Chương 76: Kiệt ngạo (tứ)
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Tới dưới chân Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện mới phát giác, hắn nói là mời Lam Vong Cơ ăn cơm, cuối cùng không khí giữa hai người lại không vui thế nào ấy, còn có hơi lúng túng rồi mỗi người đi một ngả. Mà hắn cũng theo lẽ đương nhiên - quên trả tiền rồi.
Cũng chẳng bất ngờ mấy. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn với Lam Vong Cơ gần như là mỗi lần gặp mặt đều là mỗi lần rơi vào kết quả tan rã trong không vui. Có lẽ bọn hắn thật sự không hợp làm bạn nhỉ.
Cơ mà, sau này cũng không cần cố gắng làm nữa.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Ài, dù sao thì Lam Trạm cũng có tiền như thế mà, để y tính tiền một lần cũng đâu có sao. Cùng lắm thì lần tới mình mời lại y... Ở đâu ra sau này chứ. Nói chứ trên người y cũng vẫn còn tiền nhỉ, không đến nỗi mua chút đồ chơi cho con nít xong thì sạch túi đâu ha."
Ôn Uyển tay trái nắm tay hắn, tay phải cầm kiếm gỗ nhỏ, bướm cỏ thì đặt trên đỉnh đầu, hỏi: "Tiện ca ca, ca ca kia còn quay lại nữa không?"
Ngụy Vô Tiện liếc nhìn nó, thình lình quơ tay giật lấy con bướm, đáp: "Sao, nhóc thích y thật à?"
Ôn Uyển nhón chân giành lại, vội la lên: "Trả lại cho đệ... Cái đó mua cho đệ mà!"
Cái tên Ngụy Vô Tiện này cũng thật là rảnh, giở trò đểu với con nít cũng mà cũng có thể hăng hái cho được, hắn đặt con bướm lên trên đầu mình rồi nói: "Chắc không đâu. Nhóc thấy y thì gọi cha, thấy ta thì gọi gì? Gọi ca ca. Tự nhiên lại thấp hơn y một vế."
Ôn Uyển nhảy cẫng lên: "Đệ không có kêu huynh ấy là a cha!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta nghe thấy rồi. Ta mặc kệ, ta muốn làm người cao hơn a cha với ca ca một vế, nhóc nên gọi ta là gì?"
Ôn Uyển oan oan ức ức đáp: "Nhưng mà... Nhưng mà A Uyển... Không muốn gọi huynh là mẹ... Thiệt kỳ..."
Ngụy Vô Tiện: "Ai bảo nhóc gọi mẹ hả? Cao hơn cả a cha với ca ca chính là ông nội đó, này mà cũng không biết? Nhóc thích y như vậy thì nói sớm, nói sớm thì ban nãy ta đã bảo y mang nhóc đi luôn rồi. Nhốt trong nhà y, chép sách từ sáng cho tới khuya."
Ôn Uyển vội vã lắc đầu, nhỏ giọng nói: "... Đệ không đi... Đệ còn bà ngoại."
Ngụy Vô Tiện ép sát từng bước: "Cần bà ngoại, không cần ta?"
Ôn Uyển nịnh nọt: "Cần. Cũng cần Tiện ca ca nữa." Nó vặn vẹo tay, nói từng câu từng câu: "Cần Tiện ca ca, cần ca ca mua đồ, còn cả Tình tỷ tỷ, Ninh ca ca, Tứ thúc, Lục thúc..."
Ngụy Vô Tiện vứt con bướm lên đầu nó rồi nói: "Đủ rồi đủ rồi. Dìm ta chìm trong cả đống người."
Ôn Uyển hấp tấp nhét bướm cỏ vào túi, chỉ sợ hắn giật lần nữa, lại hỏi tới cùng: "Vậy rốt cuộc ca ca đó có còn tới nữa không?"
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ cười.
Qua một hồi, hắn mới nói: "... Hẳn sẽ không trở lại."
Ôn Uyển thất vọng: "Tại sao ạ?"
Ngụy Vô Tiện: "Không tại sao hết. Trên đời này ai ai cũng đều có chuyện cần làm của mình, có con đường mà mình phải đi. Nhà mình bận rộn đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, nào có ở không mà xoay quanh người khác? Hơn nữa lại còn là một người không quen."
Ôn Uyển cái hiểu cái không "à" một tiếng, nhìn có vẻ hơi mất mát.
Ngụy Vô Tiện một tay quắp lấy nó kẹp dưới nách, ngâm nga: "... Kệ y đi đường Dương Quan rộn ràng náo nhiệt của y, ta đây cứ đi cầu độc mộc của ta, đi đến tối... Đi! Đến!... Đi đến tối?"
Ngâm tới chữ "tối", hắn bỗng nhận ra, chẳng tối chút nào cả.
Con đường núi tối đen trước đây, tối nay lại rất khác.
Đường núi được quét đến sạch sạch sẽ sẽ, ngay cả cỏ dại cũng nhổ đi không ít, bên cây treo mấy chiếc đèn lồng đỏ đỏ. Đèn lồng đều là hàng thủ công, treo ở đầu cành, tuy tròn tròn hơi đơn sơ, nhưng lại lộ ra ánh sáng ấm áp, rọi sáng núi rừng tối đen.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện lấy làm lạ, lắc lắc lư lư hướng lên núi mà đi.
Lúc này vào mọi ngày, hơn năm mươi người đều đã ăn cơm xong rồi chui vào trong nhà gỗ của mình làm ổ từ lâu, nay tất cả lại tụ trong một gian lều rộng lớn nhất kia.
Nóc căn lều ấy được chống bởi tám cây cọc gỗ, có thể chứa tất cả mọi người, căn phòng nhỏ bên cạnh kia chính là "phòng bếp", bởi vậy nó liền thành nhà ăn.
Ngụy Vô Tiện quắp Ôn Uyển bước tới: "Sao hôm nay lại ở đây cả thế? Đường ở dưới lại còn treo một dãy đèn lồng nữa, có vụ gì đây?"
Ôn Tình từ trong phòng bếp bên cạnh đi ra, tay bưng một cái đĩa, đáp: "Treo cho lão nhân gia ngươi đấy. Ngày ngày lần mò đi trong bóng tối không tốt chút nào, coi chừng ngày nào đó trượt phát té gãy xương. Hôm nay ngươi đi lâu như thế, mua được thứ gì rồi?"
"Á." Ngụy Vô Tiện nói: "Không mua gì hết. Quên mất."
Hắn vào trong lều, chúng tu sĩ Ôn gia rối rít dành ra cho hắn một chỗ, ba cái bàn, trên mỗi bàn bày bảy, tám cái đĩa, trong đĩa là đồ ăn nóng hôi hổi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Sao vậy, sao chưa ăn cơm?"
Ôn Tình đáp: "Chưa ăn. Đều chờ ngươi."
Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, hốc mắt Ôn Tình ửng đỏ, dường như mới vừa khóc. Hắn buột miệng: "Chờ ta? Chờ ta làm gì? Ta ăn ở ngoài rồi."
Mới vừa nói xong, hắn liền nhận ra, tiêu rồi. Quả nhiên, Ôn Tình đặt đĩa xuống cái cạch, đồ ăn đỏ cay cay đều đồng loạt nảy lên.
Nàng nổi điên: "Hèn chi chẳng mua cái gì sất. Vô hàng ăn tiêu sạch rồi đúng không? Ta có bấy nhiêu tiền đều đưa cho ngươi hết, ngươi xài cũng tự nhiên ghê ha!"
Ngụy Vô Tiện: "Không có! Ta không có..." Lúc này, lão thái thái Ôn gia cũng một tay nện gậy, một tay bưng chiếc đĩa, run run rẩy rẩy từ phòng bếp đi ra. Ôn Uyển ngọ ngoạy mấy cái, giãy ra khỏi khuỷu tay hắn rồi chạy sang gọi: "Bà ngoại!"
Ôn Tình quay đi đỡ, miệng oán trách: "Đã nói người đừng có cầm rồi mà, khỏi phải giúp, người ngồi yên là đủ rồi, ở trong đó đầy khói lửa. Tay người lại không vững, sẽ làm rơi đĩa. Vận chuyển mấy món đồ sứ này lên núi đâu có dễ..."
Những tu sĩ Ôn gia khác nên bày đũa thì lo bày đũa, nên châm trà thì lo châm trà, chừa ghế chủ ra cho hắn. Ngụy Vô Tiện càng ngày càng thấy kỳ.
Tới tới lui lui, chẳng phải là hắn không nhìn ra, những người Ôn gia này, thật ra đều có hơi sợ hắn.
Những người này đều từng nghe nói tới cái tiếng nguy hiểm và sự tích điên cuồng của hắn, từng nghe nói tới thủ đoạn phát tiết có thể nói là tàn bạo được lưu truyền rộng rãi của hắn, và cũng có tận mắt trông thấy dáng vẻ tung thi giết người của hắn ở trận Xạ Nhật. Lúc ban đầu, Ôn lão thái thái thấy hắn, cặp chân kia cứ run mãi thôi, Ôn Uyển cũng trốn ở sau lưng bà, qua kha khá ngày mới dám từ từ đến gần hắn.
Sao hôm nay lại tự nhiên như thế?
Ngụy Vô Tiện nói: "Còn mấy món nữa? Ta vào lấy."
Hắn vừa muốn vào phòng bếp, bỗng dưng, có một người chui từ trong nhà gỗ nhỏ ra, trong tay bưng một cái đĩa.
Ôn Uyển giãy khỏi bà ngoại rồi chạy vội sang, ôm lấy cẳng chân người nọ, trong mắt lóng lánh ánh sao, hô: "Ninh thúc thúc!"
Người kia là Ôn Ninh.
Ôn Ninh với đôi mắt có con ngươi màu đen.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Da dẻ của Ôn Ninh vẫn còn là một màu trắng bệch, vẫn còn thấy chú văn chưa chùi sạch trên cổ. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, khoé môi Ôn Ninh giần giật, dường như muốn cười, thế nhưng cơ thịt trên mặt đã chết cứng, kéo không lên.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: "... Nguỵ công tử."
Giọng nói này hết sức quái dị, nặn ra từng chữ từng chữ một, dường như sắp cắn phải lưỡi. Cơ mà, đúng là giọng người, chứ không phải tiếng gầm gừ vô nghĩa.
Ôn Tình ở phía sau Ngụy Vô Tiện hít mũi một cái rồi nói: "... Hồi sáng sau khi ngươi ra ngoài, chính nó tự bò dậy khỏi trận pháp."
Ý nghĩ đầu tiên của Ngụy Vô Tiện là: Mình thành công rồi.
Ý nghĩ thứ hai, thì là thở phào nhẹ nhõm.
Bởi ban đầu hắn nhất thời xúc động, thúc Ôn Ninh thành hung thi cấp thấp. Dù là để Ôn Ninh tự tay xác nhận đồng thời xé sống đám đốc công đã hành hạ hắn đến chết, nhưng sau khi Ôn Tình tỉnh lại, đối mặt với người em trai khẽ gầm gừ, cắn xé chung quanh như chó điên kia, nàng lại càng đau khổ hơn.
Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại rồi thề thốt với nàng, hắn có cách để Ôn Ninh khôi phục thần trí. Nhưng nào biết hắn chỉ là nói miệng, để Ôn Tình an tâm trước hết mà thôi, thực tế thì hắn vốn không chắc chắn gì cả, chỉ có thể kiên trì đến cùng. Vắt hết óc mấy tháng, vậy mà hắn lại thực hiện lời hứa của mình thành công thật.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, tất cả mọi người đã đứng lên hết, hơn năm mươi ánh mắt đều nhìn hắn. Trong những ánh mắt này, dù vẫn có thành phần sợ hãi, nhưng lại là kính sợ, và cũng mang theo chút ít lấy lòng, chút ít dè dặt. Nhiều hơn cả, là ý vui vẻ cảm kích giống như trong mắt tỷ đệ Ôn gia.
Ôn Tình bước sang kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày qua, vất vả ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi... Tự nhiên thân thiện nói chuyện với ta như thế, ta có hơi sợ đó?"
Khớp xương năm ngón tay của Ôn Tình dường như kêu răng rắc, Ngụy Vô Tiện lập tức câm miệng.
Ôn Tình lại nhỏ giọng nói tiếp.
"... Thật ra bọn họ vẫn luôn muốn ăn cơm chung với ngươi một bữa, nói lời cám ơn ngươi. Nhưng mấy hôm qua ngươi không chạy nhảy lung tung khắp chốn, thì cũng toàn nhốt mình trong điện Phục Ma mấy ngày mấy đêm không ra, bọn họ sợ làm lỡ việc của ngươi, làm ngươi phiền lòng, vẫn tưởng rằng ngươi không thích giao thiệp với người khác, không muốn để ý tới đám bọn họ, nên ngại tìm ngươi nói chuyện. Hôm nay A Ninh tỉnh lại, Tứ thúc nói bất kể thế nào cũng phải chung bàn với ngươi... Dù ngươi ăn ở ngoài đã no gần chết, cũng ngồi xuống đi. Không ăn cũng được, ngồi tán dóc, uống chút rượu. Để bọn họ nói hết tất cả những lời muốn nói với ngươi là được."
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Uống rượu?" Hắn thầm nghĩ: "Trên núi này có rượu?"
Mấy người Ôn gia lớn tuổi vẫn có hơi lo sợ nhìn qua bên này, nghe vậy, một người nói ngay: "Đúng vậy, đúng vậy. Có rượu, có rượu." Ông cầm mấy cái bình được dán kín trên bàn bên cạnh lên, đưa cho hắn xem rồi nói: "Rượu trái cây. Hái trái cây hái trên núi ủ ra đó, thơm lắm..."
Ôn Ninh nói: "Tứ thúc cũng rất thích uống rượu. Chính ông ấy đặc biệt tự ủ lấy. Thử rất nhiều ngày."
Bởi vì hắn nói từng chữ từng chữ một, rất chậm, trái lại không bị lắp. Tứ thúc kia có hơi ngượng ngùng cười cười, vẫn nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm, có chút căng thẳng.
Ngụy Vô Tiện: "Vậy à? Vậy nhất định phải nếm thử rồi!"
Hắn ngồi vào bàn, Tứ thúc vội vàng mở chỗ dán bình ra, cầm hai tay đưa cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi, cười nói: "Đúng là thơm!"
Những người khác cũng đồng loạt ngồi xuống theo hắn, nghe hắn khen, ai nấy đều cứ như nhận được lời ca ngợi hết sức lớn lao, vui vẻ ra mặt, rối rít động đũa.
Lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện uống rượu mà không biết vị nó là gì.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ: "... Một con đường đi tới tối... Tối ư?"
Cũng chẳng tối lắm.
Bỗng dưng, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Năm mươi người chen chúc sát bên ngồi đầy ba bàn, đũa chợt duỗi chợt co, Ôn Tình đi vòng quanh, rót rượu trái cây cho mấy trưởng bối với đám thuộc hạ của bọn họ. Ôn Uyển ngồi trên đùi bà ngoại, bày bảo bối mới của mình cho bà xem, lấy đao gỗ với kiếm gỗ nhỏ ra đánh nhau cho bà xem, cụ bà cười đến mức cái miệng không có răng cũng hé mở. Ngụy Vô Tiện với vị Tứ thúc kia cùng giao lưu rượu mà bọn họ đã từng uống, khí thế ngất trời, cuối cùng nhất trí cho rằng, không thể tranh cãi - danh ủ Thiên Tử Tiếu của Cô Tô là tuyệt phẩm. Món ăn trong đĩa mau chóng sạch trơn, có người gõ chén, la ầm lên: "Ninh tử à, làm thêm mấy món đem ra đi!"
"Làm nhiều chút, lấy cái chậu mà đựng!"
"Chậu đâu ra mà đựng đồ cho mấy người, tổng cộng có năm cái, đều để rửa mặt rửa chân!"
Ôn Ninh không cần ăn gì, vẫn trông giữ ở lều bên, nghe vậy thì rề rề nói: "A, được."
Ngụy Vô Tiện thấy có cơ hội khoe tài, vội nói: "Khoan đã. Ta tới! Ta tới ta tới!"
Ôn Tình: "Ngươi biết nấu ăn?"
Ngụy Vô Tiện nhếch mày: "Đó là đương nhiên. Bản nhân ra được phòng khách xuống được nhà bếp. Chưa ăn món Vân Mộng bao giờ phải không? Xem ta. Chờ cả đi."
Mọi người nhôn nhao vỗ tay tỏ ý mong đợi. Thế nhưng, sau khi Ngụy Vô Tiện mặt tà mị bưng hai cái đĩa lên bàn, Ôn Tình liếc mắt nhìn, rồi nói: "Sau này ngươi cút xa khỏi bếp giùm ta." =))
Ngụy Vô Tiện giải thích: "Ngươi ăn thử đi. Nhìn không ra hình, ăn rồi mới biết ngon. Chính là ý nghĩa này đó."
Ôn Tình: "Ăn cái rắm! Không nhìn thấy A Uyển ăn xong khóc không ra gì hay sao hả? Lãng phí thức ăn. Đừng có duỗi đũa ra, khỏi phải nể mặt hắn!"
*
Chưa tới một tháng, gần như tất cả người của thế gia đều biết được tin tức đáng sợ này.
Ngụy Vô Tiện phản bội Giang gia, lánh lên núi lập bè phái ở Di Lăng, luyện ra hung thi cao giai nhất từ trước tới nay, cử động nhanh nhẹn, lực lớn vô cùng, không biết sợ hãi, ra tay tàn nhẫn, có thể gầm gừ cũng có thể nói tiếng người. Đi săn đêm thì đánh đâu thắng đó, tiếng tăm không thể đong đếm. Không khỏi nhao nhao hoảng sợ: Tương lai của tu chân giới không được an bình! Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ luyện chế loại hung thi này với quy mô lớn, hòng lấy tà đạo khai tông lập phái, tranh hùng với chúng gia!
Thế nhưng, trên thực tế, sau khi luyện thi thành công, tác dụng tối đa mà Ngụy Vô Tiện cảm nhận được là - từ nay mỗi lần vận hàng lên núi đều sẽ có khuân vác nhẫn nhục chịu khó.
Nhưng, căn bản là chẳng ai tin vào điểm này, sau mấy lần nổi bật trong săn đêm, vậy mà lại có không ít người thật sự mộ danh mà đến, hi vọng có thể đầu nhập vào "lão tổ", trở thành đệ tử dưới cờ hắn.
Những người này có thiên phú không cao, hết hi vọng tu luyện đường ngay, cũng có kẻ căn bản không tồi nhưng lại muốn tiến thêm một bước đột phá, vốn là hoang sơn dã lĩnh vắng vẻ thưa thớt, cuối cùng tự dưng đông như hàng chợ. Hung thi tuần tra dưới chân núi do Ngụy Vô Tiện bố trí đều không chủ động công kích, nhiều lắm là hất bay người ra ngoài rồi nhe răng gầm gừ, không ai bị thương, nên người vây dưới Loạn Táng Cương lại ngày càng nhiều hơn. Có một lần, Ngụy Vô Tiện trông xa xa thấy một lá cờ "Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ" thật lớn, lập tức phun rượu trái cây ra đầy đất, thật sự chịu hết xiết, đi xuống núi, không chút khách khí thu hết cống phẩm "hiếu kính lão nhân gia hắn", từ đó đổi sang con đường khác để lên xuống ra vào núi.
Ngày hôm đó, hắn đang mang theo khuân vác vào trong thành ở Di Lăng mua đồ, bỗng dưng, nơi đầu hẻm phía trước thoáng hiện một bóng hình quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn, bình tĩnh theo đuôi. Ôn Ninh không nói lời nào, yên lặng đi sau.
Đi theo bóng dáng kia, hai người lẻn vào một cái sân nho nhỏ. Vừa vào, cửa sân lập tức đóng lại. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ra ngoài."
Giang Trừng đứng phía sau bọn họ. Cửa là do hắn đóng, còn câu là nói với Ôn Ninh.
Tên Giang Trừng này hết sức thù dai, hận ý vô cùng tận lan từ trên xuống dưới Kỳ sơn Ôn thị. Hơn nữa trong lúc tỷ đệ Ôn Tình với Ôn Ninh cứu chữa, hắn đều trong trạng thái hôn mê, căn bản không thể nào cảm động lây với Ngụy Vô Tiện được. Ôn Ninh vừa thấy là hắn, lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Trong sân có một cô gái đang đứng, mang mũ rộng vành buông vải che, người khoác áo choàng đen.
Cổ họng Ngụy Vô Tiện nghèn nghẹn: "... Sư tỷ."
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái nọ xoay người lại, gỡ chiếc mũ rộng vành trên đầu xuống, cả áo choàng cũng cởi.
Dưới áo choàng, một thân đỏ thẫm mà nàng mặc hẳn là áo cưới.
Giang Yếm Ly mang một thân áo cưới đoan trang, trên mặt dặm phấn sáng sủa tươi tắn, càng tăng thêm mấy phần nhan sắc. Ngụy Vô Tiện đến gần nàng vài bước, nói: "Sư tỷ... Tỷ đây là?"
Giang Trừng: "Đây là cái gì? Ngươi tưởng tỷ muốn gả cho ngươi chắc?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi câm miệng cho ta."
Giang Yếm Ly giang hai tay, cho hắn ngắm nhìn, mặt mày ửng đỏ: "A Tiện, tỷ... Sắp thành thân rồi. Tới đây cho đệ nhìn... Cơ mà, chỉ có một mình ta, không có mặt tân lang."
Hốc mắt Ngụy Vô Tiện đã hơi ươn ướt.
Hôm Giang Yếm Ly làm lễ hắn không thể đến được, không thấy được dáng vẻ mặc áo cưới của người. Thế nên, Giang Trừng với Giang Yếm Ly đã đặc biệt lặng lẽ chạy tới Di Lăng bên này, dẫn hắn vào sân, cho một mình hắn ngắm nhìn, ngày mà tỷ tỷ thành thân, sẽ có dáng vẻ thế nào.
Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới cười nói: "Đệ biết! Đệ nghe nói... Nhưng đệ cũng chẳng muốn trông thấy tân lang gì hết."
Hắn vòng quanh Giang Yếm Ly vài vòng, khen: "Thật đẹp!"
Giang Trừng: "Tỷ, đệ nói rồi mà. Đẹp thật đấy."
Giang Yếm Ly luôn biết mình biết ta, nghiêm túc nói: "Mấy đứa nói cũng vô dụng. Lời mấy đứa nói, không thể coi là thật được."
Giang Trừng chẳng biết làm sao: "Tỷ lại không tin đệ, lại không tin hắn rồi. Có phải ai đó nói tỷ đẹp, tỷ mới tin không?"
Nghe vậy, mặt Giang Yếm Ly càng đỏ hơn, đỏ lan đến vành tai trăng trắng, ngay cả phấn trang điểm cũng không át được, vội nói lảng sang chuyện khác: "A Tiện... Lấy một chữ đi."
Ngụy Vô Tiện: "Lấy chữ gì?"
Giang Trừng: "Cháu ngoại chưa ra đời của ta còn chưa có tên tự."
Lễ vẫn chưa làm, đã muốn lấy tên tự cho cháu ngoại tương lai. Ngụy Vô Tiện cũng không thấy có gì kì lạ, chẳng chút khách khí, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được. Lứa tiếp theo của Lan Lăng Kim thị lót một chữ Như. Gọi là Kim Như Lan đi."
Giang Yếm Ly nói: "Tốt!"
Giang Trừng lại nói: "Không tốt, nghe cứ như Kim Như Lam, Lam của nhà họ Lam. Hậu nhân của Lan Lăng Kim thị với Vân Mộng Giang thị, sao lại phải như Lam?"
*Lan với Lam đều cùng là âm /lán/
Ngụy Vô Tiện: "Lam gia cũng có gì không tốt đâu. Lan là quân tử trong loài hoa, Lam gia là quân tử trong loài người. Chữ tốt."
Giang Trừng: "Lúc trước ngươi đâu có nói vậy."
Ngụy Vô Tiện: "Để ta đặt chứ đâu để ngươi đặt, ngươi soi mói gì dữ vậy."
Giang Yếm Ly vội nói: "Được rồi, đệ biết A Trừng nó là thế mà. Để đệ lấy chữ là do nó đề nghị cho tỷ đó. Đừng có cãi nhau nữa, tỷ có mang theo canh cho hai đứa, chờ một chút."
Nàng vào nhà cầm vò, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau. Chốc lát sau, Giang Yếm Ly ra ngoài chia cho mỗi người một bát, rồi lại đi vào nhà, lấy cái chén thứ ba, bước ra ngoài cửa, nói với Ôn Ninh: "Ngại quá, chỉ có chén nhỏ. Cái này cho cậu."
Ôn Ninh vốn cúi đầu đứng giữ cửa, thấy thế thụ sủng nhược kinh, lại bắt đầu cà lăm: "A... Còn, còn có phần của ta nữa?"
Giang Trừng bất mãn: "Sao còn có cả nó?"
Giang Yếm Ly: "Dù sao thì tỷ cũng mang theo nhiều như thế... Thấy người là có phần."
Ôn Ninh ấp úng nói: "Cảm ơn Giang cô nương... Cảm ơn."
Hắn bưng chiếc chén nhỏ được múc đầy ắp, ngượng ngùng mở miệng nói, cám ơn, nhưng, hắn không ăn được. Cho hắn cũng là lãng phí. Người chết không ăn đồ.
Giang Yếm Ly lại để ý tới sự khó xử của hắn, hỏi mấy câu, bắt đầu đứng ngoài cửa tán gẫu với Ôn Ninh. Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng thì đứng trong sân.
Giang Trừng giơ bát, nói: "Kính Di Lăng lão tổ."
Nghe cái danh hiệu nọ, Ngụy Vô Tiện liền nghĩ tới lá cờ lớn đón gió phấp phới rất là khí phách kia, đầy đầu đều là tám chữ lóng lánh ánh vàng "Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ" to tướng, hắn nói: "Câm miệng!"
Uống một hớp, Giang Trừng nói: "Vết thương lần trước thế nào."
Ngụy Vô Tiện: "Khỏi lâu rồi."
Giang Trừng: "Ừ." Ngưng một hồi, lại nói: "Mấy ngày thì khỏi?"
Ngụy Vô Tiện: "Chưa tới bảy ngày, ta nói với ngươi rồi, có Ôn Tình ở đó, không thành vấn đề. Cơ mà, con mẹ ngươi không ngờ đâm thật."
Giang Trừng ăn một miếng ngó sen, nói: "Là ngươi bảo nó đánh nát tay ta trước. Ngươi bảy ngày, còn tay ta thì treo hơn một tháng."
Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nói: "Không ác chút thì sao mà giống? Dù gì cũng là tay trái, không ảnh hưởng ngươi viết chữ. Thương gân động cốt một trăm ngày, treo ba tháng cũng chẳng nhiều."
Lặng thinh một hồi, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng trả lời lắp ba lắp bắp của Ôn Ninh.
Giang Trừng nói: "Sau này ngươi cứ thế này à? Có dự định gì không."
Ngụy Vô Tiện: "Tạm thời chưa có. Đám người kia đều không dám xuống núi, ta xuống núi người khác cũng không dám chọc ta. Không có xung đột cũng không có nguy hiểm, chỉ cần ta không chủ động gây chuyện là được."
"Không chủ động?" Giang Trừng cười khẩy: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có tin không, dù ngươi không gây chuyện, chuyện cũng dây tới ngươi. Muốn cứu một người thường không có cách, còn muốn hại một người, đâu chỉ có trăm nghìn cách."
Ngụy Vô Tiện vùi đầu nói: "Lấy một địch mười. Mặc kệ kẻ đó có trăm nghìn cách, dám đùa bỡn trước mặt ta, ta lập tức nghiền nát hết."
Giang Trừng nhạt nhạt nói: "Từ đó tới giờ ngươi không chịu nghe bất cứ ý kiến nào của ta. Rồi có một ngày ngươi sẽ biết, lời ta nói mới là đúng."
Hắn húp một hơi cạn sạch canh còn thừa, đứng dậy rồi nói: "Uy phong. Tài ba. Không hổ là Di Lăng lão tổ."
Ngụy Vô Tiện nhổ một cục xương ra: "Ngươi xong chưa."
Lúc sắp chia tay, Giang Trừng nói: "Đừng tiễn. Bị người khác thấy thì nguy."
Ngụy Vô Tiện gật đầu. Hắn hiểu, Tỷ đệ Giang gia đến đây không dễ. Nếu bị những người khác bắt gặp, vậy màn kịch bọn họ diễn cho người khác xem lúc trước sẽ uổng phí hết.
Hắn nói: "Bọn ta đi trước."
Ra khỏi ngõ hẻm, vẫn là Ngụy Vô Tiện đi đằng trước, Ôn Ninh yên lặng đuổi theo sau.
Bỗng dưng, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nói: "Ngươi còn cầm chén canh kia làm gì vậy?"
"A?" Ôn Ninh hoảng hốt nói: "Mang về... Ta không ăn được, nhưng có thể cho người khác ăn..."
"..." Ngụy Vô Tiện: "Tuỳ ngươi. Bưng cho vững đừng có để vãi."
Hắn quay đầu lại, trong lòng biết, sau này e rằng lại có một quãng thời gian thật dài sẽ không được gặp những người mà hắn quen thuộc trước kia.
Nhưng... Bây giờ chẳng phải hắn cũng đang đi gặp lại những người thân quen hay sao
Cũng chẳng bất ngờ mấy. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn với Lam Vong Cơ gần như là mỗi lần gặp mặt đều là mỗi lần rơi vào kết quả tan rã trong không vui. Có lẽ bọn hắn thật sự không hợp làm bạn nhỉ.
Cơ mà, sau này cũng không cần cố gắng làm nữa.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Ài, dù sao thì Lam Trạm cũng có tiền như thế mà, để y tính tiền một lần cũng đâu có sao. Cùng lắm thì lần tới mình mời lại y... Ở đâu ra sau này chứ. Nói chứ trên người y cũng vẫn còn tiền nhỉ, không đến nỗi mua chút đồ chơi cho con nít xong thì sạch túi đâu ha."
Ôn Uyển tay trái nắm tay hắn, tay phải cầm kiếm gỗ nhỏ, bướm cỏ thì đặt trên đỉnh đầu, hỏi: "Tiện ca ca, ca ca kia còn quay lại nữa không?"
Ngụy Vô Tiện liếc nhìn nó, thình lình quơ tay giật lấy con bướm, đáp: "Sao, nhóc thích y thật à?"
Ôn Uyển nhón chân giành lại, vội la lên: "Trả lại cho đệ... Cái đó mua cho đệ mà!"
Cái tên Ngụy Vô Tiện này cũng thật là rảnh, giở trò đểu với con nít cũng mà cũng có thể hăng hái cho được, hắn đặt con bướm lên trên đầu mình rồi nói: "Chắc không đâu. Nhóc thấy y thì gọi cha, thấy ta thì gọi gì? Gọi ca ca. Tự nhiên lại thấp hơn y một vế."
Ôn Uyển nhảy cẫng lên: "Đệ không có kêu huynh ấy là a cha!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta nghe thấy rồi. Ta mặc kệ, ta muốn làm người cao hơn a cha với ca ca một vế, nhóc nên gọi ta là gì?"
Ôn Uyển oan oan ức ức đáp: "Nhưng mà... Nhưng mà A Uyển... Không muốn gọi huynh là mẹ... Thiệt kỳ..."
Ngụy Vô Tiện: "Ai bảo nhóc gọi mẹ hả? Cao hơn cả a cha với ca ca chính là ông nội đó, này mà cũng không biết? Nhóc thích y như vậy thì nói sớm, nói sớm thì ban nãy ta đã bảo y mang nhóc đi luôn rồi. Nhốt trong nhà y, chép sách từ sáng cho tới khuya."
Ôn Uyển vội vã lắc đầu, nhỏ giọng nói: "... Đệ không đi... Đệ còn bà ngoại."
Ngụy Vô Tiện ép sát từng bước: "Cần bà ngoại, không cần ta?"
Ôn Uyển nịnh nọt: "Cần. Cũng cần Tiện ca ca nữa." Nó vặn vẹo tay, nói từng câu từng câu: "Cần Tiện ca ca, cần ca ca mua đồ, còn cả Tình tỷ tỷ, Ninh ca ca, Tứ thúc, Lục thúc..."
Ngụy Vô Tiện vứt con bướm lên đầu nó rồi nói: "Đủ rồi đủ rồi. Dìm ta chìm trong cả đống người."
Ôn Uyển hấp tấp nhét bướm cỏ vào túi, chỉ sợ hắn giật lần nữa, lại hỏi tới cùng: "Vậy rốt cuộc ca ca đó có còn tới nữa không?"
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ cười.
Qua một hồi, hắn mới nói: "... Hẳn sẽ không trở lại."
Ôn Uyển thất vọng: "Tại sao ạ?"
Ngụy Vô Tiện: "Không tại sao hết. Trên đời này ai ai cũng đều có chuyện cần làm của mình, có con đường mà mình phải đi. Nhà mình bận rộn đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, nào có ở không mà xoay quanh người khác? Hơn nữa lại còn là một người không quen."
Ôn Uyển cái hiểu cái không "à" một tiếng, nhìn có vẻ hơi mất mát.
Ngụy Vô Tiện một tay quắp lấy nó kẹp dưới nách, ngâm nga: "... Kệ y đi đường Dương Quan rộn ràng náo nhiệt của y, ta đây cứ đi cầu độc mộc của ta, đi đến tối... Đi! Đến!... Đi đến tối?"
Ngâm tới chữ "tối", hắn bỗng nhận ra, chẳng tối chút nào cả.
Con đường núi tối đen trước đây, tối nay lại rất khác.
Đường núi được quét đến sạch sạch sẽ sẽ, ngay cả cỏ dại cũng nhổ đi không ít, bên cây treo mấy chiếc đèn lồng đỏ đỏ. Đèn lồng đều là hàng thủ công, treo ở đầu cành, tuy tròn tròn hơi đơn sơ, nhưng lại lộ ra ánh sáng ấm áp, rọi sáng núi rừng tối đen.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện lấy làm lạ, lắc lắc lư lư hướng lên núi mà đi.
Lúc này vào mọi ngày, hơn năm mươi người đều đã ăn cơm xong rồi chui vào trong nhà gỗ của mình làm ổ từ lâu, nay tất cả lại tụ trong một gian lều rộng lớn nhất kia.
Nóc căn lều ấy được chống bởi tám cây cọc gỗ, có thể chứa tất cả mọi người, căn phòng nhỏ bên cạnh kia chính là "phòng bếp", bởi vậy nó liền thành nhà ăn.
Ngụy Vô Tiện quắp Ôn Uyển bước tới: "Sao hôm nay lại ở đây cả thế? Đường ở dưới lại còn treo một dãy đèn lồng nữa, có vụ gì đây?"
Ôn Tình từ trong phòng bếp bên cạnh đi ra, tay bưng một cái đĩa, đáp: "Treo cho lão nhân gia ngươi đấy. Ngày ngày lần mò đi trong bóng tối không tốt chút nào, coi chừng ngày nào đó trượt phát té gãy xương. Hôm nay ngươi đi lâu như thế, mua được thứ gì rồi?"
"Á." Ngụy Vô Tiện nói: "Không mua gì hết. Quên mất."
Hắn vào trong lều, chúng tu sĩ Ôn gia rối rít dành ra cho hắn một chỗ, ba cái bàn, trên mỗi bàn bày bảy, tám cái đĩa, trong đĩa là đồ ăn nóng hôi hổi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Sao vậy, sao chưa ăn cơm?"
Ôn Tình đáp: "Chưa ăn. Đều chờ ngươi."
Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, hốc mắt Ôn Tình ửng đỏ, dường như mới vừa khóc. Hắn buột miệng: "Chờ ta? Chờ ta làm gì? Ta ăn ở ngoài rồi."
Mới vừa nói xong, hắn liền nhận ra, tiêu rồi. Quả nhiên, Ôn Tình đặt đĩa xuống cái cạch, đồ ăn đỏ cay cay đều đồng loạt nảy lên.
Nàng nổi điên: "Hèn chi chẳng mua cái gì sất. Vô hàng ăn tiêu sạch rồi đúng không? Ta có bấy nhiêu tiền đều đưa cho ngươi hết, ngươi xài cũng tự nhiên ghê ha!"
Ngụy Vô Tiện: "Không có! Ta không có..." Lúc này, lão thái thái Ôn gia cũng một tay nện gậy, một tay bưng chiếc đĩa, run run rẩy rẩy từ phòng bếp đi ra. Ôn Uyển ngọ ngoạy mấy cái, giãy ra khỏi khuỷu tay hắn rồi chạy sang gọi: "Bà ngoại!"
Ôn Tình quay đi đỡ, miệng oán trách: "Đã nói người đừng có cầm rồi mà, khỏi phải giúp, người ngồi yên là đủ rồi, ở trong đó đầy khói lửa. Tay người lại không vững, sẽ làm rơi đĩa. Vận chuyển mấy món đồ sứ này lên núi đâu có dễ..."
Những tu sĩ Ôn gia khác nên bày đũa thì lo bày đũa, nên châm trà thì lo châm trà, chừa ghế chủ ra cho hắn. Ngụy Vô Tiện càng ngày càng thấy kỳ.
Tới tới lui lui, chẳng phải là hắn không nhìn ra, những người Ôn gia này, thật ra đều có hơi sợ hắn.
Những người này đều từng nghe nói tới cái tiếng nguy hiểm và sự tích điên cuồng của hắn, từng nghe nói tới thủ đoạn phát tiết có thể nói là tàn bạo được lưu truyền rộng rãi của hắn, và cũng có tận mắt trông thấy dáng vẻ tung thi giết người của hắn ở trận Xạ Nhật. Lúc ban đầu, Ôn lão thái thái thấy hắn, cặp chân kia cứ run mãi thôi, Ôn Uyển cũng trốn ở sau lưng bà, qua kha khá ngày mới dám từ từ đến gần hắn.
Sao hôm nay lại tự nhiên như thế?
Ngụy Vô Tiện nói: "Còn mấy món nữa? Ta vào lấy."
Hắn vừa muốn vào phòng bếp, bỗng dưng, có một người chui từ trong nhà gỗ nhỏ ra, trong tay bưng một cái đĩa.
Ôn Uyển giãy khỏi bà ngoại rồi chạy vội sang, ôm lấy cẳng chân người nọ, trong mắt lóng lánh ánh sao, hô: "Ninh thúc thúc!"
Người kia là Ôn Ninh.
Ôn Ninh với đôi mắt có con ngươi màu đen.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Da dẻ của Ôn Ninh vẫn còn là một màu trắng bệch, vẫn còn thấy chú văn chưa chùi sạch trên cổ. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, khoé môi Ôn Ninh giần giật, dường như muốn cười, thế nhưng cơ thịt trên mặt đã chết cứng, kéo không lên.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: "... Nguỵ công tử."
Giọng nói này hết sức quái dị, nặn ra từng chữ từng chữ một, dường như sắp cắn phải lưỡi. Cơ mà, đúng là giọng người, chứ không phải tiếng gầm gừ vô nghĩa.
Ôn Tình ở phía sau Ngụy Vô Tiện hít mũi một cái rồi nói: "... Hồi sáng sau khi ngươi ra ngoài, chính nó tự bò dậy khỏi trận pháp."
Ý nghĩ đầu tiên của Ngụy Vô Tiện là: Mình thành công rồi.
Ý nghĩ thứ hai, thì là thở phào nhẹ nhõm.
Bởi ban đầu hắn nhất thời xúc động, thúc Ôn Ninh thành hung thi cấp thấp. Dù là để Ôn Ninh tự tay xác nhận đồng thời xé sống đám đốc công đã hành hạ hắn đến chết, nhưng sau khi Ôn Tình tỉnh lại, đối mặt với người em trai khẽ gầm gừ, cắn xé chung quanh như chó điên kia, nàng lại càng đau khổ hơn.
Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại rồi thề thốt với nàng, hắn có cách để Ôn Ninh khôi phục thần trí. Nhưng nào biết hắn chỉ là nói miệng, để Ôn Tình an tâm trước hết mà thôi, thực tế thì hắn vốn không chắc chắn gì cả, chỉ có thể kiên trì đến cùng. Vắt hết óc mấy tháng, vậy mà hắn lại thực hiện lời hứa của mình thành công thật.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, tất cả mọi người đã đứng lên hết, hơn năm mươi ánh mắt đều nhìn hắn. Trong những ánh mắt này, dù vẫn có thành phần sợ hãi, nhưng lại là kính sợ, và cũng mang theo chút ít lấy lòng, chút ít dè dặt. Nhiều hơn cả, là ý vui vẻ cảm kích giống như trong mắt tỷ đệ Ôn gia.
Ôn Tình bước sang kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày qua, vất vả ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi... Tự nhiên thân thiện nói chuyện với ta như thế, ta có hơi sợ đó?"
Khớp xương năm ngón tay của Ôn Tình dường như kêu răng rắc, Ngụy Vô Tiện lập tức câm miệng.
Ôn Tình lại nhỏ giọng nói tiếp.
"... Thật ra bọn họ vẫn luôn muốn ăn cơm chung với ngươi một bữa, nói lời cám ơn ngươi. Nhưng mấy hôm qua ngươi không chạy nhảy lung tung khắp chốn, thì cũng toàn nhốt mình trong điện Phục Ma mấy ngày mấy đêm không ra, bọn họ sợ làm lỡ việc của ngươi, làm ngươi phiền lòng, vẫn tưởng rằng ngươi không thích giao thiệp với người khác, không muốn để ý tới đám bọn họ, nên ngại tìm ngươi nói chuyện. Hôm nay A Ninh tỉnh lại, Tứ thúc nói bất kể thế nào cũng phải chung bàn với ngươi... Dù ngươi ăn ở ngoài đã no gần chết, cũng ngồi xuống đi. Không ăn cũng được, ngồi tán dóc, uống chút rượu. Để bọn họ nói hết tất cả những lời muốn nói với ngươi là được."
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Uống rượu?" Hắn thầm nghĩ: "Trên núi này có rượu?"
Mấy người Ôn gia lớn tuổi vẫn có hơi lo sợ nhìn qua bên này, nghe vậy, một người nói ngay: "Đúng vậy, đúng vậy. Có rượu, có rượu." Ông cầm mấy cái bình được dán kín trên bàn bên cạnh lên, đưa cho hắn xem rồi nói: "Rượu trái cây. Hái trái cây hái trên núi ủ ra đó, thơm lắm..."
Ôn Ninh nói: "Tứ thúc cũng rất thích uống rượu. Chính ông ấy đặc biệt tự ủ lấy. Thử rất nhiều ngày."
Bởi vì hắn nói từng chữ từng chữ một, rất chậm, trái lại không bị lắp. Tứ thúc kia có hơi ngượng ngùng cười cười, vẫn nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm, có chút căng thẳng.
Ngụy Vô Tiện: "Vậy à? Vậy nhất định phải nếm thử rồi!"
Hắn ngồi vào bàn, Tứ thúc vội vàng mở chỗ dán bình ra, cầm hai tay đưa cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi, cười nói: "Đúng là thơm!"
Những người khác cũng đồng loạt ngồi xuống theo hắn, nghe hắn khen, ai nấy đều cứ như nhận được lời ca ngợi hết sức lớn lao, vui vẻ ra mặt, rối rít động đũa.
Lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện uống rượu mà không biết vị nó là gì.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ: "... Một con đường đi tới tối... Tối ư?"
Cũng chẳng tối lắm.
Bỗng dưng, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Năm mươi người chen chúc sát bên ngồi đầy ba bàn, đũa chợt duỗi chợt co, Ôn Tình đi vòng quanh, rót rượu trái cây cho mấy trưởng bối với đám thuộc hạ của bọn họ. Ôn Uyển ngồi trên đùi bà ngoại, bày bảo bối mới của mình cho bà xem, lấy đao gỗ với kiếm gỗ nhỏ ra đánh nhau cho bà xem, cụ bà cười đến mức cái miệng không có răng cũng hé mở. Ngụy Vô Tiện với vị Tứ thúc kia cùng giao lưu rượu mà bọn họ đã từng uống, khí thế ngất trời, cuối cùng nhất trí cho rằng, không thể tranh cãi - danh ủ Thiên Tử Tiếu của Cô Tô là tuyệt phẩm. Món ăn trong đĩa mau chóng sạch trơn, có người gõ chén, la ầm lên: "Ninh tử à, làm thêm mấy món đem ra đi!"
"Làm nhiều chút, lấy cái chậu mà đựng!"
"Chậu đâu ra mà đựng đồ cho mấy người, tổng cộng có năm cái, đều để rửa mặt rửa chân!"
Ôn Ninh không cần ăn gì, vẫn trông giữ ở lều bên, nghe vậy thì rề rề nói: "A, được."
Ngụy Vô Tiện thấy có cơ hội khoe tài, vội nói: "Khoan đã. Ta tới! Ta tới ta tới!"
Ôn Tình: "Ngươi biết nấu ăn?"
Ngụy Vô Tiện nhếch mày: "Đó là đương nhiên. Bản nhân ra được phòng khách xuống được nhà bếp. Chưa ăn món Vân Mộng bao giờ phải không? Xem ta. Chờ cả đi."
Mọi người nhôn nhao vỗ tay tỏ ý mong đợi. Thế nhưng, sau khi Ngụy Vô Tiện mặt tà mị bưng hai cái đĩa lên bàn, Ôn Tình liếc mắt nhìn, rồi nói: "Sau này ngươi cút xa khỏi bếp giùm ta." =))
Ngụy Vô Tiện giải thích: "Ngươi ăn thử đi. Nhìn không ra hình, ăn rồi mới biết ngon. Chính là ý nghĩa này đó."
Ôn Tình: "Ăn cái rắm! Không nhìn thấy A Uyển ăn xong khóc không ra gì hay sao hả? Lãng phí thức ăn. Đừng có duỗi đũa ra, khỏi phải nể mặt hắn!"
*
Chưa tới một tháng, gần như tất cả người của thế gia đều biết được tin tức đáng sợ này.
Ngụy Vô Tiện phản bội Giang gia, lánh lên núi lập bè phái ở Di Lăng, luyện ra hung thi cao giai nhất từ trước tới nay, cử động nhanh nhẹn, lực lớn vô cùng, không biết sợ hãi, ra tay tàn nhẫn, có thể gầm gừ cũng có thể nói tiếng người. Đi săn đêm thì đánh đâu thắng đó, tiếng tăm không thể đong đếm. Không khỏi nhao nhao hoảng sợ: Tương lai của tu chân giới không được an bình! Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ luyện chế loại hung thi này với quy mô lớn, hòng lấy tà đạo khai tông lập phái, tranh hùng với chúng gia!
Thế nhưng, trên thực tế, sau khi luyện thi thành công, tác dụng tối đa mà Ngụy Vô Tiện cảm nhận được là - từ nay mỗi lần vận hàng lên núi đều sẽ có khuân vác nhẫn nhục chịu khó.
Nhưng, căn bản là chẳng ai tin vào điểm này, sau mấy lần nổi bật trong săn đêm, vậy mà lại có không ít người thật sự mộ danh mà đến, hi vọng có thể đầu nhập vào "lão tổ", trở thành đệ tử dưới cờ hắn.
Những người này có thiên phú không cao, hết hi vọng tu luyện đường ngay, cũng có kẻ căn bản không tồi nhưng lại muốn tiến thêm một bước đột phá, vốn là hoang sơn dã lĩnh vắng vẻ thưa thớt, cuối cùng tự dưng đông như hàng chợ. Hung thi tuần tra dưới chân núi do Ngụy Vô Tiện bố trí đều không chủ động công kích, nhiều lắm là hất bay người ra ngoài rồi nhe răng gầm gừ, không ai bị thương, nên người vây dưới Loạn Táng Cương lại ngày càng nhiều hơn. Có một lần, Ngụy Vô Tiện trông xa xa thấy một lá cờ "Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ" thật lớn, lập tức phun rượu trái cây ra đầy đất, thật sự chịu hết xiết, đi xuống núi, không chút khách khí thu hết cống phẩm "hiếu kính lão nhân gia hắn", từ đó đổi sang con đường khác để lên xuống ra vào núi.
Ngày hôm đó, hắn đang mang theo khuân vác vào trong thành ở Di Lăng mua đồ, bỗng dưng, nơi đầu hẻm phía trước thoáng hiện một bóng hình quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn, bình tĩnh theo đuôi. Ôn Ninh không nói lời nào, yên lặng đi sau.
Đi theo bóng dáng kia, hai người lẻn vào một cái sân nho nhỏ. Vừa vào, cửa sân lập tức đóng lại. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ra ngoài."
Giang Trừng đứng phía sau bọn họ. Cửa là do hắn đóng, còn câu là nói với Ôn Ninh.
Tên Giang Trừng này hết sức thù dai, hận ý vô cùng tận lan từ trên xuống dưới Kỳ sơn Ôn thị. Hơn nữa trong lúc tỷ đệ Ôn Tình với Ôn Ninh cứu chữa, hắn đều trong trạng thái hôn mê, căn bản không thể nào cảm động lây với Ngụy Vô Tiện được. Ôn Ninh vừa thấy là hắn, lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Trong sân có một cô gái đang đứng, mang mũ rộng vành buông vải che, người khoác áo choàng đen.
Cổ họng Ngụy Vô Tiện nghèn nghẹn: "... Sư tỷ."
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái nọ xoay người lại, gỡ chiếc mũ rộng vành trên đầu xuống, cả áo choàng cũng cởi.
Dưới áo choàng, một thân đỏ thẫm mà nàng mặc hẳn là áo cưới.
Giang Yếm Ly mang một thân áo cưới đoan trang, trên mặt dặm phấn sáng sủa tươi tắn, càng tăng thêm mấy phần nhan sắc. Ngụy Vô Tiện đến gần nàng vài bước, nói: "Sư tỷ... Tỷ đây là?"
Giang Trừng: "Đây là cái gì? Ngươi tưởng tỷ muốn gả cho ngươi chắc?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi câm miệng cho ta."
Giang Yếm Ly giang hai tay, cho hắn ngắm nhìn, mặt mày ửng đỏ: "A Tiện, tỷ... Sắp thành thân rồi. Tới đây cho đệ nhìn... Cơ mà, chỉ có một mình ta, không có mặt tân lang."
Hốc mắt Ngụy Vô Tiện đã hơi ươn ướt.
Hôm Giang Yếm Ly làm lễ hắn không thể đến được, không thấy được dáng vẻ mặc áo cưới của người. Thế nên, Giang Trừng với Giang Yếm Ly đã đặc biệt lặng lẽ chạy tới Di Lăng bên này, dẫn hắn vào sân, cho một mình hắn ngắm nhìn, ngày mà tỷ tỷ thành thân, sẽ có dáng vẻ thế nào.
Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới cười nói: "Đệ biết! Đệ nghe nói... Nhưng đệ cũng chẳng muốn trông thấy tân lang gì hết."
Hắn vòng quanh Giang Yếm Ly vài vòng, khen: "Thật đẹp!"
Giang Trừng: "Tỷ, đệ nói rồi mà. Đẹp thật đấy."
Giang Yếm Ly luôn biết mình biết ta, nghiêm túc nói: "Mấy đứa nói cũng vô dụng. Lời mấy đứa nói, không thể coi là thật được."
Giang Trừng chẳng biết làm sao: "Tỷ lại không tin đệ, lại không tin hắn rồi. Có phải ai đó nói tỷ đẹp, tỷ mới tin không?"
Nghe vậy, mặt Giang Yếm Ly càng đỏ hơn, đỏ lan đến vành tai trăng trắng, ngay cả phấn trang điểm cũng không át được, vội nói lảng sang chuyện khác: "A Tiện... Lấy một chữ đi."
Ngụy Vô Tiện: "Lấy chữ gì?"
Giang Trừng: "Cháu ngoại chưa ra đời của ta còn chưa có tên tự."
Lễ vẫn chưa làm, đã muốn lấy tên tự cho cháu ngoại tương lai. Ngụy Vô Tiện cũng không thấy có gì kì lạ, chẳng chút khách khí, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được. Lứa tiếp theo của Lan Lăng Kim thị lót một chữ Như. Gọi là Kim Như Lan đi."
Giang Yếm Ly nói: "Tốt!"
Giang Trừng lại nói: "Không tốt, nghe cứ như Kim Như Lam, Lam của nhà họ Lam. Hậu nhân của Lan Lăng Kim thị với Vân Mộng Giang thị, sao lại phải như Lam?"
*Lan với Lam đều cùng là âm /lán/
Ngụy Vô Tiện: "Lam gia cũng có gì không tốt đâu. Lan là quân tử trong loài hoa, Lam gia là quân tử trong loài người. Chữ tốt."
Giang Trừng: "Lúc trước ngươi đâu có nói vậy."
Ngụy Vô Tiện: "Để ta đặt chứ đâu để ngươi đặt, ngươi soi mói gì dữ vậy."
Giang Yếm Ly vội nói: "Được rồi, đệ biết A Trừng nó là thế mà. Để đệ lấy chữ là do nó đề nghị cho tỷ đó. Đừng có cãi nhau nữa, tỷ có mang theo canh cho hai đứa, chờ một chút."
Nàng vào nhà cầm vò, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau. Chốc lát sau, Giang Yếm Ly ra ngoài chia cho mỗi người một bát, rồi lại đi vào nhà, lấy cái chén thứ ba, bước ra ngoài cửa, nói với Ôn Ninh: "Ngại quá, chỉ có chén nhỏ. Cái này cho cậu."
Ôn Ninh vốn cúi đầu đứng giữ cửa, thấy thế thụ sủng nhược kinh, lại bắt đầu cà lăm: "A... Còn, còn có phần của ta nữa?"
Giang Trừng bất mãn: "Sao còn có cả nó?"
Giang Yếm Ly: "Dù sao thì tỷ cũng mang theo nhiều như thế... Thấy người là có phần."
Ôn Ninh ấp úng nói: "Cảm ơn Giang cô nương... Cảm ơn."
Hắn bưng chiếc chén nhỏ được múc đầy ắp, ngượng ngùng mở miệng nói, cám ơn, nhưng, hắn không ăn được. Cho hắn cũng là lãng phí. Người chết không ăn đồ.
Giang Yếm Ly lại để ý tới sự khó xử của hắn, hỏi mấy câu, bắt đầu đứng ngoài cửa tán gẫu với Ôn Ninh. Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng thì đứng trong sân.
Giang Trừng giơ bát, nói: "Kính Di Lăng lão tổ."
Nghe cái danh hiệu nọ, Ngụy Vô Tiện liền nghĩ tới lá cờ lớn đón gió phấp phới rất là khí phách kia, đầy đầu đều là tám chữ lóng lánh ánh vàng "Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ" to tướng, hắn nói: "Câm miệng!"
Uống một hớp, Giang Trừng nói: "Vết thương lần trước thế nào."
Ngụy Vô Tiện: "Khỏi lâu rồi."
Giang Trừng: "Ừ." Ngưng một hồi, lại nói: "Mấy ngày thì khỏi?"
Ngụy Vô Tiện: "Chưa tới bảy ngày, ta nói với ngươi rồi, có Ôn Tình ở đó, không thành vấn đề. Cơ mà, con mẹ ngươi không ngờ đâm thật."
Giang Trừng ăn một miếng ngó sen, nói: "Là ngươi bảo nó đánh nát tay ta trước. Ngươi bảy ngày, còn tay ta thì treo hơn một tháng."
Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nói: "Không ác chút thì sao mà giống? Dù gì cũng là tay trái, không ảnh hưởng ngươi viết chữ. Thương gân động cốt một trăm ngày, treo ba tháng cũng chẳng nhiều."
Lặng thinh một hồi, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng trả lời lắp ba lắp bắp của Ôn Ninh.
Giang Trừng nói: "Sau này ngươi cứ thế này à? Có dự định gì không."
Ngụy Vô Tiện: "Tạm thời chưa có. Đám người kia đều không dám xuống núi, ta xuống núi người khác cũng không dám chọc ta. Không có xung đột cũng không có nguy hiểm, chỉ cần ta không chủ động gây chuyện là được."
"Không chủ động?" Giang Trừng cười khẩy: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có tin không, dù ngươi không gây chuyện, chuyện cũng dây tới ngươi. Muốn cứu một người thường không có cách, còn muốn hại một người, đâu chỉ có trăm nghìn cách."
Ngụy Vô Tiện vùi đầu nói: "Lấy một địch mười. Mặc kệ kẻ đó có trăm nghìn cách, dám đùa bỡn trước mặt ta, ta lập tức nghiền nát hết."
Giang Trừng nhạt nhạt nói: "Từ đó tới giờ ngươi không chịu nghe bất cứ ý kiến nào của ta. Rồi có một ngày ngươi sẽ biết, lời ta nói mới là đúng."
Hắn húp một hơi cạn sạch canh còn thừa, đứng dậy rồi nói: "Uy phong. Tài ba. Không hổ là Di Lăng lão tổ."
Ngụy Vô Tiện nhổ một cục xương ra: "Ngươi xong chưa."
Lúc sắp chia tay, Giang Trừng nói: "Đừng tiễn. Bị người khác thấy thì nguy."
Ngụy Vô Tiện gật đầu. Hắn hiểu, Tỷ đệ Giang gia đến đây không dễ. Nếu bị những người khác bắt gặp, vậy màn kịch bọn họ diễn cho người khác xem lúc trước sẽ uổng phí hết.
Hắn nói: "Bọn ta đi trước."
Ra khỏi ngõ hẻm, vẫn là Ngụy Vô Tiện đi đằng trước, Ôn Ninh yên lặng đuổi theo sau.
Bỗng dưng, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nói: "Ngươi còn cầm chén canh kia làm gì vậy?"
"A?" Ôn Ninh hoảng hốt nói: "Mang về... Ta không ăn được, nhưng có thể cho người khác ăn..."
"..." Ngụy Vô Tiện: "Tuỳ ngươi. Bưng cho vững đừng có để vãi."
Hắn quay đầu lại, trong lòng biết, sau này e rằng lại có một quãng thời gian thật dài sẽ không được gặp những người mà hắn quen thuộc trước kia.
Nhưng... Bây giờ chẳng phải hắn cũng đang đi gặp lại những người thân quen hay sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.