Chương 192: CHỈ ĐIỂM
Tôi không phải Z
22/01/2021
Hửm?
Ánh mắt của Tiểu Bàn Tử phút chốc đã bị cái nhẫn kia thu hút.
Ngay sau đó, Tiểu Bàn Tử biến mất, rồi lại xuất hiện bên cạnh cái nhẫn.
Sau khi nhặt cái nhẫn lên, ánh mắt của Tiểu Bàn Tử lộ vẻ nghi ngờ.
Hơi thở quen thuộc.
Ai vậy?
Tại sao lại có hơi thở quen thuộc?
Sau đó chợt hiểu ra, gương mặt Tiểu Bàn Tử lộ vẻ vui mừng.
Nhóc nghe thấy hương vị của phụ nữ trên cái nhẫn.
Cái nhẫn này, thì ra là của một người phụ nữ.
Không lẽ, là một đại mỹ nữ?
Tiểu Bàn Tử vui vẻ nghĩ.
…
…
Bên ngoài, Trần Thuận thu hồi cái nhẫn đem cất đi, sau đó rời khỏi nội điện Tuyết Thần.
Cả tòa điện Tuyết Thần, ngoại trừ nội điện phía ngoài, còn có rất nhiều phòng khác.
Tuy nhiên, lúc trước, Trần Thuận đã dùng thần niệm tản ra khắp nơi, tra xét nơi này rồi.
Bên trong, cũng không có nhiều thứ mà Trần Thuận cần.
Cả tòa điện Tuyết Thần cũng chỉ có Uông Linh Tuyền là có giá trị đối với Trần Thuận.
Tuy nhiên, hiện tại Trần Thuận cũng không vội vã đi hấp thu linh tuyền.
Ra phía sau điện Tuyết Thần, Trần Thuận xuất hiện ở gian thiên điện bên trong.
Gian thiên điện này so với chính điện Tuyết Thần thì nhỏ hơn nhiều.
Bên trong còn có giá đặt một ít binh khí, hầu hết đã bị hư hại.
Nhưng vẫn còn hai món binh khí khá nguyên vẹn, một món binh khí trông như trường kiếm bằng pha lê, tỏa ra hàn quang, món binh khí còn lại trông giống như cành liễu, hình như là roi.
Đều là pháp khí công kích, hơn nữa trong các loại pháp khí công kích dường như đây là loại có uy lực cao nhất, thậm chí vượt ra ngoài khái niệm pháp khí công kích.
Nhưng so với pháp bảo còn khoảng cách nhỏ.
Xét ra có thể gọi là chuẩn pháp bảo, có lẽ chính xác hơn.
Trần Thuận lại không đem chúng để vào trong tầm mắt.
Nhưng hắn vẫn đưa tay ra thu hai món chuẩn pháp bảo vào trong túi.
Dù sao, nếu hắn không cần, người dưới trướng hắn cũng cần, vẫn là sử dụng được.
Sau khi cất hai món chuẩn pháp bảo, Trần Thuận kiểm tra lại thiên điện, nhưng không có phát hiện gì lớn.
Bên này, ngoại trừ kho vũ khí chứa một ít pháp khí, còn có vài phòng tu luyện, loại sử dụng linh thạch, ngoài ra còn có vài phòng ngủ.
Xem ra nơi này hẳn từng là chỗ cho các đệ tử Cung Tuyết Thần dùng làm nơi tu luyện và nơi ở.
Sau khi xem xong nơi này, Trần Thuận lại biến mất về nơi xa xa.
Giống như một tia chớp, hắn lại xuất hiện tại thiên điện nơi có Shakun.
Nơi này đối diện với Tây Điện mà Trần Thuận mới bước vào, được gọi là Đông Điện.
Đại khái nơi này bố trí tương đối giống Tây Điện.
Chẳng qua là bên này không có kho vũ khí, nhưng lại có gian chứa vài bộ sách. Lúc này Shakun cũng đang ở trong phòng.
Ông ta đang chăm chú nhìn vào một quyển sách.
Trần Thuận dùng thần niệm nhìn qua, trong tay Shakun chính là một quyển “Phá Diệt Kiếm Quyết”
Lúc này Shakun nhăn mày lại.
Thứ ông ta tu luyện không phải kiếm đạo.
Shakun chính là tu luyện quyền đạo.
Tuy rằng ông ta không tu luyện kiếm đạo, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại gì, ông ta học được nhiều điều trong đó.
Sau khi nhìn thấy Trần Thuận đột nhiên xuất hiện, Shakun kinh hãi.
Trần Thuận đã vào bằng cách nào, tại sao ông ta không phát hiện ra.
Điều này chẳng phải có nghĩa là nếu Trần Thuận muốn lấy mạng ông ta, chỉ cần đánh lén, ông ta cũng không thể cảm nhận được.
“Phá Diệt Kiếm Quyết, sách này có thể tham khảo, Đông Hoàng Quyền Kinh, đối với ông hẳn có tác dụng lớn hơn nữa.”
Sau khi Trần Thuận tiến vào, hắn dùng thần niệm đảo qua, phát hiện một quyển “Đông Hoàng Quyền Kinh”, thấy Shakun đang suy nghĩ, dùng thân thủ đưa Đông Hoàng Quyền Kinh đến trước mặt Shakun.
Shakun sửng sốt.
“Ta… Ta không biết chữ này…”
Shakun có chút xấu hổ.
Đồng thời, ông ta cũng khiếp sợ Trần Thuận có thể nhận biết được bốn chữ kia, lại càng khiếp sợ hơn khi đối mặt với công pháp di tích cổ, Trần Thuận lại rất hào phóng.
Nói cách khác, có vẻ như, căn bản còn chướng mắt?
Shakun không chắc lắm, nhưng Trần Thuận có thể lấy bản sách này cho ông ta, nếu hắn thuyết minh lại, đối với ông ta là sự trợ giúp hiệu quả to lớn.
Hơn nữa, ông ta không biết chữ này, không có nghĩa là Trần Thuận không biết.
Trong lòng Trần Thuận không khỏi khinh bỉ.
Chữ trên Đông Hoàng Quyền Kinh là văn tự thông dụng trong giới tu tiên, Shakun không phải là người trong giới tu tiên, không biết cũng là chuyện thường.
“Nếu ông tin tôi, buông lỏng biển ý thức của ông, tôi sẽ truyền lại cho ông.” Trần Thuận thản nhiên nói.
Gương mặt Shakun lộ vẻ do dự.
Buông lỏng ý thức của mình cho người khác chính là điều tối kỵ.
Nhất là đối với loại cường giả như Trần Thuận, bình thường giao chiến, chỉ trong một chiêu, khó mà lấy mạng được mình, nhưng một khi đã buông ra biển ý thức, Trần Thuận rất mạnh mẽ.
Một khi Trần Thuận đối với mình có ác ý, tinh lực bùng nổ cực đại trong chớp mắt, chính là tự mình làm chấn động hoặc đảo lộn biển ý thức.
Trước tình huống như vậy, thật sự chỉ còn chờ chết.
Sau khi nói một câu, Trần Thuận không xen vào chuyện của Shakun nữa.
Có hay không có cơ duyên này, phải xem chính Shakun.
Lát sau, Shakun nhìn về phía Trần Thuận, chắc nịch nói: “Ta tin tưởng cậu.”
Dứt lời, ông ta chủ động buông ra biển ý thức.
Trần Thuận rất mạnh, uy lực bá đạo, nếu muốn giết ông ta thì Shakun không phải đối thủ. Huống chi nếu Trần Thuận thật sự muốn giết ông ta, sau khi nhận được tin tức di tích cổ đã ra tay, không để đến bây giờ mới ra yêu thiêu thân.
Trần Thuận thấy thế, nhếch mép cười.
Sau đó, vươn tay ra một chút.
Đột nhiên trong đầu Shakun hiện lên từng trang sách giống như cuốn sách bình thường.
Rõ ràng đúng là “Đông Hoàng Quyền Kinh”.
Lúc trước Shakun không biết những chữ này, nhưng hiện tại đã hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh tinh thần, phút chốc Shakun đã hiểu được ý tứ trong sách.
Shakun lộ ra vẻ khó tin.
Lập tức nhắm hai mắt lại, hiểu được Đông Hoàng Quyền Kinh.
Khi Shakun đã hiểu được cuốn sách, Trần Thuận lại rời khỏi Đông Điện.
Bên trong phần lớn là công pháp, nhưng hình như đều không phải là công pháp của Tuyết Thần, mà là công pháp của các nhà khác, phái khác được thu thập lại.
Những thứ này đối với Trần Thuận mà nói không có chút giá trị.
Hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
Sau khi rời khỏi Đông Điện, Trần Thuận có chút nhíu mày.
Cung Tuyết Thần dường như không có nhiều thứ tốt đẹp.
Trần Thuận lại không biết nếu các cường giả Thần Cảnh bên ngoài biết được suy nghĩ của hắn, hận không thể giết hắn.
Nơi này có nhiều công pháp, đều là đỉnh cao, nếu như lưu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ tạo thành trận gió tanh mưa máu. Chỉ cần một quyển sách làm vật truyền thừa, có thể làm một gia tộc rạng danh.
Tương tự, hai món chuẩn pháp bảo mà Trần Thuận lấy đi, có thể so sánh với thiên la địa võng, là bảo vật bảo hộ gia tộc.
Chưa kể còn có một cái nhẫn trữ vật của Tuyết Thần.
Tuyết Thần, lại là Tuyết Thần, mang danh xưng Thần, trong nhẫn hẳn chứa nhiều thứ tốt.
Lại còn một ao Linh Tuyền.
…
…
Dĩ nhiên Trần Thuận cũng không biết Cung Tuyết Thần mà bọn họ đến, là di tích cổ có khác biệt so với di tích cổ khác.
Cung Tuyết Thần nhìn sơ qua có vẻ rách nát, nhưng thật ra sự rách nát này lại không ảnh hưởng tổng thể.
Cung Tuyết Thần vẫn là xa hoa như cũ.
Bởi vì có Uông Linh Tuyền ở sâu bên trong, linh khí nơi này vô cùng dồi dào.
Có thể nói, Cung Tuyết Thần không giống di tích cổ bị tàn phá.
Nói về Shakun, tuy đã mang danh hiệu cường giả Thần Cảnh từ lâu, nhưng ông ta lại sử dụng chính thực lực của bản thân, từng bước tiến lên. Chính vì vậy, đối với các cường giả Thần Cảnh cùng cấp, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Shakun thường xuyên nghe nói về di tích cổ, nhưng ông ta lại chưa từng đến di tích cổ khác.
Hôm nay, sau khi theo Trần Thuận vào Cung Tuyết Thần, Shakun tuy rằng khiếp sợ, nhưng vì không có gì đối chiếu, ông ta cho rằng so với các di tích cổ khác, Cung Tuyết Thần cũng không khác biệt.
…
…
Sau khi đi khắp nơi trong điện Tuyết Thần, Trần Thuận vẫn không dừng lại.
Cuối cùng trở lại Điện Tuyết Thần, bên trong nội điện.
Lúc này, Thiên Tuyết đang ngồi xếp bằng bên ao Linh Tuyền.
Trần Thuận không làm phiền cô ta, hắn cũng tìm một chỗ ngồi xếp bằng.
Quan sát Thiên Tuyết.
Hắn nói nhỏ: “Hôm nay cho cô mượn linh tuyền, nếu cô thật sự không chết, lần sau gặp gỡ sẽ ra tay cứu cô.”
Ánh mắt của Tiểu Bàn Tử phút chốc đã bị cái nhẫn kia thu hút.
Ngay sau đó, Tiểu Bàn Tử biến mất, rồi lại xuất hiện bên cạnh cái nhẫn.
Sau khi nhặt cái nhẫn lên, ánh mắt của Tiểu Bàn Tử lộ vẻ nghi ngờ.
Hơi thở quen thuộc.
Ai vậy?
Tại sao lại có hơi thở quen thuộc?
Sau đó chợt hiểu ra, gương mặt Tiểu Bàn Tử lộ vẻ vui mừng.
Nhóc nghe thấy hương vị của phụ nữ trên cái nhẫn.
Cái nhẫn này, thì ra là của một người phụ nữ.
Không lẽ, là một đại mỹ nữ?
Tiểu Bàn Tử vui vẻ nghĩ.
…
…
Bên ngoài, Trần Thuận thu hồi cái nhẫn đem cất đi, sau đó rời khỏi nội điện Tuyết Thần.
Cả tòa điện Tuyết Thần, ngoại trừ nội điện phía ngoài, còn có rất nhiều phòng khác.
Tuy nhiên, lúc trước, Trần Thuận đã dùng thần niệm tản ra khắp nơi, tra xét nơi này rồi.
Bên trong, cũng không có nhiều thứ mà Trần Thuận cần.
Cả tòa điện Tuyết Thần cũng chỉ có Uông Linh Tuyền là có giá trị đối với Trần Thuận.
Tuy nhiên, hiện tại Trần Thuận cũng không vội vã đi hấp thu linh tuyền.
Ra phía sau điện Tuyết Thần, Trần Thuận xuất hiện ở gian thiên điện bên trong.
Gian thiên điện này so với chính điện Tuyết Thần thì nhỏ hơn nhiều.
Bên trong còn có giá đặt một ít binh khí, hầu hết đã bị hư hại.
Nhưng vẫn còn hai món binh khí khá nguyên vẹn, một món binh khí trông như trường kiếm bằng pha lê, tỏa ra hàn quang, món binh khí còn lại trông giống như cành liễu, hình như là roi.
Đều là pháp khí công kích, hơn nữa trong các loại pháp khí công kích dường như đây là loại có uy lực cao nhất, thậm chí vượt ra ngoài khái niệm pháp khí công kích.
Nhưng so với pháp bảo còn khoảng cách nhỏ.
Xét ra có thể gọi là chuẩn pháp bảo, có lẽ chính xác hơn.
Trần Thuận lại không đem chúng để vào trong tầm mắt.
Nhưng hắn vẫn đưa tay ra thu hai món chuẩn pháp bảo vào trong túi.
Dù sao, nếu hắn không cần, người dưới trướng hắn cũng cần, vẫn là sử dụng được.
Sau khi cất hai món chuẩn pháp bảo, Trần Thuận kiểm tra lại thiên điện, nhưng không có phát hiện gì lớn.
Bên này, ngoại trừ kho vũ khí chứa một ít pháp khí, còn có vài phòng tu luyện, loại sử dụng linh thạch, ngoài ra còn có vài phòng ngủ.
Xem ra nơi này hẳn từng là chỗ cho các đệ tử Cung Tuyết Thần dùng làm nơi tu luyện và nơi ở.
Sau khi xem xong nơi này, Trần Thuận lại biến mất về nơi xa xa.
Giống như một tia chớp, hắn lại xuất hiện tại thiên điện nơi có Shakun.
Nơi này đối diện với Tây Điện mà Trần Thuận mới bước vào, được gọi là Đông Điện.
Đại khái nơi này bố trí tương đối giống Tây Điện.
Chẳng qua là bên này không có kho vũ khí, nhưng lại có gian chứa vài bộ sách. Lúc này Shakun cũng đang ở trong phòng.
Ông ta đang chăm chú nhìn vào một quyển sách.
Trần Thuận dùng thần niệm nhìn qua, trong tay Shakun chính là một quyển “Phá Diệt Kiếm Quyết”
Lúc này Shakun nhăn mày lại.
Thứ ông ta tu luyện không phải kiếm đạo.
Shakun chính là tu luyện quyền đạo.
Tuy rằng ông ta không tu luyện kiếm đạo, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại gì, ông ta học được nhiều điều trong đó.
Sau khi nhìn thấy Trần Thuận đột nhiên xuất hiện, Shakun kinh hãi.
Trần Thuận đã vào bằng cách nào, tại sao ông ta không phát hiện ra.
Điều này chẳng phải có nghĩa là nếu Trần Thuận muốn lấy mạng ông ta, chỉ cần đánh lén, ông ta cũng không thể cảm nhận được.
“Phá Diệt Kiếm Quyết, sách này có thể tham khảo, Đông Hoàng Quyền Kinh, đối với ông hẳn có tác dụng lớn hơn nữa.”
Sau khi Trần Thuận tiến vào, hắn dùng thần niệm đảo qua, phát hiện một quyển “Đông Hoàng Quyền Kinh”, thấy Shakun đang suy nghĩ, dùng thân thủ đưa Đông Hoàng Quyền Kinh đến trước mặt Shakun.
Shakun sửng sốt.
“Ta… Ta không biết chữ này…”
Shakun có chút xấu hổ.
Đồng thời, ông ta cũng khiếp sợ Trần Thuận có thể nhận biết được bốn chữ kia, lại càng khiếp sợ hơn khi đối mặt với công pháp di tích cổ, Trần Thuận lại rất hào phóng.
Nói cách khác, có vẻ như, căn bản còn chướng mắt?
Shakun không chắc lắm, nhưng Trần Thuận có thể lấy bản sách này cho ông ta, nếu hắn thuyết minh lại, đối với ông ta là sự trợ giúp hiệu quả to lớn.
Hơn nữa, ông ta không biết chữ này, không có nghĩa là Trần Thuận không biết.
Trong lòng Trần Thuận không khỏi khinh bỉ.
Chữ trên Đông Hoàng Quyền Kinh là văn tự thông dụng trong giới tu tiên, Shakun không phải là người trong giới tu tiên, không biết cũng là chuyện thường.
“Nếu ông tin tôi, buông lỏng biển ý thức của ông, tôi sẽ truyền lại cho ông.” Trần Thuận thản nhiên nói.
Gương mặt Shakun lộ vẻ do dự.
Buông lỏng ý thức của mình cho người khác chính là điều tối kỵ.
Nhất là đối với loại cường giả như Trần Thuận, bình thường giao chiến, chỉ trong một chiêu, khó mà lấy mạng được mình, nhưng một khi đã buông ra biển ý thức, Trần Thuận rất mạnh mẽ.
Một khi Trần Thuận đối với mình có ác ý, tinh lực bùng nổ cực đại trong chớp mắt, chính là tự mình làm chấn động hoặc đảo lộn biển ý thức.
Trước tình huống như vậy, thật sự chỉ còn chờ chết.
Sau khi nói một câu, Trần Thuận không xen vào chuyện của Shakun nữa.
Có hay không có cơ duyên này, phải xem chính Shakun.
Lát sau, Shakun nhìn về phía Trần Thuận, chắc nịch nói: “Ta tin tưởng cậu.”
Dứt lời, ông ta chủ động buông ra biển ý thức.
Trần Thuận rất mạnh, uy lực bá đạo, nếu muốn giết ông ta thì Shakun không phải đối thủ. Huống chi nếu Trần Thuận thật sự muốn giết ông ta, sau khi nhận được tin tức di tích cổ đã ra tay, không để đến bây giờ mới ra yêu thiêu thân.
Trần Thuận thấy thế, nhếch mép cười.
Sau đó, vươn tay ra một chút.
Đột nhiên trong đầu Shakun hiện lên từng trang sách giống như cuốn sách bình thường.
Rõ ràng đúng là “Đông Hoàng Quyền Kinh”.
Lúc trước Shakun không biết những chữ này, nhưng hiện tại đã hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh tinh thần, phút chốc Shakun đã hiểu được ý tứ trong sách.
Shakun lộ ra vẻ khó tin.
Lập tức nhắm hai mắt lại, hiểu được Đông Hoàng Quyền Kinh.
Khi Shakun đã hiểu được cuốn sách, Trần Thuận lại rời khỏi Đông Điện.
Bên trong phần lớn là công pháp, nhưng hình như đều không phải là công pháp của Tuyết Thần, mà là công pháp của các nhà khác, phái khác được thu thập lại.
Những thứ này đối với Trần Thuận mà nói không có chút giá trị.
Hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
Sau khi rời khỏi Đông Điện, Trần Thuận có chút nhíu mày.
Cung Tuyết Thần dường như không có nhiều thứ tốt đẹp.
Trần Thuận lại không biết nếu các cường giả Thần Cảnh bên ngoài biết được suy nghĩ của hắn, hận không thể giết hắn.
Nơi này có nhiều công pháp, đều là đỉnh cao, nếu như lưu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ tạo thành trận gió tanh mưa máu. Chỉ cần một quyển sách làm vật truyền thừa, có thể làm một gia tộc rạng danh.
Tương tự, hai món chuẩn pháp bảo mà Trần Thuận lấy đi, có thể so sánh với thiên la địa võng, là bảo vật bảo hộ gia tộc.
Chưa kể còn có một cái nhẫn trữ vật của Tuyết Thần.
Tuyết Thần, lại là Tuyết Thần, mang danh xưng Thần, trong nhẫn hẳn chứa nhiều thứ tốt.
Lại còn một ao Linh Tuyền.
…
…
Dĩ nhiên Trần Thuận cũng không biết Cung Tuyết Thần mà bọn họ đến, là di tích cổ có khác biệt so với di tích cổ khác.
Cung Tuyết Thần nhìn sơ qua có vẻ rách nát, nhưng thật ra sự rách nát này lại không ảnh hưởng tổng thể.
Cung Tuyết Thần vẫn là xa hoa như cũ.
Bởi vì có Uông Linh Tuyền ở sâu bên trong, linh khí nơi này vô cùng dồi dào.
Có thể nói, Cung Tuyết Thần không giống di tích cổ bị tàn phá.
Nói về Shakun, tuy đã mang danh hiệu cường giả Thần Cảnh từ lâu, nhưng ông ta lại sử dụng chính thực lực của bản thân, từng bước tiến lên. Chính vì vậy, đối với các cường giả Thần Cảnh cùng cấp, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Shakun thường xuyên nghe nói về di tích cổ, nhưng ông ta lại chưa từng đến di tích cổ khác.
Hôm nay, sau khi theo Trần Thuận vào Cung Tuyết Thần, Shakun tuy rằng khiếp sợ, nhưng vì không có gì đối chiếu, ông ta cho rằng so với các di tích cổ khác, Cung Tuyết Thần cũng không khác biệt.
…
…
Sau khi đi khắp nơi trong điện Tuyết Thần, Trần Thuận vẫn không dừng lại.
Cuối cùng trở lại Điện Tuyết Thần, bên trong nội điện.
Lúc này, Thiên Tuyết đang ngồi xếp bằng bên ao Linh Tuyền.
Trần Thuận không làm phiền cô ta, hắn cũng tìm một chỗ ngồi xếp bằng.
Quan sát Thiên Tuyết.
Hắn nói nhỏ: “Hôm nay cho cô mượn linh tuyền, nếu cô thật sự không chết, lần sau gặp gỡ sẽ ra tay cứu cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.