Ma Đầu

Quyển 2 - Chương 14: Quyển 2 - Chương 14

Vân Quá Thị Phi

03/08/2020

Trên Vân Thiên cốc rất yên tĩnh, Mạnh Trúc đối với đường tại Vân Thiên cốc thật sự là quen thuộc không thể quen thuộc hơn, một đường từ đường nhỏ đi lên, ngẫu nhiên gặp được vài đệ tử canh phòng, nhưng đã không phải là những người Mạnh Trúc quen thuộc.

Ba người không kinh động bất luận kẻ nào, tung mình nhảy lên vào thôn trang của Vân Thiên cốc. Mặc dù những ngày qua Vân Thiên cốc cũng là rất an bình, nhưng nơi này bây giờ lộ ra một cỗ tử khí.

"Ta đi gặp Uông Cẩm Tùng." Mạnh Trúc nói khẽ với hai người phía sau một câu, "Các ngươi đi phòng giam."

"Vậy rất nguy hiểm." Mạnh Khanh nhíu mày, mặc dù võ công Uông Cẩm Tùng chắc chắn không thể so sánh với Mạnh Trúc, nhưng người nọ tính tình xảo trá, không biết có mai phục gì không.

"Nếu có ngoài ý muốn phát tín hiệu cho ta." Mạnh Trúc nói: "Một mình gã không lo đối phó, các ngươi mới phải cẩn thận."

"Chủ tử nói cũng có lí," Mạnh Hiểu ngắt lời Mạnh Khanh lại muốn mở miệng, nói: "Yên tâm giao cho chúng ta."

Mạnh Trúc gật đầu một cái, xoay người phát động khinh công nhảy ra, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Mạnh Trúc rõ Vân Thiên cốc như lòng bàn tay, tìm được chỗ Uông Cẩm Tùng căn bản không khó. Hắn đi sân chính, còn chưa đi vào đã mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện. Không khỏi ngưng lại, nói chuyện hẳn là nam nhân bốn năm mươi tuổi, cảm thấy có chút quen tai, nghĩ một lát mới giật mình nhớ ra, người nói chuyện ấy không phải là minh chủ võ lâm Sở Trung Kiệt còn có thể là ai?!

"Cũng đã qua nhiều ngày như vậy, Mạnh Trúc tên đầy tớ kia còn chưa có xuất hiện, có phải đã chết hay không?"

"Vậy cũng nói không biết chừng, trên giang hồ nghe đồn hắn đang bế quan."

"Nhưng ngày đó ngươi không phải nhìn hắn và Lạc đại hiệp cùng nhau rớt xuống vách núi chứ?! Sao có thể ngã không chết? Nói không chừng chuyện bế quan chỉ là chiêu tung hòa mù của hai người Mạnh Khanh Mạnh Hiểu, căn bản không phải thật." Uông Cẩm Tùng nói có chút kích động, thanh âm càng lúc càng lớn.

"Lo trước khỏi hoạ, luôn luôn tốt." Sở Trung Kiệt nói: "Ngươi đừng vội xuống tay với những người trong phòng giam, giữ lại người sống, nếu Mạnh Trúc thật sự xuất hiện, còn có thể kiềm chế hắn. Nếu một người sống cũng không có, nói không chừng sẽ chó cùng rứt giậu, con thỏ nổi nóng còn cắn người."

Mạnh Trúc không khỏi cười lạnh trong lòng mấy tiếng, hắn vạn vạn không ngờ, Uông Cẩm Tùng lại có thể âm thầm cấu kết với Sở Trung Kiệt. Trong lòng hắn tính toán, bộ hạ của mình lúc này hẳn là đều bị nhốt lại rồi, nếu như muốn cứu người, nhất định phải kiềm chế hai người này mới được.

Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên tung mình lên, liền nghe Sở Trung Kiệt hét lớn một tiếng, "Người nào nghe lén bên ngoài?!"

"Sở minh chủ không biết bản tọa sao?" Thanh âm Mạnh Trúc vừa tới người cũng tới theo, quần áo màu lam vụt một cái, đứng chỗ trước mặt Sở Trung Kiệt và Uông Cẩm Tùng mười bước.

Uông Cẩm Tùng nhìn thấy Mạnh Trúc lập tức mở to hai mắt, theo bản năng lui ra phía sau hai bước, hệt như bộ dạng thấy quỷ. Chỉ nhìn người tới một thân áo dài màu lam, mắt phượng môi mỏng không khác thường ngày chút nào, nhưng trong tay hắn không có cầm Đoạn Thủy kiếm, ngược lại tay trái cầm một mảnh vải dài, bị bọc kín, cũng không biết là cái gì.

"Ngươi ngươi không chết?!" Tay Uông Cẩm Tùng nâng lên cũng có chút run rẩy, sau đó mở to hai mắt nhìn Sở Trung Kiệt bên cạnh, "Vậy vậy là sao..."

"Mạnh cốc chủ thật sự là phúc lớn mệnh lớn, rơi xuống sườn núi còn có mạng sống sót." Sở Trung Kiệt hí mắt cười cười, quan sát Mạnh Trúc hồi lâu, nói: "Nhưng mà Mạnh cốc chủ thật là can đảm, lại có thể một mình đến đây."

Mạnh Trúc tựa hồ nghe thấy truyện cười, nói: "Đương nhiên một mình bản tọa là đủ rồi, Sở minh chủ cũng quá coi trọng chính mình. Trước đó vài ngày nếu không phải bản tọa, các ngươi đám đại hiệp tự cho là mệnh môn chính phái này, không đều phải bị người Liêu bao vây như chó?"



Trên mặt Sở Trung Kiệt có chút biến sắc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Mạnh Trúc mím môi cười cười, nói:"Bản tọa hạng nhất đều là phúc lớn mệnh lớn, nếu không cũng không xứng ngồi vị trí Vân Thiên cốc chủ này, ngươi nói có phải hay không? Đại sư huynh."

Uông Cẩm Tùng bị hắn nhắc đến tên, trên mặt xanh lại trắng lại xanh, quát: "Mạnh Trúc ngươi đừng quá xem thường người khác, bây giờ ngươi cũng chẳng qua là đang sắp chết giãy giụa! Những bộ hạ kia của ngươi đã bị ta người giết người tù, không ai lại tới giúp ngươi." Gã nói xong không khỏi ngửa đầu cười to, lại dữ tợn hỏi: "Đoạn Thủy kiếm của ngươi đâu? Không phải coi như của báu sao? Sao không mang theo? Chắc hẳn là đã đánh mất rồi? Ngươi ngay cả vũ khí của mình cũng không bảo vệ được, dựa vào cái gì đấu với ta?!"

Mạnh Trúc nghe lời gã nói cũng không ồn ào, nói: "Đoạn Thủy kiếm lúc ngã xuống sườn núi cũng đã bị gãy." Hắn nói xong tay lần từ chỗ hông lấy ra một mũi tên dài, ánh sáng màu lam băng, chính là mũi tên dùng Đoạn Thủy nung chảy luyện lại, "Nhưng may mắn, ta tìm được binh khí thay thế nó."

Hắn nói xong, tay rung lên, mảnh vải bọc dài cầm trong tay trái đã bị dễ dàng giật mở ra, ở trong đó chính là long lân thất bảo cung không thể nghi ngờ.

"Đây là...?!" Uông Cẩm Tùng cũng không biết long lân thất bảo cung gì, hơn nữa gã cũng không quá hứng thú đối với tranh chấp trên võ lâm, cố chấp duy nhất chính là vị trí Vân Thiên cốc chủ này. Nhưng Sở Trung Kiệt thì khác, long lân thất bảo cung kia cả vật thể vàng kim vảy màu, được khảm bảy viên đá quý, đặc điểm thật sự là quá mức rõ ràng, khiến người ta dù cho chưa từng thấy, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

"... Long lân thất bảo cung!"

"Nhãn lực Sở minh chủ không tồi," Mạnh Trúc không nhanh không chậm, nói: "Bản tọa rớt xuống vách núi, lại tìm được một bảo bối như vậy. Các ngươi nhưng thật ra nói có đúng phúc lớn mệnh lớn hay không?"

Hắn dứt lời, ánh mắt đảo qua Sở Trung Kiệt, dừng trên người Uông Cẩm Tùng, nói: "Lúc trước bản tọa niệm mọi người vốn thuộc đồng môn tha cho ngươi, nhưng mà xem ra ngươi cũng không cảm kích, còn cấu kết người này để phản loạn Vân Thiên cốc ta."

Mạnh Trúc nói đến chỗ này liền dừng lại, tay lật giương long lân thất bảo cung lên, tên dài mắc phía trên dây cung, nhắm ngay đầu Uông Cẩm Tùng, nói: "Bản tọa hôm nay không giết ngươi, lẽ trời khó ta. Ngươi nói, có phải hay không?"

Thân thể Uông Cẩm Tùng run lên, theo bản năng đã muốn trốn sang bên cạnh, nhưng lập tức liền đứng lại, nói: "Mạnh Trúc ngươi đừng quá càn rỡ! Ngươi bây giờ chẳng qua là cá trong chậu, muốn ra khỏi nơi này cũng khó!"

Lời gã chưa dứt, đột nhiên tung người nhảy lên, từ trên bàn một phen rút trường kiếm ra, xẹt một tiếng liền gọt về phía mặt Mạnh Trúc. Một chiêu này của Uông Cẩm Tùng tới rất nhanh, thế nhưng ngay trong nháy mắt lại đột nhiên đổi thế, bước chân gã nhoáng một cái, bỗng nhiên đánh về phía cửa lớn.

Mạnh Trúc cười lạnh một tiếng, Uông Cẩm Tùng người này võ công không cao, nhưng tính tình khôn khéo. Sao có thể dùng vũ lực cứng đối cứng cùng Mạnh Trúc, một chiêu kia của gã chỉ là tung hỏa mù, thực ra muốn nhân cơ hội chiếm cửa mà đi, ra ngoài viện binh.

Ngón tay Mạnh Trúc khẽ động, bắn liên tục ba mũi tên, chỉ nghe mấy tiếng bộp bộp bộp, mỗi mũi tên đều ở chỗ trước chân Uông Cẩm Tùng một tấc, miễn cưỡng bức lui gã quay về.

Bóng xanh chớp lên, Mạnh Trúc lấn đến trước mặt Uông Cẩm Tùng, tay vừa nhấc, cầm ba mũi tên màu lam kia trong lòng bàn tay, nói: "Ai là cá trong chậu, lời bàn còn quá sớm."

"Sở minh chủ!" Uông Cẩm Tùng mày kiếm nhíu lại, trong thanh âm lộ ra nôn nóng, nói: "Đã lúc này rồi, ngươi còn ở bên cạnh nhìn cái gì! Không mau mau tới giúp ta giết người này. Lúc trước ngươi chính là đáp ứng giúp ta đoạt vị trí cốc chủ, ta mới quy thuận với ngươi! Lúc này ngươi sao lại sống chết mặc bây!"

Lúc này trong lòng Sở Trung Kiệt cũng lo ngay ngáy, võ công ông ta thua kém Mạnh Trúc, liều lĩnh ra tay cũng không có chỗ tốt. Vừa rồi nhìn thấy thủ pháp bắn liên tục ba tên của Mạnh Trúc, trong lòng càng là lộp bộp một tiếng.

"Được! Chúng ta cùng tiến lên! Giết ma đầu này!"

Con ngươi Sở Trung Kiệt vừa xoay, hét lớn một tiếng liền phi người lên. Uông Cẩm Tùng thấy mừng vội vàng cũng nâng kiếm xông tới, gã nào biết trong lòng Sở Trung Kiệt nghĩ như thế nào? Người nọ cũng là cảm thấy một người rất khó ra ngoài viện binh, mới vờ đồng ý, nhưng ánh mắt ông ta vẫn liếc về cửa, chỉ nghĩ làm sao thoát thân.

Tên dài Đoạn Thủy của Mạnh Trúc nung thành chỉ có ba mũi, còn lại đều là tên dài bình thường. Hắn tung người lên, đồng thời bắn hai mũi tên, bức hai người nhào tới lui hai bước, lập tức nhắm ngay Sở Trung Kiệt, lại là ba tên.

Mạnh Trúc cũng không phải dễ dàng đối phó, ông ta đương nhiên hiểu được, Uông Cẩm Tùng muốn so sánh với Sở Trung Kiệt, vẫn là Sở minh chủ này tâm cơ nặng hơn.



Cung tên thuộc về vũ khí đánh xa, tầm bắn khá lớn, uy lực cũng mạnh, nhưng sau khi gần người khó mà thi triển, căn bản là không có tác dụng gì. Sở Trung Kiệt và Uông Cẩm Tùng đều biết điểm này, lui một bước không lui về sau nữa, nhân cơ hội tránh thoát mũi tên dài lấn qua đây.

Mạnh Trúc đưa tay, từ hông lấy xuống mũi tên dài màu lam, tay phải lật đưa, mũi tên dài màu lam băng ấy loáng một cái nhắm ngay thẳng mặt Sở Trung Kiệt. Tay trái đồng thời nhấc lên, dây cung long lân thất bảo cung thiếu chút nữa xẹt qua cổ họng ông ta. Nếu không phải Sở Trung Kiệt phản ứng nhanh, dây cung sắc bén kia đã cứng rắn gọt gãy cổ ông ta.

Uông Cẩm Tùng hít một ngụm hơi lạnh, gã đâu ngờ Mạnh Trúc còn có chiêu này, trong lúc nhất thời cũng không dám gần người liều mạng.

Mạnh Trúc tuy rằng lúc này võ công nội lực còn chưa có khôi phục, nhưng dựa vào kế, cùng với công phu Lạc Thịnh Vũ dạy hắn vài ngày trước, ứng phó hai người kia cũng không khó. Hắn lúc này chuyện thứ nhất không phải giết hai người này, mà là dây dưa với bọn chúng, cho Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu tranh thủ thời gian cứu người.

"Bẩm báo..."

Trong viện đột nhiên có một trận tiếng bước chân, mấy tên đệ tử luống ca luống cuống chạy vào, lộ ra vài phần chật vật. Nhưng lời còn chưa nói ra, đã nhìn thấy mấy người Mạnh Trúc cùng Uông Cẩm Tùng, Sở Trung Kiệt đánh thành một đoàn.

"Người mau tới người mau tới! Có kẻ xông vào..." Người nọ lập tức chạy ra lớn tiếng la lên.

Mạnh Trúc xoay người vù một mũi tên bắn về phía người hô hoán, nhưng hắn bị Uông Cẩm Tùng và Sở Trung Kiệt dây dưa, cũng không có thuật phân thân, mấy người khác sợ tới mức không dám dừng lại, kêu to chạy đi.

Trong lòng Mạnh Trúc thầm kêu không tốt, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng bước chân tới, một đám người vọt vào sân, trong tay mỗi người đều cầm binh khí.

Một tiếng "đinh" bén nhọn, cơ hồ đâm xuyên qua tai mọi người.

Binh khí trong tay Sở Trung Kiệt bị đánh lên không, bay rất xa rơi trên mặt đất. Mạnh Trúc cũng không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng liền một mũi tên bắn về phía Uông Cẩm Tùng. Ngay sau đó, cổ tay hắn đã bị người tóm.

"Còn không mau đi! Người tới đằng sau quá nhiều!"

Mạnh Trúc cả kinh, mắt phượng cũng mở to, đánh rớt kiếm của Sở Trung Kiệt không là ai khác chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ. Nhưng lúc này nơi đây nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ, hắn không có lý do gì mà không kinh ngạc, người này rõ ràng hẳn là ở trên núi không thể rời đi mới đúng.

Lạc Thịnh Vũ vươn tay kéo hắn mang người nhảy ra tường, đã nghe phía sau Uông Cẩm Tùng hô to sai đệ tử đuổi theo bọn họ. Nhưng y cũng chưa quen thuộc Vân Thiên cốc này, căn bản không biết chạy trốn nơi đâu mới đúng.

"Bên này!" Mạnh Trúc dẫn y, thân hình vụt một cái, vượt tường mà vào, đi vào chỗ sâu trong sân.

Bên trong một đống hỗn độn, trên mặt đất nằm vài người, không biết đã chết hay chưa. Mạnh Trúc cảm thấy trong bụng dưới có chút không thoải mái, nhưng cũng không dám dừng lại, lôi kéo Lạc Thịnh Vũ cúi người vào một cửa nhỏ.

Trong cửa kia không phải chỗ khác, chính là cửa vào phòng giam Vân Thiên cốc. Bên trong rất tối, cũng không có cửa sổ, đuốc trên tường dập tắt mấy cái, cũng không có canh phòng, xem ra tựa hồ là đã từng chiến đấu kịch liệt, bên trong chỉ có vài thủ vệ nằm ngã, cũng không thấy phạm nhân nào.

Hai người một đường chạy vào trong, liền nhìn thấy mấy cái cửa sắt lớn, trên cửa chỉ có một cửa sổ thông khí, tình hình bên trong cũng nhìn không rõ. Mạnh Trúc mang theo Lạc Thịnh Vũ vào một gian phòng giam, chỗ bên trong căn bản không lớn, liếc mắt một cái có thể xem hết. Hắn sờ soạng trên tường đá một lúc, thì nghe rắc một tiếng, vậy mà có cửa ngầm.

Lạc Thịnh Vũ không kịp kinh ngạc, đi theo Mạnh Trúc vào. Đợi cửa ngầm đóng lại mới coi là thở phào nhẹ nhõm, không khỏi giương mắt đánh giá gian mật thất này. Một gian phòng không lớn, chỉ có một cái giường một cái bàn dài một giá sách, vô cùng đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook