Chương 342: DẪN DỤ
Tôi không phải Z
07/02/2021
“Gào!”
Kim Sắc Lang Vương gầm lên một tiếng.
Vì một vuốt của mình không vồ chết được Trần Thuận, lại còn bị hắn làm cho bị thương, nên nó cực kỳ tức giận.
Nên giờ nó lại lao vọt ra một lần nữa.
Lúc này, chủng tộc của chúng do tộc sói Địa Ngục U Minh tiến hóa thành người sói, Kim Sắc Lang Vương đi bằng hai trên không trung như đi trên mặt đất.
Nó điên cuồng lao tới trên không trung, sau đó một lần nữa xông về phía Trần Thuận.
Không hề có một chiêu dư thừa.
Vẫn là một vuốt bổ tới, một lần nữa vồ về phía Trần Thuận.
Trần Thuận và Kim Sắc Lang Vương lại giao chiến với nhau.
Lần giao đấu này tạo ra uy thế còn kinh khủng hơn lần vừa rồi.
“Chiến đấu ở đây sẽ giết chết vô số người trong tộc của ngươi, hay là theo ta đi.”
Sau khi tung một quyền đánh lui Kim Sắc Lang Vương, Trần Thuận cũng nhân cơ hội lùi ra thật xa.
Sau đó hét lớn.
Nói đoạn, hắn chuẩn bị dẫn dụ Kim Sắc Lang Vương ra khỏi hang núi.
Nhưng mà, sau khi nghe thấy câu này, Kim Sắc Lang Vương không chỉ không truy sát Trần Thuận.
Mà còn bỗng nhiên bình tĩnh lại từ trạng thái cuồng bạo.
Sau đó, nó lui về trên đài cao.
Cảnh giác nhìn bốn phía.
Bảo vệ cây Sinh Mệnh.
“Không dễ lừa như vậy nhỉ!”
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
Sau đó, ngón tay hắn khép lại thành kiếm, chém ra một kiếm.
Trong nháy mắt, một luồng kiếm mang dài đến mấy trượng bắn ra từ đầu ngón tay Trần Thuận.
Trực tiếp bắn về phía người trong tộc của Kim Sắc Lang Vương.
Trần Thuận từ trước đến nay chưa từng là người lương thiện gì.
Trong giới tu tiên, vốn là cá lớn nuốt cá bé, vì trở nên mạnh mẽ, đột phá cảnh giới mà có thể không từ thủ đoạn.
Trần Thuận không có bất cứ lòng thương hại nào với những người sói này.
Nhất thời, dưới kiếm khí của Trần Thuận, hơn mười người sói toi mạng ngay tại chỗ.
Người sói màu vàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thuận, nhưng lại không hề nhúc nhích.
“Ta không tin, ngươi có thể nhịn được nữa.”
Trần Thuận lại một lần nữa vạch một đường kiếm khí mạnh mẽ, bắn vào trong hang núi.
Lấy thực lực tột đỉnh của Trần Thuận bây giờ, người sói dưới Thần Hải Cảnh bị dính chút ít kiếm khí của hắn sẹt qua, cho dù người sói này có da thô thịt dày thế nào, sức lực mạnh mẽ ra sao, cũng dường như chạm vào là chết.
Chỉ có điều, lần này Kim Sắc Lang Vương không ngồi coi như không thấy nữa.
Mà nó đứng trên đài cao.
Tung ra một chưởng.
Một đường vuốt sói hư ảo khổng lồ xuất hiện, đập tan luồng kiếm khí của Trần Thuận trên không trung.
Trần Thuận cong môi cười lạnh lùng.
Sau đó, kiếm Luyện Ngục xuất hiện trên không trung, không ngừng dao động.
Nhất thời, vô số luồng kiếm khí bắn ra thành lưới đan xen.
Keng keng keng!
Kiếm khí không ngừng chém vào trong hang núi.
Kim Sắc Lang Vương gầm lên một tiếng.
Cũng không ngừng ra tay, đập tan hết tất cả kiếm khí mà Trần Thuận chém ra trên không trung.
Không để người trong tộc của nó chịu chút tổn thương nào.
Nhưng mà.
Cứ giằng co mãi.
Nó đã nổi giận.
Những người sói ở Thần Hải Cảnh kia cũng không ngừng gầm gào, muốn xông ra xé nát Trần Thuận.
Nhưng Kim Sắc Lang Vương lại ngăn cản chúng.
Tên con người này quá kỳ lạ.
Không ngờ hắn lại có thể địch được nó.
Không phải là người mà những người trong tộc có thể thắng được.
Trần Thuận không lao vào hang núi.
Nhưng hắn lại không ngừng quơ kiếm Luyện Ngục trong tay.
Ép Kim Sắc Lang Vương phải ra ngoài.
Ban đầu, cho dù tức giận, Kim Sắc Lang Vương vẫn còn có thể nhịn được.
Nhưng đến cuối cùng, nó không thể nhịn được nữa.
Nó là Lang Vương.
Không thể tha cho kẻ khiêu khích nó.
Con người nhỏ bé này thật đáng chết.
“Các ngươi trông coi cây Sinh Mệnh cẩn thận!”
Kim Sắc Lang Vương gầm lên.
Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu tăng vọt.
Từ chiều cao ban đầu là hai mét, lớn lên trở thành hơn năm mét.
Bắp thịt trên người nó phồng lên rất lớn, tràn đầy sức mạnh.
Sau đó, nó bước ra từ trên đài cao, nháy mắt đã xuất hiện ở cửa hang.
Lần này, Kim Sắc Lang Vương dùng cơ thể thật để quyết đấu một trận với Trần Thuận.
Chỗ dựa lớn nhất của nó chính là cơ thể mạnh mẽ.
Trần Thuận cũng không tránh né.
Hai đấm đồng thời được tung ra.
Không sử dụng bất cứ thuật phát thần thông, cũng chỉ dùng sức lực từ cơ thể, đánh nhau với Kim Sắc Lang Vương.
Lần này, Kim Sắc Lang Vương không hề lùi lại.
Ngược lại Trần Thuân lại trượt dài một đường mười mét trong không trung.
Lùi lại.
Hai tay tê dại!
“Quả nhiên cơ thể mạnh mẽ đấy!”
Trần Thuận thở dài nói.
Đây là chênh lệch tự nhiên giữa tu sĩ con người và yêu thú.
Cùng cấp, nhưng cơ thể lại kém xa yêu thú.
Nếu đổi thành tu sĩ loài người khác ở Hậu kỳ Thần Hải Cảnh, chịu một đấm này của Kim Sắc Lang Vương, dường như là không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng Trần Thuận đâu phải tu sĩ bình thường.
Hắn lùi lại phía sau.
“Phiên Thiên ấn!”
Trần Thuận quát to một tiếng.
Lòng bàn tay kết ấn.
Kim Sắc Lang Vương hình như cảm nhận được nguy hiểm.
Nó một lần nữa chủ động tấn công.
Nó chạy như bay trên không trung.
Hai móng vuốt hung hăng bổ về phía Trần Thuận.
Mà lúc này, Trần Thuận đã kết ấn xong.
Một luồng hư ảnh khổng lồ giống như một ngọn núi đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đè ép Lang Vương.
Đồng tử của Kim Sắc Lang Vương hơi co lại.
Từ miệng nó bỗng nhiên thét ra một luồng Thất Luyện màu vàng.
Giống như một con sông dài màu vàng, lao về phía Phiên Thiên ấn.
Đây là một trong những thuật pháp thần thông bẩm sinh của Kim Sắc Lang Vương.
Tức khắc, một tiếng nổ lớn vang lên.
Khiến cho không khí và đất đai ở xung quanh chấn động không dứt.
Vô số vết nứt hư không phút chốc xuất hiện.
Thậm chí, nó cuốn ra vô số dòng chảy hư không hỗn loạn, cắn nuốt Phiên Thiên ấn của Trần Thuận.
Mà cùng lúc đó, hai móng của Kim Sắc Lang Vương cũng bổ tới trước người Trần Thuận.
Trần Thuận đưa hai tay ra đỡ.
Sức mạnh hỗn loạn bùng nổ.
Bầu không khí một lần nữa lại không ngừng chấn động.
Từng vòng sóng năng lượng nổ tung, lan ra tứ phía.
Mà lúc này, Trần Thuận đã dẫn dụ được Vua soi ra khỏi hang núi.
Bên kia, Tiểu Bàn Tử đã tránh được tất cả những người sói, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cây Sinh Mệnh.
Chạm vào được cây Sinh Mệnh.
Mà Kim Sắc Lang Vương vốn còn muốn tiếp tục chiến đấu với Trần Thuận, xé xác hắn cho bằng được.
Lại đột nhiên cảm nhận được gì đó.
Nó lập tức bỏ qua Trần Thuận, muốn quay trở lại.
“Ngươi muốn đi sao?”
Trần Thuận hét lớn một tiếng.
Cơ thể đột nhiên lóe lên rồi biến mất.
Hắn đã xuất hiện ở trên đường trở về của Kim Sắc Lang Vương.
Kim Sắc Lang Vương gầm lên một tiếng.
Vì một vuốt của mình không vồ chết được Trần Thuận, lại còn bị hắn làm cho bị thương, nên nó cực kỳ tức giận.
Nên giờ nó lại lao vọt ra một lần nữa.
Lúc này, chủng tộc của chúng do tộc sói Địa Ngục U Minh tiến hóa thành người sói, Kim Sắc Lang Vương đi bằng hai trên không trung như đi trên mặt đất.
Nó điên cuồng lao tới trên không trung, sau đó một lần nữa xông về phía Trần Thuận.
Không hề có một chiêu dư thừa.
Vẫn là một vuốt bổ tới, một lần nữa vồ về phía Trần Thuận.
Trần Thuận và Kim Sắc Lang Vương lại giao chiến với nhau.
Lần giao đấu này tạo ra uy thế còn kinh khủng hơn lần vừa rồi.
“Chiến đấu ở đây sẽ giết chết vô số người trong tộc của ngươi, hay là theo ta đi.”
Sau khi tung một quyền đánh lui Kim Sắc Lang Vương, Trần Thuận cũng nhân cơ hội lùi ra thật xa.
Sau đó hét lớn.
Nói đoạn, hắn chuẩn bị dẫn dụ Kim Sắc Lang Vương ra khỏi hang núi.
Nhưng mà, sau khi nghe thấy câu này, Kim Sắc Lang Vương không chỉ không truy sát Trần Thuận.
Mà còn bỗng nhiên bình tĩnh lại từ trạng thái cuồng bạo.
Sau đó, nó lui về trên đài cao.
Cảnh giác nhìn bốn phía.
Bảo vệ cây Sinh Mệnh.
“Không dễ lừa như vậy nhỉ!”
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
Sau đó, ngón tay hắn khép lại thành kiếm, chém ra một kiếm.
Trong nháy mắt, một luồng kiếm mang dài đến mấy trượng bắn ra từ đầu ngón tay Trần Thuận.
Trực tiếp bắn về phía người trong tộc của Kim Sắc Lang Vương.
Trần Thuận từ trước đến nay chưa từng là người lương thiện gì.
Trong giới tu tiên, vốn là cá lớn nuốt cá bé, vì trở nên mạnh mẽ, đột phá cảnh giới mà có thể không từ thủ đoạn.
Trần Thuận không có bất cứ lòng thương hại nào với những người sói này.
Nhất thời, dưới kiếm khí của Trần Thuận, hơn mười người sói toi mạng ngay tại chỗ.
Người sói màu vàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thuận, nhưng lại không hề nhúc nhích.
“Ta không tin, ngươi có thể nhịn được nữa.”
Trần Thuận lại một lần nữa vạch một đường kiếm khí mạnh mẽ, bắn vào trong hang núi.
Lấy thực lực tột đỉnh của Trần Thuận bây giờ, người sói dưới Thần Hải Cảnh bị dính chút ít kiếm khí của hắn sẹt qua, cho dù người sói này có da thô thịt dày thế nào, sức lực mạnh mẽ ra sao, cũng dường như chạm vào là chết.
Chỉ có điều, lần này Kim Sắc Lang Vương không ngồi coi như không thấy nữa.
Mà nó đứng trên đài cao.
Tung ra một chưởng.
Một đường vuốt sói hư ảo khổng lồ xuất hiện, đập tan luồng kiếm khí của Trần Thuận trên không trung.
Trần Thuận cong môi cười lạnh lùng.
Sau đó, kiếm Luyện Ngục xuất hiện trên không trung, không ngừng dao động.
Nhất thời, vô số luồng kiếm khí bắn ra thành lưới đan xen.
Keng keng keng!
Kiếm khí không ngừng chém vào trong hang núi.
Kim Sắc Lang Vương gầm lên một tiếng.
Cũng không ngừng ra tay, đập tan hết tất cả kiếm khí mà Trần Thuận chém ra trên không trung.
Không để người trong tộc của nó chịu chút tổn thương nào.
Nhưng mà.
Cứ giằng co mãi.
Nó đã nổi giận.
Những người sói ở Thần Hải Cảnh kia cũng không ngừng gầm gào, muốn xông ra xé nát Trần Thuận.
Nhưng Kim Sắc Lang Vương lại ngăn cản chúng.
Tên con người này quá kỳ lạ.
Không ngờ hắn lại có thể địch được nó.
Không phải là người mà những người trong tộc có thể thắng được.
Trần Thuận không lao vào hang núi.
Nhưng hắn lại không ngừng quơ kiếm Luyện Ngục trong tay.
Ép Kim Sắc Lang Vương phải ra ngoài.
Ban đầu, cho dù tức giận, Kim Sắc Lang Vương vẫn còn có thể nhịn được.
Nhưng đến cuối cùng, nó không thể nhịn được nữa.
Nó là Lang Vương.
Không thể tha cho kẻ khiêu khích nó.
Con người nhỏ bé này thật đáng chết.
“Các ngươi trông coi cây Sinh Mệnh cẩn thận!”
Kim Sắc Lang Vương gầm lên.
Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu tăng vọt.
Từ chiều cao ban đầu là hai mét, lớn lên trở thành hơn năm mét.
Bắp thịt trên người nó phồng lên rất lớn, tràn đầy sức mạnh.
Sau đó, nó bước ra từ trên đài cao, nháy mắt đã xuất hiện ở cửa hang.
Lần này, Kim Sắc Lang Vương dùng cơ thể thật để quyết đấu một trận với Trần Thuận.
Chỗ dựa lớn nhất của nó chính là cơ thể mạnh mẽ.
Trần Thuận cũng không tránh né.
Hai đấm đồng thời được tung ra.
Không sử dụng bất cứ thuật phát thần thông, cũng chỉ dùng sức lực từ cơ thể, đánh nhau với Kim Sắc Lang Vương.
Lần này, Kim Sắc Lang Vương không hề lùi lại.
Ngược lại Trần Thuân lại trượt dài một đường mười mét trong không trung.
Lùi lại.
Hai tay tê dại!
“Quả nhiên cơ thể mạnh mẽ đấy!”
Trần Thuận thở dài nói.
Đây là chênh lệch tự nhiên giữa tu sĩ con người và yêu thú.
Cùng cấp, nhưng cơ thể lại kém xa yêu thú.
Nếu đổi thành tu sĩ loài người khác ở Hậu kỳ Thần Hải Cảnh, chịu một đấm này của Kim Sắc Lang Vương, dường như là không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng Trần Thuận đâu phải tu sĩ bình thường.
Hắn lùi lại phía sau.
“Phiên Thiên ấn!”
Trần Thuận quát to một tiếng.
Lòng bàn tay kết ấn.
Kim Sắc Lang Vương hình như cảm nhận được nguy hiểm.
Nó một lần nữa chủ động tấn công.
Nó chạy như bay trên không trung.
Hai móng vuốt hung hăng bổ về phía Trần Thuận.
Mà lúc này, Trần Thuận đã kết ấn xong.
Một luồng hư ảnh khổng lồ giống như một ngọn núi đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đè ép Lang Vương.
Đồng tử của Kim Sắc Lang Vương hơi co lại.
Từ miệng nó bỗng nhiên thét ra một luồng Thất Luyện màu vàng.
Giống như một con sông dài màu vàng, lao về phía Phiên Thiên ấn.
Đây là một trong những thuật pháp thần thông bẩm sinh của Kim Sắc Lang Vương.
Tức khắc, một tiếng nổ lớn vang lên.
Khiến cho không khí và đất đai ở xung quanh chấn động không dứt.
Vô số vết nứt hư không phút chốc xuất hiện.
Thậm chí, nó cuốn ra vô số dòng chảy hư không hỗn loạn, cắn nuốt Phiên Thiên ấn của Trần Thuận.
Mà cùng lúc đó, hai móng của Kim Sắc Lang Vương cũng bổ tới trước người Trần Thuận.
Trần Thuận đưa hai tay ra đỡ.
Sức mạnh hỗn loạn bùng nổ.
Bầu không khí một lần nữa lại không ngừng chấn động.
Từng vòng sóng năng lượng nổ tung, lan ra tứ phía.
Mà lúc này, Trần Thuận đã dẫn dụ được Vua soi ra khỏi hang núi.
Bên kia, Tiểu Bàn Tử đã tránh được tất cả những người sói, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cây Sinh Mệnh.
Chạm vào được cây Sinh Mệnh.
Mà Kim Sắc Lang Vương vốn còn muốn tiếp tục chiến đấu với Trần Thuận, xé xác hắn cho bằng được.
Lại đột nhiên cảm nhận được gì đó.
Nó lập tức bỏ qua Trần Thuận, muốn quay trở lại.
“Ngươi muốn đi sao?”
Trần Thuận hét lớn một tiếng.
Cơ thể đột nhiên lóe lên rồi biến mất.
Hắn đã xuất hiện ở trên đường trở về của Kim Sắc Lang Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.