Chương 52: Tuyệt dũng (nhất)
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Vân Mộng nhiều hồ, kiến trúc Liên Hoa Ổ chính là dựa vào hồ mà xây.
*Ổ là một vùng trũng
Xuất phát từ bến tàu bên Liên Hoa Ổ này, chèo thuyền xuôi dòng không lâu, sẽ có một vùng hồ sen lớn, gọi là hồ Liên Hoa, e rằng phải đến mấy chục dặm. Lá xanh trải rộng, sen hồng tươi tắn, vai kề vai đầu sát bên đầu. Gió thổi qua hồ, hoa đong đưa cành lá rung rung, cứ như đang gật đầu không ngơi. Trong vẻ tươi mát diễm lệ, còn có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Liên Hoa Ổ của Giang gia không đóng chặt cửa lớn, không cho phép người bình thường xuất hiện trong phạm vi mấy dặm như tiên phủ các nhà khác, bến tàu rộng rãi trước cổng chính thường có bán đài sen, củ ấu, đủ loại tiểu thương nhỏ ngồi xổm trông coi, cực kì náo nhiệt. Trẻ con nhà gần đấy cũng có thể hít nước mũi lén lút chạy tới giáo trường Liên Hoa Ổ, trộm xem trò vui, dù bị phát hiện cũng sẽ không ăn mắng, thỉnh thoảng còn có thể chơi đùa với các con cháu thế gia.
Hồi Ngụy Vô Tiện còn nhỏ, thường hay thả diều bên bờ hồ Liên Hoa.
Giang Trừng nhìn chằm chằm vào diều của mình, thỉnh thoảng lại ngó sang con của Ngụy Vô Tiện. Diều của Ngụy Vô Tiện đã bay đi rất cao, nhưng hắn vẫn chưa có ý động tay giương cung, tay phải bắc trên chân mày, ngửa đầu cười, dường như cảm thấy còn chưa đủ xa.
Mắt thấy diều đã sắp bay ra khỏi khoảng cách mà bản thân mình hoàn toàn chắc chắn có thể bắn trúng, Giang Trừng cắn răng, cài tên kéo dây cung, lông trắng vụt bắn ra. Con diều được vẽ thành hình yêu quái một mắt bị mũi tên xuyên qua, rơi xuống.
Chân mày Giang Trừng giãn ra, nói: "Trúng rồi!"
Ngay sau đó, hắn lại tiếp: "Của ngươi bay xa như thế, có bắn tới không?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đoán coi?"
Lúc này hắn mới rút tên ra, tập trung nhắm chuẩn. Dây cung kéo căng, bỗng chốc buông tay.
Trúng.
Đầu mày Giang Trừng cau lại, lỗ mũi hừ một tiếng. Một đám thiếu niên đều cất cung đi, hi hi ha ha đi kiếm diều. Rơi gần nhất, chính là thứ tệ nhất, lượm được rồi cũng bị người khác chế giễu một phen. Con của Ngụy Vô Tiện rơi xa nhất, ngay trước mặt hắn chính là diều của người thứ hai - Giang Trừng. Ai mà ngờ, rẽ qua chín khúc hành lang sen, bỗng dưng xuất hiện hai cô gái trẻ dáng người yểu điệu bận đồ hầu gái, đều đeo đoản kiếm. Trong đó kẻ cầm con diều, người thì cầm tên, chắn trước mặt họ.
Hầu gái cao hơn lạnh lùng thốt: "Đây là của ai?"
Chúng thiếu niên vừa thấy hai cô này, trong lòng đều kêu gay go.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, đứng ra nói: "Của ta."
Một hầu gái khác nói: "Ngươi cũng thành thật lắm."
Các nàng tách ra hai bên, một cô gái mặc áo tím đeo kiếm đi tới từ phía sau.
Cô gái này da dẻ trắng ngần, mặt mày thanh tú tinh tế, khá có sắc đẹp, nhưng lại mang ý dữ dằn. Khóe môi như cong mà không phải cong, độc một vẻ mỉa mai tự nhiên, trông tựa như Giang Trừng. Vòng eo mảnh nhỏ, áo tím nhẹ bay, mặt mày như ngọc, lạnh lẽo hệt chuôi kiếm mà tay phải đang gác lên vậy, ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn đính Tử tinh thạch.
Giang Trừng nhìn thấy nàng, lộ nụ cười, kêu lên: "Mẹ."
Thiếu niên khác thì lại cung cung kính kính nói: "Ngu phu nhân."
Ngu phu nhân chính là mẹ ruột của Giang Trừng, Ngu Tử Diên. Đồng thời cũng là phu nhân của Giang Phong Miên, lúc trước còn từng là đồng tu với hắn. Theo lý thuyết phải gọi nàng Giang phu nhân, nhưng không biết tại sao, tất cả mọi người vẫn luôn gọi nàng là Ngu phu nhân. Có người nghi ngờ phải chăng là do tính tình của Ngu phu nhân quá mạnh mẽ, không thích mang họ chồng. Đối với việc này, vợ chồng hai người cũng không có ý kiến khác.
Ngu phu nhân xuất thân từ vọng tộc Mi sơn Ngu thị, trong nhà đứng hàng thứ ba, nên gọi là Ngu Tam nương tử. Trong huyền môn có danh hiệu "Tử Tri Chu", báo ra có thể doạ sợ một mớ người. Khi còn trẻ thì tính tình lạnh lùng nghiêm nghị, không thích giao thiệp với người khác, hơn nữa cũng không thích người ta giao thiệp với mình. Sau khi gả cho Giang Phong Miên rồi nàng cũng quanh năm ra ngoài săn đêm, chẳng tài nào thích ở lại Liên Hoa Ổ của Giang gia. Hơn nữa chỗ của nàng và Giang Phong Miên ở Liên Hoa Ổ cũng là tách nhau ra, độc chiếm một vùng, bên trong chỉ có nàng với đám người tâm phúc mang từ Ngu gia đến ở. Hai nữ tử trẻ tuổi tên Kim Châu, Ngân Châu đều là hầu gái tâm phúc của nàng, luôn không rời khỏi người.
Ngu phu nhân thoáng liếc nhìn Giang Trừng: "Lại đang quậy? Lại đây ta nhìn xem."
Giang Trừng lê tới cạnh nàng, năm ngón tay tinh tế của Ngu phu nhân nắn nắn cánh tay hắn, vỗ cái bộp lên bả vai một cái, dạy dỗ: "Tu vi một chút tiến bộ cũng không có, sắp mười bảy tuổi đến nơi rồi lại còn như trẻ nhỏ ngây thơ, cả ngày chỉ biết đi theo người khác làm bậy. Ngươi giống với người khác à? Người khác sau này có quỷ mới biết sẽ bay nhảy trong cái mương rãnh nào đó, còn ngươi sau này sẽ phải làm chủ nhà họ Giang đấy!"
Giang Trừng bị nàng đập loạng choạng người, cúi đầu không dám biện bạch. Ngụy Vô Tiện biết, khỏi cần nói, nàng thế này là đang công khai ám chỉ chửi mình. Có sư đệ ở bên cạnh lặng lẽ le lưỡi với hắn, Ngụy Vô Tiện nhíu mày với cậu ta. Ngu phu nhân nói: "Ngụy Anh, ngươi lại đang làm cái quái gì?"
Ngụy Vô Tiện tập mãi thành quen, bước ra, Ngu phu nhân mắng: "Lại cái điệu này! Nếu bản thân ngươi không muốn cầu tiến, thì đừng có lôi kéo Giang Trừng lêu lổng với ngươi, làm hỏng nó."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ta không cầu tiến ư? Người tiến bộ nhất trong Liên Hoa Ổ chẳng phải là ta sao?"
Người trẻ tuổi tính nhẫn nại không cao, miệng nhất định phải bắt bẻ vài câu. Vừa nghe lời này, mi tâm Ngu phu nhân quả nhiên lộ ra sát khí, Giang Trừng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi câm miệng!"
Hắn quay sang Ngu phu nhân: "Không phải chúng ta muốn ở trong Liên Hoa Ổ bắn diều mãi, nhưng hiện giờ chẳng phải ai cũng không có cách ra ngoài hay sao? Tất cả khu săn đêm Ôn gia đều đánh dấu là địa bàn của bọn họ, dù ta có muốn ra ngoài săn đêm, cũng không có chỗ để ra tay. Chờ ở nhà không đi gây sự, tranh đoạt con mồi với người nhà họ Ôn, đây không phải lời dặn của ngài với cha hay sao?"
Ngu phu nhân cười lạnh: "Chỉ sợ lần này ngươi không muốn ra, cũng phải ra."
Giang Trừng không rõ, Ngu phu nhân không để ý đến bọn hắn nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực băng qua hành lang. Hai ả hầu gái hung dữ trợn mắt trừng Ngụy Vô Tiện, cùng đi theo chủ nhân.
Đến tối, bọn họ mới biết - "Không muốn đi cũng phải đi" là có ý gì.
Kỳ sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia khác không biết cách giáo dục, bỏ bê người tài, yêu cầu các nhà trong ba ngày, mỗi gia phái phải cử đi ít nhất mười đứa con cháu trong gia tộc đến Kỳ sơn, để bọn họ phái chuyên gia đích thân giáo hoá.
Giang Trừng kinh ngạc: "Người Ôn gia đã nói ra câu này thật sao? Quá vô liêm sỉ!"
Ngụy Vô Tiện: "Tự cho là vầng mặt trời sống trên đầu bách gia thôi. Ôn gia không biết xấu hổ thế kia lại chẳng phải lần đầu. Ỷ vào gia to thế lớn, hồi năm ngoái đã bắt đầu không cho phép những gia tộc khác săn đêm, đoạt biết bao nhiêu con mồi của người khác, chiếm hết bao nhiêu là địa bàn."
Giang Phong Miên ngồi trên chiếc ghế đứng đầu, nói: "Cẩn thận lời nói. Ăn cơm."
Bên trong phòng chỉ có năm người, ngồi tách ra, trước mỗi người đều đặt một cái án nhỏ hình vuông, trên án là vài đĩa cơm canh. Ngụy Vô Tiện cúi đầu đụng đụng chiếc đũa, bỗng dưng bị người khác kéo kéo góc áo. Quay mặt sang, chỉ thấy Giang Yếm Ly đưa sang một cái đĩa nhỏ, trong đĩa là mấy hạt sen đã lột sẵn, ú ú trắng trắng, tươi ngon chắc mẩy.
Ngụy Vô Tiện nói nhỏ: "Cảm ơn sư tỷ."
Giang Yếm Ly cười khẽ, gương mặt kia vốn rất thanh đạm, thoáng chốc có thêm vài phần sắc màu sinh động. Ngu Tử Diên lạnh lùng thốt: "Còn ăn gì mà ăn, vài hôm nữa đến Kỳ sơn, không biết có cơm cho tụi nó ăn không nữa, không bằng nhân dịp này bắt đầu để bụng chịu đói vài bữa, tập quen dần đi!"
Kỳ sơn Ôn thị đưa ra yêu cầu nọ, đúng là không cách nào từ chối được. Vô số tấm gương làm chứng, nếu có gia tộc nào to gan chống lại mệnh lệnh của bọn họ, sẽ bị chụp mũ đủ thứ tội danh quái đản như "phản nghịch làm loạn tiên môn", "làm hại bách gia", hơn nữa còn coi đó là lý do, quang minh chính đại, lời chính lẽ đáng mà tiêu diệt.
Giang Phong Miên hờ hững nói: "Ngươi cần gì phải sốt ruột như thế. Dù sau này có làm sao, cơm hôm nay vẫn phải ăn."
Ngu phu nhân nhịn rồi nhịn, đập bàn nói: "Ta sốt ruột? Ta sốt ruột mới là đúng đấy! Ngươi sao vẫn cứ cái vẻ không nóng không lạnh đó như thế? Ngươi không nghe người Ôn gia phái tới nói gì à? Một tôi tớ Ôn gia, cũng dám vênh váo hống hách trước mặt ta! Trong mười đứa con cháu còn nhất định phải có con cháu dòng chính, con cháu dòng chính là ý gì? A Trừng với A Ly, ít nhất phải có một đứa trong đó! Đưa tới làm gì? Giáo hóa? Người ta giáo dục con em nhà mình ra sao, đến lượt họ Ôn bọn họ nhúng tay?! Đây rõ là đưa người qua cho bọn họ nhào bóp, làm con tin cho bọn họ!"
Giang Trừng: "Mẹ, ngươi đừng nóng giận, ta đi là được."
Ngu phu nhân trách mắng: "Đương nhiên là ngươi đi rồi, chẳng lẽ còn để chị ngươi đi? Nhìn cái điệu của nó kìa, giờ còn đang vui cười bóc hạt sen. A Ly, đừng bóc nữa, ngươi bóc cho ai ăn? Ngươi là chủ nhân, không phải đầy tớ của kẻ khác!"
Nghe thấy hai chữ "đầy tớ", trái lại Ngụy Vô Tiện chẳng nói gì, một hơi ăn sạch tất cả hạt sen trong đĩa, nhai nhai, nhai đến độ trong miệng đều là từng hồi ngọt ngọt mát rượi. Giang Phong Miên khẽ ngẩng đầu, nói: "Tam nương."
Ngu phu nhân: "Ta nói gì sai? Đầy tớ? Nghe từ này không vui à? Giang Phong Miên, ta hỏi ngươi, lần này, ngươi có tính kêu nó đi hay không?"
Giang Phong Miên: "Xem bản thân nó, muốn đi thì đi."
Ngụy Vô Tiện giơ tay: "Ta muốn đi."
Ngu phu nhân cười lạnh: "Hay thật. Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng nhất định có thể không đi. Dựa vào cái gì A Trừng lại không thể không đi? Nuôi con kẻ khác, nuôi thành thế này, Giang Tông chủ, ngươi đúng là một người cực cực kỳ tốt!"
Nàng tức trong bụng, chỉ muốn xoã cái cơn phẫn uất này ra, có thể nói là chẳng hề có chút lý lẽ nào cả. Những người còn lại đều im lặng mặc nàng nối nóng. Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, ngươi mệt rồi. Trở về nghỉ ngơi đi."
Giang Trừng ngồi im tại chỗ, ngửa đầu nhìn nàng: "Mẹ."
Ngu phu nhân đứng dậy, cười nhạo: "Ngươi gọi ta làm gì? Như cha ngươi, bảo ta bớt nói vài câu à? Ngươi là một đứa ngu, ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, cả đời này ngươi cũng chẳng sánh bằng cái kẻ ngồi cạnh ngươi. Tu vi chẳng hơn, săn đêm cũng không bằng, đến cả bắn diều cũng chẳng thể so. Mẹ ngươi bất bình thay ngươi, đã nói với ngươi biết bao lần đừng lêu lổng với nó! Ngươi còn nói thay nó. Sao ta lại sinh ra đứa con như ngươi cơ chứ!"
Nàng đi thẳng ra ngoài, để Giang Trừng ngồi lại đó với mặt mày chợt đen chợt trắng. Giang Yếm Ly lặng lẽ đặt một đĩa hạt sen đã bóc sẵn tới cạnh bàn ăn của hắn.
Ngồi một lúc, Giang Phong Miên nói: "Tối nay ta sẽ chọn tám người, ngày mai các ngươi sẽ cùng đi."
Giang Trừng gật đầu, chần chờ không biết nên nói cái gì nữa, xưa nay hắn không biết nên giao lưu với cha thế nào. Ngụy Vô Tiện húp canh xong, nói: "Giang thúc thúc, người không có thứ gì muốn cho tụi con à?"
Giang Phong Miên cười khẽ: "Muốn cho các ngươi thì đã cho từ lâu rồi. Kiếm ở bên người, lời dạy trong lòng."
Ngụy Vô Tiện: "À! "Minh tri bất khả nhi vi chi", đúng không?"
*hình như câu này tác giả tự bịa hoặc viết sai... Vì sợt toàn ra "tri kỳ bất khả nhi vi chi" - biết rõ không thể nhưng vẫn muốn làm", biểu thị ý kiên quyết/ cố chấp)
Giang Trừng lập tức nhắc nhở: "Ý này không phải bảo ngươi biết rõ sẽ gặp rắc rối, còn cố gắng đi tác quái!"
Lúc này bầu không khí trong bữa ăn mới sống động lên.
Ngày kế, trước khi đi, Giang Phong Miên nhắn nhủ việc cần thiết, chỉ nói thêm một câu - "Con cháu Vân Mộng Giang thị, vẫn không yếu đuối tới mức không chịu nổi một chút sóng gió bên ngoài."
Giang Yếm Ly thì lại đưa cho bọn họ hết đống này tới đống nọ, nhồi nhét đủ thứ thức ăn lương khô vào lòng mỗi người, thật sợ bọn họ ở Kỳ sơn ăn không đủ no. Mười thiếu niên kéo theo cả thân đồ ăn nặng trĩu, xuất phát từ Liên Hoa Ổ, trước ngày Ôn thị quy định, đến địa điểm chỉ định ở Kỳ sơn.
Các con cháu thế gia của các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ rải rải rác rác đến, đều là tiểu bối, trong mấy trăm người ấy, có không ít đứa quen nhau hoặc là quen mặt. Tụm năm tụm ba, thì thầm nói chuyện, mặt mày trông không tốt chút nào, xem ra đều là bởi cái kiểu triệu tập không hề lễ độ kia.
Liếc một vòng, Ngụy Vô Tiện nói: "Quả nhiên bên Cô Tô cũng có người tới."
Người của Cô Tô Lam thị tới cũng hơn mười, không biết tại sao, dáng điệu đều khá là hốc hác. Sắc mặt Lam Vong Cơ nhợt nhạt hơn cả, nhưng vẫn một vẻ lạnh lùng, biểu cảm chớ tới gần đây, lưng đeo kiếm Tị Trần, đứng cô độc một mình, chung quanh là cả vùng vắng vẻ.
Ngụy Vô Tiện vốn định đi tới bắt chuyện với y, Giang Trừng nhắc nhở hắn: "Chớ có gây chuyện!" Rồi coi như không có gì.
Bỗng nhiên, phía trước có người cao giọng chỉ huy, lệnh con cháu chúng gia tập hợp thành trận.
Người này không lớn hơn họ bao nhiêu, trông chừng mười mấy tuổi, vênh váo hống hách, mặt mũi có thể miễn cưỡng dính chút mép từ "đẹp". Nhưng đi cùng đó là đầu tóc của kẻ này, khiến người ta có cảm giác bóng dầu, không được sạch sẽ dễ chịu cho lắm. Kẻ này chính là đứa con nhỏ tuổi nhất của gia chủ Ôn thị - Ôn Triều.
Ôn Triều khá thích xuất đầu lộ diện, có không ít lần khoe khoang trước chúng gia một phen, bởi vậy, mặt mũi của gã mọi người cũng không xa lạ gì. Hai bên phía sau gã là hai người đứng hầu. Trái là một thiếu nữ dáng người thướt tha rực rỡ xinh đẹp, mày liễu mắt to, sắc môi đỏ tươi. Không hoàn mỹ ở chỗ là ở môi trên có một hạt nốt ruồi đen, sinh sai chỗ, cứ khiến người ta muốn gảy nó xuống. Phải là một nam tử âm lãnh trông sơ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao vai rộng.
Ôn Triều đứng trên con dốc cao, nhìn xuống mọi người, dường như rất là lâng lâng, phất tay nói: "Tất cả nộp kiếm lên!"
Đoàn người bắt đầu rối loạn. Có đứa kháng nghị: "Kẻ tu chân kiếm không thể rời khỏi người, tại sao lại muốn bọn ta nộp tiên kiếm lên?"
Ôn Triều nói: "Vừa nãy là đứa nào nói? Tự bước ra đây!"
Người vừa nãy mới lên tiếng kia, lập tức không dám nói lời nào nữa.
Cả vùng dần dần yên tĩnh lại, lúc này Ôn Triều mới hài lòng, gã nói: "Cũng là tại hiện giờ thứ con cháu thế gia như các ngươi không hiểu lễ nghi, không biết phục tùng, chẳng rõ tôn ti, hỏng hết nền móng, ta mới quyết tâm muốn giáo hoá các ngươi. Hiện giờ cứ ngu ngơ không biết sợ, nếu như không sớm cho các ngươi quen nề nếp, sau này còn không phải sẽ có kẻ mưu toan khiêu chiến quyền uy, bò lên trên đầu Ôn gia hay sao!"
Biết rõ lấy kiếm là có ý xấu, nhưng bây giờ Kỳ sơn Ôn thị như mặt trời ban trưa, các nhà đều như đi trên băng mỏng, không dám có chút phản kháng, rất sợ chọc gã bất mãn, sẽ bị chụp cho cái tội gì đó làm liên luỵ đến toàn tộc, chỉ đành nuốt giận vào bụng,
Giang Trừng đè chặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nói khẽ: "Ngươi đè ta làm gì?"
Giang Trừng hầm hừ: "Sợ ngươi làm bậy."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tuy tên này vừa đầy dầu vừa buồn nôn, nhưng dù ta có muốn đánh gã, cũng sẽ không chọn lúc này để nhà chúng ta thêm phiền đâu. Yên tâm đi."
Giang Trừng: "Ngươi lại muốn trùm bao bố đánh gã? E rằng không làm được rồi, nhìn thấy cái tên đứng cạnh Ôn Triều không?"
Ngụy Vô Tiện: "Thấy. Tu vi đúng là cao, cơ mà không giữ được vẻ ngoài, xem ra có tài nhưng thành đạt muộn."
Giang Trừng: "Người kia là Ôn Trục Lưu, có ngoại hiệu "Hoá đan thủ", là kẻ theo hầu Ôn Triều, chuyên môn bảo vệ gã. Đừng nên chọc vào y."
Ngụy Vô Tiện: " "Hoá đan thủ"?"
Giang Trừng: "Đúng. Hai bàn tay kia của y rất đáng sợ, có thể..."
Hai người nhìn thẳng phía trước, thì thào trò chuyện, thấy tôi tớ thu kiếm của Ôn thị tới gần, lập tức ngậm miệng. Ngụy Vô Tiện tiện tay tháo kiếm, nộp sang, đồng thời không tự chủ được liếc mắt nhìn bên phía Cô Tô Lam thị.
Hắn vốn tưởng Lam Vong Cơ nhất định sẽ từ chối giao nộp, cơ mà bất ngờ thay, tuy mặt mày Lam Vong Cơ lạnh đến mức đáng sợ, nhưng vẫn tháo kiếm.
Lời chế nhạo lúc trước của Ngu phu nhân linh nghiệm, bọn họ tiếp thu "giáo hoá" ở Kỳ sơn, quả nhiên ngày nào cũng đều là canh suông nước nhạt. Một thân đồ ăn Giang Yếm Ly nhồi đầy cho họ khi đó đã sớm bị lục soát lấy hết đi, mà trong đám con cháu thế gia trẻ tuổi này, căn bản không ai ích cốc, không thể không nói, khó mà chống cự nổi.
Cái gọi là "giáo hoá" của Ôn Triều, cũng chính là mỗi ngày đứng nơi cao cao, phát biểu giảng bài một hồi trước mặt mọi người, yêu cầu bọn họ đồng loạt hoan hô gã, mỗi tiếng nói mỗi một cử động đều lấy gã làm gương.
Lúc săn đêm, gã sẽ mang con cháu chúng gia tới, ép bọn họ chạy đằng trước, dò đường mở đường, thu hút sự chú ý của yêu ma quỷ quái, rồi lại ra ngoài khoe khoang đây là chiến công của một mình gã.
Như có điều cực kỳ ngứa mắt, gã liền bắt người này tới, mắng nhiếc trước mặt mọi người, chửi đối phương đến không bằng heo chó.
Năm trước tham gia Bách gia Thanh Đàm đại hội của Kỳ sơn, Ôn Triều cũng cùng ra sân với đám Ngụy Vô Tiện. Gã dạt dào cảm giác mình sẽ đứng thứ nhất, cứ nghĩ người khác sẽ nhường cho mình như là lẽ đương nhiên, kết quả ba mũi tên đầu, lại có một thất bại, bắn nhầm người giấy. Vốn nên lập tức rời khỏi sân, nhưng gã vẫn cứ không xuống, người ngoài cũng không tiện nói gã. Cuối cùng lúc tính ra, bốn người đứng đầu có kết quả tốt nhất là Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ. Nếu Lam Vong Cơ vào sân sớm, thành tích còn có thể tốt hơn nữa.
Ôn Triều cảm thấy bẽ mặt, bởi vậy đặc biệt căm hận bốn người này nhất. Lam Hi Thần không thể đến đây, gã liền túm ba tên còn lại, ngày ngày mắng nhiếc họ trước mặt mọi người, thật là oai phong.
Uất ức nhất phải kể tới Kim Tử Hiên, từ bé hắn đã được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay mà lớn, chưa từng chịu sỉ nhục như thế, nếu không phải con cháu khác trong Lan Lăng Kim thị ngăn hắn lại, hơn nữa Ôn Trục Lưu cũng không phải dạng hiền lành gì, thì ngày đầu tiên hắn đã xông lên sống mái với Ôn Triều rồi. Lam Vong Cơ thì lại một vẻ tâm như nước lắng, coi thường vạn vật, cứ như hồn phách xuất khiếu. Mà Ngụy Vô Tiện thì đã hưởng trò chửi bới của Ngu phu nhân ở Liên Hoa Ổ mấy năm trời, căn bản không hề để chút đẳng cấp đấy của gã vào mắt, xuống đài rồi vẫn cười hì hì.
Ngày hôm đó, mới sáng sớm mọi người lại bị đầy tớ Ôn thị gầm lên, hệt như một đám gia cầm - bị xua đuổi đến nơi săn đêm mới.
Vị trí săn đêm lần này, tên là Mộ Khê sơn.
Càng đi sâu vào núi rừng, cành lá trên đỉnh đầu càng rậm rạp, độ phủ bàn chân cũng càng dữ dội. Ngoài tiếng bước chân với tiếng gạt cành xào xạc, thì không còn nghe thấy những tiếng vang khác, tiếng chim thú côn trùng kêu vang trong một vùng âm u đáng sợ hết sức cao vút.
Hồi lâu sau, một đám người tụ tập lại trước một con suối nhỏ. Suối nước róc rách, ở giữa còn có lá phong trôi nổi theo dòng nước.
Tiếng suối và màu lá phong, vô hình trung làm nhạt đi vài phần ngột ngạt của bầu không khí, phía trước ấy mà còn truyền đến tiếng vui cười hi hi ha ha.
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng vừa đi vừa thì thầm đổi cách chửi Ôn cẩu, trong lúc vô tình, hắn quay đầu lại liếc nhìn, thoáng trông thấy một bộ đồ trắng. Lam Vong Cơ ở ngay phía sau hắn cách đó không xa.
Bởi vì đi khá chậm, Lam Vong Cơ rơi ra sau đội ngũ. Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện có đến vài lần muốn sang chỗ y lôi kéo làm quen, tự ôn chuyện cũ, mà chẳng biết tại sao mỗi lần Lam Vong Cơ thấy hắn đều lập tức quay lưng, Giang Trừng cũng luôn mãi nhắc nhở hắn đừng càn rỡ chọc ghẹo. Lúc này cách rất gần, không khỏi để ý nhiều hơn.
Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, tuy Lam Vong Cơ đã cố gắng để đi đứng không khác thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đùi phải của y hạ xuống đất nhẹ hơn chân trái, dường như không thể dùng sức.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện thả chậm tốc độ, thụt lùi đi tới cạnh Lam Vong Cơ, sóng vai mà đi với y, hỏi: "Chân ngươi làm sao?"
*Ổ là một vùng trũng
Xuất phát từ bến tàu bên Liên Hoa Ổ này, chèo thuyền xuôi dòng không lâu, sẽ có một vùng hồ sen lớn, gọi là hồ Liên Hoa, e rằng phải đến mấy chục dặm. Lá xanh trải rộng, sen hồng tươi tắn, vai kề vai đầu sát bên đầu. Gió thổi qua hồ, hoa đong đưa cành lá rung rung, cứ như đang gật đầu không ngơi. Trong vẻ tươi mát diễm lệ, còn có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Liên Hoa Ổ của Giang gia không đóng chặt cửa lớn, không cho phép người bình thường xuất hiện trong phạm vi mấy dặm như tiên phủ các nhà khác, bến tàu rộng rãi trước cổng chính thường có bán đài sen, củ ấu, đủ loại tiểu thương nhỏ ngồi xổm trông coi, cực kì náo nhiệt. Trẻ con nhà gần đấy cũng có thể hít nước mũi lén lút chạy tới giáo trường Liên Hoa Ổ, trộm xem trò vui, dù bị phát hiện cũng sẽ không ăn mắng, thỉnh thoảng còn có thể chơi đùa với các con cháu thế gia.
Hồi Ngụy Vô Tiện còn nhỏ, thường hay thả diều bên bờ hồ Liên Hoa.
Giang Trừng nhìn chằm chằm vào diều của mình, thỉnh thoảng lại ngó sang con của Ngụy Vô Tiện. Diều của Ngụy Vô Tiện đã bay đi rất cao, nhưng hắn vẫn chưa có ý động tay giương cung, tay phải bắc trên chân mày, ngửa đầu cười, dường như cảm thấy còn chưa đủ xa.
Mắt thấy diều đã sắp bay ra khỏi khoảng cách mà bản thân mình hoàn toàn chắc chắn có thể bắn trúng, Giang Trừng cắn răng, cài tên kéo dây cung, lông trắng vụt bắn ra. Con diều được vẽ thành hình yêu quái một mắt bị mũi tên xuyên qua, rơi xuống.
Chân mày Giang Trừng giãn ra, nói: "Trúng rồi!"
Ngay sau đó, hắn lại tiếp: "Của ngươi bay xa như thế, có bắn tới không?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đoán coi?"
Lúc này hắn mới rút tên ra, tập trung nhắm chuẩn. Dây cung kéo căng, bỗng chốc buông tay.
Trúng.
Đầu mày Giang Trừng cau lại, lỗ mũi hừ một tiếng. Một đám thiếu niên đều cất cung đi, hi hi ha ha đi kiếm diều. Rơi gần nhất, chính là thứ tệ nhất, lượm được rồi cũng bị người khác chế giễu một phen. Con của Ngụy Vô Tiện rơi xa nhất, ngay trước mặt hắn chính là diều của người thứ hai - Giang Trừng. Ai mà ngờ, rẽ qua chín khúc hành lang sen, bỗng dưng xuất hiện hai cô gái trẻ dáng người yểu điệu bận đồ hầu gái, đều đeo đoản kiếm. Trong đó kẻ cầm con diều, người thì cầm tên, chắn trước mặt họ.
Hầu gái cao hơn lạnh lùng thốt: "Đây là của ai?"
Chúng thiếu niên vừa thấy hai cô này, trong lòng đều kêu gay go.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, đứng ra nói: "Của ta."
Một hầu gái khác nói: "Ngươi cũng thành thật lắm."
Các nàng tách ra hai bên, một cô gái mặc áo tím đeo kiếm đi tới từ phía sau.
Cô gái này da dẻ trắng ngần, mặt mày thanh tú tinh tế, khá có sắc đẹp, nhưng lại mang ý dữ dằn. Khóe môi như cong mà không phải cong, độc một vẻ mỉa mai tự nhiên, trông tựa như Giang Trừng. Vòng eo mảnh nhỏ, áo tím nhẹ bay, mặt mày như ngọc, lạnh lẽo hệt chuôi kiếm mà tay phải đang gác lên vậy, ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn đính Tử tinh thạch.
Giang Trừng nhìn thấy nàng, lộ nụ cười, kêu lên: "Mẹ."
Thiếu niên khác thì lại cung cung kính kính nói: "Ngu phu nhân."
Ngu phu nhân chính là mẹ ruột của Giang Trừng, Ngu Tử Diên. Đồng thời cũng là phu nhân của Giang Phong Miên, lúc trước còn từng là đồng tu với hắn. Theo lý thuyết phải gọi nàng Giang phu nhân, nhưng không biết tại sao, tất cả mọi người vẫn luôn gọi nàng là Ngu phu nhân. Có người nghi ngờ phải chăng là do tính tình của Ngu phu nhân quá mạnh mẽ, không thích mang họ chồng. Đối với việc này, vợ chồng hai người cũng không có ý kiến khác.
Ngu phu nhân xuất thân từ vọng tộc Mi sơn Ngu thị, trong nhà đứng hàng thứ ba, nên gọi là Ngu Tam nương tử. Trong huyền môn có danh hiệu "Tử Tri Chu", báo ra có thể doạ sợ một mớ người. Khi còn trẻ thì tính tình lạnh lùng nghiêm nghị, không thích giao thiệp với người khác, hơn nữa cũng không thích người ta giao thiệp với mình. Sau khi gả cho Giang Phong Miên rồi nàng cũng quanh năm ra ngoài săn đêm, chẳng tài nào thích ở lại Liên Hoa Ổ của Giang gia. Hơn nữa chỗ của nàng và Giang Phong Miên ở Liên Hoa Ổ cũng là tách nhau ra, độc chiếm một vùng, bên trong chỉ có nàng với đám người tâm phúc mang từ Ngu gia đến ở. Hai nữ tử trẻ tuổi tên Kim Châu, Ngân Châu đều là hầu gái tâm phúc của nàng, luôn không rời khỏi người.
Ngu phu nhân thoáng liếc nhìn Giang Trừng: "Lại đang quậy? Lại đây ta nhìn xem."
Giang Trừng lê tới cạnh nàng, năm ngón tay tinh tế của Ngu phu nhân nắn nắn cánh tay hắn, vỗ cái bộp lên bả vai một cái, dạy dỗ: "Tu vi một chút tiến bộ cũng không có, sắp mười bảy tuổi đến nơi rồi lại còn như trẻ nhỏ ngây thơ, cả ngày chỉ biết đi theo người khác làm bậy. Ngươi giống với người khác à? Người khác sau này có quỷ mới biết sẽ bay nhảy trong cái mương rãnh nào đó, còn ngươi sau này sẽ phải làm chủ nhà họ Giang đấy!"
Giang Trừng bị nàng đập loạng choạng người, cúi đầu không dám biện bạch. Ngụy Vô Tiện biết, khỏi cần nói, nàng thế này là đang công khai ám chỉ chửi mình. Có sư đệ ở bên cạnh lặng lẽ le lưỡi với hắn, Ngụy Vô Tiện nhíu mày với cậu ta. Ngu phu nhân nói: "Ngụy Anh, ngươi lại đang làm cái quái gì?"
Ngụy Vô Tiện tập mãi thành quen, bước ra, Ngu phu nhân mắng: "Lại cái điệu này! Nếu bản thân ngươi không muốn cầu tiến, thì đừng có lôi kéo Giang Trừng lêu lổng với ngươi, làm hỏng nó."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ta không cầu tiến ư? Người tiến bộ nhất trong Liên Hoa Ổ chẳng phải là ta sao?"
Người trẻ tuổi tính nhẫn nại không cao, miệng nhất định phải bắt bẻ vài câu. Vừa nghe lời này, mi tâm Ngu phu nhân quả nhiên lộ ra sát khí, Giang Trừng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi câm miệng!"
Hắn quay sang Ngu phu nhân: "Không phải chúng ta muốn ở trong Liên Hoa Ổ bắn diều mãi, nhưng hiện giờ chẳng phải ai cũng không có cách ra ngoài hay sao? Tất cả khu săn đêm Ôn gia đều đánh dấu là địa bàn của bọn họ, dù ta có muốn ra ngoài săn đêm, cũng không có chỗ để ra tay. Chờ ở nhà không đi gây sự, tranh đoạt con mồi với người nhà họ Ôn, đây không phải lời dặn của ngài với cha hay sao?"
Ngu phu nhân cười lạnh: "Chỉ sợ lần này ngươi không muốn ra, cũng phải ra."
Giang Trừng không rõ, Ngu phu nhân không để ý đến bọn hắn nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực băng qua hành lang. Hai ả hầu gái hung dữ trợn mắt trừng Ngụy Vô Tiện, cùng đi theo chủ nhân.
Đến tối, bọn họ mới biết - "Không muốn đi cũng phải đi" là có ý gì.
Kỳ sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia khác không biết cách giáo dục, bỏ bê người tài, yêu cầu các nhà trong ba ngày, mỗi gia phái phải cử đi ít nhất mười đứa con cháu trong gia tộc đến Kỳ sơn, để bọn họ phái chuyên gia đích thân giáo hoá.
Giang Trừng kinh ngạc: "Người Ôn gia đã nói ra câu này thật sao? Quá vô liêm sỉ!"
Ngụy Vô Tiện: "Tự cho là vầng mặt trời sống trên đầu bách gia thôi. Ôn gia không biết xấu hổ thế kia lại chẳng phải lần đầu. Ỷ vào gia to thế lớn, hồi năm ngoái đã bắt đầu không cho phép những gia tộc khác săn đêm, đoạt biết bao nhiêu con mồi của người khác, chiếm hết bao nhiêu là địa bàn."
Giang Phong Miên ngồi trên chiếc ghế đứng đầu, nói: "Cẩn thận lời nói. Ăn cơm."
Bên trong phòng chỉ có năm người, ngồi tách ra, trước mỗi người đều đặt một cái án nhỏ hình vuông, trên án là vài đĩa cơm canh. Ngụy Vô Tiện cúi đầu đụng đụng chiếc đũa, bỗng dưng bị người khác kéo kéo góc áo. Quay mặt sang, chỉ thấy Giang Yếm Ly đưa sang một cái đĩa nhỏ, trong đĩa là mấy hạt sen đã lột sẵn, ú ú trắng trắng, tươi ngon chắc mẩy.
Ngụy Vô Tiện nói nhỏ: "Cảm ơn sư tỷ."
Giang Yếm Ly cười khẽ, gương mặt kia vốn rất thanh đạm, thoáng chốc có thêm vài phần sắc màu sinh động. Ngu Tử Diên lạnh lùng thốt: "Còn ăn gì mà ăn, vài hôm nữa đến Kỳ sơn, không biết có cơm cho tụi nó ăn không nữa, không bằng nhân dịp này bắt đầu để bụng chịu đói vài bữa, tập quen dần đi!"
Kỳ sơn Ôn thị đưa ra yêu cầu nọ, đúng là không cách nào từ chối được. Vô số tấm gương làm chứng, nếu có gia tộc nào to gan chống lại mệnh lệnh của bọn họ, sẽ bị chụp mũ đủ thứ tội danh quái đản như "phản nghịch làm loạn tiên môn", "làm hại bách gia", hơn nữa còn coi đó là lý do, quang minh chính đại, lời chính lẽ đáng mà tiêu diệt.
Giang Phong Miên hờ hững nói: "Ngươi cần gì phải sốt ruột như thế. Dù sau này có làm sao, cơm hôm nay vẫn phải ăn."
Ngu phu nhân nhịn rồi nhịn, đập bàn nói: "Ta sốt ruột? Ta sốt ruột mới là đúng đấy! Ngươi sao vẫn cứ cái vẻ không nóng không lạnh đó như thế? Ngươi không nghe người Ôn gia phái tới nói gì à? Một tôi tớ Ôn gia, cũng dám vênh váo hống hách trước mặt ta! Trong mười đứa con cháu còn nhất định phải có con cháu dòng chính, con cháu dòng chính là ý gì? A Trừng với A Ly, ít nhất phải có một đứa trong đó! Đưa tới làm gì? Giáo hóa? Người ta giáo dục con em nhà mình ra sao, đến lượt họ Ôn bọn họ nhúng tay?! Đây rõ là đưa người qua cho bọn họ nhào bóp, làm con tin cho bọn họ!"
Giang Trừng: "Mẹ, ngươi đừng nóng giận, ta đi là được."
Ngu phu nhân trách mắng: "Đương nhiên là ngươi đi rồi, chẳng lẽ còn để chị ngươi đi? Nhìn cái điệu của nó kìa, giờ còn đang vui cười bóc hạt sen. A Ly, đừng bóc nữa, ngươi bóc cho ai ăn? Ngươi là chủ nhân, không phải đầy tớ của kẻ khác!"
Nghe thấy hai chữ "đầy tớ", trái lại Ngụy Vô Tiện chẳng nói gì, một hơi ăn sạch tất cả hạt sen trong đĩa, nhai nhai, nhai đến độ trong miệng đều là từng hồi ngọt ngọt mát rượi. Giang Phong Miên khẽ ngẩng đầu, nói: "Tam nương."
Ngu phu nhân: "Ta nói gì sai? Đầy tớ? Nghe từ này không vui à? Giang Phong Miên, ta hỏi ngươi, lần này, ngươi có tính kêu nó đi hay không?"
Giang Phong Miên: "Xem bản thân nó, muốn đi thì đi."
Ngụy Vô Tiện giơ tay: "Ta muốn đi."
Ngu phu nhân cười lạnh: "Hay thật. Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng nhất định có thể không đi. Dựa vào cái gì A Trừng lại không thể không đi? Nuôi con kẻ khác, nuôi thành thế này, Giang Tông chủ, ngươi đúng là một người cực cực kỳ tốt!"
Nàng tức trong bụng, chỉ muốn xoã cái cơn phẫn uất này ra, có thể nói là chẳng hề có chút lý lẽ nào cả. Những người còn lại đều im lặng mặc nàng nối nóng. Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, ngươi mệt rồi. Trở về nghỉ ngơi đi."
Giang Trừng ngồi im tại chỗ, ngửa đầu nhìn nàng: "Mẹ."
Ngu phu nhân đứng dậy, cười nhạo: "Ngươi gọi ta làm gì? Như cha ngươi, bảo ta bớt nói vài câu à? Ngươi là một đứa ngu, ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, cả đời này ngươi cũng chẳng sánh bằng cái kẻ ngồi cạnh ngươi. Tu vi chẳng hơn, săn đêm cũng không bằng, đến cả bắn diều cũng chẳng thể so. Mẹ ngươi bất bình thay ngươi, đã nói với ngươi biết bao lần đừng lêu lổng với nó! Ngươi còn nói thay nó. Sao ta lại sinh ra đứa con như ngươi cơ chứ!"
Nàng đi thẳng ra ngoài, để Giang Trừng ngồi lại đó với mặt mày chợt đen chợt trắng. Giang Yếm Ly lặng lẽ đặt một đĩa hạt sen đã bóc sẵn tới cạnh bàn ăn của hắn.
Ngồi một lúc, Giang Phong Miên nói: "Tối nay ta sẽ chọn tám người, ngày mai các ngươi sẽ cùng đi."
Giang Trừng gật đầu, chần chờ không biết nên nói cái gì nữa, xưa nay hắn không biết nên giao lưu với cha thế nào. Ngụy Vô Tiện húp canh xong, nói: "Giang thúc thúc, người không có thứ gì muốn cho tụi con à?"
Giang Phong Miên cười khẽ: "Muốn cho các ngươi thì đã cho từ lâu rồi. Kiếm ở bên người, lời dạy trong lòng."
Ngụy Vô Tiện: "À! "Minh tri bất khả nhi vi chi", đúng không?"
*hình như câu này tác giả tự bịa hoặc viết sai... Vì sợt toàn ra "tri kỳ bất khả nhi vi chi" - biết rõ không thể nhưng vẫn muốn làm", biểu thị ý kiên quyết/ cố chấp)
Giang Trừng lập tức nhắc nhở: "Ý này không phải bảo ngươi biết rõ sẽ gặp rắc rối, còn cố gắng đi tác quái!"
Lúc này bầu không khí trong bữa ăn mới sống động lên.
Ngày kế, trước khi đi, Giang Phong Miên nhắn nhủ việc cần thiết, chỉ nói thêm một câu - "Con cháu Vân Mộng Giang thị, vẫn không yếu đuối tới mức không chịu nổi một chút sóng gió bên ngoài."
Giang Yếm Ly thì lại đưa cho bọn họ hết đống này tới đống nọ, nhồi nhét đủ thứ thức ăn lương khô vào lòng mỗi người, thật sợ bọn họ ở Kỳ sơn ăn không đủ no. Mười thiếu niên kéo theo cả thân đồ ăn nặng trĩu, xuất phát từ Liên Hoa Ổ, trước ngày Ôn thị quy định, đến địa điểm chỉ định ở Kỳ sơn.
Các con cháu thế gia của các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ rải rải rác rác đến, đều là tiểu bối, trong mấy trăm người ấy, có không ít đứa quen nhau hoặc là quen mặt. Tụm năm tụm ba, thì thầm nói chuyện, mặt mày trông không tốt chút nào, xem ra đều là bởi cái kiểu triệu tập không hề lễ độ kia.
Liếc một vòng, Ngụy Vô Tiện nói: "Quả nhiên bên Cô Tô cũng có người tới."
Người của Cô Tô Lam thị tới cũng hơn mười, không biết tại sao, dáng điệu đều khá là hốc hác. Sắc mặt Lam Vong Cơ nhợt nhạt hơn cả, nhưng vẫn một vẻ lạnh lùng, biểu cảm chớ tới gần đây, lưng đeo kiếm Tị Trần, đứng cô độc một mình, chung quanh là cả vùng vắng vẻ.
Ngụy Vô Tiện vốn định đi tới bắt chuyện với y, Giang Trừng nhắc nhở hắn: "Chớ có gây chuyện!" Rồi coi như không có gì.
Bỗng nhiên, phía trước có người cao giọng chỉ huy, lệnh con cháu chúng gia tập hợp thành trận.
Người này không lớn hơn họ bao nhiêu, trông chừng mười mấy tuổi, vênh váo hống hách, mặt mũi có thể miễn cưỡng dính chút mép từ "đẹp". Nhưng đi cùng đó là đầu tóc của kẻ này, khiến người ta có cảm giác bóng dầu, không được sạch sẽ dễ chịu cho lắm. Kẻ này chính là đứa con nhỏ tuổi nhất của gia chủ Ôn thị - Ôn Triều.
Ôn Triều khá thích xuất đầu lộ diện, có không ít lần khoe khoang trước chúng gia một phen, bởi vậy, mặt mũi của gã mọi người cũng không xa lạ gì. Hai bên phía sau gã là hai người đứng hầu. Trái là một thiếu nữ dáng người thướt tha rực rỡ xinh đẹp, mày liễu mắt to, sắc môi đỏ tươi. Không hoàn mỹ ở chỗ là ở môi trên có một hạt nốt ruồi đen, sinh sai chỗ, cứ khiến người ta muốn gảy nó xuống. Phải là một nam tử âm lãnh trông sơ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao vai rộng.
Ôn Triều đứng trên con dốc cao, nhìn xuống mọi người, dường như rất là lâng lâng, phất tay nói: "Tất cả nộp kiếm lên!"
Đoàn người bắt đầu rối loạn. Có đứa kháng nghị: "Kẻ tu chân kiếm không thể rời khỏi người, tại sao lại muốn bọn ta nộp tiên kiếm lên?"
Ôn Triều nói: "Vừa nãy là đứa nào nói? Tự bước ra đây!"
Người vừa nãy mới lên tiếng kia, lập tức không dám nói lời nào nữa.
Cả vùng dần dần yên tĩnh lại, lúc này Ôn Triều mới hài lòng, gã nói: "Cũng là tại hiện giờ thứ con cháu thế gia như các ngươi không hiểu lễ nghi, không biết phục tùng, chẳng rõ tôn ti, hỏng hết nền móng, ta mới quyết tâm muốn giáo hoá các ngươi. Hiện giờ cứ ngu ngơ không biết sợ, nếu như không sớm cho các ngươi quen nề nếp, sau này còn không phải sẽ có kẻ mưu toan khiêu chiến quyền uy, bò lên trên đầu Ôn gia hay sao!"
Biết rõ lấy kiếm là có ý xấu, nhưng bây giờ Kỳ sơn Ôn thị như mặt trời ban trưa, các nhà đều như đi trên băng mỏng, không dám có chút phản kháng, rất sợ chọc gã bất mãn, sẽ bị chụp cho cái tội gì đó làm liên luỵ đến toàn tộc, chỉ đành nuốt giận vào bụng,
Giang Trừng đè chặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nói khẽ: "Ngươi đè ta làm gì?"
Giang Trừng hầm hừ: "Sợ ngươi làm bậy."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tuy tên này vừa đầy dầu vừa buồn nôn, nhưng dù ta có muốn đánh gã, cũng sẽ không chọn lúc này để nhà chúng ta thêm phiền đâu. Yên tâm đi."
Giang Trừng: "Ngươi lại muốn trùm bao bố đánh gã? E rằng không làm được rồi, nhìn thấy cái tên đứng cạnh Ôn Triều không?"
Ngụy Vô Tiện: "Thấy. Tu vi đúng là cao, cơ mà không giữ được vẻ ngoài, xem ra có tài nhưng thành đạt muộn."
Giang Trừng: "Người kia là Ôn Trục Lưu, có ngoại hiệu "Hoá đan thủ", là kẻ theo hầu Ôn Triều, chuyên môn bảo vệ gã. Đừng nên chọc vào y."
Ngụy Vô Tiện: " "Hoá đan thủ"?"
Giang Trừng: "Đúng. Hai bàn tay kia của y rất đáng sợ, có thể..."
Hai người nhìn thẳng phía trước, thì thào trò chuyện, thấy tôi tớ thu kiếm của Ôn thị tới gần, lập tức ngậm miệng. Ngụy Vô Tiện tiện tay tháo kiếm, nộp sang, đồng thời không tự chủ được liếc mắt nhìn bên phía Cô Tô Lam thị.
Hắn vốn tưởng Lam Vong Cơ nhất định sẽ từ chối giao nộp, cơ mà bất ngờ thay, tuy mặt mày Lam Vong Cơ lạnh đến mức đáng sợ, nhưng vẫn tháo kiếm.
Lời chế nhạo lúc trước của Ngu phu nhân linh nghiệm, bọn họ tiếp thu "giáo hoá" ở Kỳ sơn, quả nhiên ngày nào cũng đều là canh suông nước nhạt. Một thân đồ ăn Giang Yếm Ly nhồi đầy cho họ khi đó đã sớm bị lục soát lấy hết đi, mà trong đám con cháu thế gia trẻ tuổi này, căn bản không ai ích cốc, không thể không nói, khó mà chống cự nổi.
Cái gọi là "giáo hoá" của Ôn Triều, cũng chính là mỗi ngày đứng nơi cao cao, phát biểu giảng bài một hồi trước mặt mọi người, yêu cầu bọn họ đồng loạt hoan hô gã, mỗi tiếng nói mỗi một cử động đều lấy gã làm gương.
Lúc săn đêm, gã sẽ mang con cháu chúng gia tới, ép bọn họ chạy đằng trước, dò đường mở đường, thu hút sự chú ý của yêu ma quỷ quái, rồi lại ra ngoài khoe khoang đây là chiến công của một mình gã.
Như có điều cực kỳ ngứa mắt, gã liền bắt người này tới, mắng nhiếc trước mặt mọi người, chửi đối phương đến không bằng heo chó.
Năm trước tham gia Bách gia Thanh Đàm đại hội của Kỳ sơn, Ôn Triều cũng cùng ra sân với đám Ngụy Vô Tiện. Gã dạt dào cảm giác mình sẽ đứng thứ nhất, cứ nghĩ người khác sẽ nhường cho mình như là lẽ đương nhiên, kết quả ba mũi tên đầu, lại có một thất bại, bắn nhầm người giấy. Vốn nên lập tức rời khỏi sân, nhưng gã vẫn cứ không xuống, người ngoài cũng không tiện nói gã. Cuối cùng lúc tính ra, bốn người đứng đầu có kết quả tốt nhất là Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ. Nếu Lam Vong Cơ vào sân sớm, thành tích còn có thể tốt hơn nữa.
Ôn Triều cảm thấy bẽ mặt, bởi vậy đặc biệt căm hận bốn người này nhất. Lam Hi Thần không thể đến đây, gã liền túm ba tên còn lại, ngày ngày mắng nhiếc họ trước mặt mọi người, thật là oai phong.
Uất ức nhất phải kể tới Kim Tử Hiên, từ bé hắn đã được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay mà lớn, chưa từng chịu sỉ nhục như thế, nếu không phải con cháu khác trong Lan Lăng Kim thị ngăn hắn lại, hơn nữa Ôn Trục Lưu cũng không phải dạng hiền lành gì, thì ngày đầu tiên hắn đã xông lên sống mái với Ôn Triều rồi. Lam Vong Cơ thì lại một vẻ tâm như nước lắng, coi thường vạn vật, cứ như hồn phách xuất khiếu. Mà Ngụy Vô Tiện thì đã hưởng trò chửi bới của Ngu phu nhân ở Liên Hoa Ổ mấy năm trời, căn bản không hề để chút đẳng cấp đấy của gã vào mắt, xuống đài rồi vẫn cười hì hì.
Ngày hôm đó, mới sáng sớm mọi người lại bị đầy tớ Ôn thị gầm lên, hệt như một đám gia cầm - bị xua đuổi đến nơi săn đêm mới.
Vị trí săn đêm lần này, tên là Mộ Khê sơn.
Càng đi sâu vào núi rừng, cành lá trên đỉnh đầu càng rậm rạp, độ phủ bàn chân cũng càng dữ dội. Ngoài tiếng bước chân với tiếng gạt cành xào xạc, thì không còn nghe thấy những tiếng vang khác, tiếng chim thú côn trùng kêu vang trong một vùng âm u đáng sợ hết sức cao vút.
Hồi lâu sau, một đám người tụ tập lại trước một con suối nhỏ. Suối nước róc rách, ở giữa còn có lá phong trôi nổi theo dòng nước.
Tiếng suối và màu lá phong, vô hình trung làm nhạt đi vài phần ngột ngạt của bầu không khí, phía trước ấy mà còn truyền đến tiếng vui cười hi hi ha ha.
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng vừa đi vừa thì thầm đổi cách chửi Ôn cẩu, trong lúc vô tình, hắn quay đầu lại liếc nhìn, thoáng trông thấy một bộ đồ trắng. Lam Vong Cơ ở ngay phía sau hắn cách đó không xa.
Bởi vì đi khá chậm, Lam Vong Cơ rơi ra sau đội ngũ. Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện có đến vài lần muốn sang chỗ y lôi kéo làm quen, tự ôn chuyện cũ, mà chẳng biết tại sao mỗi lần Lam Vong Cơ thấy hắn đều lập tức quay lưng, Giang Trừng cũng luôn mãi nhắc nhở hắn đừng càn rỡ chọc ghẹo. Lúc này cách rất gần, không khỏi để ý nhiều hơn.
Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, tuy Lam Vong Cơ đã cố gắng để đi đứng không khác thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đùi phải của y hạ xuống đất nhẹ hơn chân trái, dường như không thể dùng sức.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện thả chậm tốc độ, thụt lùi đi tới cạnh Lam Vong Cơ, sóng vai mà đi với y, hỏi: "Chân ngươi làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.