Chương 17: Bách Độc Xà Yến
Kim Vũ
21/05/2013
Tỉnh Sơn Tây.
Trên con đường cái quan dẫn vào dãy Lã Lương sơn. Một con ngựa đen cất bước đều đều như bay trên mặt đường, bỏ lại đằng sau từng lớp bụi vàng.
Ngồi trên lưng ngựa, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc áo màu bạc lấp lánh, lưng đeo một thanh trường kiếm cổ nhã cùng màu bạc. Nét mặt chàng thiếu niên luôn luôn hiện nét tươi cười thần bí.
Chàng thiếu niên ấy chính là Ma Diện công tử Y Mộng Lăng! Không đầy một tháng, chàng ta đã dong ruổi vượt qua địa phận Hà Bắc đến dãy Lã Lương sơn thuộc địa hạt tỉnh Sơn Tây.
Lã Lương sơn nơi thiết lập Tổng đàn của Thiên Quỷ giáo, giang hồ võ lâm không còn ai lạ gì nữa.
Y Mộng Lăng vượt hành trình quả thật mau lẹ gấp rút, ngoại trừ thời gian vài ba ngày chữa thương và chuẩn bị hành lý, chàng ta đã đi liên tục ngày đêm không nghỉ.
Chàng cần đi nhanh vì sau đó còn phải vượt Thiểm Tây Nhậm Xuyên đến Cùng Lai sơn để hoàn thành công việc chàng đã hứa với Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu.
Lại nữa, chàng cũng cần gấp rút muốn biết lý do gì Liễu Liễu thần tăng đã xuất hiện, đem đến cho chàng bao nhiêu điều nghi hoặc.
Từ khi Liễu Liễu thần tăng xuất hiện, chàng có cảm giác “sự tình có phần rắc rối”.... Mà sự thật đúng là như vậy.
Với Liễu Liễu thần tăng, một nhân vật đã từng giữ địa vị lãnh đạo quần hùng giang hồ một thời gian, đã mang thanh vọng chí cao trong võ lâm, lại đã lui vào Dưỡng Tâm thất hàng chục năm bất vãn thế sự. Vậy mà hôm nay lại tái xuất giang hồ thì quả thật sự tình không phải đơn giản!....
Vì vậy Y Mộng Lăng gấp rút muốn tìm hiểu điều nghi vấn này mà chàng biết chắc là có ít nhiều liên quan tới chàng.
Hoàng hôn đã đổ....
Y Mộng Lăng xuống ngựa trước một khách điếm nhỏ dưới chân núi Lã Lương.
Vào khách diếm, chàng trọ trong một căn phòng thanh tĩnh để nghỉ ngơi vài ngày, chuẩn bị chính thức đầu thiếp vào Tổng đàn Thiên Quỷ giáo gặp Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc.
Đồng thời trong hai ngày ấy, chàng cũng cần phải dò la tìm hiểu cho rõ về tình hình của Thiên Quỷ giáo đã. Đây là một hành động thường lệ của chàng vốn như vậy.
Sau khi cơm nước, chàng thong thả ngã lưng xuống giường. Có thể nói trong nhiều ngày nay, chàng chưa có được một buổi tĩnh tâm, thả hồn trong giấc nghỉ êm đềm như thế.
Nửa đêm thức giấc, chàng bất giác lại nhớ đến Tiểu Vân Tước Nhi.
Trước đây, những lần đột nhập Tường Vi hội sảnh, gây náo Chu thị Tiền trang, chàng đều được Tiểu Vân Tước Nhi giúp đỡ dò la tin tức rõ ràng.
Ngày nay đến việc chàng phải tự mình độc đoán độc hành. Mà cũng vì tính quá độc đoán độc hành nên Tiểu Vân Tước Nhi mới bất mãn ly khai chàng.
Tiểu Vân Tước Nhi thật là khả ái! Mà cũng chỉ có Tiểu Vân Tước Nhi mới liễu giải, mới hiểu rõ con người thần bí kỳ đặc như chàng.
Nghĩ đến lúc ở Tường Vi hội sảnh, lúc ở thành Bắc Kinh, với khí thế hào hùng, chấn nhiếp toàn tràng, bất giác chàng tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Chàng đắc ý vì những nét đặc sắc của mình :
Nghi biểu bất phàm, phong độ sái thoát, võ công dị đặc, mưu trí xuất kỳ. Bao nhiêu đó đủ cho chàng tự ngạo chiếm đoạt phương tâm của bất cứ một nàng con gái nào.
Huống chi lại thêm gương mặt đẹp trai với nụ cười luôn luôn thần bí không tắt trên môi, giọng nói êm nhẹ như ảo như mộng, đối phó với tất cả mọi việc đều hết sức tự nhiên, làm cho điều giả cũng có thể coi như là thực.
Chỉ có đến lượt Tiêm Chưởng Ngọc Nữ Thúc Gia Ngọc đã làm cho chàng chấn động tâm thần. Đối với nàng, đến nay vẫn để lại cho chàng một cảm giác khác thường. Không phải luyến ái, cũng chẳng phải hâm mộ.... mà là một cảm giác khó thể mô tả cho rõ.
Thật vậy, với một bàn tay nàng đã làm cho chàng tổn thương lòng tự tín, tự tôn của chàng, nếu như chàng không có ý chí kiên cường, không phải một người có kỳ trí bách xuất, giỏi xét lòng người với nét hào hùng như rồng bay hổ múa, thì chàng đã bị hủy dưới bàn tay ngà ngọc nõn nà mềm mại của Thúc Gia Ngọc rồi! Tuy nhiên, chàng vẫn nhận thấy rằng mình đã thua sút đối phương. Nhất là thua sút dưới tay một nàng con gái đẹp tợ thiên tiên như Thúc Gia Ngọc.
Gió lạnh từng cơn thổi ào ào đập vào cánh của. Bầu trời u ám không một ánh trăng sao, không khí như trĩu nặng. Quả là một đêm tối nặng nề vắng vẻ thảm đạm!....
Y Mộng Lăng đã lại dần dần chìm vào trong giấc mộng, nhưng vẻ tươi cười thần bí không ngớt hiện trên gương mặt đẹp trai tuấn tú, khiến người ta đối với chàng có một cảm giác đặc xuất bất phàm.
Thế rồi đột nhiên trong bầu không khí cũng kỳ dị đặc xuất bất phàm ấy, Y Mộng Lăng bỗng lẳng lặng chồm dậy khoác áo dài màu bạc, mang thanh trường kiếm lên lưng, nhảy thót xuống giường.
Một giây những động tác mau lẹ khôn tả ấy càng làm cho không khí u tịch trong căn phòng tối tăm trở nên khẩn trương thêm.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì phát sinh?
Quả nhiên, một tiếng động khác lạ nổi lên ngoài cửa phòng, tiếp theo là mấy tiếng gõ cửa cạch cạch!.... Đã có người đến tìm Ma Diện công tử Y Mộng Lăng.
Nét tươi cười thần bí trên gương mặt chàng ta lại lay động, chàng không ngờ lại có người dám công nhiên đến gõ cửa phòng của mình, chàng bèn khẽ lên tiếng hỏi :
- Ai đấy?
- Tại hạ Thiên Quỷ giáo Tuần Tá Sâm vâng mệnh Hoàng cung Tam trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ đến mời Y công tử nhập sơn!
Y Mộng Lăng bất giác giật mình nghĩ thầm :
“Quả nhiên Thiên Quỷ giáo đã cho người theo dõi đến tìm chàng trước, có lẽ chàng không kịp chờ đợi chuẩn bị nữa. Mà điều kinh kỳ nhất là Thất Xảo Linh Mai Cổ, một quái kiêu Hắc đạo danh chấn giang hồ võ lâm ba mươi năm trước đây mà cũng đã gia nhập Thiên Quỷ giáo, giữ chức Tam Điện trưởng lão!”....
Du Sơn Tuần Tá Sâm vừa dứt tiếng, Y Mộng Lăng đã thình lình mở tung cửa phòng. Thân hình chàng xẹt ra như một ánh điện, chụp ngay được cổ tay của đối phương là một gã trung niên hán tử tuổi trạc tứ tuần.
Không đợi Y Mộng Lăng mở lời, gã đã lạnh lùng hỏi :
- Y công tử! Người đã dùng một hành động như thế này để đối phó với một kẻ thuộc hạ được lệnh đến mời công tử nhập sơn ư?
Ngữ khí sắc bén của Tá Sâm, bất quá chỉ là một nhân vật tầm thường hạ cấp trong Thiên Quỷ giáo mà có được khí độ như vậy quả thật chàng không ngờ....
Chàng từ từ buông tay, cất tiếng lạnh lùng :
- Bổn công tử cần hỏi các hạ mấy câu và đây chỉ là một hành động để cảnh cáo cho các hạ biết cái hậu quả của sự giấu diếm không chịu nói sự thật đấy thôi!
Tá Sâm vẫn giọng hết sức lạnh lùng :
- Y công tử thật cũng hẹp lượng quá! Tại hạ đã được Mai trưởng lão căn dặn trả lời tất cả mọi vấn đề của Y công tử nêu ra, những gì mà tại hạ được biết!....
Y Mộng Lăng bất giác lại giật mình nghĩ thầm :
“Thiên Quỷ giáo quả có phần khó đối phó!”
Chàng bèn khẽ cất tiếng hừ :
- Mời Y mỗ nhập sơn là chủ ý của ai thế?
- Tại hạ vâng mệnh của Tam Điện trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ hành sự, vừa rồi tại hạ đã có bày tỏ với công tử!....
Ngừng một chút, Tá Sâm lại nói tiếp :
- Thực ra thì Y công tử chẳng phải là muốn vào Hoàng cung của Thiên Quỷ giáo ư? Như thế thì ai ra lệnh mời mà chẳng được, có khác gì đâu?
Tá Sâm chẳng qua chỉ là một thủ hạ tuần sơn của Thiên Quỷ giáo mà ăn nói lanh lợi khiến câu hỏi thứ nhất của Y Mộng Lăng chẳng những không dò xét được gì mà còn bị đối phương kín đáo chế nhạo là đằng khác.
Y Mộng Lăng khẽ nhếch mép cười, nhún vai một cái.
Nhưng không đợi chàng mở lời, Tá Sâm đã lại tiếp :
- Nếu Y công tử muốn nhập sơn thì xin mời lên đường ngay bây giờ, tại hạ thiết tưởng dọc đường thời gian thừa đủ để trả lời những câu hỏi của công tử muốn biết.
Dứt lời, hắn chẳng cần biết Y Mộng Lăng có đồng ý hay không, đã lẹ làng phi thân nhảy vọt ra khỏi khách điếm.
Trên nét mặt tươi cười thần bí của Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ khác thường. Với con người như chàng mà hôm nay lại bị một thủ hạ tầm thường của Thiên Quỷ giáo bài bố.
Trước đây, tại Bắc Kinh, trên cỗ xe ngựa màu đen, chàng đã bị một cô gái xấu xí ghê tởm bài bố một lần. Lần này lại một....
Hắc hắc hắc!.... Thân hình chàng cũng lẹ làng như ánh điện chớp bay ra cửa phòng theo với giọng cười âm trầm lạnh lẽo vạch thành một đường vòng cung màu bạc thật đẹp mắt.
Hai bóng người nối nhau đi như bay, chỉ một thoáng đã ra khỏi tiểu trấn, hướng về phía dãy núi Lã Lương.
Lúc này Y Mộng Lăng lại bắt đầu lên tiếng hỏi đối phương đi bên cạnh :
- Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc giữ địa vị gì trong Thiên Quỷ giáo?
- Địa vị rất đặc biệt!
- Địa vị rất đặc biệt?....
Quả thật là một nghi vấn lớn đối với Y Mộng Lăng.
Tá Sâm khẽ đáp :
- Ông ta là phụ thân của Thiên Quỷ giáo chủ.
- Thiên Quỷ giáo chủ?
- Phải!
Lần này quả tình Y Mộng Lăng đã tỏ ra vô cùng kinh dị! Thiên Quỷ giáo chủ lại có thể là cô gái mỹ miều Thúc Gia Ngọc được ư? Chàng bất giác thốt tiếng ngạc nhiên hỏi :
- Có phải các hạ muốn nói đến Thiên Quỷ giáo chủ Thúc Gia Ngọc không?
- Điều ấy tại hạ không rõ vì tại hạ chưa có hân hạnh được gặp mặt Giáo chủ lần nào!
- À! - Y Mộng Lăng khẽ nhún vai và nhướng mày không hỏi gì nữa.
Trên đường vào Tổng đàn Thiên Quỷ giáo trong dãy Lã Lương sơn phòng vệ rất nghiêm ngặt, tuy chàng chẳng thấy điểm gì khác lạ, nhưng Tá Sâm thì bất thần luôn luôn cầm một lá cờ màu trắng giơ cao khỏi đầu phất qua phất lại như để ra ám hiệu.
Khi tới lưng chừng núi thì đêm đã sang canh tư. Đang đi Tá Sâm đột nhiên phất tay tung mình nhảy lên một mỏm đá cao chìa ra sườn núi, quay lại nhìn Y Mộng Lăng một cái rồi trỏ xuống thung lũng phía dưới nói :
- Y công tử! Chỗ kia là Hoàng cung Thiên Quỷ giáo!
Nhìn xuống chỉ thấy một tòa lầu thành bao bọc phạm vi rộng khoảng mấy trăm mẫu. Nhà cửa san sát đều xây cất bằng đá cẩm thạch trông hết sức nguy nga tráng lệ, khí khái kỳ vĩ bất phàm, còn hơn chốn Hoàng cung thật mấy phần.
Chỉ có điều không khí có vẻ âm thầm ghê rợn vì cảnh vật im lìm vắng tanh không một bóng người, một ánh đèn!
Tá Sanh thở ra một tiếng nhẹ nhõm nói :
- Xin mời Y công tử cất bước, Mai trưởng lão chắc đang chờ công tử trên một căn lầu cao kia!....
Vừa nói hắn vừa quay lại nhìn đối phương nhưng đột nhiên hắn trố mắt kinh hãi vì Y Mộng Lăng đã thình lình biến dạng từ lúc nào! Hắn bất giác cuống cuồng run giọng gọi :
- Y công tử! Y công tử!....
Nhưng Ma Diện công tử Y Mộng Lăng đã cố ý rời hắn thì khi nào chàng còn để ý đến lời kêu gọi của hắn nữa! Chỉ thấy hắn quăng mình hấp tấp nhảy tiếp mấy cái lên một mỏm núi cao, tay cầm lá cờ trắng nhỏ phất lia lịa, khi vừa thấy hai bóng người nhảy ra, hắn lật đật hỏi :
- Các bạn canh gát ở đây có thấy một người mặc áo bạc đi qua không?
- Người mặc áo bạc?
- Phải, một người mặc áo màu bạc lấp lánh!
Trong khi đó, nơi trước cửa chính của tòa lâu thành, một người mặc áo màu bạc đang cầm cái vòng bằng đồng sáng loáng treo cạnh cánh cổng, đập vào cánh cổng ầm ầm.
Phía trên cánh cửa sắt dày nặng nề, gắn năm đại tự bằng vàng lớn bằng cái đấu :
“Thiên Quỷ giáo Hoàng cung”.
“Bình, bình, bình!....” tiếng đập cửa vang rền như sấm nổ, làm náo động cả tòa cung đài Thiên Quỷ giáo.
Đây quả là một biến cố phi thường từ khi Thiên Quỷ giáo Hoàng cung được thiết lập đến nay. Vậy mà bên trong vẫn im lìm, không một tiếng động hay phản ứng gì.
Tiếng đập cửa tiếp tục vang rền làm chấn động khắp nơi, cả bức tường lầu thành như sắp bị bàn tay Y Mộng Lăng đẩy sập để xông vào.
Giữa lúc đó, hai cánh cổng lớn bỗng từ từ hé mở nhưng vẫn chẳng có bóng dáng một người nào.
Y Mộng Lăng lẹ làng phóng người bay vào.
Cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt chỉ là một đường hầm xây bằng đá trắng rộng khoảng trăm trượng vuông, ăn thông vào khu vực tòa cung đài Thiên Quỷ giáo nguy nga cao cả trăm trượng. Dọc hai bên đường hầm là những cây tùng được tỉa cắt cành lá tề chỉnh.
Viên đình lâu các, tường hầm với màu xanh trắng xen nhau, khí phái thật vô cùng tráng lệ, nhất là khu vực lâu đài lại nằm ngay lưng chừng sườn núi. Do đó đủ rõ người lãnh đạo Thiên Quỷ giáo quả là một nhân vật có hùng tài chánh khí không thể khinh thị.
Y Mộng Lăng vừa bước khỏi cổng thành chợt chung quanh ánh sáng đèn đuốc bừng lên sáng trưng như ban ngày, tiếp theo một giọng nói lạnh lùng âm u vang lên :
- Xin mời Y công tử lên lầu!
Mặc dầu khí thế đối phương có vẻ ghê rợn, Y Mộng Lăng vẫn thản nhiên tiến bước về phía chính điện tòa lâu đình.
Tòa lâu đình kiến trúc khá nguy nga tráng lệ, duy chỉ có một điểm đáng chú ý nhất là ở chính giữa điện có hai cây cột đá trắng to hằng bốn năm vầng người ôm.
Trên sảnh một lão già tuổi trạc lục tuần diện mạo thanh nhã, ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bành.
Cả một tòa chính điện rộng lớn mà chỉ có một mình lão già nọ chớ không thấy một bóng người nào khác. Ngay cả lão già nọ cũng có điểm đặc biệt là lão đã ngồi nghiêm trang bất động hình như không biết có người vừa vào trong điện.
Nét mặt lão ta hết sức lạnh lùng đến đỗi người nhìn phải ghê sợ.
Y Mộng Lăng đã đến đứng trước mặt lão ta một lúc mà lão ta vẫn ngồi bất động với nét mặt không chút thay đổi, thậm chí lão cũng không buồn ngước mắt nhìn lên một cái.
Y Mộng Lăng bèn rùng vai nhếch mép hỏi :
- Có phải các hạ là Tam Điện trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ không?
- Phải! Mời ngồi!
Vừa đáp lão ta vừa đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Y Mộng Lăng nhướng mày thản nhiên ngồi xuống hỏi tiếp :
- Có phải các hạ mời Y mỗ đến không?
Đột nhiên Thất Xảo Linh Mai Cổ ngước nhìn chầm chầm vào gương mặt tươi cười thần bí của Y Mộng Lăng.
Thấy vậy Y Mộng Lăng vùng ngửa cổ cất tiếng cười ha hả nói tiếp :
- Bây giờ thì tại hạ đã đến!
- Nhà ngươi đã đến nhưng không phải ứng theo lòi mời của ta....
Tới đây lão ta chợt chuyển ánh mắt lớn tiếng quát bảo :
- Dâng lễ!
Y Mộng Lăng liền nhìn theo ánh mắt của lão ta đang hướng về phía sau cây cột đá to lớn khác thường nơi giữa điện.
Đột nhiên cây cột đá từ từ xoay chuyển phát ra tiếng động xè xè, khi xoay được nửa vòng, cây cột bỗng ngưng lại, một tiếng cạch, từ phía sau cột đá một thanh y tiểu đồng khoan thai bước ra, tay bưng một cái mâm bạc trên đựng một vật gì lù lù được phủ kín bằng mảnh vải điều.
Thanh y tiểu đồng rón rén bưng chiếc mâm bạc đến đặt trước mặt Y Mộng Lăng rồi lễ phép lui ra.
Căn cứ theo lối xuất hiện của thanh y tiểu đồng đủ rõ cả tòa Hoàng cung Thiên Quỷ giáo đều có thiết trí máy móc điều khiển vận chuyển biến hóa!
Y Mộng Lăng trước sau vẫn thản nhiên nhếch mép cười và gương mặt vẫn lạnh lùng bất động như chẳng hề có sự gì xảy ra.
Thất Xảo Linh Mai Cổ bỗng từ từ đứng dậy chìa một bàn tay ra phía trước khẽ lật tấm vải điều đậy món lễ vật đựng trên chiếc mâm bạc.
Toàn thân Y Mộng Lăng bất giác run lên một cái, nét tươi cười ngưng đọng, trên gương mặt đẹp trai thần bí thoáng hiện vẻ kỳ dị ghê hãi, nhưng chỉ trong giây thoáng, chàng ta đã lấy lại nét thản nhiên như cũ, vùng cất tiếng cười sang sảng :
- À! Kể ra cũng khá thú vị, không dè đầu lâu của vị Du Sơn Tuần Tá đại nhân thuộc quý giáo lại “du” lên chiếc mâm bạc này!
Hiển nhiên Tá Sâm đã bị Thiên Quỷ giáo xử quyết, đầu lâu của hắn máu me bê bết, hai con mắt còn mở trừng trừng, trông thật ghê tởm. Ghê tởm hơn nữa là thủ đoạn lang độc của Thiên Quỷ giáo!
Thất Xảo Linh Mai Cổ nhếch mép buông tiếng cười nhạt lạnh lùng :
- Đây là lễ vật dành cho nhà ngươi đó!
Vừa nói lão ta vừa vung tay một cái, chiếc mâm bạc đựng chiếc đầu lâu đột nhiên bay xẹt đến trước mặt Y Mộng Lăng!
Thất Xảo Linh Mai Cổ đã sử dụng tuyệt học Thiên Quỷ Ngự Phong để điều khiển mâm bạc bay lơ lửng trên không! Nhìn bên ngoài, tuy chiếc mâm bay đi có phần êm nhẹ, nhưng thực ra nó đã ngầm mang một sức mạnh có cả ngàn cân!
Y Mộng Lăng vẫn ngồi yên trên ghế trầm giọng hỏi :
- Tại hạ chẳng có tài cán công lao gì mà được quý giáo tặng món lễ vật hậu quá như vậy, thật không xứng đáng!
Dứt tiếng, chàng khẽ ngước mắt thổi ra hơi nhẹ.
Chiếc mâm bạc đột nhiên bay ngược trở lại như ánh điện chớp ghim ngay một nửa cạnh mâm vào cây cột đá to lớn phía sau Mai Cổ một tiếng “cạch”, cả cái đầu lâu cũng bị hãm sâu một nửa phía mặt với cặp mắt còn mở trừng trừng lồi ra trông thật đáng sợ.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thất Xảo Linh Mai Cổ bất giác hằn lên những nét khích động mang đủ những tâm trạng kinh kỳ hãi dị nghi hoặc....
Quả thật là một sự kiện xảy ra ngoài sức tưởng tượng....
Một thiếu niên không đầy hai mươi tuổi làm sao có được nội lực hùng hậu như thế?
Đây là một nội gia khí cao tuyệt học “Bàn Cổ Tụ Ngưng đại pháp”!
Chỉ thấy Y Mộng Lăng thản nhiên nhúng vai nói tiếp :
- Tại hạ thấy rằng nhận không xứng đáng nên đành lưu lại quý giáo để làm kỷ niệm!....
Trong giọng nói của chàng ta vừa lộ vẻ đắc ý, vừa có khí thế, làm chấn động tâm thần đối phương.
Thất Xảo Linh Mai Cổ từ từ ngồi xuống, cất giọng lạnh lùng :
- Nhà ngươi muốn gặp Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc phải không?
- Phải!
- Có phải nhà ngươi cũng còn muốn đợi gặp sư đệ nhà ngươi là Cừu Tình phải không?
- Đúng!
- Ha ha ha!.... ha ha ha!....
Thất Xảo Linh Mai Cổ đột nhiên há hốc mồm phát ra trận cười sằng sặc đinh tai chối óc. Dứt tiếng cười, nét mặt lão ta lại đột nhiên sầm xuống, lớn tiếng quát :
- Dọn tiệc!
Lập tức hai cây cột đá to lớn giữa điện bắt đầu chuyển động, phát ra tiếng kêu se sè.... Đến khi cột đá ngừng chuyển động, từ phía sau, bốn gã thanh y tiểu đồng bước khiên theo hai cái ché lớn có nắp đậy kỹ.
Y Mộng Lăng nhướng mày nghĩ thầm :
“Ban nãy đã được hiến lễ bằng đầu người, không biết giờ đây lại được dọn tiệc bằng gì?”....
Hai cái ché lớn do bốn thanh y tiểu đồng khiên ra đặt trước mặt Thất Xảo Linh Mai Cổ và Y Mộng Lăng đồng thời chúng đưa tay mở nắp....
Nắp ché vừa bật lên, Y Mộng Lăng bất giác trợn tròn cặp mắt.
Trong ché đựng lúc nhúc toàn độc xà đủ màu ngóc đầu thè lưỡi trông thật hãi người.
Đây tức là “yến tiệc” mà Thất Xảo Linh Mai Cổ vừa quát bảo thủ hạ dọn lên. Chỉ nghe lão ta lạnh lùng nói :
- Y công tử! Đây là quy củ của bổn giáo, sau khi dự xong “Bách Độc Xà Yến”, Hoàng cung Thiên Quỷ giáo được mặc tình công tử xuất nhập.
Dứt lời hắn ta thò tay vào ché bắt ra một con độc xà màu lục dài hơn ba thước. Con rắn độc bị bắt phùng mang phun hơi khè khè, quăng mình quấn chặt vào cánh tay kẻ thù.
Mai Cổ không chần chờ, lập tức há miệng đút cả cái đầu rắn vào!....
Máu rắn từ trong miệng hắn phèo ra đỏ hai bên mép, hai hàm răng đưa qua đưa lại nhai rồn rột!....
Trị rắn, Y Mộng Lăng có thể làm được, ăn thịt rắn chàng cũng có thể ăn được. Nhưng ăn theo cái kiểu Mai Cổ đang ăn thì quả thật chàng chịu thua. Vì cứ ngồi nhìn không cũng đủ ghê tởm lộn lửa rồi!....
Bách độc xà yến của Thiên Quỷ giáo quả thật là một trò đáng kinh sợ.
Trên con đường cái quan dẫn vào dãy Lã Lương sơn. Một con ngựa đen cất bước đều đều như bay trên mặt đường, bỏ lại đằng sau từng lớp bụi vàng.
Ngồi trên lưng ngựa, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc áo màu bạc lấp lánh, lưng đeo một thanh trường kiếm cổ nhã cùng màu bạc. Nét mặt chàng thiếu niên luôn luôn hiện nét tươi cười thần bí.
Chàng thiếu niên ấy chính là Ma Diện công tử Y Mộng Lăng! Không đầy một tháng, chàng ta đã dong ruổi vượt qua địa phận Hà Bắc đến dãy Lã Lương sơn thuộc địa hạt tỉnh Sơn Tây.
Lã Lương sơn nơi thiết lập Tổng đàn của Thiên Quỷ giáo, giang hồ võ lâm không còn ai lạ gì nữa.
Y Mộng Lăng vượt hành trình quả thật mau lẹ gấp rút, ngoại trừ thời gian vài ba ngày chữa thương và chuẩn bị hành lý, chàng ta đã đi liên tục ngày đêm không nghỉ.
Chàng cần đi nhanh vì sau đó còn phải vượt Thiểm Tây Nhậm Xuyên đến Cùng Lai sơn để hoàn thành công việc chàng đã hứa với Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu.
Lại nữa, chàng cũng cần gấp rút muốn biết lý do gì Liễu Liễu thần tăng đã xuất hiện, đem đến cho chàng bao nhiêu điều nghi hoặc.
Từ khi Liễu Liễu thần tăng xuất hiện, chàng có cảm giác “sự tình có phần rắc rối”.... Mà sự thật đúng là như vậy.
Với Liễu Liễu thần tăng, một nhân vật đã từng giữ địa vị lãnh đạo quần hùng giang hồ một thời gian, đã mang thanh vọng chí cao trong võ lâm, lại đã lui vào Dưỡng Tâm thất hàng chục năm bất vãn thế sự. Vậy mà hôm nay lại tái xuất giang hồ thì quả thật sự tình không phải đơn giản!....
Vì vậy Y Mộng Lăng gấp rút muốn tìm hiểu điều nghi vấn này mà chàng biết chắc là có ít nhiều liên quan tới chàng.
Hoàng hôn đã đổ....
Y Mộng Lăng xuống ngựa trước một khách điếm nhỏ dưới chân núi Lã Lương.
Vào khách diếm, chàng trọ trong một căn phòng thanh tĩnh để nghỉ ngơi vài ngày, chuẩn bị chính thức đầu thiếp vào Tổng đàn Thiên Quỷ giáo gặp Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc.
Đồng thời trong hai ngày ấy, chàng cũng cần phải dò la tìm hiểu cho rõ về tình hình của Thiên Quỷ giáo đã. Đây là một hành động thường lệ của chàng vốn như vậy.
Sau khi cơm nước, chàng thong thả ngã lưng xuống giường. Có thể nói trong nhiều ngày nay, chàng chưa có được một buổi tĩnh tâm, thả hồn trong giấc nghỉ êm đềm như thế.
Nửa đêm thức giấc, chàng bất giác lại nhớ đến Tiểu Vân Tước Nhi.
Trước đây, những lần đột nhập Tường Vi hội sảnh, gây náo Chu thị Tiền trang, chàng đều được Tiểu Vân Tước Nhi giúp đỡ dò la tin tức rõ ràng.
Ngày nay đến việc chàng phải tự mình độc đoán độc hành. Mà cũng vì tính quá độc đoán độc hành nên Tiểu Vân Tước Nhi mới bất mãn ly khai chàng.
Tiểu Vân Tước Nhi thật là khả ái! Mà cũng chỉ có Tiểu Vân Tước Nhi mới liễu giải, mới hiểu rõ con người thần bí kỳ đặc như chàng.
Nghĩ đến lúc ở Tường Vi hội sảnh, lúc ở thành Bắc Kinh, với khí thế hào hùng, chấn nhiếp toàn tràng, bất giác chàng tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Chàng đắc ý vì những nét đặc sắc của mình :
Nghi biểu bất phàm, phong độ sái thoát, võ công dị đặc, mưu trí xuất kỳ. Bao nhiêu đó đủ cho chàng tự ngạo chiếm đoạt phương tâm của bất cứ một nàng con gái nào.
Huống chi lại thêm gương mặt đẹp trai với nụ cười luôn luôn thần bí không tắt trên môi, giọng nói êm nhẹ như ảo như mộng, đối phó với tất cả mọi việc đều hết sức tự nhiên, làm cho điều giả cũng có thể coi như là thực.
Chỉ có đến lượt Tiêm Chưởng Ngọc Nữ Thúc Gia Ngọc đã làm cho chàng chấn động tâm thần. Đối với nàng, đến nay vẫn để lại cho chàng một cảm giác khác thường. Không phải luyến ái, cũng chẳng phải hâm mộ.... mà là một cảm giác khó thể mô tả cho rõ.
Thật vậy, với một bàn tay nàng đã làm cho chàng tổn thương lòng tự tín, tự tôn của chàng, nếu như chàng không có ý chí kiên cường, không phải một người có kỳ trí bách xuất, giỏi xét lòng người với nét hào hùng như rồng bay hổ múa, thì chàng đã bị hủy dưới bàn tay ngà ngọc nõn nà mềm mại của Thúc Gia Ngọc rồi! Tuy nhiên, chàng vẫn nhận thấy rằng mình đã thua sút đối phương. Nhất là thua sút dưới tay một nàng con gái đẹp tợ thiên tiên như Thúc Gia Ngọc.
Gió lạnh từng cơn thổi ào ào đập vào cánh của. Bầu trời u ám không một ánh trăng sao, không khí như trĩu nặng. Quả là một đêm tối nặng nề vắng vẻ thảm đạm!....
Y Mộng Lăng đã lại dần dần chìm vào trong giấc mộng, nhưng vẻ tươi cười thần bí không ngớt hiện trên gương mặt đẹp trai tuấn tú, khiến người ta đối với chàng có một cảm giác đặc xuất bất phàm.
Thế rồi đột nhiên trong bầu không khí cũng kỳ dị đặc xuất bất phàm ấy, Y Mộng Lăng bỗng lẳng lặng chồm dậy khoác áo dài màu bạc, mang thanh trường kiếm lên lưng, nhảy thót xuống giường.
Một giây những động tác mau lẹ khôn tả ấy càng làm cho không khí u tịch trong căn phòng tối tăm trở nên khẩn trương thêm.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì phát sinh?
Quả nhiên, một tiếng động khác lạ nổi lên ngoài cửa phòng, tiếp theo là mấy tiếng gõ cửa cạch cạch!.... Đã có người đến tìm Ma Diện công tử Y Mộng Lăng.
Nét tươi cười thần bí trên gương mặt chàng ta lại lay động, chàng không ngờ lại có người dám công nhiên đến gõ cửa phòng của mình, chàng bèn khẽ lên tiếng hỏi :
- Ai đấy?
- Tại hạ Thiên Quỷ giáo Tuần Tá Sâm vâng mệnh Hoàng cung Tam trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ đến mời Y công tử nhập sơn!
Y Mộng Lăng bất giác giật mình nghĩ thầm :
“Quả nhiên Thiên Quỷ giáo đã cho người theo dõi đến tìm chàng trước, có lẽ chàng không kịp chờ đợi chuẩn bị nữa. Mà điều kinh kỳ nhất là Thất Xảo Linh Mai Cổ, một quái kiêu Hắc đạo danh chấn giang hồ võ lâm ba mươi năm trước đây mà cũng đã gia nhập Thiên Quỷ giáo, giữ chức Tam Điện trưởng lão!”....
Du Sơn Tuần Tá Sâm vừa dứt tiếng, Y Mộng Lăng đã thình lình mở tung cửa phòng. Thân hình chàng xẹt ra như một ánh điện, chụp ngay được cổ tay của đối phương là một gã trung niên hán tử tuổi trạc tứ tuần.
Không đợi Y Mộng Lăng mở lời, gã đã lạnh lùng hỏi :
- Y công tử! Người đã dùng một hành động như thế này để đối phó với một kẻ thuộc hạ được lệnh đến mời công tử nhập sơn ư?
Ngữ khí sắc bén của Tá Sâm, bất quá chỉ là một nhân vật tầm thường hạ cấp trong Thiên Quỷ giáo mà có được khí độ như vậy quả thật chàng không ngờ....
Chàng từ từ buông tay, cất tiếng lạnh lùng :
- Bổn công tử cần hỏi các hạ mấy câu và đây chỉ là một hành động để cảnh cáo cho các hạ biết cái hậu quả của sự giấu diếm không chịu nói sự thật đấy thôi!
Tá Sâm vẫn giọng hết sức lạnh lùng :
- Y công tử thật cũng hẹp lượng quá! Tại hạ đã được Mai trưởng lão căn dặn trả lời tất cả mọi vấn đề của Y công tử nêu ra, những gì mà tại hạ được biết!....
Y Mộng Lăng bất giác lại giật mình nghĩ thầm :
“Thiên Quỷ giáo quả có phần khó đối phó!”
Chàng bèn khẽ cất tiếng hừ :
- Mời Y mỗ nhập sơn là chủ ý của ai thế?
- Tại hạ vâng mệnh của Tam Điện trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ hành sự, vừa rồi tại hạ đã có bày tỏ với công tử!....
Ngừng một chút, Tá Sâm lại nói tiếp :
- Thực ra thì Y công tử chẳng phải là muốn vào Hoàng cung của Thiên Quỷ giáo ư? Như thế thì ai ra lệnh mời mà chẳng được, có khác gì đâu?
Tá Sâm chẳng qua chỉ là một thủ hạ tuần sơn của Thiên Quỷ giáo mà ăn nói lanh lợi khiến câu hỏi thứ nhất của Y Mộng Lăng chẳng những không dò xét được gì mà còn bị đối phương kín đáo chế nhạo là đằng khác.
Y Mộng Lăng khẽ nhếch mép cười, nhún vai một cái.
Nhưng không đợi chàng mở lời, Tá Sâm đã lại tiếp :
- Nếu Y công tử muốn nhập sơn thì xin mời lên đường ngay bây giờ, tại hạ thiết tưởng dọc đường thời gian thừa đủ để trả lời những câu hỏi của công tử muốn biết.
Dứt lời, hắn chẳng cần biết Y Mộng Lăng có đồng ý hay không, đã lẹ làng phi thân nhảy vọt ra khỏi khách điếm.
Trên nét mặt tươi cười thần bí của Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ khác thường. Với con người như chàng mà hôm nay lại bị một thủ hạ tầm thường của Thiên Quỷ giáo bài bố.
Trước đây, tại Bắc Kinh, trên cỗ xe ngựa màu đen, chàng đã bị một cô gái xấu xí ghê tởm bài bố một lần. Lần này lại một....
Hắc hắc hắc!.... Thân hình chàng cũng lẹ làng như ánh điện chớp bay ra cửa phòng theo với giọng cười âm trầm lạnh lẽo vạch thành một đường vòng cung màu bạc thật đẹp mắt.
Hai bóng người nối nhau đi như bay, chỉ một thoáng đã ra khỏi tiểu trấn, hướng về phía dãy núi Lã Lương.
Lúc này Y Mộng Lăng lại bắt đầu lên tiếng hỏi đối phương đi bên cạnh :
- Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc giữ địa vị gì trong Thiên Quỷ giáo?
- Địa vị rất đặc biệt!
- Địa vị rất đặc biệt?....
Quả thật là một nghi vấn lớn đối với Y Mộng Lăng.
Tá Sâm khẽ đáp :
- Ông ta là phụ thân của Thiên Quỷ giáo chủ.
- Thiên Quỷ giáo chủ?
- Phải!
Lần này quả tình Y Mộng Lăng đã tỏ ra vô cùng kinh dị! Thiên Quỷ giáo chủ lại có thể là cô gái mỹ miều Thúc Gia Ngọc được ư? Chàng bất giác thốt tiếng ngạc nhiên hỏi :
- Có phải các hạ muốn nói đến Thiên Quỷ giáo chủ Thúc Gia Ngọc không?
- Điều ấy tại hạ không rõ vì tại hạ chưa có hân hạnh được gặp mặt Giáo chủ lần nào!
- À! - Y Mộng Lăng khẽ nhún vai và nhướng mày không hỏi gì nữa.
Trên đường vào Tổng đàn Thiên Quỷ giáo trong dãy Lã Lương sơn phòng vệ rất nghiêm ngặt, tuy chàng chẳng thấy điểm gì khác lạ, nhưng Tá Sâm thì bất thần luôn luôn cầm một lá cờ màu trắng giơ cao khỏi đầu phất qua phất lại như để ra ám hiệu.
Khi tới lưng chừng núi thì đêm đã sang canh tư. Đang đi Tá Sâm đột nhiên phất tay tung mình nhảy lên một mỏm đá cao chìa ra sườn núi, quay lại nhìn Y Mộng Lăng một cái rồi trỏ xuống thung lũng phía dưới nói :
- Y công tử! Chỗ kia là Hoàng cung Thiên Quỷ giáo!
Nhìn xuống chỉ thấy một tòa lầu thành bao bọc phạm vi rộng khoảng mấy trăm mẫu. Nhà cửa san sát đều xây cất bằng đá cẩm thạch trông hết sức nguy nga tráng lệ, khí khái kỳ vĩ bất phàm, còn hơn chốn Hoàng cung thật mấy phần.
Chỉ có điều không khí có vẻ âm thầm ghê rợn vì cảnh vật im lìm vắng tanh không một bóng người, một ánh đèn!
Tá Sanh thở ra một tiếng nhẹ nhõm nói :
- Xin mời Y công tử cất bước, Mai trưởng lão chắc đang chờ công tử trên một căn lầu cao kia!....
Vừa nói hắn vừa quay lại nhìn đối phương nhưng đột nhiên hắn trố mắt kinh hãi vì Y Mộng Lăng đã thình lình biến dạng từ lúc nào! Hắn bất giác cuống cuồng run giọng gọi :
- Y công tử! Y công tử!....
Nhưng Ma Diện công tử Y Mộng Lăng đã cố ý rời hắn thì khi nào chàng còn để ý đến lời kêu gọi của hắn nữa! Chỉ thấy hắn quăng mình hấp tấp nhảy tiếp mấy cái lên một mỏm núi cao, tay cầm lá cờ trắng nhỏ phất lia lịa, khi vừa thấy hai bóng người nhảy ra, hắn lật đật hỏi :
- Các bạn canh gát ở đây có thấy một người mặc áo bạc đi qua không?
- Người mặc áo bạc?
- Phải, một người mặc áo màu bạc lấp lánh!
Trong khi đó, nơi trước cửa chính của tòa lâu thành, một người mặc áo màu bạc đang cầm cái vòng bằng đồng sáng loáng treo cạnh cánh cổng, đập vào cánh cổng ầm ầm.
Phía trên cánh cửa sắt dày nặng nề, gắn năm đại tự bằng vàng lớn bằng cái đấu :
“Thiên Quỷ giáo Hoàng cung”.
“Bình, bình, bình!....” tiếng đập cửa vang rền như sấm nổ, làm náo động cả tòa cung đài Thiên Quỷ giáo.
Đây quả là một biến cố phi thường từ khi Thiên Quỷ giáo Hoàng cung được thiết lập đến nay. Vậy mà bên trong vẫn im lìm, không một tiếng động hay phản ứng gì.
Tiếng đập cửa tiếp tục vang rền làm chấn động khắp nơi, cả bức tường lầu thành như sắp bị bàn tay Y Mộng Lăng đẩy sập để xông vào.
Giữa lúc đó, hai cánh cổng lớn bỗng từ từ hé mở nhưng vẫn chẳng có bóng dáng một người nào.
Y Mộng Lăng lẹ làng phóng người bay vào.
Cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt chỉ là một đường hầm xây bằng đá trắng rộng khoảng trăm trượng vuông, ăn thông vào khu vực tòa cung đài Thiên Quỷ giáo nguy nga cao cả trăm trượng. Dọc hai bên đường hầm là những cây tùng được tỉa cắt cành lá tề chỉnh.
Viên đình lâu các, tường hầm với màu xanh trắng xen nhau, khí phái thật vô cùng tráng lệ, nhất là khu vực lâu đài lại nằm ngay lưng chừng sườn núi. Do đó đủ rõ người lãnh đạo Thiên Quỷ giáo quả là một nhân vật có hùng tài chánh khí không thể khinh thị.
Y Mộng Lăng vừa bước khỏi cổng thành chợt chung quanh ánh sáng đèn đuốc bừng lên sáng trưng như ban ngày, tiếp theo một giọng nói lạnh lùng âm u vang lên :
- Xin mời Y công tử lên lầu!
Mặc dầu khí thế đối phương có vẻ ghê rợn, Y Mộng Lăng vẫn thản nhiên tiến bước về phía chính điện tòa lâu đình.
Tòa lâu đình kiến trúc khá nguy nga tráng lệ, duy chỉ có một điểm đáng chú ý nhất là ở chính giữa điện có hai cây cột đá trắng to hằng bốn năm vầng người ôm.
Trên sảnh một lão già tuổi trạc lục tuần diện mạo thanh nhã, ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bành.
Cả một tòa chính điện rộng lớn mà chỉ có một mình lão già nọ chớ không thấy một bóng người nào khác. Ngay cả lão già nọ cũng có điểm đặc biệt là lão đã ngồi nghiêm trang bất động hình như không biết có người vừa vào trong điện.
Nét mặt lão ta hết sức lạnh lùng đến đỗi người nhìn phải ghê sợ.
Y Mộng Lăng đã đến đứng trước mặt lão ta một lúc mà lão ta vẫn ngồi bất động với nét mặt không chút thay đổi, thậm chí lão cũng không buồn ngước mắt nhìn lên một cái.
Y Mộng Lăng bèn rùng vai nhếch mép hỏi :
- Có phải các hạ là Tam Điện trưởng lão Thất Xảo Linh Mai Cổ không?
- Phải! Mời ngồi!
Vừa đáp lão ta vừa đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Y Mộng Lăng nhướng mày thản nhiên ngồi xuống hỏi tiếp :
- Có phải các hạ mời Y mỗ đến không?
Đột nhiên Thất Xảo Linh Mai Cổ ngước nhìn chầm chầm vào gương mặt tươi cười thần bí của Y Mộng Lăng.
Thấy vậy Y Mộng Lăng vùng ngửa cổ cất tiếng cười ha hả nói tiếp :
- Bây giờ thì tại hạ đã đến!
- Nhà ngươi đã đến nhưng không phải ứng theo lòi mời của ta....
Tới đây lão ta chợt chuyển ánh mắt lớn tiếng quát bảo :
- Dâng lễ!
Y Mộng Lăng liền nhìn theo ánh mắt của lão ta đang hướng về phía sau cây cột đá to lớn khác thường nơi giữa điện.
Đột nhiên cây cột đá từ từ xoay chuyển phát ra tiếng động xè xè, khi xoay được nửa vòng, cây cột bỗng ngưng lại, một tiếng cạch, từ phía sau cột đá một thanh y tiểu đồng khoan thai bước ra, tay bưng một cái mâm bạc trên đựng một vật gì lù lù được phủ kín bằng mảnh vải điều.
Thanh y tiểu đồng rón rén bưng chiếc mâm bạc đến đặt trước mặt Y Mộng Lăng rồi lễ phép lui ra.
Căn cứ theo lối xuất hiện của thanh y tiểu đồng đủ rõ cả tòa Hoàng cung Thiên Quỷ giáo đều có thiết trí máy móc điều khiển vận chuyển biến hóa!
Y Mộng Lăng trước sau vẫn thản nhiên nhếch mép cười và gương mặt vẫn lạnh lùng bất động như chẳng hề có sự gì xảy ra.
Thất Xảo Linh Mai Cổ bỗng từ từ đứng dậy chìa một bàn tay ra phía trước khẽ lật tấm vải điều đậy món lễ vật đựng trên chiếc mâm bạc.
Toàn thân Y Mộng Lăng bất giác run lên một cái, nét tươi cười ngưng đọng, trên gương mặt đẹp trai thần bí thoáng hiện vẻ kỳ dị ghê hãi, nhưng chỉ trong giây thoáng, chàng ta đã lấy lại nét thản nhiên như cũ, vùng cất tiếng cười sang sảng :
- À! Kể ra cũng khá thú vị, không dè đầu lâu của vị Du Sơn Tuần Tá đại nhân thuộc quý giáo lại “du” lên chiếc mâm bạc này!
Hiển nhiên Tá Sâm đã bị Thiên Quỷ giáo xử quyết, đầu lâu của hắn máu me bê bết, hai con mắt còn mở trừng trừng, trông thật ghê tởm. Ghê tởm hơn nữa là thủ đoạn lang độc của Thiên Quỷ giáo!
Thất Xảo Linh Mai Cổ nhếch mép buông tiếng cười nhạt lạnh lùng :
- Đây là lễ vật dành cho nhà ngươi đó!
Vừa nói lão ta vừa vung tay một cái, chiếc mâm bạc đựng chiếc đầu lâu đột nhiên bay xẹt đến trước mặt Y Mộng Lăng!
Thất Xảo Linh Mai Cổ đã sử dụng tuyệt học Thiên Quỷ Ngự Phong để điều khiển mâm bạc bay lơ lửng trên không! Nhìn bên ngoài, tuy chiếc mâm bay đi có phần êm nhẹ, nhưng thực ra nó đã ngầm mang một sức mạnh có cả ngàn cân!
Y Mộng Lăng vẫn ngồi yên trên ghế trầm giọng hỏi :
- Tại hạ chẳng có tài cán công lao gì mà được quý giáo tặng món lễ vật hậu quá như vậy, thật không xứng đáng!
Dứt tiếng, chàng khẽ ngước mắt thổi ra hơi nhẹ.
Chiếc mâm bạc đột nhiên bay ngược trở lại như ánh điện chớp ghim ngay một nửa cạnh mâm vào cây cột đá to lớn phía sau Mai Cổ một tiếng “cạch”, cả cái đầu lâu cũng bị hãm sâu một nửa phía mặt với cặp mắt còn mở trừng trừng lồi ra trông thật đáng sợ.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thất Xảo Linh Mai Cổ bất giác hằn lên những nét khích động mang đủ những tâm trạng kinh kỳ hãi dị nghi hoặc....
Quả thật là một sự kiện xảy ra ngoài sức tưởng tượng....
Một thiếu niên không đầy hai mươi tuổi làm sao có được nội lực hùng hậu như thế?
Đây là một nội gia khí cao tuyệt học “Bàn Cổ Tụ Ngưng đại pháp”!
Chỉ thấy Y Mộng Lăng thản nhiên nhúng vai nói tiếp :
- Tại hạ thấy rằng nhận không xứng đáng nên đành lưu lại quý giáo để làm kỷ niệm!....
Trong giọng nói của chàng ta vừa lộ vẻ đắc ý, vừa có khí thế, làm chấn động tâm thần đối phương.
Thất Xảo Linh Mai Cổ từ từ ngồi xuống, cất giọng lạnh lùng :
- Nhà ngươi muốn gặp Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc phải không?
- Phải!
- Có phải nhà ngươi cũng còn muốn đợi gặp sư đệ nhà ngươi là Cừu Tình phải không?
- Đúng!
- Ha ha ha!.... ha ha ha!....
Thất Xảo Linh Mai Cổ đột nhiên há hốc mồm phát ra trận cười sằng sặc đinh tai chối óc. Dứt tiếng cười, nét mặt lão ta lại đột nhiên sầm xuống, lớn tiếng quát :
- Dọn tiệc!
Lập tức hai cây cột đá to lớn giữa điện bắt đầu chuyển động, phát ra tiếng kêu se sè.... Đến khi cột đá ngừng chuyển động, từ phía sau, bốn gã thanh y tiểu đồng bước khiên theo hai cái ché lớn có nắp đậy kỹ.
Y Mộng Lăng nhướng mày nghĩ thầm :
“Ban nãy đã được hiến lễ bằng đầu người, không biết giờ đây lại được dọn tiệc bằng gì?”....
Hai cái ché lớn do bốn thanh y tiểu đồng khiên ra đặt trước mặt Thất Xảo Linh Mai Cổ và Y Mộng Lăng đồng thời chúng đưa tay mở nắp....
Nắp ché vừa bật lên, Y Mộng Lăng bất giác trợn tròn cặp mắt.
Trong ché đựng lúc nhúc toàn độc xà đủ màu ngóc đầu thè lưỡi trông thật hãi người.
Đây tức là “yến tiệc” mà Thất Xảo Linh Mai Cổ vừa quát bảo thủ hạ dọn lên. Chỉ nghe lão ta lạnh lùng nói :
- Y công tử! Đây là quy củ của bổn giáo, sau khi dự xong “Bách Độc Xà Yến”, Hoàng cung Thiên Quỷ giáo được mặc tình công tử xuất nhập.
Dứt lời hắn ta thò tay vào ché bắt ra một con độc xà màu lục dài hơn ba thước. Con rắn độc bị bắt phùng mang phun hơi khè khè, quăng mình quấn chặt vào cánh tay kẻ thù.
Mai Cổ không chần chờ, lập tức há miệng đút cả cái đầu rắn vào!....
Máu rắn từ trong miệng hắn phèo ra đỏ hai bên mép, hai hàm răng đưa qua đưa lại nhai rồn rột!....
Trị rắn, Y Mộng Lăng có thể làm được, ăn thịt rắn chàng cũng có thể ăn được. Nhưng ăn theo cái kiểu Mai Cổ đang ăn thì quả thật chàng chịu thua. Vì cứ ngồi nhìn không cũng đủ ghê tởm lộn lửa rồi!....
Bách độc xà yến của Thiên Quỷ giáo quả thật là một trò đáng kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.