Chương 189: CƠ DUYÊN
Tôi không phải Z
22/01/2021
Sau ngọn Thánh Sơn Kế Miến Quốc, Hắc Ám Điện Đường Việt Quốc, những
thế lực đầu tiên đến khu vực Tam Giác là cường giả Thần cảnh Nhật Bản.
Không ai khác, chính Trần Thuận đã giết hai đệ tử của Takashi Inoue.
Sau khi Takashi Inoue đến nơi thì nhanh chóng phát hiện ra thi thể Olaf và thi thể của những người khác trong Thánh Sơn , Hắc Ám Điện Đường .
Lúc này tất cả đều đã chết.
Nhìn thấy cảnh này, Takashi Inoue nhíu mày.
Không ngờ lại có nhiều cường giả Thần cảnh bị chết đến thế!
Nhất là khi hắn nhận ra Hộ pháp Tả Hữu của Thánh Sơn và bốn vị trưởng lão của Hắc Ám Điện Đường .
Mặc dù mấy người này không mạnh bằng hắn nhưng cũng rất xuất chúng trong các cường giả Thần cảnh.
Tu vi đạt tới Thần cảnh Hậu kỳ, cũng không phải là yếu.
Nhưng bây giờ lại đều đã chết trong Thần Trại .
Rốt cuộc là ai làm?
Không phải Thần cảnh Đỉnh Phong thì không làm được điều này.
Sau khi Takashi Inoue đến Thần Trại, rất nhiều cường giả Thần cảnh của gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ, tông sư hàng đầu khu vực Đông Nam cùng với những cường giả Thần cảnh của Vương quốc Kim Chi, Thái Quốc… lần lượt đến đây.
Nếu Trần Thuận ở đây thì sẽ nhận ra vài người quen trong đám cường giả gia tộc ẩn danh của khu Tam Giác.
Hơn nữa còn là một trong những cường giả Thần cảnh trước kia vây hãm Trần Thuận, sau đó lại phải bỏ tiền ra mua mạng về.
“Inoue, ông không sợ kết thù với Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường , không chết không dừng lại sao?”
Đỗ Nghiệp Bình – thành viên nhà họ Đỗ của gia tộc ẩn danh, ba của Đỗ Thiên Hựu , nhìn Takashi Inoue trào phúng.
Nghe vậy Takashi Inoue nhàn nhạt liếc nhìn ông ta: “Chưa nói họ không phải do tôi giết, cho dù thật sự là do tôi giết thì có gì phải sợ?”
Đỗ Nghiệp Bình nghe thế thì mỉm cười, không nói gì nữa.
Ông ta chỉ đơn giản là không ưa Takashi Inoue nên mới châm chọc hắn vài câu.
“Là ai?”
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng phẫn nộ đột nhiên vang lên.
Mặt đất cũng thoáng rung động.
Sau đó, một người mặc áo choàng đen toát ra hơi thở âm u, giống như một tia chớp đen cắt ngang bầu trời, bất chợt xuất hiện ở đây.
Hắn vừa xuất hiện, Thần Trại như có thêm hơi thở u ám.
“Kẻ nào giết người trong Thánh Sơn của ta, chắc chắn phải chết!”
Ngay sau đó một vầng sáng trắng giống như sao chổi, cắt ngang bầu trời.
Một người đàn ông trung niên nho nhã trong chiếc áo choàng trắng cũng đột ngột xuất hiện.
Nhưng lúc này, thấy ba thi thể đã không còn hơi thở cách đó không xa, vẻ nho nhã trên mặt ông ta cũng biến mất.
Thay vào đó là vẻ đầy sát khí.
Sau khi đến đây, ánh mắt hai người gần như đồng thời nhìn về phía Takashi Inoue.
Là Thần cảnh Đỉnh Phong, sức mạnh tinh thần của họ cực kỳ mạnh mẽ.
Trước khi đến, họ đã nghe mọi người đồn đại, Takashi Inoue là người đầu tiên đến đây.
Là cường giả Thần cảnh Phong Đỉnh kỳ cựu, cao thủ số một Nhật Bản, Takashi Inoue thực sự có thực lực này.
Thấy Thánh chủ Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường đồng loạt nhìn mình, mặt Takashi Inoue không hề biến sắc nhưng thanh kiếm mấy chục năm chưa từng ra khỏi vỏ trong tay hắn lại khẽ run lên.
Trong tích tắc, phá tan uy thế của hai người còn lại.
Điều này khiến vẻ mặt Thánh chủ và Điện chủ đều hơi ngưng lại.
Bọn họ đều biết Takashi Inoue.
Thánh chủ là chủ nhân của Thánh Sơn , đồng thời cũng là cao thủ Thần cảnh số một của Miến Quốc, mười lăm năm trước đã bước vào cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong.
Hắc Ám Điện Đường Điện Đường , cũng là cao thủ Thần cảnh số một Việt Quốc đã bước vào cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong được mười tám năm.
Còn Takashi Inoue là cao thủ số một Nhật Bản, cũng thuộc cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong, nhưng xét về thời gian thì cũng mới chỉ mười năm, ít hơn bọn họ vài năm.
Nhưng thực lực lại không yếu hơn họ chút nào.
Đúng lúc này, ở phía xa lại có hai luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
“Các chủ Thiên Cơ Các, Tiêu Huyền Thành!”
“Các chủ Dược Các, Hạ Hầu Vân!”
“Đại trưởng lão Dược Các, Dung Thanh Từ!”
Ngay lập tức mọi người đều nhận ra là ai tới.
Ba người này đều là cường giả của Thần cảnh Đỉnh Phong.
Còn là người của hai thế lực đặc biệt.
“Hi! Đi tìm di vật cổ sao có thể thiếu chúng ta chứ?”
Sau khi Các chủ Dược Các và Các chủ Thiên Cơ Các xuất hiện, đột nhiên lại có vài hào quang sắc bén từ xa bay tới.
“Người của Quang Minh Giáo Hội? Mẹ nó, xa như vậy còn muốn tới xen vào, đúng là mơ mộng viển vông!”
Đột nhiên có người giận dữ hét lên.
…
…
“Nếu đều không phải do mọi người giết, vậy thì là ai?”
Thánh chủ Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường , mặc dù rất tức giận nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Hộ pháp Tả Hữu và bốn vĩ trưởng lão đều đã chết nhưng khí tức còn sót lại trên người họ lại thuộc về một cường giả xa lạ, không phải những người đang có mặt.
“Bàn tay Thần, Shakun đâu?”
“Bị cường giả thần bí đó đưa đi rồi?”
Sắc mặt Thánh chủ và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường lúc này đã âm trầm đến cực điểm.
Sau khi nhận được tin tức, hai người đã nhanh chóng đưa ra phản ứng, phái cường giả dưới quyền đi, nhưng bây giờ họ lại chết ở đây mà không thể giải thích được, thậm chí còn không thể trốn thoát, có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề.
Bất cứ cường giả Thần cảnh nào tu luyện đều mất rất nhiều thời gian, tinh lực và bảo vật của đất trời.
Mỗi người đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Lần này, Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường của họ, ngoài Thánh chủ và Điện chủ là cường giả Thần cảnh Đỉnh Phong ra thì những cường giả Thần cảnh dưới quyền đều đã chết, hai người họ trở thành chỉ huy chỉ có mỗi gốc.
Nếu không thu hoạch được gì từ di tích cổ của khu Tam Giác, để họ có thể đi xa hơn, được nhìn chốn bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết thì lần này thật sự là tổn thất quá lớn.
Mà lúc này Hạ Hầu Vân nhìn mấy thi thể kia, lông mày khẽ nhúc nhích.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên mấy thi thể.
Lẽ nào là…”
Hạ Hầu Vân nhìn Dung Thanh Từ, lúc này Dung Thanh Từ cũng đã phát hiện, hai người nhìn nhau và đều thấy câu trả lời trong mắt đối phương.
Lòng hai người lúc này đều khẽ chùng xuống.
Nếu là người đó thì hoàn toàn bình thường, ngay cả hai người họ ở cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong liên hợp lại cũng không phải đối thủ của Trần Thuận, huống chi là những người Thần cảnh Hậu kỳ này.
Nếu anh đưa Shakun đi, có được tin tức về di vật thì chưa biết chừng lúc này đã tìm được địa điểm của di vật.
“Nếu di vật ở trong khu Tam Giác thì dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra!”
Thánh chủ và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường đã hạ quyết tâm, vô cùng kiên quyết.
…
…
Khi thế giới bên ngoài đang hỗn loạn thì Trần Thuận đã đưa Shakun và Thiên Tuyết vào trong Cung Tuyết Thần.
Trong Cung Tuyết Thần có ba đại điện.
Đại điện chính giữa cũng chính là chính điện lớn nhất, rực rỡ nhất.
Sau đó là hai toà thiên điện có quy mô lớn thứ hai, ở hai bên trái phải.
Chúng đều có màu trắng nhưu tuyết, thậm chí còn phát sáng như pha lê.
Nhìn từ xa có cảm giác vô cùng rung động.
Nhưng trên thực tế, sau khi đến gần hơn có thể phát hiện, những cung điện này đã có chút đổ nát.
Không còn đẹp như trước nữa.
Và còn thiếu một chút hơi thở tiên linh.
Có vẻ như chủ nhân nơi này đã rớt đài rồi.
Còn chưa đến gần hơn, thần niệm của Trần Thuận đã tiêu tán ra xung quanh.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Trần Thuận lại hơi sững sờ.
Hơi bất ngờ.
Không ngờ còn có bảo vật ngăn lại thần niệm tìm kiếm.
Đây là thứ tốt đấy.
Không nói Trần Thuận mà Shakun cũng đang ngẩn người, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Ông ta cũng phát hiện ở đây có thứ có thể ngăn sức mạnh tinh thần của mình.
Quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh của Thần cảnh trong truyền thuyết.
Nếu không sẽ không thể làm được.
“Thu hoạch ở nơi này chính là nhờ cơ duyên!”
Trần Thuận thấy Shakun không thể kiềm chế thì lập tức nói.
Nếu không có Shakun thì anh cũng không biết nơi này còn có một nơi di tích lịch sử như vậy.
Đương nhiên nếu không có anh thì dù Shakun không bị thương, mười năm nữa cũng chưa chắc vào được đây.
Shakun nghe Trần Thuận nói thế thì không dựa vào tu vi võ công của mình cao hơn mà muốn cưỡng ép chiếm lấy nơi này, trong lòng càng vui vẻ.
Ông ta không khách sáo nữa, ôm quyền nói với Trần Thuận: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Nói xong Shakun đi đến thiên điện bên trái.
Ông ta lờ mờ cảm nhận được trong thiên điện có lẽ có thứ mà ông đang tìm.
Vì thế ông bỏ qua chính điện.
Đương nhiên cũng không có nghĩa là ông ta sẽ nhường chính điện cho Trần Thuận, dù thế nào thì chính điện có nhiều khả năng là nơi ở của chủ nhân nơi này hơn.
Nhưng khi Shakun dẫn Thiên Tuyết đi vào thiên điện thì bỗng Thiên Tuyết nói: “Cháu cảm nhận được ở kia có sức mạnh gì đó đang vẫy gọi mình.”
Nói lời ấy xong, Thiên Tuyết chỉ về phía chính điện.
Không ai khác, chính Trần Thuận đã giết hai đệ tử của Takashi Inoue.
Sau khi Takashi Inoue đến nơi thì nhanh chóng phát hiện ra thi thể Olaf và thi thể của những người khác trong Thánh Sơn , Hắc Ám Điện Đường .
Lúc này tất cả đều đã chết.
Nhìn thấy cảnh này, Takashi Inoue nhíu mày.
Không ngờ lại có nhiều cường giả Thần cảnh bị chết đến thế!
Nhất là khi hắn nhận ra Hộ pháp Tả Hữu của Thánh Sơn và bốn vị trưởng lão của Hắc Ám Điện Đường .
Mặc dù mấy người này không mạnh bằng hắn nhưng cũng rất xuất chúng trong các cường giả Thần cảnh.
Tu vi đạt tới Thần cảnh Hậu kỳ, cũng không phải là yếu.
Nhưng bây giờ lại đều đã chết trong Thần Trại .
Rốt cuộc là ai làm?
Không phải Thần cảnh Đỉnh Phong thì không làm được điều này.
Sau khi Takashi Inoue đến Thần Trại, rất nhiều cường giả Thần cảnh của gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ, tông sư hàng đầu khu vực Đông Nam cùng với những cường giả Thần cảnh của Vương quốc Kim Chi, Thái Quốc… lần lượt đến đây.
Nếu Trần Thuận ở đây thì sẽ nhận ra vài người quen trong đám cường giả gia tộc ẩn danh của khu Tam Giác.
Hơn nữa còn là một trong những cường giả Thần cảnh trước kia vây hãm Trần Thuận, sau đó lại phải bỏ tiền ra mua mạng về.
“Inoue, ông không sợ kết thù với Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường , không chết không dừng lại sao?”
Đỗ Nghiệp Bình – thành viên nhà họ Đỗ của gia tộc ẩn danh, ba của Đỗ Thiên Hựu , nhìn Takashi Inoue trào phúng.
Nghe vậy Takashi Inoue nhàn nhạt liếc nhìn ông ta: “Chưa nói họ không phải do tôi giết, cho dù thật sự là do tôi giết thì có gì phải sợ?”
Đỗ Nghiệp Bình nghe thế thì mỉm cười, không nói gì nữa.
Ông ta chỉ đơn giản là không ưa Takashi Inoue nên mới châm chọc hắn vài câu.
“Là ai?”
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng phẫn nộ đột nhiên vang lên.
Mặt đất cũng thoáng rung động.
Sau đó, một người mặc áo choàng đen toát ra hơi thở âm u, giống như một tia chớp đen cắt ngang bầu trời, bất chợt xuất hiện ở đây.
Hắn vừa xuất hiện, Thần Trại như có thêm hơi thở u ám.
“Kẻ nào giết người trong Thánh Sơn của ta, chắc chắn phải chết!”
Ngay sau đó một vầng sáng trắng giống như sao chổi, cắt ngang bầu trời.
Một người đàn ông trung niên nho nhã trong chiếc áo choàng trắng cũng đột ngột xuất hiện.
Nhưng lúc này, thấy ba thi thể đã không còn hơi thở cách đó không xa, vẻ nho nhã trên mặt ông ta cũng biến mất.
Thay vào đó là vẻ đầy sát khí.
Sau khi đến đây, ánh mắt hai người gần như đồng thời nhìn về phía Takashi Inoue.
Là Thần cảnh Đỉnh Phong, sức mạnh tinh thần của họ cực kỳ mạnh mẽ.
Trước khi đến, họ đã nghe mọi người đồn đại, Takashi Inoue là người đầu tiên đến đây.
Là cường giả Thần cảnh Phong Đỉnh kỳ cựu, cao thủ số một Nhật Bản, Takashi Inoue thực sự có thực lực này.
Thấy Thánh chủ Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường đồng loạt nhìn mình, mặt Takashi Inoue không hề biến sắc nhưng thanh kiếm mấy chục năm chưa từng ra khỏi vỏ trong tay hắn lại khẽ run lên.
Trong tích tắc, phá tan uy thế của hai người còn lại.
Điều này khiến vẻ mặt Thánh chủ và Điện chủ đều hơi ngưng lại.
Bọn họ đều biết Takashi Inoue.
Thánh chủ là chủ nhân của Thánh Sơn , đồng thời cũng là cao thủ Thần cảnh số một của Miến Quốc, mười lăm năm trước đã bước vào cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong.
Hắc Ám Điện Đường Điện Đường , cũng là cao thủ Thần cảnh số một Việt Quốc đã bước vào cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong được mười tám năm.
Còn Takashi Inoue là cao thủ số một Nhật Bản, cũng thuộc cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong, nhưng xét về thời gian thì cũng mới chỉ mười năm, ít hơn bọn họ vài năm.
Nhưng thực lực lại không yếu hơn họ chút nào.
Đúng lúc này, ở phía xa lại có hai luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
“Các chủ Thiên Cơ Các, Tiêu Huyền Thành!”
“Các chủ Dược Các, Hạ Hầu Vân!”
“Đại trưởng lão Dược Các, Dung Thanh Từ!”
Ngay lập tức mọi người đều nhận ra là ai tới.
Ba người này đều là cường giả của Thần cảnh Đỉnh Phong.
Còn là người của hai thế lực đặc biệt.
“Hi! Đi tìm di vật cổ sao có thể thiếu chúng ta chứ?”
Sau khi Các chủ Dược Các và Các chủ Thiên Cơ Các xuất hiện, đột nhiên lại có vài hào quang sắc bén từ xa bay tới.
“Người của Quang Minh Giáo Hội? Mẹ nó, xa như vậy còn muốn tới xen vào, đúng là mơ mộng viển vông!”
Đột nhiên có người giận dữ hét lên.
…
…
“Nếu đều không phải do mọi người giết, vậy thì là ai?”
Thánh chủ Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường , mặc dù rất tức giận nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Hộ pháp Tả Hữu và bốn vĩ trưởng lão đều đã chết nhưng khí tức còn sót lại trên người họ lại thuộc về một cường giả xa lạ, không phải những người đang có mặt.
“Bàn tay Thần, Shakun đâu?”
“Bị cường giả thần bí đó đưa đi rồi?”
Sắc mặt Thánh chủ và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường lúc này đã âm trầm đến cực điểm.
Sau khi nhận được tin tức, hai người đã nhanh chóng đưa ra phản ứng, phái cường giả dưới quyền đi, nhưng bây giờ họ lại chết ở đây mà không thể giải thích được, thậm chí còn không thể trốn thoát, có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề.
Bất cứ cường giả Thần cảnh nào tu luyện đều mất rất nhiều thời gian, tinh lực và bảo vật của đất trời.
Mỗi người đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Lần này, Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường của họ, ngoài Thánh chủ và Điện chủ là cường giả Thần cảnh Đỉnh Phong ra thì những cường giả Thần cảnh dưới quyền đều đã chết, hai người họ trở thành chỉ huy chỉ có mỗi gốc.
Nếu không thu hoạch được gì từ di tích cổ của khu Tam Giác, để họ có thể đi xa hơn, được nhìn chốn bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết thì lần này thật sự là tổn thất quá lớn.
Mà lúc này Hạ Hầu Vân nhìn mấy thi thể kia, lông mày khẽ nhúc nhích.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên mấy thi thể.
Lẽ nào là…”
Hạ Hầu Vân nhìn Dung Thanh Từ, lúc này Dung Thanh Từ cũng đã phát hiện, hai người nhìn nhau và đều thấy câu trả lời trong mắt đối phương.
Lòng hai người lúc này đều khẽ chùng xuống.
Nếu là người đó thì hoàn toàn bình thường, ngay cả hai người họ ở cảnh giới Thần cảnh Đỉnh Phong liên hợp lại cũng không phải đối thủ của Trần Thuận, huống chi là những người Thần cảnh Hậu kỳ này.
Nếu anh đưa Shakun đi, có được tin tức về di vật thì chưa biết chừng lúc này đã tìm được địa điểm của di vật.
“Nếu di vật ở trong khu Tam Giác thì dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra!”
Thánh chủ và Hắc Ám Điện Đường Điện Đường đã hạ quyết tâm, vô cùng kiên quyết.
…
…
Khi thế giới bên ngoài đang hỗn loạn thì Trần Thuận đã đưa Shakun và Thiên Tuyết vào trong Cung Tuyết Thần.
Trong Cung Tuyết Thần có ba đại điện.
Đại điện chính giữa cũng chính là chính điện lớn nhất, rực rỡ nhất.
Sau đó là hai toà thiên điện có quy mô lớn thứ hai, ở hai bên trái phải.
Chúng đều có màu trắng nhưu tuyết, thậm chí còn phát sáng như pha lê.
Nhìn từ xa có cảm giác vô cùng rung động.
Nhưng trên thực tế, sau khi đến gần hơn có thể phát hiện, những cung điện này đã có chút đổ nát.
Không còn đẹp như trước nữa.
Và còn thiếu một chút hơi thở tiên linh.
Có vẻ như chủ nhân nơi này đã rớt đài rồi.
Còn chưa đến gần hơn, thần niệm của Trần Thuận đã tiêu tán ra xung quanh.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Trần Thuận lại hơi sững sờ.
Hơi bất ngờ.
Không ngờ còn có bảo vật ngăn lại thần niệm tìm kiếm.
Đây là thứ tốt đấy.
Không nói Trần Thuận mà Shakun cũng đang ngẩn người, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Ông ta cũng phát hiện ở đây có thứ có thể ngăn sức mạnh tinh thần của mình.
Quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh của Thần cảnh trong truyền thuyết.
Nếu không sẽ không thể làm được.
“Thu hoạch ở nơi này chính là nhờ cơ duyên!”
Trần Thuận thấy Shakun không thể kiềm chế thì lập tức nói.
Nếu không có Shakun thì anh cũng không biết nơi này còn có một nơi di tích lịch sử như vậy.
Đương nhiên nếu không có anh thì dù Shakun không bị thương, mười năm nữa cũng chưa chắc vào được đây.
Shakun nghe Trần Thuận nói thế thì không dựa vào tu vi võ công của mình cao hơn mà muốn cưỡng ép chiếm lấy nơi này, trong lòng càng vui vẻ.
Ông ta không khách sáo nữa, ôm quyền nói với Trần Thuận: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Nói xong Shakun đi đến thiên điện bên trái.
Ông ta lờ mờ cảm nhận được trong thiên điện có lẽ có thứ mà ông đang tìm.
Vì thế ông bỏ qua chính điện.
Đương nhiên cũng không có nghĩa là ông ta sẽ nhường chính điện cho Trần Thuận, dù thế nào thì chính điện có nhiều khả năng là nơi ở của chủ nhân nơi này hơn.
Nhưng khi Shakun dẫn Thiên Tuyết đi vào thiên điện thì bỗng Thiên Tuyết nói: “Cháu cảm nhận được ở kia có sức mạnh gì đó đang vẫy gọi mình.”
Nói lời ấy xong, Thiên Tuyết chỉ về phía chính điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.