Chương 175: Sắc phai (nhất)
CanhsacHichan
17/02/2022
Không lâu sau đó, tại Tiêu Thái điện của Linh Chiếu cung.
Ánh sáng chiếu thẳng vào từ cửa chính, có mấy tia len lỏi dưới cành cây bên ngoài xuyên qua cửa sổ, đem mọi thứ phủ hết bằng ánh sáng, không chừa sót một góc tối nào. Trung điện ngoài ánh sáng còn có nến vàng làm từ tổ ong, ghế ngồi bày biện ngay ngắn. Tả điện che phủ bởi bức bình phong thêu tranh tứ bình. Hữu điện bày ra một cái nhuyễn tháp lớn, trên nhuyễn tháp kê chắn ngang một cái bàn dài, trên bàn dài ấy lại có một bàn cờ kỳ lạ, cạnh đó còn có một lò hương đang từ từ tỏa khói.
Một chính điện rộng lớn như vậy, yên tĩnh như vậy đáng lý bầu không khí nên có cảm giác trang nghiêm, ấy vậy mà hiện tại lại có chút.....khiến người ta hoang mang.
Lam Hi Thần âm thầm hít một ngụm khí lạnh, hai tay bấu vào góc áo, len lén liếc nhìn nam tử trường y hối sắc ngồi một tay chống trên bàn, tay còn lại cầm thần kiếm Băng Di đã bị gãy làm hai quan sát. Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, ép cho Lam Hi Thần phải chuẩn bị tâm lý nghe hắn mắng một tràng mà mình thì không dám nói câu nào.
Đáng ghét! Trên đường tới đây, trong đầu đã nghĩ ra một đống lời biện hộ cho sự "bất cẩn" kèm theo nhờ vả, cơ mà không hiểu sao lúc Tự San dẫn vào gặp Nhiếp Minh Quyết, cứ nhìn bộ dáng người kia một mình ngồi chăm chú đánh cờ, nắng hắt vào nửa bên người hắn, mái tóc dài không có buộc cao như trước mà xõa ra dẫn đến mấy lọn khẽ đung đưa theo gió, đôi huỳnh kim dị nhãn qua mỗi lần chớp đều lóe lên như hai viên ngọc tỏa ra nội lực, càng nhìn càng có cảm giác người trước mắt mới đúng là vĩ nhân không thể không kính phục. Phong thái này, so với hồi trước hùng hồn hổ oai thì chính là tiêu sái lân tĩnh, làm hại cho y nhìn rồi thì chữ nghĩa trong đầu đều không cánh mà bay đi mất, dẫn đến tình trạng ú ớ không biết mở đầu ra sao trước mặt Nhiếp Minh Quyết chứ đừng nói tới chuyện xách dao ra cạo đầu hắn.
"Băng Di tinh quân, đế quân đang hỏi ngươi đấy!".
Tiếng gọi lớn của Tự San vang lên bất chợt, kéo Lam Hi Thần giật bay ra khỏi luồng miên man trong đầu. Nhưng mà Tự San nói vừa lớn vừa đột ngột, khiến Lam Hi Thần giật mình lại càng thêm rối mù, y cười trừ, chuyển tầm mắt sang hướng khác, hỏi "Xin đế quân thứ tội, là tiểu tiên không chú ý, chẳng hay đế quân hỏi tiểu tiên chuyện chi vậy?".
Y cố hết mức ngăn mình không nên nhìn hắn nhiều quá, nhủ lòng cần phải né tránh để còn bình tĩnh nhớ ra mình muốn nói cái gì.
Tự San khẽ thở hắt một hơi, nói "Đế quân hỏi ngươi hai lần rồi, tâm trí ngươi để đi đâu vậy?". Rồi hắn trưng ra ánh mắt đầy thương hại, giống như đang muốn nhắc "Ngươi thật lớn gan! Dám thử thách sự kiên nhẫn của đế quân nha!".
Lam Hi Thần mặt mày vặn vẹo khổ sở "Đế.... đế quân, tiểu tiên không phải cố ý....làm lơ đâu, tại vì.... tại vì tiểu tiên lo lắng.....".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững "Lo cái gì?".
Lam Hi Thần niết niết bàn tay, thấp giọng "Chính là lo....lo....lo đế quân sẽ trách tội tiểu tiên".
Bởi vì đang nhìn đi nơi khác, cho nên cũng không có thấy nét mặt của Nhiếp Minh Quyết, chỉ nghe hắn nói "Vậy thì ngươi lo đúng lúc lắm! Bản quân đang muốn hỏi tội ngươi đây!".
Lam Hi Thần vừa hoảng vừa ủy khuất, bắt buộc phải di chuyển nhìn hắn. Không phải chứ? Thật sự sẽ hỏi tội mình sao? Hình phạt có nặng không? Lẽ nào ta chọn sai cách, vừa không có ích lại còn rước họa vào người? Minh Quyết huynh ngươi không thể mất trí nhớ liền tuyệt tình với ta như vậy chứ???
Nhiếp Minh Quyết đem Băng Di huơ huơ trước mặt Lam Hi Thần, hỏi "Ngươi biết đây là gì không?".
Lam Hi Thần thành thật đáp "Thưa, nó là bội kiếm của tiểu tiên".
Nhiếp Minh Quyết hơi cao giọng "Bản quân đương nhiên biết nó là bội kiếm của ngươi, nhưng bản quân muốn hỏi ngươi có biết bản chất của nó là gì không?".
Lam Hi Thần lí nhí đáp "Chính là thần khí".
Nhiếp Minh Quyết hai mày đều gắt gao sít lại "Ngươi biết rõ nó là thần khí lại còn không bảo quản cẩn thận, còn mạnh miệng bảo đi săn đêm va chạm với thần khí khác, để cho nó bị gãy thành ra thế này?".
Lam Hi Thần không nghĩ hắn lại thẳng thừng trách mắng mình như vậy, nhất thời quên mất nguyên nhân chính mình mà ra, có hơi bất mãn hỏi "Nhưng chỉ là vô ý bị gãy, thật sự nghiêm trọng vậy ư?".
Nhiếp Minh Quyết vỗ mạnh xuống bàn "Có thể không quan trọng sao? Một trong bảy thần khí bị gãy thì làm sao luyện thành Càn Khôn Bát cung trận? Còn nữa, nếu thần khí xảy ra vấn đề, lỡ như đột ngột phát sinh chuyện gì thì....".
Nghe hắn dừng nửa chừng, Lam Hi Thần đánh bạo hỏi "Thì như thế nào?".
Nhiếp Minh Quyết "hừ" một tiếng, tay cầm Băng Di siết chặt đến mức muốn bóp nát nó ra thành những mảnh thủy tinh vụn vỡ, trừng mắt "Còn thế nào? Tất nhiên là sáu thứ kia không thể chống đỡ được trước khi bản quân xoay chuyển tình huống, việc này ảnh hưởng lớn đến mức nào, ngươi có biết không? Đồ quan trọng bên người còn hời hợt như thế, những món đồ khác chắc ngươi nhớ thì giữ không nhớ thì vứt hết đi đó hả? Vụng về như ngươi, sao lại có thể nắm giữ thần khí, mà bản quân sao lại phong ngươi làm tinh quân được nhỉ?".
Lam Hi Thần cảm thấy hắn nhất định đang cực kỳ tức giận, vội cúi đầu, kịch liệt nói "Tiểu tiên đã biết lỗi, xin đế quân lượng thứ. Lần sau tiểu tiên nhất định sẽ không bất cẩn như vậy nữa đâu".
Thật ra ta cũng vì ngươi nên mới đánh bạo làm đấy chứ. Minh Quyết huynh, ngươi có biết không?
Nhiếp Minh Quyết đầu mày giần giật "Còn có lần sau?".
Lam Hi Thần không ngừng lắc đầu "Không! Sẽ không có lần sau! Chỉ lần này thôi! Đế quân xin thứ lỗi!".
Có lẽ thấy bộ dáng y lóng ngóng đến phát tội, Tự San cũng đành miễn cưỡng giải vây "Đế quân tạm thời đừng trách hắn nữa, trước mắt nên sửa chửa Băng Di thần kiếm mới là quan trọng".
Lam Hi Thần nhìn hắn với sự biết ơn, lại quay sang nhìn Nhiếp Minh Quyết với vẻ mặt nài nỉ.
Dường như sau khi trở thành Thánh nhân, tính tình Nhiếp Minh Quyết cũng có điểm thay đổi. Tỷ như ngày trước chuyện gì không thuận mắt đều đem ra điểm cho rành mạch, nhưng hiện tại thì thu liễm đi rất nhiều, cứ ngỡ hắn sẽ phát hỏa nói thêm mấy câu nữa nhưng lại là phất tay, đạm mạc nói "Thôi bỏ đi, so đo với ngươi cũng không ích lợi".
Lam Hi Thần đột nhiên chùn lòng. So đo không ích lợi? Tức là cảm thấy ngay cả đối với mình tức giận cũng không đáng hay sao?
Tự San cảm thấy không khí có chút khó xử liền đổi đề tài, nhìn tới Băng Di, tò mò hỏi "Vậy...đế quân, thần khí có thể phục hồi lại được không?".
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng đáp "Phục hồi thì được, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian". Hắn hơi liếc sang nhìn Lam Hi Thần, ngón tay gõ gõ lên bàn cờ kỳ lạ đang bày ra trên bàn "Bây giờ thì hay rồi, nhờ vào việc tốt mà ngươi làm ra cho nên hiện tại bản quân ngay cả việc điều khiển mệnh cách Càn Khôn cũng phải tạm dừng, chưa nói đến việc lục vị tinh quân luyện xong kiếm phổ còn phải chờ mỗi mình ngươi mới lập thành được trận pháp".
Trong đầu Lam Hi Thần bỗng nhiên bừng sáng. Mất rất nhiều thời gian. Mặc kệ là bao lâu, nhưng chỉ cần không phải ngay lập tức, hoặc là ngày một ngày hai là tốt rồi! Cho nên y liền cười trừ, vội tìm lý do "Đế quân lo xa rồi! Giáng Vân tinh quân cùng Hỏa Vũ tinh quân thường xuyên ra ngoài cứu người dạy đệ tử, Toàn Phong tinh quân đã được Tuệ Trang trưởng công chúa nhờ đi bình định hải quái, còn Mộc Phù tinh quân cùng Chước Thủy tinh quân lẫn Hiệp Quang tinh quân đều bận việc nhà, bọn họ đều không có nhiều thời gian luyện kiếm pháp đâu. Cho nên sẽ không nhanh tới mức đế quân chưa sửa xong Băng Di thì đã tề tựu tới đâu".
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, nói "Cứ cho là bọn họ không nhanh, nhưng cái bàn cờ này thì không thể tạm dừng lâu dài, mà bản quân điều khiển bàn cờ này rất tốn sức, một ngày không thể vừa đánh cờ vừa phục hồi thần khí".
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra giải pháp "Hay là thế này: đế quân có thể chia ra đánh cờ nhiều một chút, thời gian còn lại có thể từ từ phục hồi Băng Di kiếm giúp tiểu tiên? Thật ra việc phục hồi cũng không có gì gấp vì hiện tại không chiến loạn, trận pháp cũng đâu cần thực hiện nhanh chóng? Cho nên đế quân cứ thong thả mà làm".
Nhiếp Minh Quyết rõ ràng không hài lòng "Ngươi nói nghe đơn giản nhỉ? Linh Chiếu cung có rất nhiều việc, bản quân phải sắp xếp liên tục, phân ra cho Tự San quản sự đã làm không hết rồi, nếu muốn thong thả phục hồi kiếm thì đến bao giờ mới xong?".
Lam Hi Thần nhẩm đi tính lại, cuối cùng rất hào hứng nói "Nếu vậy, đế quân có thể cho tiểu tiên được ở lại Linh Chiếu cung giúp một tay? Dù sao không có thần khí, tiểu tiên cũng không thể rảnh rỗi về Nhân giới tay không, có thể ở lại phụ giúp đế quân vài việc cũng được mà.".
Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn y "Ngươi? Ngươi nghĩ mình có thể giúp được cái gì đây khi mà đến thần khí của mình cũng quản không xong?".
Lam Hi Thần sững lại, nén cảm giác tổn thương, gượng cười "Đế quân, tiểu tiên nhất định sẽ cố gắng làm tốt để cảm tạ cái ơn ngươi bỏ công sức sửa chữa bội kiếm, sẽ không khiến đế quân tức giận nữa đâu".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi chắc không? Việc ở Linh Chiếu cung đều không dễ dàng, nếu ngươi làm không xong thì lúc đó đừng kêu ca rằng bản quân bạc đãi ngươi".
Lam Hi Thần thấy hắn nghiêm túc như vậy, nhất thời có hơi dọa người, nhưng vẫn cố cứng cỏi đáp "Đế quân cứ yên tâm, tiểu tiên nhất định sẽ làm tốt!".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững nhìn y một cái, sau đó mắt thì nhìn bàn cờ, phất tay nói "Tự San, từ nay việc chăm sóc Thủy Kỳ Lân cứ đem giao cho hắn đi".
Lam Hi Thần còn chưa hiểu kịp công việc là gì, Tự San cũng nhất thời kinh ngạc "Nhưng thưa đế quân, việc này giao cho Băng Di tinh quân làm thì có hơi.....".
Hắn chưa nói hết câu, Nhiếp Minh Quyết đã nói tiếp "Còn nữa, những quyển sách bản quân chép ra từ Tạo Hóa Ngọc Điệp vẫn chưa có được xếp ngay ngắn ở Tả điện, cầm cờ phướn phất lên mỗi khi quân cờ của Âm Dương kỳ chốt hạ, tách hạt sen của Diệt Thế Hắc Liên ra khỏi đài để nó mọc hạt mới, trồng cây cỏ ở Ẩm Nhiên hiên, đếm số lượng bạch hạc đá cuội hoa cỏ thành tinh trước của Linh Chiếu cung sau mỗi lần Tạo Hóa Ngọc Điệp truyền huyệŧ pháp..... tất cả đều giao cho Băng Di tinh quân làm đi".
Tự San trợn tròn mắt kinh hãi "Đế quân, công việc của tiểu tiên ngươi đều giao hết cho Băng Di tinh quân, vậy tiểu tiên còn biết làm gì đây?".
Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ bất cần "Bản quân đã nói, Linh Chiếu cung có rất nhiều việc. Ngươi hiện tại cứ đi quét dọn thật sạch sẽ những gian điện khác trong cung, nhất là tòa bảo điện phía sau điện Tiêu Thái".
Ánh sáng chiếu thẳng vào từ cửa chính, có mấy tia len lỏi dưới cành cây bên ngoài xuyên qua cửa sổ, đem mọi thứ phủ hết bằng ánh sáng, không chừa sót một góc tối nào. Trung điện ngoài ánh sáng còn có nến vàng làm từ tổ ong, ghế ngồi bày biện ngay ngắn. Tả điện che phủ bởi bức bình phong thêu tranh tứ bình. Hữu điện bày ra một cái nhuyễn tháp lớn, trên nhuyễn tháp kê chắn ngang một cái bàn dài, trên bàn dài ấy lại có một bàn cờ kỳ lạ, cạnh đó còn có một lò hương đang từ từ tỏa khói.
Một chính điện rộng lớn như vậy, yên tĩnh như vậy đáng lý bầu không khí nên có cảm giác trang nghiêm, ấy vậy mà hiện tại lại có chút.....khiến người ta hoang mang.
Lam Hi Thần âm thầm hít một ngụm khí lạnh, hai tay bấu vào góc áo, len lén liếc nhìn nam tử trường y hối sắc ngồi một tay chống trên bàn, tay còn lại cầm thần kiếm Băng Di đã bị gãy làm hai quan sát. Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, ép cho Lam Hi Thần phải chuẩn bị tâm lý nghe hắn mắng một tràng mà mình thì không dám nói câu nào.
Đáng ghét! Trên đường tới đây, trong đầu đã nghĩ ra một đống lời biện hộ cho sự "bất cẩn" kèm theo nhờ vả, cơ mà không hiểu sao lúc Tự San dẫn vào gặp Nhiếp Minh Quyết, cứ nhìn bộ dáng người kia một mình ngồi chăm chú đánh cờ, nắng hắt vào nửa bên người hắn, mái tóc dài không có buộc cao như trước mà xõa ra dẫn đến mấy lọn khẽ đung đưa theo gió, đôi huỳnh kim dị nhãn qua mỗi lần chớp đều lóe lên như hai viên ngọc tỏa ra nội lực, càng nhìn càng có cảm giác người trước mắt mới đúng là vĩ nhân không thể không kính phục. Phong thái này, so với hồi trước hùng hồn hổ oai thì chính là tiêu sái lân tĩnh, làm hại cho y nhìn rồi thì chữ nghĩa trong đầu đều không cánh mà bay đi mất, dẫn đến tình trạng ú ớ không biết mở đầu ra sao trước mặt Nhiếp Minh Quyết chứ đừng nói tới chuyện xách dao ra cạo đầu hắn.
"Băng Di tinh quân, đế quân đang hỏi ngươi đấy!".
Tiếng gọi lớn của Tự San vang lên bất chợt, kéo Lam Hi Thần giật bay ra khỏi luồng miên man trong đầu. Nhưng mà Tự San nói vừa lớn vừa đột ngột, khiến Lam Hi Thần giật mình lại càng thêm rối mù, y cười trừ, chuyển tầm mắt sang hướng khác, hỏi "Xin đế quân thứ tội, là tiểu tiên không chú ý, chẳng hay đế quân hỏi tiểu tiên chuyện chi vậy?".
Y cố hết mức ngăn mình không nên nhìn hắn nhiều quá, nhủ lòng cần phải né tránh để còn bình tĩnh nhớ ra mình muốn nói cái gì.
Tự San khẽ thở hắt một hơi, nói "Đế quân hỏi ngươi hai lần rồi, tâm trí ngươi để đi đâu vậy?". Rồi hắn trưng ra ánh mắt đầy thương hại, giống như đang muốn nhắc "Ngươi thật lớn gan! Dám thử thách sự kiên nhẫn của đế quân nha!".
Lam Hi Thần mặt mày vặn vẹo khổ sở "Đế.... đế quân, tiểu tiên không phải cố ý....làm lơ đâu, tại vì.... tại vì tiểu tiên lo lắng.....".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững "Lo cái gì?".
Lam Hi Thần niết niết bàn tay, thấp giọng "Chính là lo....lo....lo đế quân sẽ trách tội tiểu tiên".
Bởi vì đang nhìn đi nơi khác, cho nên cũng không có thấy nét mặt của Nhiếp Minh Quyết, chỉ nghe hắn nói "Vậy thì ngươi lo đúng lúc lắm! Bản quân đang muốn hỏi tội ngươi đây!".
Lam Hi Thần vừa hoảng vừa ủy khuất, bắt buộc phải di chuyển nhìn hắn. Không phải chứ? Thật sự sẽ hỏi tội mình sao? Hình phạt có nặng không? Lẽ nào ta chọn sai cách, vừa không có ích lại còn rước họa vào người? Minh Quyết huynh ngươi không thể mất trí nhớ liền tuyệt tình với ta như vậy chứ???
Nhiếp Minh Quyết đem Băng Di huơ huơ trước mặt Lam Hi Thần, hỏi "Ngươi biết đây là gì không?".
Lam Hi Thần thành thật đáp "Thưa, nó là bội kiếm của tiểu tiên".
Nhiếp Minh Quyết hơi cao giọng "Bản quân đương nhiên biết nó là bội kiếm của ngươi, nhưng bản quân muốn hỏi ngươi có biết bản chất của nó là gì không?".
Lam Hi Thần lí nhí đáp "Chính là thần khí".
Nhiếp Minh Quyết hai mày đều gắt gao sít lại "Ngươi biết rõ nó là thần khí lại còn không bảo quản cẩn thận, còn mạnh miệng bảo đi săn đêm va chạm với thần khí khác, để cho nó bị gãy thành ra thế này?".
Lam Hi Thần không nghĩ hắn lại thẳng thừng trách mắng mình như vậy, nhất thời quên mất nguyên nhân chính mình mà ra, có hơi bất mãn hỏi "Nhưng chỉ là vô ý bị gãy, thật sự nghiêm trọng vậy ư?".
Nhiếp Minh Quyết vỗ mạnh xuống bàn "Có thể không quan trọng sao? Một trong bảy thần khí bị gãy thì làm sao luyện thành Càn Khôn Bát cung trận? Còn nữa, nếu thần khí xảy ra vấn đề, lỡ như đột ngột phát sinh chuyện gì thì....".
Nghe hắn dừng nửa chừng, Lam Hi Thần đánh bạo hỏi "Thì như thế nào?".
Nhiếp Minh Quyết "hừ" một tiếng, tay cầm Băng Di siết chặt đến mức muốn bóp nát nó ra thành những mảnh thủy tinh vụn vỡ, trừng mắt "Còn thế nào? Tất nhiên là sáu thứ kia không thể chống đỡ được trước khi bản quân xoay chuyển tình huống, việc này ảnh hưởng lớn đến mức nào, ngươi có biết không? Đồ quan trọng bên người còn hời hợt như thế, những món đồ khác chắc ngươi nhớ thì giữ không nhớ thì vứt hết đi đó hả? Vụng về như ngươi, sao lại có thể nắm giữ thần khí, mà bản quân sao lại phong ngươi làm tinh quân được nhỉ?".
Lam Hi Thần cảm thấy hắn nhất định đang cực kỳ tức giận, vội cúi đầu, kịch liệt nói "Tiểu tiên đã biết lỗi, xin đế quân lượng thứ. Lần sau tiểu tiên nhất định sẽ không bất cẩn như vậy nữa đâu".
Thật ra ta cũng vì ngươi nên mới đánh bạo làm đấy chứ. Minh Quyết huynh, ngươi có biết không?
Nhiếp Minh Quyết đầu mày giần giật "Còn có lần sau?".
Lam Hi Thần không ngừng lắc đầu "Không! Sẽ không có lần sau! Chỉ lần này thôi! Đế quân xin thứ lỗi!".
Có lẽ thấy bộ dáng y lóng ngóng đến phát tội, Tự San cũng đành miễn cưỡng giải vây "Đế quân tạm thời đừng trách hắn nữa, trước mắt nên sửa chửa Băng Di thần kiếm mới là quan trọng".
Lam Hi Thần nhìn hắn với sự biết ơn, lại quay sang nhìn Nhiếp Minh Quyết với vẻ mặt nài nỉ.
Dường như sau khi trở thành Thánh nhân, tính tình Nhiếp Minh Quyết cũng có điểm thay đổi. Tỷ như ngày trước chuyện gì không thuận mắt đều đem ra điểm cho rành mạch, nhưng hiện tại thì thu liễm đi rất nhiều, cứ ngỡ hắn sẽ phát hỏa nói thêm mấy câu nữa nhưng lại là phất tay, đạm mạc nói "Thôi bỏ đi, so đo với ngươi cũng không ích lợi".
Lam Hi Thần đột nhiên chùn lòng. So đo không ích lợi? Tức là cảm thấy ngay cả đối với mình tức giận cũng không đáng hay sao?
Tự San cảm thấy không khí có chút khó xử liền đổi đề tài, nhìn tới Băng Di, tò mò hỏi "Vậy...đế quân, thần khí có thể phục hồi lại được không?".
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng đáp "Phục hồi thì được, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian". Hắn hơi liếc sang nhìn Lam Hi Thần, ngón tay gõ gõ lên bàn cờ kỳ lạ đang bày ra trên bàn "Bây giờ thì hay rồi, nhờ vào việc tốt mà ngươi làm ra cho nên hiện tại bản quân ngay cả việc điều khiển mệnh cách Càn Khôn cũng phải tạm dừng, chưa nói đến việc lục vị tinh quân luyện xong kiếm phổ còn phải chờ mỗi mình ngươi mới lập thành được trận pháp".
Trong đầu Lam Hi Thần bỗng nhiên bừng sáng. Mất rất nhiều thời gian. Mặc kệ là bao lâu, nhưng chỉ cần không phải ngay lập tức, hoặc là ngày một ngày hai là tốt rồi! Cho nên y liền cười trừ, vội tìm lý do "Đế quân lo xa rồi! Giáng Vân tinh quân cùng Hỏa Vũ tinh quân thường xuyên ra ngoài cứu người dạy đệ tử, Toàn Phong tinh quân đã được Tuệ Trang trưởng công chúa nhờ đi bình định hải quái, còn Mộc Phù tinh quân cùng Chước Thủy tinh quân lẫn Hiệp Quang tinh quân đều bận việc nhà, bọn họ đều không có nhiều thời gian luyện kiếm pháp đâu. Cho nên sẽ không nhanh tới mức đế quân chưa sửa xong Băng Di thì đã tề tựu tới đâu".
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, nói "Cứ cho là bọn họ không nhanh, nhưng cái bàn cờ này thì không thể tạm dừng lâu dài, mà bản quân điều khiển bàn cờ này rất tốn sức, một ngày không thể vừa đánh cờ vừa phục hồi thần khí".
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra giải pháp "Hay là thế này: đế quân có thể chia ra đánh cờ nhiều một chút, thời gian còn lại có thể từ từ phục hồi Băng Di kiếm giúp tiểu tiên? Thật ra việc phục hồi cũng không có gì gấp vì hiện tại không chiến loạn, trận pháp cũng đâu cần thực hiện nhanh chóng? Cho nên đế quân cứ thong thả mà làm".
Nhiếp Minh Quyết rõ ràng không hài lòng "Ngươi nói nghe đơn giản nhỉ? Linh Chiếu cung có rất nhiều việc, bản quân phải sắp xếp liên tục, phân ra cho Tự San quản sự đã làm không hết rồi, nếu muốn thong thả phục hồi kiếm thì đến bao giờ mới xong?".
Lam Hi Thần nhẩm đi tính lại, cuối cùng rất hào hứng nói "Nếu vậy, đế quân có thể cho tiểu tiên được ở lại Linh Chiếu cung giúp một tay? Dù sao không có thần khí, tiểu tiên cũng không thể rảnh rỗi về Nhân giới tay không, có thể ở lại phụ giúp đế quân vài việc cũng được mà.".
Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn y "Ngươi? Ngươi nghĩ mình có thể giúp được cái gì đây khi mà đến thần khí của mình cũng quản không xong?".
Lam Hi Thần sững lại, nén cảm giác tổn thương, gượng cười "Đế quân, tiểu tiên nhất định sẽ cố gắng làm tốt để cảm tạ cái ơn ngươi bỏ công sức sửa chữa bội kiếm, sẽ không khiến đế quân tức giận nữa đâu".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi chắc không? Việc ở Linh Chiếu cung đều không dễ dàng, nếu ngươi làm không xong thì lúc đó đừng kêu ca rằng bản quân bạc đãi ngươi".
Lam Hi Thần thấy hắn nghiêm túc như vậy, nhất thời có hơi dọa người, nhưng vẫn cố cứng cỏi đáp "Đế quân cứ yên tâm, tiểu tiên nhất định sẽ làm tốt!".
Nhiếp Minh Quyết hờ hững nhìn y một cái, sau đó mắt thì nhìn bàn cờ, phất tay nói "Tự San, từ nay việc chăm sóc Thủy Kỳ Lân cứ đem giao cho hắn đi".
Lam Hi Thần còn chưa hiểu kịp công việc là gì, Tự San cũng nhất thời kinh ngạc "Nhưng thưa đế quân, việc này giao cho Băng Di tinh quân làm thì có hơi.....".
Hắn chưa nói hết câu, Nhiếp Minh Quyết đã nói tiếp "Còn nữa, những quyển sách bản quân chép ra từ Tạo Hóa Ngọc Điệp vẫn chưa có được xếp ngay ngắn ở Tả điện, cầm cờ phướn phất lên mỗi khi quân cờ của Âm Dương kỳ chốt hạ, tách hạt sen của Diệt Thế Hắc Liên ra khỏi đài để nó mọc hạt mới, trồng cây cỏ ở Ẩm Nhiên hiên, đếm số lượng bạch hạc đá cuội hoa cỏ thành tinh trước của Linh Chiếu cung sau mỗi lần Tạo Hóa Ngọc Điệp truyền huyệŧ pháp..... tất cả đều giao cho Băng Di tinh quân làm đi".
Tự San trợn tròn mắt kinh hãi "Đế quân, công việc của tiểu tiên ngươi đều giao hết cho Băng Di tinh quân, vậy tiểu tiên còn biết làm gì đây?".
Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ bất cần "Bản quân đã nói, Linh Chiếu cung có rất nhiều việc. Ngươi hiện tại cứ đi quét dọn thật sạch sẽ những gian điện khác trong cung, nhất là tòa bảo điện phía sau điện Tiêu Thái".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.