Quyển 2 - Chương 12: Quyển 2 - Chương 12
Vân Quá Thị Phi
03/08/2020
Mạnh Hiểu lĩnh mệnh đi ra ngoài giải quyết hết thám tử, sau khi trở về nói cho thủ hạ, bảo rằng cốc chủ cần bế quan, tả hữu sứ đi theo, bảo bọn họ chớ kinh động người ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người Mạnh Trúc và Mạnh Khanh, Mạnh Trúc xoay người chậm rãi ngồi xuống, giơ tay lên giữ đầu nhìn Mạnh Khanh, nhưng cũng không nói lời nào. Mạnh Khanh hiện tại cả người ngã xuống đều khó chịu, tứ chi tựa như bị dỡ ra hết, hắn chờ nhận lệnh, nhưng mà chậm chạp không thấy chủ tử mở miệng.
Mạnh Trúc tựa hồ là mệt mỏi, mắt phượng nhắm lại, lại qua nửa ngày mới lên tiếng: "Ngươi đi chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì đi." Dứt lời cũng không mở mắt nhìn hắn, nghe thấy tiếng bước chân xa dần mới thở dài.
"Nghe qua đó là một nơi thần bí."
Mạnh Trúc mở to mắt, liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đã gần ngay trước mắt, hắn cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện huyệt đạo người này đã giải, mặc dù bị thương nặng, nhưng võ công y vẫn không thể khiến người ta xem nhẹ.
"Bất luận nơi nào, bây giờ không phải do ngươi, ngươi cứ đi theo là được." Mạnh Trúc liếc mắt nhìn y rồi lại nhắm mắt.
"Nói rất đúng." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, đi qua hai bước, nâng tay nắm lấy cổ tay Mạnh Trúc, tư thế ấy giống như là ôm người vào lòng nói: "Bất kể nơi nào, ngươi đã muốn đi, ta đương nhiên sẽ đi cùng."
Mạnh Trúc vốn muốn đẩy y ra, nhưng chỗ cổ tay bỗng nhiên một luồng nhiệt, theo cánh tay chảy tới tứ chi trăm xương, thân thể vốn có chút lạnh đột nhiên ấm áp hơn nhiều, rất dễ chịu, không nhịn được mềm người, không có giãy giụa.
Chờ khi Mạnh Khanh thu xếp xong đồ, mọi người chuẩn bị khởi hành, sắc trời vẫn là đen kịt, xung quanh im ắng lạ thường. Bởi vì người đi không nhiều, cho nên cũng sẽ không kinh động người nào, trong thôn trang vẫn giống như thường ngày.
Lạc Thịnh Nghĩa bị người mang ra, vừa nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đứng bên cạnh Mạnh Trúc, không khỏi sửng sốt một lát, lập tức nhíu chặt mày không nói một lời quay đầu đi chỗ khác. Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng nhìn thấy y, nhưng cũng không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng là đảo qua, không có dừng lại khoảnh khắc nào.
Chỗ Mạnh Trúc muốn đi cách nơi này cũng không xa, hai ngày là đến. Đến lúc xế chiều ngày hôm sau, mấy người đã đến dưới chân núi. Mạnh Trúc không nói cái gì, Mạnh Hiểu liền lấy mấy miếng vải đen, che ánh mắt Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa lại.
Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười cười, y lúc này không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể bị người nắm đi, người nắm y này đương nhiên là Mạnh Trúc không thể nghi ngờ. Y nắm tay Mạnh Trúc, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: "Như vậy cảm giác không tệ."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên rung tay một cái, vung y ra, cổ tay lật, để một đầu long lân thất bảo cung vào trong tay Lạc Thịnh Vũ, nói: "Cầm lấy."
Lạc Thịnh Vũ không tiếp, khóe miệng mang theo ý cười, nói: "Coi như ta không đúng, ta không nói như vậy." Y nói xong vươn tay ra đằng trước tìm tay Mạnh Trúc, vì mắt không nhìn thấy, sờ soạng mấy lần mới nắm trong tay, lại nói: "Có cái gì, ta nghĩ nghĩ trong lòng là được."
Mạnh Trúc nắm chặt nắm tay, cũng không muốn nói chuyện với y, dứt khoát đi rất nhanh, thật tâm muốn cho Lạc Thịnh Vũ bị mình dắt bị đất đá vấp. Nhớ tới ngày ấy sau khi mình thiếp đi, lúc tỉnh liền phát hiện lại là bị Lạc Thịnh Vũ giữ trong lòng, sợi tóc hai người quấn lấy nhau, hô hấp giao nhau, tựa hồ rất thân mật...
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng đã tới nơi. Lạc Thịnh Vũ đưa tay cởi miếng vải đen trên mắt ra, phát hiện bọn họ đang ở trên một đỉnh núi nhỏ. Chỗ không xa hình như có một sân nhỏ, tường che làm bằng hàng rào và nhà ngói, thoạt nhìn không thể bình thường hơn.
Cảnh sắc xung quanh không hẳn tốt mấy, lại làm cho người ta có loại cảm giác thả lỏng. Mạnh Trúc nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn nhìn bốn phía, dẫn đầu đi về phía sân nhỏ.
Cũng không phải đại viện lớn, cũng không phải thôn trang gì lớn, mấy gian nhà ngói tựa hồ chỉ là để người ta tạm thời ở, giống như liếc mắt một cái có thể xem hết.
"Chủ tử, có muốn đi tế bái sư phụ trước không?" Mạnh Khanh nói.
"Không," Mạnh Trúc phất phất tay, nói: "Còn nhiều thời gian vội vàng một lúc làm gì? Mọi người mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước."
Hắn nói xong liền đẩy cửa gỗ một gian phòng bên tay phải ra, két một tiếng. Bên trong tựa hồ thật lâu không có người ở lại, trên bàn ghế đều phủ bụi bặm dày, cửa vừa mở ra còn có mùi đất sặc người.
"Ngươi đi theo ta vào làm cái gì?" Mạnh Trúc quay đầu lại cau mày nhìn nhìn Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ cũng không đi ra ngoài, ngược lại vượt qua hắn đi vào trong, thuận tay vung lên quét bụi đất trên một cái ghế. Chẳng qua đất hơi dày, hất lên không ít, khiến người ta sặc mũi.
"Đương nhiên là, cùng với ngươi, ngươi không sợ ta chạy trốn sao? Ta thời thời khắc khắc đều ở bên ngươi, như vậy ngươi mới có thể an tâm."
Lạc Thịnh Vũ nói mập mờ, Mạnh Trúc thản nhiên nhìn y một cái, cái loại ánh mắt đó lạnh vô cùng. Lạc Thịnh Vũ lúc này mới nói tiếp: "Ta còn muốn giúp ngươi điều trị thân thể, như vậy tiện hơn."
Mạnh Trúc không nói nữa, xoay người đi ra ngoài. Lạc Thịnh Vũ mấy ngày nay có thể giúp hắn khai thông nội tức, thân thể hắn sợ lạnh, đối phương vừa lúc là nội tức dương cương, cứ như thế tiếp nhưng thật ra cảm thấy thân thể thoải mái không ít, hơn nữa võ công cũng có tiến triển.
Lạc Thịnh Vũ vốn muốn cùng đi ra ngoài với hắn, nhưng người nọ rất nhanh đã trở lại, trong tay bưng một chậu nước. Lạc Thịnh Vũ có chút kinh ngạc, cười nhìn hắn.
Mạnh Trúc không để ý đến y, vươn tay làm ướt khăn, lau sạch sẽ cả bàn và ghế. Lạc Thịnh Vũ đứng phía sau hắn cách mấy bước, nhìn người nửa khom lưng, áo dài màu lam phác họa thắt lưng gầy gò của người nọ, lúc nửa khom người độ cong của eo mông lại càng thêm trôi chảy.
"Ta giúp ngươi." Trong lòng Lạc Thịnh Vũ khẽ động, tiến lên vài bước, từ phía sau lưng một tay nhẹ nhàng khoác lên eo hắn, tay kia đè tay cầm khăn của hắn.
"Ngươi làm cái gì?" Mạnh Trúc bị y ôm giữa bàn, không vui nhíu nhíu mày, nói: "Lá gan Lạc đại hiệp là càng lúc càng lớn."
Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một tiếng, nói: "Đương nhiên là giúp ngươi vận công điều tức."
Mạnh Trúc hất người phía sau ra, nói: "Xem ra là bản tọa rất nhân từ, mới làm cho ngươi càn rỡ như vậy."
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn tức giận, không qua nữa, chỉ nói: "Cẩn thận tức giận, thiếu nội tức không dễ chịu vẫn là ngươi đấy."
"Ngươi..." Bộ dáng vẻ mặt ung dung của người nọ khiến Mạnh Trúc thấy không tức giận cũng khó, dứt khoát vung tay đi ra ngoài.
Sau khi trời tối Mạnh Hiểu đưa một ít đồ ăn qua đây cho Lạc Thịnh Vũ, Lạc Thịnh Vũ hỏi Mạnh Trúc đi nơi nào. Mạnh Hiểu chỉ nói hắn đi chỗ mộ sư phụ tế bái.
Lạc Thịnh Vũ đợi cho đến rất khuya, mới thấy Mạnh Trúc từ bên ngoài trở về. Mạnh Trúc một thân áo dài màu lam, tay trái cầm long lân thất bảo cung, bảy viên đá quý trong đêm tối có vẻ cực kỳ chói mắt, bên hông hắn cài ba mũi tên không dài không ngắn, màu lam nhạt, ánh sáng yếu ớt.
Lạc Thịnh Vũ thấy không khỏi sửng sốt, lập tức nói: "Là Đoạn Thủy kiếm của ngươi?"
Mạnh Trúc nâng tay sờ sờ ba mũi tên bên hông kia, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ngươi nhưng thật ra mắt nhìn tốt." Hắn nói xong liền sờ soạng lấy một mũi tên xuống, thân hình khẽ động lui về phía sau mấy bước, cổ tay lật, mũi tên màu lam kia liền bắc phía trên dây long lân thất bảo cung.
Chỉ nghe vù một tiếng, Lạc Thịnh Vũ liền cảm thấy mũi tên nhọn màu lam ấy theo sườn mặt mình xẹt qua, đóng trên vách tường phía sau cái độp, ngập sâu một mảng lớn.
"Đoạn Thủy kiếm là bảo kiếm hiếm thấy, bị gãy đúng là đáng tiếc, nhưng mà làm tan chảy đúc thành tên, kết hợp long lân thất bảo cung thật sự là rất hay." Lạc Thịnh Vũ xoay người nhìn tên trên tường, một cây cung tốt không có đôi hay xứng không được hoàn mỹ, "Cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ được như thế."
Y nói xong nhấc tay lên, nhìn như dễ dàng đã lấy mũi tên từ trong vách tường ra, tỉ mỉ quan sát một phen, lúc này mới trả lại Mạnh Trúc, nói: "Nhưng mà có vũ khí tốt cũng không thể thấy hay ngay, chắc hẳn ngươi vừa rồi là đi thử cung phải không?"
Mạnh Trúc đưa tay đón, lúc vào tay đột nhiên cổ tay lật, mũi tên xoay nửa vòng, nhắm thẳng vào cổ họng Lạc Thịnh Vũ, nói: "Lạc đại hiệp nhìn thế nào ra bản tọa thấy hay ngay? Chỉ là một thanh trường cung mà thôi."
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi hô hấp không ổn định, vẫn là yên tĩnh điều tức một lát trước mới phải, chớ lại tức giận."
Mạnh Trúc cười lạnh mấy tiếng, đeo mũi tên nhọn về bên hông, nói: "Có Lạc đại hiệp ngươi, bản tọa muốn không vui vẻ hòa nhã cũng khó." Dứt lời không để ý đến y nữa, ngồi lên giường nhắm mắt điều tức.
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói nữa, ngồi bên cạnh bàn đối diện, lẳng lặng nhìn hắn. Thật lâu sau, tựa hồ thở dài, nói: "Ngươi cưỡng ép thuyên chuyển nội lực cũng chẳng thấm vào đâu."
Mạnh Trúc bỗng nhiên mở to mắt, trên trán hắn đã đổ mồ hôi, hô hấp hơi có vẻ dồn dập, vốn là có chút nôn nóng, bị Lạc Thịnh Vũ một lời vạch trần, lập tức sôi gan, quát: "Lạc Thịnh Vũ! Ngươi cho là bản tọa như bây giờ là nhờ ai ban tặng!"
Lạc Thịnh Vũ vài bước đi qua, vươn tay đè hắn lại không cho hắn đứng dậy, niệm một đoạn khẩu quyết, nói: "Ngươi điều tức theo như ta nói."
Mạnh Trúc sửng sốt, ánh mắt quái dị nhìn y. Đoạn khẩu quyết y niệm ấy Mạnh Trúc chưa từng nghe qua, chẳng qua là yếu quyết tâm pháp điều tức vận khí cái này không cần phải nói. Nhưng mà người tập võ đều coi võ công mình là của quý, ai lại vô cớ nói cho người khác biết yếu quyết tâm pháp như thế.
"Nhìn ta như thế nữa, ta liền muốn hôn ngươi." Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười cười, ánh mắt khác biệt và kinh ngạc ấy giống như đã từng quen biết, trước đây hắn thường xuyên nhìn mình như vậy.
"Ngươi!" Mạnh Trúc hoàn hồn, mày dài tức giận nhếch lên. Chẳng qua là Lạc Thịnh Vũ nắm rõ bệnh tình hắn, còn nói một đoạn khẩu quyết cho hắn nghe. Cứ như vậy, Mạnh Trúc đâu còn có thời gian tức giận, đành phải dụng tâm nhớ kỹ khẩu quyết, yên lặng nhắc đi nhắc lại mấy lần trong lòng.
Lạc Thịnh Vũ cũng nói đùa nữa, nhìn hắn yên tĩnh điều tức lại ngồi trở lại bên cạnh bàn, rót chén nước trà cho mình.
Mạnh Trúc ban đầu nghĩ Lạc Thịnh Vũ là đang trêu đùa hắn, nếu là mình tất nhiên sẽ không nói võ công cho người khác biết như vậy, nhưng mà hắn dựa theo khẩu quyết vận khí điều tức, nội tức quả nhiên điều hòa, dần dần tĩnh tâm.
Chờ khi hắn thở ra một hơi, mở mắt ra ngọn nến trong phòng đã tắt, sau khi mắt quen với bóng tối mới nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ vẫn còn ngồi bên cạnh bàn, tựa hồ vẫn luôn không nhúc nhích.
"Cảm giác thế nào?" Lạc Thịnh Vũ nói.
"Ngươi vì sao phải dạy ta võ công?" Mạnh Trúc trong lòng khó hiểu, "Nếu Lạc đại hiệp cảm thấy như vậy là có thể khiến bản tọa thả ngươi, vậy thật sự là rất tức cười."
"Hai người chúng ta, nếu như đều không bị thương, sẽ là ai thắng?" Lạc Thịnh Vũ không đầu không đuôi hỏi.
"Chưa từng so làm sao biết." Mạnh Trúc do dự một lát.
Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Cũng là như thế, vốn chính là sàn sàn chẳng phân biệt được, cũng không cần ta dạy cho ngươi. Hơn nữa chỉ là mấy tâm pháp vận công đơn giản mà thôi."
Lạc Thịnh Vũ nói như vậy, đứng lên đến gần hắn vài bước, đi tới chỗ trước mặt hắn mới tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta có thể dạy ngươi võ công khác, cái ta biết đều có thể."
Lúc này trong phòng chỉ có hai người Mạnh Trúc và Mạnh Khanh, Mạnh Trúc xoay người chậm rãi ngồi xuống, giơ tay lên giữ đầu nhìn Mạnh Khanh, nhưng cũng không nói lời nào. Mạnh Khanh hiện tại cả người ngã xuống đều khó chịu, tứ chi tựa như bị dỡ ra hết, hắn chờ nhận lệnh, nhưng mà chậm chạp không thấy chủ tử mở miệng.
Mạnh Trúc tựa hồ là mệt mỏi, mắt phượng nhắm lại, lại qua nửa ngày mới lên tiếng: "Ngươi đi chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì đi." Dứt lời cũng không mở mắt nhìn hắn, nghe thấy tiếng bước chân xa dần mới thở dài.
"Nghe qua đó là một nơi thần bí."
Mạnh Trúc mở to mắt, liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đã gần ngay trước mắt, hắn cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện huyệt đạo người này đã giải, mặc dù bị thương nặng, nhưng võ công y vẫn không thể khiến người ta xem nhẹ.
"Bất luận nơi nào, bây giờ không phải do ngươi, ngươi cứ đi theo là được." Mạnh Trúc liếc mắt nhìn y rồi lại nhắm mắt.
"Nói rất đúng." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, đi qua hai bước, nâng tay nắm lấy cổ tay Mạnh Trúc, tư thế ấy giống như là ôm người vào lòng nói: "Bất kể nơi nào, ngươi đã muốn đi, ta đương nhiên sẽ đi cùng."
Mạnh Trúc vốn muốn đẩy y ra, nhưng chỗ cổ tay bỗng nhiên một luồng nhiệt, theo cánh tay chảy tới tứ chi trăm xương, thân thể vốn có chút lạnh đột nhiên ấm áp hơn nhiều, rất dễ chịu, không nhịn được mềm người, không có giãy giụa.
Chờ khi Mạnh Khanh thu xếp xong đồ, mọi người chuẩn bị khởi hành, sắc trời vẫn là đen kịt, xung quanh im ắng lạ thường. Bởi vì người đi không nhiều, cho nên cũng sẽ không kinh động người nào, trong thôn trang vẫn giống như thường ngày.
Lạc Thịnh Nghĩa bị người mang ra, vừa nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đứng bên cạnh Mạnh Trúc, không khỏi sửng sốt một lát, lập tức nhíu chặt mày không nói một lời quay đầu đi chỗ khác. Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng nhìn thấy y, nhưng cũng không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng là đảo qua, không có dừng lại khoảnh khắc nào.
Chỗ Mạnh Trúc muốn đi cách nơi này cũng không xa, hai ngày là đến. Đến lúc xế chiều ngày hôm sau, mấy người đã đến dưới chân núi. Mạnh Trúc không nói cái gì, Mạnh Hiểu liền lấy mấy miếng vải đen, che ánh mắt Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa lại.
Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười cười, y lúc này không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể bị người nắm đi, người nắm y này đương nhiên là Mạnh Trúc không thể nghi ngờ. Y nắm tay Mạnh Trúc, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: "Như vậy cảm giác không tệ."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên rung tay một cái, vung y ra, cổ tay lật, để một đầu long lân thất bảo cung vào trong tay Lạc Thịnh Vũ, nói: "Cầm lấy."
Lạc Thịnh Vũ không tiếp, khóe miệng mang theo ý cười, nói: "Coi như ta không đúng, ta không nói như vậy." Y nói xong vươn tay ra đằng trước tìm tay Mạnh Trúc, vì mắt không nhìn thấy, sờ soạng mấy lần mới nắm trong tay, lại nói: "Có cái gì, ta nghĩ nghĩ trong lòng là được."
Mạnh Trúc nắm chặt nắm tay, cũng không muốn nói chuyện với y, dứt khoát đi rất nhanh, thật tâm muốn cho Lạc Thịnh Vũ bị mình dắt bị đất đá vấp. Nhớ tới ngày ấy sau khi mình thiếp đi, lúc tỉnh liền phát hiện lại là bị Lạc Thịnh Vũ giữ trong lòng, sợi tóc hai người quấn lấy nhau, hô hấp giao nhau, tựa hồ rất thân mật...
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng đã tới nơi. Lạc Thịnh Vũ đưa tay cởi miếng vải đen trên mắt ra, phát hiện bọn họ đang ở trên một đỉnh núi nhỏ. Chỗ không xa hình như có một sân nhỏ, tường che làm bằng hàng rào và nhà ngói, thoạt nhìn không thể bình thường hơn.
Cảnh sắc xung quanh không hẳn tốt mấy, lại làm cho người ta có loại cảm giác thả lỏng. Mạnh Trúc nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn nhìn bốn phía, dẫn đầu đi về phía sân nhỏ.
Cũng không phải đại viện lớn, cũng không phải thôn trang gì lớn, mấy gian nhà ngói tựa hồ chỉ là để người ta tạm thời ở, giống như liếc mắt một cái có thể xem hết.
"Chủ tử, có muốn đi tế bái sư phụ trước không?" Mạnh Khanh nói.
"Không," Mạnh Trúc phất phất tay, nói: "Còn nhiều thời gian vội vàng một lúc làm gì? Mọi người mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước."
Hắn nói xong liền đẩy cửa gỗ một gian phòng bên tay phải ra, két một tiếng. Bên trong tựa hồ thật lâu không có người ở lại, trên bàn ghế đều phủ bụi bặm dày, cửa vừa mở ra còn có mùi đất sặc người.
"Ngươi đi theo ta vào làm cái gì?" Mạnh Trúc quay đầu lại cau mày nhìn nhìn Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ cũng không đi ra ngoài, ngược lại vượt qua hắn đi vào trong, thuận tay vung lên quét bụi đất trên một cái ghế. Chẳng qua đất hơi dày, hất lên không ít, khiến người ta sặc mũi.
"Đương nhiên là, cùng với ngươi, ngươi không sợ ta chạy trốn sao? Ta thời thời khắc khắc đều ở bên ngươi, như vậy ngươi mới có thể an tâm."
Lạc Thịnh Vũ nói mập mờ, Mạnh Trúc thản nhiên nhìn y một cái, cái loại ánh mắt đó lạnh vô cùng. Lạc Thịnh Vũ lúc này mới nói tiếp: "Ta còn muốn giúp ngươi điều trị thân thể, như vậy tiện hơn."
Mạnh Trúc không nói nữa, xoay người đi ra ngoài. Lạc Thịnh Vũ mấy ngày nay có thể giúp hắn khai thông nội tức, thân thể hắn sợ lạnh, đối phương vừa lúc là nội tức dương cương, cứ như thế tiếp nhưng thật ra cảm thấy thân thể thoải mái không ít, hơn nữa võ công cũng có tiến triển.
Lạc Thịnh Vũ vốn muốn cùng đi ra ngoài với hắn, nhưng người nọ rất nhanh đã trở lại, trong tay bưng một chậu nước. Lạc Thịnh Vũ có chút kinh ngạc, cười nhìn hắn.
Mạnh Trúc không để ý đến y, vươn tay làm ướt khăn, lau sạch sẽ cả bàn và ghế. Lạc Thịnh Vũ đứng phía sau hắn cách mấy bước, nhìn người nửa khom lưng, áo dài màu lam phác họa thắt lưng gầy gò của người nọ, lúc nửa khom người độ cong của eo mông lại càng thêm trôi chảy.
"Ta giúp ngươi." Trong lòng Lạc Thịnh Vũ khẽ động, tiến lên vài bước, từ phía sau lưng một tay nhẹ nhàng khoác lên eo hắn, tay kia đè tay cầm khăn của hắn.
"Ngươi làm cái gì?" Mạnh Trúc bị y ôm giữa bàn, không vui nhíu nhíu mày, nói: "Lá gan Lạc đại hiệp là càng lúc càng lớn."
Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một tiếng, nói: "Đương nhiên là giúp ngươi vận công điều tức."
Mạnh Trúc hất người phía sau ra, nói: "Xem ra là bản tọa rất nhân từ, mới làm cho ngươi càn rỡ như vậy."
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn tức giận, không qua nữa, chỉ nói: "Cẩn thận tức giận, thiếu nội tức không dễ chịu vẫn là ngươi đấy."
"Ngươi..." Bộ dáng vẻ mặt ung dung của người nọ khiến Mạnh Trúc thấy không tức giận cũng khó, dứt khoát vung tay đi ra ngoài.
Sau khi trời tối Mạnh Hiểu đưa một ít đồ ăn qua đây cho Lạc Thịnh Vũ, Lạc Thịnh Vũ hỏi Mạnh Trúc đi nơi nào. Mạnh Hiểu chỉ nói hắn đi chỗ mộ sư phụ tế bái.
Lạc Thịnh Vũ đợi cho đến rất khuya, mới thấy Mạnh Trúc từ bên ngoài trở về. Mạnh Trúc một thân áo dài màu lam, tay trái cầm long lân thất bảo cung, bảy viên đá quý trong đêm tối có vẻ cực kỳ chói mắt, bên hông hắn cài ba mũi tên không dài không ngắn, màu lam nhạt, ánh sáng yếu ớt.
Lạc Thịnh Vũ thấy không khỏi sửng sốt, lập tức nói: "Là Đoạn Thủy kiếm của ngươi?"
Mạnh Trúc nâng tay sờ sờ ba mũi tên bên hông kia, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ngươi nhưng thật ra mắt nhìn tốt." Hắn nói xong liền sờ soạng lấy một mũi tên xuống, thân hình khẽ động lui về phía sau mấy bước, cổ tay lật, mũi tên màu lam kia liền bắc phía trên dây long lân thất bảo cung.
Chỉ nghe vù một tiếng, Lạc Thịnh Vũ liền cảm thấy mũi tên nhọn màu lam ấy theo sườn mặt mình xẹt qua, đóng trên vách tường phía sau cái độp, ngập sâu một mảng lớn.
"Đoạn Thủy kiếm là bảo kiếm hiếm thấy, bị gãy đúng là đáng tiếc, nhưng mà làm tan chảy đúc thành tên, kết hợp long lân thất bảo cung thật sự là rất hay." Lạc Thịnh Vũ xoay người nhìn tên trên tường, một cây cung tốt không có đôi hay xứng không được hoàn mỹ, "Cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ được như thế."
Y nói xong nhấc tay lên, nhìn như dễ dàng đã lấy mũi tên từ trong vách tường ra, tỉ mỉ quan sát một phen, lúc này mới trả lại Mạnh Trúc, nói: "Nhưng mà có vũ khí tốt cũng không thể thấy hay ngay, chắc hẳn ngươi vừa rồi là đi thử cung phải không?"
Mạnh Trúc đưa tay đón, lúc vào tay đột nhiên cổ tay lật, mũi tên xoay nửa vòng, nhắm thẳng vào cổ họng Lạc Thịnh Vũ, nói: "Lạc đại hiệp nhìn thế nào ra bản tọa thấy hay ngay? Chỉ là một thanh trường cung mà thôi."
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi hô hấp không ổn định, vẫn là yên tĩnh điều tức một lát trước mới phải, chớ lại tức giận."
Mạnh Trúc cười lạnh mấy tiếng, đeo mũi tên nhọn về bên hông, nói: "Có Lạc đại hiệp ngươi, bản tọa muốn không vui vẻ hòa nhã cũng khó." Dứt lời không để ý đến y nữa, ngồi lên giường nhắm mắt điều tức.
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói nữa, ngồi bên cạnh bàn đối diện, lẳng lặng nhìn hắn. Thật lâu sau, tựa hồ thở dài, nói: "Ngươi cưỡng ép thuyên chuyển nội lực cũng chẳng thấm vào đâu."
Mạnh Trúc bỗng nhiên mở to mắt, trên trán hắn đã đổ mồ hôi, hô hấp hơi có vẻ dồn dập, vốn là có chút nôn nóng, bị Lạc Thịnh Vũ một lời vạch trần, lập tức sôi gan, quát: "Lạc Thịnh Vũ! Ngươi cho là bản tọa như bây giờ là nhờ ai ban tặng!"
Lạc Thịnh Vũ vài bước đi qua, vươn tay đè hắn lại không cho hắn đứng dậy, niệm một đoạn khẩu quyết, nói: "Ngươi điều tức theo như ta nói."
Mạnh Trúc sửng sốt, ánh mắt quái dị nhìn y. Đoạn khẩu quyết y niệm ấy Mạnh Trúc chưa từng nghe qua, chẳng qua là yếu quyết tâm pháp điều tức vận khí cái này không cần phải nói. Nhưng mà người tập võ đều coi võ công mình là của quý, ai lại vô cớ nói cho người khác biết yếu quyết tâm pháp như thế.
"Nhìn ta như thế nữa, ta liền muốn hôn ngươi." Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười cười, ánh mắt khác biệt và kinh ngạc ấy giống như đã từng quen biết, trước đây hắn thường xuyên nhìn mình như vậy.
"Ngươi!" Mạnh Trúc hoàn hồn, mày dài tức giận nhếch lên. Chẳng qua là Lạc Thịnh Vũ nắm rõ bệnh tình hắn, còn nói một đoạn khẩu quyết cho hắn nghe. Cứ như vậy, Mạnh Trúc đâu còn có thời gian tức giận, đành phải dụng tâm nhớ kỹ khẩu quyết, yên lặng nhắc đi nhắc lại mấy lần trong lòng.
Lạc Thịnh Vũ cũng nói đùa nữa, nhìn hắn yên tĩnh điều tức lại ngồi trở lại bên cạnh bàn, rót chén nước trà cho mình.
Mạnh Trúc ban đầu nghĩ Lạc Thịnh Vũ là đang trêu đùa hắn, nếu là mình tất nhiên sẽ không nói võ công cho người khác biết như vậy, nhưng mà hắn dựa theo khẩu quyết vận khí điều tức, nội tức quả nhiên điều hòa, dần dần tĩnh tâm.
Chờ khi hắn thở ra một hơi, mở mắt ra ngọn nến trong phòng đã tắt, sau khi mắt quen với bóng tối mới nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ vẫn còn ngồi bên cạnh bàn, tựa hồ vẫn luôn không nhúc nhích.
"Cảm giác thế nào?" Lạc Thịnh Vũ nói.
"Ngươi vì sao phải dạy ta võ công?" Mạnh Trúc trong lòng khó hiểu, "Nếu Lạc đại hiệp cảm thấy như vậy là có thể khiến bản tọa thả ngươi, vậy thật sự là rất tức cười."
"Hai người chúng ta, nếu như đều không bị thương, sẽ là ai thắng?" Lạc Thịnh Vũ không đầu không đuôi hỏi.
"Chưa từng so làm sao biết." Mạnh Trúc do dự một lát.
Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Cũng là như thế, vốn chính là sàn sàn chẳng phân biệt được, cũng không cần ta dạy cho ngươi. Hơn nữa chỉ là mấy tâm pháp vận công đơn giản mà thôi."
Lạc Thịnh Vũ nói như vậy, đứng lên đến gần hắn vài bước, đi tới chỗ trước mặt hắn mới tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta có thể dạy ngươi võ công khác, cái ta biết đều có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.