Chương 74: CÔ TA Ở TRONG TAY CHÚNG TÔI
Tôi không phải Z
17/01/2021
“Các anh là ai?”
Tống Thiên Hy sau khi nhìn thấy hai người thì sững người, cô biết trong bóng tối có người luôn bảo vệ cô, nhưng nghĩ thấy người Trần Thuận sắp xếp bảo vệ cô, chắc sẽ không một tiếng mà chạy vào nhà cô đâu.
“Tên… tên của chúng tôi, cô không xứng để biết, nhưng cô chỉ cần biết một chút cũng được, chúng tôi, là người đến giết cô!”
Thôi Thiên cao gầy cười hờ hờ nói.
“Chủ mẫu, đi mau! bọn họ là Thiên Địa Nhị Quỷ!”
Lúc này, sau lưng của Tống Thiên Hy đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Sau đó 5 bóng người, không biết từ đâu xuất hiện, xông đến, chặn trước mặt Tống Thiên Hy, bảo vệ cô ở phía sau.
Một người trong đó thấp giọng nói: “Chủ mẫu, đi mau, đến nhà họ Thẩm tìm chủ nhân, Thiên Địa Nhị Quỷ, đều là chuẩn Tông Sư, chúng tôi không phải đối thủ của bọn họ, chủ mẫu…”
Tuy nhiên, lời của anh ta còn chưa nói xong, khóe miệng co rút một trận, trong miệng không ngừng trào máu, không nói ra được nửa câu sau nữa.
Tống Thiên Hy định thần nhìn, cổ của hắc y nhân, vậy mà xuyên thủng một lỗ, đang không ngừng chảy máu!
“Chủ mẫu, đi mau!”
Hắc y nhân khác gằn lên, sau đó đồng loạt xông về phía Thiên Địa Nhị Quỷ.
Biết rõ không đánh lại được, biết rõ tự tìm cái chết, nhưng vẫn phải lên, tranh thủ một đường sống cho Tống Thiên Hy.
Bọn họ, vẫn là những người giỏi nhất trong Hoàng Tuyền!
Được sắp xếp ở trong tối bảo vệ Tống Thiên Hy, tinh thông các loại súng ống, chiến đấu, dưới tác dụng của đan dược của Trần Thuận, mỗi người, gần như đều đã đạt tới cảnh giới Võ Đạo tiểu thành.
Tuy nhiên, thực lực này ở trước mặt Thiên Địa Nhị Quỷ căn bản không đủ nhìn.
“Biết rõ chúng tôi là Thiên Địa Nhị Quỷ, còn dám đến tìm chết, tôi khâm phục dũng khí của mấy người, nhưng điều này không thay đổi được kết cục của mấy người!”
Thôi Địa thấp béo, trên gương mặt đầy thịt, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lấy mấy quả dương mai khô anh ta đang ăn, đưa tay vung, vài quả dương mai khô giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng, lần lượt nhắm vào mấy tinh nhuệ của Hoàng Tuyền hắc y nhân.
Bọn họ muốn tránh né, nhưng dưới tay của chuẩn Tông Sư, lại có lòng mà không có sức.
Gần như trong nháy mắt, những người tinh nhuệ nhất trong huyền tuyền hắc y nhân, trên cổ đều xuất hiện một lỗ máu.
Hoa máu bắn ra!
Bốn người còn lại cũng rên một tiếng rồi ngã ra đất.
Nháy mắt, Hoàng Tuyền tinh nhuệ ở trong bóng tối bảo vệ Tống Thiên Hy, toàn bộ bị diệt!
Chết… đều chết rồi?
Cứ chết như thế trước mặt cô!
Mặc dù mấy Hoàng Tuyền hắc y nhân này, rất ít ra gặp cô, Tống Thiên Hy cũng không biết bọn họ ở đâu, nhưng cô biết, nhưng người này luôn ở trong tối bảo vệ cô mà không hề oán thán.
Tống Thiên Hy ngây ngốc nhìn một màn này, mắt đỏ hoe, mắt ươn ướt!
Tống Thiên Hy biết, ngay cả những Hoàng Tuyền hắc y nhân mà Trần Thuận sắp xếp, ở trước mặt Thiên Địa Nhị Quỷ cao thấp béo gầy này, chớp mắt đều bị giết rồi.
Vậy cô trốn cũng không có tác dụng gì.
Tống Thiên Hy dứt khoát không có trốn, mà hít một hơi thật sâu, trấn định lại: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
Thiên Địa Nhị Quỷ đi về phía Tống Thiên Hy, giống như phát hiện ra chuyện gì đó hay ho.
Thôi Thiên lên tiếng nói: “Thôi Địa, em có thấy, cô ta vậy mà vẫn còn tơ…”
Thôi Địa cười he he: “Thôi Thiên, em cũng đang nghĩ như anh nói, anh nói, tên Trần Thuận đó, không phải công năng của phương diện đó không được chứ?”
“Chắc vậy, có thể, có lẽ…” Thôi Thiên cũng cười thô bỉ nói.
Trong nhà có một cô vợ xinh đẹp tuyệt trần như này, kết hôn 3 năm rồi, đến bây giờ vẫn còn nguyên, bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ chỗ đó còn tốt.
“Nếu cô ta vẫn còn trinh, vậy thì dâng cho chủ nhân, để chủ nhân đến xử!” Thôi Địa cười he he nói.
Thôi Thiên cũng gật đầu nói: “Chủ ý hay!”
… Trưa hôm sau, Giang Châu, nhà họ Vương!
Lúc này, ngoại trừ hai người Quỷ hợp hoan – Ngụy Vô Tâm và Gấu xám cùng Trần Thuận đến nhà họ Thẩm ra.
Những người có quan hệ với Trần Thuận đều tập trung ở trong đại sảnh nghị sự của nhà họ Vương.
“Trịnh Đông Dương một đường xuống phía nam, qua Yến Thành, lão tông sư Sa Bá Nham thua, đến Hương Thành, quán chủ võ quán Minh Uy – Thân Minh Uy tông sư thua, bây giờ đã đến Giang Nam, khiêu chiến Giang Nam tông sư Ôn Hoằng Nghị!” Vương Minh Vy ngồi ở vị trí gia chủ, từ tốn nói.
Đem những tin tức Trịnh Đông Dương xuống phía nam, nói chi tiết cho những người ngồi ở đây.
Sau khi tất cả mọi người nghe xong thì sắc mặt đều ngưng trọng đến cực điểm.
Sự cường đại của Trịnh Đông Dương vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Dù đã từng nhìn thấy Trần Thuận dùng thủ đoạn ma quỷ trong nháy mắt đập bàn ghế thành bột phấn, nhưng lúc này, mọi người cũng không khỏi bắt đầu lo lắng.
“Một tháng trước, chủ nhân cản cô Vương đến Thượng Kinh, phế đi hai mắt của chuẩn Tông Sư nhà họ Trịnh – Trịnh Thiên Thành, mà nhà họ Trịnh lại không có dùng lực lượng của gia tộc đến trả thù, mà thả Trịnh Đông Dương ra, một tháng sau, đến Giang Bắc, muốn giết chủ nhân, xem ra đây chính là mục đích của anh ta.” Người phụ trách thứ hai của Hoàng Tuyền, nặng nề nói: “Chỉ là không biết chủ nhân khi nào sẽ xuất quan.”
“Trịnh Đông Dương một đường xuống phía Nam, phô ra trái tim võ đạo vô địch, đã sơ bộ có tư thái vô địch, nếu như trận chiến lần này ở Giang Nam với Ôn Hoằng Nghị tông sư, không nói thắng, chỉ cần có thể đánh ngang tay, trái tim vô địch của anh ta sẽ hoàn toàn vững chắc!”
Hồ Lý Tài thở dài nói.
Hai người cùng đẳng cấp thực lực, một người có tư thế vô địch, mắt nhìn thiên hạ, có ta là vô địch, mà một người khác, bình thường, dù là cùng đẳng cấp thực lực, lúc giao thủ, người trước nhất định sẽ thắng người sau.
Trịnh Đông Dương này, quả nhiên không hổ là thiên tài nổi bật nhất trong gần trăm năm của giới võ đạo Viêm Hạ.
Không chỉ phá vỡ ghi chép về độ tuổi tiến vào cảnh giới Tông Sư của giới võ đạo Viêm Hạ trăm năm nay, còn vừa tiến vào cảnh giới Tông Sư chưa đến một tháng, liền có thể đánh bại liên tiếp hai đại tông sư, sơ bộ tạo ra tư thế vô địch.
Đổi lại thành người khác, có lẽ lúc này thấy vậy thì thu nhiễm lại rồi.
Tuy nhiên anh lại dám trực tiếp khiêu chiến Tông Sư trung kỳ – Ôn Hoằng Nghị, dã tâm rất lớn, cũng tự tin đến cực điểm.
Tự tin anh sẽ không thua, nếu không Trịnh Đông Dương sẽ không tìm phiền phức đến cho mình, đi phá lòng vô địch của mình.
“Cho dù anh ta có trái tim vô địch thì thế nào? Anh ta là Tông Sư, Trần Thuận cũng là Tông Sư, bên ngoài lưu truyền Trịnh Đông Dương là người sớm nhất đột phá đến cảnh giới Tông Sư trong trăm năm của Viêm Hạ, nhưng đó là bọn họ không biết sự tồn tại của Trần Thuận.” Vương Minh Vy nhàn nhạt nói.
Cô ta đối với Trần Thuận rất có lòng tin.
Dù Trần Thuận chính miệng nói hắn không phải Tông Sư, nhưng thủ đoạn mà Trần Thuận thi triển, đâu có kém chứ?
Nửa tháng trước, Trần Thuận ở nhà họ Thẩm, một chiêu giết chết Lý Thành Nghiệp – người đứng đầu dưới Tông Sư, chuyện này, là đích hệ của Trần Thuận, bọn họ biết.
Nhà họ Thẩm có trăm năm truyền thừa ở Giang Châu, trước đây căn bản coi thường những hào môn Giang Châu như bọn họ, bây giờ lại chủ động cầu thân, doanh nghiệp khổng lồ ở bên ngoài của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu tiến hành hợp tác với các doanh nghiệp gia tộc như bọn họ, điều này đủ nói nên sự cường đại của Trần Thuận.
Đừng nhắc người của nhà họ Thẩm tiếp xúc với bọn họ, coi Trần Thuận thành thần rồi.
Chuyện này nếu là trước đây, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng.
Vào lúc này, quản gia của nhà họ Vương, vội vàng chạy vào.
Quản gia này chính là quản gia trước đó luôn đi theo Vương Minh Vy, giúp cô ta điều tra Trần Thuận, có thể nói là, từ nhỏ đã nhìn Vương Minh Vy ở nhà họ Vương trưởng thành, bây giờ, đã là đại quản gia của cả nhà họ Vương.
Quản lý tất cả chuyện lớn bé của nhà họ Vương.
“Cô cả, xảy ra chuyện rồi!”
Quản gia Vương vẫn xưng hô với Vương Minh Vy là cô cả theo thói quen, Vương Minh Vy cũng chưa từng khó chịu với cách gọi này.
“Sao thế?”
Vương Minh Vy và những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía quản gia Vương.
Nếu như không phải chuyện quan trọng, quản gia Vương sẽ không vào lúc này đến làm phiền bọn họ.
“Cô Tống xảy ra chuyện rồi.” Quản gia Vương vội vàng nói.
“Cái gì?” Sau khi nghe thấy điều này, Thiết Quyền lập tức hô lên, bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Gấu xám bây giờ cùng Trần Thuận ở nhà họ Thẩm bế quan, Hoàng Tuyền do anh ta phụ trách, chủ mẫu Tống Thiên Hy nếu như xảy ra chuyện, vậy anh ta làm sao đối mặt với chủ nhân.
“Hôm nay, tiểu khu cô Tống ở có người báo án, nói nhà cô Tống, có 5 hắc y nhân chết, bây giờ bên phía cảnh sát đang điều tra… Cô Tống, không rõ tung tích…”
Mọi Người vừa nghe thì biết, 5 hắc y nhân, rất rõ ràng, là người của Hoàng Tuyền rồi.
Thiết Quyền vội liên lạc với 5 tinh nhuệ của Hoàng Tuyền, quả nhiên, cũng không liên lạc được.
Thiết Quyền lập tức muốn đi ra ngoài, triệu tập mọi người của Hoàng Tuyền tìm kiếm tung tích của Tống Thiên Hy, hơn nữa, phái người đến nhà họ Thẩm.
Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Tèn ten… Các người không cần phái người đi tìm nữa, cô ta ở trong tay chúng tôi…”
Vừa dứt lời, một chiếc quan tài rơi xuống trước mặt bọn họ.
Bên chiếc quan tài có hai quái nhân một cao một gầy, một thấp một béo.
Tống Thiên Hy sau khi nhìn thấy hai người thì sững người, cô biết trong bóng tối có người luôn bảo vệ cô, nhưng nghĩ thấy người Trần Thuận sắp xếp bảo vệ cô, chắc sẽ không một tiếng mà chạy vào nhà cô đâu.
“Tên… tên của chúng tôi, cô không xứng để biết, nhưng cô chỉ cần biết một chút cũng được, chúng tôi, là người đến giết cô!”
Thôi Thiên cao gầy cười hờ hờ nói.
“Chủ mẫu, đi mau! bọn họ là Thiên Địa Nhị Quỷ!”
Lúc này, sau lưng của Tống Thiên Hy đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Sau đó 5 bóng người, không biết từ đâu xuất hiện, xông đến, chặn trước mặt Tống Thiên Hy, bảo vệ cô ở phía sau.
Một người trong đó thấp giọng nói: “Chủ mẫu, đi mau, đến nhà họ Thẩm tìm chủ nhân, Thiên Địa Nhị Quỷ, đều là chuẩn Tông Sư, chúng tôi không phải đối thủ của bọn họ, chủ mẫu…”
Tuy nhiên, lời của anh ta còn chưa nói xong, khóe miệng co rút một trận, trong miệng không ngừng trào máu, không nói ra được nửa câu sau nữa.
Tống Thiên Hy định thần nhìn, cổ của hắc y nhân, vậy mà xuyên thủng một lỗ, đang không ngừng chảy máu!
“Chủ mẫu, đi mau!”
Hắc y nhân khác gằn lên, sau đó đồng loạt xông về phía Thiên Địa Nhị Quỷ.
Biết rõ không đánh lại được, biết rõ tự tìm cái chết, nhưng vẫn phải lên, tranh thủ một đường sống cho Tống Thiên Hy.
Bọn họ, vẫn là những người giỏi nhất trong Hoàng Tuyền!
Được sắp xếp ở trong tối bảo vệ Tống Thiên Hy, tinh thông các loại súng ống, chiến đấu, dưới tác dụng của đan dược của Trần Thuận, mỗi người, gần như đều đã đạt tới cảnh giới Võ Đạo tiểu thành.
Tuy nhiên, thực lực này ở trước mặt Thiên Địa Nhị Quỷ căn bản không đủ nhìn.
“Biết rõ chúng tôi là Thiên Địa Nhị Quỷ, còn dám đến tìm chết, tôi khâm phục dũng khí của mấy người, nhưng điều này không thay đổi được kết cục của mấy người!”
Thôi Địa thấp béo, trên gương mặt đầy thịt, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lấy mấy quả dương mai khô anh ta đang ăn, đưa tay vung, vài quả dương mai khô giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng, lần lượt nhắm vào mấy tinh nhuệ của Hoàng Tuyền hắc y nhân.
Bọn họ muốn tránh né, nhưng dưới tay của chuẩn Tông Sư, lại có lòng mà không có sức.
Gần như trong nháy mắt, những người tinh nhuệ nhất trong huyền tuyền hắc y nhân, trên cổ đều xuất hiện một lỗ máu.
Hoa máu bắn ra!
Bốn người còn lại cũng rên một tiếng rồi ngã ra đất.
Nháy mắt, Hoàng Tuyền tinh nhuệ ở trong bóng tối bảo vệ Tống Thiên Hy, toàn bộ bị diệt!
Chết… đều chết rồi?
Cứ chết như thế trước mặt cô!
Mặc dù mấy Hoàng Tuyền hắc y nhân này, rất ít ra gặp cô, Tống Thiên Hy cũng không biết bọn họ ở đâu, nhưng cô biết, nhưng người này luôn ở trong tối bảo vệ cô mà không hề oán thán.
Tống Thiên Hy ngây ngốc nhìn một màn này, mắt đỏ hoe, mắt ươn ướt!
Tống Thiên Hy biết, ngay cả những Hoàng Tuyền hắc y nhân mà Trần Thuận sắp xếp, ở trước mặt Thiên Địa Nhị Quỷ cao thấp béo gầy này, chớp mắt đều bị giết rồi.
Vậy cô trốn cũng không có tác dụng gì.
Tống Thiên Hy dứt khoát không có trốn, mà hít một hơi thật sâu, trấn định lại: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
Thiên Địa Nhị Quỷ đi về phía Tống Thiên Hy, giống như phát hiện ra chuyện gì đó hay ho.
Thôi Thiên lên tiếng nói: “Thôi Địa, em có thấy, cô ta vậy mà vẫn còn tơ…”
Thôi Địa cười he he: “Thôi Thiên, em cũng đang nghĩ như anh nói, anh nói, tên Trần Thuận đó, không phải công năng của phương diện đó không được chứ?”
“Chắc vậy, có thể, có lẽ…” Thôi Thiên cũng cười thô bỉ nói.
Trong nhà có một cô vợ xinh đẹp tuyệt trần như này, kết hôn 3 năm rồi, đến bây giờ vẫn còn nguyên, bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ chỗ đó còn tốt.
“Nếu cô ta vẫn còn trinh, vậy thì dâng cho chủ nhân, để chủ nhân đến xử!” Thôi Địa cười he he nói.
Thôi Thiên cũng gật đầu nói: “Chủ ý hay!”
… Trưa hôm sau, Giang Châu, nhà họ Vương!
Lúc này, ngoại trừ hai người Quỷ hợp hoan – Ngụy Vô Tâm và Gấu xám cùng Trần Thuận đến nhà họ Thẩm ra.
Những người có quan hệ với Trần Thuận đều tập trung ở trong đại sảnh nghị sự của nhà họ Vương.
“Trịnh Đông Dương một đường xuống phía nam, qua Yến Thành, lão tông sư Sa Bá Nham thua, đến Hương Thành, quán chủ võ quán Minh Uy – Thân Minh Uy tông sư thua, bây giờ đã đến Giang Nam, khiêu chiến Giang Nam tông sư Ôn Hoằng Nghị!” Vương Minh Vy ngồi ở vị trí gia chủ, từ tốn nói.
Đem những tin tức Trịnh Đông Dương xuống phía nam, nói chi tiết cho những người ngồi ở đây.
Sau khi tất cả mọi người nghe xong thì sắc mặt đều ngưng trọng đến cực điểm.
Sự cường đại của Trịnh Đông Dương vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Dù đã từng nhìn thấy Trần Thuận dùng thủ đoạn ma quỷ trong nháy mắt đập bàn ghế thành bột phấn, nhưng lúc này, mọi người cũng không khỏi bắt đầu lo lắng.
“Một tháng trước, chủ nhân cản cô Vương đến Thượng Kinh, phế đi hai mắt của chuẩn Tông Sư nhà họ Trịnh – Trịnh Thiên Thành, mà nhà họ Trịnh lại không có dùng lực lượng của gia tộc đến trả thù, mà thả Trịnh Đông Dương ra, một tháng sau, đến Giang Bắc, muốn giết chủ nhân, xem ra đây chính là mục đích của anh ta.” Người phụ trách thứ hai của Hoàng Tuyền, nặng nề nói: “Chỉ là không biết chủ nhân khi nào sẽ xuất quan.”
“Trịnh Đông Dương một đường xuống phía Nam, phô ra trái tim võ đạo vô địch, đã sơ bộ có tư thái vô địch, nếu như trận chiến lần này ở Giang Nam với Ôn Hoằng Nghị tông sư, không nói thắng, chỉ cần có thể đánh ngang tay, trái tim vô địch của anh ta sẽ hoàn toàn vững chắc!”
Hồ Lý Tài thở dài nói.
Hai người cùng đẳng cấp thực lực, một người có tư thế vô địch, mắt nhìn thiên hạ, có ta là vô địch, mà một người khác, bình thường, dù là cùng đẳng cấp thực lực, lúc giao thủ, người trước nhất định sẽ thắng người sau.
Trịnh Đông Dương này, quả nhiên không hổ là thiên tài nổi bật nhất trong gần trăm năm của giới võ đạo Viêm Hạ.
Không chỉ phá vỡ ghi chép về độ tuổi tiến vào cảnh giới Tông Sư của giới võ đạo Viêm Hạ trăm năm nay, còn vừa tiến vào cảnh giới Tông Sư chưa đến một tháng, liền có thể đánh bại liên tiếp hai đại tông sư, sơ bộ tạo ra tư thế vô địch.
Đổi lại thành người khác, có lẽ lúc này thấy vậy thì thu nhiễm lại rồi.
Tuy nhiên anh lại dám trực tiếp khiêu chiến Tông Sư trung kỳ – Ôn Hoằng Nghị, dã tâm rất lớn, cũng tự tin đến cực điểm.
Tự tin anh sẽ không thua, nếu không Trịnh Đông Dương sẽ không tìm phiền phức đến cho mình, đi phá lòng vô địch của mình.
“Cho dù anh ta có trái tim vô địch thì thế nào? Anh ta là Tông Sư, Trần Thuận cũng là Tông Sư, bên ngoài lưu truyền Trịnh Đông Dương là người sớm nhất đột phá đến cảnh giới Tông Sư trong trăm năm của Viêm Hạ, nhưng đó là bọn họ không biết sự tồn tại của Trần Thuận.” Vương Minh Vy nhàn nhạt nói.
Cô ta đối với Trần Thuận rất có lòng tin.
Dù Trần Thuận chính miệng nói hắn không phải Tông Sư, nhưng thủ đoạn mà Trần Thuận thi triển, đâu có kém chứ?
Nửa tháng trước, Trần Thuận ở nhà họ Thẩm, một chiêu giết chết Lý Thành Nghiệp – người đứng đầu dưới Tông Sư, chuyện này, là đích hệ của Trần Thuận, bọn họ biết.
Nhà họ Thẩm có trăm năm truyền thừa ở Giang Châu, trước đây căn bản coi thường những hào môn Giang Châu như bọn họ, bây giờ lại chủ động cầu thân, doanh nghiệp khổng lồ ở bên ngoài của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu tiến hành hợp tác với các doanh nghiệp gia tộc như bọn họ, điều này đủ nói nên sự cường đại của Trần Thuận.
Đừng nhắc người của nhà họ Thẩm tiếp xúc với bọn họ, coi Trần Thuận thành thần rồi.
Chuyện này nếu là trước đây, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng.
Vào lúc này, quản gia của nhà họ Vương, vội vàng chạy vào.
Quản gia này chính là quản gia trước đó luôn đi theo Vương Minh Vy, giúp cô ta điều tra Trần Thuận, có thể nói là, từ nhỏ đã nhìn Vương Minh Vy ở nhà họ Vương trưởng thành, bây giờ, đã là đại quản gia của cả nhà họ Vương.
Quản lý tất cả chuyện lớn bé của nhà họ Vương.
“Cô cả, xảy ra chuyện rồi!”
Quản gia Vương vẫn xưng hô với Vương Minh Vy là cô cả theo thói quen, Vương Minh Vy cũng chưa từng khó chịu với cách gọi này.
“Sao thế?”
Vương Minh Vy và những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía quản gia Vương.
Nếu như không phải chuyện quan trọng, quản gia Vương sẽ không vào lúc này đến làm phiền bọn họ.
“Cô Tống xảy ra chuyện rồi.” Quản gia Vương vội vàng nói.
“Cái gì?” Sau khi nghe thấy điều này, Thiết Quyền lập tức hô lên, bỗng cảm thấy da đầu tê dại.
Gấu xám bây giờ cùng Trần Thuận ở nhà họ Thẩm bế quan, Hoàng Tuyền do anh ta phụ trách, chủ mẫu Tống Thiên Hy nếu như xảy ra chuyện, vậy anh ta làm sao đối mặt với chủ nhân.
“Hôm nay, tiểu khu cô Tống ở có người báo án, nói nhà cô Tống, có 5 hắc y nhân chết, bây giờ bên phía cảnh sát đang điều tra… Cô Tống, không rõ tung tích…”
Mọi Người vừa nghe thì biết, 5 hắc y nhân, rất rõ ràng, là người của Hoàng Tuyền rồi.
Thiết Quyền vội liên lạc với 5 tinh nhuệ của Hoàng Tuyền, quả nhiên, cũng không liên lạc được.
Thiết Quyền lập tức muốn đi ra ngoài, triệu tập mọi người của Hoàng Tuyền tìm kiếm tung tích của Tống Thiên Hy, hơn nữa, phái người đến nhà họ Thẩm.
Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Tèn ten… Các người không cần phái người đi tìm nữa, cô ta ở trong tay chúng tôi…”
Vừa dứt lời, một chiếc quan tài rơi xuống trước mặt bọn họ.
Bên chiếc quan tài có hai quái nhân một cao một gầy, một thấp một béo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.