Chương 45: Rào cản (nhất)
CanhsacHichan
17/02/2022
Sau khi thắt chỉnh tề đai lưng kết bằng trân châu tinh khiết kèm theo vài sợi thắt lưu ly đỏ rực rũ xuống hông, Nhiếp Minh Quyết vô cùng hài lòng, ngắm nghía, chép miệng "Đẹp thật! Chức Nữ làm việc rất tốt, đợi tới thời điểm nàng ta gặp Ngưu Lang, ta sẽ kêu Mậu Nhật Kê tinh quân làm cho ngày dài hơn một chút, cho hai người được bên nhau lâu hơn coi như thưởng công cho nàng ta".
Lam Hi Thần hoàn toàn ngược lại, dẩu môi "Rườm rà!". Cá nhân y có điểm không thích bộ y phục này. Tuy rằng chất liệu mịn còn hơn lụa Tô Châu ở Nhân giới, màu sắc vừa chân thật vừa tươi đẹp hơn cả màu vẽ tranh, nhưng khuyết điểm của lại còn nhiều hơn thế. Có quá nhiều lớp vải sa xếp chồng lên nhau ở lớp ngoại sam, nếu không phải vùng eo của y thon gầy, nhất định sẽ biến thành một cái bụng giả độn to bằng vải, mà nhìn kiểu gì cũng giống loại váy thâm y. Gấu áo thì dài phủ chân quết đất, nói không chừng trong lúc đi còn phải túm áo xách lên như nữ nhân. Đã thế, trên mặt vải còn thêu họa tiết đám mây mà chất liệu của nó là sợi bạc nguyên chất, trên còn có họa tiết cánh lan thêu nổi lên nền vải. Mấu chốt khiến y khó chịu nhất chính là phải quàng thêm dải lụa màu trăng non vào hai bên cánh tay.
Vô cùng nặng nề! Quá mức rườm rà! Hắn định biến y thành nữ nhân đó chăng?
Nhiếp Minh Quyết thấy mặt mày y nhăn nhó, dùng ngón trỏ của hắn điểm lên mũi y, cường điệu nói "Không thích thì cũng phải mặc!".
Lam Hi Thần ủy khuất "Nhưng mặc bộ này, đi đứng thật khó khăn, người khác nhìn vào còn gì là cốt cách đạo mạo đoan chính nữa? Chưa kể nếu thúc phụ mà thấy, nhất định sẽ mắng ta một trận cho xem".
Nhiếp Minh Quyết nhún vai "Thế thì khỏi về nhà, miễn cho thúc phụ ngươi thấy, mà quan trọng nhất chỉ cần ta ngắm là đủ rồi". Trước khi y mở miệng phản bác, hắn thong thả cướp lời "Nếu còn ý kiến, ngươi có thể thay bằng y phục của ta".
Lam Hi Thần chỉ còn nước lặng im, mặc tình hắn kéo y tới bàn ăn đã có sẵn một bát cháo huyết yến nóng hổi.
Thôi thì, thà bị nhìn giống nữ nhân còn hơn biến thành con gà da đen. Mới nghĩ thoáng qua thôi mà đã muốn khóc!
Lúc này tiểu bạch vật đã tỉnh từ trong giấc ngủ phù phép của Nhiếp Minh Quyết, thân mình trắng trẻo tròn trỉnh từ trên bàn nhảy xuống đất, lon ton chạy tới cạ mặt vào chân Lam Hi Thần đòi quan tâm, không khác giống mèo nuôi là bao. Y nhịn không được mà cúi xuống bế nó lên, vuốt ve sống lưng mềm mại, vui vẻ hỏi "Bé con tỉnh rồi sao? Có thể chạy nhảy, nhất định vết thương của ngươi đã lành lặn. Thuốc của Tuệ Trang trưởng công chúa quả thật vi diệu mà!".
Tiểu bạch vật trong tay ngâm nga kêu một tiếng "Phia", chẳng giống mèo mà cũng chẳng giống cáo như để đáp lại.
Nhiếp Minh Quyết bưng bát cháo lên khuấy cho mau nguội, lạnh lùng cất tiếng "Nếu vết thương đã lành lặn thì lát nữa ta sẽ ném nó về nơi cũ, để ở đây thật phiền phức".
Tiểu bạch vật nghe vậy, vốn đang nằm im trong lòng hưởng thụ vuốt ve, đột nhiên ngóc đầu dậy hướng Lam Hi Thần kêu inh ỏi.
Y ngạc nhiên "Bé con? Ngươi lại bị làm sao?".
Nó giơ một chân ra, cái vây lủng lẳng rũ bên sườn mặt của nó như một cánh tay linh hoạt, chỉ vào chỗ vẫn còn băng thuốc.
Lam Hi Thần ngẩn ra một chút mới hiểu được "Ngươi vẫn còn đau?".
Con vật gật đầu lia lịa.
Lam Hi Thần khó hiểu "Nhưng vừa rồi ngươi trông rất khỏe mạnh mà?".
Con vật tỏ vẻ mệt mỏi, nằm bẹp xuống đầu gối của, rũ tai, trông đáng thương vô cùng.
Lam Hi Thần thở dài "Vậy thôi, để ngươi ở lại ít lâu cho đến khi khỏe hẳn".
Hai mắt con vật sáng rỡ, vươn chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu liếm vào mu bàn tay của y, làm cho cười khúc khích vì nhột. Ấy thế mà Nhiếp Minh Quyết lại đột nhiên túm cổ xách nó lên, trầm giọng "Ta thấy nó không phải muốn ở lại để dưỡng thương đâu, mà là muốn bám dính lấy ngươi thì đúng hơn".
Lam Hi Thần hồn nhiên "Vậy thì có sao đâu? Ta nuôi nó làm sủng vật cũng được mà!". Tiểu bạch vật trong tay dường như thích thú với câu này, híp mắt kêu liền mấy tiếng tỏ ý tán thành.
Nhiếp Minh Quyết cười lạnh "Được! Nếu nó đã trăm phương ngàn kế muốn ở đây bám dinh người của ta, vậy thì giúp nó có lý do chính đáng một chút". Nói xong liền không lưu tình đưa tay ngắt trụi một mảng lông trên người tiểu bạch vật, khiến cho nó ăn đau, huơ huơ bốn chân loạn xạ, kêu la còn lớn hơn lúc đầu.
Lam Hi Thần hốt hoảng giữ tay hắn "Ngươi đang làm gì đấy?".
Nhiếp Minh Quyết đáp gọn lỏn "Trước nhổ lông, sau lột da". Sau đó còn bồi thêm "Như vậy mới gọi là "vẫn còn đau", chứ vết thương ở chân thì nhằm nhò gì?".
Lam Hi Thần trân trối nhìn hắn từng tấc lại từng tấc đem mớ lông như bông tuyết trên người tiểu bạch vật ngắt trụi xuống, thản nhiên như đang nhổ lông gà lông vịt, muốn cứu nó mà lại sợ chọc giận người kia.
Có lẽ là hết chịu đau nổi nên khi Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị nhổ nhúm lông trên đầu, tiểu bạch vật đã hướng ngay mặt hắn mà phồng má, Lam Hi Thần còn chưa kịp kêu hắn cẩn thận thì nó đã thổi ra một trận gió tuyết lạnh cóng. Đồ đạc trong phòng bị cơn gió này thổi bay tứ tung, nếu không phải Lam Hi Thần dùng Băng Di kiếm đóng đinh tại một chỗ, khẳng định y cũng bị thổi hòa chung với đống đồ vật. Mà khi cơn gió kia dừng, khắp nơi đều đóng một lớp tuyết dày, đến cả người của Nhiếp Minh Quyết cũng bị phủ một lớp. Lam Hi Thần còn tưởng hắn bị đông đá, toan lấy Cây Sinh Mệnh ra thắp lửa ủ ấm thì chợt nghe hắn rít qua kẽ răng một tiếng, sau đó dùng một tay vuốt tuyết trên mặt xuống, trừng mắt nhìn con vật trong tay đầy giận dữ. Thật ra con vật kia cũng không vừa gì, xem hắn trừng cũng không rúc mình run rẩy, ngược lại dùng vây mặt vung một cái, tát thật mạnh vào cổ tay hắn, buộc hắn vì bất ngờ mà nới lỏng mất cảnh giác, thuận lợi để nó thoát thân nhảy lên một góc, đắc ý mà nhìn hắn.
Hắn nghiến răng "Có chút bản lĩnh đấy!", sau đó lấy ra Diệt Thế Hắc Liên, nén giận tách một cánh sen đen ra ném về phía tiểu bạch vật, một cách lại phân thành trăm cánh sắc nhọn như dao.
Con vật cũng không nao núng, dùng vây mặt tát liên hoàn khiến những cánh sen đen bay ngược trở lại.
Lúc này Nhiếp Minh Quyết dùng pháp lực phá đi lớp băng tuyết trong phòng, mọi thứ cũng được biến về nguyên vẹn, hắn búng tay một cái, lửa của ngọn nến gần đó bắn về phía con vật tạo thành một vòng tròn kiềm hãm. Chung quy mọi vật trên đời đều có khắc tinh, dĩ nhiên tiểu bạch vật kia cũng có khắc tinh là lửa khiến cho nó nhớ lại thảm cảnh hôm trước mà hoảng loạn kêu la.
Lam Hi Thần không đành lòng, bèn thủ thỉ "Được rồi mà, nó chỉ là một con vật, ngươi hơn thua với nó làm gì? Mau thu lửa lại đi, còn đốt nữa không khéo nó chết mất!".
Nhiếp Minh Quyết ung dung kéo y ngồi xuống bàn, tỉnh bơ Đó không phải tam muội chân hỏa, con đó lại có linh khí hộ thân, khô dễ chết đâu. Cho nó bị cháy da bỏng thịt một chút cũng vui mà".
Lam Hi Thần nôn nóng "Ta thay mặt nó xin lỗi ngươi, được chưa? Ngươi nghe nó kêu la kìa, thống khổ quá rồi đó".
Nhiếp Minh Quyết đẩy bát cháo tới trước mặt y, nhướn mày "Ngươi lại quên rồi, ta không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi ngoài miệng".
Cuối cùng, nhờ vào sự "ngậm đắng nuốt cay" đem lời xin lỗi áp lên môi hắn, y mới giúp tiểu bạch vật kia thoát khỏi vòng lửa, tuy rằng trên người có vết bỏng do lửa gây ra, nhưng tính mạng thì không nguy hiểm.
Sau đó, dưới lời cầu xin ỉ ôi của Lam Hi Thần Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc cũng chịu đồng ý để nó trở thành sủng vật của y. Tất nhiên, nhận được cái gật đầu từ hắn không phải là điều dễ dàng, hay nói đúng hơn là phải có điều kiện. Tuy rằng điều kiện đó không rơi trên người Lam Hi Thần, nhưng đối với tiểu bạch vật thật là chuyện oái ăm. Một là vì nó thông minh, lại còn biết dùng linh lực tấn công, cho nên có trách nhiệm ở bên cạnh "bảo vệ", không cho bất kỳ ai tới gần quá mười bước chủ nhân của nó là Lam Hi Thần mỗi khi không có mặt của Nhiếp Minh Quyết. Hai là toàn bộ căn cốt của nó sẽ bị Nhiếp Minh Quyết phá hủy, miễn cho nó sau này biến thành người giống như Yêu tộc và Quỷ tộc.
Giải quyết xong vụ đó, Lam Hi Thần cầm kiếm định ra ngoài luyện tiếp, bởi vì tối nay là thời điểm thích hợp nhất để bọn họ hoàn thành trận pháp kia, y "đã xin phép" tên mặt than nào đó để "được" đi tìm hai đệ nhà mình rủ bọn họ cùng tập chung, nhưng tới An Tê điện lại không thấy người đâu. Vô tình thấy Kim Lăng, nhưng còn chưa kịp hỏi câu nào thì cậu ta nhác thấy bóng y từ xa đã co giò chạy mất. Gặp Giang Trừng thì hắn lảng đi như người vô hình, không ngừng lẩm bẩm cái gì mà "làm ơn hãy như không nhìn thấy ta", "làm ơn để ta được yên", "ta cũng không có thấy ngươi, thật sự không có thấy ngươi". Đụng Tống Lam thì hắn lùi liền mấy bước, chắp tay trước ngực, xá y một xá như mấy hòa thượng trong chùa rồi trầm mặt đi lướt qua luôn. Nhiếp Hoài Tang thì thôi không phải nói, hắn là người duy nhất y không có chủ động đi hỏi, càng không có đến cơ hội "vô tình" gặp mặt, cho nên rốt cuộc vẫn không biết Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện ở đâu.
Thật kỳ quái!
Sao mà qua một đêm, mọi người đều đối với y như tà vật mà né tránh thế này?
Hừ! Nhất định là do cái bộ đồ chết tiệt Nhiếp Minh Quyết bắt y mặc rồi! Bọn họ nhất định là trông y buồn cười lắm, trông y diêm dúa lắm, còn chưa kịp nói đã chạy đi tìm một góc cười trộm.
Lúc tập kiếm, trong đầu y âm thầm mắng đủ bảy bảy bốn mươi chín lần!
Xế chiều trở về, mới vừa vui mừng kêu một tiếng, Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh đều cùng lúc chỉ về phía y, đồng thanh kêu "Đứng im! Ngươi đứng im đó!".
Sau đó Ôn Ninh lẩm nhẩm đếm khoảng cách giữa hai người với Lam Hi Thần, lúng túng nói "Trân Ly, hình như là chúng ta dư ba bước chân, tổng là mười ba bước".
Bắc Đường Lạc Vi vuốt ngực "Phù! Làm ta hết hồn, thôi kệ, thà dư còn hơn thiếu".
Lam Hi Thần vừa khó hiểu vừa buồn bực hỏi "Phách Xương công chúa, Ôn công tử, các ngươi làm thế này có ý gì? Mà khoan, sao điện hạ lại mang khăn che mặt?".
Bắc Đường Lạc Vi dùng đôi mắt oán trách nhìn y "Còn không phải nhờ ơn của ngươi, không chỉ có ta mà Nguyệt tỷ tỷ cũng phải đeo luôn kìa".
Lam Hi Thần sửng sốt, tự chỉ vào mình "Ta ư? Nhưng mà ta đã làm gì chứ?......Quên đi, ta muốn hỏi các ngươi có thấy hai đệ nhà ta ở đâu không?".
Cả hai đồng loạt chỉ lên nóc hành lang, rồi lại chỉ phía sau một bức tường nơi lá khô chất đống và phát ra đám khói mù mịt. Mới ngoảnh đầu một cái, nhìn lại thì hai người kia đã không tiếng động mà biến mất tự bao giờ. Nén xuống bực bội trong lòng, Lam Hi Thần bước ra khỏi hành lang, ngẩn lên nhìn thì trợn má há mồm.
Lam Vong Cơ không hổ là niềm tự hào của Lam Khải Nhân, mỗi bước đi rất trịnh trọng nghiêm túc, tà áo trắng phiêu lãng bay bay, nhìn cứ như tiên nhân đi giữa hồng trần nếu trên tay hắn không cầm một cây chổi dài, vừa đi vừa quét lớp mây đọng trên ngói, chốc chốc phải xoay đầu chổi để rũ mây ra rơi ra bớt.
Lam Hi Thần không nhịn được mà phóng lên cao còn chưa kịp kêu lên một tiếng "Vong Cơ" thì bản thân cũng sắp cứng đờ ra, bởi vì phía bên kia bức tường, nguồn gốc của đám khói chính là Ngụy Vô Tiện đang ngồi châm lửa cho cái đám lá khô cao gấp năm lần đỉnh đầu hắn.
Quá đỗi bất ngờ, y thảng thốt "Vong Cơ, Vô Tiện, hai ngươi sao lại đi làm mấy việc này?".
Lam Vong Cơ không giấu được vẻ giật mình "Huynh trưởng sao lại.....", chẳng biết hắn đang vì bộ đồ trên người y hay là vì một lý do nào khác mà hỏi không thành lời.
Lam Hi Thần hơi kéo áo lên, chậm rãi đi trên ngói điện, vừa đi vừa nói "Ta tìm hai ngươi từ sáng đến giờ mà không thấy đâu, ta còn đang lo liệu có phải hai ngươi về nhà có việc không đấy".
Cơ mà y tiến một bước, hắn lại lùi một bước. Ngụy Vô Tiện sợ hắn tiếp tục lùi sẽ bất cẩn mà ngã xuống, lập tức bay lên ôm chầm lấy hắn, cười gượng "À thì bọn ta ở đây luyện kiếm từ sáng đến giờ, sẵn thấy cung này mây với lá nhiều quá, Tự San quản sự lại bận rộn không kịp dọn nên định giúp hắn một tay ấy mà".
Lam Hi Thần cười nhẹ, chậm rãi đi tới "Thì ra là thế, nhưng đã xế chiều rồi, các ngươi mau ngơi tay.....".
Còn chưa có nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã căng thẳng cắt ngang "Huynh trưởng dừng bước!", sau đó thấy nhe răng cười mà như khóc mếu "Huynh trưởng, bọn ta biết ngươi quan tâm bọn ta, bọn ta cảm động lắm, vô cùng cảm động luôn. Nhưng mà, còn có người đang mong chờ ngươi quan tâm nhiều hơn bọn ta đấy, phải không Lam Trạm?". Vừa nói, hắn vừa giật nhẹ sau tóc của Lam Vong Vơ.
Sau một hơi thở dài kín đáo mà nặng nề, Lam Vong Cơ khép chặt mắt, cung tay, trịnh trọng nói "Huynh trưởng, đế quân đang đợi ngươi, Vong Cơ không dám làm phiền".
Lam Hi Thần thấy đệ đệ bỗng dưng tỏ thái độ xa cách y như vậy, tự nghĩ nhất định là bản thân mình đã làm sai, khi không xuất hiện phá hoại không gian riêng tư của hắn cùng Ngụy Vô Tiện cho nên mới nói bóng gió y với Nhiếp Minh Quyết. Nếu mà còn tiếp tục ở lại, rất có thể đến cả hắn cũng chán ghét người anh như mình. Cho nên mím môi quay đi, rưng rưng nói "Ta biết rồi, ta không làm phiền hai ngươi nữa".
Đợi đến chạy về gian điện của mình, y vội sà vào lòng Nhiếp Minh Quyết khóc lóc một trận. Đầu tiên là trách cứ tại hắn đem bộ đồ này tới mà y mới bị mọi người cười trộm không thích tới gần, sau đó là tủi thân nói Lam Vong Cơ không còn muốn quan tâm người huynh trưởng là y nữa, bây giờ y cảm thấy bản thân cứ như bị cả thế gian này bỏ rơi. Hắn ôm y trong lòng, ôn nhu vỗ về "Được rồi, con thỏ ngốc không nên khóc, vẫn còn ta yêu thương ngươi hơn cả thế gian còn gì? Bọn họ không muốn tới gần ngươi, thì sau này ngươi không cần giáp mặt với bọn họ. Vong Cơ có cuộc sống của riêng hắn rồi nên không nhất thiết cần tới ngươi lo, mà thay vào đó ngươi nên lo cho ta mới phải. Ta mới là người quan tâm ngươi nhất đây! Thế mà ngươi còn bỏ bê ta đi tìm bọn họ, con thỏ ngốc có biết là ta đau lòng lắm không?".
Lam Hi Thần đang buồn muốn chết, nào còn tâm tình để ý việc khác, nghe hắn nói chữ có chữ không, chỉ ở trong lòng gật gật lấy lệ.
Giờ Dậu ba khắc hôm đó, tất cả tập trung ở ngoài sân sau của nội cung, nơi rộng như một cái quảng trường. Chẳng hề có một chút thay đổi nào, tất cả vẫn như cũ đứng chung một góc và đặc biệt là cách thật xa Lam Hi Thần, hại y tuyệt vọng tới mức muốn khóc tiếp lần thứ hai.
Nhiếp Minh Quyết vô cùng hài lòng trước cảnh tượng đó, hắn ngồi trên chiếc ghế cao vừa mới được kê ra dưới gốc chiên đàn, dõng dạc nói "Trước khi hợp trận, các ngươi mỗi người đều phải bước qua những trận pháp cấm chế Thiên Đạo để phá trận, vượt qua được những cấm chế ấy, các ngươi mới có thể lột bỏ xác phàm một bước đăng tiên thực sự, bởi Càn Khôn Bát quái trận này không phải là sát trận như Tru Tiên, càng không chỉ có tác dụng trấn giữ như Càn Khôn Đại Na Di trận trong truyền thấy, mà nó là sự kết hợp của cả hai. Trong trấn có sát, trong sát có trấn. Bây giờ cung Càn vốn do bản quân cầm giữ, bảy cung còn lại các ngươi sẽ lần lượt được Thiên đạo chỉ định ngẫu nhiên để phá trận. Phá xong thì mau chóng ngưng thần điều tức với thần khí, sau đó là bày trận và hợp trận Bát quái. Các ngươi đã rõ hết chưa?".
Tất cả đồng thanh "Đã rõ!".
Nhiếp Minh Quyết nâng Tạo Hóa Ngọc Điệp lên.
Ngọc trát ấy phát ra hòa quang ngũ sắc, những ký tự bên trong phát ra liên hồi, cuối cùng ở giữa khoảng không tạo thành một vòng xoáy màu đen có những ánh chớp nhỏ, tựa như không gian từ thuở hỗn độn vừa tái hiện vừa từ từ lan rộng. Trong vòng xoáy lại hiện liên bảy chữ Khôn, Tốn, Ly, Đoài, Cấn, Chấn và Khảm mang bảy màu sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, thanh và tử tương ứng, chúng xoay tròn mãnh mẽ, rồi đứng yên, thay phiên nhau chớp rồi lại tắt. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cũng sinh ra một loại cảm giác vừa hồi hộp vừa bất an. Bỗng nhiên sáu cung tắt hẳn, chỉ còn lại cung Khôn lục sắc là sáng rực.
Nhiếp Minh Quyết chống cằm, lười nhác cất giọng "Là Khôn cung chi chủ à?". Hắn đưa mắt liếc qua Nhiếp Hoài Tang, cười như có như không "Mộc Phù tinh quân, ngươi là người đầu tiên được chọn".
Nhiếp Hoài Tang khẽ giật mình, có chút lưỡng lự siết chặt Mộc Phù phiến trên tay, sự căng thẳng hiện rõ trên mặt không thể nào che giấu.
Nhiếp Minh Quyết không kiêng nhẫn, phất tay "Mau vào trong xoáy đen kia đi, vẫn còn sáu người, không có nhiều thời gian đâu".
Nhiếp Hoài Tang mím môi hít một hơi lạnh, cúi đầu "Dạ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu, miễn cưỡng bước ra giữa sân, lại nghe Nhiếp Minh Quyết trầm giọng "Trước khi vào đó, bản quân có lời nhắc nhở ngươi: đã gọi là cấm chế thì những chướng khí nguy hiểm xuất hiện đầy rẫy là chuyện quá sức bình thường. Nhớ cẩn thận, đừng có để bị đâm vào ngực. Tuy là không chết, nhưng sẽ để lại di chứng đau thấu tâm can, bản quân cũng vô phương chữa trị".
Ở hai câu cuối, hắn nhấn mạnh từng chữ, khiến cho Nhiếp Hoài Tang sắc mặt tái đi. Nếu là lúc trước bị mấy lời này đe dọa, hẳn là đã sớm ngất đi vì sợ. Còn bây giờ, chỉ việc thở sâu mấy tiếng đã có thể lấy lại bình tĩnh, khẽ nhìn qua Lam Hi Thần một cái, sau đó lấy đà nhảy thẳng vào trong vòng xoáy .
Lam Hi Thần hoàn toàn ngược lại, dẩu môi "Rườm rà!". Cá nhân y có điểm không thích bộ y phục này. Tuy rằng chất liệu mịn còn hơn lụa Tô Châu ở Nhân giới, màu sắc vừa chân thật vừa tươi đẹp hơn cả màu vẽ tranh, nhưng khuyết điểm của lại còn nhiều hơn thế. Có quá nhiều lớp vải sa xếp chồng lên nhau ở lớp ngoại sam, nếu không phải vùng eo của y thon gầy, nhất định sẽ biến thành một cái bụng giả độn to bằng vải, mà nhìn kiểu gì cũng giống loại váy thâm y. Gấu áo thì dài phủ chân quết đất, nói không chừng trong lúc đi còn phải túm áo xách lên như nữ nhân. Đã thế, trên mặt vải còn thêu họa tiết đám mây mà chất liệu của nó là sợi bạc nguyên chất, trên còn có họa tiết cánh lan thêu nổi lên nền vải. Mấu chốt khiến y khó chịu nhất chính là phải quàng thêm dải lụa màu trăng non vào hai bên cánh tay.
Vô cùng nặng nề! Quá mức rườm rà! Hắn định biến y thành nữ nhân đó chăng?
Nhiếp Minh Quyết thấy mặt mày y nhăn nhó, dùng ngón trỏ của hắn điểm lên mũi y, cường điệu nói "Không thích thì cũng phải mặc!".
Lam Hi Thần ủy khuất "Nhưng mặc bộ này, đi đứng thật khó khăn, người khác nhìn vào còn gì là cốt cách đạo mạo đoan chính nữa? Chưa kể nếu thúc phụ mà thấy, nhất định sẽ mắng ta một trận cho xem".
Nhiếp Minh Quyết nhún vai "Thế thì khỏi về nhà, miễn cho thúc phụ ngươi thấy, mà quan trọng nhất chỉ cần ta ngắm là đủ rồi". Trước khi y mở miệng phản bác, hắn thong thả cướp lời "Nếu còn ý kiến, ngươi có thể thay bằng y phục của ta".
Lam Hi Thần chỉ còn nước lặng im, mặc tình hắn kéo y tới bàn ăn đã có sẵn một bát cháo huyết yến nóng hổi.
Thôi thì, thà bị nhìn giống nữ nhân còn hơn biến thành con gà da đen. Mới nghĩ thoáng qua thôi mà đã muốn khóc!
Lúc này tiểu bạch vật đã tỉnh từ trong giấc ngủ phù phép của Nhiếp Minh Quyết, thân mình trắng trẻo tròn trỉnh từ trên bàn nhảy xuống đất, lon ton chạy tới cạ mặt vào chân Lam Hi Thần đòi quan tâm, không khác giống mèo nuôi là bao. Y nhịn không được mà cúi xuống bế nó lên, vuốt ve sống lưng mềm mại, vui vẻ hỏi "Bé con tỉnh rồi sao? Có thể chạy nhảy, nhất định vết thương của ngươi đã lành lặn. Thuốc của Tuệ Trang trưởng công chúa quả thật vi diệu mà!".
Tiểu bạch vật trong tay ngâm nga kêu một tiếng "Phia", chẳng giống mèo mà cũng chẳng giống cáo như để đáp lại.
Nhiếp Minh Quyết bưng bát cháo lên khuấy cho mau nguội, lạnh lùng cất tiếng "Nếu vết thương đã lành lặn thì lát nữa ta sẽ ném nó về nơi cũ, để ở đây thật phiền phức".
Tiểu bạch vật nghe vậy, vốn đang nằm im trong lòng hưởng thụ vuốt ve, đột nhiên ngóc đầu dậy hướng Lam Hi Thần kêu inh ỏi.
Y ngạc nhiên "Bé con? Ngươi lại bị làm sao?".
Nó giơ một chân ra, cái vây lủng lẳng rũ bên sườn mặt của nó như một cánh tay linh hoạt, chỉ vào chỗ vẫn còn băng thuốc.
Lam Hi Thần ngẩn ra một chút mới hiểu được "Ngươi vẫn còn đau?".
Con vật gật đầu lia lịa.
Lam Hi Thần khó hiểu "Nhưng vừa rồi ngươi trông rất khỏe mạnh mà?".
Con vật tỏ vẻ mệt mỏi, nằm bẹp xuống đầu gối của, rũ tai, trông đáng thương vô cùng.
Lam Hi Thần thở dài "Vậy thôi, để ngươi ở lại ít lâu cho đến khi khỏe hẳn".
Hai mắt con vật sáng rỡ, vươn chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu liếm vào mu bàn tay của y, làm cho cười khúc khích vì nhột. Ấy thế mà Nhiếp Minh Quyết lại đột nhiên túm cổ xách nó lên, trầm giọng "Ta thấy nó không phải muốn ở lại để dưỡng thương đâu, mà là muốn bám dính lấy ngươi thì đúng hơn".
Lam Hi Thần hồn nhiên "Vậy thì có sao đâu? Ta nuôi nó làm sủng vật cũng được mà!". Tiểu bạch vật trong tay dường như thích thú với câu này, híp mắt kêu liền mấy tiếng tỏ ý tán thành.
Nhiếp Minh Quyết cười lạnh "Được! Nếu nó đã trăm phương ngàn kế muốn ở đây bám dinh người của ta, vậy thì giúp nó có lý do chính đáng một chút". Nói xong liền không lưu tình đưa tay ngắt trụi một mảng lông trên người tiểu bạch vật, khiến cho nó ăn đau, huơ huơ bốn chân loạn xạ, kêu la còn lớn hơn lúc đầu.
Lam Hi Thần hốt hoảng giữ tay hắn "Ngươi đang làm gì đấy?".
Nhiếp Minh Quyết đáp gọn lỏn "Trước nhổ lông, sau lột da". Sau đó còn bồi thêm "Như vậy mới gọi là "vẫn còn đau", chứ vết thương ở chân thì nhằm nhò gì?".
Lam Hi Thần trân trối nhìn hắn từng tấc lại từng tấc đem mớ lông như bông tuyết trên người tiểu bạch vật ngắt trụi xuống, thản nhiên như đang nhổ lông gà lông vịt, muốn cứu nó mà lại sợ chọc giận người kia.
Có lẽ là hết chịu đau nổi nên khi Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị nhổ nhúm lông trên đầu, tiểu bạch vật đã hướng ngay mặt hắn mà phồng má, Lam Hi Thần còn chưa kịp kêu hắn cẩn thận thì nó đã thổi ra một trận gió tuyết lạnh cóng. Đồ đạc trong phòng bị cơn gió này thổi bay tứ tung, nếu không phải Lam Hi Thần dùng Băng Di kiếm đóng đinh tại một chỗ, khẳng định y cũng bị thổi hòa chung với đống đồ vật. Mà khi cơn gió kia dừng, khắp nơi đều đóng một lớp tuyết dày, đến cả người của Nhiếp Minh Quyết cũng bị phủ một lớp. Lam Hi Thần còn tưởng hắn bị đông đá, toan lấy Cây Sinh Mệnh ra thắp lửa ủ ấm thì chợt nghe hắn rít qua kẽ răng một tiếng, sau đó dùng một tay vuốt tuyết trên mặt xuống, trừng mắt nhìn con vật trong tay đầy giận dữ. Thật ra con vật kia cũng không vừa gì, xem hắn trừng cũng không rúc mình run rẩy, ngược lại dùng vây mặt vung một cái, tát thật mạnh vào cổ tay hắn, buộc hắn vì bất ngờ mà nới lỏng mất cảnh giác, thuận lợi để nó thoát thân nhảy lên một góc, đắc ý mà nhìn hắn.
Hắn nghiến răng "Có chút bản lĩnh đấy!", sau đó lấy ra Diệt Thế Hắc Liên, nén giận tách một cánh sen đen ra ném về phía tiểu bạch vật, một cách lại phân thành trăm cánh sắc nhọn như dao.
Con vật cũng không nao núng, dùng vây mặt tát liên hoàn khiến những cánh sen đen bay ngược trở lại.
Lúc này Nhiếp Minh Quyết dùng pháp lực phá đi lớp băng tuyết trong phòng, mọi thứ cũng được biến về nguyên vẹn, hắn búng tay một cái, lửa của ngọn nến gần đó bắn về phía con vật tạo thành một vòng tròn kiềm hãm. Chung quy mọi vật trên đời đều có khắc tinh, dĩ nhiên tiểu bạch vật kia cũng có khắc tinh là lửa khiến cho nó nhớ lại thảm cảnh hôm trước mà hoảng loạn kêu la.
Lam Hi Thần không đành lòng, bèn thủ thỉ "Được rồi mà, nó chỉ là một con vật, ngươi hơn thua với nó làm gì? Mau thu lửa lại đi, còn đốt nữa không khéo nó chết mất!".
Nhiếp Minh Quyết ung dung kéo y ngồi xuống bàn, tỉnh bơ Đó không phải tam muội chân hỏa, con đó lại có linh khí hộ thân, khô dễ chết đâu. Cho nó bị cháy da bỏng thịt một chút cũng vui mà".
Lam Hi Thần nôn nóng "Ta thay mặt nó xin lỗi ngươi, được chưa? Ngươi nghe nó kêu la kìa, thống khổ quá rồi đó".
Nhiếp Minh Quyết đẩy bát cháo tới trước mặt y, nhướn mày "Ngươi lại quên rồi, ta không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi ngoài miệng".
Cuối cùng, nhờ vào sự "ngậm đắng nuốt cay" đem lời xin lỗi áp lên môi hắn, y mới giúp tiểu bạch vật kia thoát khỏi vòng lửa, tuy rằng trên người có vết bỏng do lửa gây ra, nhưng tính mạng thì không nguy hiểm.
Sau đó, dưới lời cầu xin ỉ ôi của Lam Hi Thần Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc cũng chịu đồng ý để nó trở thành sủng vật của y. Tất nhiên, nhận được cái gật đầu từ hắn không phải là điều dễ dàng, hay nói đúng hơn là phải có điều kiện. Tuy rằng điều kiện đó không rơi trên người Lam Hi Thần, nhưng đối với tiểu bạch vật thật là chuyện oái ăm. Một là vì nó thông minh, lại còn biết dùng linh lực tấn công, cho nên có trách nhiệm ở bên cạnh "bảo vệ", không cho bất kỳ ai tới gần quá mười bước chủ nhân của nó là Lam Hi Thần mỗi khi không có mặt của Nhiếp Minh Quyết. Hai là toàn bộ căn cốt của nó sẽ bị Nhiếp Minh Quyết phá hủy, miễn cho nó sau này biến thành người giống như Yêu tộc và Quỷ tộc.
Giải quyết xong vụ đó, Lam Hi Thần cầm kiếm định ra ngoài luyện tiếp, bởi vì tối nay là thời điểm thích hợp nhất để bọn họ hoàn thành trận pháp kia, y "đã xin phép" tên mặt than nào đó để "được" đi tìm hai đệ nhà mình rủ bọn họ cùng tập chung, nhưng tới An Tê điện lại không thấy người đâu. Vô tình thấy Kim Lăng, nhưng còn chưa kịp hỏi câu nào thì cậu ta nhác thấy bóng y từ xa đã co giò chạy mất. Gặp Giang Trừng thì hắn lảng đi như người vô hình, không ngừng lẩm bẩm cái gì mà "làm ơn hãy như không nhìn thấy ta", "làm ơn để ta được yên", "ta cũng không có thấy ngươi, thật sự không có thấy ngươi". Đụng Tống Lam thì hắn lùi liền mấy bước, chắp tay trước ngực, xá y một xá như mấy hòa thượng trong chùa rồi trầm mặt đi lướt qua luôn. Nhiếp Hoài Tang thì thôi không phải nói, hắn là người duy nhất y không có chủ động đi hỏi, càng không có đến cơ hội "vô tình" gặp mặt, cho nên rốt cuộc vẫn không biết Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện ở đâu.
Thật kỳ quái!
Sao mà qua một đêm, mọi người đều đối với y như tà vật mà né tránh thế này?
Hừ! Nhất định là do cái bộ đồ chết tiệt Nhiếp Minh Quyết bắt y mặc rồi! Bọn họ nhất định là trông y buồn cười lắm, trông y diêm dúa lắm, còn chưa kịp nói đã chạy đi tìm một góc cười trộm.
Lúc tập kiếm, trong đầu y âm thầm mắng đủ bảy bảy bốn mươi chín lần!
Xế chiều trở về, mới vừa vui mừng kêu một tiếng, Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh đều cùng lúc chỉ về phía y, đồng thanh kêu "Đứng im! Ngươi đứng im đó!".
Sau đó Ôn Ninh lẩm nhẩm đếm khoảng cách giữa hai người với Lam Hi Thần, lúng túng nói "Trân Ly, hình như là chúng ta dư ba bước chân, tổng là mười ba bước".
Bắc Đường Lạc Vi vuốt ngực "Phù! Làm ta hết hồn, thôi kệ, thà dư còn hơn thiếu".
Lam Hi Thần vừa khó hiểu vừa buồn bực hỏi "Phách Xương công chúa, Ôn công tử, các ngươi làm thế này có ý gì? Mà khoan, sao điện hạ lại mang khăn che mặt?".
Bắc Đường Lạc Vi dùng đôi mắt oán trách nhìn y "Còn không phải nhờ ơn của ngươi, không chỉ có ta mà Nguyệt tỷ tỷ cũng phải đeo luôn kìa".
Lam Hi Thần sửng sốt, tự chỉ vào mình "Ta ư? Nhưng mà ta đã làm gì chứ?......Quên đi, ta muốn hỏi các ngươi có thấy hai đệ nhà ta ở đâu không?".
Cả hai đồng loạt chỉ lên nóc hành lang, rồi lại chỉ phía sau một bức tường nơi lá khô chất đống và phát ra đám khói mù mịt. Mới ngoảnh đầu một cái, nhìn lại thì hai người kia đã không tiếng động mà biến mất tự bao giờ. Nén xuống bực bội trong lòng, Lam Hi Thần bước ra khỏi hành lang, ngẩn lên nhìn thì trợn má há mồm.
Lam Vong Cơ không hổ là niềm tự hào của Lam Khải Nhân, mỗi bước đi rất trịnh trọng nghiêm túc, tà áo trắng phiêu lãng bay bay, nhìn cứ như tiên nhân đi giữa hồng trần nếu trên tay hắn không cầm một cây chổi dài, vừa đi vừa quét lớp mây đọng trên ngói, chốc chốc phải xoay đầu chổi để rũ mây ra rơi ra bớt.
Lam Hi Thần không nhịn được mà phóng lên cao còn chưa kịp kêu lên một tiếng "Vong Cơ" thì bản thân cũng sắp cứng đờ ra, bởi vì phía bên kia bức tường, nguồn gốc của đám khói chính là Ngụy Vô Tiện đang ngồi châm lửa cho cái đám lá khô cao gấp năm lần đỉnh đầu hắn.
Quá đỗi bất ngờ, y thảng thốt "Vong Cơ, Vô Tiện, hai ngươi sao lại đi làm mấy việc này?".
Lam Vong Cơ không giấu được vẻ giật mình "Huynh trưởng sao lại.....", chẳng biết hắn đang vì bộ đồ trên người y hay là vì một lý do nào khác mà hỏi không thành lời.
Lam Hi Thần hơi kéo áo lên, chậm rãi đi trên ngói điện, vừa đi vừa nói "Ta tìm hai ngươi từ sáng đến giờ mà không thấy đâu, ta còn đang lo liệu có phải hai ngươi về nhà có việc không đấy".
Cơ mà y tiến một bước, hắn lại lùi một bước. Ngụy Vô Tiện sợ hắn tiếp tục lùi sẽ bất cẩn mà ngã xuống, lập tức bay lên ôm chầm lấy hắn, cười gượng "À thì bọn ta ở đây luyện kiếm từ sáng đến giờ, sẵn thấy cung này mây với lá nhiều quá, Tự San quản sự lại bận rộn không kịp dọn nên định giúp hắn một tay ấy mà".
Lam Hi Thần cười nhẹ, chậm rãi đi tới "Thì ra là thế, nhưng đã xế chiều rồi, các ngươi mau ngơi tay.....".
Còn chưa có nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã căng thẳng cắt ngang "Huynh trưởng dừng bước!", sau đó thấy nhe răng cười mà như khóc mếu "Huynh trưởng, bọn ta biết ngươi quan tâm bọn ta, bọn ta cảm động lắm, vô cùng cảm động luôn. Nhưng mà, còn có người đang mong chờ ngươi quan tâm nhiều hơn bọn ta đấy, phải không Lam Trạm?". Vừa nói, hắn vừa giật nhẹ sau tóc của Lam Vong Vơ.
Sau một hơi thở dài kín đáo mà nặng nề, Lam Vong Cơ khép chặt mắt, cung tay, trịnh trọng nói "Huynh trưởng, đế quân đang đợi ngươi, Vong Cơ không dám làm phiền".
Lam Hi Thần thấy đệ đệ bỗng dưng tỏ thái độ xa cách y như vậy, tự nghĩ nhất định là bản thân mình đã làm sai, khi không xuất hiện phá hoại không gian riêng tư của hắn cùng Ngụy Vô Tiện cho nên mới nói bóng gió y với Nhiếp Minh Quyết. Nếu mà còn tiếp tục ở lại, rất có thể đến cả hắn cũng chán ghét người anh như mình. Cho nên mím môi quay đi, rưng rưng nói "Ta biết rồi, ta không làm phiền hai ngươi nữa".
Đợi đến chạy về gian điện của mình, y vội sà vào lòng Nhiếp Minh Quyết khóc lóc một trận. Đầu tiên là trách cứ tại hắn đem bộ đồ này tới mà y mới bị mọi người cười trộm không thích tới gần, sau đó là tủi thân nói Lam Vong Cơ không còn muốn quan tâm người huynh trưởng là y nữa, bây giờ y cảm thấy bản thân cứ như bị cả thế gian này bỏ rơi. Hắn ôm y trong lòng, ôn nhu vỗ về "Được rồi, con thỏ ngốc không nên khóc, vẫn còn ta yêu thương ngươi hơn cả thế gian còn gì? Bọn họ không muốn tới gần ngươi, thì sau này ngươi không cần giáp mặt với bọn họ. Vong Cơ có cuộc sống của riêng hắn rồi nên không nhất thiết cần tới ngươi lo, mà thay vào đó ngươi nên lo cho ta mới phải. Ta mới là người quan tâm ngươi nhất đây! Thế mà ngươi còn bỏ bê ta đi tìm bọn họ, con thỏ ngốc có biết là ta đau lòng lắm không?".
Lam Hi Thần đang buồn muốn chết, nào còn tâm tình để ý việc khác, nghe hắn nói chữ có chữ không, chỉ ở trong lòng gật gật lấy lệ.
Giờ Dậu ba khắc hôm đó, tất cả tập trung ở ngoài sân sau của nội cung, nơi rộng như một cái quảng trường. Chẳng hề có một chút thay đổi nào, tất cả vẫn như cũ đứng chung một góc và đặc biệt là cách thật xa Lam Hi Thần, hại y tuyệt vọng tới mức muốn khóc tiếp lần thứ hai.
Nhiếp Minh Quyết vô cùng hài lòng trước cảnh tượng đó, hắn ngồi trên chiếc ghế cao vừa mới được kê ra dưới gốc chiên đàn, dõng dạc nói "Trước khi hợp trận, các ngươi mỗi người đều phải bước qua những trận pháp cấm chế Thiên Đạo để phá trận, vượt qua được những cấm chế ấy, các ngươi mới có thể lột bỏ xác phàm một bước đăng tiên thực sự, bởi Càn Khôn Bát quái trận này không phải là sát trận như Tru Tiên, càng không chỉ có tác dụng trấn giữ như Càn Khôn Đại Na Di trận trong truyền thấy, mà nó là sự kết hợp của cả hai. Trong trấn có sát, trong sát có trấn. Bây giờ cung Càn vốn do bản quân cầm giữ, bảy cung còn lại các ngươi sẽ lần lượt được Thiên đạo chỉ định ngẫu nhiên để phá trận. Phá xong thì mau chóng ngưng thần điều tức với thần khí, sau đó là bày trận và hợp trận Bát quái. Các ngươi đã rõ hết chưa?".
Tất cả đồng thanh "Đã rõ!".
Nhiếp Minh Quyết nâng Tạo Hóa Ngọc Điệp lên.
Ngọc trát ấy phát ra hòa quang ngũ sắc, những ký tự bên trong phát ra liên hồi, cuối cùng ở giữa khoảng không tạo thành một vòng xoáy màu đen có những ánh chớp nhỏ, tựa như không gian từ thuở hỗn độn vừa tái hiện vừa từ từ lan rộng. Trong vòng xoáy lại hiện liên bảy chữ Khôn, Tốn, Ly, Đoài, Cấn, Chấn và Khảm mang bảy màu sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, thanh và tử tương ứng, chúng xoay tròn mãnh mẽ, rồi đứng yên, thay phiên nhau chớp rồi lại tắt. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cũng sinh ra một loại cảm giác vừa hồi hộp vừa bất an. Bỗng nhiên sáu cung tắt hẳn, chỉ còn lại cung Khôn lục sắc là sáng rực.
Nhiếp Minh Quyết chống cằm, lười nhác cất giọng "Là Khôn cung chi chủ à?". Hắn đưa mắt liếc qua Nhiếp Hoài Tang, cười như có như không "Mộc Phù tinh quân, ngươi là người đầu tiên được chọn".
Nhiếp Hoài Tang khẽ giật mình, có chút lưỡng lự siết chặt Mộc Phù phiến trên tay, sự căng thẳng hiện rõ trên mặt không thể nào che giấu.
Nhiếp Minh Quyết không kiêng nhẫn, phất tay "Mau vào trong xoáy đen kia đi, vẫn còn sáu người, không có nhiều thời gian đâu".
Nhiếp Hoài Tang mím môi hít một hơi lạnh, cúi đầu "Dạ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu, miễn cưỡng bước ra giữa sân, lại nghe Nhiếp Minh Quyết trầm giọng "Trước khi vào đó, bản quân có lời nhắc nhở ngươi: đã gọi là cấm chế thì những chướng khí nguy hiểm xuất hiện đầy rẫy là chuyện quá sức bình thường. Nhớ cẩn thận, đừng có để bị đâm vào ngực. Tuy là không chết, nhưng sẽ để lại di chứng đau thấu tâm can, bản quân cũng vô phương chữa trị".
Ở hai câu cuối, hắn nhấn mạnh từng chữ, khiến cho Nhiếp Hoài Tang sắc mặt tái đi. Nếu là lúc trước bị mấy lời này đe dọa, hẳn là đã sớm ngất đi vì sợ. Còn bây giờ, chỉ việc thở sâu mấy tiếng đã có thể lấy lại bình tĩnh, khẽ nhìn qua Lam Hi Thần một cái, sau đó lấy đà nhảy thẳng vào trong vòng xoáy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.