Chương 150: CẨN THẬN
Tôi không phải Z
20/01/2021
Giọng nói này trực tiếp làm cho hồn vía Từ Yên và Lâm Bính Sơn run
rẩy một trận. Ngay cả Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng thấy khí
huyết cuồn cuộn.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Trần Thuận.
Trong mắt Từ Yên xuất hiện vẻ kinh hãi.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng thu hồi lại sự khinh thường trước đây.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều là Thần cảnh trung kỳ, ông ta dùng chân nguyên bày ra kết giới cách âm, vậy mà có thể bị giọng nói của Trần Thuận phá vỡ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Mấy người họ lập tức biết được rằng những lời vừa rồi họ nói tới đã bị Trần Thuận nghe thấy toàn bộ. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, tiểu tử này quả nhiên có gì đó quái lạ.
Chỉ có điều mặc dù thu hồi sự coi thường, nhưng trong mắt hai người cũng không có chút lo lắng nào.
Tam trưởng lão nhìn về phía Trần Thuận, vẻ bề ngoài tiên phong đạo cốt, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện sự uy nghiêm đáng sợ: “Chỉ là một tiểu bối mà dám kiêu ngạo như thế! Cậu đã nghe được, vậy thì tôi hỏi cậu, cậu muốn gia nhập Dược Các chúng tôi?”
Tam trưởng lão nói ra lời này.
Đám người Tần Minh của Thiên Cơ Các và Đỗ Thiên Hựu lập tức sững sờ.
Hoàn toàn không ngờ rằng, dưới tình huống Trần Thuận đối với người của Dược Các có thể nói là “đại nghịch bất đạo” mà các trưởng lão Thần cảnh của Dược Các còn ném về phía Trần Thuận một cành ô liu như vậy.
Phải biết là có không ít người muốn gia nhập Dược Các mà không được.
Người trong gia tộc ẩn danh, nếu như không phải con cháu đích tôn, có cơ hội trở thành trưởng lão của gia tộc, hoặc là nắm quyền lớn trong gia tộc thì đều hi vọng có cơ hội gia nhập Dược Các hoặc là Thiên Cơ Các.
Dù sao hai thế lực đặc biệt này, nhìn như là có cùng cấp bậc với gia tộc ẩn danh nhưng thực chất lại siêu nhiên hơn.
Nói cho cùng thì bất kể là đan dược hay là pháp khí thì vẫn phải dựa vào hai thế lực này.
Họ không có thực lực xuyên qua kết giới cách âm của Thần cảnh, nghe thấy những gì mà người trong Dược Các nói.
“Cậu biết chúng tôi muốn gì, nếu cậu đồng ý thì trưởng lão của Dược Các, có một vị trí là của cậu.”
Ngay trong lúc Tần Minh và Đỗ Thiên Hựu đang kinh ngạc thì Tam trưởng lão lại tiếp tục nói.
Lời này vừa nói ra càng làm cho hai người kinh ngạc hơn.
Tất cả các trưởng lão của Dược Các đều là trưởng lão có thực quyền, coi như chỉ cho Trần Thuận một cái hư danh, treo một vị trí trưởng lão thì cũng có thể được chia rất nhiều tài nguyên.
Đó chắc chắn là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Mấy người đều nhìn về phía Trần Thuận, muốn biết Trần Thuận sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhưng mà Trần Thuận đáp lại Dược Các chỉ có một chữ.
“Chết!”
Sau khi nhìn thấy Từ Yên lấy Tiểu Hoàn Dương Đan ra, Trần Thuận biến sắc.
Loại Tiểu Hoàn Dương Đan này, hắn chỉ đưa cho Viên Hạo ba viên mà thôi.
Nghe thấy những lời sau đó, sát ý trên người Trần Thuận lập tức bộc phát.
Hắn có thể xác định được Viên Hạo đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa những người này đến là vì lò luyện đan, còn nhằm vào Tiểu Hoàn Dương Đan, quả thật chính là đang tìm đến cái chết.
Phản ứng của Trần Thuận một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của bọn Tần Minh.
Thà rằng đắc tội với gia tộc ẩn danh cũng không nên đắc tội với Dược Các và Thiên Cơ Các, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Huống chi gia nhập Dược Các, trở thành trưởng lão thì lợi ích nhiều không kể xiết.
Cho dù Trần Thuận từ chối thì cũng không cần thiết phải đắc tội với Dược Các như vậy chứ.
Đây chắc chắn sẽ trở thành món nợ máu không có hồi kết .
Vẻ mặt Tần Minh phức tạp.
Đỗ Thiên Hựu thì lo lắng.
Đầu tiên thì Trần Thuận đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy, hiện tại lại đắc tội với Dược Các, hắn thật sự có thể tiếp tục chống đỡ sao?
“Tiểu tử, đã cho thể diện mà không cần, vậy thì đừng trách Dược Các chúng tôi vô tình.”
Sát khí trên người Tam trưởng lão bắt đầu dâng lên mãnh liệt.
“Để tôi xem một chút, cậu kiêu căng phách lối như vậy có phải là thật sự có bản lĩnh này hay không!”
Dứt lời, Tam trưởng lão bước ra một bước, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn mạnh mẽ, giống như thủy triều phun ra ngoài.
Sự uy nghiêm của Thần cảnh lập tức bùng phát.
Một phương này dường như đều chấn động.
Dưới uy thế như vậy, mấy người Tần Minh và Đỗ Thiên Hựu là Nửa bước Thần cảnh đều không chịu nổi, rút lui ra ngoài hơn mười mét, lúc này khó khăn lắm mới ổn định thân hình được.
“Thần cảnh thật sự rất mạnh!” Đỗ Thiên Hựu nhìn Tam trưởng lão, lẩm bẩm nói.
Cho dù hắn là Nửa bước Thần cảnh, hắn vẫn luôn cảm thấy nếu như Thần cảnh như Tam trưởng lão ra tay, chỉ cần một chiêu cũng có thể khiến hắn thịt nát xương tan.
Loại cảm giác tính mạng của mình không phải do mình làm chủ như này khiến hắn vô cùng khát vọng sức mạnh.
Cùng lúc đó, Đỗ Thiên Hựu cũng lập tức nhìn về phía Trần Thuận. Mặc dù Trần Thuận lộ rõ sự sắc bén, làm người không biết tiến lùi, cảm thấy trời đất bao la hắn là lớn nhất, nhưng Đỗ Thiên Hựu lại không thể không bội phục Trần Thuận, bởi vì Trần Thuận thật sự có thực lực như vậy.
Bây giờ Thần cảnh cường giả trẻ tuổi ở Viêm Hạ có thể thấy được chút ít.
Với lại cho dù là Thần cảnh thì cũng không ai dám đồng thời đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy, cũng không có ai sau khi đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy còn dám đắc tội với Dược Các. Chỉ có Trần Thuận dám làm như thế.
Trần Thuận tùy ý như vậy.
Khiến Đỗ Thiên Hựu vừa bội phục vừa hâm mộ.
“Trần huynh, cẩn thận!”
Đỗ Thiên Hựu bất chấp khó khăn, liều lĩnh mạo hiểm đắc tội trước trưởng lão của Dược Các, lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thuận khẽ gật đầu với Đỗ Thiên Hựu.
Đối mặt với uy thế Thần cảnh của Tam trưởng lão, sắc mặt Trần Thuận vô cùng ung dung.
Một lá chắn vô hình bảo vệ Vương Minh Vy ở sau lưng, để Vương Minh Vy không bị uy thế Thần cảnh của Tam trưởng lão ảnh hưởng chút nào.
“Minh Vy, cô lùi ra một chút, bảo vệ mình thật tốt!” Trần Thuận nhắc nhở.
Trong lòng Vương Minh Vy ấm áp, khẽ nói: “Anh cũng phải cẩn thận!”
Sau khi nói xong thì chủ động lùi ra bên ngoài, không hề gây ra gánh nặng gì cho Trần Thuận.
Đồng thời Vương Minh Vy cũng cắn chặt răng, siết chặt nắm tay thanh tú, âm thầm thề, từ nay về sau, nhất định phải cố gắng tu luyện, sau này nếu còn có tình huống như vậy, nếu như cô có thể đứng bên cạnh Trần Thuận, cùng hắn kề vai chiến đấu thì có thể đến giúp Trần Thuận, thay vì trở thành gánh nặng cho Trần Thuận, còn khiến Trần Thuận phân tâm, để cô khỏi bị thương.
“Một con chó già mà cũng dám ở trước mặt tôi khoe oai? Hôm nay giết ông trước!”
Đối mặt với khí thế mãnh liệt của Tam trưởng lão, thân hình Trần Thuận không nhúc nhích tí nào, không chút nào hoảng hốt.
Trần Thuận đưa tay vào khoảng không nắm một cái, Luyện Ngục Chi Kiếm lập tức xuất hiện trong tay.
“Nhìn xem ông có thể đỡ được mấy kiếm của tôi?”
Trần Thuận thét lên chói tai.
“Nghịch thiên thất ma kiếm, đệ nhất kiếm, ám vô thiên nhật!”
Một kiếm chém ra.
Ngay lập tức nơi kiếm khí bao phủ tối đen như mực.
Như là đêm đen vĩnh hằng phủ xuống, tối tăm không thấy mặt trời.
Tam trưởng lão đang lao về phía Trần Thuận, thân hình lập tức đình trệ, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng.
Đây là kiếm pháp gì vậy?
Quả thực là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Tam trưởng lão nhìn bóng tối tấn công về phía mình, trong lòng nổi lên một ý nghĩ, như thể nếu mình bị bóng tối này ăn mòn thì cuối cùng sẽ không thể thoát ra ngoài được nữa, sẽ hóa thành một nắm cát vàng trong bóng tối.
Nhưng mà dù sao Tam trưởng lão cũng là Thần cảnh trung kỳ cường giả, một thoáng cũng đã đoán được cái này gọi là bóng tối nhưng thực chất tất cả đều là kiếm ý.
Đó là phạm vi kiếm ý mà Trần Thuận chém ra một kiếm kia.
Mặc dù vẻ mặt Tam trưởng lão ngưng trọng, nhưng cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của ông ta.
“Hi vọng cậu không phải chủ nghĩa hình thức, có thể để cho tôi hoạt động gân cốt một chút.” Tam trưởng lão rống lên.
Sau đó, vẫy phất trần trong tay một cái.
Thông thường thì phất trần được chế tạo từ lông thú và các loại sợi đay.
Nhưng mà, cây phất trần trong tay Tam trưởng lão lại là một pháp khí làm bằng vật liệu đặc biệt tích hợp tấn công và phòng thủ, tên là “Vô Cấu”.
Mặc dù bất kể là tấn công hay là phòng thủ thì so với pháp khí chuyên tấn công hoặc là pháp khí chuyên phòng thủ thì nó đều kém hơn một chút.
Nhưng giá trị tổng thể thì lại cao hơn pháp khí đơn tính.
Nó là pháp khí tích hợp tấn công và phòng thủ hiếm có trên thế gian. Cho dù ông ta là trưởng lão của Dược Các thì cũng phải trả một cái giá rất cao mới có được nó trong tay.
Sau khi Tam trưởng lão rót chân nguyên vào “Vô Cấu”, ba trăm sáu mươi lăm sợi tơ mềm trên phất trần lập tức chia ra bắn ra một tia sáng trắng.
Ba trăm sáu mươi lăm tia sáng trắng bắn ra một lượt.
Tập hợp lại một chỗ như một luồng ánh sáng dày đặc.
Va chạm với bóng tối mà một kiếm của Trần Thuận chém ra.
Muốn xé tan bóng đêm và khôi phục lại ánh sáng.
Lập tức trong không trung không ngừng phát ra tiếp bùm bùm.
Sức mạnh tàn sát bừa bãi xung quanh.
Ở giữa, ánh sáng chiếu rọi bóng tối, bóng tối cắn nuốt ánh sáng.
Cho đến cuối cùng toàn bộ tiêu tán.
Bầu trời khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng mà ở chỗ giao nhau trên mặt đất đã xuất hiện vô số cái hố.
Mặt đất bị hủy hoại vô cùng thê thảm.
Đang quan sát cuộc chiến ở phía xa, Tần Minh, Đỗ Thiên Hựu, thậm chí bao gồm cả bọn Từ Yên và Lâm Bính Sơn của Dược Các cũng đều không nén được nuốt một ngụm nước bọt.
Da đầu tê dại một hồi.
Vừa rồi cho dù là Trần Thuận hay là Tam trưởng lão, bất kỳ chiêu thức nào rơi vào trên người những kẻ nửa bước Thần cảnh như họ thì đều tuyệt đối không thể sống sót trở về.
“Tiểu tử, có chút bản lĩnh đấy! Xem ra chúng tôi đã đoán sai. Cậu không phải là kẻ vô dụng dựa vào việc cắn thuốc đi lên Thần cảnh. Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, nếu cậu đồng ý giao lò luyện đan và phương pháp luyện đan ra, cậu sẽ là trưởng lão Dược Các như tôi đã hứa. Đồng thời, còn là trưởng lão thực quyền, thế nào?”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Trần Thuận.
Trong mắt Từ Yên xuất hiện vẻ kinh hãi.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng thu hồi lại sự khinh thường trước đây.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đều là Thần cảnh trung kỳ, ông ta dùng chân nguyên bày ra kết giới cách âm, vậy mà có thể bị giọng nói của Trần Thuận phá vỡ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Mấy người họ lập tức biết được rằng những lời vừa rồi họ nói tới đã bị Trần Thuận nghe thấy toàn bộ. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, tiểu tử này quả nhiên có gì đó quái lạ.
Chỉ có điều mặc dù thu hồi sự coi thường, nhưng trong mắt hai người cũng không có chút lo lắng nào.
Tam trưởng lão nhìn về phía Trần Thuận, vẻ bề ngoài tiên phong đạo cốt, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện sự uy nghiêm đáng sợ: “Chỉ là một tiểu bối mà dám kiêu ngạo như thế! Cậu đã nghe được, vậy thì tôi hỏi cậu, cậu muốn gia nhập Dược Các chúng tôi?”
Tam trưởng lão nói ra lời này.
Đám người Tần Minh của Thiên Cơ Các và Đỗ Thiên Hựu lập tức sững sờ.
Hoàn toàn không ngờ rằng, dưới tình huống Trần Thuận đối với người của Dược Các có thể nói là “đại nghịch bất đạo” mà các trưởng lão Thần cảnh của Dược Các còn ném về phía Trần Thuận một cành ô liu như vậy.
Phải biết là có không ít người muốn gia nhập Dược Các mà không được.
Người trong gia tộc ẩn danh, nếu như không phải con cháu đích tôn, có cơ hội trở thành trưởng lão của gia tộc, hoặc là nắm quyền lớn trong gia tộc thì đều hi vọng có cơ hội gia nhập Dược Các hoặc là Thiên Cơ Các.
Dù sao hai thế lực đặc biệt này, nhìn như là có cùng cấp bậc với gia tộc ẩn danh nhưng thực chất lại siêu nhiên hơn.
Nói cho cùng thì bất kể là đan dược hay là pháp khí thì vẫn phải dựa vào hai thế lực này.
Họ không có thực lực xuyên qua kết giới cách âm của Thần cảnh, nghe thấy những gì mà người trong Dược Các nói.
“Cậu biết chúng tôi muốn gì, nếu cậu đồng ý thì trưởng lão của Dược Các, có một vị trí là của cậu.”
Ngay trong lúc Tần Minh và Đỗ Thiên Hựu đang kinh ngạc thì Tam trưởng lão lại tiếp tục nói.
Lời này vừa nói ra càng làm cho hai người kinh ngạc hơn.
Tất cả các trưởng lão của Dược Các đều là trưởng lão có thực quyền, coi như chỉ cho Trần Thuận một cái hư danh, treo một vị trí trưởng lão thì cũng có thể được chia rất nhiều tài nguyên.
Đó chắc chắn là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Mấy người đều nhìn về phía Trần Thuận, muốn biết Trần Thuận sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhưng mà Trần Thuận đáp lại Dược Các chỉ có một chữ.
“Chết!”
Sau khi nhìn thấy Từ Yên lấy Tiểu Hoàn Dương Đan ra, Trần Thuận biến sắc.
Loại Tiểu Hoàn Dương Đan này, hắn chỉ đưa cho Viên Hạo ba viên mà thôi.
Nghe thấy những lời sau đó, sát ý trên người Trần Thuận lập tức bộc phát.
Hắn có thể xác định được Viên Hạo đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa những người này đến là vì lò luyện đan, còn nhằm vào Tiểu Hoàn Dương Đan, quả thật chính là đang tìm đến cái chết.
Phản ứng của Trần Thuận một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của bọn Tần Minh.
Thà rằng đắc tội với gia tộc ẩn danh cũng không nên đắc tội với Dược Các và Thiên Cơ Các, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Huống chi gia nhập Dược Các, trở thành trưởng lão thì lợi ích nhiều không kể xiết.
Cho dù Trần Thuận từ chối thì cũng không cần thiết phải đắc tội với Dược Các như vậy chứ.
Đây chắc chắn sẽ trở thành món nợ máu không có hồi kết .
Vẻ mặt Tần Minh phức tạp.
Đỗ Thiên Hựu thì lo lắng.
Đầu tiên thì Trần Thuận đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy, hiện tại lại đắc tội với Dược Các, hắn thật sự có thể tiếp tục chống đỡ sao?
“Tiểu tử, đã cho thể diện mà không cần, vậy thì đừng trách Dược Các chúng tôi vô tình.”
Sát khí trên người Tam trưởng lão bắt đầu dâng lên mãnh liệt.
“Để tôi xem một chút, cậu kiêu căng phách lối như vậy có phải là thật sự có bản lĩnh này hay không!”
Dứt lời, Tam trưởng lão bước ra một bước, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn mạnh mẽ, giống như thủy triều phun ra ngoài.
Sự uy nghiêm của Thần cảnh lập tức bùng phát.
Một phương này dường như đều chấn động.
Dưới uy thế như vậy, mấy người Tần Minh và Đỗ Thiên Hựu là Nửa bước Thần cảnh đều không chịu nổi, rút lui ra ngoài hơn mười mét, lúc này khó khăn lắm mới ổn định thân hình được.
“Thần cảnh thật sự rất mạnh!” Đỗ Thiên Hựu nhìn Tam trưởng lão, lẩm bẩm nói.
Cho dù hắn là Nửa bước Thần cảnh, hắn vẫn luôn cảm thấy nếu như Thần cảnh như Tam trưởng lão ra tay, chỉ cần một chiêu cũng có thể khiến hắn thịt nát xương tan.
Loại cảm giác tính mạng của mình không phải do mình làm chủ như này khiến hắn vô cùng khát vọng sức mạnh.
Cùng lúc đó, Đỗ Thiên Hựu cũng lập tức nhìn về phía Trần Thuận. Mặc dù Trần Thuận lộ rõ sự sắc bén, làm người không biết tiến lùi, cảm thấy trời đất bao la hắn là lớn nhất, nhưng Đỗ Thiên Hựu lại không thể không bội phục Trần Thuận, bởi vì Trần Thuận thật sự có thực lực như vậy.
Bây giờ Thần cảnh cường giả trẻ tuổi ở Viêm Hạ có thể thấy được chút ít.
Với lại cho dù là Thần cảnh thì cũng không ai dám đồng thời đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy, cũng không có ai sau khi đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh như vậy còn dám đắc tội với Dược Các. Chỉ có Trần Thuận dám làm như thế.
Trần Thuận tùy ý như vậy.
Khiến Đỗ Thiên Hựu vừa bội phục vừa hâm mộ.
“Trần huynh, cẩn thận!”
Đỗ Thiên Hựu bất chấp khó khăn, liều lĩnh mạo hiểm đắc tội trước trưởng lão của Dược Các, lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thuận khẽ gật đầu với Đỗ Thiên Hựu.
Đối mặt với uy thế Thần cảnh của Tam trưởng lão, sắc mặt Trần Thuận vô cùng ung dung.
Một lá chắn vô hình bảo vệ Vương Minh Vy ở sau lưng, để Vương Minh Vy không bị uy thế Thần cảnh của Tam trưởng lão ảnh hưởng chút nào.
“Minh Vy, cô lùi ra một chút, bảo vệ mình thật tốt!” Trần Thuận nhắc nhở.
Trong lòng Vương Minh Vy ấm áp, khẽ nói: “Anh cũng phải cẩn thận!”
Sau khi nói xong thì chủ động lùi ra bên ngoài, không hề gây ra gánh nặng gì cho Trần Thuận.
Đồng thời Vương Minh Vy cũng cắn chặt răng, siết chặt nắm tay thanh tú, âm thầm thề, từ nay về sau, nhất định phải cố gắng tu luyện, sau này nếu còn có tình huống như vậy, nếu như cô có thể đứng bên cạnh Trần Thuận, cùng hắn kề vai chiến đấu thì có thể đến giúp Trần Thuận, thay vì trở thành gánh nặng cho Trần Thuận, còn khiến Trần Thuận phân tâm, để cô khỏi bị thương.
“Một con chó già mà cũng dám ở trước mặt tôi khoe oai? Hôm nay giết ông trước!”
Đối mặt với khí thế mãnh liệt của Tam trưởng lão, thân hình Trần Thuận không nhúc nhích tí nào, không chút nào hoảng hốt.
Trần Thuận đưa tay vào khoảng không nắm một cái, Luyện Ngục Chi Kiếm lập tức xuất hiện trong tay.
“Nhìn xem ông có thể đỡ được mấy kiếm của tôi?”
Trần Thuận thét lên chói tai.
“Nghịch thiên thất ma kiếm, đệ nhất kiếm, ám vô thiên nhật!”
Một kiếm chém ra.
Ngay lập tức nơi kiếm khí bao phủ tối đen như mực.
Như là đêm đen vĩnh hằng phủ xuống, tối tăm không thấy mặt trời.
Tam trưởng lão đang lao về phía Trần Thuận, thân hình lập tức đình trệ, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng.
Đây là kiếm pháp gì vậy?
Quả thực là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Tam trưởng lão nhìn bóng tối tấn công về phía mình, trong lòng nổi lên một ý nghĩ, như thể nếu mình bị bóng tối này ăn mòn thì cuối cùng sẽ không thể thoát ra ngoài được nữa, sẽ hóa thành một nắm cát vàng trong bóng tối.
Nhưng mà dù sao Tam trưởng lão cũng là Thần cảnh trung kỳ cường giả, một thoáng cũng đã đoán được cái này gọi là bóng tối nhưng thực chất tất cả đều là kiếm ý.
Đó là phạm vi kiếm ý mà Trần Thuận chém ra một kiếm kia.
Mặc dù vẻ mặt Tam trưởng lão ngưng trọng, nhưng cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của ông ta.
“Hi vọng cậu không phải chủ nghĩa hình thức, có thể để cho tôi hoạt động gân cốt một chút.” Tam trưởng lão rống lên.
Sau đó, vẫy phất trần trong tay một cái.
Thông thường thì phất trần được chế tạo từ lông thú và các loại sợi đay.
Nhưng mà, cây phất trần trong tay Tam trưởng lão lại là một pháp khí làm bằng vật liệu đặc biệt tích hợp tấn công và phòng thủ, tên là “Vô Cấu”.
Mặc dù bất kể là tấn công hay là phòng thủ thì so với pháp khí chuyên tấn công hoặc là pháp khí chuyên phòng thủ thì nó đều kém hơn một chút.
Nhưng giá trị tổng thể thì lại cao hơn pháp khí đơn tính.
Nó là pháp khí tích hợp tấn công và phòng thủ hiếm có trên thế gian. Cho dù ông ta là trưởng lão của Dược Các thì cũng phải trả một cái giá rất cao mới có được nó trong tay.
Sau khi Tam trưởng lão rót chân nguyên vào “Vô Cấu”, ba trăm sáu mươi lăm sợi tơ mềm trên phất trần lập tức chia ra bắn ra một tia sáng trắng.
Ba trăm sáu mươi lăm tia sáng trắng bắn ra một lượt.
Tập hợp lại một chỗ như một luồng ánh sáng dày đặc.
Va chạm với bóng tối mà một kiếm của Trần Thuận chém ra.
Muốn xé tan bóng đêm và khôi phục lại ánh sáng.
Lập tức trong không trung không ngừng phát ra tiếp bùm bùm.
Sức mạnh tàn sát bừa bãi xung quanh.
Ở giữa, ánh sáng chiếu rọi bóng tối, bóng tối cắn nuốt ánh sáng.
Cho đến cuối cùng toàn bộ tiêu tán.
Bầu trời khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng mà ở chỗ giao nhau trên mặt đất đã xuất hiện vô số cái hố.
Mặt đất bị hủy hoại vô cùng thê thảm.
Đang quan sát cuộc chiến ở phía xa, Tần Minh, Đỗ Thiên Hựu, thậm chí bao gồm cả bọn Từ Yên và Lâm Bính Sơn của Dược Các cũng đều không nén được nuốt một ngụm nước bọt.
Da đầu tê dại một hồi.
Vừa rồi cho dù là Trần Thuận hay là Tam trưởng lão, bất kỳ chiêu thức nào rơi vào trên người những kẻ nửa bước Thần cảnh như họ thì đều tuyệt đối không thể sống sót trở về.
“Tiểu tử, có chút bản lĩnh đấy! Xem ra chúng tôi đã đoán sai. Cậu không phải là kẻ vô dụng dựa vào việc cắn thuốc đi lên Thần cảnh. Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, nếu cậu đồng ý giao lò luyện đan và phương pháp luyện đan ra, cậu sẽ là trưởng lão Dược Các như tôi đã hứa. Đồng thời, còn là trưởng lão thực quyền, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.