Ma Đầu

Quyển 1 - Chương 21: Kế sách

Vân Quá Thị Phi

03/08/2020

Lạc Thịnh Nghĩa cảm thấy trêu đùa người ta đủ rồi, còn "săn sóc" đắp kín chăn cho Mạnh Khanh, đóng cửa vừa bước ra đã nhìn thấy đại ca nhà mình chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa.

Lạc Thịnh Nghĩa sửng sốt, đi qua, nói: "Đại ca ngươi sao không ở trong phòng với chị dâu, lại chạy ra ngoài cho gió lạnh thổi."

Lạc Thịnh Vũ xoay người nhìn hắn, trầm ngâm: "Ta vốn muốn đi hỏi xem Mạnh Khanh kia ý đồ đến là vì sao, nhưng nghe Kiến Đông nói ngươi đi vào, liền chờ ngươi ở đây."

"Thì ra là như vậy. Ta cũng đang khó hiểu, Mạnh Khanh sao lại đụng phải hai lần với chúng ta, chẳng lẽ là nghe được chuyện long lân thất bảo cung mà tới? Nhưng càng kỳ lạ chính là Mạnh Khanh vì sao muốn bắt cóc chị dâu chứ?" Lạc Thịnh Nghĩa cầm quạt xếp trong tay gõ.

"Ta cũng có chuyện khó hiểu." Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi trước đây biết Mạnh Khanh?"

"A..." Lạc Thịnh Nghĩa hô một tiếng, giả bộ kinh ngạc nói: "Xem ra đại ca ngươi đứng ở nơi này nửa ngày, đùa giỡn mỹ nhân ngươi đều nhìn thấy rồi." Xong sờ sờ mũi nói tiếp: "Thật ra ta trước đây không biết hắn là ai, mấy năm trước lúc ra ngoài du ngoạn ngẫu nhiên đụng phải. Vốn là người kia đã cứu ta một mạng, ta biết ơn còn không kịp, nhưng ai ngờ hắn lại đem ta thí nghiệm thuốc." Vừa nói xong vừa bĩu môi, bản lĩnh dùng thuốc của Mạnh Khanh là nổi danh trên giang hồ, chẳng những có thể cứu người, hạ độc hại người lại càng lợi hại. Tình huống lúc đó thật đúng là nghĩ lại mà kinh, mấy ngày bị buộc thí nghiệm thuốc, ấy thật sự là sống không bằng chết.

"Như vậy..." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu: "Ngươi không thể thông cảm người này, sau này không được một mình chạy loạn khắp giang hồ, muốn đi ra ngoài mang theo Kiến Tây và Kiến Nam, lần này ngươi lại là một mình trốn ra."

Lạc Thịnh Nghĩa cười gượng mấy tiếng: "Ta đâu trốn ra một mình, ta thế nhưng mang tiểu thiếp họ Lam kia đến, người ta nhớ ngươi vô cùng, cầu xin ta nửa ngày."

Lạc Thịnh Vũ không nói tiếp, Lạc Thịnh Nghĩa bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "A, đúng rồi, đại ca. Ta vừa rồi có thử thăm dò Mạnh Khanh, người áo đen ngươi gặp lúc trước kia tựa hồ cũng không phải là người của Vân Thiên cốc. Ta ban đầu tưởng là Mạnh Hiểu, nhưng hình như không phải. Chẳng lẽ hai người kia không phải cùng một phe, là có người khác?!"

Lạc Thịnh Vũ nghe xong hơi cau mày, trầm tư nửa ngày nói: "Ta nghe cửa có động tĩnh liền đuổi theo, Mạnh Khanh thừa cơ tới cướp Tiểu Trúc. Nếu như hai người cũng không phải một phe, vậy áo đen kia lại là vì cái gì?"



Lạc Thịnh Nghĩa cũng không hiểu, lắc lắc đầu, nói: "Người áo đen cũng không biết tìm được chưa, ta đi hỏi thử Tiêu trang chủ, đại ca ngươi trở lại cùng chị dâu đi."

Lúc Lạc Thịnh Vũ về phòng Tiểu Trúc đã ngủ, nằm nghiêng trên giường, lông mày dài hơi nhíu, tựa hồ ngủ không yên lắm, môi mỏng cũng mím chặt.

Mấy ngày sau đó tình huống rối loạn, người áo đen đêm đó không tìm được, Mạnh Khanh vẫn bị nhốt trong phòng. Mà trên giang hồ bàn tán khắp nơi, rất nhiều người không biết tin tức từ đâu ra, đều nghe nói chuyện kho báu. Ai cũng không có hoài nghi, chỉ cho rằng bản đồ kho báu long lân thất bảo cung này chính là bản đồ kho báu Vân Thiên cốc bị mất. Còn có người nói long lân thất bảo cung vô cùng kì diệu, nói là ai có được thần binh lợi khí này là có thể thống nhất võ lâm, lại càng có thể lấy lực một người địch thiên binh vạn mã.

Mấy người nghe không khỏi buồn cười, người đời sao lại ngây thơ như vậy, đâu có một thứ đồng nát sắt vụn là thật có thể thống nhất võ lâm, địch lại thiên binh vạn mã? Lại đều ôm tâm tư, nghĩ chẳng lẽ là kho báu này có lẽ là bí mật gì đó khác giấu trong cung, vàng bạc châu báu? Bí tịch võ công?

Lúc xế chiều hạ nhân vội vội vàng vàng nói có việc bẩm báo, giao cho Tiêu Hành một thứ, khuôn mặt Tiêu Hành lập tức biến sắc, nói: "Quả nhiên..." Nói xong thả thứ cầm trong tay, rơi xuống đất.

Lạc Thịnh Nghĩa có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, là một tấm da dê vuông vắn, chưa xem còn đỡ xem rồi trên mặt cũng biến sắc, đây chẳng phải là bản đồ kho báu long lân thất bảo cung kia sao? Đã phát hiện tấm thứ tám rồi ư?

"Tiêu trang chủ, đây là tìm thấy ở đâu?" Lạc Thịnh Vũ nhíu mày hỏi.

Tiêu Hành nói: "Hạ nhân nói là hôm nay đụng phải mấy người trong võ lâm trong trấn, thấy trong tay bọn họ có bản đồ, liền thiết kế lừa, không ngờ..."

Lạc Thịnh Nghĩa nói: "Người làm giả bản đồ kho báu này thật đúng là muốn cho nhân thủ trên võ lâm ai cũng có một phần hay sao?!"

Tiêu Hành trầm giọng: "Đây không phải là muốn võ lâm đại loạn ư?!"



"Ai nói không phải chứ." Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu nói: "Ai mà không muốn bản đồ kho báu này? Trên giang hồ lại truyền long lân thất bảo cung thần kỳ như vậy, nhất định sẽ có người đi tìm, đến lúc đó chính là một hồi chém giết."

Lạc Thịnh Nghĩa gõ cái quạt trong tay, nói: "Hơn nữa ta đoán những người tìm kho báu ấy dám chắc còn có thể tìm cho mình một cái danh nghĩa dễ nghe. Truyền thuyết long lân thất bảo cung này có thể địch được thiên binh vạn mã, cung thần hiện thế, chẳng phải là có thể đánh người Liêu tè ra quần?! Quả thật buồn cười."

Tiêu Hành chỉ lắc đầu, nói: "Trên giang hồ sợ là lại không có ngày lành, huống hồ bây giờ chiến sự của Đại Tống và nước Liêu nguy cơ, lần trước Sở minh chủ liên hợp rất nhiều nhân sĩ võ lâm đi vây công Vân Thiên cốc, đã khiến rất nhiều môn phái võ lâm thiệt hại nghiêm trọng, hào kiệt võ lâm trợ giúp chiến trường ít đi rất nhiều. Như thế lại còn tàn sát lẫn nhau vì long lân thất bảo cung, sợ là càng không người chống lại người Liêu..."

Mấy người nói tới đây đều trầm mặc, Tiểu Trúc ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, chuyện trên giang hồ hắn biết không nhiều, chuyện trên chiến trường hắn càng biết ít hơn, cũng không xen vào được câu nào.

Lạc Thịnh Vũ nói: "Còn hơn một tháng nữa là tới đại hội võ lâm, lần trước Sở minh chủ viết thư cho tại hạ, nói là muốn cùng chúng hào kiệt thương thảo sách lược chống lại người Liêu. Chuyện trên chiến trường này cũng không gấp được, vẫn là đến lúc đó nghe ý kiến của Sở minh chủ, sốt ruột cũng không làm nên chuyện gì... Bây giờ quan trọng nhất chính là phải trước tiên bãi bình chuyện bản đồ kho báu."

Lạc Thịnh Nghĩa nhìn y một cái, không khỏi mắt sáng rực lên, nói: "Nghe giọng điệu của đại ca, có phải đã có chủ ý rồi hay không?"

Tiêu Hành lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Lạc huynh có chủ ý?! Mau nói xem thử."

Lạc Thịnh Vũ dừng một lát, nói: "Lạc mỗ nhân thật ra nghĩ tới một chủ ý, lại không phải hành vi của quân tử. Nhưng mà..." Nói xong dừng một lúc, tiếp tục nói: "Nhưng mà, lập tức cũng không biết có biện pháp nào khác. Trên giang hồ đều truyền bản đồ kho báu long lân thất bảo cung là bảo bối Vân Thiên cốc mất, nhưng sự thật cũng không phải là như thế. Lại có người tạo ra rất nhiều bản đồ giả, ta nghĩ ỵ́ của người nọ chính là khiến võ lâm đại loạn."

"Nếu muốn bình ổn chuyện này, thì phải nghĩ biện pháp chứng minh cho mọi người, nói bản đồ kho báu này căn bản chính là giả, là tranh chấp có người cố ý dấy lên... Mà, chúng ta vừa lúc có hữu sứ của Vân Thiên cốc trong tay, giờ thì càng dễ làm."

Tiểu Trúc nghe hồ đồ, những lời đó của Lạc Thịnh Vũ sớm đã quấn hắn hồ đồ. Lại nhìn Lạc Thịnh Nghĩa cùng Tiêu Hành đối diện cũng đều có bộ dáng giật mình, một người nhíu mày không nói, một người vừa lắc đầu vừa gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook