Chương 53: Mưa máu gió tanh
Kim Vũ
21/05/2013
Bạch Túc đại sư nhìn Liễu Liễu thần tăng hỏi tiếp :
- Điều thứ hai, thần tăng muốn biết nhà ngươi đã đem nữ đồ đệ của Thiết Đan Dương đi đâu?
Liễu Liễu thần tăng cười chế giễu :
- Ủa đại sư cũng là người tu hành niệm Phật, thì hỏi thăm giai nhân hồng phấn làm gì. Nữ đệ tử của Thiết Đan Dương, ta đang có việc cần dùng, nếu Thiết Đan Dương
có cần người thì bảo y thân đến gặp ta mà hỏi.
- À! Thì ra nhà ngươi muốn dò xét một số việc liên quan đến Thiết Đan Dương, nên mới bắt giữ đồ đệ của người ta để uy hiếp chứ gì?
- Điểm này ta cũng chẳng cần giấu ngươi làm chi. Chuyện bắt Ngô Ngọc Cầm chẳng qua là phụ mà thôi, còn mục tiêu chính yếu vẫn là Y Mộng Lăng.
Bạch Túc đại sư lớn tiếng quát :
- Ta muốn nhà ngươi phải thả Ngô Ngọc Cầm lập tức.
- Nhà ngươi bằng vào cái gì mà đòi, thả hay không thả là do ta. Cả gã tiểu tử Y Mộng Lăng cũng thế, bọn Thiên Vương tự các ngươi phải giao ra đây cho ta. Các ngươi tưởng rằng bầy ra một thế trận nhỏ mọn thế kia là có thể chống đỡ được hẳn! Ha, ha, ha!... Các ngươi lầm rồi!...
Bạch Túc đại sư trả miếng :
- Đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” của Thiên Vưong tự cũng chẳng kém gì “Thiếu Lâm La Hán trận”, nếu không tin, ngươi thử xông vào trận coi. Còn chuyện gã tiểu tử Y Mộng Lăng ngươi cũng đừng hòng hỏi tới.
Liễu Liễu thần tăng vùng cất tiếng cười hắc hắc :
- Hừ! Không dè Thiên Vương thất tăng cũng chỉ là lũ tham si cuồng vọng!
Bạch Túc đại sư trả lời :
- Bọn các ngươi cũng chẳng hơn gì, nếu các ngươi muốn đòi lại Y Mộng Lăng, hãy thử hỏi xem tòa đại trận kia nó có bằng lòng không đã.
Liễu Liễu thần tăng dùng giọng mũi khẽ hừ một tiếng, giọng khinh miệt :
- Ta nhìn trận thế của các ngươi không có gì là đặc biệt cả, thế mà bọn Thiên Vương thất tăng các ngươi định dùng làm đại trận để trấn sơn và phá địch, thì nhỡn quang các ngươi quả là thiển cận quá!
Bạch Túc đại sư quát lớn :
- Lời nói suông không có gì làm bằng cứ, hãy lấy sự thực chứng minh. Thiếu Lâm tự ở Trung Nguyên xưng hùng quen rồi, nay ra tới vùng Nam Cương này hãy coi chừng!
Liễu Liễu thần tăng không thèm đáp lời, chiêu thức “Từ Hàng Phổ Độ” tung ra như chớp nhằm đánh xuống vai địch thủ. Bạch Túc đại sư cũng hấp hơi ngửa người tung ra một cước bất thình lình.
Hai bên bắt đầu sáp chiến.
Liễu Liễu thần tăng thi triển thần công “Kim La Hán Khí” tu luyện tại Dưỡng Tâm thất với sự thần diệu là nội lực theo chưởng thế tung ra, thu phóng tùy ý, do đó, chưởng đánh không trúng mục tiêu, nội lực không bị tiêu hao.
Bạch Túc đại sư một cước tung ra chưa rút về, thì cước thứ hai đã kế tiếp, mỗi lần thi triển đều liên tục một hơi bảy ngọn cước kế nhau. Đây là môn tuyệt học đắc ý “Thất Tinh Lược Không” của Bạch Túc đại sư.
Chưởng phong vù vù. Bóng cước lấp loáng.
Còn phía Quỷ Cưu bà với Thanh Đăng đại sư thì Quỷ Cưu bà đã chiếm ưu thế.
Trận chiến đôi bên diễn biến thật vô cùng ác liệt.
Pho tượng Bồ Tát bằng đồng đặt trên chính diện Thiên Vương tự như lẳng lặng nhìn xuống cuộc đấu hung tợn dưới sân chùa mà lộ vẻ xót thương cho bọn người trần tục đầy tham si dục vọng. Bọn người đó, đều tranh nhau chiếm giữ cho bằng được Ma Diện công tử Y Mộng Lăng, để từ nơi chàng tìm ra bức “Khổ Thanh đồ” do Thiên Ma Y Dật lưu lại năm xưa.
Quỷ Cưu bà sau khi phóng Kim Ty Cổ Độc, đả thương Lam Châu đại sư, nay lại dồn Thanh Đăng đại sư mỗi lúc mỗi lùi dần thì mụ đắc ý, cất tiếng cười khịt khịt quái dị, rồi bất thình lình sử dụng tuyệt chiêu “Vạn Quỷ Tranh Thực”. Trong pho “Thiên Quỷ Thất Trượng”, đồng thời tả chưởng đưa ra một luồng âm phong lạnh buốt, năm ngón tay đen nhọn nhắm chụp vào đầu vai phải đối phương.
Thanh Đăng đại sư thoáng ngửi mùi gió tanh sặc sụa, chỉ hơi phân thần một chút, vai phải liền bị địch thủ chụp trúng, xé rách làn vải áo, da thịt bị vết móng tay vạch sâu bắn máu.
Quỷ Cưu bà lập tức nhảy lui cất tiếng cười khìn khịt!
Thanh Đăng đại sư vừa định bước tới tái chiến, thì cả cánh tay phải đã tê liệt, máu nơi vết thương chảy ra màu đen tím. Thanh Đăng đại sư biết trúng chất kỳ độc, ông ta tức giận trợn mắt, nghiến răng ken két, rồi đột nhiên rút thanh giới đao của một hòa thượng đứng bên cạnh, vung lên tự chặt bỏ cánh tay của mình, cánh tay rớt xuống, máu loang đầy sân.
Quỷ Cưu bà không thèm chú ý đến Thanh Đăng đại sư, mà chỉ cười lạt một tiếng tung Quỷ trượng nhấm ngay sau lưng Hồng Ngư đại sư, tấn công bất ngờ. Trong thâm tâm mụ ta, chỉ muốn giết hết cho lẹ các tăng lữ Thiên Vương tự để tìm bắt cho được Y Mộng Lăng hành hạ chàng một phen cho hả giận. Mụ nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của chàng mụ lại càng tức uất, nghiến răng cồm cộp, và ngọn Quỷ Đầu trượng cũng phát ra tiếng rít gió vèo vèo.
Một con người mặt mũi đã xấu xa, thì hành động của người đó chẳng khác Quỷ U Linh Dạ Xoa, khiến ai trông thấy phải run sợ, khiếp vía.
Tử Lâm đại sư nhìn đại thế, thấy khó lòng giải quyết êm thấm, ông ta đang định cho lệnh phát động trận thế “Bách Tăng Hội Tôn” thì Không Không Nhất Tẩu đã bước tới khiêu chiến :
- Lăng mỗ, vốn ẩn cư vùng Nam Hải hoang đảo đã lâu, nay có hân hạn được gặp đại sư, mong đại sư chỉ giáo vài chiêu để ấn chứng võ học!
Tử Lâm đại sư từ từ đáp :
- Lăng thí chủ đã có lòng như vậy, bần tăng đành phải lãnh giáo.
Thế rồi hai người đều vận nhỡn lực nhìn nhau chầm chập, thân hình không ai nhích động.
Người luyện võ công đến mức thần thông, thường chứ xuất chiêu, đã quyết định tuyên thắng, vì họ chỉ dùng nhỡn quang sắc bén nhìn rõ nhược điểm đối phương rồi thừa cơ xuất thủ, chỉ một đòn đã hạ được địch thủ.
Mục quang của Không Không Nhất Tẩu chuyển dần sang màu đỏ thấm như màu ráng chiều. Mục quang của Tử Lâm đại sư thì từ trong suốt chuyển sang màu lam biếc, rồi cuối cùng biến sang màu tía như màu ngọc hổ phách.
Mục quang của hai người giao xạ qua lại, sắc bén nhưng lại mỹ diệu vô cùng, tưởng tượng chẳng khác những chiêu thức hữu hình được tung ra liên miên bất tận, nếu người nào tỏ vẻ sơ hở, lập tức bị đối phương thừa hư tấn công, tâm thần sẽ bị rung động, và tâm mạch bị chấn đứt.
Cuộc đấu của các tay cao thủ tuyệt đỉnh theo kiểu này, so với kiểu trường đao đại kiếm, hò hét hung bạo, còn nguy hiểm hơn gấp bội, sống với chết chỉ trong chớp mắt.
Liễu Liễu thần tăng thấy Không Không Nhất Tẩu đã khiên chế được Tử Lâm đại sư, ông ta liền đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Cưu bà. Mụ Quỷ bà hếch mũi cười quỉ dị rồi quay đầu vung tay ra hiệu cho lão Tổng giám Thiên Quỷ giáo Bát Ty Phi Hồ Đinh Lôi Chấn.
Đinh Lôi Chấn lập tức vung cây trường phan có thêu bảy cái đầu lâu màu vàng, lập tức bọn Thiên Quỷ giáo đồ đồng loạt rú lên như loài quỷ hú gọi nhau dưới cõi âm ty. Đồng thời, thập đại cao tăng Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự dưới sự chỉ huy của Đinh Tuệ đại sư trong chớp mắt bày thành trận “Tam Muội Bồ Đề”.
Thiếu Lâm tự vừa bày xong trận thế, thì hơn bốn mươi giáo đồ Thiên Quỷ giáo cũng lập xong Thiên Quỷ trận pháp với bốn cửa “U Hồn”, “Địa Cốc”, “Âm Tào” và “Địa Phủ”.
Sau khi bày xong trận thế, Quỷ Cưu bà nhìn Huyền Đỉnh đại sư, vị chủ trì đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” Thiên Vương tự cất tiếng cười quái dị, nói :
- Nếu đại sư thấy rằng không địch nổi, thì giờ phút này đầu hàng vẫn còn kịp, bằng đến lúc xáp chiến rồi, chắc hơn một trăm vị đại sư của quý tự sẽ đều công đức viên mãn, hồn du tây thiên cực lạc cả đó!
Huyền Đỉnh đại sư thấy Quỷ Cưu bà một mình liên tiếp đã thương Lam Châu đại sư, đánh thắng Thanh Đăng đại sư, bức uy Hồng Ngư đại sư thì vừa kinh ngạc công lực địch thủ, vừa phẫn nộ, gằn giọng :
- Với trận pháp của loài ma quỷ các ngươi, đâu có gì là ly kỳ!
Quỷ Cưu bà dộng đầu quỷ trượng xuống đất một tiếng rầm, thét hỏi :
- Thật không ly kỳ hả?
Huyền Đỉnh đại sư hiên ngang đáp :
- Thiên hạ đều sợ Thiên Quỷ trận, riêng bần tăng không ngán chút nào!
- Ngươi nói câu đó có sớm quá chăng!
- “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận của bổn tự, trước giờ chưa có người nào đã phá nổi, nay mụ Quỷ Bà ngươi định xông trận để vào chùa cướp đoạt Y Mộng Lăng thì thật là mộng tưởng. Còn định dựa vào Thiên Quỷ trận nhỏ nhoi để tranh hơn kém với Thiên Vương tự, thật chẳng khác nào châu chấu đá xe!
Lời nói của Huyền Đỉnh đại sư tuy có hơi quá khoa trương, nhưng thiên hạ võ lâm, chưa có người nào thoát thân khỏi đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” của Thiên Vương tự thì là sự thực.
Quỷ Cưu bà nghe Huyền Đỉnh đại sư khoa trương trận thế, thì ngửa mặt cất tiếng cười khặc khặc một hồi dài, mới nói :
- Thật không dè “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận của Thiên Vương tự đã nổi tiếng gần xa, hôm nay bỗng nhiên bị tiêu tan như mây khói, thật tức cười quá!
Huyền Đỉnh đại sư đưa mắt nhìn thấy hơn một trăm tăng lữ bày trận vẫn nghiêm chỉnh một chỗ, thì bật cười hỏi :
- Có phải mụ Quỷ bà ngươi điên đầu rồi chăng!
Gương mặt gầy đét khó coi của Quỷ Cưu bà lộ vẻ đắc ý, cười the thé :
- Lão đại hòa thượng ơi, lão thử đếm xong ba tiếng xem có phải “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận, oai chấn bốn phương của lão đã tan vỡ rồi không!
Huyền Đỉnh đại sư tức giận, vừa định lên tiếng ra lệnh phát động trận thế, thì Quỷ Cưu bà đã chỉ đầu Quỷ trượng, miệng hỏi :
- Ngã này!... Ngã này!... Ghê gớm thay đại trận “Bách Tăng Hội Tôn”!
Huyền Đỉnh đại sư chỉ thấy hơn trăm tăng lữ người nào người nấy đều mềm nhũn người ngã gục xuống, vũ khí trên tay buông rơi ngổn ngang khắp mặt đất, chuyện xảy ra bất thần, khiến ông ta cũng đâm bối rối, bàng hoàng không biết xử trí ra sao nữa!
Quỷ Cưu bà nhắm mắt cười khè khè, vô cùng đắc ý.
Liễu Liễu thần tăng thì giọng lạnh lùng khinh miệt :
- Thiên hạ đồn đại, Thiên Vương tự là nơi thánh địa, trong chùa ẩn chứa rồng hổ, cao thủ như mây, hôm nay mới biết thì ra chỉ là đám cao thủ vừa thấy địch đã nằm bò ra đất, thật đáng tức cười!
Huyền Đỉnh đại sư trán nổi gân xanh, lớn tiếng quát :
- Quỷ Cưu bà ngươi....
Vì quá tức giận, huyết khí xông lên chận ngang cổ họng, khiến ông ta nghẹn lời.
Quỷ Cưu bà cười hỏi :
- Ta, ta làm sao? Bọn Thiên Vương tự các ngươi coi sinh mạng của hơn trăm tăng lữ sớm chiều gần nhau là trọng, hay coi sinh mạng của gã tiểu tử Y Mộng Lăng chẳng chút thân thích là trọng?
Hồng Ngư đại sư bước tới, nói với Quỷ Cưu bà :
- Thiên Quỷ giáo chuyên dùng âm mưu quỷ kế, giang hồ đồn đại, quả không ngoa. Mụ Quỷ Bà, hãy đưa thuốc giải độc ngay đây, bằng không mụ sẽ khó sống!
- Muốn thuốc giải độc hả, dễ lắm, đem gã tiểu tử Y Mộng Lăng đánh đổi, lập tức có ngay.
Hồng Ngư đại sư cười lạt :
- Mụ Quỷ bà ngươi thật không biết hơn thiệt chút nào. Huyền Đỉnh sư huynh, chúng ta hãy xông lên, hợp lực bắt sống con mụ này, lo gì chẳng có thuốc giải.
Huyền Đỉnh đại sư à lên một tiếng như mới chợt nghĩ ra, lập tức tung chưởng tấn công liên tiếp ba chiêu mạnh tựa sấm sét.
Quỷ Cưu bà cất tiếng cười khặc khặc :
- Bọn ngươi tự rước lấy cái chết, chớ trách lão thái bà đây ác độc.
Vừa nói mụ vừa vung Quỷ Đầu trượng, sử dụng liên tục hai chiêu “Oán Quỷ Phách Môn” và “Tiểu Quỷ Đầu Thoa” tấn công luôn hai địch thủ một lượt, đồng thời mụ hướng sang Liễu Liễu thần tăng giục :
- Đại sư còn đứng trơ ra đó làm gì, sao không xông ra hợp lực với lão bà bắt sống hai tên hòa thượng này đem về Tổng đàn Thiên Quỷ giáo, lão bà chỉ cho họ uống một ít thuốc là có thể trở thành hai tay lương tướng đắc lực dưới trướng!
Hồng Ngư đại sư cũng biết rõ nếu phen này chiến bại, thì sẽ trở thành một kẻ nô lệ nhục nhã cho mụ Quỷ Bà đúng như lời mụ vừa nói, nên lão bất giác nảy sinh ý chí quyết tử chiến đến cùng, cất cao giọng cảm khái: “Thù xưa chưa trả, thề chẳng trở về. Tráng sĩ ra đi hề bao giờ trở lại”...
Giọng ca cảm khái của ông ta cao vút tận mây xanh, vang dội khắp núi rừng. Hùng khí dũng mãnh tránh liệt, khiến Liễu Liễu thần tăng cũng phải biến sắc, hỏi :
- Đa Tình kiếm Quân Dực Phong, nhà ngươi định...
Không đợi đối phương dứt lời, Hồng Ngư đại sư đã múa kiếm vèo vèo, tấn công luôn ba chiêu một lượt, rồi cùng Huyền Đỉnh đại sư chia nhau tiếp chiến Quỷ Cưu bà và Liễu Liễu thần tăng.
Lại nói phía trước cuộc đấu giữa Tử Lâm đại sư với Không Không Nhất Tẩu đang đến độ khẩn trương vô cùng, chỉ một bên nào sơ hở là mất mạng liền. Chẳng may cho Tử Lâm đại sư, lúc đó lại nghe tiếng Huyền Đỉnh đại sư thét lên vì thế trận “Bách Tăng Hội Tôn” bị phá, làm cho tâm thần hơi bị phân tán, Không Không Nhất Tẩu thừa hư tấn công, dồn hai mục quang sắc lạnh như hai con băng xà xuyên tới vèo vèo!
Tử Lâm đại sư thân hình loạng choạng thối lùi ba bước, há miệng phun ra búng máu tươi, ánh tinh quang đang sáng ngời trên cặp mắt ông ta cũng chuyển màu ảm đạm.
Không Không Nhất Tẩu nhếch môi cưới đắc ý.
Tử Lâm đại sư từ từ quay về phía hai người sư đệ đang giao đấu khẽ gọi :
- Huyền Đỉnh, Hồng Ngư hãy dừng tay.
Vừa nghe tiếng gọi của sư huynh, Huyền Đỉnh đại sư và Hồng Ngư đại sư cùng tấn công luôn hai chiêu mở đường rồi nhảy lui.
Tử Lâm đại sư nhìn hơn một trăm tăng lữ nằm la liệt mặt đất, buông miệng thở dài :
- Chúng ta thua rồi!
Giọng nói ông ta đầy bi thương tiếc hận, và cặp mắt cũng long lanh đọng hai giọt lệ.
Không Không Nhất Tẩu bước tới nói :
- Bây giờ có thể phiền đại sư dẫn Lăng mỗ đến gặp đứa cháu ngoại Y Mộng Lăng được chứ!
Tử Lâm đại sư nắm chặt hai tay, thân hình run rẩy, đáp :
- Được, mời thí chủ đi theo bần tăng.
Hồng Ngư đại sư đột nhiên cất tiếng :
- Khoan, bần tăng còn có điều muốn nói!
Quỷ Cưu bà nổi nóng, dọng cây Quỷ Đầu trượng một tiếng thịch, quát :
- Còn gì nữa nói mau!
Hồng Ngư đại sư mắt ngó Quỷ Cưu bà, gằn từng tiếng một :
- Muốn gặp Y Mộng Lăng, hãy đưa thuốc giải độc trước đã!
Quỷ Cưu bà đưa mắt nhìn Liễu Liễu thần tăng như hỏi ý, Liễu Liễu thần tăng nói :
- Lòng người khó đo lường, đại sư đã không tin bọn ta, thì bọn ta cũng không thể tin được các vị đại sư. Tốt nhất là chờ khi gặp mặt Y Mộng Lăng, bọn ta sẽ trao thuốc giải.
Hồng Ngư đại sư lớn tiếng đáp :
- Được!
Đoạn ông ta đi đầu hướng dẫn đoàn người theo vào trong chùa.
Không Không Nhất Tẩu đi chầm chậm phía sau, trong óc nổi lên bao nhiêu ý nghĩ. Ông ta nghĩ, lát nữa đây gặp Y Mộng Lăng, ông ta có thể tìm ra được bức “Khổ Thanh đồ”, như vậy, mối nhục bị thua dưới tay Thiên Lý Ma Ảnh năm xưa tất nhiên sẽ rửa sạch. Ông ta lại nhìn sang Liễu Liễu thần tăng và Quỷ Cưu bà thầm nghĩ: Hừ! Được bức “Khổ Thanh đồ” rồi, các ngươi đừng có hòng chia chác!
Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy tâm tư thoải mái vì mọi việc đều xảy ra hết sức thuận lợi, tuy nhiên, ngoài mặt ông ta vẫn giữ được vẻ hết sức bình thản hiền hòa. Quả xứng danh một tay kiêu hùng, khéo che đậy dã tâm lang sói dưới bộ mặt từ thiện nhân nghĩa.
Căn tĩnh xá vừa xuất hiện trước mắt thì bước chân bọn Tử Lâm đại sư trở nên nặng nề chậm chạp kéo theo tâm tư cũng nặng trĩu, thê thảm!
Vừa dừng chân trước tĩnh xá, Hồng Ngư đại sư đã chìa tay bảo Quỷ Cưu bà :
- Y Mộng Lăng ở trong phòng đó, mụ Quỷ Bà hãy trao thuốc giải độc cho bần tăng.
Tuy biết rõ Y Mộng Lăng thế nào cũng ở trong phòng, nhưng Quỷ Cưu bà vẫn nói :
- Làm gì mà gấp vậy, đã trông thấy người đâu?
Hồng Ngư đại sư trầm nét mặt vừa định lên tiếng, thì Liễu Liễu thần tăng đã dẫn đầu đẩy cửa tịch xá bước vào. Vì ông ta đã biết rõ võ công của Y Mộng Lăng tuy có đáng gớm, nhưng so với ông ta thì chưa đáng ngại, nên ông ta mạnh dạng đi trước. Tử Lâm đại sư, Không Không Nhất Tẩu, Hồng Ngư đại sư và Quỷ Cưu bà đều nối gót bước theo.
Vào bên trong tĩnh xá, tất cả mọi người đều bất giác giật mình kinh ngạc, hãi dị!
Liễu Liễu thần tăng dòm Quỷ Cưu bà, Tử Lâm đại sư dòm Hồng Ngư đại sư, không khí trong phòng im lìm một cách đáng sợ.
Một chập sau, Quỷ Cưu bà mới dọng Quỷ Đầu trượng một tiếng rầm, the thé quát hỏi Hồng Ngư đại sư :
- Người đâu?
Hồng Ngư đại sư tắc nghẹn không biết trả lời ra sao, vì rõ ràng tự tay ông ta tự điểm huyệt Y Mộng Lăng nhốt trong tĩnh xá, bây giờ bỗng dưng biến mất. Chàng ta tự vận công giải huyệt được chăng? Không có lý, vì trình độ võ công của chàng ta chưa tới mức đó. Hay là một vị cao thủ võ lâm nào đến cứu? Ai?
Quỷ Cưu bà vùng cất tiếng cưới khìn khịt :
- Thủ đoạn đánh lừa của các người cao minh thật. Nếu lão nương đây không cẩn thận thì đã để lọt thuốc giải độc vào tay các người một cách oan uổng rồi!
Hồng Ngư đại sư ngại ngùng biện bạch :
- Chính tay bần tăng đã điểm huyệt Y Mộng Lăng cầm giữ tại đây từ hôm qua. Hay là các người đã cho đồng bọn lén đến cứu đi rồi!
- Láo, nếu vậy, hà tất bọn ta phải thân đến đây cho mệt.
Giữa lúc đó đột nhiên Tử Lâm đại sư tìm gặp một mảnh giấy có hai hàng chữ đăt trên mặt chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Không Không Nhất Tẩu cũng cùng một lượt trông thấy mảnh giấy. Ông ta vội bước tới đọc hàng chữ do Y Mộng Lăng viết để lại.
Càng đọc, nét mặt ông ta càng thêm khó coi, và ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Trên mảnh giấy, Y Mộng Lăng viết lại mấy hàng chữ, đại khái là để nói với Không Không Nhất Tẩu, cảm tạ công ơn ông ta đã dạy dỗ chàng mấy năm tại Nam Hải, và nói rằng chàng cũng đã biết rõ sự thực trong mối huyết thù của cha chàng. Cuối cùng chàng hẹn ngoại công chàng một năm sau sẽ gặp mặt tại vùng quan ngoại, thanh toán ân oán!
Y Mộng Lăng đã tự giải huyệt và bỏ đi một cách êm lặng...
Thời gian một năm, Y Mộng Lăng có thực đủ khả năng so tài với Không Không Nhất Tẩu chăng? Ánh dương quang trên không rọi xuống làm nổi bật những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mọi người. Bầu trời không mưa, không gió, nhưng mọi người đều có cảm giác như đang đứng giữa cơn mưa máu gió tanh!
- Điều thứ hai, thần tăng muốn biết nhà ngươi đã đem nữ đồ đệ của Thiết Đan Dương đi đâu?
Liễu Liễu thần tăng cười chế giễu :
- Ủa đại sư cũng là người tu hành niệm Phật, thì hỏi thăm giai nhân hồng phấn làm gì. Nữ đệ tử của Thiết Đan Dương, ta đang có việc cần dùng, nếu Thiết Đan Dương
có cần người thì bảo y thân đến gặp ta mà hỏi.
- À! Thì ra nhà ngươi muốn dò xét một số việc liên quan đến Thiết Đan Dương, nên mới bắt giữ đồ đệ của người ta để uy hiếp chứ gì?
- Điểm này ta cũng chẳng cần giấu ngươi làm chi. Chuyện bắt Ngô Ngọc Cầm chẳng qua là phụ mà thôi, còn mục tiêu chính yếu vẫn là Y Mộng Lăng.
Bạch Túc đại sư lớn tiếng quát :
- Ta muốn nhà ngươi phải thả Ngô Ngọc Cầm lập tức.
- Nhà ngươi bằng vào cái gì mà đòi, thả hay không thả là do ta. Cả gã tiểu tử Y Mộng Lăng cũng thế, bọn Thiên Vương tự các ngươi phải giao ra đây cho ta. Các ngươi tưởng rằng bầy ra một thế trận nhỏ mọn thế kia là có thể chống đỡ được hẳn! Ha, ha, ha!... Các ngươi lầm rồi!...
Bạch Túc đại sư trả miếng :
- Đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” của Thiên Vưong tự cũng chẳng kém gì “Thiếu Lâm La Hán trận”, nếu không tin, ngươi thử xông vào trận coi. Còn chuyện gã tiểu tử Y Mộng Lăng ngươi cũng đừng hòng hỏi tới.
Liễu Liễu thần tăng vùng cất tiếng cười hắc hắc :
- Hừ! Không dè Thiên Vương thất tăng cũng chỉ là lũ tham si cuồng vọng!
Bạch Túc đại sư trả lời :
- Bọn các ngươi cũng chẳng hơn gì, nếu các ngươi muốn đòi lại Y Mộng Lăng, hãy thử hỏi xem tòa đại trận kia nó có bằng lòng không đã.
Liễu Liễu thần tăng dùng giọng mũi khẽ hừ một tiếng, giọng khinh miệt :
- Ta nhìn trận thế của các ngươi không có gì là đặc biệt cả, thế mà bọn Thiên Vương thất tăng các ngươi định dùng làm đại trận để trấn sơn và phá địch, thì nhỡn quang các ngươi quả là thiển cận quá!
Bạch Túc đại sư quát lớn :
- Lời nói suông không có gì làm bằng cứ, hãy lấy sự thực chứng minh. Thiếu Lâm tự ở Trung Nguyên xưng hùng quen rồi, nay ra tới vùng Nam Cương này hãy coi chừng!
Liễu Liễu thần tăng không thèm đáp lời, chiêu thức “Từ Hàng Phổ Độ” tung ra như chớp nhằm đánh xuống vai địch thủ. Bạch Túc đại sư cũng hấp hơi ngửa người tung ra một cước bất thình lình.
Hai bên bắt đầu sáp chiến.
Liễu Liễu thần tăng thi triển thần công “Kim La Hán Khí” tu luyện tại Dưỡng Tâm thất với sự thần diệu là nội lực theo chưởng thế tung ra, thu phóng tùy ý, do đó, chưởng đánh không trúng mục tiêu, nội lực không bị tiêu hao.
Bạch Túc đại sư một cước tung ra chưa rút về, thì cước thứ hai đã kế tiếp, mỗi lần thi triển đều liên tục một hơi bảy ngọn cước kế nhau. Đây là môn tuyệt học đắc ý “Thất Tinh Lược Không” của Bạch Túc đại sư.
Chưởng phong vù vù. Bóng cước lấp loáng.
Còn phía Quỷ Cưu bà với Thanh Đăng đại sư thì Quỷ Cưu bà đã chiếm ưu thế.
Trận chiến đôi bên diễn biến thật vô cùng ác liệt.
Pho tượng Bồ Tát bằng đồng đặt trên chính diện Thiên Vương tự như lẳng lặng nhìn xuống cuộc đấu hung tợn dưới sân chùa mà lộ vẻ xót thương cho bọn người trần tục đầy tham si dục vọng. Bọn người đó, đều tranh nhau chiếm giữ cho bằng được Ma Diện công tử Y Mộng Lăng, để từ nơi chàng tìm ra bức “Khổ Thanh đồ” do Thiên Ma Y Dật lưu lại năm xưa.
Quỷ Cưu bà sau khi phóng Kim Ty Cổ Độc, đả thương Lam Châu đại sư, nay lại dồn Thanh Đăng đại sư mỗi lúc mỗi lùi dần thì mụ đắc ý, cất tiếng cười khịt khịt quái dị, rồi bất thình lình sử dụng tuyệt chiêu “Vạn Quỷ Tranh Thực”. Trong pho “Thiên Quỷ Thất Trượng”, đồng thời tả chưởng đưa ra một luồng âm phong lạnh buốt, năm ngón tay đen nhọn nhắm chụp vào đầu vai phải đối phương.
Thanh Đăng đại sư thoáng ngửi mùi gió tanh sặc sụa, chỉ hơi phân thần một chút, vai phải liền bị địch thủ chụp trúng, xé rách làn vải áo, da thịt bị vết móng tay vạch sâu bắn máu.
Quỷ Cưu bà lập tức nhảy lui cất tiếng cười khìn khịt!
Thanh Đăng đại sư vừa định bước tới tái chiến, thì cả cánh tay phải đã tê liệt, máu nơi vết thương chảy ra màu đen tím. Thanh Đăng đại sư biết trúng chất kỳ độc, ông ta tức giận trợn mắt, nghiến răng ken két, rồi đột nhiên rút thanh giới đao của một hòa thượng đứng bên cạnh, vung lên tự chặt bỏ cánh tay của mình, cánh tay rớt xuống, máu loang đầy sân.
Quỷ Cưu bà không thèm chú ý đến Thanh Đăng đại sư, mà chỉ cười lạt một tiếng tung Quỷ trượng nhấm ngay sau lưng Hồng Ngư đại sư, tấn công bất ngờ. Trong thâm tâm mụ ta, chỉ muốn giết hết cho lẹ các tăng lữ Thiên Vương tự để tìm bắt cho được Y Mộng Lăng hành hạ chàng một phen cho hả giận. Mụ nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của chàng mụ lại càng tức uất, nghiến răng cồm cộp, và ngọn Quỷ Đầu trượng cũng phát ra tiếng rít gió vèo vèo.
Một con người mặt mũi đã xấu xa, thì hành động của người đó chẳng khác Quỷ U Linh Dạ Xoa, khiến ai trông thấy phải run sợ, khiếp vía.
Tử Lâm đại sư nhìn đại thế, thấy khó lòng giải quyết êm thấm, ông ta đang định cho lệnh phát động trận thế “Bách Tăng Hội Tôn” thì Không Không Nhất Tẩu đã bước tới khiêu chiến :
- Lăng mỗ, vốn ẩn cư vùng Nam Hải hoang đảo đã lâu, nay có hân hạn được gặp đại sư, mong đại sư chỉ giáo vài chiêu để ấn chứng võ học!
Tử Lâm đại sư từ từ đáp :
- Lăng thí chủ đã có lòng như vậy, bần tăng đành phải lãnh giáo.
Thế rồi hai người đều vận nhỡn lực nhìn nhau chầm chập, thân hình không ai nhích động.
Người luyện võ công đến mức thần thông, thường chứ xuất chiêu, đã quyết định tuyên thắng, vì họ chỉ dùng nhỡn quang sắc bén nhìn rõ nhược điểm đối phương rồi thừa cơ xuất thủ, chỉ một đòn đã hạ được địch thủ.
Mục quang của Không Không Nhất Tẩu chuyển dần sang màu đỏ thấm như màu ráng chiều. Mục quang của Tử Lâm đại sư thì từ trong suốt chuyển sang màu lam biếc, rồi cuối cùng biến sang màu tía như màu ngọc hổ phách.
Mục quang của hai người giao xạ qua lại, sắc bén nhưng lại mỹ diệu vô cùng, tưởng tượng chẳng khác những chiêu thức hữu hình được tung ra liên miên bất tận, nếu người nào tỏ vẻ sơ hở, lập tức bị đối phương thừa hư tấn công, tâm thần sẽ bị rung động, và tâm mạch bị chấn đứt.
Cuộc đấu của các tay cao thủ tuyệt đỉnh theo kiểu này, so với kiểu trường đao đại kiếm, hò hét hung bạo, còn nguy hiểm hơn gấp bội, sống với chết chỉ trong chớp mắt.
Liễu Liễu thần tăng thấy Không Không Nhất Tẩu đã khiên chế được Tử Lâm đại sư, ông ta liền đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Cưu bà. Mụ Quỷ bà hếch mũi cười quỉ dị rồi quay đầu vung tay ra hiệu cho lão Tổng giám Thiên Quỷ giáo Bát Ty Phi Hồ Đinh Lôi Chấn.
Đinh Lôi Chấn lập tức vung cây trường phan có thêu bảy cái đầu lâu màu vàng, lập tức bọn Thiên Quỷ giáo đồ đồng loạt rú lên như loài quỷ hú gọi nhau dưới cõi âm ty. Đồng thời, thập đại cao tăng Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự dưới sự chỉ huy của Đinh Tuệ đại sư trong chớp mắt bày thành trận “Tam Muội Bồ Đề”.
Thiếu Lâm tự vừa bày xong trận thế, thì hơn bốn mươi giáo đồ Thiên Quỷ giáo cũng lập xong Thiên Quỷ trận pháp với bốn cửa “U Hồn”, “Địa Cốc”, “Âm Tào” và “Địa Phủ”.
Sau khi bày xong trận thế, Quỷ Cưu bà nhìn Huyền Đỉnh đại sư, vị chủ trì đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” Thiên Vương tự cất tiếng cười quái dị, nói :
- Nếu đại sư thấy rằng không địch nổi, thì giờ phút này đầu hàng vẫn còn kịp, bằng đến lúc xáp chiến rồi, chắc hơn một trăm vị đại sư của quý tự sẽ đều công đức viên mãn, hồn du tây thiên cực lạc cả đó!
Huyền Đỉnh đại sư thấy Quỷ Cưu bà một mình liên tiếp đã thương Lam Châu đại sư, đánh thắng Thanh Đăng đại sư, bức uy Hồng Ngư đại sư thì vừa kinh ngạc công lực địch thủ, vừa phẫn nộ, gằn giọng :
- Với trận pháp của loài ma quỷ các ngươi, đâu có gì là ly kỳ!
Quỷ Cưu bà dộng đầu quỷ trượng xuống đất một tiếng rầm, thét hỏi :
- Thật không ly kỳ hả?
Huyền Đỉnh đại sư hiên ngang đáp :
- Thiên hạ đều sợ Thiên Quỷ trận, riêng bần tăng không ngán chút nào!
- Ngươi nói câu đó có sớm quá chăng!
- “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận của bổn tự, trước giờ chưa có người nào đã phá nổi, nay mụ Quỷ Bà ngươi định xông trận để vào chùa cướp đoạt Y Mộng Lăng thì thật là mộng tưởng. Còn định dựa vào Thiên Quỷ trận nhỏ nhoi để tranh hơn kém với Thiên Vương tự, thật chẳng khác nào châu chấu đá xe!
Lời nói của Huyền Đỉnh đại sư tuy có hơi quá khoa trương, nhưng thiên hạ võ lâm, chưa có người nào thoát thân khỏi đại trận “Bách Tăng Hội Tôn” của Thiên Vương tự thì là sự thực.
Quỷ Cưu bà nghe Huyền Đỉnh đại sư khoa trương trận thế, thì ngửa mặt cất tiếng cười khặc khặc một hồi dài, mới nói :
- Thật không dè “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận của Thiên Vương tự đã nổi tiếng gần xa, hôm nay bỗng nhiên bị tiêu tan như mây khói, thật tức cười quá!
Huyền Đỉnh đại sư đưa mắt nhìn thấy hơn một trăm tăng lữ bày trận vẫn nghiêm chỉnh một chỗ, thì bật cười hỏi :
- Có phải mụ Quỷ bà ngươi điên đầu rồi chăng!
Gương mặt gầy đét khó coi của Quỷ Cưu bà lộ vẻ đắc ý, cười the thé :
- Lão đại hòa thượng ơi, lão thử đếm xong ba tiếng xem có phải “Bách Tăng Hội Tôn” đại trận, oai chấn bốn phương của lão đã tan vỡ rồi không!
Huyền Đỉnh đại sư tức giận, vừa định lên tiếng ra lệnh phát động trận thế, thì Quỷ Cưu bà đã chỉ đầu Quỷ trượng, miệng hỏi :
- Ngã này!... Ngã này!... Ghê gớm thay đại trận “Bách Tăng Hội Tôn”!
Huyền Đỉnh đại sư chỉ thấy hơn trăm tăng lữ người nào người nấy đều mềm nhũn người ngã gục xuống, vũ khí trên tay buông rơi ngổn ngang khắp mặt đất, chuyện xảy ra bất thần, khiến ông ta cũng đâm bối rối, bàng hoàng không biết xử trí ra sao nữa!
Quỷ Cưu bà nhắm mắt cười khè khè, vô cùng đắc ý.
Liễu Liễu thần tăng thì giọng lạnh lùng khinh miệt :
- Thiên hạ đồn đại, Thiên Vương tự là nơi thánh địa, trong chùa ẩn chứa rồng hổ, cao thủ như mây, hôm nay mới biết thì ra chỉ là đám cao thủ vừa thấy địch đã nằm bò ra đất, thật đáng tức cười!
Huyền Đỉnh đại sư trán nổi gân xanh, lớn tiếng quát :
- Quỷ Cưu bà ngươi....
Vì quá tức giận, huyết khí xông lên chận ngang cổ họng, khiến ông ta nghẹn lời.
Quỷ Cưu bà cười hỏi :
- Ta, ta làm sao? Bọn Thiên Vương tự các ngươi coi sinh mạng của hơn trăm tăng lữ sớm chiều gần nhau là trọng, hay coi sinh mạng của gã tiểu tử Y Mộng Lăng chẳng chút thân thích là trọng?
Hồng Ngư đại sư bước tới, nói với Quỷ Cưu bà :
- Thiên Quỷ giáo chuyên dùng âm mưu quỷ kế, giang hồ đồn đại, quả không ngoa. Mụ Quỷ Bà, hãy đưa thuốc giải độc ngay đây, bằng không mụ sẽ khó sống!
- Muốn thuốc giải độc hả, dễ lắm, đem gã tiểu tử Y Mộng Lăng đánh đổi, lập tức có ngay.
Hồng Ngư đại sư cười lạt :
- Mụ Quỷ bà ngươi thật không biết hơn thiệt chút nào. Huyền Đỉnh sư huynh, chúng ta hãy xông lên, hợp lực bắt sống con mụ này, lo gì chẳng có thuốc giải.
Huyền Đỉnh đại sư à lên một tiếng như mới chợt nghĩ ra, lập tức tung chưởng tấn công liên tiếp ba chiêu mạnh tựa sấm sét.
Quỷ Cưu bà cất tiếng cười khặc khặc :
- Bọn ngươi tự rước lấy cái chết, chớ trách lão thái bà đây ác độc.
Vừa nói mụ vừa vung Quỷ Đầu trượng, sử dụng liên tục hai chiêu “Oán Quỷ Phách Môn” và “Tiểu Quỷ Đầu Thoa” tấn công luôn hai địch thủ một lượt, đồng thời mụ hướng sang Liễu Liễu thần tăng giục :
- Đại sư còn đứng trơ ra đó làm gì, sao không xông ra hợp lực với lão bà bắt sống hai tên hòa thượng này đem về Tổng đàn Thiên Quỷ giáo, lão bà chỉ cho họ uống một ít thuốc là có thể trở thành hai tay lương tướng đắc lực dưới trướng!
Hồng Ngư đại sư cũng biết rõ nếu phen này chiến bại, thì sẽ trở thành một kẻ nô lệ nhục nhã cho mụ Quỷ Bà đúng như lời mụ vừa nói, nên lão bất giác nảy sinh ý chí quyết tử chiến đến cùng, cất cao giọng cảm khái: “Thù xưa chưa trả, thề chẳng trở về. Tráng sĩ ra đi hề bao giờ trở lại”...
Giọng ca cảm khái của ông ta cao vút tận mây xanh, vang dội khắp núi rừng. Hùng khí dũng mãnh tránh liệt, khiến Liễu Liễu thần tăng cũng phải biến sắc, hỏi :
- Đa Tình kiếm Quân Dực Phong, nhà ngươi định...
Không đợi đối phương dứt lời, Hồng Ngư đại sư đã múa kiếm vèo vèo, tấn công luôn ba chiêu một lượt, rồi cùng Huyền Đỉnh đại sư chia nhau tiếp chiến Quỷ Cưu bà và Liễu Liễu thần tăng.
Lại nói phía trước cuộc đấu giữa Tử Lâm đại sư với Không Không Nhất Tẩu đang đến độ khẩn trương vô cùng, chỉ một bên nào sơ hở là mất mạng liền. Chẳng may cho Tử Lâm đại sư, lúc đó lại nghe tiếng Huyền Đỉnh đại sư thét lên vì thế trận “Bách Tăng Hội Tôn” bị phá, làm cho tâm thần hơi bị phân tán, Không Không Nhất Tẩu thừa hư tấn công, dồn hai mục quang sắc lạnh như hai con băng xà xuyên tới vèo vèo!
Tử Lâm đại sư thân hình loạng choạng thối lùi ba bước, há miệng phun ra búng máu tươi, ánh tinh quang đang sáng ngời trên cặp mắt ông ta cũng chuyển màu ảm đạm.
Không Không Nhất Tẩu nhếch môi cưới đắc ý.
Tử Lâm đại sư từ từ quay về phía hai người sư đệ đang giao đấu khẽ gọi :
- Huyền Đỉnh, Hồng Ngư hãy dừng tay.
Vừa nghe tiếng gọi của sư huynh, Huyền Đỉnh đại sư và Hồng Ngư đại sư cùng tấn công luôn hai chiêu mở đường rồi nhảy lui.
Tử Lâm đại sư nhìn hơn một trăm tăng lữ nằm la liệt mặt đất, buông miệng thở dài :
- Chúng ta thua rồi!
Giọng nói ông ta đầy bi thương tiếc hận, và cặp mắt cũng long lanh đọng hai giọt lệ.
Không Không Nhất Tẩu bước tới nói :
- Bây giờ có thể phiền đại sư dẫn Lăng mỗ đến gặp đứa cháu ngoại Y Mộng Lăng được chứ!
Tử Lâm đại sư nắm chặt hai tay, thân hình run rẩy, đáp :
- Được, mời thí chủ đi theo bần tăng.
Hồng Ngư đại sư đột nhiên cất tiếng :
- Khoan, bần tăng còn có điều muốn nói!
Quỷ Cưu bà nổi nóng, dọng cây Quỷ Đầu trượng một tiếng thịch, quát :
- Còn gì nữa nói mau!
Hồng Ngư đại sư mắt ngó Quỷ Cưu bà, gằn từng tiếng một :
- Muốn gặp Y Mộng Lăng, hãy đưa thuốc giải độc trước đã!
Quỷ Cưu bà đưa mắt nhìn Liễu Liễu thần tăng như hỏi ý, Liễu Liễu thần tăng nói :
- Lòng người khó đo lường, đại sư đã không tin bọn ta, thì bọn ta cũng không thể tin được các vị đại sư. Tốt nhất là chờ khi gặp mặt Y Mộng Lăng, bọn ta sẽ trao thuốc giải.
Hồng Ngư đại sư lớn tiếng đáp :
- Được!
Đoạn ông ta đi đầu hướng dẫn đoàn người theo vào trong chùa.
Không Không Nhất Tẩu đi chầm chậm phía sau, trong óc nổi lên bao nhiêu ý nghĩ. Ông ta nghĩ, lát nữa đây gặp Y Mộng Lăng, ông ta có thể tìm ra được bức “Khổ Thanh đồ”, như vậy, mối nhục bị thua dưới tay Thiên Lý Ma Ảnh năm xưa tất nhiên sẽ rửa sạch. Ông ta lại nhìn sang Liễu Liễu thần tăng và Quỷ Cưu bà thầm nghĩ: Hừ! Được bức “Khổ Thanh đồ” rồi, các ngươi đừng có hòng chia chác!
Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy tâm tư thoải mái vì mọi việc đều xảy ra hết sức thuận lợi, tuy nhiên, ngoài mặt ông ta vẫn giữ được vẻ hết sức bình thản hiền hòa. Quả xứng danh một tay kiêu hùng, khéo che đậy dã tâm lang sói dưới bộ mặt từ thiện nhân nghĩa.
Căn tĩnh xá vừa xuất hiện trước mắt thì bước chân bọn Tử Lâm đại sư trở nên nặng nề chậm chạp kéo theo tâm tư cũng nặng trĩu, thê thảm!
Vừa dừng chân trước tĩnh xá, Hồng Ngư đại sư đã chìa tay bảo Quỷ Cưu bà :
- Y Mộng Lăng ở trong phòng đó, mụ Quỷ Bà hãy trao thuốc giải độc cho bần tăng.
Tuy biết rõ Y Mộng Lăng thế nào cũng ở trong phòng, nhưng Quỷ Cưu bà vẫn nói :
- Làm gì mà gấp vậy, đã trông thấy người đâu?
Hồng Ngư đại sư trầm nét mặt vừa định lên tiếng, thì Liễu Liễu thần tăng đã dẫn đầu đẩy cửa tịch xá bước vào. Vì ông ta đã biết rõ võ công của Y Mộng Lăng tuy có đáng gớm, nhưng so với ông ta thì chưa đáng ngại, nên ông ta mạnh dạng đi trước. Tử Lâm đại sư, Không Không Nhất Tẩu, Hồng Ngư đại sư và Quỷ Cưu bà đều nối gót bước theo.
Vào bên trong tĩnh xá, tất cả mọi người đều bất giác giật mình kinh ngạc, hãi dị!
Liễu Liễu thần tăng dòm Quỷ Cưu bà, Tử Lâm đại sư dòm Hồng Ngư đại sư, không khí trong phòng im lìm một cách đáng sợ.
Một chập sau, Quỷ Cưu bà mới dọng Quỷ Đầu trượng một tiếng rầm, the thé quát hỏi Hồng Ngư đại sư :
- Người đâu?
Hồng Ngư đại sư tắc nghẹn không biết trả lời ra sao, vì rõ ràng tự tay ông ta tự điểm huyệt Y Mộng Lăng nhốt trong tĩnh xá, bây giờ bỗng dưng biến mất. Chàng ta tự vận công giải huyệt được chăng? Không có lý, vì trình độ võ công của chàng ta chưa tới mức đó. Hay là một vị cao thủ võ lâm nào đến cứu? Ai?
Quỷ Cưu bà vùng cất tiếng cưới khìn khịt :
- Thủ đoạn đánh lừa của các người cao minh thật. Nếu lão nương đây không cẩn thận thì đã để lọt thuốc giải độc vào tay các người một cách oan uổng rồi!
Hồng Ngư đại sư ngại ngùng biện bạch :
- Chính tay bần tăng đã điểm huyệt Y Mộng Lăng cầm giữ tại đây từ hôm qua. Hay là các người đã cho đồng bọn lén đến cứu đi rồi!
- Láo, nếu vậy, hà tất bọn ta phải thân đến đây cho mệt.
Giữa lúc đó đột nhiên Tử Lâm đại sư tìm gặp một mảnh giấy có hai hàng chữ đăt trên mặt chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Không Không Nhất Tẩu cũng cùng một lượt trông thấy mảnh giấy. Ông ta vội bước tới đọc hàng chữ do Y Mộng Lăng viết để lại.
Càng đọc, nét mặt ông ta càng thêm khó coi, và ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Trên mảnh giấy, Y Mộng Lăng viết lại mấy hàng chữ, đại khái là để nói với Không Không Nhất Tẩu, cảm tạ công ơn ông ta đã dạy dỗ chàng mấy năm tại Nam Hải, và nói rằng chàng cũng đã biết rõ sự thực trong mối huyết thù của cha chàng. Cuối cùng chàng hẹn ngoại công chàng một năm sau sẽ gặp mặt tại vùng quan ngoại, thanh toán ân oán!
Y Mộng Lăng đã tự giải huyệt và bỏ đi một cách êm lặng...
Thời gian một năm, Y Mộng Lăng có thực đủ khả năng so tài với Không Không Nhất Tẩu chăng? Ánh dương quang trên không rọi xuống làm nổi bật những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mọi người. Bầu trời không mưa, không gió, nhưng mọi người đều có cảm giác như đang đứng giữa cơn mưa máu gió tanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.