Chương 68: Khúc mắc (nhất)
CanhsacHichan
17/02/2022
Toàn bộ mọi con mắt trên Quần Hội đài một lần nữa đổ dồn về phía Lam Hi Thần với hàm ý không-thể-tin-nổi, còn y thì chỉ hận không thể lập tức bay qua đánh Nhiếp Minh Quyết mềm thây như một cái bánh nếp. Cái tên mặt dày vô sỉ kia, khẳng định là hắn đã chỉ điểm Hãn Lương Ngọc ngây ngô của y nói ra mấy câu mất mặt sai sự thật vừa nãy! Đáng ghét! Thật không còn từ nào để nói nữa!
Thế mà từ xa, Nhiếp Minh Quyết lại giống như không có việc gì nghiêm trọng lắm, làm ra vẻ chính nhân quân tử đối với Đông Phương Trường Nhật nói một câu "Chắc là ngươi vẫn chưa biết, bản quân đã sớm là hiền tế của Lam gia này rồi".
Trong đài ai nấy đều sửng sốt. Đông Phương Trường Nhật cũng sửng sốt, sau một thoáng thất thần mới biết vừa rồi mình đã nghe câu gì, cười khẩy một tiếng, trừng mắt trầm giọng "Đế quân quen hành sự tùy ý, đến cả nói chuyện cũng không cần nghĩ ngợi gì hay sao? Ngươi nói bây giờ muốn tranh giành Hoán Hoán với bản quân hay muốn lập hắn làm Thánh hậu thì còn có lý, bằng không dựa vào cái gì minh chứng ngươi từ sớm đã trở thành người của Lam gia? Chẳng lẽ dựa vào hiện tại ngươi dùng quyền lực của mình, ép Lam gia chấp nhận ngươi bước vào cửa? Nực cười!".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi không tin?".
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh không ngừng, cất giọng sắc bén "Không có khả năng, đương nhiên không tin".
Nhiếp Minh Quyết "ồ" một tràng dài, sau đó cũng không nói gì thêm mà chỉ hơi xoay người nhìn về phía Lam Hi Thần, đưa ngón tay ra ngoắc mấy cái ra hiệu y tới chỗ hắn. Lam Hi Thần cực kỳ bất mãn, một mặt giao lại Hãn Lương Ngọc cho Lam Vong Cơ trông coi, một mặt miễn cưỡng đứng dậy đi tới, trong bụng đoán già đoán non không biết hắn lại giờ chiêu gì nữa. Nhiếp Minh Quyết chờ y chỉ còn cách hắn ba bước chân, có chút biếng nhác tháo dây buộc trán xuống, rất có dáng vẻ thành thục đem sợi dây ấy buộc lại trên trán người đã đến gần, vừa buộc vừa nói "Đông Phương Ma quân, ngươi nói bản quân không có khả năng, nhưng bản quân lại thấy mình thừa khả năng là đằng khác". Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Trường Nhật, lại nhìn thoáng qua Lam Hi Thần bên cạnh, chậm rãi nói "Ngươi chắc là không biết, Lam gia có một quy tắc: hễ ai chạm vào mạt ngạch trên trán của bọn họ, ngoại trừ phụ mẫu, huynh-tỷ-đệ thì người ngọai tộc duy nhất có khả năng chính là đạo lữ".
Đông Phương Trường Nhật nhìn qua Lam Hi Thần, vừa kinh hãi vừa tức giận, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin "Không phải chỉ có húy tự thôi sao?".
Lam Hi Thần ngập ngừng đáp "Ma quân, thật ra mạt ngạch còn quan trọng hơn cả húy tự rất nhiều".
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi kéo lam y nam tử lại gần, tay quàng lên vai, nhìn người đối diện cười tủm tỉm, nói “Việc này thì Đông Phương Ma quân phải tự trách mình tính toán không chu đáo rồi, thật là tiếc nhỉ? Ở quân doanh ngươi tiếp xúc với Hoán nhi một thời gian dài như thế mà vẫn chẳng hề hay biết. Lại nói, mạt ngạch chỉ là lý do thứ nhất. Còn lý do thứ hai, quan trọng hơn nhiều.....”. Hắn dụng lực cùng khiến Lam Hi Thần quay qua đối diện với ba mươi ba trưởng bối cũng như toàn bộ người của Lam gia đứng phía trên lễ đài, tươi cười nói "Không chỉ chạm vào mạt ngạch, đến cả người của hắn bản quân cũng vào rồi, các ngươi nói xem: bản quân có khả năng bước vào Lam gia, ghi lên tộc phổ thân phận con rể hay không?".
Nhân chúng bách gia có mặt toàn bộ choáng váng dữ dội, có người không kìm được mà kêu trời liên tiếp. Lam Vĩnh Thuận, người có vẻ ngoài được xem là bình tĩnh nhất thì đứng im bên bàn trà, mặc dù đầu mày đang giật liên hồi. Trên mặt ba mươi ba trưởng bối họ Lam đồng một vẻ kinh hoàng. Lam Diệp thần sắc trắng bệt, thông qua tay cầm gậy mà có thể biết được cả người ông vì sốc mà run đến mức nào. Lam Khải Nhân ngã phịch xuống ghế, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi há to miệng không cất nổi tiếng. Lam Vong Cơ vô ý thức hỏi Ngụy Vô Tiện “Tới mức đó.....Cái này.....sao có thể nói thẳng ra như thế được?”.
Ngụy Vô Tiện vừa mới cúi xuống cầm một chén trà định uống cho nhuận cổ họng, nghe rồi cũng hoảng hốt phun nước trà trong miệng ra. Sau một hồi ho sặc sụa mới đáp “Thấy chưa? Ta mới vừa nói da mặt của Chính Chương Thánh đế quả thực không thể xem thường đâu”.
Lam Hi Thần quan sát biểu tình của mọi người, thẹn quá hóa giận đạp chân Nhiếp Minh Quyết một cái, nghiến răng nhắc nhở "Ngươi vì sao có thể tùy tiện nói như vậy? Chúng ta rõ ràng là ngâm thuốc chữa bệnh, không phải.... không phải loại.... tình huống kia.....Mau giải thích rõ với bọn họ đi!".
Nhiếp Minh Quyết thản nhiên nói vào tai y "Ta lười giải thích!". Mắt thấy Đông Phương Trường Nhật tay co lại thành quyền, hắn nghiêm giọng “Bản quân không phải đang cướp từ tay Ma quân thứ ngươi tự tay đánh mất, mà là đang giữ chặt thứ đáng lẽ thuộc về mình. Chỉ trách ngươi năm xưa không đủ bản lĩnh, và quan trọng nhất, ngươi đã định không có duyên cũng chẳng có phận với Hoán nhi của bản quân. Ngươi cũng nên thôi đi, đừng cố chấp nữa”.
Mắt quân vương lóe chút bi thương, thoắt cái liền đeo lên bộ mặt kiên cường “Chính Chương Thánh đế không sợ bản quân đem Ma tộc nổi loạn hay sao? Ngươi có là Hỗn Nguyên Thánh Nhân bất tử đi nữa, có giữ trong tay hai món hỗn độn chí bảo trấn giữ Càn Khôn đi nữa nhưng nên nhớ, chúng sinh trong Lục giới này vẫn là loài yếu đuối”.
Nhiếp Minh Quyết hững hờ đưa mắt nhìn hắn ta, không kìm được bật cười “Đông Phương Ma quân sẽ làm thế thật sao?”.
Khuôn mặt Đông Phương Trường Nhật đỏ bừng lên vì tức giận, hai mắt hằn học tia máu “Ý ngươi là bản quân không dám?”.
Nhiếp Minh Quyết điềm đạm lắc đầu "Không phải là không dám....", bàn tay xoa nhẹ trên mái tóc mượt mà như lụa trong lòng “Chỉ là, ngươi sẽ không nỡ. Cầm đầu một tộc nhân nổi loạn chỉ vì người trong lòng, lý do không lớn như Quỷ tộc nhưng đủ khiến địa vị và quyền lực của ngươi trong Ma tộc sẽ bị lung lay, chưa kể Thần tộc sẽ lợi dụng điểm yếu đó mà khống chế ngươi”, hắn lại cất giọng hờ hững "Ngày ấy, nếu ngươi đã chẳng dám mạo hiểm quyền lực trước mắt đến Nhân giới tìm bằng được người trong lòng, ngày nay chắc gì nỡ bỏ đi vai trò của bản thân cùng số phận tộc nhân để giành về bóng hình lam y?".
Đông Phương Trường Nhật bấu chặt móng tay đến dường như rướm máu, song lại không nói gì, mắt dần dần mất đi sinh khí. Lúc nhìn qua Lam Hi Thần, thanh âm cất lên nghe như đang giằng xé "Hoán Hoán, vì thế mà ngươi thà chọn hắn chứ không chọn bản quân?".
Lam Hi Thần làm sao mà biết trước đó hắn và y gặp gỡ thế nào rồi chuyện hắn vì quyền lực lựa chọn ra sao, chỉ có thể dùng hết khả năng hiện tại mà xoa dịu mọi chuyện theo hướng tốt nhất, vì thế áy náy đáp "Đông Phương Ma quân, tâm ý của Ma quân đối với tiểu tiên, thật sự khiến tiểu tiên cảm động, nhưng đời đời kiếp sợ là chỉ có thể lấy tấm lòng kính nể mà đáp lại....". Đoạn, chợt nhớ ra điều gì đó, y lại bồi thêm "Thật ra nếu Ma quân không chê, sau này tiểu tiên sẽ làm thật nhiều bánh quế hoa gửi đến chỗ ngươi, coi như đền đáp ân đức lúc ở quân doanh ngươi đã nuôi sống tiểu tiên bằng món cá chiên sốt chua ngọt".
Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc không muốn nghe hay nhìn thêm gì nữa, bắt lấy tay con thỏ ngốc nào đó vừa kéo đi vừa nói "Đủ rồi! Mau theo ta đi thắp cho nhạc phụ nhạc mẫu một nén hương cho phải lễ!".
Lam Hi Thần gật đầu bước đi, giữa đường thì bị người kia gọi với lại "Vì sao, Hoán Hoán?".
Bước lên một bước, Đông Phương Trường Nhật vẫn chẳng cam lòng “Đặt hắn vào hoàn cảnh của bản quân lúc đó, hắn chắc gì đã làm khác bản quân? Vậy sao cuối cùng vẫn là hắn?”.
Lam Hi Thần quay đầu toan trở lại. Bàn tay thon gầy lập tức bị ghìm chặt đến đau nhức, quay lại đã phải hứng chịu ánh mắt không hài lòng của Nhiếp Minh Quyết. Y chỉ có thể thở dài, vội vã đáp lời "Trứng luộc và cá chiên lúc bình thường người ta đều có thể ăn, nhưng đến khi đi vạn dặm đường xa thì mới biết: chỉ có trứng luộc là thứ lương khô có thể đem theo ăn lâu dài". Y nở nụ cười như nắng xuân, giơ tay còn lại chỉ vào Nhiếp Minh Quyết "Đông Phương Ma quân, thật xin lỗi, hắn chính là trứng luộc của tiểu tiên. Con đường sau này tiểu tiên đi sẽ rất dài, không đem theo trứng luộc thì làm sao mà no bụng được chứ?".
Trong nắng mai ngập tràn, có hình bóng ba người bất động.
Ngụy Vô Tiện mắt lờ đờ nhìn cảnh trước mặt, ôm trán than nhỏ với Lam Vong Cơ "Trời ơi! Thật ra huynh trưởng chỉ cần nói yêu ai hơn thì người còn lại cũng đủ hiểu rồi. Giải thích một vòng lại biến thành Chính Chương Thánh đế là trứng luộc, Đông Phương Ma quân là cá chiên. Ngay cả lúc lâm ly bi đát mà cũng không để cái đầu người ta được yên là sao?".
Lam Vong Cơ lại chỉ đáp lời hắn bằng một cái thở dài bất lực.
Chẳng biết qua bao lâu, Đông Phương Trường Nhật đưa mắt nhìn về khoảng không trước mặt, cười to, tiếng cười nửa nức nở, nửa ngạo nghễ khinh đời “Bản quân là cá chiên sao? Bản quân là cá chiên… là cá chiên đấy!”.
Nắng sớm rực rỡ ôm lấy thân người hiên ngang anh dũng, giọng trào phúng bỗng chốc hóa cô độc đến não lòng “Hoán Hoán, ngươi xem hắn là quả trứng luộc không thể sống thiếu. Còn hắn liệu có xem ngươi là quả trứng luộc của chính mình?”. Rồi, ngửa đầu nói lớn “Xưa nay mộng cơ đồ khó lòng buông bỏ, lệ mỹ nhân khó giữ để chẳng tuôn. Đông Phương Trường Nhật này sẽ chống mắt lên xem Ngôn Huyền làm sao xứng với tấm chân tình của Hoán Hoán!”.
Lúc bấy giờ, hai nhân vật đang được nhắc đến kia lại đang yên ổn đi trên con đường lát đầy sỏi trắng, gần hướng lên đỉnh núi. Lam Hi Thần ở bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay người nào đó, mắt nhìn xuống mặt đất mà trong lòng không khỏi phức tạp.
Đế quân từ tốn hỏi, muốn phân tán sự chú ý của người bên cạnh “Được một lúc rồi, nghĩ điều gì mà lại im lặng như vậy?”.
Tập trung suy tư một lúc, y thật thà đáp “Nghĩ về Đông Phương Ma quân kia”.
Cánh tay rắn chắc có hơi căng thẳng, song giọng lại hết sức thản nhiên “Vậy sao? Nghĩ cái gì?”.
Lam Hi Thần đương nhiên không giấu diếm hắn “Ta nghe Phách Xương công chúa nói hắn ta bao lâu nay với Ma tộc là một anh hùng, hết đả bại Thần tộc đem lại bình an cho Ma tộc, xong lại một mình đứng lên cầm quyền mà không cần trưởng bối hay kỳ nhân trợ giúp. Không chỉ là một nam tử đặc biệt tài giỏi mà còn có khí chất thần linh, được trời đất ưu ái. Dung mạo tuấn tú khôi ngô làm xiêu lòng biết bao nữ nhân. Có thể được một người như vậy yêu thích, người nào cũng nên vô cùng hãnh diện…”
Cắt đứt vẻ mơ màng của y, Nhiếp Minh Quyết nụ cười khẽ nở trên môi, đáy mắt ôn hòa nhu thuận quay sang hỏi “Con thỏ ngốc, ngươi nghĩ sao nếu ngay bây giờ ta ném ngươi từ chỗ này rơi một mạch xuống Địa Phủ?”.
Lam Hi Thần vẻ mặt thộn ra, nín bặt không suy nghĩ nữa, mắt rưng rưng chỉ lo cúi gằm mặt trên suốt con đường đi.
Chẳng trách ai cũng nói Chính Chương Thánh đế vô cùng đáng sợ, là dạng cười một cái sẽ khiến người ta chết không kịp chuẩn bị quan tài.
Có lam y nam tử bỗng chốc ngậm ngùi, mai kia đời sống ở Linh Chiếu cung hay Hợp Hoan cốc với đế quân này đều sẽ cứ thế mà tiếp diễn sao?
Hai người rất nhanh đã tới Long Đảm Tĩnh Trúc. Bước qua dãy hàng rào xây bằng thân trúc lâu năm ngả vàng kia là một khoảng sân không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ trồng chỉ duy nhất một loài hoa cương nhẫm, mang sắc tím buồn man mác. Một con đường thông giữa sân hoa kia là lối vào hai gian thất song song nằm ngang nhau, được nối với nhau bằng một gian thất nhỏ hơn ở giữa được gọi là hương phòng.
Thật ra trước khi phụ thân của y qua đời, Long Đảm Tĩnh Trúc chỉ có đúng hai gian Tả thất và Hữu Thất, lần lượt là nơi ở của ông và Lam phu nhân. Nghe nói lúc phụ thân sắp trút hơi thở cuối cùng, đã từng xin với Lam Diệp không cần mang bài vị của mình tới Từ đường, lấy lý do bản thân là người có tội với tổ tiên nhà họ Lam, không xứng đáng được ở trong Từ đường với các vị trưởng bối, chỉ mong có thể xây một gian phòng nhỏ, đem bài vị của phụ thân cùng mẫu thân đặt chung một nơi là đủ rồi. Do vậy mới có thêm gian hương phòng kia dùng để thắp hương. Lam Hi Thần trước khi Mạnh Dao và Nhiếp Minh Quyết hồi sinh, ngày nào cũng đều đặn tới. Lam Vong Cơ tuy lúc trước cùng Ngụy Vô Tiện du hành bên ngoài, nhưng chỉ cần vào đúng ngày đi gặp mẫu thân lúc nhỏ vẫn sẽ quay trở về thắp cho phụ mẫu mỗi người một nén hương. Trong thâm tâm của huynh đệ hai người, chỉ cần cảnh vật chung quanh không thay đổi, hai gian thất vẫn còn mùi huân hương và chiếc nôi gỗ, thì hình bóng của phụ mẫu sẽ không bao giờ biến mất.
Nơi này lưu giữ biết bao nhiêu hồi ức về phụ mẫu, mỗi khi đặt chân đến, Lam Hi Thần đều có cảm giác rõ rệt như vừa diễn ra ngày hôm qua. Tỷ như bộ khung thêu mà mẫu thân hay ngồi bên cửa sổ, thêu cho y cùng Lam Vong Cơ những chiếc khăn tùy thân. Tỷ như cái lỗ hỏng ở góc cuối hàng rào phía Tả thất, nơi bí mất chỉ có Lam Hi Thần biết, khi còn bé mỗi lần bị biểu thúc quở trách hay thúc phụ tỏ ý thất vọng, y không biết nói với ai đều sẽ lén chui qua cái lỗ hỏng đó mà chạy vào Tả thất khóc lóc kể lể với Thanh Hành Quân, những khi ấy phụ thân sẽ thở dài xoa đầu y, lấy cái nghiêm khắc của một tông chủ và sự quan tâm hiếm hoi của một người cha mà chỉ dạy. Đợi khi lớn hơn một chút, thân mình không thể chui qua vừa lỗ hỏng kia nữa, thành ra buồn tủi ấm ức đều dồn nén lại hết một lần gặp mặt mỗi tháng, phụ thân liền vẽ ra một bức tranh có hình con báo đen rất hung dữ, nói rằng chỉ cần là đứa bé hay khóc nhè thì con vật này sẽ xuất hiện và ăn thịt, nếu y không muốn bị nó nuốt chửng thì phải hết sức mạnh mẽ, đốt một ngọn lửa trong tim để xua đuổi nó. Ban đầu Lam Hi Thần bán tính bán nghi, nhưng Thanh Đàm Hội năm đó khi Kim Quang Thiện mang đến một con báo đen náo loạn suýt nữa thì Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ cùng Nhiếp Hoài Tang mất mạng, y mới tin lời phụ thân là thật, từ đó ám ảnh cho tới lớn.
Chính giữa hương phòng là hương án, trên đặt hai tấm bài vị viết bằng chữ Triện. Một cái khắc: Đệ thập ngũ gia chủ Lam thị, Thanh Hành Quân, Lam Khánh Lộ. Cái còn lại khắc: Đệ thập ngũ chủ mẫu Lam thị, Trang Hòa Nữ Tử, Thượng Quan Hi Nghiên. Hai người cũng theo trình tự như hôm đó ở Hợp Hoan Cốc, đốt hương, lạy một lạy ra mắt.
Nhiếp Minh Quyết sau khi thắp hương xong thì bước ra ngoài đưa mắt nhìn một lượt, cất tiếng cảm khái "Đã rất lâu rồi không có đến đây, không ngờ dáng vẻ của nó vẫn như xưa".
Lam Hi Thần kinh ngạc "Long Đảm Tĩnh Trúc này không có lệnh thì không ai được phép bước vào. Ngươi.....đến đây bao giờ? Tại sao ta lại không biết?".
Nhiếp Minh Quyết liếc mắt nhìn y, cười giễu cợt "Cái con thỏ ngốc này, ngốc ơi là ngốc. Ngươi cho rằng dựa vào tiếng tăm phụ thân ta và phụ thân ngươi bạn bè thâm niên như vậy, cái danh Nhiếp đại công tử của ta lúc đó có người dám ngăn cản? Mà ta lại không thể đi gặp Lam tông chủ được chắc?".
Lam Hi Thần hứng thú "Vậy ngươi đi gặp phụ thân làm gì? Ông ấy bình thường kiệm lời, thế mà cũng chịu nói chuyện với ngươi sao?".
Nhiếp Minh Quyết huơ huơ ngón trỏ "Bí mật, không thể cho ngươi biết được".
Lam Hi Thần buồn bực giậm chân "Đáng ghét! Ta có gì đều nói với ngươi, còn ngươi thì lúc nào cũng úp úp mở mở".
Nhiếp Minh Quyết trề môi "Không phải là ta úp mở, mà là do ngươi ngốc quá, không tài nào nghĩ ra được thôi".
Lam Hi Thần không được như ý muốn, túm lấy cổ áo hắn không ngừng lắc mạnh, vừa lắc vừa khóc lóc oán trách "Ta biết mà, ta biết ngươi xem thường ta ngốc nên cái gì cũng không muốn nói cho ta biết. Nhưng mà ngươi làm vậy là cực kỳ cực kỳ không công bằng, làm vậy là cực kỳ cực kỳ xấu xa. Rốt cuộc ngươi gặp phụ thân để làm gì, nói những gì? Còn không mau khai là ta sẽ cạo đầu ngươi, ta còn đánh ngươi như cái chày đánh xuống cục bột, bứt tóc ngươi như nhổ lông gà.....".
Nhiếp Minh Quyết xem y hồ nháo đến inh ỏi, rốt cuộc chỉ có thể đưa tay ôm trán, thở dài "Cuối cùng ta đã hiểu tại sao lúc xưa, phụ thân ngươi ngăn cấm không cho ta dây dưa sâu đậm với ngươi, nguyên nhân chính là vì muốn tốt cho ta. Thế mà khi đó ta lại nghĩ xấu cho ông ấy, thật là tội lỗi, tội lỗi".
Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, thôi khóc lóc, hung hăng hỏi "Ý ngươi là gì?".
Nhiếp Minh Quyết không đáp vội mà chỉ lắc đầu mỉm cười, áp mặt hôn lên giữa mi tâm người đối diện, giữ môi ở đó thật lâu mới buông ra, sau đó đưa tay vuốt mặt, thấp giọng "Không có gì đâu, chỉ là một lời hứa của hoa cương nhẫm mà thôi".
Vốn hắn định nói thêm gì đó, chợt nghe "A" một tiếng, quay đầu lại liền thấy Lam Tư Truy đang cố giấu vẻ ngại ngùng cúi đầu, kính cẩn nói "Gặp qua đế quân, dưỡng bá".
Lam Hi Thần bị hậu bối nhìn cảnh vừa rồi cũng phát thẹn, ho khan một tiếng rồi hỏi "Tư Truy, có chuyện gì thế?".
Lam Tư Truy nói "Lam lão thái gia đang ở Lan thất, có chuyện xin được phép bàn bạc với đế quân".
Hỏng rồi! Chuyện mà Lam Hi Thần lo lắng nhất đã tới. Y vẫn còn chưa kịp nói gì với lão nhân gia ngài, vậy mà ngài đã tìm Nhiếp Minh Quyết trước tiên rồi. Nhỡ thúc công không đồng ý thì phải làm sao đây?
Nhiếp Minh Quyết như nhìn ra tâm tư của y, bèn đưa tay xoa đầu y một cái, cất giọng chắc nịch "Yên tâm! Ta đã nói sẽ có cách khiến thúc công ngươi phải gật đầu đồng ý".
Một lời khẳng định này nói ra, tuy biêt khả năng của hắn bất cứ việc gì cũng có thể làm được, thế nhưng Lam Hi Thần vẫn cứ thủy chung thấy bất an. Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết đi rồi, y tự nhủ bản thân cũng không thể như vậy mà ngồi yên, bèn đi đường tắt chạy tới Lan thất nấp vào một nơi nào đó nghe ngóng trước, nếu vạn nhất chuyện xảy ra đúng như dự tính thì bản thân vẫn có thể kịp thời ứng phó, hợp sức với Nhiếp Minh Quyết thuyết phục Lam Diệp.
Thế mà từ xa, Nhiếp Minh Quyết lại giống như không có việc gì nghiêm trọng lắm, làm ra vẻ chính nhân quân tử đối với Đông Phương Trường Nhật nói một câu "Chắc là ngươi vẫn chưa biết, bản quân đã sớm là hiền tế của Lam gia này rồi".
Trong đài ai nấy đều sửng sốt. Đông Phương Trường Nhật cũng sửng sốt, sau một thoáng thất thần mới biết vừa rồi mình đã nghe câu gì, cười khẩy một tiếng, trừng mắt trầm giọng "Đế quân quen hành sự tùy ý, đến cả nói chuyện cũng không cần nghĩ ngợi gì hay sao? Ngươi nói bây giờ muốn tranh giành Hoán Hoán với bản quân hay muốn lập hắn làm Thánh hậu thì còn có lý, bằng không dựa vào cái gì minh chứng ngươi từ sớm đã trở thành người của Lam gia? Chẳng lẽ dựa vào hiện tại ngươi dùng quyền lực của mình, ép Lam gia chấp nhận ngươi bước vào cửa? Nực cười!".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi không tin?".
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh không ngừng, cất giọng sắc bén "Không có khả năng, đương nhiên không tin".
Nhiếp Minh Quyết "ồ" một tràng dài, sau đó cũng không nói gì thêm mà chỉ hơi xoay người nhìn về phía Lam Hi Thần, đưa ngón tay ra ngoắc mấy cái ra hiệu y tới chỗ hắn. Lam Hi Thần cực kỳ bất mãn, một mặt giao lại Hãn Lương Ngọc cho Lam Vong Cơ trông coi, một mặt miễn cưỡng đứng dậy đi tới, trong bụng đoán già đoán non không biết hắn lại giờ chiêu gì nữa. Nhiếp Minh Quyết chờ y chỉ còn cách hắn ba bước chân, có chút biếng nhác tháo dây buộc trán xuống, rất có dáng vẻ thành thục đem sợi dây ấy buộc lại trên trán người đã đến gần, vừa buộc vừa nói "Đông Phương Ma quân, ngươi nói bản quân không có khả năng, nhưng bản quân lại thấy mình thừa khả năng là đằng khác". Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Trường Nhật, lại nhìn thoáng qua Lam Hi Thần bên cạnh, chậm rãi nói "Ngươi chắc là không biết, Lam gia có một quy tắc: hễ ai chạm vào mạt ngạch trên trán của bọn họ, ngoại trừ phụ mẫu, huynh-tỷ-đệ thì người ngọai tộc duy nhất có khả năng chính là đạo lữ".
Đông Phương Trường Nhật nhìn qua Lam Hi Thần, vừa kinh hãi vừa tức giận, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin "Không phải chỉ có húy tự thôi sao?".
Lam Hi Thần ngập ngừng đáp "Ma quân, thật ra mạt ngạch còn quan trọng hơn cả húy tự rất nhiều".
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi kéo lam y nam tử lại gần, tay quàng lên vai, nhìn người đối diện cười tủm tỉm, nói “Việc này thì Đông Phương Ma quân phải tự trách mình tính toán không chu đáo rồi, thật là tiếc nhỉ? Ở quân doanh ngươi tiếp xúc với Hoán nhi một thời gian dài như thế mà vẫn chẳng hề hay biết. Lại nói, mạt ngạch chỉ là lý do thứ nhất. Còn lý do thứ hai, quan trọng hơn nhiều.....”. Hắn dụng lực cùng khiến Lam Hi Thần quay qua đối diện với ba mươi ba trưởng bối cũng như toàn bộ người của Lam gia đứng phía trên lễ đài, tươi cười nói "Không chỉ chạm vào mạt ngạch, đến cả người của hắn bản quân cũng vào rồi, các ngươi nói xem: bản quân có khả năng bước vào Lam gia, ghi lên tộc phổ thân phận con rể hay không?".
Nhân chúng bách gia có mặt toàn bộ choáng váng dữ dội, có người không kìm được mà kêu trời liên tiếp. Lam Vĩnh Thuận, người có vẻ ngoài được xem là bình tĩnh nhất thì đứng im bên bàn trà, mặc dù đầu mày đang giật liên hồi. Trên mặt ba mươi ba trưởng bối họ Lam đồng một vẻ kinh hoàng. Lam Diệp thần sắc trắng bệt, thông qua tay cầm gậy mà có thể biết được cả người ông vì sốc mà run đến mức nào. Lam Khải Nhân ngã phịch xuống ghế, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi há to miệng không cất nổi tiếng. Lam Vong Cơ vô ý thức hỏi Ngụy Vô Tiện “Tới mức đó.....Cái này.....sao có thể nói thẳng ra như thế được?”.
Ngụy Vô Tiện vừa mới cúi xuống cầm một chén trà định uống cho nhuận cổ họng, nghe rồi cũng hoảng hốt phun nước trà trong miệng ra. Sau một hồi ho sặc sụa mới đáp “Thấy chưa? Ta mới vừa nói da mặt của Chính Chương Thánh đế quả thực không thể xem thường đâu”.
Lam Hi Thần quan sát biểu tình của mọi người, thẹn quá hóa giận đạp chân Nhiếp Minh Quyết một cái, nghiến răng nhắc nhở "Ngươi vì sao có thể tùy tiện nói như vậy? Chúng ta rõ ràng là ngâm thuốc chữa bệnh, không phải.... không phải loại.... tình huống kia.....Mau giải thích rõ với bọn họ đi!".
Nhiếp Minh Quyết thản nhiên nói vào tai y "Ta lười giải thích!". Mắt thấy Đông Phương Trường Nhật tay co lại thành quyền, hắn nghiêm giọng “Bản quân không phải đang cướp từ tay Ma quân thứ ngươi tự tay đánh mất, mà là đang giữ chặt thứ đáng lẽ thuộc về mình. Chỉ trách ngươi năm xưa không đủ bản lĩnh, và quan trọng nhất, ngươi đã định không có duyên cũng chẳng có phận với Hoán nhi của bản quân. Ngươi cũng nên thôi đi, đừng cố chấp nữa”.
Mắt quân vương lóe chút bi thương, thoắt cái liền đeo lên bộ mặt kiên cường “Chính Chương Thánh đế không sợ bản quân đem Ma tộc nổi loạn hay sao? Ngươi có là Hỗn Nguyên Thánh Nhân bất tử đi nữa, có giữ trong tay hai món hỗn độn chí bảo trấn giữ Càn Khôn đi nữa nhưng nên nhớ, chúng sinh trong Lục giới này vẫn là loài yếu đuối”.
Nhiếp Minh Quyết hững hờ đưa mắt nhìn hắn ta, không kìm được bật cười “Đông Phương Ma quân sẽ làm thế thật sao?”.
Khuôn mặt Đông Phương Trường Nhật đỏ bừng lên vì tức giận, hai mắt hằn học tia máu “Ý ngươi là bản quân không dám?”.
Nhiếp Minh Quyết điềm đạm lắc đầu "Không phải là không dám....", bàn tay xoa nhẹ trên mái tóc mượt mà như lụa trong lòng “Chỉ là, ngươi sẽ không nỡ. Cầm đầu một tộc nhân nổi loạn chỉ vì người trong lòng, lý do không lớn như Quỷ tộc nhưng đủ khiến địa vị và quyền lực của ngươi trong Ma tộc sẽ bị lung lay, chưa kể Thần tộc sẽ lợi dụng điểm yếu đó mà khống chế ngươi”, hắn lại cất giọng hờ hững "Ngày ấy, nếu ngươi đã chẳng dám mạo hiểm quyền lực trước mắt đến Nhân giới tìm bằng được người trong lòng, ngày nay chắc gì nỡ bỏ đi vai trò của bản thân cùng số phận tộc nhân để giành về bóng hình lam y?".
Đông Phương Trường Nhật bấu chặt móng tay đến dường như rướm máu, song lại không nói gì, mắt dần dần mất đi sinh khí. Lúc nhìn qua Lam Hi Thần, thanh âm cất lên nghe như đang giằng xé "Hoán Hoán, vì thế mà ngươi thà chọn hắn chứ không chọn bản quân?".
Lam Hi Thần làm sao mà biết trước đó hắn và y gặp gỡ thế nào rồi chuyện hắn vì quyền lực lựa chọn ra sao, chỉ có thể dùng hết khả năng hiện tại mà xoa dịu mọi chuyện theo hướng tốt nhất, vì thế áy náy đáp "Đông Phương Ma quân, tâm ý của Ma quân đối với tiểu tiên, thật sự khiến tiểu tiên cảm động, nhưng đời đời kiếp sợ là chỉ có thể lấy tấm lòng kính nể mà đáp lại....". Đoạn, chợt nhớ ra điều gì đó, y lại bồi thêm "Thật ra nếu Ma quân không chê, sau này tiểu tiên sẽ làm thật nhiều bánh quế hoa gửi đến chỗ ngươi, coi như đền đáp ân đức lúc ở quân doanh ngươi đã nuôi sống tiểu tiên bằng món cá chiên sốt chua ngọt".
Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc không muốn nghe hay nhìn thêm gì nữa, bắt lấy tay con thỏ ngốc nào đó vừa kéo đi vừa nói "Đủ rồi! Mau theo ta đi thắp cho nhạc phụ nhạc mẫu một nén hương cho phải lễ!".
Lam Hi Thần gật đầu bước đi, giữa đường thì bị người kia gọi với lại "Vì sao, Hoán Hoán?".
Bước lên một bước, Đông Phương Trường Nhật vẫn chẳng cam lòng “Đặt hắn vào hoàn cảnh của bản quân lúc đó, hắn chắc gì đã làm khác bản quân? Vậy sao cuối cùng vẫn là hắn?”.
Lam Hi Thần quay đầu toan trở lại. Bàn tay thon gầy lập tức bị ghìm chặt đến đau nhức, quay lại đã phải hứng chịu ánh mắt không hài lòng của Nhiếp Minh Quyết. Y chỉ có thể thở dài, vội vã đáp lời "Trứng luộc và cá chiên lúc bình thường người ta đều có thể ăn, nhưng đến khi đi vạn dặm đường xa thì mới biết: chỉ có trứng luộc là thứ lương khô có thể đem theo ăn lâu dài". Y nở nụ cười như nắng xuân, giơ tay còn lại chỉ vào Nhiếp Minh Quyết "Đông Phương Ma quân, thật xin lỗi, hắn chính là trứng luộc của tiểu tiên. Con đường sau này tiểu tiên đi sẽ rất dài, không đem theo trứng luộc thì làm sao mà no bụng được chứ?".
Trong nắng mai ngập tràn, có hình bóng ba người bất động.
Ngụy Vô Tiện mắt lờ đờ nhìn cảnh trước mặt, ôm trán than nhỏ với Lam Vong Cơ "Trời ơi! Thật ra huynh trưởng chỉ cần nói yêu ai hơn thì người còn lại cũng đủ hiểu rồi. Giải thích một vòng lại biến thành Chính Chương Thánh đế là trứng luộc, Đông Phương Ma quân là cá chiên. Ngay cả lúc lâm ly bi đát mà cũng không để cái đầu người ta được yên là sao?".
Lam Vong Cơ lại chỉ đáp lời hắn bằng một cái thở dài bất lực.
Chẳng biết qua bao lâu, Đông Phương Trường Nhật đưa mắt nhìn về khoảng không trước mặt, cười to, tiếng cười nửa nức nở, nửa ngạo nghễ khinh đời “Bản quân là cá chiên sao? Bản quân là cá chiên… là cá chiên đấy!”.
Nắng sớm rực rỡ ôm lấy thân người hiên ngang anh dũng, giọng trào phúng bỗng chốc hóa cô độc đến não lòng “Hoán Hoán, ngươi xem hắn là quả trứng luộc không thể sống thiếu. Còn hắn liệu có xem ngươi là quả trứng luộc của chính mình?”. Rồi, ngửa đầu nói lớn “Xưa nay mộng cơ đồ khó lòng buông bỏ, lệ mỹ nhân khó giữ để chẳng tuôn. Đông Phương Trường Nhật này sẽ chống mắt lên xem Ngôn Huyền làm sao xứng với tấm chân tình của Hoán Hoán!”.
Lúc bấy giờ, hai nhân vật đang được nhắc đến kia lại đang yên ổn đi trên con đường lát đầy sỏi trắng, gần hướng lên đỉnh núi. Lam Hi Thần ở bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay người nào đó, mắt nhìn xuống mặt đất mà trong lòng không khỏi phức tạp.
Đế quân từ tốn hỏi, muốn phân tán sự chú ý của người bên cạnh “Được một lúc rồi, nghĩ điều gì mà lại im lặng như vậy?”.
Tập trung suy tư một lúc, y thật thà đáp “Nghĩ về Đông Phương Ma quân kia”.
Cánh tay rắn chắc có hơi căng thẳng, song giọng lại hết sức thản nhiên “Vậy sao? Nghĩ cái gì?”.
Lam Hi Thần đương nhiên không giấu diếm hắn “Ta nghe Phách Xương công chúa nói hắn ta bao lâu nay với Ma tộc là một anh hùng, hết đả bại Thần tộc đem lại bình an cho Ma tộc, xong lại một mình đứng lên cầm quyền mà không cần trưởng bối hay kỳ nhân trợ giúp. Không chỉ là một nam tử đặc biệt tài giỏi mà còn có khí chất thần linh, được trời đất ưu ái. Dung mạo tuấn tú khôi ngô làm xiêu lòng biết bao nữ nhân. Có thể được một người như vậy yêu thích, người nào cũng nên vô cùng hãnh diện…”
Cắt đứt vẻ mơ màng của y, Nhiếp Minh Quyết nụ cười khẽ nở trên môi, đáy mắt ôn hòa nhu thuận quay sang hỏi “Con thỏ ngốc, ngươi nghĩ sao nếu ngay bây giờ ta ném ngươi từ chỗ này rơi một mạch xuống Địa Phủ?”.
Lam Hi Thần vẻ mặt thộn ra, nín bặt không suy nghĩ nữa, mắt rưng rưng chỉ lo cúi gằm mặt trên suốt con đường đi.
Chẳng trách ai cũng nói Chính Chương Thánh đế vô cùng đáng sợ, là dạng cười một cái sẽ khiến người ta chết không kịp chuẩn bị quan tài.
Có lam y nam tử bỗng chốc ngậm ngùi, mai kia đời sống ở Linh Chiếu cung hay Hợp Hoan cốc với đế quân này đều sẽ cứ thế mà tiếp diễn sao?
Hai người rất nhanh đã tới Long Đảm Tĩnh Trúc. Bước qua dãy hàng rào xây bằng thân trúc lâu năm ngả vàng kia là một khoảng sân không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ trồng chỉ duy nhất một loài hoa cương nhẫm, mang sắc tím buồn man mác. Một con đường thông giữa sân hoa kia là lối vào hai gian thất song song nằm ngang nhau, được nối với nhau bằng một gian thất nhỏ hơn ở giữa được gọi là hương phòng.
Thật ra trước khi phụ thân của y qua đời, Long Đảm Tĩnh Trúc chỉ có đúng hai gian Tả thất và Hữu Thất, lần lượt là nơi ở của ông và Lam phu nhân. Nghe nói lúc phụ thân sắp trút hơi thở cuối cùng, đã từng xin với Lam Diệp không cần mang bài vị của mình tới Từ đường, lấy lý do bản thân là người có tội với tổ tiên nhà họ Lam, không xứng đáng được ở trong Từ đường với các vị trưởng bối, chỉ mong có thể xây một gian phòng nhỏ, đem bài vị của phụ thân cùng mẫu thân đặt chung một nơi là đủ rồi. Do vậy mới có thêm gian hương phòng kia dùng để thắp hương. Lam Hi Thần trước khi Mạnh Dao và Nhiếp Minh Quyết hồi sinh, ngày nào cũng đều đặn tới. Lam Vong Cơ tuy lúc trước cùng Ngụy Vô Tiện du hành bên ngoài, nhưng chỉ cần vào đúng ngày đi gặp mẫu thân lúc nhỏ vẫn sẽ quay trở về thắp cho phụ mẫu mỗi người một nén hương. Trong thâm tâm của huynh đệ hai người, chỉ cần cảnh vật chung quanh không thay đổi, hai gian thất vẫn còn mùi huân hương và chiếc nôi gỗ, thì hình bóng của phụ mẫu sẽ không bao giờ biến mất.
Nơi này lưu giữ biết bao nhiêu hồi ức về phụ mẫu, mỗi khi đặt chân đến, Lam Hi Thần đều có cảm giác rõ rệt như vừa diễn ra ngày hôm qua. Tỷ như bộ khung thêu mà mẫu thân hay ngồi bên cửa sổ, thêu cho y cùng Lam Vong Cơ những chiếc khăn tùy thân. Tỷ như cái lỗ hỏng ở góc cuối hàng rào phía Tả thất, nơi bí mất chỉ có Lam Hi Thần biết, khi còn bé mỗi lần bị biểu thúc quở trách hay thúc phụ tỏ ý thất vọng, y không biết nói với ai đều sẽ lén chui qua cái lỗ hỏng đó mà chạy vào Tả thất khóc lóc kể lể với Thanh Hành Quân, những khi ấy phụ thân sẽ thở dài xoa đầu y, lấy cái nghiêm khắc của một tông chủ và sự quan tâm hiếm hoi của một người cha mà chỉ dạy. Đợi khi lớn hơn một chút, thân mình không thể chui qua vừa lỗ hỏng kia nữa, thành ra buồn tủi ấm ức đều dồn nén lại hết một lần gặp mặt mỗi tháng, phụ thân liền vẽ ra một bức tranh có hình con báo đen rất hung dữ, nói rằng chỉ cần là đứa bé hay khóc nhè thì con vật này sẽ xuất hiện và ăn thịt, nếu y không muốn bị nó nuốt chửng thì phải hết sức mạnh mẽ, đốt một ngọn lửa trong tim để xua đuổi nó. Ban đầu Lam Hi Thần bán tính bán nghi, nhưng Thanh Đàm Hội năm đó khi Kim Quang Thiện mang đến một con báo đen náo loạn suýt nữa thì Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ cùng Nhiếp Hoài Tang mất mạng, y mới tin lời phụ thân là thật, từ đó ám ảnh cho tới lớn.
Chính giữa hương phòng là hương án, trên đặt hai tấm bài vị viết bằng chữ Triện. Một cái khắc: Đệ thập ngũ gia chủ Lam thị, Thanh Hành Quân, Lam Khánh Lộ. Cái còn lại khắc: Đệ thập ngũ chủ mẫu Lam thị, Trang Hòa Nữ Tử, Thượng Quan Hi Nghiên. Hai người cũng theo trình tự như hôm đó ở Hợp Hoan Cốc, đốt hương, lạy một lạy ra mắt.
Nhiếp Minh Quyết sau khi thắp hương xong thì bước ra ngoài đưa mắt nhìn một lượt, cất tiếng cảm khái "Đã rất lâu rồi không có đến đây, không ngờ dáng vẻ của nó vẫn như xưa".
Lam Hi Thần kinh ngạc "Long Đảm Tĩnh Trúc này không có lệnh thì không ai được phép bước vào. Ngươi.....đến đây bao giờ? Tại sao ta lại không biết?".
Nhiếp Minh Quyết liếc mắt nhìn y, cười giễu cợt "Cái con thỏ ngốc này, ngốc ơi là ngốc. Ngươi cho rằng dựa vào tiếng tăm phụ thân ta và phụ thân ngươi bạn bè thâm niên như vậy, cái danh Nhiếp đại công tử của ta lúc đó có người dám ngăn cản? Mà ta lại không thể đi gặp Lam tông chủ được chắc?".
Lam Hi Thần hứng thú "Vậy ngươi đi gặp phụ thân làm gì? Ông ấy bình thường kiệm lời, thế mà cũng chịu nói chuyện với ngươi sao?".
Nhiếp Minh Quyết huơ huơ ngón trỏ "Bí mật, không thể cho ngươi biết được".
Lam Hi Thần buồn bực giậm chân "Đáng ghét! Ta có gì đều nói với ngươi, còn ngươi thì lúc nào cũng úp úp mở mở".
Nhiếp Minh Quyết trề môi "Không phải là ta úp mở, mà là do ngươi ngốc quá, không tài nào nghĩ ra được thôi".
Lam Hi Thần không được như ý muốn, túm lấy cổ áo hắn không ngừng lắc mạnh, vừa lắc vừa khóc lóc oán trách "Ta biết mà, ta biết ngươi xem thường ta ngốc nên cái gì cũng không muốn nói cho ta biết. Nhưng mà ngươi làm vậy là cực kỳ cực kỳ không công bằng, làm vậy là cực kỳ cực kỳ xấu xa. Rốt cuộc ngươi gặp phụ thân để làm gì, nói những gì? Còn không mau khai là ta sẽ cạo đầu ngươi, ta còn đánh ngươi như cái chày đánh xuống cục bột, bứt tóc ngươi như nhổ lông gà.....".
Nhiếp Minh Quyết xem y hồ nháo đến inh ỏi, rốt cuộc chỉ có thể đưa tay ôm trán, thở dài "Cuối cùng ta đã hiểu tại sao lúc xưa, phụ thân ngươi ngăn cấm không cho ta dây dưa sâu đậm với ngươi, nguyên nhân chính là vì muốn tốt cho ta. Thế mà khi đó ta lại nghĩ xấu cho ông ấy, thật là tội lỗi, tội lỗi".
Lam Hi Thần có chút kinh ngạc, thôi khóc lóc, hung hăng hỏi "Ý ngươi là gì?".
Nhiếp Minh Quyết không đáp vội mà chỉ lắc đầu mỉm cười, áp mặt hôn lên giữa mi tâm người đối diện, giữ môi ở đó thật lâu mới buông ra, sau đó đưa tay vuốt mặt, thấp giọng "Không có gì đâu, chỉ là một lời hứa của hoa cương nhẫm mà thôi".
Vốn hắn định nói thêm gì đó, chợt nghe "A" một tiếng, quay đầu lại liền thấy Lam Tư Truy đang cố giấu vẻ ngại ngùng cúi đầu, kính cẩn nói "Gặp qua đế quân, dưỡng bá".
Lam Hi Thần bị hậu bối nhìn cảnh vừa rồi cũng phát thẹn, ho khan một tiếng rồi hỏi "Tư Truy, có chuyện gì thế?".
Lam Tư Truy nói "Lam lão thái gia đang ở Lan thất, có chuyện xin được phép bàn bạc với đế quân".
Hỏng rồi! Chuyện mà Lam Hi Thần lo lắng nhất đã tới. Y vẫn còn chưa kịp nói gì với lão nhân gia ngài, vậy mà ngài đã tìm Nhiếp Minh Quyết trước tiên rồi. Nhỡ thúc công không đồng ý thì phải làm sao đây?
Nhiếp Minh Quyết như nhìn ra tâm tư của y, bèn đưa tay xoa đầu y một cái, cất giọng chắc nịch "Yên tâm! Ta đã nói sẽ có cách khiến thúc công ngươi phải gật đầu đồng ý".
Một lời khẳng định này nói ra, tuy biêt khả năng của hắn bất cứ việc gì cũng có thể làm được, thế nhưng Lam Hi Thần vẫn cứ thủy chung thấy bất an. Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết đi rồi, y tự nhủ bản thân cũng không thể như vậy mà ngồi yên, bèn đi đường tắt chạy tới Lan thất nấp vào một nơi nào đó nghe ngóng trước, nếu vạn nhất chuyện xảy ra đúng như dự tính thì bản thân vẫn có thể kịp thời ứng phó, hợp sức với Nhiếp Minh Quyết thuyết phục Lam Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.