Chương 72: Tương Ly (tam)
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Cùng Kỳ đạo là một sơn đạo trong sơn cốc, nằm ở phía đông Thiên Thủy.
Tương truyền con đường này chính là nơi tổ tiên Kỳ Sơn Ôn thị Ôn Mão đánh một trận thành danh, mấy trăm năm trước hắn ác đấu chín chín tám mốt ngày với một con thượng cổ mãnh thú, cuối cùng chém chết nó. Thượng cổ mãnh thú này chính là Cùng Kỳ. Trừng thiện dương ác, hỗn loạn gian ác, thích ăn thịt người ngay thẳng trung thành, ban thưởng đám thần thú cùng một giuộc làm nhiều điều ác.
Đương nhiên, truyền thuyết này cuối cùng có thật hay không, hẵng còn gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị đời sau vì thần hóa tổ tiên mà thổi phồng, vậy nên hết cách khảo chứng.
Xuống Kim Lân đài, Ngụy Vô Tiện quay vào một hẻm nhỏ trong thành Lan Lăng, nói: "Ở Cùng Kỳ đạo. Đi thôi."
Ôn Nhu sớm đã đứng ngồi không yên trong hẻm được hồi lâu, nghe vậy lập tức lao ra. Chân nàng trẹo một nhát, Ngụy Vô Tiện đưa tay đỡ lấy nàng, đề nghị: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi không, ta đi một mình."
Ôn Nhu vội nói: "Không cần! Không cần! Ta muốn đi, ta nhất định phải đi!"
Khi Kỳ Sơn Ôn thị bị diệt, kiếm của Ôn Nhu cũng bị bắt giao nộp như mọi tu sĩ Ôn gia khác. Bởi vậy sau khi Ôn Ninh mất tích, hầu như nàng dùng chân không chỉ trong chốc lát chạy không ngừng nghỉ từ Kỳ Sơn tới Vân Mộng, đi đường mệt nhọc mấy ngày rồi chưa hề chợp mắt, giờ gần như đã không ra hình người.
Năm đó khi Ngụy Vô Tiện cõng Giang Trừng cáo biệt biệt nàng, Ôn Nhu thật đã nói như vậy: "Bất kể kết quả đợt chiến dịch này ra sao, từ nay về sau các ngươi với chúng ta hai bên đều không nợ nần nhau. Xong việc*." Vẻ mặt cao ngạo rành rành trước mắt.
(*两清- trong buôn bán chỉ việc thanh toán xong xuôi dứt điểm)
Nhưng mới hôm kia nàng gắt gao kéo tay Ngụy Vô Tiện, thiếu nước quỳ trước mặt hắn, van nài: "Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, Ngụy công tử, ngươi giúp ta giúp ta. Ta thật sự không tìm nổi người nào giúp được, ngươi nhất định phải giúp ta cứu A Ninh mau! Ngoài tìm ngươi ra ta thật sự không có cách nào hết!"
Không còn sót lại chút kiêu hãnh và khoa trương nào của trước kia.
Ngụy Vô Tiện cũng biết nàng nhất định chẳng yên lòng Ôn Ninh, cũng không khuyên giải nhiều, hai người gấp rút chạy tới quận Thiên Thủy
Sau trận Xạ Nhật Chi Chinh, trong số các nhà phân chia địa bàn Lan Lăng Kim thị được phần lớn nhất, vùng Thiên Thủy cũng bị bọn họ bỏ túi. Cùng Kỳ đạo là nơi Ôn Mão thành danh, trải qua mấy trăm năm con cháu xây lại, đã từ tuyến đường chính hiểm trở biến thành chỗ phong cảnh ca công tụng đức, dạo chơi ngắm cảnh. Trước kia trên vách núi đá cao rộng hai bên sơn đạo tạc khắc cũng là chuyện tốt thuở bình sinh của bậc đại hiền triết đã khuất Ôn Mão, lúc Lan Lăng Kim thị tiếp quản nơi này đương nhiên không thể để cho những việc xưa chói lọi của Kỳ Sơn Ôn thị tiếp tục lưu lại, đang mạnh tay xây dựng. Ý tưởng xây lại chính là muốn đục đến sạch bong toàn bộ bút họa trên núi cao hai bên, toàn bộ sạch trơn, khắc đồ đằng mới lên.
Đương nhiên, sau cùng nhất định còn phải chữa lên một dòng tên Lan Lăng Kim thị mới anh dũng tuyệt vời nổi bật được lên.
Công trình lớn như thế cần không ít khuân vác. Chọn người khuân vác, ngoại trừ tu sĩ cấp thấp thật thấp đến lăn lộn trong đất suốt đời đều khó mà cất đầu dậy, người thường nhà dân thường ra, càng nhiều hơn lại là đám tù binh sau Xạ Nhật Chi Chinh liền trở thành chó chết chủ.
Vài đốc công lượn qua lại trong khe núi quát to lùa những trai tráng và đám tù binh nhịp bước nặng nề kia. Ôn Nhu xông vào, ánh mắt đảo loạn trên từng khuôn mặt uể oải đầy bụi, vài tên đốc công chú ý tới nàng, quát lên: "Ngươi là người nhà ai? Sao xông bậy bạ thế!"
Ôn Nhu bị bọn họ chắn đường, sốt ruột nói: "Ta tìm người, ta tìm người đó!"
Quần áo nàng mặc không có gia văn, không phải không có gia tộc hay địa vị thấp, một gã đốc công huơ tay nói: "Ta không quan tâm ngươi tìm người hay người tìm ngươi, biến! Không biến thì..."
Lời nói bỗng nhiên im bặt.
Hắn thấy một gã thanh niên áo đen, đi đến từ phía sau cô gái trẻ này.
Thanh niên này lớn lên dung mạo minh tuấn, ánh mắt lại có chút âm u lạnh lẽo, đang theo dõi hắn, nhìn chòng chọc đến mức hắn bất giác rùng mình một cái. Mà rất nhanh hắn phát hiện thanh niên này không hề chăm chú nhìn hắn, mà là đang dán mắt vào cây ủi bằng sắt vung vẩy trong tay hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy cây ủi trong tay những đốc công so với thứ đám gia nô Kỳ Sơn Ôn thị thường dùng lúc trước giống nhau như đúc, chẳng qua hình dạng miếng đầu ủi từ mặt trời đổi thành cánh hoa, hàn quang hiện lên trong mắt nhưng vẫn bất động thanh sắc. Trong khe núi bỗng lấy hắn làm tâm, dạt ra một khoảng đất lớn.
Không ít đốc công và tu sĩ cấp thấp thông thường đều biết mặt Ngụy Vô Tiện, ngược lại những tù binh kia không có mấy người biết, thấy Trần Tình bên hông hắn mới đoán được thân phận người vừa tới.
Nhưng phàm là đối thủ từng gặp qua Ngụy Vô Tiện trên chiến trường thì chỉ có một kết cục -- toàn quân bị diệt, đều trở thành hung thi.
Bởi vậy biết mặt hắn, hiện giờ đều là bộ hạ của hắn.
Người khác không dám ngăn cản nữa, Ôn Nhu vừa tìm vừa kêu: "A Ninh! A Ninh!". Thanh âm thê lương, nhưng không người đáp lại. Chạy khắp cả hẻm núi cũng không thấy bóng dáng em trai, Ôn Nhu túm lấy vài tên đốc công hỏi: "Mấy hôm nay có đưa tới mấy Ôn gia tu sĩ không? Trong đó có một người nói lắp ba lắp bắp, các ngươi có trông thấy hắn không? Ai trông thấy hắn?"
Vài đốc công ngơ ngác nhìn nhau, tên cầm đầu cợt nhả nói: "Tất cả các tù binh ở đây đều là tu sĩ Ôn gia, mỗi ngày đều có người mới đưa tới. Đều ở đây..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đều ở đây?"
Tên đốc đầu* chỉ cười dài.
(*trưởng nhóm đốc công)
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi. Ta tạm coi như còn sống đều ở đây. Vậy thì số khác đâu?"
Thân thể Ôn Nhu lung lay.
"Số khác" đối lập với "sống", hiển nhiên chỉ có "Chết".
Đốc đầu không dám nhiều lời, đành phải nhắm mắt dẫn bọn họ tới một mảnh rừng hoang phía sau khe núi. Hắn không dám một thân một mình tự đối mặt với Ngụy Vô Tiện, lệnh cho hơn bảy tám thuộc hạ khác cũng đồng thời đuổi theo, lố nhố mà dẫn đường.
Ở nơi sâu trong rừng hoang, vứt ngổn ngang hơn mười cái bọc hình người. Có cái đã bốc mùi thối rữa tanh tưởi. Với việc này Ngụy Vô Tiện tập mãi đã thành quen, Ôn Nhu thì hoàn toàn không để ý nổi. Bọn họ lật tung trong đống xác một hồi, đã nhanh chóng lật tới Ôn Ninh mắt vẫn trợn trừng.
Mạn sườn Ôn Ninh bị đánh lõm xuống ở bên, vệt máu nơi khóe miệng đã khô cứng thành nâu sậm, không hề động đậy.
Ôn Nhu vẫn chưa hết hy vọng, run rẩy bắt mạch cho hắn.
Gắt gao bắt một hồi, rốt cục òa một tiếng bật khóc.
Vẻ mặt khi khóc của nàng vặn vẹo, khuôn mặt vốn ngọt ngào nhăn nhúm một cục, trở nên rất xấu, rất khó coi. Thế nhưng khi một người thật sự đau lòng tới tận cùng, thì tuyệt đối chẳng tài nào khóc cho dễ coi được.
Trước thi thể cứng đờ của người em trai duy nhất, sự cao ngạo nàng kiên trì giữ vững đã không còn manh giáp.
Ngụy Vô Tiện đứng sau lưng nàng, không nói lời nào.
Dọc đường bôn ba, Ôn Nhu nói với hắn rất nhiều chuyện. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, tình cảnh của bọn họ càng ngày càng gian nan, bất kể có từng tham chiến hay không, bất kể có từng giết người hay chưa, mỗi ngày mỗi nơi đều buộc phải bị người ta theo dõi, tùy thời tùy chỗ bị người sắp đặt, bị người quát tháo.
Ôn Nhu và Ôn Ninh có một người anh họ đã tạ thế, bà ngoại của người anh họ này cũng bị tính thành một trong số "Ôn cẩu dư nghiệt". Tuy rằng bởi vì tuổi tác bà quá cao, không cần làm khuân vác như tù binh khác, nhưng lại có biện pháp dày vò khác đối với bà. Chính là bắt bà mỗi ngày vác bên người cờ chiến Ôn Gia bị xé đến thủng rách tả tơi, trên quệt dấu gạch chéo to đùng đỏ lòm đi tới đi lui, tiến hành tự làm nhục bản thân, gọi tên mỹ miều là "Tự kiểm điểm".
Người anh họ lúc còn sống có con trai độc nhất khoảng chừng mới hai ba tuổi, thân thiết nhất chính là bà ngoại, không rời bà cụ ra được lại không thể không ai chăm sóc, bà đành phải dùng vải buộc đứa cháu ngoại vào cõng trên lưng. Một cụ già lẩy bà lẩy bẩy, một đứa bé trên lưng bà ù ù cạc cạc. Một già một trẻ, cố hết sức vác cờ thật cao bên người, còng lưng mà đi qua đi lại bên đường, đi hai bước nghỉ một lát hạ cờ xuống, thấy có người đến gần lại vội vàng vác cờ lên, chỉ sợ bị người phát hiện rồi la rầy làm khó dễ.
Ngày ấy Kim Tử Huân săn đêm, đuổi theo một con dơi chúa tám cánh tới vùng đất giam giữ bọn họ ở một góc Kỳ Sơn.
Con dơi chúa tám cánh kia xuất quỷ nhập thần lại tính tình hung hãn, khi ẩn núp thì tìm không ra, không ẩn núp thì lại không đối phó nổi. Kim Tử Huân đang nôn nóng, đúng lúc gặp vài môn sinh Ôn gia tiến đến kiểm tra dị tượng. Kim Tử Huân coi bọn họ là mồi dâng đến cửa, bất kể tốt xấu bắt bọn hắn đeo triệu âm kỳ lên dẫn dụ công kích.
Ôn Nhu luyện y, môn sinh của nàng đi theo nàng cho tới bây giờ chỉ cứu người mà không giết người. Ôn Ninh càng bởi tính tình nhút nhát cũng không dám thu nhận môn đồ thô bạo, thuộc hạ đều là tu sĩ đàng hoàng chất phác không khác lắm so với hắn, chưa bao giờ làm ra việc hại người gì. Một nhánh này của bọn họ cũng chỉ còn lại có hơn mười người. Ôn Ninh thấy môn sinh dưới quyền gặp nguy hiểm đến tính mạng, đuổi tới lắp ba lắp bắp mà giảng đạo với Kim Tử Huân, đang cà kê dê ngỗng* thì con dơi chúa tám cánh chạy mất, Kim Tử Huân trong cơn giận dữ ra lệnh cho thuộc hạ bắt hết bọn họ đi.
Mấy ngày nay Ôn Nhu chạy đến suýt phát điên, nhưng vẫn đã đến chậm, cả em trai cũng không được gặp một lần cuối.
Ôn Nhu khóc rất dữ, lặng im bất tỉnh.
Ngụy Vô Tiện đỡ nàng từ dưới đất lên, để nàng tựa vào ngực mình. Nhắm mắt lại, sau một lát mới mở, nói: "Người này do ai giết."
Giọng hắn ôn hoà, tựa hồ không hề nổi giận mà như đang tự hỏi gì đó. Tên đốc đầu kia thầm cảm thấy may mắn, mạnh miệng nói: "Ngụy công tử, lời này ngài cũng chớ nói lung tung, ở đây cũng đâu ai dám giết người, hắn là tự mình lao động không cẩn thận từ vách núi lăn xuống ngã chết."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không ai dám bậy bạ giết người? Thật sao?"
Vài đốc công đồng loạt thành khẩn thề thốt nói: "Thiên chân vạn xác!"
"Tuyệt không nói dối!"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói: "À. Ta biết rồi."
Chợt hắn chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì là Ôn cẩu, Ôn cẩu không phải người. Nên nói "Ở đây không ai dám bậy bạ giết người" là ý này, đúng không?"
Mới nãy trong lòng đốc đầu vừa vặn đang nghĩ câu này, bỗng bị hắn vạch trần tâm tư, sắc mặt trắng bệch. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hay là các ngươi thực sự nghĩ, ta sẽ không phân biệt được một người chết như thế nào?"
Đám đốc công im bặt, rốt cục bắt đầu phát hiện ra đại sự không ổn, lờ mờ có ý thối lui.
Ngụy Vô Tiện giữ nụ cười không đổi, nói: "Tốt nhất là các ngươi lập tức thành thật giao nộp ra, là ai giết tự mình đứng ra. Bằng không, ta cứ chỉ tiện tay thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Toàn bộ giết sạch, tất cả ở đây sẽ không để ai lọt lưới."
Da đầu bọn chúng tê dại, lưng phát lạnh. Đốc đầu ấp úng nói: "Vân mộng Giang thị và Lan Lăng Kim Thị trước mắt đang qua lại thân thiết, Ngụy công tử ngài cũng không thể..."
Nghe vậy Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái, kinh ngạc nói: "Ngươi rất có dũng khí. Này là đe dọa ta?"
Đốc đầu vội nói: "Không dám không dám."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu các ngươi không chịu nói, vậy thì để chính hắn tới xác nhận đi."
Như đợi câu này của hắn đã lâu, một bóng người đen ngòm cứng ngắc đứng dậy.
Tương truyền con đường này chính là nơi tổ tiên Kỳ Sơn Ôn thị Ôn Mão đánh một trận thành danh, mấy trăm năm trước hắn ác đấu chín chín tám mốt ngày với một con thượng cổ mãnh thú, cuối cùng chém chết nó. Thượng cổ mãnh thú này chính là Cùng Kỳ. Trừng thiện dương ác, hỗn loạn gian ác, thích ăn thịt người ngay thẳng trung thành, ban thưởng đám thần thú cùng một giuộc làm nhiều điều ác.
Đương nhiên, truyền thuyết này cuối cùng có thật hay không, hẵng còn gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị đời sau vì thần hóa tổ tiên mà thổi phồng, vậy nên hết cách khảo chứng.
Xuống Kim Lân đài, Ngụy Vô Tiện quay vào một hẻm nhỏ trong thành Lan Lăng, nói: "Ở Cùng Kỳ đạo. Đi thôi."
Ôn Nhu sớm đã đứng ngồi không yên trong hẻm được hồi lâu, nghe vậy lập tức lao ra. Chân nàng trẹo một nhát, Ngụy Vô Tiện đưa tay đỡ lấy nàng, đề nghị: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi không, ta đi một mình."
Ôn Nhu vội nói: "Không cần! Không cần! Ta muốn đi, ta nhất định phải đi!"
Khi Kỳ Sơn Ôn thị bị diệt, kiếm của Ôn Nhu cũng bị bắt giao nộp như mọi tu sĩ Ôn gia khác. Bởi vậy sau khi Ôn Ninh mất tích, hầu như nàng dùng chân không chỉ trong chốc lát chạy không ngừng nghỉ từ Kỳ Sơn tới Vân Mộng, đi đường mệt nhọc mấy ngày rồi chưa hề chợp mắt, giờ gần như đã không ra hình người.
Năm đó khi Ngụy Vô Tiện cõng Giang Trừng cáo biệt biệt nàng, Ôn Nhu thật đã nói như vậy: "Bất kể kết quả đợt chiến dịch này ra sao, từ nay về sau các ngươi với chúng ta hai bên đều không nợ nần nhau. Xong việc*." Vẻ mặt cao ngạo rành rành trước mắt.
(*两清- trong buôn bán chỉ việc thanh toán xong xuôi dứt điểm)
Nhưng mới hôm kia nàng gắt gao kéo tay Ngụy Vô Tiện, thiếu nước quỳ trước mặt hắn, van nài: "Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, Ngụy công tử, ngươi giúp ta giúp ta. Ta thật sự không tìm nổi người nào giúp được, ngươi nhất định phải giúp ta cứu A Ninh mau! Ngoài tìm ngươi ra ta thật sự không có cách nào hết!"
Không còn sót lại chút kiêu hãnh và khoa trương nào của trước kia.
Ngụy Vô Tiện cũng biết nàng nhất định chẳng yên lòng Ôn Ninh, cũng không khuyên giải nhiều, hai người gấp rút chạy tới quận Thiên Thủy
Sau trận Xạ Nhật Chi Chinh, trong số các nhà phân chia địa bàn Lan Lăng Kim thị được phần lớn nhất, vùng Thiên Thủy cũng bị bọn họ bỏ túi. Cùng Kỳ đạo là nơi Ôn Mão thành danh, trải qua mấy trăm năm con cháu xây lại, đã từ tuyến đường chính hiểm trở biến thành chỗ phong cảnh ca công tụng đức, dạo chơi ngắm cảnh. Trước kia trên vách núi đá cao rộng hai bên sơn đạo tạc khắc cũng là chuyện tốt thuở bình sinh của bậc đại hiền triết đã khuất Ôn Mão, lúc Lan Lăng Kim thị tiếp quản nơi này đương nhiên không thể để cho những việc xưa chói lọi của Kỳ Sơn Ôn thị tiếp tục lưu lại, đang mạnh tay xây dựng. Ý tưởng xây lại chính là muốn đục đến sạch bong toàn bộ bút họa trên núi cao hai bên, toàn bộ sạch trơn, khắc đồ đằng mới lên.
Đương nhiên, sau cùng nhất định còn phải chữa lên một dòng tên Lan Lăng Kim thị mới anh dũng tuyệt vời nổi bật được lên.
Công trình lớn như thế cần không ít khuân vác. Chọn người khuân vác, ngoại trừ tu sĩ cấp thấp thật thấp đến lăn lộn trong đất suốt đời đều khó mà cất đầu dậy, người thường nhà dân thường ra, càng nhiều hơn lại là đám tù binh sau Xạ Nhật Chi Chinh liền trở thành chó chết chủ.
Vài đốc công lượn qua lại trong khe núi quát to lùa những trai tráng và đám tù binh nhịp bước nặng nề kia. Ôn Nhu xông vào, ánh mắt đảo loạn trên từng khuôn mặt uể oải đầy bụi, vài tên đốc công chú ý tới nàng, quát lên: "Ngươi là người nhà ai? Sao xông bậy bạ thế!"
Ôn Nhu bị bọn họ chắn đường, sốt ruột nói: "Ta tìm người, ta tìm người đó!"
Quần áo nàng mặc không có gia văn, không phải không có gia tộc hay địa vị thấp, một gã đốc công huơ tay nói: "Ta không quan tâm ngươi tìm người hay người tìm ngươi, biến! Không biến thì..."
Lời nói bỗng nhiên im bặt.
Hắn thấy một gã thanh niên áo đen, đi đến từ phía sau cô gái trẻ này.
Thanh niên này lớn lên dung mạo minh tuấn, ánh mắt lại có chút âm u lạnh lẽo, đang theo dõi hắn, nhìn chòng chọc đến mức hắn bất giác rùng mình một cái. Mà rất nhanh hắn phát hiện thanh niên này không hề chăm chú nhìn hắn, mà là đang dán mắt vào cây ủi bằng sắt vung vẩy trong tay hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy cây ủi trong tay những đốc công so với thứ đám gia nô Kỳ Sơn Ôn thị thường dùng lúc trước giống nhau như đúc, chẳng qua hình dạng miếng đầu ủi từ mặt trời đổi thành cánh hoa, hàn quang hiện lên trong mắt nhưng vẫn bất động thanh sắc. Trong khe núi bỗng lấy hắn làm tâm, dạt ra một khoảng đất lớn.
Không ít đốc công và tu sĩ cấp thấp thông thường đều biết mặt Ngụy Vô Tiện, ngược lại những tù binh kia không có mấy người biết, thấy Trần Tình bên hông hắn mới đoán được thân phận người vừa tới.
Nhưng phàm là đối thủ từng gặp qua Ngụy Vô Tiện trên chiến trường thì chỉ có một kết cục -- toàn quân bị diệt, đều trở thành hung thi.
Bởi vậy biết mặt hắn, hiện giờ đều là bộ hạ của hắn.
Người khác không dám ngăn cản nữa, Ôn Nhu vừa tìm vừa kêu: "A Ninh! A Ninh!". Thanh âm thê lương, nhưng không người đáp lại. Chạy khắp cả hẻm núi cũng không thấy bóng dáng em trai, Ôn Nhu túm lấy vài tên đốc công hỏi: "Mấy hôm nay có đưa tới mấy Ôn gia tu sĩ không? Trong đó có một người nói lắp ba lắp bắp, các ngươi có trông thấy hắn không? Ai trông thấy hắn?"
Vài đốc công ngơ ngác nhìn nhau, tên cầm đầu cợt nhả nói: "Tất cả các tù binh ở đây đều là tu sĩ Ôn gia, mỗi ngày đều có người mới đưa tới. Đều ở đây..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đều ở đây?"
Tên đốc đầu* chỉ cười dài.
(*trưởng nhóm đốc công)
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi. Ta tạm coi như còn sống đều ở đây. Vậy thì số khác đâu?"
Thân thể Ôn Nhu lung lay.
"Số khác" đối lập với "sống", hiển nhiên chỉ có "Chết".
Đốc đầu không dám nhiều lời, đành phải nhắm mắt dẫn bọn họ tới một mảnh rừng hoang phía sau khe núi. Hắn không dám một thân một mình tự đối mặt với Ngụy Vô Tiện, lệnh cho hơn bảy tám thuộc hạ khác cũng đồng thời đuổi theo, lố nhố mà dẫn đường.
Ở nơi sâu trong rừng hoang, vứt ngổn ngang hơn mười cái bọc hình người. Có cái đã bốc mùi thối rữa tanh tưởi. Với việc này Ngụy Vô Tiện tập mãi đã thành quen, Ôn Nhu thì hoàn toàn không để ý nổi. Bọn họ lật tung trong đống xác một hồi, đã nhanh chóng lật tới Ôn Ninh mắt vẫn trợn trừng.
Mạn sườn Ôn Ninh bị đánh lõm xuống ở bên, vệt máu nơi khóe miệng đã khô cứng thành nâu sậm, không hề động đậy.
Ôn Nhu vẫn chưa hết hy vọng, run rẩy bắt mạch cho hắn.
Gắt gao bắt một hồi, rốt cục òa một tiếng bật khóc.
Vẻ mặt khi khóc của nàng vặn vẹo, khuôn mặt vốn ngọt ngào nhăn nhúm một cục, trở nên rất xấu, rất khó coi. Thế nhưng khi một người thật sự đau lòng tới tận cùng, thì tuyệt đối chẳng tài nào khóc cho dễ coi được.
Trước thi thể cứng đờ của người em trai duy nhất, sự cao ngạo nàng kiên trì giữ vững đã không còn manh giáp.
Ngụy Vô Tiện đứng sau lưng nàng, không nói lời nào.
Dọc đường bôn ba, Ôn Nhu nói với hắn rất nhiều chuyện. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, tình cảnh của bọn họ càng ngày càng gian nan, bất kể có từng tham chiến hay không, bất kể có từng giết người hay chưa, mỗi ngày mỗi nơi đều buộc phải bị người ta theo dõi, tùy thời tùy chỗ bị người sắp đặt, bị người quát tháo.
Ôn Nhu và Ôn Ninh có một người anh họ đã tạ thế, bà ngoại của người anh họ này cũng bị tính thành một trong số "Ôn cẩu dư nghiệt". Tuy rằng bởi vì tuổi tác bà quá cao, không cần làm khuân vác như tù binh khác, nhưng lại có biện pháp dày vò khác đối với bà. Chính là bắt bà mỗi ngày vác bên người cờ chiến Ôn Gia bị xé đến thủng rách tả tơi, trên quệt dấu gạch chéo to đùng đỏ lòm đi tới đi lui, tiến hành tự làm nhục bản thân, gọi tên mỹ miều là "Tự kiểm điểm".
Người anh họ lúc còn sống có con trai độc nhất khoảng chừng mới hai ba tuổi, thân thiết nhất chính là bà ngoại, không rời bà cụ ra được lại không thể không ai chăm sóc, bà đành phải dùng vải buộc đứa cháu ngoại vào cõng trên lưng. Một cụ già lẩy bà lẩy bẩy, một đứa bé trên lưng bà ù ù cạc cạc. Một già một trẻ, cố hết sức vác cờ thật cao bên người, còng lưng mà đi qua đi lại bên đường, đi hai bước nghỉ một lát hạ cờ xuống, thấy có người đến gần lại vội vàng vác cờ lên, chỉ sợ bị người phát hiện rồi la rầy làm khó dễ.
Ngày ấy Kim Tử Huân săn đêm, đuổi theo một con dơi chúa tám cánh tới vùng đất giam giữ bọn họ ở một góc Kỳ Sơn.
Con dơi chúa tám cánh kia xuất quỷ nhập thần lại tính tình hung hãn, khi ẩn núp thì tìm không ra, không ẩn núp thì lại không đối phó nổi. Kim Tử Huân đang nôn nóng, đúng lúc gặp vài môn sinh Ôn gia tiến đến kiểm tra dị tượng. Kim Tử Huân coi bọn họ là mồi dâng đến cửa, bất kể tốt xấu bắt bọn hắn đeo triệu âm kỳ lên dẫn dụ công kích.
Ôn Nhu luyện y, môn sinh của nàng đi theo nàng cho tới bây giờ chỉ cứu người mà không giết người. Ôn Ninh càng bởi tính tình nhút nhát cũng không dám thu nhận môn đồ thô bạo, thuộc hạ đều là tu sĩ đàng hoàng chất phác không khác lắm so với hắn, chưa bao giờ làm ra việc hại người gì. Một nhánh này của bọn họ cũng chỉ còn lại có hơn mười người. Ôn Ninh thấy môn sinh dưới quyền gặp nguy hiểm đến tính mạng, đuổi tới lắp ba lắp bắp mà giảng đạo với Kim Tử Huân, đang cà kê dê ngỗng* thì con dơi chúa tám cánh chạy mất, Kim Tử Huân trong cơn giận dữ ra lệnh cho thuộc hạ bắt hết bọn họ đi.
Mấy ngày nay Ôn Nhu chạy đến suýt phát điên, nhưng vẫn đã đến chậm, cả em trai cũng không được gặp một lần cuối.
Ôn Nhu khóc rất dữ, lặng im bất tỉnh.
Ngụy Vô Tiện đỡ nàng từ dưới đất lên, để nàng tựa vào ngực mình. Nhắm mắt lại, sau một lát mới mở, nói: "Người này do ai giết."
Giọng hắn ôn hoà, tựa hồ không hề nổi giận mà như đang tự hỏi gì đó. Tên đốc đầu kia thầm cảm thấy may mắn, mạnh miệng nói: "Ngụy công tử, lời này ngài cũng chớ nói lung tung, ở đây cũng đâu ai dám giết người, hắn là tự mình lao động không cẩn thận từ vách núi lăn xuống ngã chết."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không ai dám bậy bạ giết người? Thật sao?"
Vài đốc công đồng loạt thành khẩn thề thốt nói: "Thiên chân vạn xác!"
"Tuyệt không nói dối!"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói: "À. Ta biết rồi."
Chợt hắn chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì là Ôn cẩu, Ôn cẩu không phải người. Nên nói "Ở đây không ai dám bậy bạ giết người" là ý này, đúng không?"
Mới nãy trong lòng đốc đầu vừa vặn đang nghĩ câu này, bỗng bị hắn vạch trần tâm tư, sắc mặt trắng bệch. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hay là các ngươi thực sự nghĩ, ta sẽ không phân biệt được một người chết như thế nào?"
Đám đốc công im bặt, rốt cục bắt đầu phát hiện ra đại sự không ổn, lờ mờ có ý thối lui.
Ngụy Vô Tiện giữ nụ cười không đổi, nói: "Tốt nhất là các ngươi lập tức thành thật giao nộp ra, là ai giết tự mình đứng ra. Bằng không, ta cứ chỉ tiện tay thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Toàn bộ giết sạch, tất cả ở đây sẽ không để ai lọt lưới."
Da đầu bọn chúng tê dại, lưng phát lạnh. Đốc đầu ấp úng nói: "Vân mộng Giang thị và Lan Lăng Kim Thị trước mắt đang qua lại thân thiết, Ngụy công tử ngài cũng không thể..."
Nghe vậy Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái, kinh ngạc nói: "Ngươi rất có dũng khí. Này là đe dọa ta?"
Đốc đầu vội nói: "Không dám không dám."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu các ngươi không chịu nói, vậy thì để chính hắn tới xác nhận đi."
Như đợi câu này của hắn đã lâu, một bóng người đen ngòm cứng ngắc đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.