Chương 1
Cẩm Chanh
01/02/2017
Ma Vân Nhai có một cái hồ tiên, nước trong hồ được hình thành từ thuở khai thiên lập địa, đến nay đã ngót nghét vạn năm.
Nguồn nước không bao giờ khô cạn, nó có thể làm cho người phàm cải tử hồi sinh cũng có thể giúp người tu hành biến thành tiên bay lên trời.
Nhưng mà...
Vài ngày trước đó dòng nước bị nhiễm bẩn, nước hồ trong vắt xưa kia nay bỗng nhiên đục ngầu, từng làn khói đỏ bốc lên nghi ngút.
Một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh ném viên đá vào trong ao, viên đá tan biến trong nháy mắt, không để sót lại chút gì.
"A Liên, không được nghịch ngợm."
Vinh Thành thượng tiên kéo con trai đứng ra sau lưng, ánh mắt khiêm tốn nhìn người nam tử vẫn còn đang im lặng, "Bùi Thanh Tiên Tôn, ma đầu đó càng lúc càng phách lối. Ta khẩn cầu Tiên Tôn để các thượng tiên khác đến đây vây bắt. Nếu không nhanh chóng tiêu diệt tên ma đầu đó, sợ là hậu hoạn khó lường."
Vinh Thành thượng tiên là thượng thần quản lý Ma Vân Nhai. Mấy ngàn năm nay, chẳng ngờ bây giờ lại có sự cố xảy ra.
Người đàn ông được gọi là Bùi Thanh Tiên Tôn đứng bên cạnh ao, ngũ quan tương đối hoàn hảo, dáng người cân đối cao ráo.
"Cha, ma đầu là gì?"
Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong trẻo phản chiếu gương mặt của vinh thành.
Vinh Thành nhướng mày, nghiêm nghị dạy dỗ: "Con còn nhỏ tuổi, đừng nên hỏi nhiều những chuyện này.”
Bùi Thanh rũ mắt, bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Đây chính là ấu tử Vinh Liên của Vinh Thành thượng tiên?"
Vinh Thành trước hết sững sờ, nhưng cũng nhanh trả lời, "Đúng là tiểu tử, a liên không hiểu chuyện, nếu mạo phạm đến Tiên Tôn. . ."
Nét mặt Bùi Thanh dịu dàng, hắn lấy từ trước ngực ra một khối đá tiên dùng để tu luyện. Đá tiên tỏa ánh sáng rực rỡ, hiện lên linh khí.
Bùi Thanh đặt viên đá trên tay Vinh Liên, "Cầm lấy chơi đi."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Vinh Liên.
"Đa tạ Tiên Tôn." Tiểu hài tử không biết đây là vật quý giá, thấy người khác tặng mình thì nhận lấy thôi. Cậu vuốt ve viên đá, trên khuôn mặt nhỏ núc ních nở nụ cười thật tươi.
"Vinh Thành thượng tiên." Bùi Thanh vuốt tay áo, nhìn thẳng Vinh Thành, "Ma đầu đó là sát tinh chuyển thế, từ bé đã làm chuyện ác, mười sáu tuổi gia nhập ma đạo, ngàn năm tu hành của người khác đều thấp hơn trăm ngày tu hành của ma đầu. Xem như lệnh chúng tiên đến vây bắt cũng chỉ rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương mà thôi."
"Vậy ý của Tiên Tôn là?"
"Vạn vật đều có tạo hóa." Ánh mắt của Bùi Thanh lại dừng trên người câu bé, "Nước trong hồ tiên bây giờ bị vẩn đục là vận mệnh của nó."
Vinh Thành, ". . ."
Xem ra Bùi Thanh không muốn quản.
Vinh Thành đau lòng nhìn thoáng qua ao tiên. Tuy đây đã là ao nước chết nhưng dù gì cũng nhìn thấy nhiều năm, cũng có cảm tình với nó.
"Cha, chúng ta có thể trở về được chưa?"
Vinh Thành nhìn tiểu nhi tử, không nén nổi thở dài, "Về vậy."
Trên đường trở về, Vinh Liên luôn vuốt ve viên đá tiên mà Bùi Thanh tặng cho, ánh mắt Vinh Thành lướt qua viên đá, bỗng nhiên nhớ đến một lời đồn.
Tin đồn rằng Bùi Thanh Tiên Tôn. . . Luôn muốn có một đứa con.
Bùi Thanh là người có đạo hạnh cao nhất lục giới, trường cư ở núi Phù Ngọc, nắm giữ mọi việc lớn nhỏ của tiên giới.
Bùi Thanh có tấm lòng rộng mở, tuấn tú vô song. Hắn thích yên tĩnh, ngoại trừ có việc khẩn yếu quan đầu, bằng không tuyết đối không xuống núi.
Nghĩ đến tính tình của Bùi Thanh, Vinh Thành thượng tiên bất giác lắc đầu: Muốn có con gì chứ... Quả nhiên chỉ là đồn đãi.
***
"...Đứa bé đó thật đáng yêu."
"Sư tôn đang nói đến Vinh Liên sao?"
"Ừm." Bùi Thanh nhắm hai mắt, "Nếu ta có con, nhất định sẽ đáng yêu như đứa trẻ đó."
Tiểu đồ đệ: ". . ."
Lời này... Không nên để ai khác nghe được thì tốt hơn.
Bùi Thanh luôn muốn có một đứa con.
Tốt nhất là con gái.
Con gái của hắn có thể sẽ có mái tóc đen dài mềm mượt, Bùi Thanh sẽ chải chuốt cho nó đủ các kiểu tóc xinh xắn; hơn nữa nó cũng sẽ có gương mặt trắng nõn mũm mỉm, trên gương mặt đó gắn thêm đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc. Con bé sẽ nhìn hắn, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào gọi hắn một tiếng cha.
Bùi Thanh ngậm ngùi thở dài. Tiếc rằng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nguồn nước không bao giờ khô cạn, nó có thể làm cho người phàm cải tử hồi sinh cũng có thể giúp người tu hành biến thành tiên bay lên trời.
Nhưng mà...
Vài ngày trước đó dòng nước bị nhiễm bẩn, nước hồ trong vắt xưa kia nay bỗng nhiên đục ngầu, từng làn khói đỏ bốc lên nghi ngút.
Một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh ném viên đá vào trong ao, viên đá tan biến trong nháy mắt, không để sót lại chút gì.
"A Liên, không được nghịch ngợm."
Vinh Thành thượng tiên kéo con trai đứng ra sau lưng, ánh mắt khiêm tốn nhìn người nam tử vẫn còn đang im lặng, "Bùi Thanh Tiên Tôn, ma đầu đó càng lúc càng phách lối. Ta khẩn cầu Tiên Tôn để các thượng tiên khác đến đây vây bắt. Nếu không nhanh chóng tiêu diệt tên ma đầu đó, sợ là hậu hoạn khó lường."
Vinh Thành thượng tiên là thượng thần quản lý Ma Vân Nhai. Mấy ngàn năm nay, chẳng ngờ bây giờ lại có sự cố xảy ra.
Người đàn ông được gọi là Bùi Thanh Tiên Tôn đứng bên cạnh ao, ngũ quan tương đối hoàn hảo, dáng người cân đối cao ráo.
"Cha, ma đầu là gì?"
Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong trẻo phản chiếu gương mặt của vinh thành.
Vinh Thành nhướng mày, nghiêm nghị dạy dỗ: "Con còn nhỏ tuổi, đừng nên hỏi nhiều những chuyện này.”
Bùi Thanh rũ mắt, bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Đây chính là ấu tử Vinh Liên của Vinh Thành thượng tiên?"
Vinh Thành trước hết sững sờ, nhưng cũng nhanh trả lời, "Đúng là tiểu tử, a liên không hiểu chuyện, nếu mạo phạm đến Tiên Tôn. . ."
Nét mặt Bùi Thanh dịu dàng, hắn lấy từ trước ngực ra một khối đá tiên dùng để tu luyện. Đá tiên tỏa ánh sáng rực rỡ, hiện lên linh khí.
Bùi Thanh đặt viên đá trên tay Vinh Liên, "Cầm lấy chơi đi."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Vinh Liên.
"Đa tạ Tiên Tôn." Tiểu hài tử không biết đây là vật quý giá, thấy người khác tặng mình thì nhận lấy thôi. Cậu vuốt ve viên đá, trên khuôn mặt nhỏ núc ních nở nụ cười thật tươi.
"Vinh Thành thượng tiên." Bùi Thanh vuốt tay áo, nhìn thẳng Vinh Thành, "Ma đầu đó là sát tinh chuyển thế, từ bé đã làm chuyện ác, mười sáu tuổi gia nhập ma đạo, ngàn năm tu hành của người khác đều thấp hơn trăm ngày tu hành của ma đầu. Xem như lệnh chúng tiên đến vây bắt cũng chỉ rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương mà thôi."
"Vậy ý của Tiên Tôn là?"
"Vạn vật đều có tạo hóa." Ánh mắt của Bùi Thanh lại dừng trên người câu bé, "Nước trong hồ tiên bây giờ bị vẩn đục là vận mệnh của nó."
Vinh Thành, ". . ."
Xem ra Bùi Thanh không muốn quản.
Vinh Thành đau lòng nhìn thoáng qua ao tiên. Tuy đây đã là ao nước chết nhưng dù gì cũng nhìn thấy nhiều năm, cũng có cảm tình với nó.
"Cha, chúng ta có thể trở về được chưa?"
Vinh Thành nhìn tiểu nhi tử, không nén nổi thở dài, "Về vậy."
Trên đường trở về, Vinh Liên luôn vuốt ve viên đá tiên mà Bùi Thanh tặng cho, ánh mắt Vinh Thành lướt qua viên đá, bỗng nhiên nhớ đến một lời đồn.
Tin đồn rằng Bùi Thanh Tiên Tôn. . . Luôn muốn có một đứa con.
Bùi Thanh là người có đạo hạnh cao nhất lục giới, trường cư ở núi Phù Ngọc, nắm giữ mọi việc lớn nhỏ của tiên giới.
Bùi Thanh có tấm lòng rộng mở, tuấn tú vô song. Hắn thích yên tĩnh, ngoại trừ có việc khẩn yếu quan đầu, bằng không tuyết đối không xuống núi.
Nghĩ đến tính tình của Bùi Thanh, Vinh Thành thượng tiên bất giác lắc đầu: Muốn có con gì chứ... Quả nhiên chỉ là đồn đãi.
***
"...Đứa bé đó thật đáng yêu."
"Sư tôn đang nói đến Vinh Liên sao?"
"Ừm." Bùi Thanh nhắm hai mắt, "Nếu ta có con, nhất định sẽ đáng yêu như đứa trẻ đó."
Tiểu đồ đệ: ". . ."
Lời này... Không nên để ai khác nghe được thì tốt hơn.
Bùi Thanh luôn muốn có một đứa con.
Tốt nhất là con gái.
Con gái của hắn có thể sẽ có mái tóc đen dài mềm mượt, Bùi Thanh sẽ chải chuốt cho nó đủ các kiểu tóc xinh xắn; hơn nữa nó cũng sẽ có gương mặt trắng nõn mũm mỉm, trên gương mặt đó gắn thêm đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc. Con bé sẽ nhìn hắn, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào gọi hắn một tiếng cha.
Bùi Thanh ngậm ngùi thở dài. Tiếc rằng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.