Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 152: LÓE LÊN MỘT VỞ KỊCH LỚN

Tôi không phải Z

20/01/2021

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão nhìn Trần Thuận, khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo.

Bây giờ xem cậu làm thế nào.

Dưới trường trọng lực này, trên người giống như có một ngọn núi đè lên, mỗi một cử động đều bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà tốc độ của giao long lại vô cùng nhanh nhẹn, uy thế mạnh mẽ.

Hướng về phía Trần Thuận.

Con giao long vẫy đuôi một cái, đuôi rồng do chân nguyên thuần túy biến thành, trực tiếp càn quét về hướng nó đến.

Trong hư không liên tục truyền đến tiếng nổ tung.

Những nơi đuôi rồng đi qua, khoảng không nổ tung từng khúc.

Đối mặt cú vẫy đuôi này thì ngay cả là Thần cảnh cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn.

Không thì nếu bị quét qua, cho dù là thể phách Thần cảnh cường giả thì cũng sẽ vỡ nát.

“Trần Thuận, cẩn thận.”

Khoảng cách hơn trăm mét, Vương Minh Vy có thể cảm nhận được uy thế trong đó, coi như biết rõ Trần Thuận rất hùng mạnh nhưng Vương Minh Vy cũng không nén được thốt lên một tiếng.

Trên gương mặt tuyệt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.

“Không sao, hôm nay xem tôi giết rồng.”

Trên mặt Trần Thuận không có chút lo lắng nào.

Đối mặt với con giao long đang vẫy đuôi này, Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, tay phải siết chặt quyền, cơ thể bắn mạnh ra.

Hướng thẳng về phía đuôi rồng, phóng đi.

Mọi người thấy Trần Thuận không những không né tránh mà ngược lại còn tiến lên nghênh đón thì đều sững sờ.

“Đối mặt với thiên phú thần thông của sư phụ mà lại còn dám chủ quan như thế, quả thực là muốn chết!”

Trên mặt Lâm Bính Sơn hiện lên một nụ cười sảng khoái.

Anh ta rất đố kị với Trần Thuận, đến mức không thù không oán gì mà lòng lại tràn đầy oán hận.

Nhưng mà sau một khoảnh khắc, vẻ sảng khoái trên mặt Lâm Bính Sơn lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy hình ảnh Trần Thuận bị một con giao long vẫy đuôi đập cho bị thương nặng ngã gục như trong dự đoán của anh ta không hề xuất hiện.

Trái lại, một quyền nhìn như bình thường không có gì lạ của Trần Thuận đột nhiên đánh vào phía trên đuôi rồng.

Đuôi rồng do chân nguyên thuần túy biến thành trực tiếp nổ tung.

Trong khoảng không là một trận rung động.

Chân nguyên chấn động.

Làn sóng không khí vô hình do chân nguyên dấy lên đột nhiên bùng phát, khiến anh ta đang ở cách xa hơn trăm mét cũng không nhịn được phải lùi ba bước.

“Sao có thể như thế được?”

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão bị đòn tấn công này của Trần Thuận khiến cho khiếp sợ sắc mặt đại biến.

Trần Thuận không hề bị ảnh hưởng bởi trường trọng lực một chút nào.

Không chỉ có thế, lại còn đối diện trực tiếp với giao long vẫy đuôi, không hề nhượng bộ chút nào, dưới tình huống đối chiến cứng rắn, chẳng những không bị thương chút nào, ngược lại còn đánh cho đuôi giao long trực tiếp nổ tung.

Điều này…

Bản thân Tứ trưởng lão là Thần cảnh trung kỳ cường giả, mà ngay cả ông ta nếu như đối mặt với giao long vẫy đuôi này thì cũng chỉ chọn né tránh mũi nhọn, không dám mạnh mẽ chống đỡ.

Trần Thuận lại có thể làm được đến mức độ như vậy.

Chẳng lẽ cảnh giới của Trần Thuận so với hai người họ còn cao hơn nữa sao?

Giao long chính là được biến thành từ chân nguyên thuần túy, không phải là một cơ thể sống, cái đuôi nổ tung thì cũng không gây nên ảnh hưởng chết người gì với nó.

Lúc này, giao long lăn mình một cái, quay người lại và chụp móng vuốt tóm lấy Trần Thuận.

Dường như muốn bóp nát Trần Thuận ngay tại chỗ.

“Điêu trùng tiểu kỹ nhĩ!”

Trần Thuận hét chói tai, Cầm Long Thủ một lần nữa được mang ra sử dụng.

Ngay lập tức, một bàn tay hư ảo xuất hiện trên thân giao long.

Ngang tàng đè xuống.

Giữ chặt trong lòng bàn tay.

Cứ thế mạnh mẽ ngăn chặn tư thế đang lao về phía Trần Thuận của giao long.

Chiêu này của Trần Thuận lần nữa khiến Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão khiếp sợ.

Trước đó Từ Yên đã từng nhìn thấy Trần Thuận thi triển Cầm Long Thủ, lúc này lập tức nói với hai vị trưởng lão: “Cái này chính là thiên phú thần thông của Trần Thuận, Cầm Long Thủ!”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tam trưởng lão lập tức tối sầm lại.

Trong lòng như có một vạn con dê đầu đàn lao nhanh qua.

Thiên phú thần thông của ông ta là Giao Long Xuất Hải, của Trần Thuận chính là Cầm Long Thủ, trời sinh tương khắc.

Vấn đề là trên thực tế thực sự đã bị khắc chế.

Bản mệnh thần thông đã được tu luyện vô số năm kia, Giao Long Xuất Hải lúc này đang không ngừng vặn vẹo thân rồng dưới cự chưởng hư ảo mà Trần Thuận thi triển ra.

Tam trưởng lão thao túng giao long, muốn giãy dụa ra, nhưng vẫn không thể được.

“Kim nhật, đồ long!”

Lúc này, Trần Thuận lần nữa thét chói tai.

Đối đầu với con giao long, đánh ra một chưởng.

Một khí thế khiến cho vạn vật theo đó mà chấn động đột nhiên bùng phát.

Chỉ thấy con giao long này nứt ra từng khúc.

Cuối cùng bất thình lình nổ tung.



Đùng đoàng!

Trên bầu trời phát ra một tiếng nổ mãnh liệt.

Mặt đất nổ tung xuất hiện một cái hố to.

Cát đá bay lên, bụi mù mịt khắp bầu trời!

“Cái này? Uy thế như vậy, không thua kém chút nào việc tự mình nổ tung, thậm chí ngay cả tránh anh ta cũng không tránh, tự tin như vậy sao?”

Tần Minh không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái.

Đỗ Thiên Hựu cũng trợn tròn mắt.

Chớp mắt một cái rồi nhìn vào hiện trường không chớp mắt.

Một giây sau, một bóng dáng vọt ra từ trong khói bụi cuồn cuộn.

Bất ngờ đó chính là Trần Thuận, hoàn hảo không chút tổn hại.

Mà phía bên Tam trưởng lão ở bên ngoài thì lại phun ra một ngụm máu già.

Việc tiêu diệt giao long đã gây ra một lực phản phệ nghiêm trọng đối với ông ta.

“Lão tam, không sao chứ?”

Tứ trưởng lão lập tức lo lắng hỏi.

Tam trưởng lão lắc đầu, cắn răng nói: “Vẫn chưa chết, chỉ có điều tiểu tử này thế mà lại hùng mạnh đến mức độ này, quả là một chuyện đáng sợ, nếu không phải hôm nay chúng ta còn mang theo Thiên la địa võng thì thật đúng là có thể phải hao tổn ở đây.”

Dứt lời, Tam trưởng lão không do dự nữa.

Lau sạch máu tươi ở khóe miệng, nhìn về phía Trần Thuận: “Tiểu tử, cậu rất ngông cuồng, nhưng quả thật là cậu rất mạnh, từ khi sau khi tiến vào Thần cảnh tôi chưa từng bị thương, cậu là người đầu tiên.”

“Vốn dĩ cường giả thiên tài như cậu thì Dược Các chúng tôi cực kì hoan nghênh, nhưng cậu đã hết lần này đến lần khác không biết tốt xấu, vậy thì…”

Mặt mày Trần Thuận hiện lên sự không kiên nhẫn: “Ồn ào.”

Dứt lời, Trần Thuận lần nữa tay cầm Luyện Ngục chi kiếm, chuẩn bị đưa hai vị trưởng lão Thần cảnh này về trời.

Nhưng mà lúc này đột nhiên xảy ra đột biến.

Chỉ thấy trong khoảng không lập tức xuất hiện một tấm võng lớn.

Đồng thời tấm lưới lớn này chính là do thực thể biến thành.

Đột nhiên bao phủ về phía Trần Thuận, muốn nhốt Trần Thuận ở trong đó.

“Thiên la địa võng!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Minh ngạc nhiên và hoảng sợ thốt lên.

Thiên la địa võng chính là pháp khí ba trăm năm trước, Các chủ Thiên Cơ Các trước khi tọa hóa mười năm đã hao tốn sinh mệnh mười năm sau cùng, dùng hết toàn lực luyện chế thành.

Dưới thiên la địa võng vạn vật không nơi nào có thể che giấu được.

Cho dù anh tu luyện thân pháp gì hay công pháp ẩn nấp gì, tất cả đều sẽ mất hiệu quả.

Không chỉ như vậy, Thiên la địa võng lại còn không có gì là không phá được.

Cho dù anh tu vi thông thiên, chỉ cần không vượt qua được Các chủ Thiên Cơ Các đời trước đã luyện chế ra pháp khí này thì khi bị nhốt trong đó sẽ không thoát ra được, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng sẽ bị trói buộc, chỉ có thể bó tay chịu trói.

Mà muốn tu vi võ đạo vượt qua Các chủ Thiên Cơ Các, gần như là người si nói mộng.

Bởi vì vị Các chủ Thiên Cơ Các đó ba trăm năm trước là võ đạo Thông thần!

Chính là Thần cảnh đỉnh phong cường giả.

Muốn tu vi võ đạo vượt qua ông ta, thậm chí lùi một bước, chỉ là ngang hàng với ông ta, trên đời này có mấy người?

Đây là “Thiên la địa võng”, tiếng tăm và danh giá địa cầu.

Mặc dù là do Các chủ Thiên Cơ Các luyện chế, nhưng sau khi ở trong tay Dược Các thì trở thành một trong những trấn các chi bảo của Dược Các.

Không ngờ hai vị trưởng lão Dược Các này lại mang thiên la địa võng ra.

Điều này là coi trọng đến mức nào chứ!

Nhưng mà khi Trần Thuận thấy cái thiên la địa võng này thì trên mặt không những không lúng túng chút nào.

Ngược lại vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng.

“Pháp bảo!”

Trong mắt Trần Thuận lóe lên một tia sáng.

Thứ gọi là thiên la địa võng này thật sự là một pháp bảo.

Mặc dù là pháp bảo đẳng cấp thấp nhất, nhưng ít ra ở trong mắt Trần Thuận thì nó cũng đã tiến vào hàng ngũ pháp bảo.

So với những món hàng được mang ra trước đó, thậm chí cả cây phất trần trong tay lão già đối diện kia thì ở trong mắt Trần Thuận chẳng qua cũng chỉ là một chút rác rưởi mà thôi.

Tuyệt đối không thể gọi là pháp bảo được.

Chỉ có điều mặc dù Thiên la địa võng này đã vào hàng ngũ pháp bảo.

Nhưng cũng chỉ khiến Trần Thuận cảm thấy vui mừng mà thôi, vui mừng chính là vì tìm thấy một pháp bảo trên địa cầu, chứ không phải là đến mức khiếp sợ và yêu thích cái Thiên la địa võng này.

Dù sao pháp bảo mà trước đây Trần Thuận dùng, tất cả đều là cấp bậc vũ trụ đỉnh tiêm.

Nhưng mà có thể tìm ra một pháp bảo trên địa cầu cũng là điều không dễ dàng.

Huống chi sau khi trùng sinh, ngoại trừ thanh Luyện Ngục chi kiếm trong tay hắn ra thì trên người Trần Thuận cũng không có bất kỳ pháp bảo gì.

Tất nhiên nếu đã nhập vào hàng ngũ pháp bảo vậy thì miễn cưỡng tóm lấy đi, sau này nói không chừng sẽ có chỗ hữu ích.

Trần Thuận nghĩ như vậy.

Nhưng mà những người khác lại không biết Trần Thuận đang suy nghĩ gì.

Chỉ thấy Trần Thuận đối mặt với thiên la địa võng này có chút ngây dại.

Thậm chí ngay cả né tránh cũng quên mất.

Bị uy danh của Thiên la địa võng dọa sợ sao?

Nhưng mà ngay sau đó chuyện xảy ra đã một lần nữa khiến mọi người đứng chết trân tại chỗ.



Chỉ thấy khóe miệng Trần Thuận lộ ra một nụ cười.

Sau đó một tay vung lên.

Nặn một cái pháp quyết.

“Định!”

Trong miệng Trần Thuận bỗng nhiên phun ra một chữ.

Sau đó thiên la địa võng đã bao phủ đến đỉnh đầu Trần Thuận, sau một hơi thở nữa sẽ bao phủ Trần Thuận ở bên trong bỗng nhiên dừng lại.

Vững vững vàng vàng dừng lại trên đỉnh đầu Trần Thuận.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tứ trưởng lão thấy tình huống như vậy thì lập tức lên tiếng hỏi.

Tam trưởng lão cũng có chút sững sờ.

Loại bảo vật trấn giữ như Thiên la địa võng này vốn rất ít khi sử dụng.

Ngay cả ông ta đây cũng là lần đầu tiên sử dụng mà thôi.

Nhưng hiển nhiên, lúc này một điều gì đó kì quái đã xảy ra.

“Không phải là cậu ta giở trò quỷ chứ?”

Lúc này, Tứ trưởng lão bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

Tam trưởng lão cũng sợ hãi cả kinh.

Chỉ thấy lúc này, tình huống ở hiện trường một lần nữa xảy ra sự biến hóa.

Sau khi Trần Thuận cố định Thiên la địa võng lại.

Đưa tay sờ sờ Thiên la địa võng.

“Ừm, coi như qua cửa, ban cho mày một sự vinh dự, miễn cưỡng nhận mày!”

Trần Thuận thầm nghĩ.

Sau đó lại đưa tay nặn một cái pháp quyết.

“Thu!”

Miệng Trần Thuận nói lần nữa.

Sau đó xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người càng thêm kinh hãi.

Thiên la địa võng, lần nữa có biến hóa.

Lập tức bắt đầu thu nạp.

Chỉ có điều không phải thu nạp Trần Thuận vào trong đó.

Mà là nhanh chóng thu nạp thành một khối tròn.

Sau đó tự động rơi vào tay Trần Thuận.

Trần Thuận tiện tay ném đi.

Thiên la địa võng biến mất không thấy tăm hơi trong khoảng không.

Tiến vào trong giới diện hoang vu Hỗn Độn Châu.

Lúc này, tiểu mập mạp Linh Thai đang ở trong Hỗn Độn Châu vẻ mặt không vui.

Vô cùng bất mãn đối với hành vi Trần Thuận để nó ở trong Hỗn Độn Châu, không thả nó ra.

Hơn nữa vấn đề chính là, Trần Thuận rút bản nguyên của nó ra, tạo nên Thiên Linh Thể cho Tống Thiên Hy, khiến nó cực kì uể oải. Trước đó tốt xấu gì coi như Trần Thuận cũng có lương tâm, biết cho nó nhiều thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược để nó khôi phục.

Nhưng bây giờ đã ròng rã một ngày, Trần Thuận vẫn chưa đưa thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược đến. Nó đã ròng rã một ngày không uống thuốc bổ.

Điều này khiến tiểu mập mạp bất mãn vô cùng.

Nhưng trừ khi được Trần Thuận cho phép, nếu không thì tiểu mập mạp mình lại không có năng lực để có thể phá vỡ không gian này đi ra ngoài.

Nhưng mà trong khi tiểu mập mạp đang buồn phiền, chỉ có thể nghĩ đến hai đại mỹ nữ ngực cao mông vểnh Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy, dự định sau này nếu còn gặp lại họ thì nên dùng cách gì có thể để họ ôm mình vào ngực, để giải tỏa thời gian buồn phiền.

Lúc này, một đồ vật hình lưới bỗng nhiên nện vào đỉnh đầu nó.

“Trần Thuận, tôi muốn liều mạng với anh!”

Tiểu mập mạp nổi cơn thịnh nộ ngay tức khắc.

Không những không có đồ ăn vặt mà lại còn nện nó.

Quả thực là khiến nó tức chết!

Nhưng mà một giây sau, sau khi tiểu mập mạp thấy rõ thứ nện vào đỉnh đầu của mình là cái gì thì khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười kinh ngạc và vui mừng.

“Thế mà lại là pháp bảo!”

“Bà mẹ nó, lại còn là loại bắt trói.”

Ngay tức khắc trong đầu tiểu mập mạp lóe lên một vở kịch lớn.

“Hừ, đã rơi xuống trên người tôi thì chính là của tôi, để xem lần sau tôi thu thập anh thế nào!”

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng tiểu mập mạp lại hiện lên một nụ cười khẩy.

Mà trong khi trong đầu tiểu mập mạp đang lóe lên các loại kế hoạch.

Phía ngoài Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đồng thời đứng chết trân tại chỗ.

Bởi vì một chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra.

Họ thế mà lại mất cảm ứng với Thiên la địa võng.

Điều này, chuyện gì đang xảy ra?

Làm sao có thể!

“Tiểu súc sinh, rốt cuộc cậu đã làm cái gì?”

Dưới sự kích động, lúc này Tam trưởng lão lớn tiếng quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Đế Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook