Chương 16: Tên nghịch đồ Nhà ngươi
Khúc Tiểu Khúc
03/08/2020
Hàn Quỳnh phong, Hàn Quỳnh bí cảnh.
Trời xanh, mây trắng, gió khẽ lay. Trong bí cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Người khoanh chân ngồi trên thạch tháp bỗng nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên vẻ nóng nảy khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn vẫn không có động tác, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú cây cổ mộc cong cong ngay trước mặt mình, trong đầu lại đang cật lực nhờ lại dáng dấp người người kia tựa lên cổ mộc nhìn ngắm nơi này khẽ cười vào ngày đó —— Chỉ có như vậy hắn mới có thể bình tĩnh.
Một lát sau, hai tay phủ lên đầu gối đột nhiên nắm thành quyền, đáy mắt Vân Khởi xẹt qua một tia tâm tình thô bạo không tự biết.
—— Hắn đã ở trong bí cảnh này mười mấy ngày, cũng không biết vì sao, đã quen an tĩnh quanh năm suốt tháng mà mấy ngày gần đây hắn lại càng sốt ruột, trong lòng xao động cứ như cháy lên một đám lửa, cháy rừng rực khiến hắn ăn ngủ bất an, ngay cả thần hồn nhập định cũng không thể làm được.
Vân Khởi đứng dậy, đi tới trước cổ mộc kia, đưa bàn tay phủ lên thân cây cổ mộc cong cong, nhắm mắt, lực thần hồn phóng thích ra, dọc theo bộ rễ của cổ mộc đâm xuống dưới...
Một lát sau, thần sắc Vân Khởi khẽ biến, mở mắt ra.
Nếu hắn cảm giác không sai, mấy ngày gần đây tựa hồ nội tông có biến động gì đó không nhỏ. —— Thiên địa này ngăn cách với ngoại giới, linh khí vẫn không bị ảnh hưởng, mà thần thức nhạy cảm của hắn cũng chỉ có thể phát hiện một điểm dị dạng, nhưng cổ mộc này đã sống mấy năm mấy, cắm rễ cực sâu, cùng Hàn Quỳnh phong có thể nói là một mạch liên kết, hắn mới có thể rõ ràng cảm nhận được cổ mộc biểu hiện sợ hãi theo bản năng đối một vài thứ gì đó ngoài phong
Giống như hắn có thể cảm giác được, sư phụ của hắn nhất định giấu hắn chuyện gì.
Xoa xoa cành cây thô ráp của cổ mộc, đôi đồng tử trong suốt đen láy của Vân Khởi bốc lên một loại tâm tình bất an nào đó, dày đặc che lấp chập trùng lên xuống dưới đáy mắt hắn, mà linh khí quanh người hắn cũng dần dần hỗn loạn theo dao động tâm tình của hắn. Chỉ là Vân Khởi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa cảm ứng được biến hóa bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, Vân Khởi đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới bàn chân mình đột nhiên chấn động một chút. Thần sắc hắn biến đổi, cúi đầu nhìn, cỏ trên mặt đất không gặp ảnh hưởng chút nào, lúc này hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ —— Chấn động vừa rồi cũng không phải là chấn động đến từ thực chất, mà là thần thức của hắn cảm nhận được xung kích kịch liệt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Khởi đột nhiên trầm xuống... Hắn ở trong bí cảnh mà cũng có thể cảm nhận được thần thức xung kích, nếu như ở bên ngoài bí cảnh tất nhiên cực kỳ rõ ràng, cho dù những tu giả khác không có đủ lực thần hồn không quan sát, hắn nhất định có cảm giác —— Đây chính là lý do vì sao sư phụ muốn nhốt hắn vào Hàn Quỳnh bí cảnh này!
Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Khởi lại không chờ được, hắn trực tiếp xoay người đi tới bên cạnh Chiếu Tâm thạch, nhớ lại cử chỉ động tác của Tô Diệp Tử ở đây vào ngày đó, men theo trí nhớ sờ lên vách đá, đồng thời lấy thần thức tinh tế cảm ứng, tìm được một điểm, dùng sức đè xuống.
Vách đá ầm ầm vang một tiếng thật lớn, trước mắt Vân Khởi hiện ra một đường đá.
Vân Khởi không chút do dự cất bước đi vào, đi thẳng đến bên ngoài đường đá, thiên quang tái hiện, sơn hoa tràn đầy thả tuyết bay. Vân Khởi trầm mắt, trực tiếp thả ra thần thức bàng bạc bao trùm cả tòa Hàn Quỳnh phong. Thần thức vừa lan tràn, sắc mặt Vân Khởi đã là đại biến —— bên dưới thất phong, nơi sâu dưới biển mây mênh mông, có thứ gì đáng sợ đang phát ra thần thức gào thét làm người ta sởn cả tóc gáy.
Ngày đó trước khi ngự kiếm cùng sư phụ, dưới mây mù khiến cho hắn bất an, quả nhiên cất giấu họa vật gì đó...
Vân Khởi còn chưa kịp nghiền ngẫm, quang ảnh trước mặt hắn run lên, một bóng người xuất hiện.
Hồng Hoang trưởng lão đột nhiên xuất hiện không vội mở miệng, mà sau khi nhìn thần sắc lãnh trầm của Vân Khởi, hít vào một hơi: "Vân Khởi sư điệt, nếu Tô sư huynh không cho ngươi rời bí cảnh, ngươi hà tất làm trái ý hắn đây? Trở về đi thôi, không nên chọc giận hắn tức giận."
Vân Khởi không lùi, mà là lên trước một bước, "Vân Khởi muốn gặp mặt sư phụ một lần, thỉnh sư thúc cho phép."
Hồng Hoang trưởng lão liếc hắn một cái, lắc đầu: "Vân Khởi sư điệt, hiện tại ngươi không thể gặp Tô sư huynh, đừng khiến người làm sư thúc như ta còn phải ra tay với vãn bối. Ngươi tự xoay người lại, ta không nói việc này cho sư huynh nghe."
Vân Khởi cụp mắt, trầm mặc chốc lát: "... Xin lỗi."
Khi tiếng nói rơi xuống, âm thanh kiếm lệ sắc bén vụt lên từ mặt đất, xuyên thẳng chín tầng mây.
Hồng Hoang trưởng lão nhìn chuôi kiếm đen nhánh này từ trong tay áo Vân Khởi phóng xuống, mũi kiếm chỉ đất, thân kiếm cổ xưa, giống một khối kim loại mẻ không đáng chú ý.
Nhưng thanh kiếm này, khiến Hồng Hoang trưởng lão đã đạt tới cảnh Hỗn Độn đỉnh phong trăm năm có thừa đều không nhịn được sau lưng khẽ run —— Thanh kiếm này hung lệ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Càng khiến Hồng Hoang trưởng lão bất an chính là, hắn luôn cảm thấy thanh kiếm này so với lần trước nhìn thấy ở thi đấu ngoại tông, khí hung sát lại dày đặc thêm mấy phần... Cùng với đối diện, phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc phả vào mặt.
Một thanh kiếm như vậy, hơn nữa một kỳ tài như vậy, không biết là phúc hay họa...
Hồng Hoang trưởng lão lại thở dài một tiếng: "Dù cho lực thần hồn của ngươi đứng đầu cổ kim, tu vi lại là khuyết điểm của ngươi, vận chuyển chân khí có nhanh hơn nữa, cũng kém xa điều hành chân nguyên, càng không cần phải nói đến tốc độ kiệt quệ của nó. Cảnh Linh Chủng là cảnh giới tối cao có thể chiến thắng chính diện của ngươi hiện tại, muốn qua cửa ải của ta, ngươi còn kém xa."
Vân Khởi không nhúc nhích chút nào, đôi con ngươi đen của hắn đã vắng lặng như mực, đóng băng không dao động. Nơi mắt thường không thể nhận ra, đan điền khóa trong cơ thể Vân Khởi, có vật gì dẫn đến chân khí bỗng nhiên chạy tứ tán, cũng đã không kịp rồi —— Trong đan điền phảng phất như có liệt diễm vô hình phừng lên, trong nháy mắt khiến mọi thứ lụi tàn theo mồi lửa. Vân Khởi chưa phát hiện, chỉ có một đôi đồng tử càng hàn ý lạnh lẽo dữ tợn, hắc kiếm trong tay ở trong không khí xé ra một đường cong tròn, đặt nghiêng với mặt đất ——
"Xin lỗi, Hồng Hoang sư thúc, hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy sư phụ."
Hồng Hoang trưởng lão không thở dài nữa, giơ tay lên, "Ngươi thật là ——"
Tiếng nói hơi ngừng, thần sắc của Hồng Hoang trưởng lão biến đổi lớn, đột nhiên xoay người nhìn mây mù ngoài phong, dừng lại giây lát thân hình hắn liền lóe lên biến mất tại chỗ.
Vân Khởi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, bước tiến dưới chân di động, hắn không chút do dự thôi thúc thân pháp bí pháp, vận chuyển chân khí trong cơ thể tới mức nhanh nhất, nhanh chóng đi xuống dưới phong.
Chỉ chốc lát sau, khi Vân Khởi đến nơi liên kết, nơi đó đã có Hồng Hoang trưởng lão cùng Thiên Đấu trưởng lão đang đứng với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt hai người đều không hề động đậy mà nhìn dưới lớp mây mù ngoài phong. Vân Khởi vừa muốn đi tới, liền thấy ở ngoài phong một thanh trường kiếm mang theo hai bóng người, bỗng nhiên lóe lên, hai người nguyên bản đang đứng trên kiếm đều rơi xuống mặt đất.
Nhìn hai thân ảnh kia, đồng tử của Vân Khởi hơi co rụt ——
Người đến chính là Tô Diệp Tử cùng tông chủ Đàn tông đương thời Tô Thanh Liên. Chỉ có điều lúc này hai người đứng cùng nhau, Tô Diệp Tử nhắm nghiền hai mắt sắc mặt tái nhợt tựa lên vai Tô Thanh Liên, mái tóc đen từ trên cổ Tô Thanh Liên rũ xuống phía trước hai người. Tay trái Tô Thanh Liên giữ trường kiếm, tay phải lại phủ lên thắt lưng của Tô Diệp Tử, biểu hiện hơi trầm ôm lấy người bên cạnh.
Vân Khởi vốn muốn tiến lên đột nhiên một dừng lại, ánh mắt của hắn chăm chú vào bàn tay Tô Thanh Liên đặt bên eo Tô Diệp Tử, hắc kiếm từ đầu đến cuối đều được hắn cầm bên người như lơ đãng run run một hồi. Mà bàn tay hắn nâng kiếm giấu dưới tay áo, đã siết chặt chuôi kiếm đến không còn một khe hở, dường như muốn mạnh mẽ khiến chuôi hắc kiếm kia lún vào trong lòng bàn tay.
... Tiến vào bí cảnh đã mười mấy ngày nôn nóng và bất an vẫn ngột ngạt đến hiện tại, giống như đống củi khô cao tới trời, giờ khắc này tình cảnh trước mắt này tựa như rơi lên đó một đốm lửa nhỏ, trong khoảnh khắc Vân Khởi liền cảm thấy tư duy cùng tâm trạng của mình đều bị tâm tình thô bạo tiêu cực bao phủ tràn ngập, thậm chí hắn còn bất chấp tìm hiểu ngọn nguồn của tâm tình thô bạo —— Tình cảnh trước mắt này, tình cảnh này chói mắt đến mức khiến hắn muốn nâng kiếm lên, dùng hắc kiếm chém giết hết mọi thứ chướng mắt trước mặt hắn.
Hắc kiếm cổ xưa nằm trong Vân Khởi trong tay vang lên từng trận ong ong không cam lòng, dẫn tới tông chủ cùng hai vị trưởng lão kia đều nhìn sang, ngay khi ánh mắt Tô Thanh Liên vừa nhìn đến hắc kiếm, không kìm lòng được rùng mình.
Vân Khởi lại rũ tầm mắt. Hắn không nhìn bất luận một ai trong ba người kia.
Tâm tình thô bảo trong chốc lát trước đó còn đang ầm ĩ đã bình tĩnh trở lại. Nhưng những thô bạo không những không biến mất, trái lại còn dẫn ra một sức mạnh âm lãnh dữ tợn, dần dần từ đan điền của Vân Khởi dấy lên, dọc theo kinh mạch hội tụ trên cánh tay phải.
Chuôi hắc kiếm vào trong nháy mắt này đột nhiên sáng ngời, điểm sáng này gần như chói mắt cùng thân kiếm đen nhánh không hề bắt mắt chút nào tuyệt nhiên bất đồng theo chuôi kiếm muốn chảy xuôi xuống dưới. Tô Thanh Liên từ đầu đến cuối đều nhìn hắc kiếm sắc mặt biến đổi, một linh cảm cực kỳ khủng bố tức thì từ trong lòng bay lên, ngay khi Tô Thanh Liên theo bản năng muốn làm ra phản ứng, một âm thanh suy yếu vang lên bên cạnh mấy người ——
"Tên nghịch đồ nhà ngươi... Không phải kêu ngươi cấm túc trong bí cảnh sao... Ngay cả lời vi sư nói đều vô dụng?"
Trời xanh, mây trắng, gió khẽ lay. Trong bí cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Người khoanh chân ngồi trên thạch tháp bỗng nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên vẻ nóng nảy khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn vẫn không có động tác, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú cây cổ mộc cong cong ngay trước mặt mình, trong đầu lại đang cật lực nhờ lại dáng dấp người người kia tựa lên cổ mộc nhìn ngắm nơi này khẽ cười vào ngày đó —— Chỉ có như vậy hắn mới có thể bình tĩnh.
Một lát sau, hai tay phủ lên đầu gối đột nhiên nắm thành quyền, đáy mắt Vân Khởi xẹt qua một tia tâm tình thô bạo không tự biết.
—— Hắn đã ở trong bí cảnh này mười mấy ngày, cũng không biết vì sao, đã quen an tĩnh quanh năm suốt tháng mà mấy ngày gần đây hắn lại càng sốt ruột, trong lòng xao động cứ như cháy lên một đám lửa, cháy rừng rực khiến hắn ăn ngủ bất an, ngay cả thần hồn nhập định cũng không thể làm được.
Vân Khởi đứng dậy, đi tới trước cổ mộc kia, đưa bàn tay phủ lên thân cây cổ mộc cong cong, nhắm mắt, lực thần hồn phóng thích ra, dọc theo bộ rễ của cổ mộc đâm xuống dưới...
Một lát sau, thần sắc Vân Khởi khẽ biến, mở mắt ra.
Nếu hắn cảm giác không sai, mấy ngày gần đây tựa hồ nội tông có biến động gì đó không nhỏ. —— Thiên địa này ngăn cách với ngoại giới, linh khí vẫn không bị ảnh hưởng, mà thần thức nhạy cảm của hắn cũng chỉ có thể phát hiện một điểm dị dạng, nhưng cổ mộc này đã sống mấy năm mấy, cắm rễ cực sâu, cùng Hàn Quỳnh phong có thể nói là một mạch liên kết, hắn mới có thể rõ ràng cảm nhận được cổ mộc biểu hiện sợ hãi theo bản năng đối một vài thứ gì đó ngoài phong
Giống như hắn có thể cảm giác được, sư phụ của hắn nhất định giấu hắn chuyện gì.
Xoa xoa cành cây thô ráp của cổ mộc, đôi đồng tử trong suốt đen láy của Vân Khởi bốc lên một loại tâm tình bất an nào đó, dày đặc che lấp chập trùng lên xuống dưới đáy mắt hắn, mà linh khí quanh người hắn cũng dần dần hỗn loạn theo dao động tâm tình của hắn. Chỉ là Vân Khởi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa cảm ứng được biến hóa bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, Vân Khởi đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới bàn chân mình đột nhiên chấn động một chút. Thần sắc hắn biến đổi, cúi đầu nhìn, cỏ trên mặt đất không gặp ảnh hưởng chút nào, lúc này hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ —— Chấn động vừa rồi cũng không phải là chấn động đến từ thực chất, mà là thần thức của hắn cảm nhận được xung kích kịch liệt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Khởi đột nhiên trầm xuống... Hắn ở trong bí cảnh mà cũng có thể cảm nhận được thần thức xung kích, nếu như ở bên ngoài bí cảnh tất nhiên cực kỳ rõ ràng, cho dù những tu giả khác không có đủ lực thần hồn không quan sát, hắn nhất định có cảm giác —— Đây chính là lý do vì sao sư phụ muốn nhốt hắn vào Hàn Quỳnh bí cảnh này!
Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Khởi lại không chờ được, hắn trực tiếp xoay người đi tới bên cạnh Chiếu Tâm thạch, nhớ lại cử chỉ động tác của Tô Diệp Tử ở đây vào ngày đó, men theo trí nhớ sờ lên vách đá, đồng thời lấy thần thức tinh tế cảm ứng, tìm được một điểm, dùng sức đè xuống.
Vách đá ầm ầm vang một tiếng thật lớn, trước mắt Vân Khởi hiện ra một đường đá.
Vân Khởi không chút do dự cất bước đi vào, đi thẳng đến bên ngoài đường đá, thiên quang tái hiện, sơn hoa tràn đầy thả tuyết bay. Vân Khởi trầm mắt, trực tiếp thả ra thần thức bàng bạc bao trùm cả tòa Hàn Quỳnh phong. Thần thức vừa lan tràn, sắc mặt Vân Khởi đã là đại biến —— bên dưới thất phong, nơi sâu dưới biển mây mênh mông, có thứ gì đáng sợ đang phát ra thần thức gào thét làm người ta sởn cả tóc gáy.
Ngày đó trước khi ngự kiếm cùng sư phụ, dưới mây mù khiến cho hắn bất an, quả nhiên cất giấu họa vật gì đó...
Vân Khởi còn chưa kịp nghiền ngẫm, quang ảnh trước mặt hắn run lên, một bóng người xuất hiện.
Hồng Hoang trưởng lão đột nhiên xuất hiện không vội mở miệng, mà sau khi nhìn thần sắc lãnh trầm của Vân Khởi, hít vào một hơi: "Vân Khởi sư điệt, nếu Tô sư huynh không cho ngươi rời bí cảnh, ngươi hà tất làm trái ý hắn đây? Trở về đi thôi, không nên chọc giận hắn tức giận."
Vân Khởi không lùi, mà là lên trước một bước, "Vân Khởi muốn gặp mặt sư phụ một lần, thỉnh sư thúc cho phép."
Hồng Hoang trưởng lão liếc hắn một cái, lắc đầu: "Vân Khởi sư điệt, hiện tại ngươi không thể gặp Tô sư huynh, đừng khiến người làm sư thúc như ta còn phải ra tay với vãn bối. Ngươi tự xoay người lại, ta không nói việc này cho sư huynh nghe."
Vân Khởi cụp mắt, trầm mặc chốc lát: "... Xin lỗi."
Khi tiếng nói rơi xuống, âm thanh kiếm lệ sắc bén vụt lên từ mặt đất, xuyên thẳng chín tầng mây.
Hồng Hoang trưởng lão nhìn chuôi kiếm đen nhánh này từ trong tay áo Vân Khởi phóng xuống, mũi kiếm chỉ đất, thân kiếm cổ xưa, giống một khối kim loại mẻ không đáng chú ý.
Nhưng thanh kiếm này, khiến Hồng Hoang trưởng lão đã đạt tới cảnh Hỗn Độn đỉnh phong trăm năm có thừa đều không nhịn được sau lưng khẽ run —— Thanh kiếm này hung lệ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Càng khiến Hồng Hoang trưởng lão bất an chính là, hắn luôn cảm thấy thanh kiếm này so với lần trước nhìn thấy ở thi đấu ngoại tông, khí hung sát lại dày đặc thêm mấy phần... Cùng với đối diện, phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc phả vào mặt.
Một thanh kiếm như vậy, hơn nữa một kỳ tài như vậy, không biết là phúc hay họa...
Hồng Hoang trưởng lão lại thở dài một tiếng: "Dù cho lực thần hồn của ngươi đứng đầu cổ kim, tu vi lại là khuyết điểm của ngươi, vận chuyển chân khí có nhanh hơn nữa, cũng kém xa điều hành chân nguyên, càng không cần phải nói đến tốc độ kiệt quệ của nó. Cảnh Linh Chủng là cảnh giới tối cao có thể chiến thắng chính diện của ngươi hiện tại, muốn qua cửa ải của ta, ngươi còn kém xa."
Vân Khởi không nhúc nhích chút nào, đôi con ngươi đen của hắn đã vắng lặng như mực, đóng băng không dao động. Nơi mắt thường không thể nhận ra, đan điền khóa trong cơ thể Vân Khởi, có vật gì dẫn đến chân khí bỗng nhiên chạy tứ tán, cũng đã không kịp rồi —— Trong đan điền phảng phất như có liệt diễm vô hình phừng lên, trong nháy mắt khiến mọi thứ lụi tàn theo mồi lửa. Vân Khởi chưa phát hiện, chỉ có một đôi đồng tử càng hàn ý lạnh lẽo dữ tợn, hắc kiếm trong tay ở trong không khí xé ra một đường cong tròn, đặt nghiêng với mặt đất ——
"Xin lỗi, Hồng Hoang sư thúc, hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy sư phụ."
Hồng Hoang trưởng lão không thở dài nữa, giơ tay lên, "Ngươi thật là ——"
Tiếng nói hơi ngừng, thần sắc của Hồng Hoang trưởng lão biến đổi lớn, đột nhiên xoay người nhìn mây mù ngoài phong, dừng lại giây lát thân hình hắn liền lóe lên biến mất tại chỗ.
Vân Khởi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, bước tiến dưới chân di động, hắn không chút do dự thôi thúc thân pháp bí pháp, vận chuyển chân khí trong cơ thể tới mức nhanh nhất, nhanh chóng đi xuống dưới phong.
Chỉ chốc lát sau, khi Vân Khởi đến nơi liên kết, nơi đó đã có Hồng Hoang trưởng lão cùng Thiên Đấu trưởng lão đang đứng với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt hai người đều không hề động đậy mà nhìn dưới lớp mây mù ngoài phong. Vân Khởi vừa muốn đi tới, liền thấy ở ngoài phong một thanh trường kiếm mang theo hai bóng người, bỗng nhiên lóe lên, hai người nguyên bản đang đứng trên kiếm đều rơi xuống mặt đất.
Nhìn hai thân ảnh kia, đồng tử của Vân Khởi hơi co rụt ——
Người đến chính là Tô Diệp Tử cùng tông chủ Đàn tông đương thời Tô Thanh Liên. Chỉ có điều lúc này hai người đứng cùng nhau, Tô Diệp Tử nhắm nghiền hai mắt sắc mặt tái nhợt tựa lên vai Tô Thanh Liên, mái tóc đen từ trên cổ Tô Thanh Liên rũ xuống phía trước hai người. Tay trái Tô Thanh Liên giữ trường kiếm, tay phải lại phủ lên thắt lưng của Tô Diệp Tử, biểu hiện hơi trầm ôm lấy người bên cạnh.
Vân Khởi vốn muốn tiến lên đột nhiên một dừng lại, ánh mắt của hắn chăm chú vào bàn tay Tô Thanh Liên đặt bên eo Tô Diệp Tử, hắc kiếm từ đầu đến cuối đều được hắn cầm bên người như lơ đãng run run một hồi. Mà bàn tay hắn nâng kiếm giấu dưới tay áo, đã siết chặt chuôi kiếm đến không còn một khe hở, dường như muốn mạnh mẽ khiến chuôi hắc kiếm kia lún vào trong lòng bàn tay.
... Tiến vào bí cảnh đã mười mấy ngày nôn nóng và bất an vẫn ngột ngạt đến hiện tại, giống như đống củi khô cao tới trời, giờ khắc này tình cảnh trước mắt này tựa như rơi lên đó một đốm lửa nhỏ, trong khoảnh khắc Vân Khởi liền cảm thấy tư duy cùng tâm trạng của mình đều bị tâm tình thô bạo tiêu cực bao phủ tràn ngập, thậm chí hắn còn bất chấp tìm hiểu ngọn nguồn của tâm tình thô bạo —— Tình cảnh trước mắt này, tình cảnh này chói mắt đến mức khiến hắn muốn nâng kiếm lên, dùng hắc kiếm chém giết hết mọi thứ chướng mắt trước mặt hắn.
Hắc kiếm cổ xưa nằm trong Vân Khởi trong tay vang lên từng trận ong ong không cam lòng, dẫn tới tông chủ cùng hai vị trưởng lão kia đều nhìn sang, ngay khi ánh mắt Tô Thanh Liên vừa nhìn đến hắc kiếm, không kìm lòng được rùng mình.
Vân Khởi lại rũ tầm mắt. Hắn không nhìn bất luận một ai trong ba người kia.
Tâm tình thô bảo trong chốc lát trước đó còn đang ầm ĩ đã bình tĩnh trở lại. Nhưng những thô bạo không những không biến mất, trái lại còn dẫn ra một sức mạnh âm lãnh dữ tợn, dần dần từ đan điền của Vân Khởi dấy lên, dọc theo kinh mạch hội tụ trên cánh tay phải.
Chuôi hắc kiếm vào trong nháy mắt này đột nhiên sáng ngời, điểm sáng này gần như chói mắt cùng thân kiếm đen nhánh không hề bắt mắt chút nào tuyệt nhiên bất đồng theo chuôi kiếm muốn chảy xuôi xuống dưới. Tô Thanh Liên từ đầu đến cuối đều nhìn hắc kiếm sắc mặt biến đổi, một linh cảm cực kỳ khủng bố tức thì từ trong lòng bay lên, ngay khi Tô Thanh Liên theo bản năng muốn làm ra phản ứng, một âm thanh suy yếu vang lên bên cạnh mấy người ——
"Tên nghịch đồ nhà ngươi... Không phải kêu ngươi cấm túc trong bí cảnh sao... Ngay cả lời vi sư nói đều vô dụng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.