giờ phút này còn muốn nhắc đến hai chữ "Ân hận"? Hay cho Trạch Vu Quân phẩm chất cao thượng, ngươi nói ra hai chữ đó, có cảm thấy xấu hổ không?".
Lam Hi Thần buông lỏng hai tay, trong lòng ngổn ngang trăm bề, môi y mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói được, càng để cho Nhiếp Hoài Tang chiếm thế thượng phong.
Giang Trừng nói "Được rồi, hắn chẳng qua chỉ tới nhìn người, đừng làm hắn khó xử. Huống hồ....".
Nhiếp Hoài Tang cắt ngang "Nhìn người? Ngươi nghĩ hắn là thành tâm tới xem ca ca ta? Lúc trước gián tiếp là Thanh Tâm Âm, ai biết bây giờ hắn sẽ đem thứ gì tới lấy mạng ca ca?".
Lam Hi Thần giống như rơi xuống hầm băng ngàn năm, vừa giá lạnh vừa ngột ngạt, y thống khổ nói "Không phải, không phải như thế đâu? Hoài Tang, ta không có, ta hoàn toàn không có".
Ngược lại là Bắc Đường Lạc Vi, nàng ta vốn tính trẻ con lại hay cầu toàn, trong câu nói của Nhiếp Hoài Tang lúc này có hai chữ "thứ gì" khiến nàng cho rằng hắn đang xem thường nàng, nhịn không được nói "Nói vậy là sao? Bọn ta tới là xem xét, bất quá thì cứu người chứ không phải gϊếŧ người. Có ý tốt đàng hoàng nhé. Ngươi chưa để bọn ta xem qua, làm sao biết ca ca ngươi có cứu được hay không?".
Nhiếp Hoài Tang liếc mắt qua nàng, đầu mày vừa giãn ra đã nhíu lại, vừa tính mở miệng hỏi nàng là ai thì tiếng gầm gừ truyền đến tai bọn họ, thân hình Nhiếp Minh Quyết khẽ động đậy, Tử Điện theo cử động của hắn phát sáng kèm chớp điện xì xèo, phù triện cũng theo đó mà phát sáng.
Lam Hi Thần không kìm được lại gần hắn, lay vai gọi "Đại ca!".
Nhiếp Minh Quyết cả người lắc mạnh, giống như một con hổ ngủ dậy liền thấy mình bị xiềng xích, hắn cả người vùng vẫy càng lúc càng dữ tợn, hắn hơi ngẩng đầu để lộ đôi con ngươi trắng đỏ luân chuyển. Miệng rít lên những tiếng gầm gừ không rõ là đang nói cái gì.
Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi "Xem tình hình này, ngó bộ hắn thật sự đang rất không ổn".
Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Trạch Vu Quân, ta có nên khen ngươi thật có bản lĩnh hay không? Ngươi khiến cho người ta tin tưởng tới mức đến cả bị ngươi hại chết. Ngươi và hảo nghĩa đệ của ngươi khiến hắn thê thảm như thế, bây giờ còn muốn đến đây giả vờ tốt bụng, diễn cho ai xem? Giả vờ hay như vậy, có phải mới là bản lĩnh thật sự của Trạch Vu Quân đây? Ngươi thật khiến ta thấy bội phục. Ngươi và A Dao tốt của ngươi, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, hợp nhau quá đi chứ? Nhưng mà....".
Hắn thình lình hét lên, thanh âm như vạn mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tim Lam Hi Thần "Nhưng mà rốt cuộc, ca ca ta làm lỗi gì với các ngươi, Nhiếp gia ta nợ nần gì các ngươi mà khiến các ngươi đối xử với huynh đệ bọn ta như vậy? Ngươi nhìn ca ca ta đi, nhìn chuyện tốt của các ngươi làm ra đi, nhìn đi. Ngươi thấy bây giờ bộ dạng hắn thế nào? Nhìn cho kỹ rồi trở về nói với A Dao của ngươi ấy. Nói cho hắn biết, không chừng khiến hắn vui tới mức cười đến chết đi sống lại ấy chứ!".
Lam Hi Thần khóe mắt nóng lên, y nghẹn ngào "Hoài Tang, ta xin ngươi đừng nói như vậy. Ta không phải thế, A Dao cũng không phải thế".
Nhiếp Hoài Tang càng siết tay chặt hơn, mỉa mai "Coi kìa, ngươi vẫn bênh vực hắn chầm chập như vậy, đúng là tình cảm tốt quá đi. Nếu đã như vậy, cần gì để ý đến ca ca ta nữa? Các ngươi lúc này không phải là nên ngồi cạnh nhau hàn thuyên tâm sự vu vẻ sao? Còn có tâm trí để ý Nhiếp gia bọn ta làm chi nữa?".
Giang Trừng nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang lớn giọng lại như muốn rút đao gϊếŧ Lam Hi Thần như vậy, sợ là hắn không kìm chế được vội đến kéo tay hai người ra, một bên lại nói "Ngươi buông Trạch Vu Quân ra trước đi. Đừng quên Lam Vong Cơ bọn họ còn đang ở trong phủ. Ngươi hét ầm lên như thế để hắn nghe được sẽ không hay đâu".
"Có gì mà không hay?".
Bên ngoài cửa hai thân ảnh bước vào. Giang Trừng ngạc nhiên "Ngụy Vô Tiện? Sao các ngươi lại đến? Không phải vừa kêu đi nghỉ ngơi rồi sao?".
Ngụy Vô Tiện hơi ưỡn người ra, lấy tay chống hông "Nghỉ ngơi gì được? Chẳng qua là muốn ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh bàn kế sách cứu Xích Phong Tôn. Các ngươi ở đây huyên náo ầm ĩ, chỗ của ta và Lam Trạm xa như vậy cũng nghe đến điếc tai rồi".
Bắc Đường Lạc Vi nghiêng người nói nhỏ với Ôn Ninh "Sao tai bọn họ thính vậy? Ta thấy gã kia cũng đâu có hét to lắm".
Ôn Ninh không biết trả lời nàng ra sao, gãi gãi đầu cười trừ, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.
Lam Vong Cơ thấy Nhiếp Hoài Tang giữ chặt cổ tay Lam Hi Thần, lại còn thấy vẻ mặt ảm đạm bi thương, ngón tay khẽ đẩt Tị Trần ra khỏi vỏ kêu "Rẹt" một tiếng rõ to, hai mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Hoài Tang, giống như muốn nói rằng: Nếu ngươi không buông ra, đừng trách ta không khách khí.
Nhiếp Hoài Tang liếc nhìn Lam Vong Cơ, vẫn không buông tay Lam Hi Thần,khóe mắt càng đanh lại "Hàm Quang Quân không cần nhìn ta như thế? Chẳng qua ngươi chưa từng nếm trải cảm giác đứng trước mặt người gϊếŧ đi người thân của mình mà thôi".
Lam Vong Cơ lạnh lùng "Đã từng".
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Ta đương nhiên biết ngươi từng trải qua. Nhưng đó là người gϊếŧ Ngụy huynh người ngươi yêu, không phải kẻ gϊếŧ huynh trưởng của ngươi. Cảm giác hoàn toàn khác nhau".
Lam Vong Cơ không nói gì, tay càng siết chặt Tị Trần.
Vậy mà Viên Hiệu vẫn tỏ vẻ vui mừng như trước đây "Khỏe, ta rất khỏe. Nhưng Trạch Vu Quân, trông ngươi hình như tiều tụy hơn một chút so với lần trước ta nhìn thấy ở Thanh Đàm hội".
Lam Hi Thần cười khổ "Khi đó tâm tư ta muộn phiền nên không có để ý thấy Viên thúc, xin thứ lỗi cho".
Người của Lam gia rất để ý bề ngoài trong mắt người khác, mỗi một ánh mắt và cử chỉ phải hết sức nhã nhặn để người ta không có ấn tượng xấu. Nhưng Viên Hiệu đây đối với Lam Hi Thần mà nói cũng không phải người xa lạ gì, dù có thất thố một chút cũng chẳng sao.
Viên Hiệu xua tay "Không cần xin lỗi, ta nào có trách cứ gì ngươi. Chỉ là ta lo lắng nên hỏi han một chút", rồi nhìn một lượt ba người bên cạnh y, nói "Trạch Vu Quân sao lại tới đây? Còn hai vị đây là?".
Lam Hi Thần không tiện giới thiệu dài dòng, chỉ nói "Bọn họ là bằng hữu của ta. Viên thúc, ta cũng không dám giấu ngươi. Kỳ thực lần này ta đến là vì đại ca. Ngươi có biết hiện tại hắn ở nơi nào không?".
Viên Hiệu nói "Ngươi muốn gặp Xích Phong Tôn? Nhưng chỉ sợ Nhiếp tông chủ.....".
Lam Hi Thần nói "Viên thúc, coi như ta xin ngươi. Một chút thôi, ta sẽ chỉ nhìn hắn một chút thôi".
Viên Hiệu một vẻ khó đoán, ánh đèn chiếu mờ khuôn mặt nhưng y vẫn cảm nhận thấy trong mắt lão đã lóng lánh một màn sương. Lão khẽ thở dài "Trạch Vu Quân, lão thật sự rất vui khi ngươi lại có thể tới đây tìm Xích Phong Tôn. Thôi vậy, thấy ngươi lão cũng không đành lòng. Mời đi theo lão".
Lam Hi Thần vừa đi vừa nói "Viên thúc, hắn là đại ca của ta, ta đương nhiên nên tới tìm hắn. À, đệ đệ và đệ tức của ta đâu rồi?".
Viên Hiệu đột nhiên nhìn y chăm chú, rồi lại thở dài "Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử đang ở trong Đao Các, phải vất vả lắm trấn áp Xích Phong Tôn. Nói tới, cũng phải cảm ơn Giang tông chủ, cả ngày hôm nay hắn thật không khỏe khoắn gì. Nếu hai người kia không tới, e là một mình Tam Độc Thánh Thủ cũng khó xoay sở".
Lam Hi Thần nói "Viên thúc, chuyện là như thế nào?".
Viên Hiệu nói "Thật ra lúc sáng, nghe nói có người nào đó gõ cửa, cho đến khi có môn sinh hét lên thì mới phát hiện hóa ra có người đem Xích Phong Tôn tới".
Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh đi tụt lại phía sau, Lam Hi Thần nghe thấy nàng hỏi nhỏ "Hắn thật sự bị ngươi đánh cho bất tỉnh?".
Ôn Ninh nói "Không phải. Bọn ta đánh nhau rất kịch liệt. Nhưng giữa chừng Xích Phong Tôn lại đột nhiên dừng, sau đó hắn ngất đi. Ta nghĩ Liên Hoa Ổ và Kim Lân đài không thể tới thì chỉ còn Vân Thâm Bất Tri Xứ và Bất Tịnh Thế. Tuy rằng ta biết Trạch Vu Quân lo lắng, nhưng ở chỗ Lam thị nhiều người lui tới không bằng nơi kín kẽ như Nhiếp thị. Huống hồ Xích Phong Tôn và Nhiếp tông chủ còn là huynh đệ thân thích".
Ở bên cạnh Lam Hi Thần, Viên Hiệu vẫn tiếp tục nói "Lúc đó hắn bất tỉnh, Nhiếp tông chủ liền đưa hắn vào trong, còn chưa được bao lâu thì hắn đã vùng dậy nổi loạn như hung thi bình thường. Mà sức của hắn thì hơn gấp trăm lần. Nếu chỉ có Nghiễm công tử và Mộc công tử không cách nào khống chế được. May mắn vài ngày trước Giang tông chủ đi săn đêm ngang qua, bị thương nhẹ nên ở tạm, vừa đúng lúc đem Tử Điện ra trấn áp mới tạm thời giữ yên. Nhưng cũng chỉ là tạm thời. Xích Phong Tôn lúc mê lúc tỉnh, vùng vẫy hết cỡ. Trạch Vu Quân, nếu Nhiếp tông chủ có nặng nhẹ gì với ngươi cũng hy vọng ngươi đừng chấp nhất. Hắn vì Xích Phong Tôn mà tâm trí lẫn thể xác đều đau khổ như chết đi sống lại. Giang tông chủ thấy không ổn mới cho người tới mời Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ".
Không lâu sau liền tới nơi. Vừa bước vào trong, Lam Hi Thần không thể đứng vững. Đập vào mắt y lúc này là thân thể của Nhiếp Minh Quyết bị Tử Điện trói chặt, cả người dán toàn phù triện, xung quanh còn có một trận pháp chế ngự. Nhiếp Minh Quyết hai tay bị trói gô ra sau lưng, Tử Điện siết chặt vào da thịt hắn để lại lằn ngang lằn dọc, đầu tóc bù xù, khuôn mặt hắn rũ xuống, hai mắt nhắm lại, trên trán vẫn hiện ra mấy nét nhăn nhó chẳng biết do đau đớn hay phẫn nộ. Bộ y phục rách đôi chỗ không che đi được mấy đường đen trên cổ cũng như đường may hắc tuyến, bằng chứng chỉ ra tội lỗi năm xưa của Kim Quang Dao. Trông hắn lúc này chẳng khác một xác chết bị đem đi treo đứng, khiến người ta nhìn vào còn không tin được đó là Xích Phong Tôn mạnh mẽ uy danh một thời.
Lam Hi Thần thấy toàn thân run rẩy. Đây là Nhiếp Minh Quyết, là nghĩa huynh của y đó sao?
Y vô thức tiến lại gần hắn, muốn đưa tay chạm vào mặt hắn thì phía sau có tiếng quát "Ngươi chạm một ngón tay vào hắn, ta lập tức cắt lấy ngón tay đó của ngươi".
Tiếng nói này rất quen thuộc, ba phần bi thương ba phần thống hận, xen vào đó là bốn phần gϊếŧ người.
Lam Hi Thần xoay người lại, gọi "Hoài Tang".
Dù có thế nào, y vẫn không thể thay đổi được cách xưng hô, hắn vẫn là đệ đệ Nhiếp Hoài Tang mà y quan tâm. Y vẫn gọi hắn là Hoài Tang, cũng như y vẫn gọi Kim Quang Dao là A Dao.
Nhiếp Hoài Tang quát "Im đi! Đừng có gọi ta thân thiết như thế? Ta với ngươi không có quen biết đâu".
Giang Trừng theo sau Nhiếp Hoài Tang, ánh hắn nhìn Lam Hi Thần rất phức tạp, giống như muốn nói: Ngươi tới đây làm gì? Muốn chọc hắn nổi khùng hay sao?
Nhiếp Hoài Tang lúc này bộ dáng gầy rộc, hai hốc mắt hắn sưng đỏ, giống như đã trải qua vô số đêm thức trắng để khóc, khuôn mặt vành vọt mười phần tiều tụy, cả người trông ốm yếu nhỏ nhắn đến phát tội, duy chỉ có cặp mắt sắc bén là không giảm đi phong độ. Hắn liếc qua Viên Hiệu một cái khiến lão sợ đến co rúm, trầm giọng "Viên tổng quản, hình như ông đã quá phận rồi".
Viên Hiệu vội cúi đầu "Tông chủ thứ tội, lão chỉ....".
Nhiếp Hoài Tang lạnh lùng "Lui ra đi, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau".
Viên Hiệu một đầu đầy mồ hôi lui ra, lão cũng biết có thể chuyến này Nhiếp Hoài Tang sẽ không nhân nhượng lão nữa, lão rất muốn lý giải nhưng xem chừng lúc này hắn sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Giang Trừng liếc thấy Ôn Ninh, đầu mày giật giật nhưng cũng không rảnh để ý, hắn kéo bải vai Nhiếp Hoài Tang lùi lại, nói "Được rồi, đừng có kích động như thế".
Nhiếp Hoài Tang không để quan tâm, vùng bước tới gần Lam Hi Thần "Ngươi còn mặt mũi tới đây? Ngươi lấy tư cách gì tới đây gặp ca ca ta?".
Lam Hi Thần nhìn Nhiếp Hoài Tang, thấp giọng nói "Hoài Tang, ta....".
Nhiếp Hoài Tang gần như hét lên "Ngươi gọi ai đó?".
Lam Hi Thần cảm thấy cổ họng khô khốc đi, y gượng gạo gọi "Nhiếp tông chủ", lại nói "Ta xin lỗi vì đã tới mà không nói trước. Nhưng ta thật sự chỉ muốn xem đại ca. Hắn là đại ca của ngươi, cũng là đại ca của ta".
Nhiếp Hoài Tang cười một tiếng mỉa mai "Đại ca? Ngươi với hắn là huynh đệ hồi nào vậy? Sao ta chưa từng biết?".
Lam Hi Thần bàng hoàng, Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Hắn chỉ có một đệ đệ là ta. Ngoài ra chưa từng có đệ đệ nào khác. Trạch Vu Quân nhận lầm người rồi".
Lam Hi Thần nắm lấy hai cánh tay hắn "Hoài Tang, ta biết ngươi hận ta, nhưng mà coi như ta xin ngươi hãy để cho ta nhìn hắn một chút. Nếu không ta thực sự sẽ ân hận không thôi. Đợi cứu được hắn rồi, ngươi muốn nói thế nào cũng được ?".
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Ân hận? Ngươi giờ phút này còn muốn nhắc đến hai chữ "Ân hận"? Hay cho Trạch Vu Quân phẩm chất cao thượng, ngươi nói ra hai chữ đó, có cảm thấy xấu hổ không?".
Lam Hi Thần buông lỏng hai tay, trong lòng ngổn ngang trăm bề, môi y mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói được, càng để cho Nhiếp Hoài Tang chiếm thế thượng phong.
Giang Trừng nói "Được rồi, hắn chẳng qua chỉ tới nhìn người, đừng làm hắn khó xử. Huống hồ....".
Nhiếp Hoài Tang cắt ngang "Nhìn người? Ngươi nghĩ hắn là thành tâm tới xem ca ca ta? Lúc trước gián tiếp là Thanh Tâm Âm, ai biết bây giờ hắn sẽ đem thứ gì tới lấy mạng ca ca?".
Lam Hi Thần giống như rơi xuống hầm băng ngàn năm, vừa giá lạnh vừa ngột ngạt, y thống khổ nói "Không phải, không phải như thế đâu? Hoài Tang, ta không có, ta hoàn toàn không có".
Ngược lại là Bắc Đường Lạc Vi, nàng ta vốn tính trẻ con lại hay cầu toàn, trong câu nói của Nhiếp Hoài Tang lúc này có hai chữ "thứ gì" khiến nàng cho rằng hắn đang xem thường nàng, nhịn không được nói "Nói vậy là sao? Bọn ta tới là xem xét, bất quá thì cứu người chứ không phải gϊếŧ người. Có ý tốt đàng hoàng nhé. Ngươi chưa để bọn ta xem qua, làm sao biết ca ca ngươi có cứu được hay không?".
Nhiếp Hoài Tang liếc mắt qua nàng, đầu mày vừa giãn ra đã nhíu lại, vừa tính mở miệng hỏi nàng là ai thì tiếng gầm gừ truyền đến tai bọn họ, thân hình Nhiếp Minh Quyết khẽ động đậy, Tử Điện theo cử động của hắn phát sáng kèm chớp điện xì xèo, phù triện cũng theo đó mà phát sáng.
Lam Hi Thần không kìm được lại gần hắn, lay vai gọi "Đại ca!".
Nhiếp Minh Quyết cả người lắc mạnh, giống như một con hổ ngủ dậy liền thấy mình bị xiềng xích, hắn cả người vùng vẫy càng lúc càng dữ tợn, hắn hơi ngẩng đầu để lộ đôi con ngươi trắng đỏ luân chuyển. Miệng rít lên những tiếng gầm gừ không rõ là đang nói cái gì.
Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi "Xem tình hình này, ngó bộ hắn thật sự đang rất không ổn".
Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Trạch Vu Quân, ta có nên khen ngươi thật có bản lĩnh hay không? Ngươi khiến cho người ta tin tưởng tới mức đến cả bị ngươi hại chết. Ngươi và hảo nghĩa đệ của ngươi khiến hắn thê thảm như thế, bây giờ còn muốn đến đây giả vờ tốt bụng, diễn cho ai xem? Giả vờ hay như vậy, có phải mới là bản lĩnh thật sự của Trạch Vu Quân đây? Ngươi thật khiến ta thấy bội phục. Ngươi và A Dao tốt của ngươi, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, hợp nhau quá đi chứ? Nhưng mà....".
Hắn thình lình hét lên, thanh âm như vạn mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tim Lam Hi Thần "Nhưng mà rốt cuộc, ca ca ta làm lỗi gì với các ngươi, Nhiếp gia ta nợ nần gì các ngươi mà khiến các ngươi đối xử với huynh đệ bọn ta như vậy? Ngươi nhìn ca ca ta đi, nhìn chuyện tốt của các ngươi làm ra đi, nhìn đi. Ngươi thấy bây giờ bộ dạng hắn thế nào? Nhìn cho kỹ rồi trở về nói với A Dao của ngươi ấy. Nói cho hắn biết, không chừng khiến hắn vui tới mức cười đến chết đi sống lại ấy chứ!".
Lam Hi Thần khóe mắt nóng lên, y nghẹn ngào "Hoài Tang, ta xin ngươi đừng nói như vậy. Ta không phải thế, A Dao cũng không phải thế".
Nhiếp Hoài Tang càng siết tay chặt hơn, mỉa mai "Coi kìa, ngươi vẫn bênh vực hắn chầm chập như vậy, đúng là tình cảm tốt quá đi. Nếu đã như vậy, cần gì để ý đến ca ca ta nữa? Các ngươi lúc này không phải là nên ngồi cạnh nhau hàn thuyên tâm sự vu vẻ sao? Còn có tâm trí để ý Nhiếp gia bọn ta làm chi nữa?".
Giang Trừng nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang lớn giọng lại như muốn rút đao gϊếŧ Lam Hi Thần như vậy, sợ là hắn không kìm chế được vội đến kéo tay hai người ra, một bên lại nói "Ngươi buông Trạch Vu Quân ra trước đi. Đừng quên Lam Vong Cơ bọn họ còn đang ở trong phủ. Ngươi hét ầm lên như thế để hắn nghe được sẽ không hay đâu".
"Có gì mà không hay?".
Bên ngoài cửa hai thân ảnh bước vào. Giang Trừng ngạc nhiên "Ngụy Vô Tiện? Sao các ngươi lại đến? Không phải vừa kêu đi nghỉ ngơi rồi sao?".
Ngụy Vô Tiện hơi ưỡn người ra, lấy tay chống hông "Nghỉ ngơi gì được? Chẳng qua là muốn ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh bàn kế sách cứu Xích Phong Tôn. Các ngươi ở đây huyên náo ầm ĩ, chỗ của ta và Lam Trạm xa như vậy cũng nghe đến điếc tai rồi".
Bắc Đường Lạc Vi nghiêng người nói nhỏ với Ôn Ninh "Sao tai bọn họ thính vậy? Ta thấy gã kia cũng đâu có hét to lắm".
Ôn Ninh không biết trả lời nàng ra sao, gãi gãi đầu cười trừ, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.
Lam Vong Cơ thấy Nhiếp Hoài Tang giữ chặt cổ tay Lam Hi Thần, lại còn thấy vẻ mặt ảm đạm bi thương, ngón tay khẽ đẩt Tị Trần ra khỏi vỏ kêu "Rẹt" một tiếng rõ to, hai mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Hoài Tang, giống như muốn nói rằng: Nếu ngươi không buông ra, đừng trách ta không khách khí.
Nhiếp Hoài Tang liếc nhìn Lam Vong Cơ, vẫn không buông tay Lam Hi Thần,khóe mắt càng đanh lại "Hàm Quang Quân không cần nhìn ta như thế? Chẳng qua ngươi chưa từng nếm trải cảm giác đứng trước mặt người gϊếŧ đi người thân của mình mà thôi".
Lam Vong Cơ lạnh lùng "Đã từng".
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Ta đương nhiên biết ngươi từng trải qua. Nhưng đó là người gϊếŧ Ngụy huynh người ngươi yêu, không phải kẻ gϊếŧ huynh trưởng của ngươi. Cảm giác hoàn toàn khác nhau".
Lam Vong Cơ không nói gì, tay càng siết chặt Tị Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.